Chương 69: Đến tháng
Ha My Nguyen
09/02/2020
Về đến Lãnh gia, Lãnh Mạc Thiên ôm Tô Mộc Hy lên phòng. Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, anh ngồi xổm xuống để cùng chiều cao với cô "Rose, em đi tắm rồi nghỉ ngơi đi nhé! Anh đã bảo người hầu pha sẵn nước ấm cho em rồi" Tô Mộc Hy mỉm cười gật đầu. Lãnh Mạc Thiên hài lòng xoa đầu cô rồi bước ra khỏi phòng. Sắc mặt dịu dàng, yêu chiều đã thay bằng sự lạnh lùng, thâm trầm.
Vào thư phòng, anh ngồi phịch xuống ghế bành, tay day day mi tâm đầy mệt mỏi. Lấy điện thoại ra gọi cho Bill - người trợ lý thân cận của mình "Tôi cho cậu 5 phút để khiến Vũ thị phá sản và Vũ gia sụp đổ!" đầu dây bên kia, Bill không nhiều lời mà tuân lệnh ngay "Rõ thưa chủ tịch!" anh nghĩ đến gì đó rồi nói thêm "10h sáng mai tổ chức một cuộc họp cấp cao, cậu chuẩn bị tài liệu đi!" "Vâng"
Nói chuyện điện thoại xong, xem qua một vài tài liệu cần phê duyệt, Lãnh Mạc Thiên mới chịu bỏ qua mà đứng dậy trở về phòng. Trên chiếc giường kingsize màu đen, một thân ảnh trắng nõn mặc chiếc váy hai dây màu đỏ nổi bật đang nằm say giấc ngủ. Thân hình quyến rũ lộ ra cộng thêm thói quen đá chăn của cô làm lộ cả đôi chân thon dài thì đã đủ khiến Lãnh Mạc Thiên không kìm chế nổi mà bước lạo gần.
Bàn tay to thô ráp vuốt ve gương mặt cô, ánh mắt nổi lên dục vọng và yêu thương. Đôi môi mỏng từ từ áp xuống cái trán tròn đầy rồi đấy chóp mũi nhỏ xinh, hai cái má mềm mại và cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ mọng mê người. Lãnh Mạc Thiên nhẹ nhàng nhấm nháp, chiếc lưỡi lướt trên bờ môi Tô Mộc Hy rồi dần dần khuấy động bên trong khoang miệng cô.
Bàn tay anh cũng không an phận mà vuốt ve thân hình mềm mại quyến rũ này. Có chút mạnh bạo xoa nắn phần mềm mại ở ngực cô, đôi môi mỏng di chuyển đến xương quai xanh gợi cảm, liên tục trồng lên đó những dấu hôn xanh đỏ rõ ràng.
Tô Mộc Hy thỉnh thoảng lại kêu "ưm" một tiếng, rất giống một con mèo nhỏ
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
làm Lãnh Mạc Thiên bật cười. Có lẽ vì tiếng cười này của anh nên cô tỉnh dậy. Đôi mắt bồ câu mơ màng nhìn quanh, có chút tức giận khi nhìn bộ tóc ngắn màu nâu được cắt tỉa tỉ mỉ của người đàn ông nào đó đang chôn trước ngực mình.
- Rose, em dậy rồi... - Làm như không thấy ánh mắt của cô, Lãnh Mạc Thiên liền trưng bộ mặt được coi là đáng yêu của anh ra.
- Cái tên biến thái này, không định cho tôi ngủ yên hả? - Cô đẩy đầu anh ra, khẽ lườm.
- Anh có làm gì đâu...mà em cứ việc ngủ còn những việc còn lại để anh lo - Đúng là mặt dày.
- Anh thích ra ngủ ngoài ngủ ghế sofa hả?
- Đừng mà vợ yêu, ngoài đấy lạnh lắm! Hơn nữa, anh sẽ không ngủ được vì thiếu thân thể mềm mại của em
- Lãnh Mạc Thiên!
- Được rồi, đừng giận nữa vợ yêu! Để anh hôn em một chút cho em hả giận nhé! - Người nào nói là làm, chưa kịp để Tô Mộc Hy phản ứng gì đã cúi xuống hôn cô mãnh liệt.
Tô Mộc Hy đang dần chìm vào nụ hôn ngọt ngào và mãnh liệt này thì đột nhiên cô mở to mắt, đẩy mạnh anh ra rồi chạy vụt vào phòng vệ sinh. Lãnh Mạc Thiên bị cắt ngang bất ngờ, anh ngẩn ra một hồi rồi bước nhanh về phía phòng vệ sinh. Anh gõ cửa, lo lắng gọi "Rose...rose, em sao vậy?"
- .... - Im lặng
- Rose, em có nghe thấy anh nói gì không? Đừng làm anh lo lắng như vậy chứ! - Không thấy cô đáp lại, Lãnh Mạc Thiên càng nôn nóng hơn.
- ...Thiên - Vài phút sau, Tô Mộc Hy mới dám lên tiếng, cô ngập ngừng - Không có gì đâu...chỉ là...em...em đến tháng...
- Đến tháng!? Là sao? Có nguy hiểm không? - Anh khó hiểu hỏi lại.
- Không có gì nguy hiểm đâu anh, đây là vấn đề bình thường của phụ nữ thôi! - Cô có chút buồn cười nói
- Nhưng em phải ra ngoài thì anh mới yên tâm được chứ!
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Em không tiện...
- Hử?
- Em nhờ anh một việc được không?
- Đương nhiên là được rồi!
- ukm...anh... - giọng cô nhỏ dần - anh có thể đi mua dùm em "cái đó" được không?
- Cái đó!?
- Là...là băng vệ sinh! - Cô nhẫn nhịn nói lại cho anh biết, mặt đã đỏ bừng vì xấu hổ.
- Có cái đấy em sẽ không sao phải không?
- Ukm
- Được rồi, đợi anh một chút, anh sẽ đi mua cho em ngay!
Đang định nói thêm một vài chi tiết về sản phẩm cho anh biết thì tiếng đóng cửa và tiếng bước chân vội vàng của anh đã vang lên rồi vụt mất. Tô Mộc Hy thở dài, chẳng biết anh sẽ mua cho cô cái gì đây...
Sau một hồi suy nghĩ là nên sai người đi mua hay không. Lãnh Mạc Thiên quyết định vẫn là nên tự mình đi mua vì anh nghĩ đến việc phải chăm sóc người phụ nữ của mình là một điều đương nhiên và hạnh phúc nhất.
Không đi đâu xa, ra đến siêu thị ngoài khu đô thị mới. Dù chỉ mặc áo phông trắng và quần jeans đen đơn giản nhưng Lãnh Mạc Thiên vẫn vô cùng nổi bật trong đám người đi lại. Gương mặt tuấn mĩ pha chút lạnh lùng của anh không ngừng làm rớt trái tim của những người phụ nữ đi ngang qua.
Nhưng...ra đến quầy thu ngân, vẫn là gương mặt tuấn mĩ lạnh lùng ấy, Lãnh Mạc Thiên hỏi "Chỗ quầy bán băng vệ sinh ở đâu?" vừa dứt lời ngay tức khắn chiếc máy tính tiền của người thu ngân rơi "bộp" trên mặt bàn. Anh có chút khó chịu, mày nhăn lại thành một đường. Cô thu ngân thấy vậy liền lắp bắp nói "Ngài...ngài đi thẳng...đi thẳng vào bên phải...rồi...rồi đến cuối thì rẽ trái..." anh gật đầu rồi rời đi.
Cô thu ngân vuốt ngực thở hắt ra một hơi, đúng là giết người không cần dao mà. Sao lại có người khí chất áp bức như vậy? Làm cô ta sợ muốn ngất đi thôi! Mà người đàn ông cực phẩm như vậy lại đi mua đồ dùng tế nhị của phụ nữ sao? Có thể là mua cho bà, mẹ, chị, em...hoặc là bạn gái, người yêu, vợ? Trời ơi...nếu đúng như vậy thì không phải là quá hoàn hảo rồi sao? Cô thu ngân thầm ghen tị với người phụ nữ của Lãnh Mạc Thiên.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn người đàn ông cực phẩm này thì vẫn đang đứng trước quầy hàng chất đầy các nhãn hiệu khác nhau của băng vệ sinh. Càng lướt qua anh càng nhíu mày, cái thứ gì mà lắm nhãn hiệu và còn cái gì mà dùng cho sáng với cả đêm vậy? Rắc rối quá đi! Anh quên chưa hỏi cô thích dùng gì mới chết chứ! Nghĩ đến cô gái nhỏ ở nhà chờ đợi mình mà Lãnh Mạc Thiên càng thêm nôn nao.
Cuối cùng anh quyết định mỗi loại lấy một hộp, giờ anh không cần phải quan tâm chuyện nên mua loại gì mà phải chú tâm vào chuyện vợ yêu đang chờ đợi mình ở nhà. Vài phút sau, một chiếc xe đẩy chứa toàn hộp băng vệ sinh với các nhãn hiệu khác nhau. Đứng ở quầy thu ngân tính tiền mà khóe miệng cô thu ngân không ngừng giật giật, có chút không tự nhiên liếc nhìn anh vài cái.
Lãnh Mạc Thiên chẳng bận tâm mấy ánh mắt soi mói của cô thu ngân và một vài người đang mua đồ trong siêu thị. Trong đầu anh toàn là hình ảnh của Tô Mộc Hy đang mệt mỏi, hận không thể một bước đến bên cạnh cô ngay. Nhanh chóng tính tiền rồi hiên ngang mang một túi lớn toàn hộp băng vệ sinh mới đi. Kéo theo bao ánh mắt hâm mộ và ghen tị của đám phụ nữ trong siêu thị.
- -----------------------
Mik mới đi chơi 2 ngày 1 đêm về nên giờ mới có time đăng truyện được!
Vào thư phòng, anh ngồi phịch xuống ghế bành, tay day day mi tâm đầy mệt mỏi. Lấy điện thoại ra gọi cho Bill - người trợ lý thân cận của mình "Tôi cho cậu 5 phút để khiến Vũ thị phá sản và Vũ gia sụp đổ!" đầu dây bên kia, Bill không nhiều lời mà tuân lệnh ngay "Rõ thưa chủ tịch!" anh nghĩ đến gì đó rồi nói thêm "10h sáng mai tổ chức một cuộc họp cấp cao, cậu chuẩn bị tài liệu đi!" "Vâng"
Nói chuyện điện thoại xong, xem qua một vài tài liệu cần phê duyệt, Lãnh Mạc Thiên mới chịu bỏ qua mà đứng dậy trở về phòng. Trên chiếc giường kingsize màu đen, một thân ảnh trắng nõn mặc chiếc váy hai dây màu đỏ nổi bật đang nằm say giấc ngủ. Thân hình quyến rũ lộ ra cộng thêm thói quen đá chăn của cô làm lộ cả đôi chân thon dài thì đã đủ khiến Lãnh Mạc Thiên không kìm chế nổi mà bước lạo gần.
Bàn tay to thô ráp vuốt ve gương mặt cô, ánh mắt nổi lên dục vọng và yêu thương. Đôi môi mỏng từ từ áp xuống cái trán tròn đầy rồi đấy chóp mũi nhỏ xinh, hai cái má mềm mại và cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ mọng mê người. Lãnh Mạc Thiên nhẹ nhàng nhấm nháp, chiếc lưỡi lướt trên bờ môi Tô Mộc Hy rồi dần dần khuấy động bên trong khoang miệng cô.
Bàn tay anh cũng không an phận mà vuốt ve thân hình mềm mại quyến rũ này. Có chút mạnh bạo xoa nắn phần mềm mại ở ngực cô, đôi môi mỏng di chuyển đến xương quai xanh gợi cảm, liên tục trồng lên đó những dấu hôn xanh đỏ rõ ràng.
Tô Mộc Hy thỉnh thoảng lại kêu "ưm" một tiếng, rất giống một con mèo nhỏ
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
làm Lãnh Mạc Thiên bật cười. Có lẽ vì tiếng cười này của anh nên cô tỉnh dậy. Đôi mắt bồ câu mơ màng nhìn quanh, có chút tức giận khi nhìn bộ tóc ngắn màu nâu được cắt tỉa tỉ mỉ của người đàn ông nào đó đang chôn trước ngực mình.
- Rose, em dậy rồi... - Làm như không thấy ánh mắt của cô, Lãnh Mạc Thiên liền trưng bộ mặt được coi là đáng yêu của anh ra.
- Cái tên biến thái này, không định cho tôi ngủ yên hả? - Cô đẩy đầu anh ra, khẽ lườm.
- Anh có làm gì đâu...mà em cứ việc ngủ còn những việc còn lại để anh lo - Đúng là mặt dày.
- Anh thích ra ngủ ngoài ngủ ghế sofa hả?
- Đừng mà vợ yêu, ngoài đấy lạnh lắm! Hơn nữa, anh sẽ không ngủ được vì thiếu thân thể mềm mại của em
- Lãnh Mạc Thiên!
- Được rồi, đừng giận nữa vợ yêu! Để anh hôn em một chút cho em hả giận nhé! - Người nào nói là làm, chưa kịp để Tô Mộc Hy phản ứng gì đã cúi xuống hôn cô mãnh liệt.
Tô Mộc Hy đang dần chìm vào nụ hôn ngọt ngào và mãnh liệt này thì đột nhiên cô mở to mắt, đẩy mạnh anh ra rồi chạy vụt vào phòng vệ sinh. Lãnh Mạc Thiên bị cắt ngang bất ngờ, anh ngẩn ra một hồi rồi bước nhanh về phía phòng vệ sinh. Anh gõ cửa, lo lắng gọi "Rose...rose, em sao vậy?"
- .... - Im lặng
- Rose, em có nghe thấy anh nói gì không? Đừng làm anh lo lắng như vậy chứ! - Không thấy cô đáp lại, Lãnh Mạc Thiên càng nôn nóng hơn.
- ...Thiên - Vài phút sau, Tô Mộc Hy mới dám lên tiếng, cô ngập ngừng - Không có gì đâu...chỉ là...em...em đến tháng...
- Đến tháng!? Là sao? Có nguy hiểm không? - Anh khó hiểu hỏi lại.
- Không có gì nguy hiểm đâu anh, đây là vấn đề bình thường của phụ nữ thôi! - Cô có chút buồn cười nói
- Nhưng em phải ra ngoài thì anh mới yên tâm được chứ!
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Em không tiện...
- Hử?
- Em nhờ anh một việc được không?
- Đương nhiên là được rồi!
- ukm...anh... - giọng cô nhỏ dần - anh có thể đi mua dùm em "cái đó" được không?
- Cái đó!?
- Là...là băng vệ sinh! - Cô nhẫn nhịn nói lại cho anh biết, mặt đã đỏ bừng vì xấu hổ.
- Có cái đấy em sẽ không sao phải không?
- Ukm
- Được rồi, đợi anh một chút, anh sẽ đi mua cho em ngay!
Đang định nói thêm một vài chi tiết về sản phẩm cho anh biết thì tiếng đóng cửa và tiếng bước chân vội vàng của anh đã vang lên rồi vụt mất. Tô Mộc Hy thở dài, chẳng biết anh sẽ mua cho cô cái gì đây...
Sau một hồi suy nghĩ là nên sai người đi mua hay không. Lãnh Mạc Thiên quyết định vẫn là nên tự mình đi mua vì anh nghĩ đến việc phải chăm sóc người phụ nữ của mình là một điều đương nhiên và hạnh phúc nhất.
Không đi đâu xa, ra đến siêu thị ngoài khu đô thị mới. Dù chỉ mặc áo phông trắng và quần jeans đen đơn giản nhưng Lãnh Mạc Thiên vẫn vô cùng nổi bật trong đám người đi lại. Gương mặt tuấn mĩ pha chút lạnh lùng của anh không ngừng làm rớt trái tim của những người phụ nữ đi ngang qua.
Nhưng...ra đến quầy thu ngân, vẫn là gương mặt tuấn mĩ lạnh lùng ấy, Lãnh Mạc Thiên hỏi "Chỗ quầy bán băng vệ sinh ở đâu?" vừa dứt lời ngay tức khắn chiếc máy tính tiền của người thu ngân rơi "bộp" trên mặt bàn. Anh có chút khó chịu, mày nhăn lại thành một đường. Cô thu ngân thấy vậy liền lắp bắp nói "Ngài...ngài đi thẳng...đi thẳng vào bên phải...rồi...rồi đến cuối thì rẽ trái..." anh gật đầu rồi rời đi.
Cô thu ngân vuốt ngực thở hắt ra một hơi, đúng là giết người không cần dao mà. Sao lại có người khí chất áp bức như vậy? Làm cô ta sợ muốn ngất đi thôi! Mà người đàn ông cực phẩm như vậy lại đi mua đồ dùng tế nhị của phụ nữ sao? Có thể là mua cho bà, mẹ, chị, em...hoặc là bạn gái, người yêu, vợ? Trời ơi...nếu đúng như vậy thì không phải là quá hoàn hảo rồi sao? Cô thu ngân thầm ghen tị với người phụ nữ của Lãnh Mạc Thiên.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn người đàn ông cực phẩm này thì vẫn đang đứng trước quầy hàng chất đầy các nhãn hiệu khác nhau của băng vệ sinh. Càng lướt qua anh càng nhíu mày, cái thứ gì mà lắm nhãn hiệu và còn cái gì mà dùng cho sáng với cả đêm vậy? Rắc rối quá đi! Anh quên chưa hỏi cô thích dùng gì mới chết chứ! Nghĩ đến cô gái nhỏ ở nhà chờ đợi mình mà Lãnh Mạc Thiên càng thêm nôn nao.
Cuối cùng anh quyết định mỗi loại lấy một hộp, giờ anh không cần phải quan tâm chuyện nên mua loại gì mà phải chú tâm vào chuyện vợ yêu đang chờ đợi mình ở nhà. Vài phút sau, một chiếc xe đẩy chứa toàn hộp băng vệ sinh với các nhãn hiệu khác nhau. Đứng ở quầy thu ngân tính tiền mà khóe miệng cô thu ngân không ngừng giật giật, có chút không tự nhiên liếc nhìn anh vài cái.
Lãnh Mạc Thiên chẳng bận tâm mấy ánh mắt soi mói của cô thu ngân và một vài người đang mua đồ trong siêu thị. Trong đầu anh toàn là hình ảnh của Tô Mộc Hy đang mệt mỏi, hận không thể một bước đến bên cạnh cô ngay. Nhanh chóng tính tiền rồi hiên ngang mang một túi lớn toàn hộp băng vệ sinh mới đi. Kéo theo bao ánh mắt hâm mộ và ghen tị của đám phụ nữ trong siêu thị.
- -----------------------
Mik mới đi chơi 2 ngày 1 đêm về nên giờ mới có time đăng truyện được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.