Chương 5: “Thiếu niên đẹp trai” vs ”Tịch phong lưu”
Lê Thủy Thanh Thuần
10/11/2015
Ở cái thành phố rộng
lớn này, Tầm Thiên Hoan còn có gia đình để dựa dẫm, nhưng u Dương Tịch
cùng Kiki lại có hoàn cảnh giống nhau, đều không có người thân. u Dương
tịch,Kiki, còn có cả Tầm Thiên Hoan, ba người tính rất hợp nhau, cho nên tình bạn giữa ba người vô cùng tốt.
Tầm Thiên Hoan quen biết không rộng,, bằng hữu cũng rất ít. tính ra thì chỉ có Kiki cùng u Dương Tịch là thân với cô nhất. Cho nên Tân Đồng muốn tìm được cô xem ra thật rất dễ dàng. “Cũng tại Tịch chết tiệt, cứ mỗi lần hoan ái là lại tắt nguồn điện thoại của cô để tránh bị làm phiền, báo hại mỗi lần như thế, cô bỏ lỡ rất nhiều cuộc gọi”. Thiên Hoan trong lòng thầm mắng Tịch.
Nhìn qua hai người bạn đang thất thần không biết nói gì của chị hai, Tân Đồng cười cười: “Hai vị là muốn em tự mình vào trong tìm chị hai sao?”
Tầm Thiên Hoan hít một cái thật sâu, lấy hết can đảm rồi mở cửa phòng, vươn vai ưỡn ngực đi ra ngoài rất hoành tráng. Cố gắng giấu đi tâm trạng bất an, cô bĩu môi nói: “Tân Đồng, chuyện gì của chị cũng không thể qua được mắt em nha”.
Tầm Tân Đồng hướng đôi mắt đẹp nhìn đến cô, bờ môi mỏng quyến rũ cong lên: “em nào có”.
Cậu rất hiểu cô sao? Cậu trong lòng cũng tự hỏi câu đó vô số lần, mỗi một lần trả lời đều là không thể nào hiểu được…
Tầm Thiên Hoan thở dài: “Cha mẹ có biết em đến tìm chị không?”
“Không biết”
Tầm Thiên Hoan còn muốn nói điều gì, nhưng lại liếc mắt sang Kiki, giật cánh tay đang ôm sát lấy tay Tân Đồng của Kiki ra: “Kiki, tớ không phải đã bảo cậu đừng có đụng tới em trai tớ rồi sao?”
Kiki không thèm để ý đến việc tay mình bị Thiên Hoan giật ra, ngược lại quay ra nhìn Tân Đồng bằng một ánh mắt đầy thâm ý.
Tầm Thiên Hoan lại nói: “Tân Đồng, từ nay về sau nhớ cách xa cô nàng này ra một chút”.
Tầm Tân Đồng nhàn nhạt miết miết môi, rất nghe lời gật đầu.
Kiki nhăn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, ra vẻ ủy khuất: “Thiên Hoan, làm gì có người bạn nào giống như cậu a~”
“Ha ha……” Tầm thiên hoan cười lớn, sau đó đột nhiên lại ngưng cười:“Vậy chứ không phải cậu cố tình tiếp cận Tân Đồng sao? Cấm cậu không được nên tớ đành phải khuyên em tớ vậy.”
Kiki càng ủy khuất, làm nũng:“Tớ nào có!”
Tầm Tân Đồng cắt ngang hai người: “Chị hai, chị Kiki cũng chưa có đối với em làm cái gì, huống hồ, cho dù chị ấy đối với em có hứng thú, em cũng có thể hướng chị ấy nói rằng em không thích.”
Tầm Tân Đồng ôn hòa nói, bờ môi quyến rũ vẫn như cũ cười cười, thật nhìn không ra là cậu đang suy nghĩ cái gì.
Lại chỉ thấy Kiki từ trên trán ba đường hắc tuyến chảy xuống.
Tầm Thiên Hoan dứt khoát không để ý tới Kiki, cô đột nhiên cúi gập người hướng Tân Đồng nói: “Tân Đồng à, chị nhờ em một chuyện được không?”
Tầm Tân Đồng giật mình nhìn chị hai, vội vàng nâng cô dậy: “Chị à, chị đây là đang làm cái gì chứ? Có phải là đang muốn bức em đừng đem chuyện chị đang ở đây nói cho ca mẹ biết phải không?”
Tầm Thiên Hoan sững sờ, sau đó nháy mắt mấy cái, nói:“A? Chẳng lẽ trong lòng chị đang nghĩ gì cũng đều có viết lên trên mặt hết sao?”
Tầm Tân Đồng nhịn không được cười: “haha, hình như là vậy a~”
Tầm Thiên Hoan vô thức sờ sờ trên mặt mình, sau một giây, bỗng phất phất tay: “Thôi đi, toàn nói bậy không a”
Liếc đảo qua ba người trong phòng, sau đó cô xoay người đi về phía chiếc sa lon, đặt mông ngồi trên sô pha, ôm lấy con gấu trúc ở trên ghế vuốt vuốt.
Tầm Tân Đồng lo lắng hỏi: “Chị, người nhà Bắc gia đối xử không tốt với chị sao?”
Cô ngẩn người, sau đó giật giật môi cười: “Tốt”.
Kì thật chuyện đối xử không tốt có là gì? Chồng cô hiện tại cũng không còn, điều này so với việc đối xử không tốt không phải còn tệ hơn sao?
“Thật sự?” Tầm Tân Đồng giọng nói cực độ hoài nghi.
Thiên Hoan cười vô cùng sáng lạn:“Đương nhiên rồi, chị không có nói dối em.”
Tầm Tân Đồng vẻ mặt thành thật: “Vậy sao chị lại chạy đến nơi này?”
“Chị vì cái gì không thể ở đây? Chị không thể cứ kết hôn rồi là chỉ được quẩn quanh trong nhà chồng nha! Chị cũng có quyền tự do của mình.”
Điều chị cậu nói là không sai, nhưng sao cậu vẫn cảm thấy có cái gì đó rất kì quái.
“Chị…… Vậy…anh ta ?”
Tầm Thiên Hoan khó hiểu, bật thốt lên liền hỏi:“Ai?”
Tân Đồng do dự hồi lâu mới nói:“…… Bắc Cũng Hâm.”
Không đợi cô có bất kì phản ứng nào, một bên Kiki hai tay khoanh trước ngực nói: “Tiểu Đồng Đồng không phải nên xưng hô là anh rể sao? Chị nhìn không ra cưng là một người không hiểu lễ nghĩa đó”.
Tầm Tân Đồng sắc mặt không thay đổi, chỉ là có chút rũ mắt, giấu đi suy nghĩ phức tạp của bản thân.
Nghe thấy lời Kiki nói, Thiên Hoan cũng cảm thấy rất không tự nhiên, quay sang Kiki nói:“Kiki, cậu tạm thời nói ít đi một câu có được không?”
Kiki nhún nhún vai, vẻ mặt “xem như tớ chứ có nói gì đi”.
Tân Đồng có chút cười cười nói: “Việc này cũng quá đột ngột nên em chưa quen cách xưng hô này, đợi một thời gian nữa chắc sẽ quen thôi”.
Anh rể……
Hai tiếng này khiến lòng Tân Đồng chấn động, một trận co rút đau đớn.
Năm ngón tay thon dài trắng hồng bất giác siết chặt lại…
u Dương tịch đi đến ngồi xuống bên cạnh Thiên Hoan, cánh tay không hề cố kị ôm lên vai cô nói khẽ: “Nói như vậy anh cũng muốn đổi cách xưng hô với em nha…..Bắc phu nhân a~”
Tầm Thiên Hoan thân thể chấn động, lập tức đẩy cánh tay của anh ra, liên tục dùng ánh mắt cảnh cáo anh.
Thiệt là, anh sao lại càng ngày càng kỳ cục như thế? Tân Đồng còn đang ở đây, vậy mà lại cùng cô làm hành động thân mật! Căn bản chính là gây phiền phức cho cô mà!
Tầm Tân Đồng mục quang lập tức lóe lên một tia khác thường, các ngón tay dần bị siết chặt hơn, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, như là muốn đâm xuyên qua cả da thịt.
Cậu cố gắng ẩn nhẫn, hạ giọng, mà lại cực lực giấu giếm tâm trạng không cho bất kì một sơ hở nào lọt ra: “Đã sớm biết rõ anh cùng chị gái em tình bạn rất tốt, nhưng là anh bây giờ không phải nên chú ý cử chỉ một chút sao? chị gái của em…chị ấy…là người đã có chồng”.
Thật hay cho câu chị gái là người đã có chồng.
Cậu nói những lời này ra là muốn thương tổn, cảnh cáo anh ta….Nhưng là tại sao cậu thấy lòng mình lại đau nhức lợi hại như vậy?
u Dương Tịch trên mặt càng vui vẻ, chậm rãi rút tay về, nói: “Đúng vậy a! Dù cho quan hệ bạn bè có thân thiết đến đâu thì bây giờ cũng phải giữ khoảng cách. Ai, thật sự là đáng tiếc, Thiên Hoan của chúng ta sao lại lập gia đình sớm như vậy? Có gia đình rồi ngay lập tức liền trở thành người phụ nữ của người khác a~” (Hoa nhi: aaaa Anh Tịch cố tình làm cho anh Đồng đau lòng kìa)
Kiki ở một bên nhàn hạ ngồi xem màn kịch vui này.
Cả hai nam nhân này, trong từng lời nói đều mang theo thật nhiều ý tứ nha.
Tầm Thiên Hoan nhíu nhíu mày, như thế nào cô lại cảm giác trong lời nói của bon họ có một loại hương vị quái dị, loại hương vị này làm cho cô cảm thấy không thoải mái, vì vậy, cô tranh thủ thời gian giơ hai tay lên nói: “Được rồi được rồi, hai người cũng đừng có tiếp tục cái đề tài này được không? Nói qua chuyện khác nhé! Ok?”
Tầm Thiên Hoan quen biết không rộng,, bằng hữu cũng rất ít. tính ra thì chỉ có Kiki cùng u Dương Tịch là thân với cô nhất. Cho nên Tân Đồng muốn tìm được cô xem ra thật rất dễ dàng. “Cũng tại Tịch chết tiệt, cứ mỗi lần hoan ái là lại tắt nguồn điện thoại của cô để tránh bị làm phiền, báo hại mỗi lần như thế, cô bỏ lỡ rất nhiều cuộc gọi”. Thiên Hoan trong lòng thầm mắng Tịch.
Nhìn qua hai người bạn đang thất thần không biết nói gì của chị hai, Tân Đồng cười cười: “Hai vị là muốn em tự mình vào trong tìm chị hai sao?”
Tầm Thiên Hoan hít một cái thật sâu, lấy hết can đảm rồi mở cửa phòng, vươn vai ưỡn ngực đi ra ngoài rất hoành tráng. Cố gắng giấu đi tâm trạng bất an, cô bĩu môi nói: “Tân Đồng, chuyện gì của chị cũng không thể qua được mắt em nha”.
Tầm Tân Đồng hướng đôi mắt đẹp nhìn đến cô, bờ môi mỏng quyến rũ cong lên: “em nào có”.
Cậu rất hiểu cô sao? Cậu trong lòng cũng tự hỏi câu đó vô số lần, mỗi một lần trả lời đều là không thể nào hiểu được…
Tầm Thiên Hoan thở dài: “Cha mẹ có biết em đến tìm chị không?”
“Không biết”
Tầm Thiên Hoan còn muốn nói điều gì, nhưng lại liếc mắt sang Kiki, giật cánh tay đang ôm sát lấy tay Tân Đồng của Kiki ra: “Kiki, tớ không phải đã bảo cậu đừng có đụng tới em trai tớ rồi sao?”
Kiki không thèm để ý đến việc tay mình bị Thiên Hoan giật ra, ngược lại quay ra nhìn Tân Đồng bằng một ánh mắt đầy thâm ý.
Tầm Thiên Hoan lại nói: “Tân Đồng, từ nay về sau nhớ cách xa cô nàng này ra một chút”.
Tầm Tân Đồng nhàn nhạt miết miết môi, rất nghe lời gật đầu.
Kiki nhăn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, ra vẻ ủy khuất: “Thiên Hoan, làm gì có người bạn nào giống như cậu a~”
“Ha ha……” Tầm thiên hoan cười lớn, sau đó đột nhiên lại ngưng cười:“Vậy chứ không phải cậu cố tình tiếp cận Tân Đồng sao? Cấm cậu không được nên tớ đành phải khuyên em tớ vậy.”
Kiki càng ủy khuất, làm nũng:“Tớ nào có!”
Tầm Tân Đồng cắt ngang hai người: “Chị hai, chị Kiki cũng chưa có đối với em làm cái gì, huống hồ, cho dù chị ấy đối với em có hứng thú, em cũng có thể hướng chị ấy nói rằng em không thích.”
Tầm Tân Đồng ôn hòa nói, bờ môi quyến rũ vẫn như cũ cười cười, thật nhìn không ra là cậu đang suy nghĩ cái gì.
Lại chỉ thấy Kiki từ trên trán ba đường hắc tuyến chảy xuống.
Tầm Thiên Hoan dứt khoát không để ý tới Kiki, cô đột nhiên cúi gập người hướng Tân Đồng nói: “Tân Đồng à, chị nhờ em một chuyện được không?”
Tầm Tân Đồng giật mình nhìn chị hai, vội vàng nâng cô dậy: “Chị à, chị đây là đang làm cái gì chứ? Có phải là đang muốn bức em đừng đem chuyện chị đang ở đây nói cho ca mẹ biết phải không?”
Tầm Thiên Hoan sững sờ, sau đó nháy mắt mấy cái, nói:“A? Chẳng lẽ trong lòng chị đang nghĩ gì cũng đều có viết lên trên mặt hết sao?”
Tầm Tân Đồng nhịn không được cười: “haha, hình như là vậy a~”
Tầm Thiên Hoan vô thức sờ sờ trên mặt mình, sau một giây, bỗng phất phất tay: “Thôi đi, toàn nói bậy không a”
Liếc đảo qua ba người trong phòng, sau đó cô xoay người đi về phía chiếc sa lon, đặt mông ngồi trên sô pha, ôm lấy con gấu trúc ở trên ghế vuốt vuốt.
Tầm Tân Đồng lo lắng hỏi: “Chị, người nhà Bắc gia đối xử không tốt với chị sao?”
Cô ngẩn người, sau đó giật giật môi cười: “Tốt”.
Kì thật chuyện đối xử không tốt có là gì? Chồng cô hiện tại cũng không còn, điều này so với việc đối xử không tốt không phải còn tệ hơn sao?
“Thật sự?” Tầm Tân Đồng giọng nói cực độ hoài nghi.
Thiên Hoan cười vô cùng sáng lạn:“Đương nhiên rồi, chị không có nói dối em.”
Tầm Tân Đồng vẻ mặt thành thật: “Vậy sao chị lại chạy đến nơi này?”
“Chị vì cái gì không thể ở đây? Chị không thể cứ kết hôn rồi là chỉ được quẩn quanh trong nhà chồng nha! Chị cũng có quyền tự do của mình.”
Điều chị cậu nói là không sai, nhưng sao cậu vẫn cảm thấy có cái gì đó rất kì quái.
“Chị…… Vậy…anh ta ?”
Tầm Thiên Hoan khó hiểu, bật thốt lên liền hỏi:“Ai?”
Tân Đồng do dự hồi lâu mới nói:“…… Bắc Cũng Hâm.”
Không đợi cô có bất kì phản ứng nào, một bên Kiki hai tay khoanh trước ngực nói: “Tiểu Đồng Đồng không phải nên xưng hô là anh rể sao? Chị nhìn không ra cưng là một người không hiểu lễ nghĩa đó”.
Tầm Tân Đồng sắc mặt không thay đổi, chỉ là có chút rũ mắt, giấu đi suy nghĩ phức tạp của bản thân.
Nghe thấy lời Kiki nói, Thiên Hoan cũng cảm thấy rất không tự nhiên, quay sang Kiki nói:“Kiki, cậu tạm thời nói ít đi một câu có được không?”
Kiki nhún nhún vai, vẻ mặt “xem như tớ chứ có nói gì đi”.
Tân Đồng có chút cười cười nói: “Việc này cũng quá đột ngột nên em chưa quen cách xưng hô này, đợi một thời gian nữa chắc sẽ quen thôi”.
Anh rể……
Hai tiếng này khiến lòng Tân Đồng chấn động, một trận co rút đau đớn.
Năm ngón tay thon dài trắng hồng bất giác siết chặt lại…
u Dương tịch đi đến ngồi xuống bên cạnh Thiên Hoan, cánh tay không hề cố kị ôm lên vai cô nói khẽ: “Nói như vậy anh cũng muốn đổi cách xưng hô với em nha…..Bắc phu nhân a~”
Tầm Thiên Hoan thân thể chấn động, lập tức đẩy cánh tay của anh ra, liên tục dùng ánh mắt cảnh cáo anh.
Thiệt là, anh sao lại càng ngày càng kỳ cục như thế? Tân Đồng còn đang ở đây, vậy mà lại cùng cô làm hành động thân mật! Căn bản chính là gây phiền phức cho cô mà!
Tầm Tân Đồng mục quang lập tức lóe lên một tia khác thường, các ngón tay dần bị siết chặt hơn, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, như là muốn đâm xuyên qua cả da thịt.
Cậu cố gắng ẩn nhẫn, hạ giọng, mà lại cực lực giấu giếm tâm trạng không cho bất kì một sơ hở nào lọt ra: “Đã sớm biết rõ anh cùng chị gái em tình bạn rất tốt, nhưng là anh bây giờ không phải nên chú ý cử chỉ một chút sao? chị gái của em…chị ấy…là người đã có chồng”.
Thật hay cho câu chị gái là người đã có chồng.
Cậu nói những lời này ra là muốn thương tổn, cảnh cáo anh ta….Nhưng là tại sao cậu thấy lòng mình lại đau nhức lợi hại như vậy?
u Dương Tịch trên mặt càng vui vẻ, chậm rãi rút tay về, nói: “Đúng vậy a! Dù cho quan hệ bạn bè có thân thiết đến đâu thì bây giờ cũng phải giữ khoảng cách. Ai, thật sự là đáng tiếc, Thiên Hoan của chúng ta sao lại lập gia đình sớm như vậy? Có gia đình rồi ngay lập tức liền trở thành người phụ nữ của người khác a~” (Hoa nhi: aaaa Anh Tịch cố tình làm cho anh Đồng đau lòng kìa)
Kiki ở một bên nhàn hạ ngồi xem màn kịch vui này.
Cả hai nam nhân này, trong từng lời nói đều mang theo thật nhiều ý tứ nha.
Tầm Thiên Hoan nhíu nhíu mày, như thế nào cô lại cảm giác trong lời nói của bon họ có một loại hương vị quái dị, loại hương vị này làm cho cô cảm thấy không thoải mái, vì vậy, cô tranh thủ thời gian giơ hai tay lên nói: “Được rồi được rồi, hai người cũng đừng có tiếp tục cái đề tài này được không? Nói qua chuyện khác nhé! Ok?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.