Chương 26: GIẬN DỖI
TStella
29/07/2023
Trịnh Giai Yên sửa soạn xong bước xuống nhà, Hàn quản gia nhanh mắt nhìn thấy cô đang đi xuống thì chào hỏi:
“Thiếu phu nhân! Sao hôm nay trông cô mệt mỏi vậy?”
“A…Cháu chỉ cảm thấy hơi đau người một chút thôi bác đừng lo lắng” Cô ngượng ngùng nói.
“…”
“À! Nhà mình có khách sao? Là ai đến vậy?”_Trịnh Giai Yên nhìn ra phía sô pha chỗ người đàn ông kia đang cùng Phong Dạ Đình nói chuyện.
Phó Tử Dực nhìn về phía người phụ nữ đang từ trên cầu thang bước xuống há mồm nói:
“Ôi trời! Không phải là tôi hoa mắt đấy chứ? Cậu giấu mĩ nhân trong nhà thật đấy à?”
Phó Tử Dực kinh ngạc nhìn về phía Trịnh Giai Yên rồi lại quay sang nhìn Phong Dạ Đình như để khẳng định chính miệng Phong Dạ Đình nói anh không bị hoa mắt.
Nhưng Phong Dạ Đình lại rất nhàn nhã mà thưởng thức chén trà trên tay.
Uống xong anh lại đứng dậy đi về phía Trịnh Giai Yên mà mặc kệ cái nhìn ngơ ngác của Phó Tử Dực tự nhiên ôm eo cô nói:
“Vẫn còn đau à?”
Trịnh Giai Yên đỏ mặt lườm Phong Dạ Đình, cô dùng khuỷ tay huých mạnh vào người anh
“Còn có người kìa anh không thể bớt biến thái được một chút à?”
“Quan tâm vợ mình thì cần gì để ý ánh mắt của người khác”
“Ai là vợ anh, bỏ ra!” Trịnh Giai Yên hậm hực mặt cô đỏ đến tận mang tai, dường như sắp bốc hơi đến sì khói vì hành động rất vô liêm sỉ của Phong Dạ Đình.
Trịnh Giai Yên gạt cánh tay anh đang để ở eo của mình ra đi vào trong bếp.
Phong Dạ Đình quay lại lạnh lùng nhìn Phó Tử Dực với ánh mắt sắc lạnh.
“Thấy gì chưa tôi còn bận âu yếm với vợ, không có chỗ cho cậu ở đâu. Nên biến về chỗ của cậu mà ở đi!”
“Con m* nó cậu có vợ từ bao giờ thế? Sao người làm anh em thân thiết bao nhiêu năm nay với cậu như tôi đây lại không biết!”
“Thì bây giờ biết cũng đâu có muộn! Quản gia tiễn khách”
“Đ*ch cậu chơi tôi à? Vì phụ nữ mà bỏ bạn cậu được lắm!”
“Tiễn khách” Phong Dạ Đình lạnh lùng nhắc lại một lần nữa
“Không cần! Tôi tự biết đi!” Phó Tử Dực uất ức bỏ đi khi trong đầu anh còn rất nhiều nghi vấn.
Phó Tử Dực thật không ngờ mình mới đi nước ngoài được hai năm mà Phong Dạ Đình đã có vợ rồi lại còn là một tiểu loli rất xinh đẹp nữa chứ. Thể nào hôm nay thấy cậu ta sắc xuân phơi phới như vậy hoá ra là đã có phụ nữ ở bên cạnh làm ấm giường.
(…)
Bên trong phòng ăn…
Trịnh Giai Yên ăn sáng hoàn toàn ngó lơ Phong Dạ Đình, cô chỉ tập trung ăn đồ ăn của mình mà không để ý đến anh.
“Lát nữa cùng tôi đến một nơi.”
“Đi đâu”
“Đến mộ Tô Thanh Thanh hôm nay là sinh nhật của cô ấy”
“Không đi” Cô lập tức từ chối, trong lòng tự nhiên dấy lên chua sót. Thì ra là sinh nhật cô ta anh kêu cô đi làm gì? Đến để đền tội cho cô ta sao?
“…” Phong Dạ Đình liếc ánh mắt sắc lạnh về phía cô
Trịnh Giai Yên ngẩng nên đối diện với ánh mắt sắc lạnh của anh, cô vẫn bình thản nói:
“Tôi có việc rồi, không đi cùng anh được”
“Không đi cũng phải đi” Phong Dạ Đình bá đạo nói
“Anh ép tôi sao?”
“Đứng dậy!”
“Tôi không đi”
Trịnh Giai Yên vẫn nhất quyết ngồi trên ghế không chịu đứng dậy. Cho đến khi Phong Dạ Đình đến gần nhấc cô lên vai mình đưa ra thẳng chiếc xe lamborghini khoá cửa xe lại.
“Phong Dạ Đình! Tôi không đi anh thả tôi xuống”
Phong Dạ Đình mặc kệ cô làm ồn anh vòng qua xe đi đến vị trí lái ngồi lên đưa cô đến nghĩa trang.
“Anh điên sao? Tôi không muốn đi anh đưa tôi đến đây làm gì.”
“Nhận lỗi với Tô Thanh Thanh”
“Ha! Phong Dạ Đình tôi thật buồn cười đó! Tôi làm gì cô ta mà phải đi xin lỗi cô ta chứ?”
“Em làm gì còn không biết sao? Nếu em quỳ xuống cầu xin cô ấy thì chúng ta có thể sống cùng với nhau mà anh sẽ không quan tâm em là kẻ đã từng giết người”
Trịnh Giai Yên chua sót trong lòng cô cười càng to hơn “Ha! Ha! Chúng ta? Phong Dạ Đình anh thà tin lời Trịnh Bạch Ngọc chứ chưa bao giờ tin lời tôi nói. Anh coi tôi là kẻ g.iết người lôi tôi đến đây để nhận lỗi với cô ta mà trong khi đó tôi không làm gì có lỗi với cô ta cả. Nên anh đừng nói hai từ chúng ta sẽ sống cùng nhau nó khiến tôi cảm thấy thật kinh tởm và buồn nôn. Tôi cũng chẳng quan tâm anh coi tôi là loại người gì vì anh không đáng để tôi phải quan tâm. Tôi nói cho anh biết, thời gian anh cho tôi tìm chứng cứ còn tận một tháng nữa mà chẳng lẽ anh lại nuốt lời ư?”
Nói xong cô tức giận bỏ đi để lại Phong Dạ Đình đang khó chịu nhìn dáng vẻ bực tức của Trịnh Giai Yên đang càng ngày càng cách xa mình.
Anh ngồi trong xe gục mặt vào vô lắng suy nghĩ
“Chẳng lẽ muốn bình yên sống một cuộc sống bên nhau khó đến vậy sao? Anh tin em nhưng em lại cứng đầu. Anh không muốn em đi tìm chứng cứ nữa mà chỉ muốn em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh. Em muốn gì anh cũng nghe theo em hết chỉ cần em đi xin lỗi Tô Thanh Thanh là anh chấp nhận bỏ qua hết cho em”
“Thiếu phu nhân! Sao hôm nay trông cô mệt mỏi vậy?”
“A…Cháu chỉ cảm thấy hơi đau người một chút thôi bác đừng lo lắng” Cô ngượng ngùng nói.
“…”
“À! Nhà mình có khách sao? Là ai đến vậy?”_Trịnh Giai Yên nhìn ra phía sô pha chỗ người đàn ông kia đang cùng Phong Dạ Đình nói chuyện.
Phó Tử Dực nhìn về phía người phụ nữ đang từ trên cầu thang bước xuống há mồm nói:
“Ôi trời! Không phải là tôi hoa mắt đấy chứ? Cậu giấu mĩ nhân trong nhà thật đấy à?”
Phó Tử Dực kinh ngạc nhìn về phía Trịnh Giai Yên rồi lại quay sang nhìn Phong Dạ Đình như để khẳng định chính miệng Phong Dạ Đình nói anh không bị hoa mắt.
Nhưng Phong Dạ Đình lại rất nhàn nhã mà thưởng thức chén trà trên tay.
Uống xong anh lại đứng dậy đi về phía Trịnh Giai Yên mà mặc kệ cái nhìn ngơ ngác của Phó Tử Dực tự nhiên ôm eo cô nói:
“Vẫn còn đau à?”
Trịnh Giai Yên đỏ mặt lườm Phong Dạ Đình, cô dùng khuỷ tay huých mạnh vào người anh
“Còn có người kìa anh không thể bớt biến thái được một chút à?”
“Quan tâm vợ mình thì cần gì để ý ánh mắt của người khác”
“Ai là vợ anh, bỏ ra!” Trịnh Giai Yên hậm hực mặt cô đỏ đến tận mang tai, dường như sắp bốc hơi đến sì khói vì hành động rất vô liêm sỉ của Phong Dạ Đình.
Trịnh Giai Yên gạt cánh tay anh đang để ở eo của mình ra đi vào trong bếp.
Phong Dạ Đình quay lại lạnh lùng nhìn Phó Tử Dực với ánh mắt sắc lạnh.
“Thấy gì chưa tôi còn bận âu yếm với vợ, không có chỗ cho cậu ở đâu. Nên biến về chỗ của cậu mà ở đi!”
“Con m* nó cậu có vợ từ bao giờ thế? Sao người làm anh em thân thiết bao nhiêu năm nay với cậu như tôi đây lại không biết!”
“Thì bây giờ biết cũng đâu có muộn! Quản gia tiễn khách”
“Đ*ch cậu chơi tôi à? Vì phụ nữ mà bỏ bạn cậu được lắm!”
“Tiễn khách” Phong Dạ Đình lạnh lùng nhắc lại một lần nữa
“Không cần! Tôi tự biết đi!” Phó Tử Dực uất ức bỏ đi khi trong đầu anh còn rất nhiều nghi vấn.
Phó Tử Dực thật không ngờ mình mới đi nước ngoài được hai năm mà Phong Dạ Đình đã có vợ rồi lại còn là một tiểu loli rất xinh đẹp nữa chứ. Thể nào hôm nay thấy cậu ta sắc xuân phơi phới như vậy hoá ra là đã có phụ nữ ở bên cạnh làm ấm giường.
(…)
Bên trong phòng ăn…
Trịnh Giai Yên ăn sáng hoàn toàn ngó lơ Phong Dạ Đình, cô chỉ tập trung ăn đồ ăn của mình mà không để ý đến anh.
“Lát nữa cùng tôi đến một nơi.”
“Đi đâu”
“Đến mộ Tô Thanh Thanh hôm nay là sinh nhật của cô ấy”
“Không đi” Cô lập tức từ chối, trong lòng tự nhiên dấy lên chua sót. Thì ra là sinh nhật cô ta anh kêu cô đi làm gì? Đến để đền tội cho cô ta sao?
“…” Phong Dạ Đình liếc ánh mắt sắc lạnh về phía cô
Trịnh Giai Yên ngẩng nên đối diện với ánh mắt sắc lạnh của anh, cô vẫn bình thản nói:
“Tôi có việc rồi, không đi cùng anh được”
“Không đi cũng phải đi” Phong Dạ Đình bá đạo nói
“Anh ép tôi sao?”
“Đứng dậy!”
“Tôi không đi”
Trịnh Giai Yên vẫn nhất quyết ngồi trên ghế không chịu đứng dậy. Cho đến khi Phong Dạ Đình đến gần nhấc cô lên vai mình đưa ra thẳng chiếc xe lamborghini khoá cửa xe lại.
“Phong Dạ Đình! Tôi không đi anh thả tôi xuống”
Phong Dạ Đình mặc kệ cô làm ồn anh vòng qua xe đi đến vị trí lái ngồi lên đưa cô đến nghĩa trang.
“Anh điên sao? Tôi không muốn đi anh đưa tôi đến đây làm gì.”
“Nhận lỗi với Tô Thanh Thanh”
“Ha! Phong Dạ Đình tôi thật buồn cười đó! Tôi làm gì cô ta mà phải đi xin lỗi cô ta chứ?”
“Em làm gì còn không biết sao? Nếu em quỳ xuống cầu xin cô ấy thì chúng ta có thể sống cùng với nhau mà anh sẽ không quan tâm em là kẻ đã từng giết người”
Trịnh Giai Yên chua sót trong lòng cô cười càng to hơn “Ha! Ha! Chúng ta? Phong Dạ Đình anh thà tin lời Trịnh Bạch Ngọc chứ chưa bao giờ tin lời tôi nói. Anh coi tôi là kẻ g.iết người lôi tôi đến đây để nhận lỗi với cô ta mà trong khi đó tôi không làm gì có lỗi với cô ta cả. Nên anh đừng nói hai từ chúng ta sẽ sống cùng nhau nó khiến tôi cảm thấy thật kinh tởm và buồn nôn. Tôi cũng chẳng quan tâm anh coi tôi là loại người gì vì anh không đáng để tôi phải quan tâm. Tôi nói cho anh biết, thời gian anh cho tôi tìm chứng cứ còn tận một tháng nữa mà chẳng lẽ anh lại nuốt lời ư?”
Nói xong cô tức giận bỏ đi để lại Phong Dạ Đình đang khó chịu nhìn dáng vẻ bực tức của Trịnh Giai Yên đang càng ngày càng cách xa mình.
Anh ngồi trong xe gục mặt vào vô lắng suy nghĩ
“Chẳng lẽ muốn bình yên sống một cuộc sống bên nhau khó đến vậy sao? Anh tin em nhưng em lại cứng đầu. Anh không muốn em đi tìm chứng cứ nữa mà chỉ muốn em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh. Em muốn gì anh cũng nghe theo em hết chỉ cần em đi xin lỗi Tô Thanh Thanh là anh chấp nhận bỏ qua hết cho em”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.