Chương 80
Lê Thủy Thanh Thuần
16/11/2015
Tầm Thiên Hoan không gọi điện thoại cho u Dương Tịch, tự mình trở về nhà.
Bóng đêm bao trùm, đèn đường sáng rực, xe cộ qua lại như nêm, mọi người tấp nập như nước chảy...... nhưng tất cả đối với Tầm Thiên Hoan đều như không tồn tại.
Tầm Thiên Hoan đi ở ven đường, lẳng lặng suy nghĩ về...... 30% cổ phần công ty...... Nhiều tiền như vậy.
Có số tiền lớn như vậy cô phải làm gì với nó đây? Cô chỉ là một người phụ nữ không có chí lớn, chỉ cần có thể cùng người mình yêu sống hạnh phúc bên nhau đến già đã đủ lắm rồi......
Tầm Thiên Hoan đang đi, đột nhiên có đôi tay từ phía sau vòng qua ôm lấy eo của cô, một cảm giác quen thuộc......
Tầm Thiên Hoan có chút kinh hãi, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ thản nhiên, cười, cho dù ở biển người mênh mông, không cần dùng đến mắt cô vẫn có thể cảm giác ra là hắn.
“Tịch......”
Người đứng phía sau ôm eo của cô, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao em biết là anh?”
“Em có thể cảm giác được, chỉ cần dùng cảm giác em cũng biết đó là anh.”
u Dương Tịch kinh hỉ: “Thì ra em lợi hại như vậy.”
Tầm Thiên Hoan mỉm cười: “Chỉ cần là anh, cho dù thế nào em đều có thể nhận ra.”
u Dương Tịch cảm thán: “Anh thực sự rất hạnh phúc a!”
“Sao Anh lại ở đây?”
u Dương Tịch nói: “Em còn dám hỏi vậy sao, chẳng phải đã dặn em rất kĩ, khi nào về thì phải gọi điện thoại cho anh, để anh tới đón em, vậy mà chờ cả ngày một lần điện thoại đều không có, hại anh lo lắng đến nỗi phải đi tìm em.”
Tầm Thiên Hoan không khỏi cười nói: “Em cũng không còn là trẻ con, em biết đường về nhà mà.”
“Không phải ý này.” u Dương Tịch nhẹ nói: “Nếu để cho anh đến tại cửa nhà Bắc gia đón em về nhà, cái cảm giác đó mới làm anh sung sướng hạnh phúc.”
Tầm Thiên Hoan sửng sốt: “Thôi được, lần sau em nhất định gọi anh đến đón!”
u Dương Tịch khẽ xoay người Tầm Thiên Hoan khiến cho hai người đối mặt, u Dương Tịch nói: “Vậy thì không cần, tuyệt đối không có lần sau!”
Tầm Thiên Hoan khó hiểu: “Cái gì?”
u Dương Tịch một lần nữa ôm Tầm Thiên Hoan: “Không có lần sau, từ giờ trở về sau em không được quay trở lại Bắc gia......”
Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên trầm mặc.
Sau khi về đến nhà, Tầm Thiên Hoan nói mệt chết đi, tắm rửa liền lên giường, nhưng lật qua lật lại lại như thế nào cũng ngủ không được, mãi cho đến khi u Dương Tịch cũng tắm rửa xong lên giường ngủ, mắt của cô vẫn mở chừng chừng.
Hai người cùng đắp một cái chăn che kín cả người, chỉ lộ ra hai cái đầu, mặt đối mặt, u Dương Tịch chăm chú nhìn cô: “Không phải nói rất mệt sao em vẫn chưa ngủ?”
Tầm Thiên Hoan nhẹ nhàng tiến đến gần u Dương Tịch và ôm hắn theo thói quen: “Em ngủ không được.”
Vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi của cô, hắn hỏi: “Làm sao vậy, bảo bối?”
Tầm Thiên Hoan nháy mắt, hỏi hắn: “Tịch, sao anh không hỏi em ở Bắc gia đã xảy ra chuyện gì?”
u Dương Tịch mỉm cười: “Bởi vì anh tin tưởng em nhất định sẽ nói cho anh nghe.”
Tầm Thiên Hoan bĩu bĩu môi: “Tịch xấu xa!”
u Dương Tịch hỏi: “Khi em ở Bắc gia, Bắc Diệc Uy có làm khó em hay không?”
“Làm khó?” Tầm Thiên Hoan khẽ kinh ngạc, sau đó cười nói: “Làm sao có thể? Không có, anh yên tâm,”
Tầm Thiên Hoan nghĩ nghĩ, nói: “Tịch, theo di chúc của Bắc Diệc Hâm, em có thể kế thừa 30% cổ phần công ty tập đoàn bắc thị.”
“30%?” u Dương Tịch cả kinh: “Em được kế thừa?”
“Đúng vậy, hôm nay vừa ký tên.”
u Dương Tịch vô cùng sửng sốt, không khỏi tự nói: “Bắc thị đến lúc này mà vẫn có thể cho đi 30% cổ phần công ty......” Đây không phải trời cũng muốn giúp hắn sao?
“Tịch, anh đang lẩm bẩm cái gì?”
u Dương Tịch nhìn Tầm Thiên Hoan, cười cười: “Anh nói chắc chắn em không chỉ kế thừa năm trăm ngàn từ di sản của Bắc Diệc Hâm mà.”
Tầm Thiên Hoan trầm mặc: “......”
u Dương Tịch chăm chú quan sát cô: “Nhưng xem ra em không được vui sao?”
Tầm Thiên Hoan nhàn nhạt nói: “Không có, lúc biết được nhận nhiều như vậy nói thật em vô cùng sung sướng, nhưng là...... dần dần, em lại cảm thấy vui không nổi...... Cổ phần công ty kia đối với em chỉ làm tăng thêm áp lực......”
u Dương Tịch yêu thương nhìn cô: “Thiên Hoan, em không cần lo nhiều như vậy.”
“Em cũng muốn bản thân không suy nghĩ nữa, nhưng không lo không được mà, vì đối với cổ phần công ty kia em không có hiểu biết gì về nó, lại càng không biết phát triển nó như thế nào......” Tầm Thiên Hoan ôm chặt u Dương Tịch: “Em chỉ nghĩ mỗi ngày ở nhà, nấu cơm cho anh, làm những việc...... anh yêu thích.”
“Thiên Hoan, đây là cuộc cạnh tranh trong thế giới thật, em muốn sống tốt nhất định phải làm cho mình cường thế, những thứ này không thể miễn cũng trốn tránh không được, em hiểu không?”
Tầm Thiên Hoan thở dài: “Em đương nhiên hiểu được, nhưng là, em đã có anh, Tịch, anh nhất định sẽ chăm sóc em cả đời đúng không?”
Cả đời?
Hắn cũng muốn...... Chỉ mong ông trời có thể cho hắn cơ hội này......
“Nhưng là......” u Dương Tịch nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, nói: “Nếu có một ngày, ngay cả chính mình anh cũng chăm sóc không được nữa, em sẽ phải làm sao?”
Tầm Thiên Hoan nhìn u Dương Tịch cười: “Cho nên, em quyết định đem 30% cổ phần công ty chuyển nhượng cho anh! Như vậy, anh hoàn toàn có khả năng chăm sóc em!”
Bóng đêm bao trùm, đèn đường sáng rực, xe cộ qua lại như nêm, mọi người tấp nập như nước chảy...... nhưng tất cả đối với Tầm Thiên Hoan đều như không tồn tại.
Tầm Thiên Hoan đi ở ven đường, lẳng lặng suy nghĩ về...... 30% cổ phần công ty...... Nhiều tiền như vậy.
Có số tiền lớn như vậy cô phải làm gì với nó đây? Cô chỉ là một người phụ nữ không có chí lớn, chỉ cần có thể cùng người mình yêu sống hạnh phúc bên nhau đến già đã đủ lắm rồi......
Tầm Thiên Hoan đang đi, đột nhiên có đôi tay từ phía sau vòng qua ôm lấy eo của cô, một cảm giác quen thuộc......
Tầm Thiên Hoan có chút kinh hãi, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ thản nhiên, cười, cho dù ở biển người mênh mông, không cần dùng đến mắt cô vẫn có thể cảm giác ra là hắn.
“Tịch......”
Người đứng phía sau ôm eo của cô, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao em biết là anh?”
“Em có thể cảm giác được, chỉ cần dùng cảm giác em cũng biết đó là anh.”
u Dương Tịch kinh hỉ: “Thì ra em lợi hại như vậy.”
Tầm Thiên Hoan mỉm cười: “Chỉ cần là anh, cho dù thế nào em đều có thể nhận ra.”
u Dương Tịch cảm thán: “Anh thực sự rất hạnh phúc a!”
“Sao Anh lại ở đây?”
u Dương Tịch nói: “Em còn dám hỏi vậy sao, chẳng phải đã dặn em rất kĩ, khi nào về thì phải gọi điện thoại cho anh, để anh tới đón em, vậy mà chờ cả ngày một lần điện thoại đều không có, hại anh lo lắng đến nỗi phải đi tìm em.”
Tầm Thiên Hoan không khỏi cười nói: “Em cũng không còn là trẻ con, em biết đường về nhà mà.”
“Không phải ý này.” u Dương Tịch nhẹ nói: “Nếu để cho anh đến tại cửa nhà Bắc gia đón em về nhà, cái cảm giác đó mới làm anh sung sướng hạnh phúc.”
Tầm Thiên Hoan sửng sốt: “Thôi được, lần sau em nhất định gọi anh đến đón!”
u Dương Tịch khẽ xoay người Tầm Thiên Hoan khiến cho hai người đối mặt, u Dương Tịch nói: “Vậy thì không cần, tuyệt đối không có lần sau!”
Tầm Thiên Hoan khó hiểu: “Cái gì?”
u Dương Tịch một lần nữa ôm Tầm Thiên Hoan: “Không có lần sau, từ giờ trở về sau em không được quay trở lại Bắc gia......”
Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên trầm mặc.
Sau khi về đến nhà, Tầm Thiên Hoan nói mệt chết đi, tắm rửa liền lên giường, nhưng lật qua lật lại lại như thế nào cũng ngủ không được, mãi cho đến khi u Dương Tịch cũng tắm rửa xong lên giường ngủ, mắt của cô vẫn mở chừng chừng.
Hai người cùng đắp một cái chăn che kín cả người, chỉ lộ ra hai cái đầu, mặt đối mặt, u Dương Tịch chăm chú nhìn cô: “Không phải nói rất mệt sao em vẫn chưa ngủ?”
Tầm Thiên Hoan nhẹ nhàng tiến đến gần u Dương Tịch và ôm hắn theo thói quen: “Em ngủ không được.”
Vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi của cô, hắn hỏi: “Làm sao vậy, bảo bối?”
Tầm Thiên Hoan nháy mắt, hỏi hắn: “Tịch, sao anh không hỏi em ở Bắc gia đã xảy ra chuyện gì?”
u Dương Tịch mỉm cười: “Bởi vì anh tin tưởng em nhất định sẽ nói cho anh nghe.”
Tầm Thiên Hoan bĩu bĩu môi: “Tịch xấu xa!”
u Dương Tịch hỏi: “Khi em ở Bắc gia, Bắc Diệc Uy có làm khó em hay không?”
“Làm khó?” Tầm Thiên Hoan khẽ kinh ngạc, sau đó cười nói: “Làm sao có thể? Không có, anh yên tâm,”
Tầm Thiên Hoan nghĩ nghĩ, nói: “Tịch, theo di chúc của Bắc Diệc Hâm, em có thể kế thừa 30% cổ phần công ty tập đoàn bắc thị.”
“30%?” u Dương Tịch cả kinh: “Em được kế thừa?”
“Đúng vậy, hôm nay vừa ký tên.”
u Dương Tịch vô cùng sửng sốt, không khỏi tự nói: “Bắc thị đến lúc này mà vẫn có thể cho đi 30% cổ phần công ty......” Đây không phải trời cũng muốn giúp hắn sao?
“Tịch, anh đang lẩm bẩm cái gì?”
u Dương Tịch nhìn Tầm Thiên Hoan, cười cười: “Anh nói chắc chắn em không chỉ kế thừa năm trăm ngàn từ di sản của Bắc Diệc Hâm mà.”
Tầm Thiên Hoan trầm mặc: “......”
u Dương Tịch chăm chú quan sát cô: “Nhưng xem ra em không được vui sao?”
Tầm Thiên Hoan nhàn nhạt nói: “Không có, lúc biết được nhận nhiều như vậy nói thật em vô cùng sung sướng, nhưng là...... dần dần, em lại cảm thấy vui không nổi...... Cổ phần công ty kia đối với em chỉ làm tăng thêm áp lực......”
u Dương Tịch yêu thương nhìn cô: “Thiên Hoan, em không cần lo nhiều như vậy.”
“Em cũng muốn bản thân không suy nghĩ nữa, nhưng không lo không được mà, vì đối với cổ phần công ty kia em không có hiểu biết gì về nó, lại càng không biết phát triển nó như thế nào......” Tầm Thiên Hoan ôm chặt u Dương Tịch: “Em chỉ nghĩ mỗi ngày ở nhà, nấu cơm cho anh, làm những việc...... anh yêu thích.”
“Thiên Hoan, đây là cuộc cạnh tranh trong thế giới thật, em muốn sống tốt nhất định phải làm cho mình cường thế, những thứ này không thể miễn cũng trốn tránh không được, em hiểu không?”
Tầm Thiên Hoan thở dài: “Em đương nhiên hiểu được, nhưng là, em đã có anh, Tịch, anh nhất định sẽ chăm sóc em cả đời đúng không?”
Cả đời?
Hắn cũng muốn...... Chỉ mong ông trời có thể cho hắn cơ hội này......
“Nhưng là......” u Dương Tịch nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, nói: “Nếu có một ngày, ngay cả chính mình anh cũng chăm sóc không được nữa, em sẽ phải làm sao?”
Tầm Thiên Hoan nhìn u Dương Tịch cười: “Cho nên, em quyết định đem 30% cổ phần công ty chuyển nhượng cho anh! Như vậy, anh hoàn toàn có khả năng chăm sóc em!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.