Chương 90: LƯU MANH
TStella
05/09/2023
Đến lúc Phong Dạ Đình ăn uống no nê rồi mới buông tha cho Giai Yên,
anh bế cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân cho cả hai người rồi bế cô ra
giường ngủ.
Phong Dạ Đình ôm chặt Giai Yên vào trong lòng, anh cảm thấy rất vui niềm vui này thật sự quá lớn đối với anh
Giai Yên nằm trong lòng Phong Dạ Đình hơi thở đều đều, cô cũng vòng tay qua eo ôm anh.
Phong Dạ Đình thi thoảng vuốt ve mái tóc dài của cô ra sau tai cưng chiều hỏi:
"Mệt không?"
"Anh biết rõ còn cố hỏi" Giai Yên ngước lên trừng mắt với anh.
Phong Dạ Đình cúi xuống hôn lên cái trán láng mịn của cô
"Xin lỗi! Lần sau anh sẽ tiết chế lại"
Giai Yên không thèm nói chuyện với anh nữa mà rúc trong lòng anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Yên Yên!"
"Hả!"
"Chuyển về biệt thự sống cùng anh nhé!"
"…"
"Ba mẹ anh đã chấp nhận em rồi"
Giai Yên đẩy Phong Dạ Đình ra hỏi: "Từ khi nào?"
"Từ khi em mất tích!" Phong Dạ Đình ôm cô lại vào lòng.
"…"
"Từ khi em mất tích anh rất đau khổ, ngày nào cũng tìm em nhưng lại không biết em ở đâu. Anh đã rất đau lòng không làm gì cả cũng không đến công ty làm việc mà chỉ ngồi trong phòng uống rượu, hút thuốc để quên đi nỗi nhớ em"
"Lúc đấy có rất nhiều người đến khuyên ngăn anh bình tĩnh tỉnh táo lại, có cả ba mẹ anh cũng biết em quan trọng với anh đến nhường nào. Họ thấy anh nhung nhớ em như vậy cũng rất đau lòng mà còn cho người đi tìm em. Rồi sau đó anh thật sự tuyệt vọng đến nỗi không muốn sống nữa thì Phó Tử Dực chạy đến cậu ta đã đánh anh một trận để giúp anh tỉnh táo lại. Từ lúc đó anh chỉ tập trung làm việc không quan tâm đến một người phụ nữ nào khác chỉ có thể chờ em quay về."
Giai Yên xúc động không kìm được nước mắt chảy xuống cô rướn người hôn lên môi anh
"Anh đừng nói nữa!"
Cô lại nói:
"Thể nào khi em tìm hiểu để hợp tác với công ty anh có tin đồn anh không bao giờ hợp tác với nữ em còn tưởng anh bị 'gay' cơ"
Phong Dạ Đình mặt đen như than nhìn cô lạnh lùng nói: "Em nói cái gì hả? Anh chờ em vậy mà em nói anh gay. Có phải vừa rồi anh vẫn còn nhân nhượng với em quá không? Hả"
Phong Dạ Đình lại bắt đầu nổi cơn mãnh thú bàn tay anh vuốt ve tấm lưng trần của cô, khiến Giai Yên rùng mình sợ hãi.
Cô đẩy anh ra vội vàng giải thích:
"Thì lúc đấy em bị mất trí nhớ làm sao biết được anh là ai chứ? Em lúc đó còn lo lắng bị công ty anh từ chối cơ. Nhưng ai ngờ vừa mới gặp em chẳng thấy anh giống lời đồn gì cả. Hở một chút là ôm em, hôn em, còn làm trò đồi bại với em nữa."
Phong Dạ Đình bật cười "Rồi bây giờ em biết lý do tại sao chưa? Em là người phụ nữ duy nhất cũng là người phụ nữ cuối cùng của Phong Dạ Đình anh. Vậy nên em đừng hòng mà rời xa anh một lần nào nữa!"
"Anh gọi điện cho Tống Vũ đến khách sạn lấy đồ của em về biệt thự nhé!"
"Nhưng…nhưng mà…!"
"Em vẫn còn không muốn sống chung với anh sao?" Phong Dạ Đình nhíu mày.
"Không…không phải em…em là sợ ông ngoại sẽ không đồng ý chúng ta ở bên nhau"
"Cô bé ngốc! Em không cần phải lo lắng đâu, anh sẽ có cách khiến ông ngoại chấp nhận chúng mình thôi."
Phong Dạ Đình ôn nhu rúc vào cổ cô hưởng thụ hương thơm thuộc về riêng cô mà đã lâu nay anh chưa từng cảm nhận được.
"Mấy năm nay em gầy quá! Về biệt thự anh sẽ bảo quản gia Hàn bồi bổ lại cho em mới được!"
"Anh cũng thế! Em thấy anh chỉ biết làm việc thôi chẳng có thời gian nghỉ ngơi gì cả"
"Ừm! Em về phải quản anh thật nghiêm khắc vào? Anh sẽ nghe chỉ nghe lời của em thôi!"
Phong Dạ Đình nhìn sâu vào ánh mắt mông lung của Giai Yên không nhịn được lại cúi người hôn lên môi cô nụ hôn rất nhẹ nhàng như muốn làm tan chảy trái tim của hai người ra vậy. Vừa quyến luyến vừa mê đắm khiến Giai Yên chìm đắm trong nụ hôn của Phong Dạ Đình mang lại. Đến khi hút hết dưỡng khí từ khoang miệng ngọt ngào của cô Phong Dạ Đình mới buông môi cô ra, còn không quên kéo ra một sợi chỉ bạc mê người.
"Chúng ta về nhà thôi!"
"Ừm…"
Phong Dạ Đình bước xuống giường mặc quần áo mà nhân viên phục vụ đã chuẩn bị cho hai người từ trước đó.
"Á…Phong Dạ Đình anh…anh không biết xấu hổ hả? Sao lại không mặc gì còn thay quần áo trước mặt em." Giai Yên đỏ mặt che mắt lại.
Phong Dạ Đình lại chẳng cảm thấy có vấn đề gì mà vẫn thản nhiên thay đồ trước mặt cô
"Có chỗ nào trên người anh mà em chưa từng nhìn đâu, em làm gì mà phải ngại"
"Anh…anh thật là không biết xấu hổ?"
Phong Dạ Đình thay đồ xong cầm túi đồ quần áo đi đến trước mặt cô
"Đồ của em đây!"
Phong Dạ Đình vén chăn trên người cô ra định mặc quần áo vào cho cô, nhưng lập tức bị Giai Yên giữ chăn lại nhất quyết tự thay không cần sự giúp đỡ của anh.
Phong Dạ Đình nhướn mày nhìn cô chật vật trên giường
"Em chắc chắn có thể tự thay chứ?"
Giai Yên không nhiều lời mà quấn chăn kín người bước xuống giường, nhưng vừa chạm đất chân xuống đất cô đã mềm nhũn ra ngã khuỵ xuống đất.
"Á!"
Phong Dạ Đình nhanh chóng bế Giai Yên lên giường kéo chăn trên người cô ra.
"Đều tại anh cả!"
"Hử! Không phải em cũng rất tận hưởng đấy sao?"
Giai Yên im lặng cúi đầu để cho Phong Dạ Đình mặc đồ vào giúp mình.
"Ngại cái gì! Có chỗ nào trên người em anh chưa từng nhìn, chưa từng chạm qua đâu? Ở trước mặt anh thì không cần phải giữ gìn mặt mũi!"
Mặc đồ cho cô xong anh lại hỏi:
"Còn đi được nữa không?"
Giai Yên tủi thân lắc đầu "Không"
"Vậy để anh bế em!"
Giai Yên được Phong Dạ Đình bế ra ngoài khách sạn trước bao nhiêu ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ của mọi người. Vì đây là bên ngoài mà Phong Dạ Đình lại có tầm ảnh hưởng rất lớn lên Giai Yên không dám lộ mặt ra ngoài mà chỉ biết nép vào trong ngực anh.
Phong Dạ Đình ôm chặt Giai Yên vào trong lòng, anh cảm thấy rất vui niềm vui này thật sự quá lớn đối với anh
Giai Yên nằm trong lòng Phong Dạ Đình hơi thở đều đều, cô cũng vòng tay qua eo ôm anh.
Phong Dạ Đình thi thoảng vuốt ve mái tóc dài của cô ra sau tai cưng chiều hỏi:
"Mệt không?"
"Anh biết rõ còn cố hỏi" Giai Yên ngước lên trừng mắt với anh.
Phong Dạ Đình cúi xuống hôn lên cái trán láng mịn của cô
"Xin lỗi! Lần sau anh sẽ tiết chế lại"
Giai Yên không thèm nói chuyện với anh nữa mà rúc trong lòng anh nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Yên Yên!"
"Hả!"
"Chuyển về biệt thự sống cùng anh nhé!"
"…"
"Ba mẹ anh đã chấp nhận em rồi"
Giai Yên đẩy Phong Dạ Đình ra hỏi: "Từ khi nào?"
"Từ khi em mất tích!" Phong Dạ Đình ôm cô lại vào lòng.
"…"
"Từ khi em mất tích anh rất đau khổ, ngày nào cũng tìm em nhưng lại không biết em ở đâu. Anh đã rất đau lòng không làm gì cả cũng không đến công ty làm việc mà chỉ ngồi trong phòng uống rượu, hút thuốc để quên đi nỗi nhớ em"
"Lúc đấy có rất nhiều người đến khuyên ngăn anh bình tĩnh tỉnh táo lại, có cả ba mẹ anh cũng biết em quan trọng với anh đến nhường nào. Họ thấy anh nhung nhớ em như vậy cũng rất đau lòng mà còn cho người đi tìm em. Rồi sau đó anh thật sự tuyệt vọng đến nỗi không muốn sống nữa thì Phó Tử Dực chạy đến cậu ta đã đánh anh một trận để giúp anh tỉnh táo lại. Từ lúc đó anh chỉ tập trung làm việc không quan tâm đến một người phụ nữ nào khác chỉ có thể chờ em quay về."
Giai Yên xúc động không kìm được nước mắt chảy xuống cô rướn người hôn lên môi anh
"Anh đừng nói nữa!"
Cô lại nói:
"Thể nào khi em tìm hiểu để hợp tác với công ty anh có tin đồn anh không bao giờ hợp tác với nữ em còn tưởng anh bị 'gay' cơ"
Phong Dạ Đình mặt đen như than nhìn cô lạnh lùng nói: "Em nói cái gì hả? Anh chờ em vậy mà em nói anh gay. Có phải vừa rồi anh vẫn còn nhân nhượng với em quá không? Hả"
Phong Dạ Đình lại bắt đầu nổi cơn mãnh thú bàn tay anh vuốt ve tấm lưng trần của cô, khiến Giai Yên rùng mình sợ hãi.
Cô đẩy anh ra vội vàng giải thích:
"Thì lúc đấy em bị mất trí nhớ làm sao biết được anh là ai chứ? Em lúc đó còn lo lắng bị công ty anh từ chối cơ. Nhưng ai ngờ vừa mới gặp em chẳng thấy anh giống lời đồn gì cả. Hở một chút là ôm em, hôn em, còn làm trò đồi bại với em nữa."
Phong Dạ Đình bật cười "Rồi bây giờ em biết lý do tại sao chưa? Em là người phụ nữ duy nhất cũng là người phụ nữ cuối cùng của Phong Dạ Đình anh. Vậy nên em đừng hòng mà rời xa anh một lần nào nữa!"
"Anh gọi điện cho Tống Vũ đến khách sạn lấy đồ của em về biệt thự nhé!"
"Nhưng…nhưng mà…!"
"Em vẫn còn không muốn sống chung với anh sao?" Phong Dạ Đình nhíu mày.
"Không…không phải em…em là sợ ông ngoại sẽ không đồng ý chúng ta ở bên nhau"
"Cô bé ngốc! Em không cần phải lo lắng đâu, anh sẽ có cách khiến ông ngoại chấp nhận chúng mình thôi."
Phong Dạ Đình ôn nhu rúc vào cổ cô hưởng thụ hương thơm thuộc về riêng cô mà đã lâu nay anh chưa từng cảm nhận được.
"Mấy năm nay em gầy quá! Về biệt thự anh sẽ bảo quản gia Hàn bồi bổ lại cho em mới được!"
"Anh cũng thế! Em thấy anh chỉ biết làm việc thôi chẳng có thời gian nghỉ ngơi gì cả"
"Ừm! Em về phải quản anh thật nghiêm khắc vào? Anh sẽ nghe chỉ nghe lời của em thôi!"
Phong Dạ Đình nhìn sâu vào ánh mắt mông lung của Giai Yên không nhịn được lại cúi người hôn lên môi cô nụ hôn rất nhẹ nhàng như muốn làm tan chảy trái tim của hai người ra vậy. Vừa quyến luyến vừa mê đắm khiến Giai Yên chìm đắm trong nụ hôn của Phong Dạ Đình mang lại. Đến khi hút hết dưỡng khí từ khoang miệng ngọt ngào của cô Phong Dạ Đình mới buông môi cô ra, còn không quên kéo ra một sợi chỉ bạc mê người.
"Chúng ta về nhà thôi!"
"Ừm…"
Phong Dạ Đình bước xuống giường mặc quần áo mà nhân viên phục vụ đã chuẩn bị cho hai người từ trước đó.
"Á…Phong Dạ Đình anh…anh không biết xấu hổ hả? Sao lại không mặc gì còn thay quần áo trước mặt em." Giai Yên đỏ mặt che mắt lại.
Phong Dạ Đình lại chẳng cảm thấy có vấn đề gì mà vẫn thản nhiên thay đồ trước mặt cô
"Có chỗ nào trên người anh mà em chưa từng nhìn đâu, em làm gì mà phải ngại"
"Anh…anh thật là không biết xấu hổ?"
Phong Dạ Đình thay đồ xong cầm túi đồ quần áo đi đến trước mặt cô
"Đồ của em đây!"
Phong Dạ Đình vén chăn trên người cô ra định mặc quần áo vào cho cô, nhưng lập tức bị Giai Yên giữ chăn lại nhất quyết tự thay không cần sự giúp đỡ của anh.
Phong Dạ Đình nhướn mày nhìn cô chật vật trên giường
"Em chắc chắn có thể tự thay chứ?"
Giai Yên không nhiều lời mà quấn chăn kín người bước xuống giường, nhưng vừa chạm đất chân xuống đất cô đã mềm nhũn ra ngã khuỵ xuống đất.
"Á!"
Phong Dạ Đình nhanh chóng bế Giai Yên lên giường kéo chăn trên người cô ra.
"Đều tại anh cả!"
"Hử! Không phải em cũng rất tận hưởng đấy sao?"
Giai Yên im lặng cúi đầu để cho Phong Dạ Đình mặc đồ vào giúp mình.
"Ngại cái gì! Có chỗ nào trên người em anh chưa từng nhìn, chưa từng chạm qua đâu? Ở trước mặt anh thì không cần phải giữ gìn mặt mũi!"
Mặc đồ cho cô xong anh lại hỏi:
"Còn đi được nữa không?"
Giai Yên tủi thân lắc đầu "Không"
"Vậy để anh bế em!"
Giai Yên được Phong Dạ Đình bế ra ngoài khách sạn trước bao nhiêu ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ của mọi người. Vì đây là bên ngoài mà Phong Dạ Đình lại có tầm ảnh hưởng rất lớn lên Giai Yên không dám lộ mặt ra ngoài mà chỉ biết nép vào trong ngực anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.