Độc Sủng - Bé Con, Anh Hai Thương Em
Chương 65: Cố Ý
Sở Ly
18/11/2023
Châu Giản Dao sau khi được cứu
chữa kịp thời xương sống của cô không ảnh hưởng lớn nhưng theo như quan
sát thì có dấu hiệu nứt xương nên chỉ cần cử động nhẹ cũng khiến cơ thể
đau đớn vô cùng.
Sau khi tỉnh lại cô thất thần như người mất hồn, hai mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà nghĩ đến những hình ảnh tàn bạo đêm qua hai tay không ngừng run lên đến tận bây giờ cô cũng không tin được chính Châu Chấn Khiêm lại làm ra được những hành động như vậy, anh lại là người tàn nhẫn hơn những gì cô thường nghĩ, Châu Chấn Khiêm một khi giận dữ hệt như hóa quái thú anh xem mạng người vô cùng nhỏ bé chỉ cần khiến người đà ông không vui anh liền trở nên độc đoán, vô tâm mà tùy tiện đánh đập người. Châu Giản Dao thầm nghĩ ếu lúc đó bản thân cũng bị anh hành hạ như thế....chỉ nghĩ đến đã thấy kinh sợ đến nhường nào, qua chuyện lần này trong lòng cô lại dấy lên một nỗi sợ thầm kín nếu một ngày cô trong mắt anh cũng hóa cái gai khiến anh không khống chế được cảm xúc lẫn hành động mà ra tay với mình, nếu ngày đó thật sự xảy ra dù cô có muốn trở về cũng không còn cơ hội nào nữa, chính khoảnh khắc này cô lại suy nghĩ về việc kết hôn giữa hai người, không biết liệu lựa chọn này của mình có đúng hay không.
“ Bé con, bé con...em làm sao thế, có nghe thấy anh không?,...bé con...”
“ Hả,...”
Châu Chấn Khiêm thấy cô như mất hồn anh nhìn dáng vẻ này lại càng sợ hãi, sợ sau khi phẫu thuật cô có phải là để lại di chứng gì hay không. Châu Chấn Khiêm rất sợ mấy trường hợp như kiểu sau khi làm phẫu thuật sẽ mất trí nhớ hay gì đó, anh sợ cô cũng sẽ như vậy nếu Châu Giản Dao quên mất mình, Châu Chấn Khiêm thật sự không chịu được cú sốc này.
Dịu dàng vuốt lại tóc tai cho người phụ nữ, sau khi nghe Châu Minh Thần báo cáo về tình hình của cô, anh mới giảm được phần lớn nặng nề trong lòng nhưng khi nhìn thấy những vết thương do roi điện gây ra sau lưng Châu Giản Dao, lòng anh đau như đứt đoạn nếu là anh cú đánh đó chỉ giống như gãi ngứa nhưng đối với Châu Giản Dao nó không khác gì cắt xẻ da thịt cô, trước đây cô gái nhỏ này của anh đã chịu quá nhiều hành hạ chỉ cần thấy đến đòn roi những ký ức không hay trước đây ở Châu gia sẽ lại hiện về, lần này lại vì anh mà cô hứng chịu lại nỗi sợ mà cô luôn muốn quên đi.
“ Khiêm,...có phải lúc đó anh cũng rất muốn trừng phạt em như trừng phạt những người đó không?, anh sẽ ra lệnh để bọn họ đánh em không? “
Châu Giản Dao nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt cô cùng sự ngờ vực và sự chất vấn đây là lần đầu anh nhìn thấy ánh mắt này từ Châu Giản Dao.
Cũng không hiểu bản thân tại sao lại cảm thấy nhói lên, anh rất xót xa khi nghe thấy cô hỏi điều này, Châu Chấn Khiêm cũng rất nghi ngờ bản thân nếu lúc đó anh còn phát điện hơn như vậy thì có phải đến cả cô gái nhỏ này của mình anh cũng ra tay?.
Châu Chấn Khiêm lắc mạnh đầu, ánh mắt anh kiên định chặt chẽ.
“ Chắc chắn sẽ không? ra tay với em chẳng khác nào anh tự giết chính mình, bé con anh còn không nỡ nhìn thấy em khóc làm sao có gan khiến em bị thương, anh không nỡ cũng không dám, anh rất sợ,.... sợ em sẽ vì anh mà xảy ra chuyện gì, bé con anh không muốn mất em, anh sẽ không tài nào tưởng tượng được bản thân sẽ trở nên thế nào nếu một ngày em có chuyện “
Khóe mắt Châu Giản Dao lóng lánh những dòng lệ ấm nóng chảy ra, sao cô lại nghi ngờ anh, sao cô lại nghi ngờ vào chính tình yêu của mình, tại sao lại nghi ngờ lựa chọn của bản thân. Cô sẽ không sai, cả đời này chọn Châu Chấn Khiêm chính là quyết điịnh đúng đắn nhất cuộc đời cô, Châu Giản Dao làm gì cũng sai chỉ có quyết định trao đời mình cho Châu Chấn Khiêm là đúng, anh là điều đúng đắn duy nhất của đời cô.
“ Khiêm,...em xin lỗi, em yêu anh, yêu anh lắm “
Châu Giản Dao khóc nứt nở, nhìn nước mắt chảy ròng tim Châu Chấn Khiêm như thể bị ăn mòn, đau lắm, xót lắm, anh không muốn chính là nhìn thấy nước mắt của cô gái nhỏ của mình. Châu Chấn Khiêm hôn lên trán cô nụ hôn kéo dài tận một phút rồi lau sạch từng dòng lệ đang mon men trên khuôn mặt nhỏ, Châu Chấn Khiêm biết rõ bản thân mang một căn bệnh mà chính mình cũng phải sợ hãi với bản thân nhưng anh lại rất tin tưởng dù có phát điên anh cũng sẽ không làm hại người anh yêu, Châu Chấn Khiêm thà tự mang bản thân ra trút giận cũng không bao giờ ra tay với Châu Giản Dao.
“ Không khóc nữa, ngoan,...dưỡng thương cho tốt, anh cũng yêu em, sau này không muốn thấy em bị thương nữa, anh đau lòng lắm có biết không? “
Châu Giản Dao ngoan ngoãn gật đầu.
“ Chủ tịch, tôi có thể vào không? “
Giọng người phụ nữ vừa quen lại vừa lạ, Châu Giải Dao quay đầu nhìn ra phía cửa phòng bệnh đã thấy Hứa Nguyệt Châu đứng ngay ở đó, gương mặt cô ta nhìn đến Châu Chấn Khiêm hớn hở lạ thường.
Châu Chấn Khiêm không lên tiếng trả lời chỉ hời hợt gật đầu, ánh mắt anh vẫn không rời người phụ nữ đang nẳm trên giường bệnh. Hứa Nguyệt Châu cười tươi đi vào trên tay đang cầm giấy tờ gì đó đi thẳng về phía Châu Chấn Khiêm cô ta vừa định mở miệng, Châu Giản Dao đã nhanh hơn một bước.
“ Sao cô lại đến đây? “
Hứa Nguyệt Châu nhìn đến người phụ nữ bệnh tật cười lấy một nụ cười tà như giả như thật, đưa đống giấy tờ ra trước mặt.
“ Có một vài hồ sơ quan trọng cần chủ tịch duyệt gấp nên tôi mang đến “
Châu Giản Dao nhíu mày, cô rất khó chịu vì sự xuất hiện của người phụ nữ này, ánh mắt mang phần tà ác nhìn Châu Chấn Khiêm.
“ A Từ đâu? chẳng phải những chuyện này từ trước đến nay đều do A Từ lo hay sao? “
Châu Chấn Khiêm biết cô là đang tức giận anh lại không muốn vì đó mà khiến vết thương trên người cô bị ảnh hưởng nên đã nhanh chóng ngồi lên giường dỗ dành Châu Giản Dao.
“ A Từ phải giải quyết vài chuyện quan trọng cho anh nên mới để cô ta thay cậu ấy đến đây, bé con đừng tức giận được không? “
Châu Giản Dao nhìn thấy nụ cười như khiêu khích của Hứa Nguyệt Châu, cô biết là cô ta đang cố ý chọc tức mình nếu bây giờ Châu Giản Dao thật sự vì đó mà làm lớn chuyện rồi giận dỗi với Châu Chấn Khiêm chẳng phải là cho cô ta cơ hội chọc tức mình thành công rồi sao, Châu Giản Dao không ngốc cô biết người phụ nữ này luôn có ý với chồng của mình, cô cũng không phải là người nhu nhược, yếu đuối của trước kia nữa nếu có người phụ nữ nào dám tơ tưởng đến người đàn ông của cô, Châu Giản Dao cô sẽ không ngần ngại đáp trả bọn họ.
***
Sau khi tỉnh lại cô thất thần như người mất hồn, hai mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà nghĩ đến những hình ảnh tàn bạo đêm qua hai tay không ngừng run lên đến tận bây giờ cô cũng không tin được chính Châu Chấn Khiêm lại làm ra được những hành động như vậy, anh lại là người tàn nhẫn hơn những gì cô thường nghĩ, Châu Chấn Khiêm một khi giận dữ hệt như hóa quái thú anh xem mạng người vô cùng nhỏ bé chỉ cần khiến người đà ông không vui anh liền trở nên độc đoán, vô tâm mà tùy tiện đánh đập người. Châu Giản Dao thầm nghĩ ếu lúc đó bản thân cũng bị anh hành hạ như thế....chỉ nghĩ đến đã thấy kinh sợ đến nhường nào, qua chuyện lần này trong lòng cô lại dấy lên một nỗi sợ thầm kín nếu một ngày cô trong mắt anh cũng hóa cái gai khiến anh không khống chế được cảm xúc lẫn hành động mà ra tay với mình, nếu ngày đó thật sự xảy ra dù cô có muốn trở về cũng không còn cơ hội nào nữa, chính khoảnh khắc này cô lại suy nghĩ về việc kết hôn giữa hai người, không biết liệu lựa chọn này của mình có đúng hay không.
“ Bé con, bé con...em làm sao thế, có nghe thấy anh không?,...bé con...”
“ Hả,...”
Châu Chấn Khiêm thấy cô như mất hồn anh nhìn dáng vẻ này lại càng sợ hãi, sợ sau khi phẫu thuật cô có phải là để lại di chứng gì hay không. Châu Chấn Khiêm rất sợ mấy trường hợp như kiểu sau khi làm phẫu thuật sẽ mất trí nhớ hay gì đó, anh sợ cô cũng sẽ như vậy nếu Châu Giản Dao quên mất mình, Châu Chấn Khiêm thật sự không chịu được cú sốc này.
Dịu dàng vuốt lại tóc tai cho người phụ nữ, sau khi nghe Châu Minh Thần báo cáo về tình hình của cô, anh mới giảm được phần lớn nặng nề trong lòng nhưng khi nhìn thấy những vết thương do roi điện gây ra sau lưng Châu Giản Dao, lòng anh đau như đứt đoạn nếu là anh cú đánh đó chỉ giống như gãi ngứa nhưng đối với Châu Giản Dao nó không khác gì cắt xẻ da thịt cô, trước đây cô gái nhỏ này của anh đã chịu quá nhiều hành hạ chỉ cần thấy đến đòn roi những ký ức không hay trước đây ở Châu gia sẽ lại hiện về, lần này lại vì anh mà cô hứng chịu lại nỗi sợ mà cô luôn muốn quên đi.
“ Khiêm,...có phải lúc đó anh cũng rất muốn trừng phạt em như trừng phạt những người đó không?, anh sẽ ra lệnh để bọn họ đánh em không? “
Châu Giản Dao nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt cô cùng sự ngờ vực và sự chất vấn đây là lần đầu anh nhìn thấy ánh mắt này từ Châu Giản Dao.
Cũng không hiểu bản thân tại sao lại cảm thấy nhói lên, anh rất xót xa khi nghe thấy cô hỏi điều này, Châu Chấn Khiêm cũng rất nghi ngờ bản thân nếu lúc đó anh còn phát điện hơn như vậy thì có phải đến cả cô gái nhỏ này của mình anh cũng ra tay?.
Châu Chấn Khiêm lắc mạnh đầu, ánh mắt anh kiên định chặt chẽ.
“ Chắc chắn sẽ không? ra tay với em chẳng khác nào anh tự giết chính mình, bé con anh còn không nỡ nhìn thấy em khóc làm sao có gan khiến em bị thương, anh không nỡ cũng không dám, anh rất sợ,.... sợ em sẽ vì anh mà xảy ra chuyện gì, bé con anh không muốn mất em, anh sẽ không tài nào tưởng tượng được bản thân sẽ trở nên thế nào nếu một ngày em có chuyện “
Khóe mắt Châu Giản Dao lóng lánh những dòng lệ ấm nóng chảy ra, sao cô lại nghi ngờ anh, sao cô lại nghi ngờ vào chính tình yêu của mình, tại sao lại nghi ngờ lựa chọn của bản thân. Cô sẽ không sai, cả đời này chọn Châu Chấn Khiêm chính là quyết điịnh đúng đắn nhất cuộc đời cô, Châu Giản Dao làm gì cũng sai chỉ có quyết định trao đời mình cho Châu Chấn Khiêm là đúng, anh là điều đúng đắn duy nhất của đời cô.
“ Khiêm,...em xin lỗi, em yêu anh, yêu anh lắm “
Châu Giản Dao khóc nứt nở, nhìn nước mắt chảy ròng tim Châu Chấn Khiêm như thể bị ăn mòn, đau lắm, xót lắm, anh không muốn chính là nhìn thấy nước mắt của cô gái nhỏ của mình. Châu Chấn Khiêm hôn lên trán cô nụ hôn kéo dài tận một phút rồi lau sạch từng dòng lệ đang mon men trên khuôn mặt nhỏ, Châu Chấn Khiêm biết rõ bản thân mang một căn bệnh mà chính mình cũng phải sợ hãi với bản thân nhưng anh lại rất tin tưởng dù có phát điên anh cũng sẽ không làm hại người anh yêu, Châu Chấn Khiêm thà tự mang bản thân ra trút giận cũng không bao giờ ra tay với Châu Giản Dao.
“ Không khóc nữa, ngoan,...dưỡng thương cho tốt, anh cũng yêu em, sau này không muốn thấy em bị thương nữa, anh đau lòng lắm có biết không? “
Châu Giản Dao ngoan ngoãn gật đầu.
“ Chủ tịch, tôi có thể vào không? “
Giọng người phụ nữ vừa quen lại vừa lạ, Châu Giải Dao quay đầu nhìn ra phía cửa phòng bệnh đã thấy Hứa Nguyệt Châu đứng ngay ở đó, gương mặt cô ta nhìn đến Châu Chấn Khiêm hớn hở lạ thường.
Châu Chấn Khiêm không lên tiếng trả lời chỉ hời hợt gật đầu, ánh mắt anh vẫn không rời người phụ nữ đang nẳm trên giường bệnh. Hứa Nguyệt Châu cười tươi đi vào trên tay đang cầm giấy tờ gì đó đi thẳng về phía Châu Chấn Khiêm cô ta vừa định mở miệng, Châu Giản Dao đã nhanh hơn một bước.
“ Sao cô lại đến đây? “
Hứa Nguyệt Châu nhìn đến người phụ nữ bệnh tật cười lấy một nụ cười tà như giả như thật, đưa đống giấy tờ ra trước mặt.
“ Có một vài hồ sơ quan trọng cần chủ tịch duyệt gấp nên tôi mang đến “
Châu Giản Dao nhíu mày, cô rất khó chịu vì sự xuất hiện của người phụ nữ này, ánh mắt mang phần tà ác nhìn Châu Chấn Khiêm.
“ A Từ đâu? chẳng phải những chuyện này từ trước đến nay đều do A Từ lo hay sao? “
Châu Chấn Khiêm biết cô là đang tức giận anh lại không muốn vì đó mà khiến vết thương trên người cô bị ảnh hưởng nên đã nhanh chóng ngồi lên giường dỗ dành Châu Giản Dao.
“ A Từ phải giải quyết vài chuyện quan trọng cho anh nên mới để cô ta thay cậu ấy đến đây, bé con đừng tức giận được không? “
Châu Giản Dao nhìn thấy nụ cười như khiêu khích của Hứa Nguyệt Châu, cô biết là cô ta đang cố ý chọc tức mình nếu bây giờ Châu Giản Dao thật sự vì đó mà làm lớn chuyện rồi giận dỗi với Châu Chấn Khiêm chẳng phải là cho cô ta cơ hội chọc tức mình thành công rồi sao, Châu Giản Dao không ngốc cô biết người phụ nữ này luôn có ý với chồng của mình, cô cũng không phải là người nhu nhược, yếu đuối của trước kia nữa nếu có người phụ nữ nào dám tơ tưởng đến người đàn ông của cô, Châu Giản Dao cô sẽ không ngần ngại đáp trả bọn họ.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.