Chương 22
Lê Thủy Thanh Thuần
10/11/2015
Bóng đêm dần yên tĩnh trở lại, nhưng Tầm Thiên Hoan lại tỉnh dậy. Trong phòng cực kỳ yên
tĩnh, KiKi đi công tác chưa về, nhưng còn u Dương Tịch? Đã muộn như vậy
hắn còn đi đâu?
Tìm trong phòng mấy lần cũng không thấy bóng dáng u Dương Tịch.
Điện thoại, đúng rồi, mỗi lần chỉ cần Tầm Thiên Hoan gọi hắn nhất định sẽ lập tức nghe máy.
Gọi lần thứ nhất….
Lần thứ hai….
Lông mày không khỏi nhăn lại, có chuyện gì xảy ra? Hắn đi đâu? Đến điện thoại của cô cũng không chịu tiếp.
Tầm Thiên Hoan gần đây sợ tối, mở cửa phòng ra rồi ngay lập tức đóng lại, mắt đã sớm nhắm chặt, cô sợ nhất là bóng đêm! Nhưng đã trễ như vậy u Dương Tịch còn chưa trở về, rốt cuộc là đi đâu? Bình thường, hắn mặc dù gần đây phong lưu, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không đi qua đêm. Hơn nữa hôm nay cô thật sự cảm thấy bất an, có chuyện gì xảy ra với hắn vậy……
Mặc kệ, đi ra ngoài tìm còn có ích hơn ngồi trong bốn bức tường. Hơn nữa cô cũng đã để lại giấy nhắn, u Dương Tịch nếu trở về chắc chắn sẽ gọi cho cô.
Vừa mở cửa chính, một luồng gió lạnh lập tức thốc vào, xông thẳng vào phổi cô, thậm chí còn phát ra âm thanh o o, thân thể cô không khỏi nổi da gà, tim đập không ngừng.
Mới ra cửa vài bước, Tầm Thiên Hoan lại dừng lại, hiện tại đã muộn như vậy, cô đi đâu tìm u Dương Tịch đây?
“Thật là, đã trễ như vậy còn chạy đi đâu chứ? Không biết người ta lo lắng sao? Đáng giận thật!”
Nhìn bốn xung quanh một lần, ngoại trừ bóng đêm quạnh quẽ, chẳng có lấy một bóng người, ngay cả quỷ cũng sẽ chẳng hiện ra! Quỷ……? Cô hít một hơi thật sâu…..
“Tịch…..Tịch……” Tầm Thiên Hoan đi không mục đích, thỉnh thoảng gọi to, nhưng rồi lại không dám gọi quá lớn, mỗi tiếng kêu của cô đáp lại chỉ là tiếng vang của chính mình.
Ôm lấy mình, Tầm Thiên Hoan không biết đã đi bao lâu, không biết đã đi bao xa, trong tâm vốn sợ hãi cũng dần dần mù mịt.
Tìm mãi không thấy, Tầm Thiên Hoan nôn nóng nhíu chặt mày: “Đáng giận thật, chạy đi đâu rồi? Đi cũng không nói một tiếng, thật đáng chết……….”
Chết…… Tầm Thiên Hoan nhanh chóng che miệng lại, ách….. phi phi phi, nói gở nói gở nha.
Một giọng nói quen thuộc vô tội cất lên: “Ai, thừa dịp anh không ở đây, em tranh thủ mắng chửi anh sao? Còn rủa anh chết…….”
Tầm Thiên Hoan lập tức nói tiếp: “Không có, em không rủa anh chết, làm sao có thể rủa……?” Tầm Thiên Hoan trong đầu lóe lên một cái, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, ánh mắt lập tức sáng ngời, mừng rỡ cơ hồ nhảy dựng lên, nói: “Tịch, thật là anh!”
Tầm Thiên Hoan cao hứng nắm cánh tay u Dương Tịch, theo thói quen lắc lắc, trong đêm tối lờ mờ cố nhìn mặt u Dương Tịch, tuy không nhìn rõ, nhưng đây chắc chắn là u Dương Tịch của cô. Cô tươi cười rạng rỡ nói: “Tịch, tìm được anh, thật sự tìm được anh rồi, tốt quá, thật tốt quá!”
Chợt nghe u Dương Tịch có chút thống khổ kêu lên: “Ai….”
Tầm Thiên Hoan sững sờ, động tác cứng lại, khó hiểu nhìn u Dương Tịch, hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Trong đêm tối không thấy rõ biểu hiện của u Dương Tịch, chỉ là cứng nhắc nửa giây, sau đó hắn đột nhiên cười nói: “Cái gì làm sao? Anh rất khỏe nha!”
Tầm Thiên Hoan bĩu bĩu môi: “Em còn chưa nói anh không khỏe.”
u Dương Tịch dừng lại một chút, lại nói: “Sao em lại chạy đến đây? Em là phụ nữ, đã trễ như vậy còn chạy loạn khắp nơi bên ngoài, nếu gặp người xấu thì sao?
Tầm Thiên Hoan có chút ủy khuất: “Em chẳng phải là đi tìm anh sao? Đã trễ như vậy anh còn không về nhà, em nghĩ anh xảy ra chuyện gì……….”
u Dương Tịch sững sờ nhìn Tầm Thiên Hoan, nửa ngày cũng không nói, sau đó mới thốt lên: “Anh là một đại nam nhân đêm chưa về nhà thì sao? Sẽ có chuyện gì được? Thiên Hoan, từ nay về sau dù có thế này em cũng không được tự tiện. Em không sợ người xấu sao? Em như vậy…….sẽ làm anh rất đau lòng…..”
Tầm Thiên Hoan vừa nghe xong liền bật cười, nói: “Tịch, nghe anh nói những lời này coi như buổi tối sợ hãi hôm nay của em đáng giá lắm. Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta về nhà thôi.”
Tầm Thiên Hoan tùy tiện nắm cánh tay u Dương Tịch đi về phía trước…..
“Ưm….”
Một tiếng hít không khí nhỏ đến không nghe được phát ra.
Tầm Thiên Hoan quay đầu lại nhìn u Dương Tịch nói: “Anh làm sao vậy?”
u Dương Tịch giọng điệu khó hiểu: “Cái gì làm sao?”
Tầm Thiên Hoan nghi hoặc, chẳng lẽ là ảo giác sao?
--- ---
Về đến nhà, mở đèn lên, bị ánh sáng ngời của ngọn đèn chiếu đến, trong lòng đột nhiên thấy thoải mái, đây mới thực sự là cảm giác một mái nhà sao?
Vừa vào nhà không lâu, Tầm Thiên Hoan vừa mệt mỏi vừa bối rối tiến lên, xoay người, có chút làm nũng ôm u Dương Tịch, nhắm mặt lại dựa vào ngực hắn: “Tịch, khuya hôm nay em ôm anh ngủ nhé.”
“A, cái này…… Hôm nay cũng hết đêm rồi, anh muốn ngủ trên giường mình.” u Dương Tịch giọng không tự nhiên.
Tầm Thiên Hoan bất mãn mở to mắt, nửa đùa nửa thật nói: “Em muốn ôm anh ngủ. Hôm nay xảy ra nhiều việc như vậy, em cảm thấy mệt mỏi quá, ôm anh em sẽ cảm thấy an tâm, sẽ không gặp ác mộng.
u Dương Tịch rõ ràng do sự: “Thiên Hoan, anh….”
Tầm Thiên Hoan không muốn nghe hắn dông dài, bĩu môi nói: “Có được hay không vậy?”
u Dương Tịch hít hít, dùng cách cuối cùng, nói: “Nếu như buổi tối anh không kiềm chế được muốn em…..”
“Không được!” Tầm Thiên Hoan lập tức lắc đầu.
u Dương Tịch lập tức mỉm cười nói: “Cho nên chúng ta cứ mỗi người một giường lớn nha.”
u Dương Tịch nói, lại chuẩn bị đi về phòng mình.
Tầm Thiên Hoan nhanh chóng nói, âm thanh trầm thấp: “Vậy anh vẫn có thể, đành vậy…..”
u Dương Tịch không khỏi nhắm mắt lại, âm thầm hít vào, cố nén cảm giác đau nhức nóng bỏng trên tay trái.
Mở mắt ra, quay đầu lại nhìn Tầm Thiên Hoan cười, nói: “Được, em vào đi, anh đi tắm.”
Tầm Thiên Hoan cười vui vẻ, nói: “Được, em chờ anh.”
--- ------
Trong phòng tắm.
Dưới ánh đèn sáng ngời, u Dương Tịch cắn răng, dứt khoát xé tay áo sơmi từ bả vai xuống, đồng thời chạm vào miệng vết thương, đau đớn vạn phần, trong miệng “Khàn” một tiếng, nhắm chặt mắt lại, cố gắng cắn răng nhịn đau…..
Một lát sau mới nhìn xuống, giật mình vì vết thương, cau mày…
Cái tên tiểu tử Tầm Tâm Đồng đúng là đã trưởng thành rồi, dám động thủ với hắn. Đáng giận là hắn lại không thể đánh trả, vì đối phương là em trai Tầm Thiên Hoan, dù thế nào cũng là có quan hệ huyết thống. Đúng vậy, hắn không dám đánh Tầm Tân Đồng, không thể nghĩ là u Dương Tịch hắn cũng có cái không dám làm, nhu nhược sao? Nhưng nếu là vì cô, hắn tình nguyện nhu nhược……
Cho nên, u Dương Tịch đi gặp Tầm Tân Đồng cũng là muốn hắn buông tha cho chị mình…..
Chỉ cần chưa có chuyện gì, hắn liều lĩnh đi ngăn cản trước…..
Rửa vết thương xong, u Dương Tịch cầm lấy một cái gạc cẩn thận băng vết thương lại….
--- -------
Từ từ đi đến phòng ngủ, Tầm Thiên Hoan còn ngồi bên giường, hình như chờ hắn. Thấy hắn xuất hiện, Tầm Thiên Hoan không nhìn được cười một tiếng: “Ai, một đại nam nhân như anh mà tắm còn lâu hơn phụ nữ nha!”
u Dương Tịch nhún nhún vai: “Không có cách khác, anh quá yêu thân thể của mình.”
Tầm Thiên Hoan vừa cười vừa nói: “Yêu quý thân thể của mình cũng không cần phải mặc quần áo như vậy, nóng lắm đấy.”
u Dương Tịch có ý nhìn xung quanh: “Nóng? Có sao?”
Tầm Thiên Hoan vui vẻ cười, sau đó dang tay ra chờ đợi u Dương Tịch đến ôm mình, nói: “Được rồi, nhanh lên giường ngủ đi, em thật mệt muốn chết, rất muốn ngủ….”
u Dương Tịch nhìn cô, vui vẻ đi đến bên giường, lên giường, tay phải ôm cô, cẩn thận nằm xuống, để cô gối lên tay phải của mình, tận lực không đụng đến cánh tay trái.
Tầm Thiên Hoan theo thói quen ôm eo hắn, lẳng lặng nhắm mắt lại, nói: “Tịch, ở bên anh thật tốt, em rất an tâm…..”
Có thể cô tạm thời quên rất nhiều chuyện bế tắc.
u Dương Tịch nhẹ nhàng hôn lên mặt cô: “Ngủ ngon.”
Tầm Thiên Hoan như con mèo miễn cưỡng meo meo: “Ưm……”
u Dương Tịch nhìn cô thật lâu……..
Tìm trong phòng mấy lần cũng không thấy bóng dáng u Dương Tịch.
Điện thoại, đúng rồi, mỗi lần chỉ cần Tầm Thiên Hoan gọi hắn nhất định sẽ lập tức nghe máy.
Gọi lần thứ nhất….
Lần thứ hai….
Lông mày không khỏi nhăn lại, có chuyện gì xảy ra? Hắn đi đâu? Đến điện thoại của cô cũng không chịu tiếp.
Tầm Thiên Hoan gần đây sợ tối, mở cửa phòng ra rồi ngay lập tức đóng lại, mắt đã sớm nhắm chặt, cô sợ nhất là bóng đêm! Nhưng đã trễ như vậy u Dương Tịch còn chưa trở về, rốt cuộc là đi đâu? Bình thường, hắn mặc dù gần đây phong lưu, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không đi qua đêm. Hơn nữa hôm nay cô thật sự cảm thấy bất an, có chuyện gì xảy ra với hắn vậy……
Mặc kệ, đi ra ngoài tìm còn có ích hơn ngồi trong bốn bức tường. Hơn nữa cô cũng đã để lại giấy nhắn, u Dương Tịch nếu trở về chắc chắn sẽ gọi cho cô.
Vừa mở cửa chính, một luồng gió lạnh lập tức thốc vào, xông thẳng vào phổi cô, thậm chí còn phát ra âm thanh o o, thân thể cô không khỏi nổi da gà, tim đập không ngừng.
Mới ra cửa vài bước, Tầm Thiên Hoan lại dừng lại, hiện tại đã muộn như vậy, cô đi đâu tìm u Dương Tịch đây?
“Thật là, đã trễ như vậy còn chạy đi đâu chứ? Không biết người ta lo lắng sao? Đáng giận thật!”
Nhìn bốn xung quanh một lần, ngoại trừ bóng đêm quạnh quẽ, chẳng có lấy một bóng người, ngay cả quỷ cũng sẽ chẳng hiện ra! Quỷ……? Cô hít một hơi thật sâu…..
“Tịch…..Tịch……” Tầm Thiên Hoan đi không mục đích, thỉnh thoảng gọi to, nhưng rồi lại không dám gọi quá lớn, mỗi tiếng kêu của cô đáp lại chỉ là tiếng vang của chính mình.
Ôm lấy mình, Tầm Thiên Hoan không biết đã đi bao lâu, không biết đã đi bao xa, trong tâm vốn sợ hãi cũng dần dần mù mịt.
Tìm mãi không thấy, Tầm Thiên Hoan nôn nóng nhíu chặt mày: “Đáng giận thật, chạy đi đâu rồi? Đi cũng không nói một tiếng, thật đáng chết……….”
Chết…… Tầm Thiên Hoan nhanh chóng che miệng lại, ách….. phi phi phi, nói gở nói gở nha.
Một giọng nói quen thuộc vô tội cất lên: “Ai, thừa dịp anh không ở đây, em tranh thủ mắng chửi anh sao? Còn rủa anh chết…….”
Tầm Thiên Hoan lập tức nói tiếp: “Không có, em không rủa anh chết, làm sao có thể rủa……?” Tầm Thiên Hoan trong đầu lóe lên một cái, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, ánh mắt lập tức sáng ngời, mừng rỡ cơ hồ nhảy dựng lên, nói: “Tịch, thật là anh!”
Tầm Thiên Hoan cao hứng nắm cánh tay u Dương Tịch, theo thói quen lắc lắc, trong đêm tối lờ mờ cố nhìn mặt u Dương Tịch, tuy không nhìn rõ, nhưng đây chắc chắn là u Dương Tịch của cô. Cô tươi cười rạng rỡ nói: “Tịch, tìm được anh, thật sự tìm được anh rồi, tốt quá, thật tốt quá!”
Chợt nghe u Dương Tịch có chút thống khổ kêu lên: “Ai….”
Tầm Thiên Hoan sững sờ, động tác cứng lại, khó hiểu nhìn u Dương Tịch, hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Trong đêm tối không thấy rõ biểu hiện của u Dương Tịch, chỉ là cứng nhắc nửa giây, sau đó hắn đột nhiên cười nói: “Cái gì làm sao? Anh rất khỏe nha!”
Tầm Thiên Hoan bĩu bĩu môi: “Em còn chưa nói anh không khỏe.”
u Dương Tịch dừng lại một chút, lại nói: “Sao em lại chạy đến đây? Em là phụ nữ, đã trễ như vậy còn chạy loạn khắp nơi bên ngoài, nếu gặp người xấu thì sao?
Tầm Thiên Hoan có chút ủy khuất: “Em chẳng phải là đi tìm anh sao? Đã trễ như vậy anh còn không về nhà, em nghĩ anh xảy ra chuyện gì……….”
u Dương Tịch sững sờ nhìn Tầm Thiên Hoan, nửa ngày cũng không nói, sau đó mới thốt lên: “Anh là một đại nam nhân đêm chưa về nhà thì sao? Sẽ có chuyện gì được? Thiên Hoan, từ nay về sau dù có thế này em cũng không được tự tiện. Em không sợ người xấu sao? Em như vậy…….sẽ làm anh rất đau lòng…..”
Tầm Thiên Hoan vừa nghe xong liền bật cười, nói: “Tịch, nghe anh nói những lời này coi như buổi tối sợ hãi hôm nay của em đáng giá lắm. Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta về nhà thôi.”
Tầm Thiên Hoan tùy tiện nắm cánh tay u Dương Tịch đi về phía trước…..
“Ưm….”
Một tiếng hít không khí nhỏ đến không nghe được phát ra.
Tầm Thiên Hoan quay đầu lại nhìn u Dương Tịch nói: “Anh làm sao vậy?”
u Dương Tịch giọng điệu khó hiểu: “Cái gì làm sao?”
Tầm Thiên Hoan nghi hoặc, chẳng lẽ là ảo giác sao?
--- ---
Về đến nhà, mở đèn lên, bị ánh sáng ngời của ngọn đèn chiếu đến, trong lòng đột nhiên thấy thoải mái, đây mới thực sự là cảm giác một mái nhà sao?
Vừa vào nhà không lâu, Tầm Thiên Hoan vừa mệt mỏi vừa bối rối tiến lên, xoay người, có chút làm nũng ôm u Dương Tịch, nhắm mặt lại dựa vào ngực hắn: “Tịch, khuya hôm nay em ôm anh ngủ nhé.”
“A, cái này…… Hôm nay cũng hết đêm rồi, anh muốn ngủ trên giường mình.” u Dương Tịch giọng không tự nhiên.
Tầm Thiên Hoan bất mãn mở to mắt, nửa đùa nửa thật nói: “Em muốn ôm anh ngủ. Hôm nay xảy ra nhiều việc như vậy, em cảm thấy mệt mỏi quá, ôm anh em sẽ cảm thấy an tâm, sẽ không gặp ác mộng.
u Dương Tịch rõ ràng do sự: “Thiên Hoan, anh….”
Tầm Thiên Hoan không muốn nghe hắn dông dài, bĩu môi nói: “Có được hay không vậy?”
u Dương Tịch hít hít, dùng cách cuối cùng, nói: “Nếu như buổi tối anh không kiềm chế được muốn em…..”
“Không được!” Tầm Thiên Hoan lập tức lắc đầu.
u Dương Tịch lập tức mỉm cười nói: “Cho nên chúng ta cứ mỗi người một giường lớn nha.”
u Dương Tịch nói, lại chuẩn bị đi về phòng mình.
Tầm Thiên Hoan nhanh chóng nói, âm thanh trầm thấp: “Vậy anh vẫn có thể, đành vậy…..”
u Dương Tịch không khỏi nhắm mắt lại, âm thầm hít vào, cố nén cảm giác đau nhức nóng bỏng trên tay trái.
Mở mắt ra, quay đầu lại nhìn Tầm Thiên Hoan cười, nói: “Được, em vào đi, anh đi tắm.”
Tầm Thiên Hoan cười vui vẻ, nói: “Được, em chờ anh.”
--- ------
Trong phòng tắm.
Dưới ánh đèn sáng ngời, u Dương Tịch cắn răng, dứt khoát xé tay áo sơmi từ bả vai xuống, đồng thời chạm vào miệng vết thương, đau đớn vạn phần, trong miệng “Khàn” một tiếng, nhắm chặt mắt lại, cố gắng cắn răng nhịn đau…..
Một lát sau mới nhìn xuống, giật mình vì vết thương, cau mày…
Cái tên tiểu tử Tầm Tâm Đồng đúng là đã trưởng thành rồi, dám động thủ với hắn. Đáng giận là hắn lại không thể đánh trả, vì đối phương là em trai Tầm Thiên Hoan, dù thế nào cũng là có quan hệ huyết thống. Đúng vậy, hắn không dám đánh Tầm Tân Đồng, không thể nghĩ là u Dương Tịch hắn cũng có cái không dám làm, nhu nhược sao? Nhưng nếu là vì cô, hắn tình nguyện nhu nhược……
Cho nên, u Dương Tịch đi gặp Tầm Tân Đồng cũng là muốn hắn buông tha cho chị mình…..
Chỉ cần chưa có chuyện gì, hắn liều lĩnh đi ngăn cản trước…..
Rửa vết thương xong, u Dương Tịch cầm lấy một cái gạc cẩn thận băng vết thương lại….
--- -------
Từ từ đi đến phòng ngủ, Tầm Thiên Hoan còn ngồi bên giường, hình như chờ hắn. Thấy hắn xuất hiện, Tầm Thiên Hoan không nhìn được cười một tiếng: “Ai, một đại nam nhân như anh mà tắm còn lâu hơn phụ nữ nha!”
u Dương Tịch nhún nhún vai: “Không có cách khác, anh quá yêu thân thể của mình.”
Tầm Thiên Hoan vừa cười vừa nói: “Yêu quý thân thể của mình cũng không cần phải mặc quần áo như vậy, nóng lắm đấy.”
u Dương Tịch có ý nhìn xung quanh: “Nóng? Có sao?”
Tầm Thiên Hoan vui vẻ cười, sau đó dang tay ra chờ đợi u Dương Tịch đến ôm mình, nói: “Được rồi, nhanh lên giường ngủ đi, em thật mệt muốn chết, rất muốn ngủ….”
u Dương Tịch nhìn cô, vui vẻ đi đến bên giường, lên giường, tay phải ôm cô, cẩn thận nằm xuống, để cô gối lên tay phải của mình, tận lực không đụng đến cánh tay trái.
Tầm Thiên Hoan theo thói quen ôm eo hắn, lẳng lặng nhắm mắt lại, nói: “Tịch, ở bên anh thật tốt, em rất an tâm…..”
Có thể cô tạm thời quên rất nhiều chuyện bế tắc.
u Dương Tịch nhẹ nhàng hôn lên mặt cô: “Ngủ ngon.”
Tầm Thiên Hoan như con mèo miễn cưỡng meo meo: “Ưm……”
u Dương Tịch nhìn cô thật lâu……..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.