Chương 65
Lê Thủy Thanh Thuần
14/11/2015
Người hầu từ trên
xuống dưới của Bắc gia tinh thần càng ngày càng bất an, thỉnh thoảng tốp năm tốp ba tụ tập lại một chỗ nghị luận, xao động, tựa hồ có một con
sóng dữ bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập vào Bắc gia......
n Khả đem quản gia kéo qua hỏi: “Như thế nào, thiếu gia còn đang trong phòng sao?”
Quản gia gật đầu nói: “Đúng vậy, thiếu gia đã ở trong đó hai ngày hai đêm, không có ra khỏi phòng, cũng không cho bất luận kẻ nào đi vào. Thiếu phu nhân mấy ngày nay chúng tôi cũng không gặp, cậu nói thử xem cái này rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
n Khả rất là hiếu kỳ, lo nghĩ nói: “Tôi thì không nghĩ ra, xảy ra chuyện gì? Cơm cũng không ăn, nước cũng không uống, sao có thể chịu được?”
``````````````````````````````
n Khả lấy mặt nạ xuống, đi vào phòng bệnh, u Dương Tịch ngồi ở trên giường, mắt nhìn chằm chằm màn hình TV, nhìn lập loè hình ảnh, ai cũng nhìn không ra trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
u Dương Tịch cầm lấy một quả táo, cắn một cái, hỏi: “Sự việc xử lý tốt?”
n Khả: “Cũng đã sắp xếp xong xuôi, chỉ còn đợi cá cắn câu.”
“Thiên Hoan thế nào?”
n Khả có chút cúi đầu: “Cô ấy giống như không tốt lắm......”
u Dương Tịch quay đầu, nhìn chằm chằm vào n Khả, hỏi: “Cái gì?”
n Khả tiếp tục nói: “Cô ấy cái gì cũng không ăn, nước không uống, cũng không nói lời nào.”
“ Bắc Diệc Không đã làm gì cô ấy?!”
n Khả lắc đầu nói: “Không có, mình đã cảnh cáo hắn, có gan trời hắn cũng không dám đụng đến Tầm Thiên Hoan!”
u Dương Tịch thở hắt ra, tựa lên trên thành giường bệnh, nói: “Lần này, thật sự là vất vả Thiên Hoan, chỉ mong chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy về sau, nếu không...... mình cả đời cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.”
n Khả nhíu nhíu mày, nói: “Tịch, chúng ta không có đường lui.”
u Dương Tịch ánh mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào màn hình TV, nói: “Không cần cậu nhắc nhở, mình vẫn biết rõ, hơn nữa mình hết thảy đều đã sắp xếp xong xuôi, chúng ta cứ ngồi chờ hai ngày này tin tức sẽ lan truyền trên trang đầu các báo!”
n Khả thầm than, sau đó nói: “Bắc Diệc Uy trong phòng đã hai ngày hai đêm không có ra khỏi phòng.”
u Dương Tịch có chút quyến rũ ra môi, nói: “Mình lại thật sự rất chờ mong hành động kế tiếp của hắn.”
“Cậu cùng hắn có nói chuyện qua?”
u Dương Tịch ánh mắt thật sâu: “Mình cho hắn một con đường ra.”
n khả nghi hoặc: “Như vậy, cậu cho là hắn sẽ vì một người phụ nữ mà đánh đổi sao?”
u Dương Tịch ngón tay chống cằm, nghĩ sâu tính kỹ, sau đó nói: “Đây cũng là điều mà mình suy nghĩ nhất.”
Đối với Tầm Thiên Hoan, thái độ của Bắc Diệc Uy sẽ như thế nào? Vì cô, Bắc Diệc Uy sẽ vứt bỏ một chút lợi ích sao?
“Đến lúc đó, nên xử lý Bắc Diệc Không như thế nào?”
“Hắn chẳng qua là một con cờ của chúng ta mà thôi, vô dụng, bất cứ lúc nào có thể vứt đi!”
“Chỉ sợ là, cho đến bây giờ hắn đã không dám trở lại Bắc gia.”
“Quái, chỉ có thể trách hắn quá tham lam!” u Dương Tịch thở dài: “Dục vọng của con người chính là thứ đáng sợ nhất!”
Chính là, đôi khi, biết rất rõ ràng rất đáng sợ, lại cam nguyện chìm đắm vào......
```````````````````````````````````
Bắc Diệc Không thở phì phì trong phòng đi tới đi lui, trong phòng bất kì cái gì có thể chuyển có thể dời đều đã bị hắn làm cho loạn cả lên, mất trật tự không chịu nổi, còn có hai người thủ hạ canh giữ ở cửa ra vào, đầu rủ xuống trầm thấp, động cũng không dám động.
“Đáng giận!” Bắc Diệc Không đá một cước vào cái ghế bằng gỗ, tức giận nói: “Đã hai ngày trôi qua, tiểu tử thúi kia rõ ràng một điểm tin tức đều không có!! Một lần điện thoại cũng không có, liền cái rắm cũng không phóng!”
“Tích đùng ba --”
Cái bàn bị hắn hất văng, lăn lộn trên mặt đất sớm đã không thành dạng.
Bắc Diệc Không tức giận một lúc, đầu óc bỗng nghĩ ra một điều gì, thì thào tự nói: “Sẽ không phải tiểu tử kia mặc kệ vợ của hắn?”
“Cho dù Bắc Diệc Hâm mặc kệ vợ của hắn, hắn cũng sẽ không mặc kệ thanh danh của Bắc gia?”
Nam nhân đeo mặt nạ đứng tại cửa ra vào, trên người vẫn là một bộ tây trang thẳng tắp, nhìn không thấy nét mặt của hắn, nhưng có thể cảm thấy trên người hắn mang một phong thái không bình thường.
Bắc Diệc Không nhìn về phía nam nhân, nói: “Cậu tới rất đúng lúc, chúng ta hảo hảo thương lượng một chút đối sách a.”
Nam nhân mang mặt nạ khẽ lên tiếng “Đối sách của chúng ta chính là đợi.”
Bắc Diệc Không vẻ mặt hoảng hốt: “Chính là chúng ta không đợi nổi nữa! Tôi đây trái tim sợ cực kỳ!”
Nam nhân kia phất phất tay, nói: “Bắc tiên sinh nhớ lấy an tâm một chút chớ vội! Hiện tại lợi thế trong tay của chúng ta, muốn nhanh chóng không phải chúng ta, mà là đối phương!”
Bắc Diệc Không nhìn hướng hắn: “Cậu có vẻ rất nắm chắc?”
“Chẳng lẽ Bắc tiên sinh không có nắm chắc?”
Bắc Diệc Không sững sờ.
Nam nhân kia tiếp tục nói: “Chuyện không nắm chắc thì thử hỏi có ai dám làm chứ?”
Bắc Diệc Không nghe tiếng, làm như hiểu rõ, an lòng.
Nam nhân kia liếc nhìn Bắc Cùng Không, người này tại Bắc gia nén giận nhiều năm như vậy, mà ở thời khắc quan trọng như vậy tâm lý lại không vững chắc, như vậy hắn có thể làm nên đại sự gì?
“Chuẩn bị tốt đồ ăn cho Tầm Thiên Hoan chưa?”
Bắc Diệc Không thản nhiên nói: “Chuẩn bị xong thì thế nào? Cô ta dù sao chính là không ăn, còn sợ hạ độc không thành?”
Nam nhân mang mặt nạ khẽ cười: “Sợ cũng không làm được gì, không phải sao?”
Bọn họ hiện tại chính là bọn cướp.
```````````````````````````````````````
Nam nhân mang mặt nạ bưng đồ ăn, thủ hạ giúp hắn mở khóa cửa, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Hắn chậm rãi đi vào, bước chân dẫm trên mặt đất tạo nên những âm thanh rất nhỏ, trong phòng, tro bụi dày đặc, Tầm Thiên Hoan ôm đầu gối, rụt thân thể tránh ở góc, ánh mắt vô thần, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, cả trên môi cũng không có nửa điểm huyết sắc, mới hai ngày không thấy ánh sáng thân thể của cô tựa hồ gầy mấy phần.
Tầm Thiên Hoan mặc dù là cúi đầu, khóe mắt nghiêng nghiêng nhìn, không phải là ông bác hung thần ác sát, cũng không phải những người thường đem cơm đến đặt bên cạnh cô, luông miệng thúc ép cô! Hôm nay nam nhân mang mặt nạ này cái gì đều không có nói. Chỉ là, một mực chú thị cô.
Tầm Thiên Hoan cảm thấy có chút không thích hợp, cô chậm rãi ngẩng đầu, suy yếu nhìn về phía nam nhân kia, nhìn không thấy ngũ quan của hắn, cô cứ như vậy nhìn chằm chằm vào mặt nạ của hắn, trừng mắt nhìn, lại nhìn......
Hảo nhìn quen mắt!
Tầm Thiên Hoan hư nhuyễn thanh âm cấp cấp hỏi: “Anh là ai?”
Nam nhân kia trong nội tâm cả kinh, sau đó nói: “Cướp!”
Tầm Thiên Hoan lắc đầu, nói: “Không, không phải, anh không phải bọn cướp, bộ dáng của anh thoạt nhìn hảo quen mắt, anh là ai?”
Nam nhân lạnh nhạt nói: “Chúng ta trước kia không biết.”
Tầm Thiên Hoan vội la lên: “Không có khả năng!”
Thật sự phi thường nhìn quen mắt, chính là làm cho cô nói không ra là ai, cô lại như thế nào cũng nhớ không nổi, cô hiện tại đói nên năng lực suy nghĩ cũng đều giảm xuống, cô liều mạng lần tìm trong đầu nhưng lại càng mông lung.
“Muốn biết tôi là ai, vậy cô cũng phải đầy bụng mới có cơ hội biết rõ, cô hiện tại ý định một mực đói đến chết sao?”
Tầm Thiên Hoan sững sờ.
Nam nhân tiếp tục nói: “Yên tâm, cô không có nguy hiểm tánh mạng, sẽ rất an toàn rời đi, hơn nữa trong cơm tuyệt đối cũng không có độc, có tin hay không là tùy cô!”
Nói xong, liền rời đi gian phòng, lần nữa khóa lại cửa......
Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn nóng hôi hổi đồ ăn......
n Khả đem quản gia kéo qua hỏi: “Như thế nào, thiếu gia còn đang trong phòng sao?”
Quản gia gật đầu nói: “Đúng vậy, thiếu gia đã ở trong đó hai ngày hai đêm, không có ra khỏi phòng, cũng không cho bất luận kẻ nào đi vào. Thiếu phu nhân mấy ngày nay chúng tôi cũng không gặp, cậu nói thử xem cái này rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
n Khả rất là hiếu kỳ, lo nghĩ nói: “Tôi thì không nghĩ ra, xảy ra chuyện gì? Cơm cũng không ăn, nước cũng không uống, sao có thể chịu được?”
``````````````````````````````
n Khả lấy mặt nạ xuống, đi vào phòng bệnh, u Dương Tịch ngồi ở trên giường, mắt nhìn chằm chằm màn hình TV, nhìn lập loè hình ảnh, ai cũng nhìn không ra trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
u Dương Tịch cầm lấy một quả táo, cắn một cái, hỏi: “Sự việc xử lý tốt?”
n Khả: “Cũng đã sắp xếp xong xuôi, chỉ còn đợi cá cắn câu.”
“Thiên Hoan thế nào?”
n Khả có chút cúi đầu: “Cô ấy giống như không tốt lắm......”
u Dương Tịch quay đầu, nhìn chằm chằm vào n Khả, hỏi: “Cái gì?”
n Khả tiếp tục nói: “Cô ấy cái gì cũng không ăn, nước không uống, cũng không nói lời nào.”
“ Bắc Diệc Không đã làm gì cô ấy?!”
n Khả lắc đầu nói: “Không có, mình đã cảnh cáo hắn, có gan trời hắn cũng không dám đụng đến Tầm Thiên Hoan!”
u Dương Tịch thở hắt ra, tựa lên trên thành giường bệnh, nói: “Lần này, thật sự là vất vả Thiên Hoan, chỉ mong chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy về sau, nếu không...... mình cả đời cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.”
n Khả nhíu nhíu mày, nói: “Tịch, chúng ta không có đường lui.”
u Dương Tịch ánh mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào màn hình TV, nói: “Không cần cậu nhắc nhở, mình vẫn biết rõ, hơn nữa mình hết thảy đều đã sắp xếp xong xuôi, chúng ta cứ ngồi chờ hai ngày này tin tức sẽ lan truyền trên trang đầu các báo!”
n Khả thầm than, sau đó nói: “Bắc Diệc Uy trong phòng đã hai ngày hai đêm không có ra khỏi phòng.”
u Dương Tịch có chút quyến rũ ra môi, nói: “Mình lại thật sự rất chờ mong hành động kế tiếp của hắn.”
“Cậu cùng hắn có nói chuyện qua?”
u Dương Tịch ánh mắt thật sâu: “Mình cho hắn một con đường ra.”
n khả nghi hoặc: “Như vậy, cậu cho là hắn sẽ vì một người phụ nữ mà đánh đổi sao?”
u Dương Tịch ngón tay chống cằm, nghĩ sâu tính kỹ, sau đó nói: “Đây cũng là điều mà mình suy nghĩ nhất.”
Đối với Tầm Thiên Hoan, thái độ của Bắc Diệc Uy sẽ như thế nào? Vì cô, Bắc Diệc Uy sẽ vứt bỏ một chút lợi ích sao?
“Đến lúc đó, nên xử lý Bắc Diệc Không như thế nào?”
“Hắn chẳng qua là một con cờ của chúng ta mà thôi, vô dụng, bất cứ lúc nào có thể vứt đi!”
“Chỉ sợ là, cho đến bây giờ hắn đã không dám trở lại Bắc gia.”
“Quái, chỉ có thể trách hắn quá tham lam!” u Dương Tịch thở dài: “Dục vọng của con người chính là thứ đáng sợ nhất!”
Chính là, đôi khi, biết rất rõ ràng rất đáng sợ, lại cam nguyện chìm đắm vào......
```````````````````````````````````
Bắc Diệc Không thở phì phì trong phòng đi tới đi lui, trong phòng bất kì cái gì có thể chuyển có thể dời đều đã bị hắn làm cho loạn cả lên, mất trật tự không chịu nổi, còn có hai người thủ hạ canh giữ ở cửa ra vào, đầu rủ xuống trầm thấp, động cũng không dám động.
“Đáng giận!” Bắc Diệc Không đá một cước vào cái ghế bằng gỗ, tức giận nói: “Đã hai ngày trôi qua, tiểu tử thúi kia rõ ràng một điểm tin tức đều không có!! Một lần điện thoại cũng không có, liền cái rắm cũng không phóng!”
“Tích đùng ba --”
Cái bàn bị hắn hất văng, lăn lộn trên mặt đất sớm đã không thành dạng.
Bắc Diệc Không tức giận một lúc, đầu óc bỗng nghĩ ra một điều gì, thì thào tự nói: “Sẽ không phải tiểu tử kia mặc kệ vợ của hắn?”
“Cho dù Bắc Diệc Hâm mặc kệ vợ của hắn, hắn cũng sẽ không mặc kệ thanh danh của Bắc gia?”
Nam nhân đeo mặt nạ đứng tại cửa ra vào, trên người vẫn là một bộ tây trang thẳng tắp, nhìn không thấy nét mặt của hắn, nhưng có thể cảm thấy trên người hắn mang một phong thái không bình thường.
Bắc Diệc Không nhìn về phía nam nhân, nói: “Cậu tới rất đúng lúc, chúng ta hảo hảo thương lượng một chút đối sách a.”
Nam nhân mang mặt nạ khẽ lên tiếng “Đối sách của chúng ta chính là đợi.”
Bắc Diệc Không vẻ mặt hoảng hốt: “Chính là chúng ta không đợi nổi nữa! Tôi đây trái tim sợ cực kỳ!”
Nam nhân kia phất phất tay, nói: “Bắc tiên sinh nhớ lấy an tâm một chút chớ vội! Hiện tại lợi thế trong tay của chúng ta, muốn nhanh chóng không phải chúng ta, mà là đối phương!”
Bắc Diệc Không nhìn hướng hắn: “Cậu có vẻ rất nắm chắc?”
“Chẳng lẽ Bắc tiên sinh không có nắm chắc?”
Bắc Diệc Không sững sờ.
Nam nhân kia tiếp tục nói: “Chuyện không nắm chắc thì thử hỏi có ai dám làm chứ?”
Bắc Diệc Không nghe tiếng, làm như hiểu rõ, an lòng.
Nam nhân kia liếc nhìn Bắc Cùng Không, người này tại Bắc gia nén giận nhiều năm như vậy, mà ở thời khắc quan trọng như vậy tâm lý lại không vững chắc, như vậy hắn có thể làm nên đại sự gì?
“Chuẩn bị tốt đồ ăn cho Tầm Thiên Hoan chưa?”
Bắc Diệc Không thản nhiên nói: “Chuẩn bị xong thì thế nào? Cô ta dù sao chính là không ăn, còn sợ hạ độc không thành?”
Nam nhân mang mặt nạ khẽ cười: “Sợ cũng không làm được gì, không phải sao?”
Bọn họ hiện tại chính là bọn cướp.
```````````````````````````````````````
Nam nhân mang mặt nạ bưng đồ ăn, thủ hạ giúp hắn mở khóa cửa, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Hắn chậm rãi đi vào, bước chân dẫm trên mặt đất tạo nên những âm thanh rất nhỏ, trong phòng, tro bụi dày đặc, Tầm Thiên Hoan ôm đầu gối, rụt thân thể tránh ở góc, ánh mắt vô thần, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, cả trên môi cũng không có nửa điểm huyết sắc, mới hai ngày không thấy ánh sáng thân thể của cô tựa hồ gầy mấy phần.
Tầm Thiên Hoan mặc dù là cúi đầu, khóe mắt nghiêng nghiêng nhìn, không phải là ông bác hung thần ác sát, cũng không phải những người thường đem cơm đến đặt bên cạnh cô, luông miệng thúc ép cô! Hôm nay nam nhân mang mặt nạ này cái gì đều không có nói. Chỉ là, một mực chú thị cô.
Tầm Thiên Hoan cảm thấy có chút không thích hợp, cô chậm rãi ngẩng đầu, suy yếu nhìn về phía nam nhân kia, nhìn không thấy ngũ quan của hắn, cô cứ như vậy nhìn chằm chằm vào mặt nạ của hắn, trừng mắt nhìn, lại nhìn......
Hảo nhìn quen mắt!
Tầm Thiên Hoan hư nhuyễn thanh âm cấp cấp hỏi: “Anh là ai?”
Nam nhân kia trong nội tâm cả kinh, sau đó nói: “Cướp!”
Tầm Thiên Hoan lắc đầu, nói: “Không, không phải, anh không phải bọn cướp, bộ dáng của anh thoạt nhìn hảo quen mắt, anh là ai?”
Nam nhân lạnh nhạt nói: “Chúng ta trước kia không biết.”
Tầm Thiên Hoan vội la lên: “Không có khả năng!”
Thật sự phi thường nhìn quen mắt, chính là làm cho cô nói không ra là ai, cô lại như thế nào cũng nhớ không nổi, cô hiện tại đói nên năng lực suy nghĩ cũng đều giảm xuống, cô liều mạng lần tìm trong đầu nhưng lại càng mông lung.
“Muốn biết tôi là ai, vậy cô cũng phải đầy bụng mới có cơ hội biết rõ, cô hiện tại ý định một mực đói đến chết sao?”
Tầm Thiên Hoan sững sờ.
Nam nhân tiếp tục nói: “Yên tâm, cô không có nguy hiểm tánh mạng, sẽ rất an toàn rời đi, hơn nữa trong cơm tuyệt đối cũng không có độc, có tin hay không là tùy cô!”
Nói xong, liền rời đi gian phòng, lần nữa khóa lại cửa......
Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn nóng hôi hổi đồ ăn......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.