Độc Sủng - Bé Con, Anh Hai Thương Em
Chương 56: Thiêu thân
Sở Ly
15/11/2023
Biệt phủ Tri Nhất Khiêm
Châu Giản Dao cùng anh trở về, cô thất thần như người mất hồn vẫn còn nghĩ đến chuyện đáng tởm vừa mới xảy ra với mình, cô đã sợ hãi rất nhiều. Châu Giản Dao ngồi trên đùi anh hai tay ôm lấy người đàn ông cô vẫn khóc, nghĩ đến chuyện xém thì phải trở thành vợ của tên đàn ông đó cô thật sự thấy kinh tởm, Châu Giản Dao đời này dù có bị Châu Chấn Khiêm bỏ rơi cũng sẽ cả đời không gả mình cho bất cứ tên đàn ông nào khác, cô chỉ chấp niệm với mỗi anh, chỉ muốn gả cho anh, muốn Châu Chấn Khiêm là người đàn ông duy nhất trở thành chồng của mình.
Chợt Châu Giản Dao nhận ra bản thân vẫn còn mặc chiếc váy cưới dơ bẩn này trên người cô đột ngột rời khỏi người Châu Chấn Khiêm, điền cuồng cào xé bản thân mình muốn nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy cưới này, cô không muốn tiếp tục mặc nó trên người nữa, chiếc váy cưới mà cô muốn mặc phải là chiếc váy khi cô cùng Châu Chấn Khiêm bước vào lễ đường, làm sao đây lần đầu tiên mặc váy cưới lại là hoàn cảnh này, cô không muốn váy cưới trở thành nổi ám ảnh của đời mình nhưng có lẽ đời này cô sẽ không quên được chuyện hôm nay.
Chiếc váy cưới đáng ghét Châu Giản Dao có cào cấu thế nào cũng không tài nào cởi bỏ nó được, cô dần không kiểm soát được bản thân mình nữa rồi, như điên như dại dọa cho Châu Chấn Khiêm kinh sợ anh chạy đến giữ chặt hai cánh tay người phụ nữ muốn trấn tỉnh cô.
“ Bé con em đừng như vậy, bình tĩnh, nghe anh nói không, bình tĩnh lại, đừng như vậy, xin em “
“ Đáng ghét, kinh tởm, thứ dơ bẩn, phải cởi bỏ nó,...dơ bẩn, dơ bẩn “
Châu Giản Dao gồng mình đến đỏ cả mặt, cô không quan tâm mà đẩy mạnh Châu Chấn Khiêm ra, sau một hồi điên cuồng cô đã xé nát chiếc váy cưới trên người mình, chỗ hở chỗ kín cô ôm mặt mình quỳ rạp trên đất mà khóc nếu đám cưới của cô và Châu Chấn Khiêm không bị hoãn thì đã thực hiện được ước mơ mặc chiếc váy cưới đẹp nhất hạnh phúc bước vào lễ đường cùng anh cuối cùng thì sao lần đầu tiên mặc váy cưới lại trở nên như vậy, sau này dù vẫn được mặc váy cưới gả cho Châu Chấn Khiêm thì cô vẫn sẽ nhớ đến chuyện của hôm nay đến cả nhẫn cưới của Châu Chấn Khiêm mua cho cũng bị bà Châu vứt đi rồi, Châu Giản Dao có cảm giác như bản thân không còn là vợ của Châu Chấn Khiêm nữa mà là vợ của tên đàn ông đó.
Châu Giản Dao ngẩng cao đầu vừa khóc vừa nói.
“ Nhẫn cưới, nhẫn cưới của chúng ta, em muốn nhẫn cưới “
Chính Châu Chấn Khiêm cũng không biết chiếc nhẫn cưới đó đã bị người đàn ba đó vứt đi đâu rồi anh chỉ muốn đến cứu cô làm gì có tâm trạng để tâm đến chiếc nhẫn cưới của bọn họ, đối với Châu Chấn Khiêm thứ đó chỉ là hình thức bên ngoài dù có hay không thì cô vẫn là vợ của anh.
“ Bé con đừng khóc, mất rồi thì anh đeo chiếc nhẫn khác cho em được không, ngoan đừng như vậy nữa “
“ Không, em muốn nhẫn cưới, anh mau tìm nhẫn cưới về cho em, em muốn anh một lần nữa đeo chiếc nhẫn đó vào tay cho em, Châu Chấn Khiêm tìm nhẫn cưới, em muốn nhẫn cưới “
Trong mắt Châu Giản Dao lại hoàn toàn ngược lại, cô rất xem trọng nhẫn cưới đã được Châu Chấn Khiêm đeo cho mình, dù có là hình thức bên ngoài đi nữa nhưng nó cũng góp phần lớn minh chứng cho cuộc hôn nhân của hai người, cô không muốn một chiếc nhẫn khác dù có là đắc tiền hơn dù vẫn là được Châu Chấn Khiêm đeo vào tay nhưng không thể nào so được với chiếc nhẫn ấy, đó là chiếc nhẫn mà sau khi hai người làm thủ tục kết hôn ở bệnh viện anh đã đeo cho cô, cô không muốn đánh mất nó, mọi thứ của Châu Chấn Khiêm làm cho cô đều rất quý giá, có bỏ mạng cũng không bỏ được những thứ đó đi.
Châu Chấn Khiêm biết bản thân không tài nào khuyên nhũ được người phụ nữ này nếu bây giờ không tìm ra chiếc nhẫn cưới đó Châu Giản Dao sẽ phát điên lên mất đến lúc đó người hối hận chỉ có anh, Châu Chấn Khiêm một tay ôm lấy người phụ nữ tay kia bấm vội điện thoại đưa lên tai mình.
“ A Từ lục soát toàn bộ biệt thự Châu gia trong phạm vi một trăm mét gần đó phải tìm cho ra chiếc nhẫn cưới của Dao nhi cho tôi, tìm không ra thì đừng hòng trở về”
Dứt lời anh vứt điện thoại qua một bên hai tay bế thốc Châu Giản Dao đi thẳng về phòng không nói lời nào anh vội vã cởi bỏ hoàn toàn những mảnh vải rách tươm trên người, Châu Giản Dao lại trở về dáng vẻ vô hồn cô chỉ nhìn vào một điểm, đôi mắt trở nên u ám không chút sức sống.
Sau khi thay cho cô một bộ đồ ngủ thật thoải mái, Châu Chấn Khiêm mới nhẹ lòng phần nào những mảnh vải rách từ chiếc váy cưới kia đã bị anh thiêu cháy thành tro bụi, anh không muốn cô nhìn thấy nó rồi lại không kiểm soát được mình nữa, Châu Chấn Khiêm không tin Châu Giản Dao còn có thể bị ảnh hưởng đến mức như vậy, mỗi khi anh không kiểm soát được nhận thức của mình cũng không đến mức như điên như dại giống cô.
Châu Giản Dao bất ngờ nằm vào lòng anh, không nói lời anh bấu lấy cơ ngực người đàn ông được vài giây bất ngờ Châu Chấn Khiêm nhíu mày vì đau khi móng tay dài của người phụ nữ càng lúc càng đâm sâu vào da thịt anh, Châu Giản Dao nước mắt rơi nhưng ánh mắt lại dữ tợn như hóa quỷ cô không biết bản thân đang làm Châu Chấn Khiêm đâu chỉ không ngừng trách móc anh.
“ Đều tại anh, tại anh,...Châu Chấn Khiêm đều tại anh “
Mười ngón tay đi sâu vào da thịt máu cũng đã rướm ra nhưng anh vẫn bất động để cô trút giận, đúng là tại anh là lỗi của anh nếu anh đến sớm hơn nếu anh không vì lơ đãng nên mới để cô bị người ta bắt đi, mọi khi dù Châu Giản Dao ở mãi trong nhà thì xung quanh vẫn được anh cài vệ sĩ đến âm thầm bảo vệ cô nhưng hôm nay vì nghĩ đi cùng những người em trai khác của mình anh đã không bảo vệ sĩ của mình đi theo bảo vệ Châu Giản Dao vì tin bọn họ sẽ bảo vệ được cô em gái nhỏ này, đều là lỗi của anh, anh sai rồi, thật sự sai rồi.
Hơn năm phút sau, Châu Giản Dao mới ý thức được hành động của mình, cô bừng tĩnh ngồi thẳng dậy vội vã mở tung áo của Châu Chấn Khiêm ra thấy anh bị thương cô đau xót mếu máo.
“ Khiêm, em xin lỗi, đau lắm đúng không?, em xin lỗi làm anh đau rồi phải không?”
Châu Chấn Khiêm nhếch nhẹ khóe môi tạo nên nụ cười, anh lau sạch những giọt lệ trên gương mặt người phụ nữ mình yêu, thay vì bị thương nhìn thấy cô khóc anh còn đau hơn rất nhiều, Châu Chấn Khiêm nhìn thẳng vào mắt cô lắc đầu.
Châu Giản Dao bất ngờ chủ động hôn lên môi anh, được vài giây thì bị người đàn ông hóa khách thành chủ, Châu Chấn Khiêm hai tay giật mạnh các nút áo ngủ của cô đều văng đi, thân trên mềm mại hiện ra trước mắt, giọng nói quyến rũ nóng bỏng vang bên tai người phụ nữ.
“ Bé con, em có sợ không? “
Châu Giản Dao không chút do dự lắc đầu ngay sau đó hai cơ thể lao vào nhau như thiêu thân.
***
Châu Giản Dao cùng anh trở về, cô thất thần như người mất hồn vẫn còn nghĩ đến chuyện đáng tởm vừa mới xảy ra với mình, cô đã sợ hãi rất nhiều. Châu Giản Dao ngồi trên đùi anh hai tay ôm lấy người đàn ông cô vẫn khóc, nghĩ đến chuyện xém thì phải trở thành vợ của tên đàn ông đó cô thật sự thấy kinh tởm, Châu Giản Dao đời này dù có bị Châu Chấn Khiêm bỏ rơi cũng sẽ cả đời không gả mình cho bất cứ tên đàn ông nào khác, cô chỉ chấp niệm với mỗi anh, chỉ muốn gả cho anh, muốn Châu Chấn Khiêm là người đàn ông duy nhất trở thành chồng của mình.
Chợt Châu Giản Dao nhận ra bản thân vẫn còn mặc chiếc váy cưới dơ bẩn này trên người cô đột ngột rời khỏi người Châu Chấn Khiêm, điền cuồng cào xé bản thân mình muốn nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy cưới này, cô không muốn tiếp tục mặc nó trên người nữa, chiếc váy cưới mà cô muốn mặc phải là chiếc váy khi cô cùng Châu Chấn Khiêm bước vào lễ đường, làm sao đây lần đầu tiên mặc váy cưới lại là hoàn cảnh này, cô không muốn váy cưới trở thành nổi ám ảnh của đời mình nhưng có lẽ đời này cô sẽ không quên được chuyện hôm nay.
Chiếc váy cưới đáng ghét Châu Giản Dao có cào cấu thế nào cũng không tài nào cởi bỏ nó được, cô dần không kiểm soát được bản thân mình nữa rồi, như điên như dại dọa cho Châu Chấn Khiêm kinh sợ anh chạy đến giữ chặt hai cánh tay người phụ nữ muốn trấn tỉnh cô.
“ Bé con em đừng như vậy, bình tĩnh, nghe anh nói không, bình tĩnh lại, đừng như vậy, xin em “
“ Đáng ghét, kinh tởm, thứ dơ bẩn, phải cởi bỏ nó,...dơ bẩn, dơ bẩn “
Châu Giản Dao gồng mình đến đỏ cả mặt, cô không quan tâm mà đẩy mạnh Châu Chấn Khiêm ra, sau một hồi điên cuồng cô đã xé nát chiếc váy cưới trên người mình, chỗ hở chỗ kín cô ôm mặt mình quỳ rạp trên đất mà khóc nếu đám cưới của cô và Châu Chấn Khiêm không bị hoãn thì đã thực hiện được ước mơ mặc chiếc váy cưới đẹp nhất hạnh phúc bước vào lễ đường cùng anh cuối cùng thì sao lần đầu tiên mặc váy cưới lại trở nên như vậy, sau này dù vẫn được mặc váy cưới gả cho Châu Chấn Khiêm thì cô vẫn sẽ nhớ đến chuyện của hôm nay đến cả nhẫn cưới của Châu Chấn Khiêm mua cho cũng bị bà Châu vứt đi rồi, Châu Giản Dao có cảm giác như bản thân không còn là vợ của Châu Chấn Khiêm nữa mà là vợ của tên đàn ông đó.
Châu Giản Dao ngẩng cao đầu vừa khóc vừa nói.
“ Nhẫn cưới, nhẫn cưới của chúng ta, em muốn nhẫn cưới “
Chính Châu Chấn Khiêm cũng không biết chiếc nhẫn cưới đó đã bị người đàn ba đó vứt đi đâu rồi anh chỉ muốn đến cứu cô làm gì có tâm trạng để tâm đến chiếc nhẫn cưới của bọn họ, đối với Châu Chấn Khiêm thứ đó chỉ là hình thức bên ngoài dù có hay không thì cô vẫn là vợ của anh.
“ Bé con đừng khóc, mất rồi thì anh đeo chiếc nhẫn khác cho em được không, ngoan đừng như vậy nữa “
“ Không, em muốn nhẫn cưới, anh mau tìm nhẫn cưới về cho em, em muốn anh một lần nữa đeo chiếc nhẫn đó vào tay cho em, Châu Chấn Khiêm tìm nhẫn cưới, em muốn nhẫn cưới “
Trong mắt Châu Giản Dao lại hoàn toàn ngược lại, cô rất xem trọng nhẫn cưới đã được Châu Chấn Khiêm đeo cho mình, dù có là hình thức bên ngoài đi nữa nhưng nó cũng góp phần lớn minh chứng cho cuộc hôn nhân của hai người, cô không muốn một chiếc nhẫn khác dù có là đắc tiền hơn dù vẫn là được Châu Chấn Khiêm đeo vào tay nhưng không thể nào so được với chiếc nhẫn ấy, đó là chiếc nhẫn mà sau khi hai người làm thủ tục kết hôn ở bệnh viện anh đã đeo cho cô, cô không muốn đánh mất nó, mọi thứ của Châu Chấn Khiêm làm cho cô đều rất quý giá, có bỏ mạng cũng không bỏ được những thứ đó đi.
Châu Chấn Khiêm biết bản thân không tài nào khuyên nhũ được người phụ nữ này nếu bây giờ không tìm ra chiếc nhẫn cưới đó Châu Giản Dao sẽ phát điên lên mất đến lúc đó người hối hận chỉ có anh, Châu Chấn Khiêm một tay ôm lấy người phụ nữ tay kia bấm vội điện thoại đưa lên tai mình.
“ A Từ lục soát toàn bộ biệt thự Châu gia trong phạm vi một trăm mét gần đó phải tìm cho ra chiếc nhẫn cưới của Dao nhi cho tôi, tìm không ra thì đừng hòng trở về”
Dứt lời anh vứt điện thoại qua một bên hai tay bế thốc Châu Giản Dao đi thẳng về phòng không nói lời nào anh vội vã cởi bỏ hoàn toàn những mảnh vải rách tươm trên người, Châu Giản Dao lại trở về dáng vẻ vô hồn cô chỉ nhìn vào một điểm, đôi mắt trở nên u ám không chút sức sống.
Sau khi thay cho cô một bộ đồ ngủ thật thoải mái, Châu Chấn Khiêm mới nhẹ lòng phần nào những mảnh vải rách từ chiếc váy cưới kia đã bị anh thiêu cháy thành tro bụi, anh không muốn cô nhìn thấy nó rồi lại không kiểm soát được mình nữa, Châu Chấn Khiêm không tin Châu Giản Dao còn có thể bị ảnh hưởng đến mức như vậy, mỗi khi anh không kiểm soát được nhận thức của mình cũng không đến mức như điên như dại giống cô.
Châu Giản Dao bất ngờ nằm vào lòng anh, không nói lời anh bấu lấy cơ ngực người đàn ông được vài giây bất ngờ Châu Chấn Khiêm nhíu mày vì đau khi móng tay dài của người phụ nữ càng lúc càng đâm sâu vào da thịt anh, Châu Giản Dao nước mắt rơi nhưng ánh mắt lại dữ tợn như hóa quỷ cô không biết bản thân đang làm Châu Chấn Khiêm đâu chỉ không ngừng trách móc anh.
“ Đều tại anh, tại anh,...Châu Chấn Khiêm đều tại anh “
Mười ngón tay đi sâu vào da thịt máu cũng đã rướm ra nhưng anh vẫn bất động để cô trút giận, đúng là tại anh là lỗi của anh nếu anh đến sớm hơn nếu anh không vì lơ đãng nên mới để cô bị người ta bắt đi, mọi khi dù Châu Giản Dao ở mãi trong nhà thì xung quanh vẫn được anh cài vệ sĩ đến âm thầm bảo vệ cô nhưng hôm nay vì nghĩ đi cùng những người em trai khác của mình anh đã không bảo vệ sĩ của mình đi theo bảo vệ Châu Giản Dao vì tin bọn họ sẽ bảo vệ được cô em gái nhỏ này, đều là lỗi của anh, anh sai rồi, thật sự sai rồi.
Hơn năm phút sau, Châu Giản Dao mới ý thức được hành động của mình, cô bừng tĩnh ngồi thẳng dậy vội vã mở tung áo của Châu Chấn Khiêm ra thấy anh bị thương cô đau xót mếu máo.
“ Khiêm, em xin lỗi, đau lắm đúng không?, em xin lỗi làm anh đau rồi phải không?”
Châu Chấn Khiêm nhếch nhẹ khóe môi tạo nên nụ cười, anh lau sạch những giọt lệ trên gương mặt người phụ nữ mình yêu, thay vì bị thương nhìn thấy cô khóc anh còn đau hơn rất nhiều, Châu Chấn Khiêm nhìn thẳng vào mắt cô lắc đầu.
Châu Giản Dao bất ngờ chủ động hôn lên môi anh, được vài giây thì bị người đàn ông hóa khách thành chủ, Châu Chấn Khiêm hai tay giật mạnh các nút áo ngủ của cô đều văng đi, thân trên mềm mại hiện ra trước mắt, giọng nói quyến rũ nóng bỏng vang bên tai người phụ nữ.
“ Bé con, em có sợ không? “
Châu Giản Dao không chút do dự lắc đầu ngay sau đó hai cơ thể lao vào nhau như thiêu thân.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.