Chương 36
A Bạch Bất Bạch
15/02/2017
Đưa Hòa Sinh về phủ, đến cửa ra vào, Mạc Tranh Hỏa không vào mà kéo tay
áo Hòa Sinh, ánh mắt vô cùng áy náy. Lửa giận tràn đầy sớm đã tiêu hao
hết trên đường đi, thanh tỉnh lại, sợ Thẩm Hạo trách móc nàng không có
che chở Hòa Sinh.
Vốn chuyện này cũng không quan trọng, cùng lắm thì nàng hạ chiến thư cho Vệ Linh, hẹn đi ra đánh một trận hả giận cho Hòa Sinh. Chỉ sợ Thẩm Hạo sẽ tức giận, dù sao cũng là Mạc Tranh Hỏa nàng mang đi ra ngoài chơi xúc cúc, để vợ hắn bị ủy khuất, một vạn lần không nên.
Thẩm Khoát luôn luôn đặc biệt sùng kính vị nhị ca này của hắn, Thẩm Hạo ói ra mấy lời nhảm nhí hắn cũng có thể nâng lên thành thánh chỉ, nàng căng thẳng với Thẩm Khoát, tự nhiên cũng liền căng thẳng với ý nghĩ của Thẩm Hạo.
Môi trên đụng môi dưới, không thể chọn khép lại, lề mề hồi lâu, hỏi: "Chuyện ngày hôm nay. . . Có thể gạt nhị ca không. . . Ta sợ hắn tức giận."
Nữ hài người ta thỉnh thoảng tranh chấp, vẫn không ồn ào đến chỗ nam nhân, chỉ cần Hòa Sinh không đề cập tới, sẽ không có ai cố ý chạy đi thám thính chuyện phát sinh ở trận xúc cúc hôm nay.
Hòa Sinh đáp ứng, cười: "Ngươi mau trở về đi, lần sau ra ngoài, nhớ gọi ta."
Không tranh cãi là tốt rồi. Trong lòng Mạc Tranh Hỏa nhẹ nhàng thở ra, ngược lại nghĩ đến vấn đề Hòa Sinh không biết chữ, sau nửa ngày do dự đành phải nuốt trở lại trong bụng.
Mạc Tranh Hỏa đi rồi, Hòa Sinh trở về viện mình. Trong phòng mát mẻ, nằm ở trên giường êm, lật qua lật lại, trên người dường như có tảng đá lớn. Bên tai liên tục vang lên những lời nói kia của Vệ Linh, cùng với ánh mắt của đám quý nữ ở đây nhìn nàng-- lộ ra ngạc nhiên không thể tin và thăm dò. Đúng vậy a, người của gia tộc thế gia, có người nào không biết chữ ? Nói ra sẽ bị cười đến rụng răng.
Khuôn mặt từ từ nghẹn đỏ, ngược lại nghĩ đến Thẩm Hạo, hắn đã sớm biết nàng không biết chữ, tại sao lại không chê nàng?
Trong lòng không cách nào yên ổn, thình thịch từ giường ngồi dậy, mang giày đi ra ngoài. Gót giày kéo nửa đoạn nhỏ, nhưng lại không chú ý nhiều như vậy.
Thúy Ngọc mới bê cháo đậu xanh hạt sen lạnh vào, thấy nàng không quan tâm mà đi dưới mặt trời, vừa theo sau vừa gọi to.
Hòa Sinh không để ý tới nàng.
Thúy Ngọc sững sờ, cô nương hôm nay bị sao thế nhỉ?
Đi hơn phân nửa khu vườn, trên mặt đất thoáng qua bóng dáng hơi thô to ngăn cản, dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn.
Dưới ánh mặt trời, tháp bát giác đứng uy nghi, mái tháp buộc chuông vàng giống như cánh chim bay, trong hùng vĩ cao lớn hiện ra một phần nhẹ nhàng linh hoạt linh động, ở trên biển tháp viết mấy chữ rồng bay phượng múa, Thẩm Hạo đề cập qua, chữ này làdo hắn viết, có lẽ là tên của tháp này .
Hòa Sinh nhớ rõ, lần trước đi ngang qua nơi đây, hắn nói trong tháp cất giữ rất nhiều sách, tập hợp tinh hoa của nhiều dân tộc, hữu ích vô hại.
Thúy Ngọc đi theo ở phía sau, trông thấy Hòa Sinh bước vào Thư Trọng Các, đang muốn đi theo, vừa tới trên thềm đá, cửa tháp nhanh chóng đóng lại.
Hòa Sinh ở bên trong nói với nàng: "Ngươi về trước đi, buổi tối tự ta sẽ trở về phòng."
Chưa từng ăn thịt heo, cũng đã gặp thịt heo. Trước kia nhìn đệ đệ học chữ học bài, đọc y nha y nha, sao chép, trên sách cũng đều là chút ít hắn không biết. Đôi mắt nhìn nhiều, miệng gặp nhiều, trước lạ sau quen, cũng liền nhận thức.
Nơi đây đều là sách, nàng chọn mấy chữ nhìn, cố gắng nhìn một chút sẽ biết.
Thật ra trước kia cũng không phải không có ước ao qua, Yến Cửu nhà bên cạnh mời nữ phu tử, tiền khẩu phần lương thực của một nhà ba người mất một phần ba, lúc đầu không có khởi sắc, đợi về sau nàng có thể làm thơ ngâm từ, trong ngõ nhỏ mọi người khen ngợi kỳ lạ quý hiếm, nhà ai muốn viết thư, toàn bộ tìm nàng, nhà nàng biết tính sổ, viết một phong kiếm một văn, gom góp nhiều lắm, lúc đầu bỏ vào toàn bộ vốn liếng thu hồi lại không nói, còn thu được lợi nhuận không ít.
Hòa Sinh tiện tay cầm quyển sách, bốn chữ phủ lên da vàng toàn bộ cũng không nhận ra, mở ra, chữ rậm rạp chằng chịt, chỉ nhận biết mấy chữ, miễn cưỡng đọc cái này, lại nhìn xuống một chút, liền choáng luôn. Thở dài một hơi, buông sách, ngược lại đi tìm những thứ khác.
Cho đến hôm nay, mới biết được đọc sách viết chữ quan trọng như vậy. Mà Diêu cha đã từng đề nghị với nàng mời nữ phu tử, thế nhưng lúc đó trong nhà căng thẳng, vốn Diêu cha làm mua bán, sinh ý vừa mới có khởi sắc, ước gì có thể một biến thành hai nửa, nào có loại tiền nhàn rỗi này. Hòa Sinh khi đó mới bảy tuổi, một tiếng liền cự tuyệt.
Đợi càng về sau quang cảnh trong nhà tốt lên, có tiền nhàn rỗi làm chuyện khác, đệ đệ đến học đường, nàng đã mười ba tuổi, sớm đã không có tâm tính nhẫn nại đi học bài.
Ai. Lại là một tiếng thở dài, buông sách, có chút lờ mờ. Đáng đời bị người cười, tức giận cấp bách mới cuống lên ôm chân phật, nhưng ngay cả chân phật bên cạnh cũng dính không đến, ở đâu mà ôm!
Oán trách mình vô dụng, vừa bấm cánh tay, nghĩ thầm: bất kỳ thế nào phải nhớ được mấy chữ!
Không biết, sẽ không đọc, ngón tay trong không khí khoa tay múa chân, nhớ kỹ kết cấu kiểu chữ, cũng không để ý tới giải thích ý nghĩa, nhớ rồi cũng là vô ích
Vẫn phải là có người dạy. Cô nương mười sáu tuổi, hiện tại mới bắt đầu học chữ, sợ là sẽ bị người cười thảm. Nàng bị người cười không sao, sợ nhất người khác kéo đến trên người hắn, nói hắn có mắt không tròng, chọn người mắt mù.
Gần hoàng hôn, Thẩm Hạo hồi phủ, Bùi Lương đang chờ ở ngoài phòng, thừa dịp lúc hắn thay y phục, nhẹ giọng bẩm báo: "Cô nương ở Thư Trọng Các, ở hết một buổi trưa, hiện tại người còn chưa có đi ra."
Thẩm Hạo vuốt đều tay áo, vuốt mi tâm. Đẩy cửa ra, bước chân thong thả đi tới Thư Trọng Các, trên đường hỏi Bùi Lương: "Nàng dùng xong bữa tối chưa?"
Bùi Lương đáp, "Chưa. Cô nương đóng cửa tháp, nói không cho người đi vào."
Lời của cô nương, không thể không nghe, ngay cả Thúy Ngọc cũng cung kính đợi ở bên ngoài. Bùi Lương ngẩng đầu lên, do dự vài cái, dáng vẻ muốn nói lại thôi, làm trong lòng Thẩm Hạo bực bội.
"Đừng che giấu, có lời cứ nói."
Bùi Lương đem chuyện xúc cúc buổi chiều nói ra. Cũng chẳng trách hắn khua môi múa mép cáo trạng, cô nương là đầu quả tim của vương gia, tự nhiên phải đặc biệt chú ý. Mạc hoàng phi dặn dò, người hầu hạ bên cạnh cũng học được, nhưng cô nương không nói, không có nghĩa là kẻ khác không thể nói.
Ngộ nhỡ nghẹn nguy đến tính mạng, vương gia bắt hắn hả giận, ném đến Giam Lan Viện, sẽ thua lỗ lớn!
Thẩm Hạo nhẹ gật đầu, chưa nói những thứ khác. Đã đến Thư Trọng Các, người cũng điều đi, đưa tay chuẩn bị gõ cửa, ngón tay móc thành vòng, suy nghĩ một chút, vẫn không thể nào gõ xuống.
Đi đến bên trong hơi dùng sức, cửa thật không có đóng lại, két kẹt một tiếng chậm rãi mở ra. Thẩm Hạo đi vào trong, lầu một không thấy bóng người, đạp lên thang lầu, bước lên đến tầng hai hẻo lánh, bên cạnh giá sách gần cửa sổ bên phải, đống sách vụn vặt lẻ tẻ trên mặt đất, vòng thành một vòng, chính giữa ngồi một cô nương xinh đẹp, nửa người dựa tường, đang ngủ say.
Thẩm Hạo thả nhẹ bước chân, đến trước mặt nàng, ánh mắt rủ xuống, trông thấy mái tóc đen bóng trên đỉnh đầu nàng có chút lộn xộn, hiển nhiên bị vò đầu bức tóc.
Nhớ tới lúc mình chưa phong vương đi huấn luyện bên trong thư các, thái phó dạy sử ký cảnh cáo nói, thỉnh thoảng có một đôi lời không hiểu rõ như vậy, cũng sẽ vò đầu. May mà thái phó khen hắn thiên tư thông minh, thật cũng không gặp được nhiều chuyện đáng để vò đầu như vậy, hiện giờ tóc đen rậm rạp, thật là may mắn. Trái lại tam đệ, đầu tóc đầy đầu, đều nhanh bị cong hết.
Cúi người, lấy sách trên váy nàng lên tiện tay khẽ lật, tất cả lời nói trong sách đều là tối nghĩa, nàng xem cái này làm chi?
Bức tường cứng rắn, đầu đụng vào, toàn bộ dùng sức một chút, dựa vào lâu cấn rất đau, từ từ nhắm hai mắt, Hòa Sinh vô thức dời qua bên cạnh, tìm tư thế tốt hơn dựa vào. Mới cử động, nghe thấy trên đỉnh đầu có giọng nói rơi xuống, nghe không ra tâm tình, nửa điểm gợn sóng cũng không có.
"Ngủ đủ rồi hả?"
Hòa Sinh có chút bối rối, không nghĩ tới hắn sẽ ở đây. Ra bên ngoài nhìn, thấy màu đỏ nhuộm đã hơn nửa ngày, mới biết canh giờ đã tối.
Hạ mắt không dám nhìn hắn, trong lòng có xấu hổ, rõ ràng hạ quyết tâm muốn học chữ, làm sao lại ngủ mất, nên đánh! Mở sách trong tay ra, giống như nịnh nọt đưa tới trước mặt hắn, "Ta xem sách mà."
Thẩm Hạo vén áo dài, ngồi xuống, nhận sách trong tay nàng, biết còn cố hỏi: "Nghĩ như thế nào lại đọc sách?"
Hòa Sinh khẽ nghiêng đầu, vụng trộm dùng ống tay áo lau dấu nước miếng nơi khóe miệng, lau hai bên cho rằng sạch sẽ, quay mặt sang hướng hắn: "Cảm thấy thú vị, muốn biết chữ."
Dấu nước miếng không can hệ, bên khóe miệng ngược lại là bị nàng cọ đỏ lên. Thẩm Hạo liếc nàng, từ trong lòng ngực rút khăn ra, lau lau ở miệng nàng, động tác nhu hòa chậm chạp.
"Muốn học biết chữ, phái người mời nữ phu tử là được, hà tất tự mình buồn bực ở chỗ này, đến trưa không ăn không uống, cả người sẽ chịu không nổi."
Dọc đường đi, hắn mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ nổi nóng. Nàng ở bên ngoài bị người bắt nạt, ước gì có thể lập tức bắt người hung ác đánh roi một trận, cho nàng thống khoái sướng tâm mới tốt.
Hắn là chủ nhân một phủ, ở trước mặt hạ nhân, không thể hiển lộ vui buồn, trong lòng gấp gáp, trên mặt cũng phải bình tĩnh, như vậy mới có thể đè người. Từ nhỏ hoàng tử được răn dạy tập thành thói quen, trầm ổn bình tĩnh là yếu tố đầu tiên vì vương vì thần tử .
Nhẫn nhịn một đường hỏa khí, trong nháy mắt nhìn tới nàng, đầu tiên là cảm thấy có nước gợn dịu dàng kéo tới, từng chút một xâm nhập vào trong đầu, đợi lấy lại tinh thần, không dập tắt được lửa giận, ngược lại chồng chất ngày càng nhiều.
Hắn không chê nàng, người bên ngoài dám dùng lý do này chế nhạo nàng, không biết chữ thì thế nào, hắn liền thích như vậy!
Hòa Sinh nhìn thấy khăn trong tay hắn, thấy rất giống cái mất trước đây trên thuyền, chưa kịp nhìn kỹ, hắn đã thu về.
"Ta không đói bụng, tự mình học rất tốt." Ước gì có thể che dấu khuôn mặt, ngày hôm nay biết được nhược điểm của mình, rõ ràng xấu hổ mở miệng, vẫn phải giả bộ bình tĩnh, thậm chí nói dối lấy lệ.
Bụng ọt ọt vang lên một tiếng, trong lầu các yên tĩnh, lúc này tiếng vang đặc biệt rõ ràng. Mắc cỡ chết người! Hòa Sinh giả vờ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt lại len lén xoay qua chỗ khác nhìn hắn.
Ánh mắt nóng rực sáng ngời của hắn nhìn lại, ánh mắt thấu triệt, dường như thấy con người thực chất bên trong. Hòa Sinh rụt vai lại, nhớ tới Mạc Tranh Hỏa dặn dò, dọa nhảy dựng, không phải là biết rồi chứ?
Lông mày Thẩm Hạo đột nhiên nhíu lại, cả phòng đầy sách nhẹ nhàng lọt vào tầm mắt, thường ngày lấy học giả uyên thâm to lớn làm trọng, hiện giờ chỉ quét mắt một vòng, lại cảm thấy tâm phiền ý loạn như ngồi trên đống lửa. Dắt tay của nàng, nói: "Nhìn những thứ này có tác dụng gì, nữ nhân không tài chính là đức, không biết chữ có chỗ tốt của không biết chữ, không cần cần phải giống như người bên ngoài."
Trong lòng Hòa Sinh lộp bộp, dò xét ánh mắt của hắn, không dám hỏi ra khỏi miệng. Nếu hắn hiểu rõ tình hình rồi, có thể cầu hắn đừng nóng giận hay không? Vốn chính là lỗi của nàng mà, nàng hiện nay theo hắn, hôm nay Vệ Linh không đề cập tới, ngày mai cũng sẽ có người khác đề cập tới. Người trước mặt Bình Lăng Vương, vậy mà không biết chữ, ngẫm lại cũng cảm thấy mất mặt.
Nàng là tới báo ân, không phải đến báo thù, không chỉ có phải nghe lời, còn không thể để cho hắn mất mặt.
Cơn tức này nàng hôm nay chịu thua, nhưng biết sai liền cố hết sửa, nàng học lại từ đầu, ngày sau học thành, sẽ không sợ người khác chê cười.
Giật tay áo của hắn, nhìn mắt hắn, "Ta chính là muốn học biết chữ mà thôi, không có ý tứ gì khác." Ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm, ý tứ trong mắt lại rõ ràng -- không nên tức giận .
Thân phận nàng xấu hổ, không muốn gây chuyện thị phi cho hắn. Đợi ngày sau nàng học thành rồi, có lực lượng, đến lúc đó ai mỉa mai châm biếm nàng, không cần dựa vào hắn, nàng sẽ dựa vào bản lãnh của mình biện giải.
Ánh chiều tà từ khe cửa sổ hắt vào, bụi bặm rất nhỏ lơ lửng trong không khí, ánh sáng vàng rực chiếu lên mặt nàng, dưới lông mi thật dài tạo thành bóng hình quạt, theo động tác nháy mắt di chuyển thoáng qua.
Thẩm Hạo nhớ tới tính toán của mình, chuyện của Hòa Sinh, thánh nhân sớm muộn gì cũng sẽ biết, hoặc có lẽ, thánh nhân đã sớm biết. Mẫu phi không đi tra, tin những lời từ miệng hắn, là mở một nhắm một mắt, là xuất phát từ cưng chiều mẫu thân đối với nhi tử, nhưng thánh nhân khác biệt, bất cứ việc gì ông cũng dùng giang sơn Thẩm gia là nhiệm vụ của mình, nếu muốn lấy Hòa Sinh, nhất định phải qua một cửa ải kia của thánh nhân.
Nghĩ vậy, Thẩm Hạo lại cảm thấy may mắn, hắn không phải thái tử, không có gánh vác chức trách quá nặng, còn có chỗ thương lượng, chờ chuyện đập lớn Tây Nam bớt bận rộn, thánh nhân khâm điểm ban thưởng, hắn liền thừa cơ cầu khẩn việc hôn nhân này.
Nhiều năm như vậy chưa từng cầu qua cái gì, hiện tại lúc này chỉ cần một người, thánh nhân sẽ không thể không cho phép. Thẩm Hạo đưa tay xoa trán của nàng, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, một chút kiên nhẫn vì nàng sửa sang lại lọn tóc rối bời.
Nàng không cho hắn tức giận, hắn liền không tức giận. Nàng có ý nghĩ của nàng, không thể cưỡng cầu nàng chiếu theo hắn. Theo tâm ý của nàng, nàng có lẽ sẽ càng cao hứng.
"Thật muốn học?"
Hòa Sinh gật đầu.
Thẩm Hạo cười, "Vậy ta dạy cho nàng."
Vốn chuyện này cũng không quan trọng, cùng lắm thì nàng hạ chiến thư cho Vệ Linh, hẹn đi ra đánh một trận hả giận cho Hòa Sinh. Chỉ sợ Thẩm Hạo sẽ tức giận, dù sao cũng là Mạc Tranh Hỏa nàng mang đi ra ngoài chơi xúc cúc, để vợ hắn bị ủy khuất, một vạn lần không nên.
Thẩm Khoát luôn luôn đặc biệt sùng kính vị nhị ca này của hắn, Thẩm Hạo ói ra mấy lời nhảm nhí hắn cũng có thể nâng lên thành thánh chỉ, nàng căng thẳng với Thẩm Khoát, tự nhiên cũng liền căng thẳng với ý nghĩ của Thẩm Hạo.
Môi trên đụng môi dưới, không thể chọn khép lại, lề mề hồi lâu, hỏi: "Chuyện ngày hôm nay. . . Có thể gạt nhị ca không. . . Ta sợ hắn tức giận."
Nữ hài người ta thỉnh thoảng tranh chấp, vẫn không ồn ào đến chỗ nam nhân, chỉ cần Hòa Sinh không đề cập tới, sẽ không có ai cố ý chạy đi thám thính chuyện phát sinh ở trận xúc cúc hôm nay.
Hòa Sinh đáp ứng, cười: "Ngươi mau trở về đi, lần sau ra ngoài, nhớ gọi ta."
Không tranh cãi là tốt rồi. Trong lòng Mạc Tranh Hỏa nhẹ nhàng thở ra, ngược lại nghĩ đến vấn đề Hòa Sinh không biết chữ, sau nửa ngày do dự đành phải nuốt trở lại trong bụng.
Mạc Tranh Hỏa đi rồi, Hòa Sinh trở về viện mình. Trong phòng mát mẻ, nằm ở trên giường êm, lật qua lật lại, trên người dường như có tảng đá lớn. Bên tai liên tục vang lên những lời nói kia của Vệ Linh, cùng với ánh mắt của đám quý nữ ở đây nhìn nàng-- lộ ra ngạc nhiên không thể tin và thăm dò. Đúng vậy a, người của gia tộc thế gia, có người nào không biết chữ ? Nói ra sẽ bị cười đến rụng răng.
Khuôn mặt từ từ nghẹn đỏ, ngược lại nghĩ đến Thẩm Hạo, hắn đã sớm biết nàng không biết chữ, tại sao lại không chê nàng?
Trong lòng không cách nào yên ổn, thình thịch từ giường ngồi dậy, mang giày đi ra ngoài. Gót giày kéo nửa đoạn nhỏ, nhưng lại không chú ý nhiều như vậy.
Thúy Ngọc mới bê cháo đậu xanh hạt sen lạnh vào, thấy nàng không quan tâm mà đi dưới mặt trời, vừa theo sau vừa gọi to.
Hòa Sinh không để ý tới nàng.
Thúy Ngọc sững sờ, cô nương hôm nay bị sao thế nhỉ?
Đi hơn phân nửa khu vườn, trên mặt đất thoáng qua bóng dáng hơi thô to ngăn cản, dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn.
Dưới ánh mặt trời, tháp bát giác đứng uy nghi, mái tháp buộc chuông vàng giống như cánh chim bay, trong hùng vĩ cao lớn hiện ra một phần nhẹ nhàng linh hoạt linh động, ở trên biển tháp viết mấy chữ rồng bay phượng múa, Thẩm Hạo đề cập qua, chữ này làdo hắn viết, có lẽ là tên của tháp này .
Hòa Sinh nhớ rõ, lần trước đi ngang qua nơi đây, hắn nói trong tháp cất giữ rất nhiều sách, tập hợp tinh hoa của nhiều dân tộc, hữu ích vô hại.
Thúy Ngọc đi theo ở phía sau, trông thấy Hòa Sinh bước vào Thư Trọng Các, đang muốn đi theo, vừa tới trên thềm đá, cửa tháp nhanh chóng đóng lại.
Hòa Sinh ở bên trong nói với nàng: "Ngươi về trước đi, buổi tối tự ta sẽ trở về phòng."
Chưa từng ăn thịt heo, cũng đã gặp thịt heo. Trước kia nhìn đệ đệ học chữ học bài, đọc y nha y nha, sao chép, trên sách cũng đều là chút ít hắn không biết. Đôi mắt nhìn nhiều, miệng gặp nhiều, trước lạ sau quen, cũng liền nhận thức.
Nơi đây đều là sách, nàng chọn mấy chữ nhìn, cố gắng nhìn một chút sẽ biết.
Thật ra trước kia cũng không phải không có ước ao qua, Yến Cửu nhà bên cạnh mời nữ phu tử, tiền khẩu phần lương thực của một nhà ba người mất một phần ba, lúc đầu không có khởi sắc, đợi về sau nàng có thể làm thơ ngâm từ, trong ngõ nhỏ mọi người khen ngợi kỳ lạ quý hiếm, nhà ai muốn viết thư, toàn bộ tìm nàng, nhà nàng biết tính sổ, viết một phong kiếm một văn, gom góp nhiều lắm, lúc đầu bỏ vào toàn bộ vốn liếng thu hồi lại không nói, còn thu được lợi nhuận không ít.
Hòa Sinh tiện tay cầm quyển sách, bốn chữ phủ lên da vàng toàn bộ cũng không nhận ra, mở ra, chữ rậm rạp chằng chịt, chỉ nhận biết mấy chữ, miễn cưỡng đọc cái này, lại nhìn xuống một chút, liền choáng luôn. Thở dài một hơi, buông sách, ngược lại đi tìm những thứ khác.
Cho đến hôm nay, mới biết được đọc sách viết chữ quan trọng như vậy. Mà Diêu cha đã từng đề nghị với nàng mời nữ phu tử, thế nhưng lúc đó trong nhà căng thẳng, vốn Diêu cha làm mua bán, sinh ý vừa mới có khởi sắc, ước gì có thể một biến thành hai nửa, nào có loại tiền nhàn rỗi này. Hòa Sinh khi đó mới bảy tuổi, một tiếng liền cự tuyệt.
Đợi càng về sau quang cảnh trong nhà tốt lên, có tiền nhàn rỗi làm chuyện khác, đệ đệ đến học đường, nàng đã mười ba tuổi, sớm đã không có tâm tính nhẫn nại đi học bài.
Ai. Lại là một tiếng thở dài, buông sách, có chút lờ mờ. Đáng đời bị người cười, tức giận cấp bách mới cuống lên ôm chân phật, nhưng ngay cả chân phật bên cạnh cũng dính không đến, ở đâu mà ôm!
Oán trách mình vô dụng, vừa bấm cánh tay, nghĩ thầm: bất kỳ thế nào phải nhớ được mấy chữ!
Không biết, sẽ không đọc, ngón tay trong không khí khoa tay múa chân, nhớ kỹ kết cấu kiểu chữ, cũng không để ý tới giải thích ý nghĩa, nhớ rồi cũng là vô ích
Vẫn phải là có người dạy. Cô nương mười sáu tuổi, hiện tại mới bắt đầu học chữ, sợ là sẽ bị người cười thảm. Nàng bị người cười không sao, sợ nhất người khác kéo đến trên người hắn, nói hắn có mắt không tròng, chọn người mắt mù.
Gần hoàng hôn, Thẩm Hạo hồi phủ, Bùi Lương đang chờ ở ngoài phòng, thừa dịp lúc hắn thay y phục, nhẹ giọng bẩm báo: "Cô nương ở Thư Trọng Các, ở hết một buổi trưa, hiện tại người còn chưa có đi ra."
Thẩm Hạo vuốt đều tay áo, vuốt mi tâm. Đẩy cửa ra, bước chân thong thả đi tới Thư Trọng Các, trên đường hỏi Bùi Lương: "Nàng dùng xong bữa tối chưa?"
Bùi Lương đáp, "Chưa. Cô nương đóng cửa tháp, nói không cho người đi vào."
Lời của cô nương, không thể không nghe, ngay cả Thúy Ngọc cũng cung kính đợi ở bên ngoài. Bùi Lương ngẩng đầu lên, do dự vài cái, dáng vẻ muốn nói lại thôi, làm trong lòng Thẩm Hạo bực bội.
"Đừng che giấu, có lời cứ nói."
Bùi Lương đem chuyện xúc cúc buổi chiều nói ra. Cũng chẳng trách hắn khua môi múa mép cáo trạng, cô nương là đầu quả tim của vương gia, tự nhiên phải đặc biệt chú ý. Mạc hoàng phi dặn dò, người hầu hạ bên cạnh cũng học được, nhưng cô nương không nói, không có nghĩa là kẻ khác không thể nói.
Ngộ nhỡ nghẹn nguy đến tính mạng, vương gia bắt hắn hả giận, ném đến Giam Lan Viện, sẽ thua lỗ lớn!
Thẩm Hạo nhẹ gật đầu, chưa nói những thứ khác. Đã đến Thư Trọng Các, người cũng điều đi, đưa tay chuẩn bị gõ cửa, ngón tay móc thành vòng, suy nghĩ một chút, vẫn không thể nào gõ xuống.
Đi đến bên trong hơi dùng sức, cửa thật không có đóng lại, két kẹt một tiếng chậm rãi mở ra. Thẩm Hạo đi vào trong, lầu một không thấy bóng người, đạp lên thang lầu, bước lên đến tầng hai hẻo lánh, bên cạnh giá sách gần cửa sổ bên phải, đống sách vụn vặt lẻ tẻ trên mặt đất, vòng thành một vòng, chính giữa ngồi một cô nương xinh đẹp, nửa người dựa tường, đang ngủ say.
Thẩm Hạo thả nhẹ bước chân, đến trước mặt nàng, ánh mắt rủ xuống, trông thấy mái tóc đen bóng trên đỉnh đầu nàng có chút lộn xộn, hiển nhiên bị vò đầu bức tóc.
Nhớ tới lúc mình chưa phong vương đi huấn luyện bên trong thư các, thái phó dạy sử ký cảnh cáo nói, thỉnh thoảng có một đôi lời không hiểu rõ như vậy, cũng sẽ vò đầu. May mà thái phó khen hắn thiên tư thông minh, thật cũng không gặp được nhiều chuyện đáng để vò đầu như vậy, hiện giờ tóc đen rậm rạp, thật là may mắn. Trái lại tam đệ, đầu tóc đầy đầu, đều nhanh bị cong hết.
Cúi người, lấy sách trên váy nàng lên tiện tay khẽ lật, tất cả lời nói trong sách đều là tối nghĩa, nàng xem cái này làm chi?
Bức tường cứng rắn, đầu đụng vào, toàn bộ dùng sức một chút, dựa vào lâu cấn rất đau, từ từ nhắm hai mắt, Hòa Sinh vô thức dời qua bên cạnh, tìm tư thế tốt hơn dựa vào. Mới cử động, nghe thấy trên đỉnh đầu có giọng nói rơi xuống, nghe không ra tâm tình, nửa điểm gợn sóng cũng không có.
"Ngủ đủ rồi hả?"
Hòa Sinh có chút bối rối, không nghĩ tới hắn sẽ ở đây. Ra bên ngoài nhìn, thấy màu đỏ nhuộm đã hơn nửa ngày, mới biết canh giờ đã tối.
Hạ mắt không dám nhìn hắn, trong lòng có xấu hổ, rõ ràng hạ quyết tâm muốn học chữ, làm sao lại ngủ mất, nên đánh! Mở sách trong tay ra, giống như nịnh nọt đưa tới trước mặt hắn, "Ta xem sách mà."
Thẩm Hạo vén áo dài, ngồi xuống, nhận sách trong tay nàng, biết còn cố hỏi: "Nghĩ như thế nào lại đọc sách?"
Hòa Sinh khẽ nghiêng đầu, vụng trộm dùng ống tay áo lau dấu nước miếng nơi khóe miệng, lau hai bên cho rằng sạch sẽ, quay mặt sang hướng hắn: "Cảm thấy thú vị, muốn biết chữ."
Dấu nước miếng không can hệ, bên khóe miệng ngược lại là bị nàng cọ đỏ lên. Thẩm Hạo liếc nàng, từ trong lòng ngực rút khăn ra, lau lau ở miệng nàng, động tác nhu hòa chậm chạp.
"Muốn học biết chữ, phái người mời nữ phu tử là được, hà tất tự mình buồn bực ở chỗ này, đến trưa không ăn không uống, cả người sẽ chịu không nổi."
Dọc đường đi, hắn mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ nổi nóng. Nàng ở bên ngoài bị người bắt nạt, ước gì có thể lập tức bắt người hung ác đánh roi một trận, cho nàng thống khoái sướng tâm mới tốt.
Hắn là chủ nhân một phủ, ở trước mặt hạ nhân, không thể hiển lộ vui buồn, trong lòng gấp gáp, trên mặt cũng phải bình tĩnh, như vậy mới có thể đè người. Từ nhỏ hoàng tử được răn dạy tập thành thói quen, trầm ổn bình tĩnh là yếu tố đầu tiên vì vương vì thần tử .
Nhẫn nhịn một đường hỏa khí, trong nháy mắt nhìn tới nàng, đầu tiên là cảm thấy có nước gợn dịu dàng kéo tới, từng chút một xâm nhập vào trong đầu, đợi lấy lại tinh thần, không dập tắt được lửa giận, ngược lại chồng chất ngày càng nhiều.
Hắn không chê nàng, người bên ngoài dám dùng lý do này chế nhạo nàng, không biết chữ thì thế nào, hắn liền thích như vậy!
Hòa Sinh nhìn thấy khăn trong tay hắn, thấy rất giống cái mất trước đây trên thuyền, chưa kịp nhìn kỹ, hắn đã thu về.
"Ta không đói bụng, tự mình học rất tốt." Ước gì có thể che dấu khuôn mặt, ngày hôm nay biết được nhược điểm của mình, rõ ràng xấu hổ mở miệng, vẫn phải giả bộ bình tĩnh, thậm chí nói dối lấy lệ.
Bụng ọt ọt vang lên một tiếng, trong lầu các yên tĩnh, lúc này tiếng vang đặc biệt rõ ràng. Mắc cỡ chết người! Hòa Sinh giả vờ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt lại len lén xoay qua chỗ khác nhìn hắn.
Ánh mắt nóng rực sáng ngời của hắn nhìn lại, ánh mắt thấu triệt, dường như thấy con người thực chất bên trong. Hòa Sinh rụt vai lại, nhớ tới Mạc Tranh Hỏa dặn dò, dọa nhảy dựng, không phải là biết rồi chứ?
Lông mày Thẩm Hạo đột nhiên nhíu lại, cả phòng đầy sách nhẹ nhàng lọt vào tầm mắt, thường ngày lấy học giả uyên thâm to lớn làm trọng, hiện giờ chỉ quét mắt một vòng, lại cảm thấy tâm phiền ý loạn như ngồi trên đống lửa. Dắt tay của nàng, nói: "Nhìn những thứ này có tác dụng gì, nữ nhân không tài chính là đức, không biết chữ có chỗ tốt của không biết chữ, không cần cần phải giống như người bên ngoài."
Trong lòng Hòa Sinh lộp bộp, dò xét ánh mắt của hắn, không dám hỏi ra khỏi miệng. Nếu hắn hiểu rõ tình hình rồi, có thể cầu hắn đừng nóng giận hay không? Vốn chính là lỗi của nàng mà, nàng hiện nay theo hắn, hôm nay Vệ Linh không đề cập tới, ngày mai cũng sẽ có người khác đề cập tới. Người trước mặt Bình Lăng Vương, vậy mà không biết chữ, ngẫm lại cũng cảm thấy mất mặt.
Nàng là tới báo ân, không phải đến báo thù, không chỉ có phải nghe lời, còn không thể để cho hắn mất mặt.
Cơn tức này nàng hôm nay chịu thua, nhưng biết sai liền cố hết sửa, nàng học lại từ đầu, ngày sau học thành, sẽ không sợ người khác chê cười.
Giật tay áo của hắn, nhìn mắt hắn, "Ta chính là muốn học biết chữ mà thôi, không có ý tứ gì khác." Ngoài miệng nói như vậy, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm, ý tứ trong mắt lại rõ ràng -- không nên tức giận .
Thân phận nàng xấu hổ, không muốn gây chuyện thị phi cho hắn. Đợi ngày sau nàng học thành rồi, có lực lượng, đến lúc đó ai mỉa mai châm biếm nàng, không cần dựa vào hắn, nàng sẽ dựa vào bản lãnh của mình biện giải.
Ánh chiều tà từ khe cửa sổ hắt vào, bụi bặm rất nhỏ lơ lửng trong không khí, ánh sáng vàng rực chiếu lên mặt nàng, dưới lông mi thật dài tạo thành bóng hình quạt, theo động tác nháy mắt di chuyển thoáng qua.
Thẩm Hạo nhớ tới tính toán của mình, chuyện của Hòa Sinh, thánh nhân sớm muộn gì cũng sẽ biết, hoặc có lẽ, thánh nhân đã sớm biết. Mẫu phi không đi tra, tin những lời từ miệng hắn, là mở một nhắm một mắt, là xuất phát từ cưng chiều mẫu thân đối với nhi tử, nhưng thánh nhân khác biệt, bất cứ việc gì ông cũng dùng giang sơn Thẩm gia là nhiệm vụ của mình, nếu muốn lấy Hòa Sinh, nhất định phải qua một cửa ải kia của thánh nhân.
Nghĩ vậy, Thẩm Hạo lại cảm thấy may mắn, hắn không phải thái tử, không có gánh vác chức trách quá nặng, còn có chỗ thương lượng, chờ chuyện đập lớn Tây Nam bớt bận rộn, thánh nhân khâm điểm ban thưởng, hắn liền thừa cơ cầu khẩn việc hôn nhân này.
Nhiều năm như vậy chưa từng cầu qua cái gì, hiện tại lúc này chỉ cần một người, thánh nhân sẽ không thể không cho phép. Thẩm Hạo đưa tay xoa trán của nàng, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, một chút kiên nhẫn vì nàng sửa sang lại lọn tóc rối bời.
Nàng không cho hắn tức giận, hắn liền không tức giận. Nàng có ý nghĩ của nàng, không thể cưỡng cầu nàng chiếu theo hắn. Theo tâm ý của nàng, nàng có lẽ sẽ càng cao hứng.
"Thật muốn học?"
Hòa Sinh gật đầu.
Thẩm Hạo cười, "Vậy ta dạy cho nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.