Chương 115
Lê Thủy Thanh Thuần
20/11/2015
Tâm tình của Tầm
Thiên Hoan mỗi ngày một tốt hơn. Tuy nhiên có đôi lúc lại rơi nước mắt,
nhưng có Bắc Diệc Uy tỉ mỉ chăm sóc bên cạnh, cô cảm nhận được càng
nhiều sung sướng, Bắc Diệc Uy đối với cô tốt thế nào cô không khỏi ghi
nhớ trong lòng. Điều này cũng làm cho cô dần dần hiểu được, thì ra trên
thế giới này, ngoại trừ Tịch, cũng sẽ có người đợi chờ, yêu thương
cô......
Nhưng Tầm Thiên Hoan ẩn ẩn cảm thấy có chút quái dị, hình như Bắc Diệc Uy cố gắng lảng tránh nói chuyện của công ty, mỗi khi cô hỏi, hắn đều dễ dàng chuyển chủ đề mà không để cô phát hiện. Bởi vì thân thể cô còn đang bệnh nên cô không thể đi đến công ty, mà điện thoại của u Dương Tịch cũng không thể liên lạc được, cô lại không có dũng khí gọi điện thoại đến công ty, cho nên việc này cứ không rõ ràng.
Một buổi tối, khi bữa cơm tối gần kết thúc, rốt cục Bắc Diệc Uy một mực yên lặng không nói gì cũng lên tiếng, hắn cẩn cẩn dực dực hỏi: “Thiên Hoan......”
“n?” Tầm Thiên Hoan ở bên cạnh vừa ăn cơm vừa nhìn hắn, nói: “Có chuyện gì anh cứ nói đi, vừa rồi nhìn anh như có tâm sự nặng nề, buồn bực để trong lòng sẽ không thoải mái, nói ra đi.”
Bắc Diệc Uy nhìn cô cười cười, sau đó sắc mặt lại lặng yên trầm trọng. Sau một lúc lâu, hắn mới nói: “Thiên Hoan, nếu có một ngày...... Anh lại trở lại thàn Bắc Diệc Uy có tiền tài, địa vị, quyền hành như trước đây, thì em...... có còn tiếp tục lưu lại bên cạnh của anh không?”
Tầm Thiên Hoan dừng một chút, buông đôi đũa cùng chén trong tay xuống, ánh mắt trong suốt nhìn Bắc Diệc Uy nói: “Ngươi có phải hay không lành nghề động?”
Bắc Diệc Uy có chút quái lạ vì vấn đề của cô, không có lên tiếng, chỉ là nhíu mày, rất có thâm ý nhìn chằm chằm vào cô.
Cô mỉm cười, nói: “Vốn dĩ là tài sản của anh mà, một lần nữa lại về tay của anh, làm sao lại không được? Biết trước anh sẽ phải dùng chút ít thủ đoạn, nhưng những điều này hẳn là có thể lý giải, dù sao trước đây kẻ dùng thủ đoạn...... là hắn, anh chỉ là làm những việc cần làm thôi.”
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Tầm Thiên Hoan sâu và đen thẳm.
Bắc Diệc Uy cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi: “Em thật sự có thể hiểu được lý do của anh?”
Tầm Thiên Hoan thở ra, sau đó khẽ cong môi, nói: “Không như vậy thì em còn có thể làm như thế nào? Bây giờ em đã thông hiểu hết rồi, đàn ông các anh luôn coi trọng sự nghiệp và thành công, chỉ cần không ảnh hưởng đến người vô tội thì em đã lấy làm vui mừng rồi. Cuộc sống chỉ dùng để hưởng thụ, chứ không phải dùng để bi thương nên em cũng không lo nghĩ nữa, em tự do. Về phần, anh mới nói em sẽ không rời anh đi hay không thì bản thân em cũng không chắc nữa.”
Tầm Thiên Hoan nói xong nhìn Bắc Diệc Uy cười cười.
Bắc Diệc Uy chăm chú nhìn thật sâu người phụ nữ trước mắt này, trong nội tâm ẩn ẩn có loại cảm giác như gần như xa. Cô nói cô là người tự do! Đúng, cô tự do, cô có quyền lựa chọn con đường cô đi, và hắn không thể ngăn cản cô, mặc dù tất cả ước muốn trong nội tâm của hắn là có được cô, nhưng mà hắn phải tôn trọng lựa chọn của cô.
Bắc Diệc Uy khẽ gọi tên cô, trong thanh âm hàm chứa ưu sầu: “Thiên Hoan......”
Tầm Thiên Hoan khó hiểu nhìn hắn: “Còn có chuyện gì sao?”
“Nếu như......”
Lời của hắn mới nói ra khỏi miệng, Tầm Thiên Hoan đã nhịn không được cười khẽ, nói: “Bắc Diệc Uy, từ khi nào anh lại thích nói ‘nếu như’ nhiều như vậy?”
Bắc Diệc Uy sững sờ, nhớ lại vừa rồi hình như cũng nói qua một câu như vậy, cũng không khỏi cười khẽ, nói: “Anh là nói...... Nếu như......” Nhìn vẻ mặt nén cười của Tầm Thiên Hoan, hắn trở nên ngây ngô, đến nửa ngày vẫn không thể nói ra.
Hắn không nói lại khiến Tầm Thiên Hoan tò mò: “Không phải là anh muốn thổ lộ với em đấy chứ?”
Bắc Diệc Uy khẽ giật mình, trong tích tắc trên khuôn mặt anh tuấn kiên quyết dần vẽ lên một vòng hồng, vẻ mặt vô cùng không được tự nhiên, lại miễn cưỡng ngoéo... khóe môi một cái.
Tầm Thiên Hoan cực kì hứng thú tiếp tục truy vấn: “Có phải không?”
“Ừm, Tầm Thiên Hoan, sao em lại có thể hỏi một người đàn ông như vậy? Vậy em muốn đáp án như thế nào?”
“Đáp án như thế nào?”
Tầm Thiên Hoan bĩu bĩu môi, lắc đầu, cô cũng không biết.
... ...... ...... ...... ...... ........
Đã vài ngày Tầm Thiên Hoan không đến công ty, như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện lớn như vậy!
Một công ty lớn như Thiên Hoa lại gặp phải khủng hoảng kinh tế! Đương nhiên, trên thế giới không có chuyện gì là không thể xảy ra! Lúc Tầm Thiên Hoan trở lại công ty, trong công ty từ trên xuống dưới các nhân viên đều nhân tâm bất định, hoảng loạn.
Chuyện phát sinh ngày càng dữ dội nghiêm trọng, khiến các nhân viên trong công ty lo lắng, mà tổng giám đốc lại không thấy bóng dáng đâu, ước tính thời gian tổng giám đốc ‘Mất tích’ cũng có thể đã hơn mười ngày, mọi việc đều không có ai coi quản. Mặt khác n Khả - người có thể chịu trách nhiệm, đã từ nước ngoài vội vàng quay trở về công ty Tầm Thiên Hoan. Nhưng cho dù là n Khả trở về, bất quá cũng chỉ là thu xếp tàn cuộc mà thôi.
Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, Tầm Thiên Hoan kỳ thật ẩn ẩn có chút hiểu được, thỉnh thoảng cô cũng chú ý đến Bắc Diệc Uy, mà hắn, bất kể là lời nói hay là hành động cũng rất bình thường, nhìn ngoài mặt thì kì thực là một nhân viên hoàn toàn bình thường, trong sáng.
Tầm Thiên Hoan không muốn suy đoán, cũng không muốn suy nghĩ, hiện tại địa vị chính thức của cô trong công ty cũng không có thì cô có thể quản được cái gì? Hiện tại cô nghi hoặc chỉ có lý do u Dương Tịch ‘Mất tích’? Hắn lại đi đâu?
n Khả vừa về đến, phải đối mặt rất nhiều vấn đề nghiêm trọng đã quay tới loạn cả lên, Tầm Thiên Hoan chỉ dám ở xa xa theo dõi hắn, cô nào dám tiến đến hỏi hắn chuyện của u Dương Tịch, n Khả vốn đối với cô ấn tượng không tốt, nếu cô đến tìm hắn không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Cứ vậy được ba ngày.
Đến ngày thứ ba, tất cả các chủ nợ đều tìm đến cửa công ty, ồn ào nhốn nháo, đến lúc này, toàn thể nhân viên cao thấp trong công ty không cách nào để tiếp tục làm việc!
Tầm Thiên Hoan đứng ở bên cửa sổ, hờ hững nhìn bao quát một màn này, không khỏi cảm thán, ông trời cũng thật là thích đùa giỡn!
Đồng thời, Tầm Thiên Hoan cũng chú ý tới, từ buổi sáng đến bây giờ cô đều không thấy bóng dáng Bắc Diệc Uy.
Tầm Thiên Hoan đang đợi u Dương Tịch xuất hiện, mấy ngày nay, tâm lý của cô phi thường bất an đương nhiên không chỉ bởi vì vấn đề kinh tế của công ty, nhưng cũng có quan hệ đến công ty: công ty đã gần như không chống đỡ nổi, nhưng mà hắn còn chưa xuất hiện, cái này không phải là rất kỳ quái? Có phải là bởi vì xảy ra chuyện mà lâm trận bỏ chạy? Đây là điều mà tất cả mọi người nghi hoặc, nhưng không ai kể cả Tầm Thiên Hoan cho rằng u Dương Tịch lại là loại người này. Cô luôn có cảm giác được nhất định là u Dương Tịch đã xảy ra chuyện gì, thế cho nên đến bây giờ vẫn không thể trở về, nhưng mà đến tột cùng là chuyện gì chứ?
Cô gọi điện thoại cho hắn vô số lần, nhưng kết quả đều là tắt máy, cô đã từng cố lấy dũng khí một lần chạy đến trước mặt n Khả, hỏi hắn chuyện của u Dương Tịch, kết quả là chỉ đổi lấy sự coi thường của n Khả.
Cô nghĩ u Dương Tịch nhất định xảy ra chuyện gì, bằng không vì sao mấy ngày hôm trước cô lại động một chút thì đau lòng muốn rơi lệ, bởi vì Tịch cô mới có thể như vậy. Những ngày này, Bắc Diệc Uy cũng bề bộn vô cùng, hiếm thấy bóng dáng đâu.
Tầm Thiên Hoan cảm giác mình thật sự sắp điên rồi, cô muốn bản thân không quan tâm, chính là lòng của cô không cho phép...... Đôi khi, cô thậm chí hoài nghi việc u Dương Tịch mất tích có phải là có quan hệ đến Bắc Diệc Uy, ý niệm đáng sợ như vậy trong đầu rất nhanh bị chính cô vứt bỏ đi, làm sao có thể??? Những chuyện như vậy cô cũng có thể nghĩ ra thì bản thân đúng là hỏng mất.
Lần thứ nhất, u Dương Tịch hại Bắc Diệc Uy, nhưng lúc này Bắc Diệc Uy không còn khả năng làm nên những chuyện như vậy. Cô lựa chọn tin tưởng Bắc Diệc Uy, đến sự thật cuối cùng nhất, cũng đích thật là như vậy.
Tầm Thiên Hoan muốn gặp Ki Ki, tìm tên Ki Ki trong điện thoại rồi gọi nhưng lại nói không nằm trong vùng phủ sóng.
Thỉnh thoảng cô lại suy nghĩ miên man, cái này cũng không thể cho là kỳ quái, cho dù bất luận kẻ nào nếu bên cạnh phát sinh ra những chuyện như vậy làm sao còn có thể ung dung? Nếu ai còn có thể hoàn toàn bình tĩnh thì mới là quái!
Như vậy ngây ngô hơn mười ngày.
Thời khắc làm cho người ta vô cùng rung động nhất!
Cuối cùng, rốt cục Thiên Hoa tuyên bố đóng cửa!!
Mà người thắng cuối cùng là ai?
Gần như trong cùng lúc tại thành phố này, Bắc thị lại nổi lên.
Trong trận chiến này, ai là người thắng gần như là không ai biết được.
Không ai ngờ tới Bắc thị lại phát triển trở lại, nhưng không ai có thể chắc chắn từ nay về sau sẽ không còn những cú lật đổ khác?
Có lẽ, trên thế giới này, căn bản không có tồn tại người chiến thắng cuối cùng!
... ...... ...... ...... ...... .........
u Dương Tịch mê man gần một tháng, cuối cùng bác sĩ đề nghị đình chỉ dùng thuốc mê.
u Dương Tịch dần dần có được chút ý thức, mí mắt tựa hồ nặng ngàn cân, thật vất vả mở ra thì hình ảnh ập vào lại là gương mặt búp bê quen thuộc.
Thanh âm u Dương Tịch khàn khàn: “Emily?”
Emily thấy anh trai tỉnh lại, nhất thời cao hứng ánh mắt mở to, trong thanh âm tràn ngập vui sướng: “Anh hai, anh rốt cục tỉnh rồi, thật tốt quá, thật tốt quá!!”
Mê man quá lâu, u Dương Tịch cảm thấy toàn thân khó chịu, một hồi lâu mắt mới thích ứng với ánh sáng, nhưng khi hắn liếc mắt nhìn bài trí quen thuộc bốn phía, trong nội tâm không khỏi kinh hãi, lông mày nhăn lại, nói: “Đây là đâu?”
Emily sáng lạn nói: “Nhà của chúng ta a! Ngay cả nhà mình mà anh không biết?!”
Thanh âm của u Dương Tịch trầm thấp tràn đầy lửa giận: “Xảy ra chuyện gì?”
Emily vui mừng đến nỗi không phát giác được lửa giận của u Dương Tịch: “Anh hai, thật là kỳ quái, làm sao anh có thể ngủ một giấc lâu như vậy? Hại người trong nhà còn tưởng rằng anh trở thành......” Người sống đời sống thực vật.
Mấy chữ cuối cùng Emily cảm thấy có điềm xấu nên không nói ra.
Sắc mặt u Dương Tịch thâm trầm, thanh âm cũng như thế: “Em nói cái gì? Anh đã ngủ bao lâu?”
Emily đảo tròn mắt, nói: “Vừa tròn một tháng a.”
“Cái gì?!” u Dương Tịch bị hù dọa giật mình, thân thể muốn bật dậy khỏi giường, nhưng mà do quá bất ngờ thân thể lại cứng nên đã té xuống, vì quá lâu không có hoạt động, toàn thân không chỉ vô lực mà còn chết lặng dị thường!
Emily thấy hắn kích động như thế, cũng không khỏi hoảng hốt, vội vàng nói: “Anh hai, đừng lộn xộn, bác sĩ nói thân thể anh không thoải mái, cũng không thể kích động.”
Ngực u Dương Tịch phập phồng cực đại, thanh âm lộ vẻ tức giận: “Tại sao anh về đây?!”
Emily có chút giật mình, mắt mở thật to nhìn anh trai cô lúc này, cô cảm thấy có chút lạ lẫm, trước kia hắn đối với cô rất tốt, tuy không phải cùng mẹ sinh ra nhưng hắn đối xử với cô như anh em ruột thịt, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ to tiếng với cô, bây giờ lại tức giận như vậy.
Emily sợ hãi trả lời: “Baba mang anh trở về......”
“Ông ta ở đâu?!”
Emily ngoan ngoãn trả lời: “Đi làm rồi......”
Trong ánh mắt u Dương Tịch hiện lên một tia sáng khác thường, hắn lập tức nói: “Emily, em là em gái ngoan của anh phải không?”
Emily sờ lên cánh tay của mình, u Dương Tịch đột nhiên chuyển biến làm cho cô có loại cảm giác khác thường, rất không tự nhiên, cô nói: “Anh hai, anh muốn làm cái gì a?”
u Dương Tịch khẽ cong môi, hắn hiểu rõ tính tình hiền lành của cô em Emily, hắn nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người ta yêu thích này, hỏi: “Lập tức đặt vé máy bay cho anh! Anh muốn trở lại đại lục!”
Nhưng Tầm Thiên Hoan ẩn ẩn cảm thấy có chút quái dị, hình như Bắc Diệc Uy cố gắng lảng tránh nói chuyện của công ty, mỗi khi cô hỏi, hắn đều dễ dàng chuyển chủ đề mà không để cô phát hiện. Bởi vì thân thể cô còn đang bệnh nên cô không thể đi đến công ty, mà điện thoại của u Dương Tịch cũng không thể liên lạc được, cô lại không có dũng khí gọi điện thoại đến công ty, cho nên việc này cứ không rõ ràng.
Một buổi tối, khi bữa cơm tối gần kết thúc, rốt cục Bắc Diệc Uy một mực yên lặng không nói gì cũng lên tiếng, hắn cẩn cẩn dực dực hỏi: “Thiên Hoan......”
“n?” Tầm Thiên Hoan ở bên cạnh vừa ăn cơm vừa nhìn hắn, nói: “Có chuyện gì anh cứ nói đi, vừa rồi nhìn anh như có tâm sự nặng nề, buồn bực để trong lòng sẽ không thoải mái, nói ra đi.”
Bắc Diệc Uy nhìn cô cười cười, sau đó sắc mặt lại lặng yên trầm trọng. Sau một lúc lâu, hắn mới nói: “Thiên Hoan, nếu có một ngày...... Anh lại trở lại thàn Bắc Diệc Uy có tiền tài, địa vị, quyền hành như trước đây, thì em...... có còn tiếp tục lưu lại bên cạnh của anh không?”
Tầm Thiên Hoan dừng một chút, buông đôi đũa cùng chén trong tay xuống, ánh mắt trong suốt nhìn Bắc Diệc Uy nói: “Ngươi có phải hay không lành nghề động?”
Bắc Diệc Uy có chút quái lạ vì vấn đề của cô, không có lên tiếng, chỉ là nhíu mày, rất có thâm ý nhìn chằm chằm vào cô.
Cô mỉm cười, nói: “Vốn dĩ là tài sản của anh mà, một lần nữa lại về tay của anh, làm sao lại không được? Biết trước anh sẽ phải dùng chút ít thủ đoạn, nhưng những điều này hẳn là có thể lý giải, dù sao trước đây kẻ dùng thủ đoạn...... là hắn, anh chỉ là làm những việc cần làm thôi.”
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Tầm Thiên Hoan sâu và đen thẳm.
Bắc Diệc Uy cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi: “Em thật sự có thể hiểu được lý do của anh?”
Tầm Thiên Hoan thở ra, sau đó khẽ cong môi, nói: “Không như vậy thì em còn có thể làm như thế nào? Bây giờ em đã thông hiểu hết rồi, đàn ông các anh luôn coi trọng sự nghiệp và thành công, chỉ cần không ảnh hưởng đến người vô tội thì em đã lấy làm vui mừng rồi. Cuộc sống chỉ dùng để hưởng thụ, chứ không phải dùng để bi thương nên em cũng không lo nghĩ nữa, em tự do. Về phần, anh mới nói em sẽ không rời anh đi hay không thì bản thân em cũng không chắc nữa.”
Tầm Thiên Hoan nói xong nhìn Bắc Diệc Uy cười cười.
Bắc Diệc Uy chăm chú nhìn thật sâu người phụ nữ trước mắt này, trong nội tâm ẩn ẩn có loại cảm giác như gần như xa. Cô nói cô là người tự do! Đúng, cô tự do, cô có quyền lựa chọn con đường cô đi, và hắn không thể ngăn cản cô, mặc dù tất cả ước muốn trong nội tâm của hắn là có được cô, nhưng mà hắn phải tôn trọng lựa chọn của cô.
Bắc Diệc Uy khẽ gọi tên cô, trong thanh âm hàm chứa ưu sầu: “Thiên Hoan......”
Tầm Thiên Hoan khó hiểu nhìn hắn: “Còn có chuyện gì sao?”
“Nếu như......”
Lời của hắn mới nói ra khỏi miệng, Tầm Thiên Hoan đã nhịn không được cười khẽ, nói: “Bắc Diệc Uy, từ khi nào anh lại thích nói ‘nếu như’ nhiều như vậy?”
Bắc Diệc Uy sững sờ, nhớ lại vừa rồi hình như cũng nói qua một câu như vậy, cũng không khỏi cười khẽ, nói: “Anh là nói...... Nếu như......” Nhìn vẻ mặt nén cười của Tầm Thiên Hoan, hắn trở nên ngây ngô, đến nửa ngày vẫn không thể nói ra.
Hắn không nói lại khiến Tầm Thiên Hoan tò mò: “Không phải là anh muốn thổ lộ với em đấy chứ?”
Bắc Diệc Uy khẽ giật mình, trong tích tắc trên khuôn mặt anh tuấn kiên quyết dần vẽ lên một vòng hồng, vẻ mặt vô cùng không được tự nhiên, lại miễn cưỡng ngoéo... khóe môi một cái.
Tầm Thiên Hoan cực kì hứng thú tiếp tục truy vấn: “Có phải không?”
“Ừm, Tầm Thiên Hoan, sao em lại có thể hỏi một người đàn ông như vậy? Vậy em muốn đáp án như thế nào?”
“Đáp án như thế nào?”
Tầm Thiên Hoan bĩu bĩu môi, lắc đầu, cô cũng không biết.
... ...... ...... ...... ...... ........
Đã vài ngày Tầm Thiên Hoan không đến công ty, như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện lớn như vậy!
Một công ty lớn như Thiên Hoa lại gặp phải khủng hoảng kinh tế! Đương nhiên, trên thế giới không có chuyện gì là không thể xảy ra! Lúc Tầm Thiên Hoan trở lại công ty, trong công ty từ trên xuống dưới các nhân viên đều nhân tâm bất định, hoảng loạn.
Chuyện phát sinh ngày càng dữ dội nghiêm trọng, khiến các nhân viên trong công ty lo lắng, mà tổng giám đốc lại không thấy bóng dáng đâu, ước tính thời gian tổng giám đốc ‘Mất tích’ cũng có thể đã hơn mười ngày, mọi việc đều không có ai coi quản. Mặt khác n Khả - người có thể chịu trách nhiệm, đã từ nước ngoài vội vàng quay trở về công ty Tầm Thiên Hoan. Nhưng cho dù là n Khả trở về, bất quá cũng chỉ là thu xếp tàn cuộc mà thôi.
Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, Tầm Thiên Hoan kỳ thật ẩn ẩn có chút hiểu được, thỉnh thoảng cô cũng chú ý đến Bắc Diệc Uy, mà hắn, bất kể là lời nói hay là hành động cũng rất bình thường, nhìn ngoài mặt thì kì thực là một nhân viên hoàn toàn bình thường, trong sáng.
Tầm Thiên Hoan không muốn suy đoán, cũng không muốn suy nghĩ, hiện tại địa vị chính thức của cô trong công ty cũng không có thì cô có thể quản được cái gì? Hiện tại cô nghi hoặc chỉ có lý do u Dương Tịch ‘Mất tích’? Hắn lại đi đâu?
n Khả vừa về đến, phải đối mặt rất nhiều vấn đề nghiêm trọng đã quay tới loạn cả lên, Tầm Thiên Hoan chỉ dám ở xa xa theo dõi hắn, cô nào dám tiến đến hỏi hắn chuyện của u Dương Tịch, n Khả vốn đối với cô ấn tượng không tốt, nếu cô đến tìm hắn không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Cứ vậy được ba ngày.
Đến ngày thứ ba, tất cả các chủ nợ đều tìm đến cửa công ty, ồn ào nhốn nháo, đến lúc này, toàn thể nhân viên cao thấp trong công ty không cách nào để tiếp tục làm việc!
Tầm Thiên Hoan đứng ở bên cửa sổ, hờ hững nhìn bao quát một màn này, không khỏi cảm thán, ông trời cũng thật là thích đùa giỡn!
Đồng thời, Tầm Thiên Hoan cũng chú ý tới, từ buổi sáng đến bây giờ cô đều không thấy bóng dáng Bắc Diệc Uy.
Tầm Thiên Hoan đang đợi u Dương Tịch xuất hiện, mấy ngày nay, tâm lý của cô phi thường bất an đương nhiên không chỉ bởi vì vấn đề kinh tế của công ty, nhưng cũng có quan hệ đến công ty: công ty đã gần như không chống đỡ nổi, nhưng mà hắn còn chưa xuất hiện, cái này không phải là rất kỳ quái? Có phải là bởi vì xảy ra chuyện mà lâm trận bỏ chạy? Đây là điều mà tất cả mọi người nghi hoặc, nhưng không ai kể cả Tầm Thiên Hoan cho rằng u Dương Tịch lại là loại người này. Cô luôn có cảm giác được nhất định là u Dương Tịch đã xảy ra chuyện gì, thế cho nên đến bây giờ vẫn không thể trở về, nhưng mà đến tột cùng là chuyện gì chứ?
Cô gọi điện thoại cho hắn vô số lần, nhưng kết quả đều là tắt máy, cô đã từng cố lấy dũng khí một lần chạy đến trước mặt n Khả, hỏi hắn chuyện của u Dương Tịch, kết quả là chỉ đổi lấy sự coi thường của n Khả.
Cô nghĩ u Dương Tịch nhất định xảy ra chuyện gì, bằng không vì sao mấy ngày hôm trước cô lại động một chút thì đau lòng muốn rơi lệ, bởi vì Tịch cô mới có thể như vậy. Những ngày này, Bắc Diệc Uy cũng bề bộn vô cùng, hiếm thấy bóng dáng đâu.
Tầm Thiên Hoan cảm giác mình thật sự sắp điên rồi, cô muốn bản thân không quan tâm, chính là lòng của cô không cho phép...... Đôi khi, cô thậm chí hoài nghi việc u Dương Tịch mất tích có phải là có quan hệ đến Bắc Diệc Uy, ý niệm đáng sợ như vậy trong đầu rất nhanh bị chính cô vứt bỏ đi, làm sao có thể??? Những chuyện như vậy cô cũng có thể nghĩ ra thì bản thân đúng là hỏng mất.
Lần thứ nhất, u Dương Tịch hại Bắc Diệc Uy, nhưng lúc này Bắc Diệc Uy không còn khả năng làm nên những chuyện như vậy. Cô lựa chọn tin tưởng Bắc Diệc Uy, đến sự thật cuối cùng nhất, cũng đích thật là như vậy.
Tầm Thiên Hoan muốn gặp Ki Ki, tìm tên Ki Ki trong điện thoại rồi gọi nhưng lại nói không nằm trong vùng phủ sóng.
Thỉnh thoảng cô lại suy nghĩ miên man, cái này cũng không thể cho là kỳ quái, cho dù bất luận kẻ nào nếu bên cạnh phát sinh ra những chuyện như vậy làm sao còn có thể ung dung? Nếu ai còn có thể hoàn toàn bình tĩnh thì mới là quái!
Như vậy ngây ngô hơn mười ngày.
Thời khắc làm cho người ta vô cùng rung động nhất!
Cuối cùng, rốt cục Thiên Hoa tuyên bố đóng cửa!!
Mà người thắng cuối cùng là ai?
Gần như trong cùng lúc tại thành phố này, Bắc thị lại nổi lên.
Trong trận chiến này, ai là người thắng gần như là không ai biết được.
Không ai ngờ tới Bắc thị lại phát triển trở lại, nhưng không ai có thể chắc chắn từ nay về sau sẽ không còn những cú lật đổ khác?
Có lẽ, trên thế giới này, căn bản không có tồn tại người chiến thắng cuối cùng!
... ...... ...... ...... ...... .........
u Dương Tịch mê man gần một tháng, cuối cùng bác sĩ đề nghị đình chỉ dùng thuốc mê.
u Dương Tịch dần dần có được chút ý thức, mí mắt tựa hồ nặng ngàn cân, thật vất vả mở ra thì hình ảnh ập vào lại là gương mặt búp bê quen thuộc.
Thanh âm u Dương Tịch khàn khàn: “Emily?”
Emily thấy anh trai tỉnh lại, nhất thời cao hứng ánh mắt mở to, trong thanh âm tràn ngập vui sướng: “Anh hai, anh rốt cục tỉnh rồi, thật tốt quá, thật tốt quá!!”
Mê man quá lâu, u Dương Tịch cảm thấy toàn thân khó chịu, một hồi lâu mắt mới thích ứng với ánh sáng, nhưng khi hắn liếc mắt nhìn bài trí quen thuộc bốn phía, trong nội tâm không khỏi kinh hãi, lông mày nhăn lại, nói: “Đây là đâu?”
Emily sáng lạn nói: “Nhà của chúng ta a! Ngay cả nhà mình mà anh không biết?!”
Thanh âm của u Dương Tịch trầm thấp tràn đầy lửa giận: “Xảy ra chuyện gì?”
Emily vui mừng đến nỗi không phát giác được lửa giận của u Dương Tịch: “Anh hai, thật là kỳ quái, làm sao anh có thể ngủ một giấc lâu như vậy? Hại người trong nhà còn tưởng rằng anh trở thành......” Người sống đời sống thực vật.
Mấy chữ cuối cùng Emily cảm thấy có điềm xấu nên không nói ra.
Sắc mặt u Dương Tịch thâm trầm, thanh âm cũng như thế: “Em nói cái gì? Anh đã ngủ bao lâu?”
Emily đảo tròn mắt, nói: “Vừa tròn một tháng a.”
“Cái gì?!” u Dương Tịch bị hù dọa giật mình, thân thể muốn bật dậy khỏi giường, nhưng mà do quá bất ngờ thân thể lại cứng nên đã té xuống, vì quá lâu không có hoạt động, toàn thân không chỉ vô lực mà còn chết lặng dị thường!
Emily thấy hắn kích động như thế, cũng không khỏi hoảng hốt, vội vàng nói: “Anh hai, đừng lộn xộn, bác sĩ nói thân thể anh không thoải mái, cũng không thể kích động.”
Ngực u Dương Tịch phập phồng cực đại, thanh âm lộ vẻ tức giận: “Tại sao anh về đây?!”
Emily có chút giật mình, mắt mở thật to nhìn anh trai cô lúc này, cô cảm thấy có chút lạ lẫm, trước kia hắn đối với cô rất tốt, tuy không phải cùng mẹ sinh ra nhưng hắn đối xử với cô như anh em ruột thịt, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ to tiếng với cô, bây giờ lại tức giận như vậy.
Emily sợ hãi trả lời: “Baba mang anh trở về......”
“Ông ta ở đâu?!”
Emily ngoan ngoãn trả lời: “Đi làm rồi......”
Trong ánh mắt u Dương Tịch hiện lên một tia sáng khác thường, hắn lập tức nói: “Emily, em là em gái ngoan của anh phải không?”
Emily sờ lên cánh tay của mình, u Dương Tịch đột nhiên chuyển biến làm cho cô có loại cảm giác khác thường, rất không tự nhiên, cô nói: “Anh hai, anh muốn làm cái gì a?”
u Dương Tịch khẽ cong môi, hắn hiểu rõ tính tình hiền lành của cô em Emily, hắn nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn khiến người ta yêu thích này, hỏi: “Lập tức đặt vé máy bay cho anh! Anh muốn trở lại đại lục!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.