Chương 12: Chương 12
A Bạch Bất Bạch
15/02/2017
Giọng nói của hắn vô cùng thân thiết, nhưng khuôn mặt lạnh lùng gượng gạo,
ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, lọt vào mắt là hình ảnh cả người nàng
đang cuộn mình.
Nàng nằm nghiêng một bên, hai tay ôm trước ngực, ngón tay co thành nắm đấm, cổ nghiêng về phía trước, hơi giống như chim non mới ra ổ.
Thẩm Hạo thử lên tiếng, bờ môi mân thành một đường, xấu hổ chết rồi. Nhẹ bước đi thong thả hai bước, quay đầu lại nhìn nàng, ánh trăng từ thềm cửa cửa sổ hắt vào trong nhà, vừa vặn phủ lên trên mặt nàng.
Mũi thon miệng nhỏ nhắn, da thịt trắng tuyết. Mặc dù tư thế ngủ hơi xấu xí một chút, nhưng cũng may gương mặt này còn có thể p vừa mắt, mặc dù không phải quốc sắc thiên hương nhưng tư thái tự có một cỗ phong lưu, rất là hiếm thấy.
Hắn nhớ tới thất thố hôm nay của mình, ánh mắt chạm đến khóe miệng cong cong trong lúc nàng ngủ mơ, ngây thơ xinh đẹp.
Ngày thường luôn giả vờ thành thật, sau lưng còn không biết dụ đã hỏng bao nhiêu người!
Dáng vẻ nhỏ nhắn đáng thương như vậy, thì phải giấu để ở trong nhà.
Thẩm Hạo nâng mắt lên, trên kỷ trà cao bày bánh ngó sen để ăn trước khi ngủ, dùng lá sen bao bọc, nhặt lên chóp mũi khẽ ngửi, mùi thơm ngát của lá sen hòa với xốp giòn ngọt ngọt.
Buổi tối Vệ gia phái người tặng cái này, nói là đường cô nương tự mình làm, hắn thuận tay để đó cũng không để ý.
Hiện tại vừa nghe, trong dạ dày cảm thấy hơi đói.
"Cha. . . Nương. . ." Nàng bỗng nhiên lên tiếng, lật người ra, nói câu nói mớ không rõ, bờ môi khẽ mở, bên khóe mắt vươn lệ.
Tám phần là mộng thương tâm.
Thẩm Hạo biết rõ gia thế nàng, nhếch môi mỏng. Nàng không có ruột thịt, ngày sau nếu thật muốn thu nàng, độ khó cũng không lớn.
Hắn không tránh trốn, khôngcó chút nào dè dặt sợ bị phát hiện. Trong sân nàng và một nha đầu, trước đó đều bị thổi mê hương, nên cũng không sợ.
Nàng lại lật ra, chăn màn đạp hơn phân nửa, tay mở rộng ra bên ngoài, vừa vặn đụng phải áo choàng của hắn.
Đôi tay hành tây vừa trắng vừa mềm, có thịt nhưng thon dài, đầu ngón tay nhiễm sắc hồng đào, màu sắc mượt mà.
Hắn cúi đầu xuống, từ trong tay áo vươn tay đụng đụng nàng, nơi tiếp xúc, ấm áp mềm mại.
Tim đập mạnh và loạn nhịp nửa giây, hắn cúi người, ở má phải của nàng ngậm nhẹ một chút, miệng lưỡi chạm nhau, tê dại ướt át.
Hắn đói bụng, vừa vặn nếm thử hương vị của nàng, ngày sau chung quy vẫn là người của hắn.
Đầu lưỡi liếm liếm, phần môi tràn đầy u hương như có như không, làm người chỉ muốn nếm thêm nữa.
-- Đây chính là mùi vị nữ nhân .
Lực đạo trên lưỡi gia tăng, hàm răng có chút buộc chặt, buổi chiều nàng thiếu chút nữa đã khiến cho hắn không cách nào khống chế bêu xấu trước người khác, hắn phải trừng phạt nàng.
Thẳng đến khi ở trên mặt nàng hút cắn một vòng, hắn mới ngước mặt lên. Nhìn má trái không chút nào tỳ vết, đột nhiên lại cúi xuống.
Hôm nay ánh mắt nhiệt tình của ngoại nam Tống gia hắn đều nhìn vào mắt, nàng trêu hoa ghẹo bướm như vậy, phải phạt.
Há mồm lại là cắn một hơi.
Sáng sớm, ngoài phòng chim chóc réo gọi, Hòa Sinh còn buồn ngủ, nghĩ đến sáng sớm đi thỉnh an Vệ lão thái, không dám qua loa, gọi Thúy Ngọc chuẩn bị rửa mặt.
Vừa mới fặn dò xong, liền nghe được "Bịch" một tiếng, chỉ thấy chậu đồng trong tay Thúy Ngọc rơi xuống đất, vẻ mặt kinh ngạc, "Nhị Nương Tử, khuôn mặt ngươi làm sao vậy!"
Hòa Sinh không biết vì sao, nghiêng đầu: "Khuôn mặt?"
Thúy Ngọc lấy ra gương soi, Hòa Sinh đi đến xem, "Ai ôi!!!".
Ánh sáng mặt trời chiếu lên kính vụn vỡ rơi đầy đất, phát ra ánh sáng lấp loáng, bối rối che đi khuôn mặt nhỏ nhắn bị vô số dấu sưng đỏ giống nhau.
Hòa Sinh sợ tới mức thiếu chút nữa khóc lên, dấu đỏ hai bên má rõ ràng có thể thấy được, nàng lấy tay bôi lung tung, không đau không ngứa, chỉ là xóa không hết.
Ngày bình thường nàng mặc dù không thích trang phục lộng lẫy, nhưng lòng cũng thích cái đẹp như mọi người, đối với khuôn mặt này, nàng cũng rất nâng niu.
Thúy Ngọ né kính vỡ đầy đất, lấy ra tấm gương hoàn hảo khác, nắm vững gương mới dám đi lên phía trước, an ủi: "có lẽ tối hôm qua bị côn trùng đốt, không đau không ngứa, không tới vài ngày liền sẽ tự động biến mất."
Hòa Sinh vẫn còn kinh hoàng, "Hai dấu đỏ lớn như vậy, vạn nhất không hết, ta chẳng phải liền biến thành Dạ Xoa sao? Không, so với Dạ Xoa còn xấu hơn!"
Thúy Ngọc sáp đến gần, cẩn thận quan sát, vẻ mặt nghiêm nghị an ủi nói: "Nhị Nương Tử, ngươi tuyệt đối sẽ không biến thành Dạ Xoa đâu, ta đây liền đi tìm đại nãi nãi mời đại phu."
Đại nãi nãi gọi đại phu, người cả phủ liền đều biết dấu đỏ trên mặt Hòa Sinh. Có lẽ tội nghiệp Hòa Sinh, Vệ lão thái không cho Hòa Sinh qua thỉnh an sớm, mà là mang theo đám tiểu bối đến viện của nàng.
Đại phu đang kê đơn thuốc, Vệ lão thái hỏi vài câu, nói: "Trước kia ở bên dưới ruộng làm việc tay chân, thường bị đủ loại côn trùng đốt, sưng lên vài ngày thì tốt rồi, mặt của ngươi cũng giống như vậy, an tâm nằm nghỉ đi, không có việc gì đâu!"
Đại phu nói không sao, chỉ biết là là khí huyết ứ đọng, không cần phải lo lắng, tùy tiện dán thuốc cao là được.
Đại nãi nãi đưa tới khăn lụa, tơ lụa mềm mại, dùng lưu sa tốt nhất chế thành, làm thành cái khăn che mặt, vừa vặn che khuất chỗ có dấu đỏ.
Vệ Hỉ và Lý Thanh rời giường không nổi mượn cớ không tới, hiếm khi không có người mất hứng, Vệ Lâm nói giỡn, nói mấy chuyện cười, chọc cho cả phòng cười vui vẻ.
Tâm tình Hòa Sinh buông lỏng, đeo khăn che mặt lên, giống như mọi người nàng cũng tự an ủi mình: mặt mũi nhất định sẽ tốt lên thôi!
Vệ Hữu Quang nghe nói trên mặt Hòa Sinh có dài dấu đỏ, trước khi đi ra ngoài cố ý hỏi một câu, đại nãi nãi từ trong phòng Hòa Sinh trở về, vừa đuổi xong một gã sai vặt bên ngoài, mặt mũi tràn đầy sầu muộn.
"Làm sao vậy? Chẳng lẽ khuôn mặt của đường cô nương bị thương rất nặng?"
Đại nãi nãi khoát tay, "Không phải chuyện này. Ta tò mò thôi, đường cô nương đến Thịnh Hồ, Vọng Kinh bên kia cũng không sai người hỏi qua, bởi vì lần trước gã sai vặt trong nhà đến Kinh thăm người thân, phái hắn đi đại phủ báo bình an, nào nghĩ ngay cả ngoại môn cũng không vào được, nghe xong là từ Thịnh Hồ tới, còn cầm gậy mang côn đánh ra ngoài."
Vệ Hữu Quang nhíu mày: "Có hiểu lầm gì không?"
"Có thể có hiểu lầm gì, nói rõ ràng mà-- Vệ gia đường Nhị cô nương Vệ Hòa Sinh sai người báo tin, mỗi chữ mỗi câu, đều rõ ràng." Đại nãi nãi dừng lại vài giây, do dự nói: "Ta càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, ngoại trừ hai tháng trước đại phủ phái người dặn dò chuyện ở nhờ, ngoài việc cầm ba mươi lượng bạc, cũng không có nói gì khác. Không phải là ta suy nghĩ nhiều, chính là ngày lễ ngày tết đại phủ thăm người thân làm tiền đều có thể kiếm hai ba mươi lượng bạc, đường đường một khuê tú xuất thân đại phủ, ngay cả chuẩn bị cũng không dừng lại điểm ấy, Hòa Sinh tốt, nhưng thái độ của đại phủ bên kia không nên như vậy ."
Vệ Hữu Quang trầm mặc, cảm thấy đại nãi nãi nói có lý, trong nhà cô nương đi ra ngoài bên ngoài sao có thể không quan tâm, huống chi ngàn dặm xa xôi, quan tâm cơ bản cũng nên có. Nhưng nghĩ lại, đại hộ nhà cao cửa chung quy cũng không đến mức bỏ mặc vứt bỏ khuê tú bên ngoài, có lẽ có ẩn tình gì đây.
"Nhà của chúng ta mặc dù không giàu nhưng cũng không nghèo, Hòa Sinh không có tiền tiêu vặt hàng tháng, nhưng trong phủ nuôi dưỡng thêm nàng vẫn có thể đủ, bà cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, đối xử tốt với người ta, không lâu sau ta sẽ lên kinh, tự mình đi đại phủ một chuyến."
Đại nãi nãi cũng không phải người cay nghiệt nhỏ mọn, gật đầu không nghĩ ngợi thêm, dù sao hết thảy do nam nhân của bà tính toán.
Vệ phủ Vọng Kinh.
Bếp lò bạch ngọc nhỏ trong phòng vừa đốt hương, không thể nhận ra làn khói mỏng tản ra trong không khí, cửa sổ hai bên vừa đóng, không có gió, trong phòng rất nhanh tràn ngập mùi gỗ đàn hương nồng đậm.
Quải trượng hồng mộc mạ vàng của Vệ lão phu nhân gõ từng cái xuống mặt đất, giọng nói trầm thấp vang dội, từng tiếng dường như đánh vào nhân tâm, làm cho người sợ hãi.
Trong phòng hai người khác đứng cúi đầu xuống, không nói được lời nào, cùng đợi Vệ lão phu nhân trả lời thuyết phục.
"Bất quá là con gái thương nhân, có thể làm loạn cái gì? Đợi qua ít ngày, sóng gió tan bớt, báo cho người ngoài, nói Vệ gia Nhị thiếu nãi nãi tương tư thành bệnh, bệnh lâu không trị, chết rồi."
Hai người đứng đấy, một người là Vệ Nhị Lão Gia, một người là Vệ Nhị nãi nãi, đã từng làm cha mẹ chồng của Hòa Sinh một đoạn thời gian rất ngắn. Hai người liếc mắt nhìn nhau. Vệ Nhị nãi nãi cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cần thông báo cho Diêu gia một tiếng không?"
Vệ lão phu nhân xoay người, khóe mắt đầy dấu vết năm tháng, lộ ra ánh mắt sắc bén, "Thông báo nhà hắn làm chi? Đã gả làm phụ nhânVệ gia, liền không liên quan tới người bên ngoài. Chờ chết thì báo tin thôi, sớm nên nhổ cỏ tận gốc, không nên làm hỏng đại sự."
Vệ Nhị nãi nãi do dự, nhi tử nhà mình dặn dò từng chữ bên tai, nếu giết Diêu thị, chỉ sợ hắn sẽ thương tâm gần chết."Cẩm Chi, toàn tâm toàn ý muốn lấy nàng, nếu như hắn biết người đã không còn, sợ là sẽ đau khổ."
Ánh mắt Vệ lão phu nhân, ngoan độc dứt khoát: "Lòng dạ đàn bà, đợi đại sự Vệ gia thành công, muốn loại nữ nhân gì mà không có?"
Vệ Nhị nãi nãi không nói nữa.
Rời phòng đi qua viện Vệ Cẩm Chi, Vệ Nhị nãi nãi nhớ nhi tử nhà mình, thuận tiện nghĩ đến con dâu chỉ thấy một lần kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, ngày thường đáng thương, cũng khó trách Cẩm Chi thích.
Vệ Nhị nãi nãi thở dài một hơi, mới lên làm mẹ chồng, con dâu liền chết rồi, chỉ có thể trách nàng số khổ, bị người Vệ gia nhìn trúng.
Nhân sinh trên đời, dù sao cũng phải có một chữ chết, vì trượng phu mình mà chết, là vinh dự. Chỉ mong con dâu này ở Thịnh Hồ mấy tháng này có thể sống được vui vẻ, về phần Cẩm Chi bên kia, bà đều có biện pháp trấn an.
•
Buổi sáng Hòa Sinh vừa rời giường liền không thể chờ đợi được cầm tấm gương soi, dấu trên mặt quả thật là ít đi rồi, nghĩ đến là thuốc mỡ có tác dụng, không quá vài ngày, khuôn mặt sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Vui vẻ đi tiền viện cùng mọi người dùng điểm tâm, ngay cả bước chân đi đường cũng nhẹ nhàng hơn. Hôm nay là 15, Vệ lão thái tin phật, muốn niệm Quan Âm Bồ Tát.
Vừa bước vào phòng, liền nghe một phòng cười đùa vui vẻ. Chính giữa phòng đang ngồi một nam tử mặc trường bào gấm, bóng lưng thẳng tắp, thấy nàng vào nhà, xoay đầu nhìn lại.
Hòa Sinh sững sờ, đã chậm nửa nhịp, phúc lễ: "Thẩm công tử khỏe." Đi lên trước vấn an cho các trưởng bối, Vệ lão thái vẫy tay bảo Hòa Sinh ngồi kế bên mình, có lẽ đền bù tổn thất thành kiến trước kia bà đối với Hòa Sinh, tận lực thân cận với nàng.
Hòa Sinh ngồi bên cạnh Vệ lão thái, vừa vặn ngược nhau với Thẩm Hạo tương. Mỗi lần nàng và Thẩm Hạo gặp nhau, lúc nào cũng vô thức bối rối, nhưng định thần nghĩ lại, nàng không nợ hắn, có gì phải sợ? Đơn giản là người này thoạt nhìn quá mức nguy hiểm, mọi nhất cử nhất động lộ ra ý tứ mưu đồ bất chính, nhưng vậy thì như thế nào, dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể gây khó dễ cho nàng.
Nàng như thường ngày gia nhập cùng mọi người nói chuyện phiếm, biết được lần này Thẩm Hạo đến, là muốn mời Vệ gia người tham gia tiệc tân gia, bởi vì trong nhà không có nữ quyến, còn muốn mời Vệ đại nãi nãi hỗ trợ chuẩn bị.
". . . Cua đồng Thịnh Hồ 20 cân, năm hũ Nữ Nhi Hồng ăn mừng, lại chuẩn bị năm cân thịt bò vận chuyển từ Chu gia thôn, mượn đầu bếp của nguyệt canh các dùng một lát. . ."
Hòa Sinh khẽ mím môi, hết sức chuyên chú nghe đại nãi nãi lo chuyện tiệc tùng, tất cả lực chú ý cũng tập trung vào các món ăn ngon cao lương mỹ vị, thậm chí quên mất con sói ngồi ngay phía trước.
Thẩm Hạo ngồi ngay ngắn, ánh mắt lướt qua người đối diện, thấy nàng nhập thần say mê thèm thuồng, quai hàm khẽ phồng lên, bờ môi khép lại, da mịn thịt mềm, trong trắng lộ hồng, nổi bật lên hai dấu đỏ đặc biệt rõ ràng trên mặt.
"Mặt Vệ cô nương bị làm sao vậy?"
Đại nãi nãi miệng đắng lưỡi khô vừa nói xong, liền nghe được Thẩm Hạo hỏi một câu như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung đến trên người Hòa Sinh, Hòa Sinh hôm nay không mang khăn che mặt, không biết làm sao, vội cúi đầu, ước gì có thể vùi cả khuôn mặt vào trong cổ.
Vệ lão thái nói: "Bị côn trùng cắn đó."
Thẩm Hạo ah một tiếng cũng không hỏi nữa, hàn huyên việc nhà một hồi, đã đến thời gian cơm trưa, mọi người nhao nhao tản đi, Thẩm Hạo cũng thuận thế cáo từ.
Đi đến cổng vòm thạch, phía trước cách nhau vài bước Hòa Sinh muốn đi về phía đông, Thẩm Hạo gọi to nàng, "Vệ cô nương."
Hòa Sinh thật sự không muốn phản ứng đến hắn, cộng thêm dấu đỏ trên mặt, nếu sớm biết sáng nay Thẩm Hạo sẽ đến, nàng liền mượn lý do không tới. Vì thế không xoay người lại.
Sau lưng không có động tĩnh. Chờ đợi vài giây, cho là hắn rời đi rồi, thở ra đọc câu "A di đà Phật", nhấc chân liền đi.
Bước chân còn chưa kịp đi nửa bước, bên tai liền truyền đến thanh âm hơi trêu tức của nam nhân : "Vệ cô nương có từng nghĩ tới, cắn nàng có lẽ không phải côn trùng?"
Nàng nằm nghiêng một bên, hai tay ôm trước ngực, ngón tay co thành nắm đấm, cổ nghiêng về phía trước, hơi giống như chim non mới ra ổ.
Thẩm Hạo thử lên tiếng, bờ môi mân thành một đường, xấu hổ chết rồi. Nhẹ bước đi thong thả hai bước, quay đầu lại nhìn nàng, ánh trăng từ thềm cửa cửa sổ hắt vào trong nhà, vừa vặn phủ lên trên mặt nàng.
Mũi thon miệng nhỏ nhắn, da thịt trắng tuyết. Mặc dù tư thế ngủ hơi xấu xí một chút, nhưng cũng may gương mặt này còn có thể p vừa mắt, mặc dù không phải quốc sắc thiên hương nhưng tư thái tự có một cỗ phong lưu, rất là hiếm thấy.
Hắn nhớ tới thất thố hôm nay của mình, ánh mắt chạm đến khóe miệng cong cong trong lúc nàng ngủ mơ, ngây thơ xinh đẹp.
Ngày thường luôn giả vờ thành thật, sau lưng còn không biết dụ đã hỏng bao nhiêu người!
Dáng vẻ nhỏ nhắn đáng thương như vậy, thì phải giấu để ở trong nhà.
Thẩm Hạo nâng mắt lên, trên kỷ trà cao bày bánh ngó sen để ăn trước khi ngủ, dùng lá sen bao bọc, nhặt lên chóp mũi khẽ ngửi, mùi thơm ngát của lá sen hòa với xốp giòn ngọt ngọt.
Buổi tối Vệ gia phái người tặng cái này, nói là đường cô nương tự mình làm, hắn thuận tay để đó cũng không để ý.
Hiện tại vừa nghe, trong dạ dày cảm thấy hơi đói.
"Cha. . . Nương. . ." Nàng bỗng nhiên lên tiếng, lật người ra, nói câu nói mớ không rõ, bờ môi khẽ mở, bên khóe mắt vươn lệ.
Tám phần là mộng thương tâm.
Thẩm Hạo biết rõ gia thế nàng, nhếch môi mỏng. Nàng không có ruột thịt, ngày sau nếu thật muốn thu nàng, độ khó cũng không lớn.
Hắn không tránh trốn, khôngcó chút nào dè dặt sợ bị phát hiện. Trong sân nàng và một nha đầu, trước đó đều bị thổi mê hương, nên cũng không sợ.
Nàng lại lật ra, chăn màn đạp hơn phân nửa, tay mở rộng ra bên ngoài, vừa vặn đụng phải áo choàng của hắn.
Đôi tay hành tây vừa trắng vừa mềm, có thịt nhưng thon dài, đầu ngón tay nhiễm sắc hồng đào, màu sắc mượt mà.
Hắn cúi đầu xuống, từ trong tay áo vươn tay đụng đụng nàng, nơi tiếp xúc, ấm áp mềm mại.
Tim đập mạnh và loạn nhịp nửa giây, hắn cúi người, ở má phải của nàng ngậm nhẹ một chút, miệng lưỡi chạm nhau, tê dại ướt át.
Hắn đói bụng, vừa vặn nếm thử hương vị của nàng, ngày sau chung quy vẫn là người của hắn.
Đầu lưỡi liếm liếm, phần môi tràn đầy u hương như có như không, làm người chỉ muốn nếm thêm nữa.
-- Đây chính là mùi vị nữ nhân .
Lực đạo trên lưỡi gia tăng, hàm răng có chút buộc chặt, buổi chiều nàng thiếu chút nữa đã khiến cho hắn không cách nào khống chế bêu xấu trước người khác, hắn phải trừng phạt nàng.
Thẳng đến khi ở trên mặt nàng hút cắn một vòng, hắn mới ngước mặt lên. Nhìn má trái không chút nào tỳ vết, đột nhiên lại cúi xuống.
Hôm nay ánh mắt nhiệt tình của ngoại nam Tống gia hắn đều nhìn vào mắt, nàng trêu hoa ghẹo bướm như vậy, phải phạt.
Há mồm lại là cắn một hơi.
Sáng sớm, ngoài phòng chim chóc réo gọi, Hòa Sinh còn buồn ngủ, nghĩ đến sáng sớm đi thỉnh an Vệ lão thái, không dám qua loa, gọi Thúy Ngọc chuẩn bị rửa mặt.
Vừa mới fặn dò xong, liền nghe được "Bịch" một tiếng, chỉ thấy chậu đồng trong tay Thúy Ngọc rơi xuống đất, vẻ mặt kinh ngạc, "Nhị Nương Tử, khuôn mặt ngươi làm sao vậy!"
Hòa Sinh không biết vì sao, nghiêng đầu: "Khuôn mặt?"
Thúy Ngọc lấy ra gương soi, Hòa Sinh đi đến xem, "Ai ôi!!!".
Ánh sáng mặt trời chiếu lên kính vụn vỡ rơi đầy đất, phát ra ánh sáng lấp loáng, bối rối che đi khuôn mặt nhỏ nhắn bị vô số dấu sưng đỏ giống nhau.
Hòa Sinh sợ tới mức thiếu chút nữa khóc lên, dấu đỏ hai bên má rõ ràng có thể thấy được, nàng lấy tay bôi lung tung, không đau không ngứa, chỉ là xóa không hết.
Ngày bình thường nàng mặc dù không thích trang phục lộng lẫy, nhưng lòng cũng thích cái đẹp như mọi người, đối với khuôn mặt này, nàng cũng rất nâng niu.
Thúy Ngọ né kính vỡ đầy đất, lấy ra tấm gương hoàn hảo khác, nắm vững gương mới dám đi lên phía trước, an ủi: "có lẽ tối hôm qua bị côn trùng đốt, không đau không ngứa, không tới vài ngày liền sẽ tự động biến mất."
Hòa Sinh vẫn còn kinh hoàng, "Hai dấu đỏ lớn như vậy, vạn nhất không hết, ta chẳng phải liền biến thành Dạ Xoa sao? Không, so với Dạ Xoa còn xấu hơn!"
Thúy Ngọc sáp đến gần, cẩn thận quan sát, vẻ mặt nghiêm nghị an ủi nói: "Nhị Nương Tử, ngươi tuyệt đối sẽ không biến thành Dạ Xoa đâu, ta đây liền đi tìm đại nãi nãi mời đại phu."
Đại nãi nãi gọi đại phu, người cả phủ liền đều biết dấu đỏ trên mặt Hòa Sinh. Có lẽ tội nghiệp Hòa Sinh, Vệ lão thái không cho Hòa Sinh qua thỉnh an sớm, mà là mang theo đám tiểu bối đến viện của nàng.
Đại phu đang kê đơn thuốc, Vệ lão thái hỏi vài câu, nói: "Trước kia ở bên dưới ruộng làm việc tay chân, thường bị đủ loại côn trùng đốt, sưng lên vài ngày thì tốt rồi, mặt của ngươi cũng giống như vậy, an tâm nằm nghỉ đi, không có việc gì đâu!"
Đại phu nói không sao, chỉ biết là là khí huyết ứ đọng, không cần phải lo lắng, tùy tiện dán thuốc cao là được.
Đại nãi nãi đưa tới khăn lụa, tơ lụa mềm mại, dùng lưu sa tốt nhất chế thành, làm thành cái khăn che mặt, vừa vặn che khuất chỗ có dấu đỏ.
Vệ Hỉ và Lý Thanh rời giường không nổi mượn cớ không tới, hiếm khi không có người mất hứng, Vệ Lâm nói giỡn, nói mấy chuyện cười, chọc cho cả phòng cười vui vẻ.
Tâm tình Hòa Sinh buông lỏng, đeo khăn che mặt lên, giống như mọi người nàng cũng tự an ủi mình: mặt mũi nhất định sẽ tốt lên thôi!
Vệ Hữu Quang nghe nói trên mặt Hòa Sinh có dài dấu đỏ, trước khi đi ra ngoài cố ý hỏi một câu, đại nãi nãi từ trong phòng Hòa Sinh trở về, vừa đuổi xong một gã sai vặt bên ngoài, mặt mũi tràn đầy sầu muộn.
"Làm sao vậy? Chẳng lẽ khuôn mặt của đường cô nương bị thương rất nặng?"
Đại nãi nãi khoát tay, "Không phải chuyện này. Ta tò mò thôi, đường cô nương đến Thịnh Hồ, Vọng Kinh bên kia cũng không sai người hỏi qua, bởi vì lần trước gã sai vặt trong nhà đến Kinh thăm người thân, phái hắn đi đại phủ báo bình an, nào nghĩ ngay cả ngoại môn cũng không vào được, nghe xong là từ Thịnh Hồ tới, còn cầm gậy mang côn đánh ra ngoài."
Vệ Hữu Quang nhíu mày: "Có hiểu lầm gì không?"
"Có thể có hiểu lầm gì, nói rõ ràng mà-- Vệ gia đường Nhị cô nương Vệ Hòa Sinh sai người báo tin, mỗi chữ mỗi câu, đều rõ ràng." Đại nãi nãi dừng lại vài giây, do dự nói: "Ta càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, ngoại trừ hai tháng trước đại phủ phái người dặn dò chuyện ở nhờ, ngoài việc cầm ba mươi lượng bạc, cũng không có nói gì khác. Không phải là ta suy nghĩ nhiều, chính là ngày lễ ngày tết đại phủ thăm người thân làm tiền đều có thể kiếm hai ba mươi lượng bạc, đường đường một khuê tú xuất thân đại phủ, ngay cả chuẩn bị cũng không dừng lại điểm ấy, Hòa Sinh tốt, nhưng thái độ của đại phủ bên kia không nên như vậy ."
Vệ Hữu Quang trầm mặc, cảm thấy đại nãi nãi nói có lý, trong nhà cô nương đi ra ngoài bên ngoài sao có thể không quan tâm, huống chi ngàn dặm xa xôi, quan tâm cơ bản cũng nên có. Nhưng nghĩ lại, đại hộ nhà cao cửa chung quy cũng không đến mức bỏ mặc vứt bỏ khuê tú bên ngoài, có lẽ có ẩn tình gì đây.
"Nhà của chúng ta mặc dù không giàu nhưng cũng không nghèo, Hòa Sinh không có tiền tiêu vặt hàng tháng, nhưng trong phủ nuôi dưỡng thêm nàng vẫn có thể đủ, bà cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, đối xử tốt với người ta, không lâu sau ta sẽ lên kinh, tự mình đi đại phủ một chuyến."
Đại nãi nãi cũng không phải người cay nghiệt nhỏ mọn, gật đầu không nghĩ ngợi thêm, dù sao hết thảy do nam nhân của bà tính toán.
Vệ phủ Vọng Kinh.
Bếp lò bạch ngọc nhỏ trong phòng vừa đốt hương, không thể nhận ra làn khói mỏng tản ra trong không khí, cửa sổ hai bên vừa đóng, không có gió, trong phòng rất nhanh tràn ngập mùi gỗ đàn hương nồng đậm.
Quải trượng hồng mộc mạ vàng của Vệ lão phu nhân gõ từng cái xuống mặt đất, giọng nói trầm thấp vang dội, từng tiếng dường như đánh vào nhân tâm, làm cho người sợ hãi.
Trong phòng hai người khác đứng cúi đầu xuống, không nói được lời nào, cùng đợi Vệ lão phu nhân trả lời thuyết phục.
"Bất quá là con gái thương nhân, có thể làm loạn cái gì? Đợi qua ít ngày, sóng gió tan bớt, báo cho người ngoài, nói Vệ gia Nhị thiếu nãi nãi tương tư thành bệnh, bệnh lâu không trị, chết rồi."
Hai người đứng đấy, một người là Vệ Nhị Lão Gia, một người là Vệ Nhị nãi nãi, đã từng làm cha mẹ chồng của Hòa Sinh một đoạn thời gian rất ngắn. Hai người liếc mắt nhìn nhau. Vệ Nhị nãi nãi cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cần thông báo cho Diêu gia một tiếng không?"
Vệ lão phu nhân xoay người, khóe mắt đầy dấu vết năm tháng, lộ ra ánh mắt sắc bén, "Thông báo nhà hắn làm chi? Đã gả làm phụ nhânVệ gia, liền không liên quan tới người bên ngoài. Chờ chết thì báo tin thôi, sớm nên nhổ cỏ tận gốc, không nên làm hỏng đại sự."
Vệ Nhị nãi nãi do dự, nhi tử nhà mình dặn dò từng chữ bên tai, nếu giết Diêu thị, chỉ sợ hắn sẽ thương tâm gần chết."Cẩm Chi, toàn tâm toàn ý muốn lấy nàng, nếu như hắn biết người đã không còn, sợ là sẽ đau khổ."
Ánh mắt Vệ lão phu nhân, ngoan độc dứt khoát: "Lòng dạ đàn bà, đợi đại sự Vệ gia thành công, muốn loại nữ nhân gì mà không có?"
Vệ Nhị nãi nãi không nói nữa.
Rời phòng đi qua viện Vệ Cẩm Chi, Vệ Nhị nãi nãi nhớ nhi tử nhà mình, thuận tiện nghĩ đến con dâu chỉ thấy một lần kia, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, ngày thường đáng thương, cũng khó trách Cẩm Chi thích.
Vệ Nhị nãi nãi thở dài một hơi, mới lên làm mẹ chồng, con dâu liền chết rồi, chỉ có thể trách nàng số khổ, bị người Vệ gia nhìn trúng.
Nhân sinh trên đời, dù sao cũng phải có một chữ chết, vì trượng phu mình mà chết, là vinh dự. Chỉ mong con dâu này ở Thịnh Hồ mấy tháng này có thể sống được vui vẻ, về phần Cẩm Chi bên kia, bà đều có biện pháp trấn an.
•
Buổi sáng Hòa Sinh vừa rời giường liền không thể chờ đợi được cầm tấm gương soi, dấu trên mặt quả thật là ít đi rồi, nghĩ đến là thuốc mỡ có tác dụng, không quá vài ngày, khuôn mặt sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Vui vẻ đi tiền viện cùng mọi người dùng điểm tâm, ngay cả bước chân đi đường cũng nhẹ nhàng hơn. Hôm nay là 15, Vệ lão thái tin phật, muốn niệm Quan Âm Bồ Tát.
Vừa bước vào phòng, liền nghe một phòng cười đùa vui vẻ. Chính giữa phòng đang ngồi một nam tử mặc trường bào gấm, bóng lưng thẳng tắp, thấy nàng vào nhà, xoay đầu nhìn lại.
Hòa Sinh sững sờ, đã chậm nửa nhịp, phúc lễ: "Thẩm công tử khỏe." Đi lên trước vấn an cho các trưởng bối, Vệ lão thái vẫy tay bảo Hòa Sinh ngồi kế bên mình, có lẽ đền bù tổn thất thành kiến trước kia bà đối với Hòa Sinh, tận lực thân cận với nàng.
Hòa Sinh ngồi bên cạnh Vệ lão thái, vừa vặn ngược nhau với Thẩm Hạo tương. Mỗi lần nàng và Thẩm Hạo gặp nhau, lúc nào cũng vô thức bối rối, nhưng định thần nghĩ lại, nàng không nợ hắn, có gì phải sợ? Đơn giản là người này thoạt nhìn quá mức nguy hiểm, mọi nhất cử nhất động lộ ra ý tứ mưu đồ bất chính, nhưng vậy thì như thế nào, dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể gây khó dễ cho nàng.
Nàng như thường ngày gia nhập cùng mọi người nói chuyện phiếm, biết được lần này Thẩm Hạo đến, là muốn mời Vệ gia người tham gia tiệc tân gia, bởi vì trong nhà không có nữ quyến, còn muốn mời Vệ đại nãi nãi hỗ trợ chuẩn bị.
". . . Cua đồng Thịnh Hồ 20 cân, năm hũ Nữ Nhi Hồng ăn mừng, lại chuẩn bị năm cân thịt bò vận chuyển từ Chu gia thôn, mượn đầu bếp của nguyệt canh các dùng một lát. . ."
Hòa Sinh khẽ mím môi, hết sức chuyên chú nghe đại nãi nãi lo chuyện tiệc tùng, tất cả lực chú ý cũng tập trung vào các món ăn ngon cao lương mỹ vị, thậm chí quên mất con sói ngồi ngay phía trước.
Thẩm Hạo ngồi ngay ngắn, ánh mắt lướt qua người đối diện, thấy nàng nhập thần say mê thèm thuồng, quai hàm khẽ phồng lên, bờ môi khép lại, da mịn thịt mềm, trong trắng lộ hồng, nổi bật lên hai dấu đỏ đặc biệt rõ ràng trên mặt.
"Mặt Vệ cô nương bị làm sao vậy?"
Đại nãi nãi miệng đắng lưỡi khô vừa nói xong, liền nghe được Thẩm Hạo hỏi một câu như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung đến trên người Hòa Sinh, Hòa Sinh hôm nay không mang khăn che mặt, không biết làm sao, vội cúi đầu, ước gì có thể vùi cả khuôn mặt vào trong cổ.
Vệ lão thái nói: "Bị côn trùng cắn đó."
Thẩm Hạo ah một tiếng cũng không hỏi nữa, hàn huyên việc nhà một hồi, đã đến thời gian cơm trưa, mọi người nhao nhao tản đi, Thẩm Hạo cũng thuận thế cáo từ.
Đi đến cổng vòm thạch, phía trước cách nhau vài bước Hòa Sinh muốn đi về phía đông, Thẩm Hạo gọi to nàng, "Vệ cô nương."
Hòa Sinh thật sự không muốn phản ứng đến hắn, cộng thêm dấu đỏ trên mặt, nếu sớm biết sáng nay Thẩm Hạo sẽ đến, nàng liền mượn lý do không tới. Vì thế không xoay người lại.
Sau lưng không có động tĩnh. Chờ đợi vài giây, cho là hắn rời đi rồi, thở ra đọc câu "A di đà Phật", nhấc chân liền đi.
Bước chân còn chưa kịp đi nửa bước, bên tai liền truyền đến thanh âm hơi trêu tức của nam nhân : "Vệ cô nương có từng nghĩ tới, cắn nàng có lẽ không phải côn trùng?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.