Chương 41: HỖN LOẠN
TStella
02/08/2023
10 phút sau…
Đúng mười phút sau thuộc hạ của Đông Phương Mặc Quân mang hai vali tiền mặt đến.
“Đây một tỷ nhân dân tệ không thiếu một đồng cô thả em ấy ra được chưa?”
“Mở ra vali ra tôi muốn xem rốt cuộc là tiền thật hay tiền giả”
“…”
“Nhanh lên nếu không tôi sẽ g.iết c.hết cô ta”
Đông Phương Mặc Quân liền nhanh chóng mở hai chiếc vali đầy ắp tiền bên trong ra.
“Cô yên tâm rồi chứ?” Đông Phương Mặc Quân khẽ cau mày hỏi.
“Xe! Các người đã chuẩn bị xe cho tôi chưa?”
“Xe đã được chuẩn bị ở bên ngoài” Phong Dạ Đình lạnh lùng nói.
“Đi” Trịnh Bạch Ngọc liền kéo Trịnh Giai Yên đi theo để xem bọn họ có xác thực lừa dối dở trò với cô hay không.
Tất cả bọn họ đều đi cửa sau nên bữa tiệc vẫn được diễn ra bình thường mà không ai cảm thấy có điều gì bất thường.
Khi ra đến xe Trịnh Bạch Ngọc kêu Đông Phương Mặc Quân để tiền lên xe cho mình.
“Đã để chưa? Tốt nhất là đừng có giở trò trước mắt tôi. Anh nên nhớ tính mạng của cô ta đang nằm trong tay tôi, biết điều thì làm nhanh gọn lẹ lên đi”
Đông Phương Mặc Quân cũng không nhiều lời anh liền nhanh chóng vứt hai chiếc vali tiền lên chiếc xe ô tô.
“Xong chưa?”
"…" Đông Phương Mặc Quân không trả lời anh chỉ để hai vali tiền vào trong xe rồi nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Khoảng cách bây giờ Đông Phương Mặc Quân và Phong Dạ Đình đứng giữ hai người họ đang rất gần nhau nhưng tính cảnh giác của Trịnh Bạch Ngọc lại rất cao, cô ta biết Đông Phương Mặc Quân và Phong Dạ Đình đang có ý đồ gì.
"Hai người các người tránh xa tôi ra"
Phong Dạ Đình và Đông Phương Mặc Quân nhìn nhau, hai người không nói gì liền lặng lẽ lùi lại vài bước.
"Lùi lại nữa đi" Trịnh Bạch Ngọc vẫn rất đề phòng hai người đàn ông này.
"…"
"Nhanh lên! Đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai" Trịnh Bạch Ngọc tức giận quát lên. Lúc này cô ta kề con dao thật sâu vào cổ Trịnh Giai Yên khiến cho lớp da thịt trên của cô chảy máu dính cả vào chiếc váy dạ hội màu trắng cả một mảng đỏ tươi.
"Ưm…!" Trịnh Giai Yên vì đau mà khẽ rên lên một tiếng
Hai người đàn ông liền phải lùi lại mấy bước nữa
"Thả cô ấy ra được chưa?" Giọng nói của Phong Dạ Đình trở lên lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương
"Ha! Thả ư? Đừng có mơ" Dứt lời Trịnh Bạch Ngọc liền dùng một chưởng đánh ngất Trịnh Giai Yên rồi đẩy lên xe, cô ta cũng nhanh chóng bước vào lái xe rời đi.
Vì khoảng cách quá xa lên lúc Trịnh Giai Yên đánh ngất bị đẩy vào trong xe hai người đàn ông đã nhanh chóng chạy đến nhưng vẫn không kịp. Để cho Trịnh Bạch Ngọc đưa Trịnh Giai Yên chạy thoát.
"Chết tiệt…Đ***!" Phong Dạ Đình vì tức giận mà đã chửi thề một câu.
Lúc này cảnh sát cũng đã đến hiện trường bao vây xung quanh biệt thự của Trịnh gia…
Cảnh sát bước vào bữa tiệc mọi người xung quanh liền hoảng loạn không biết đang sảy ra chuyện gì chạy lên toán loạn.
Trịnh Bác Văn và Lâm Tô Dung cũng không hiểu chuyện gì đang sảy ra thì cảnh sát đã đến giam giữ hai người họ lại.
“Các người…các người biết chúng tôi là ai không mà dám bắt chúng tôi hả?” Lâm Tô Dung vùng vẫy trong tên cảnh sát bắt mình.
"Xin lỗi chúng tôi vừa nhận được tin Trịnh tổng đã có hành vi tham nhũng đối với chức vụ, quyền hạn hưởng lợi ích vật chất trái pháp luật nên mời Trịnh tổng và phu nhân về đồn cảnh sát một chuyến."
"Cái gì? Các người biết con rể của tao là ai không mà dám bắt chúng tao hả?" Trịnh Bác Văn không thể nào tin được vụ việc này đã được ông dấu rất kĩ nên không ai biết được ngoại trừ ông và trợ lý bên cạnh. Chẳng lẽ bên cạnh ông có nội gián…
Cảnh sát không chậm trễ liền đưa hai người họ đi, lúc ra ngoài có đi qua Phong Dạ Đình và Đông Phương Mặc Quân. Lâm Tô Dung liền đẩy tên cảnh sát ra chạy đến quỳ xuống ôm lấy chân Phong Dạ Đình cầu xin
“Phong tổng không phải cậu có quan hệ rất thân thiết với con gái tôi sao làm ơn hãy giúp tôi” Phong Dạ Đình ghét bỏ anh liền lạnh lùng kêu vệ sĩ của mình đến
“Người đâu lôi người đàn bà điên này ra cho tôi”
Trịnh Bác Văn cũng vùng vẫy khỏi tên cảnh sát đang giữ mình, ông ta chạy đến cầm hai cánh tay của Đông Phương Mặc Quân cầu xin
“Đông Phương tổng, cậu giúp tôi đi! Dù sao Giai Yên cũng là con gái của tôi, tôi đã nuôi nấng nó suốt hai mươi năm. Cậu dù sao cũng thích con bé, coi như tôi cầu xin cậu vì con bé là con tôi mà giúp gia đình chúng tôi lần này đi”
Đông Phương Mặc Quân cũng rất tuyệt tình, anh không hề có một chút nhân nhượng nào liền gạt cánh tay níu kéo của Trịnh Bác Văn ở trên người mình ra.
"Ha! Hay cho câu con gái. Theo tôi được biết Giai Yên sống trong gia đình các người đến một bữa cơm tử tế cũng không có thì lấy đâu ra như lời ông nói là nuôi nấng cô ấy chứ. Trịnh Bác Văn tốt nhất ông hãy kêu con gái ngoan của ông thả Giai Yên ra, nếu để cô ấy có mệnh hệ gì thì tôi chắc chắn sẽ đưa cả gia đình ông ăn cơm tù suốt đời”
Lâm Tô Dung không hiểu chuyện gì đang sảy ra “Các người…các người đã làm gì con gái tôi rồi”
“Làm gì ư? Bà đã cấu kết với con gái bà làm giả chứng cứ tai nạn giao thông rồi hãm hại Giai Yên khiến cô ấy bị nghi ngờ là kẻ g.iết người. Bây giờ bà vẫn còn giả vờ như không biết chuyện gì sao?” Đông Phương Mặc Quân nhàn nhạt nói
"Không…không thể nào làm sao các người có thể điều tra ra được!" Lâm Tô Dung gần như mất khống chế bà ta phát điên nên vì không thể nào chấp nhận được sự thật này.
"Mau đưa hai người bọn họ đi" Viên cảnh sát viên liền lên tiếng.
Đúng mười phút sau thuộc hạ của Đông Phương Mặc Quân mang hai vali tiền mặt đến.
“Đây một tỷ nhân dân tệ không thiếu một đồng cô thả em ấy ra được chưa?”
“Mở ra vali ra tôi muốn xem rốt cuộc là tiền thật hay tiền giả”
“…”
“Nhanh lên nếu không tôi sẽ g.iết c.hết cô ta”
Đông Phương Mặc Quân liền nhanh chóng mở hai chiếc vali đầy ắp tiền bên trong ra.
“Cô yên tâm rồi chứ?” Đông Phương Mặc Quân khẽ cau mày hỏi.
“Xe! Các người đã chuẩn bị xe cho tôi chưa?”
“Xe đã được chuẩn bị ở bên ngoài” Phong Dạ Đình lạnh lùng nói.
“Đi” Trịnh Bạch Ngọc liền kéo Trịnh Giai Yên đi theo để xem bọn họ có xác thực lừa dối dở trò với cô hay không.
Tất cả bọn họ đều đi cửa sau nên bữa tiệc vẫn được diễn ra bình thường mà không ai cảm thấy có điều gì bất thường.
Khi ra đến xe Trịnh Bạch Ngọc kêu Đông Phương Mặc Quân để tiền lên xe cho mình.
“Đã để chưa? Tốt nhất là đừng có giở trò trước mắt tôi. Anh nên nhớ tính mạng của cô ta đang nằm trong tay tôi, biết điều thì làm nhanh gọn lẹ lên đi”
Đông Phương Mặc Quân cũng không nhiều lời anh liền nhanh chóng vứt hai chiếc vali tiền lên chiếc xe ô tô.
“Xong chưa?”
"…" Đông Phương Mặc Quân không trả lời anh chỉ để hai vali tiền vào trong xe rồi nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Khoảng cách bây giờ Đông Phương Mặc Quân và Phong Dạ Đình đứng giữ hai người họ đang rất gần nhau nhưng tính cảnh giác của Trịnh Bạch Ngọc lại rất cao, cô ta biết Đông Phương Mặc Quân và Phong Dạ Đình đang có ý đồ gì.
"Hai người các người tránh xa tôi ra"
Phong Dạ Đình và Đông Phương Mặc Quân nhìn nhau, hai người không nói gì liền lặng lẽ lùi lại vài bước.
"Lùi lại nữa đi" Trịnh Bạch Ngọc vẫn rất đề phòng hai người đàn ông này.
"…"
"Nhanh lên! Đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai" Trịnh Bạch Ngọc tức giận quát lên. Lúc này cô ta kề con dao thật sâu vào cổ Trịnh Giai Yên khiến cho lớp da thịt trên của cô chảy máu dính cả vào chiếc váy dạ hội màu trắng cả một mảng đỏ tươi.
"Ưm…!" Trịnh Giai Yên vì đau mà khẽ rên lên một tiếng
Hai người đàn ông liền phải lùi lại mấy bước nữa
"Thả cô ấy ra được chưa?" Giọng nói của Phong Dạ Đình trở lên lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương
"Ha! Thả ư? Đừng có mơ" Dứt lời Trịnh Bạch Ngọc liền dùng một chưởng đánh ngất Trịnh Giai Yên rồi đẩy lên xe, cô ta cũng nhanh chóng bước vào lái xe rời đi.
Vì khoảng cách quá xa lên lúc Trịnh Giai Yên đánh ngất bị đẩy vào trong xe hai người đàn ông đã nhanh chóng chạy đến nhưng vẫn không kịp. Để cho Trịnh Bạch Ngọc đưa Trịnh Giai Yên chạy thoát.
"Chết tiệt…Đ***!" Phong Dạ Đình vì tức giận mà đã chửi thề một câu.
Lúc này cảnh sát cũng đã đến hiện trường bao vây xung quanh biệt thự của Trịnh gia…
Cảnh sát bước vào bữa tiệc mọi người xung quanh liền hoảng loạn không biết đang sảy ra chuyện gì chạy lên toán loạn.
Trịnh Bác Văn và Lâm Tô Dung cũng không hiểu chuyện gì đang sảy ra thì cảnh sát đã đến giam giữ hai người họ lại.
“Các người…các người biết chúng tôi là ai không mà dám bắt chúng tôi hả?” Lâm Tô Dung vùng vẫy trong tên cảnh sát bắt mình.
"Xin lỗi chúng tôi vừa nhận được tin Trịnh tổng đã có hành vi tham nhũng đối với chức vụ, quyền hạn hưởng lợi ích vật chất trái pháp luật nên mời Trịnh tổng và phu nhân về đồn cảnh sát một chuyến."
"Cái gì? Các người biết con rể của tao là ai không mà dám bắt chúng tao hả?" Trịnh Bác Văn không thể nào tin được vụ việc này đã được ông dấu rất kĩ nên không ai biết được ngoại trừ ông và trợ lý bên cạnh. Chẳng lẽ bên cạnh ông có nội gián…
Cảnh sát không chậm trễ liền đưa hai người họ đi, lúc ra ngoài có đi qua Phong Dạ Đình và Đông Phương Mặc Quân. Lâm Tô Dung liền đẩy tên cảnh sát ra chạy đến quỳ xuống ôm lấy chân Phong Dạ Đình cầu xin
“Phong tổng không phải cậu có quan hệ rất thân thiết với con gái tôi sao làm ơn hãy giúp tôi” Phong Dạ Đình ghét bỏ anh liền lạnh lùng kêu vệ sĩ của mình đến
“Người đâu lôi người đàn bà điên này ra cho tôi”
Trịnh Bác Văn cũng vùng vẫy khỏi tên cảnh sát đang giữ mình, ông ta chạy đến cầm hai cánh tay của Đông Phương Mặc Quân cầu xin
“Đông Phương tổng, cậu giúp tôi đi! Dù sao Giai Yên cũng là con gái của tôi, tôi đã nuôi nấng nó suốt hai mươi năm. Cậu dù sao cũng thích con bé, coi như tôi cầu xin cậu vì con bé là con tôi mà giúp gia đình chúng tôi lần này đi”
Đông Phương Mặc Quân cũng rất tuyệt tình, anh không hề có một chút nhân nhượng nào liền gạt cánh tay níu kéo của Trịnh Bác Văn ở trên người mình ra.
"Ha! Hay cho câu con gái. Theo tôi được biết Giai Yên sống trong gia đình các người đến một bữa cơm tử tế cũng không có thì lấy đâu ra như lời ông nói là nuôi nấng cô ấy chứ. Trịnh Bác Văn tốt nhất ông hãy kêu con gái ngoan của ông thả Giai Yên ra, nếu để cô ấy có mệnh hệ gì thì tôi chắc chắn sẽ đưa cả gia đình ông ăn cơm tù suốt đời”
Lâm Tô Dung không hiểu chuyện gì đang sảy ra “Các người…các người đã làm gì con gái tôi rồi”
“Làm gì ư? Bà đã cấu kết với con gái bà làm giả chứng cứ tai nạn giao thông rồi hãm hại Giai Yên khiến cô ấy bị nghi ngờ là kẻ g.iết người. Bây giờ bà vẫn còn giả vờ như không biết chuyện gì sao?” Đông Phương Mặc Quân nhàn nhạt nói
"Không…không thể nào làm sao các người có thể điều tra ra được!" Lâm Tô Dung gần như mất khống chế bà ta phát điên nên vì không thể nào chấp nhận được sự thật này.
"Mau đưa hai người bọn họ đi" Viên cảnh sát viên liền lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.