Chương 69: MẤT TRÍ NHỚ
TStella
22/08/2023
(…)
Ba năm sau…
Ông cụ Đông Phương ngồi bên cạnh Giai Yên xia đầu cô hỏi:
"Giai Yên! Đầu cháu còn cảm thấy đau không?"
"Dạ không?"
"Ừm! Nếu có chỗ nào không khoẻ thì nhớ phải nói với ông ngay nha"
"Dạ, ông ngoại" Giai Yên cười híp mắt trả lời ông
Từ khi Giai Yên tỉnh lại cô đã hoàn toàn mất đi trí nhớ, không nhớ được một cái gì nữa.
Vào khoảng ba năm trước Giai Yên tỉnh lại đã khiến tất cả mọi người đều rất vui mừng, nhưng cô lại không thể nhớ được những người trước mặt mình là ai, cô nhìn họ cảm thấy rất xa lạ và có chút sợ hãi vì cứ tưởng họ là người xấu mà tránh né đề phòng.
"Các người…các người là ai?" Giai Yên dùng đôi mắt xa lạ nhìn mọi người
Ông cụ là người vừa vui nhưng cũng lại vừa buồn
"Ông là ông ngoại của cháu, cháu không nhớ sao?"
"Ông…ông ngoại ư? Sao tôi lại không nhớ gì hết vậy"
Đông Phương Mặc Quân trông thấy sắc mặt của cô rất kém thì liền an ủi
"Em vừa mới tỉnh lại đừng suy nghĩ quá nhiều, mọi người ở đây đều là gia đình của em. Nên em không cần phải đề phòng mọi người như vậy đâu"
"Gia đình của tôi ư?"
"Đúng vậy!"
"Vậy tại sao tôi lại không nhớ gì vậy?" Giai Yên có chút đau đầu cô nhíu mày đưa tay lên bứt dứt xoa xoa đầu nhưng vẫn không thể nhớ ra được cái gì.
"Em gặp tai nạn đầu bị va đập mạnh nên không thể nhớ ra được mọi người là ai, nhưng em yên tâm mọi người đều là người tốt sẽ không ai làm hại đến em đâu"
"…" Ánh mắt Giai Yên nhìn hai người vẫn có chút sợ hãi
"Em nghỉ ngơi đi mọi người không làm phiền em nữa" Nói xong Đông Phương Mặc Quân đỡ ông cụ đi ra ngoài để cho cô có không gian riêng nghỉ ngơi tránh áp lực đến tinh thần.
Ngoài cửa bệnh viện…
"Chúng ta cứ để cho con bé quên hết chuyện cũ rồi làm lại từ đầu liệu có ổn không?" Ông cụ lo lắng
"Ông à nếu để cho em ấy nhớ lại chuyện trước kia thì cháu e là tâm trạng của em ấy sẽ càng tệ hơn thôi. Em ấy của bây giờ sẽ không phải tốt hơn sao, vô ưu vô lo không phải suy nghĩ đến những chuyện của quá khứ nữa mà sống một cuộc sống hoàn toàn mới. Chúng ta sẽ cho em ấy một danh phận mới, một con người mới, một chức vị mới cháu nghĩ như vậy thì em ấy sẽ có thể không cần phải nhớ lại những chuyện trước kia nữa"
"Ừm! Vậy mọi chuyện sẽ do cháu sắp xếp. Đừng để cho Phong Dạ Đình phát hiện ra con bé là được. Từ bây giờ trở đi con bé sẽ mang họ Đông Phương của chúng ta tên - Đông Phương Giai Yên"
Thời gian cứ thấm thoát trôi đi Đông Phương Giai Yên đã ở biệt thự bên Mĩ của Đông Phương gia cũng được ba năm rồi. Cô dần bắt đầu làm quen với mọi người, ở đây cô có ông ngoại có bác Đông Phương Hành và có anh họ Đông Phương Mặc Quân ai cũng rất tốt với cô, nên càng ngày cô càng hoà nhập và vui vẻ với mọi người.
Cũng có lần Giai Yên tò mò hỏi tại sao lại không thấy mẹ đâu thì ông ngoại đã kể hết mọi sự tình của mẹ cho cô nghe, nên cô cũng có phần nào cảm nhận thấy rất quen thuộc
Giai Yên ở đây được mọi người chăm sóc rất chu đáo mặc dù cô không thể nhớ được gì cả nhưng tình cảm mọi người dành cho cô đều vô cùng tốt.
Cô sống với tất cả mọi người cũng dần làm quen được với cách sống này cũng không bị gò bó hay ép buộc làm gì cả. Ngày nào cũng chỉ ở nhà bầu bạn với ông ngoại, đến tối thì bác cả với anh họ đi làm về thì họ sẽ ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm.
Buổi tối đang trong giờ ăn cơm, Đông Phương Giai Yên thấy bản thân ở nhà mà không giúp được gì cho mọi người cô áy náy bèn lên tiếng:
"Ông ngoại cháu muốn đi làm giúp bác và anh họ ạ"
"Sao vậy! Cháu không khoẻ chỗ nào sao?" Ông cụ nghe cô nói thế liền lo lắng hỏi.
"Không có! Cháu chỉ cảm thấy ở nhà mà không giúp được gì cho mọi người cháu cảm thấy có lỗi lắm. Nên cháu muốn ra ngoài đi làm. Cháu thật sự đã khoẻ lại rồi mà, cháu không còn cảm thấy đau đầu nữa"
"Nhưng con không cần phải đi làm chúng ta cũng có thể nuôi con mà. Con là bảo bối của chúng ta làm sao chúng ta có thể để con vất vả được" Đông Phương Hành cũng cảm thấy lo lắng khi Giai Yên cứ đòi ra ngoài làm việc.
Đông Phương Mặc Quân thấy như vậy cũng tốt dù gì cô cũng ở đây được ba năm rồi cũng làm quen được với không khí ở đây, cũng nên cho cô ra ngoài tìm hiểu thế giới xung quanh một chút
"Ông ngoại, ba con thấy em ấy nói có lý đấy, sức khoẻ của em ấy cũng đã hồi phục rất tốt rồi. Bác sĩ cũng bảo có thể ra ngoài làm việc và hít thở không khí bên ngoài không cần phải ở nhà nghỉ ngơi nữa"
"Vâng anh Mặc Quân nói đúng đấy cháu đã không cần phải uống thuốc sáu tháng nay rồi cháu cũng không cảm thấy mệt mỏi hay đau đầu gì cả. Cháu muốn đi ra ngoài theo bác và anh làm việc" Giai Yên vui vẻ nói theo những lời của Đông Phương Mặc Quân.
Ông cụ Đông Phương nhìn cô có vẻ đang rất phấn khởi, ông cũng không ngăn cản cô nữa lên cũng đành gật đầu đồng ý.
"Được rồi! Vậy ta cũng không ép cháu nữa, ngày mai cháu cứ đến tập đoàn làm việc đi. Có gì không hiểu thì cứ hỏi Mặc Quân, nó không hiểu nữa thì hỏi ông, ông lúc nào cũng rất rảnh cháu có thể hỏi ông bất cứ lúc nào cũng được"
"Vâng ạ!" Đông Phương Giai Yên lúc này rất vui vì cuối cùng ngày mai cô cũng có thể ra ngoài được rồi.
Ba năm sau…
Ông cụ Đông Phương ngồi bên cạnh Giai Yên xia đầu cô hỏi:
"Giai Yên! Đầu cháu còn cảm thấy đau không?"
"Dạ không?"
"Ừm! Nếu có chỗ nào không khoẻ thì nhớ phải nói với ông ngay nha"
"Dạ, ông ngoại" Giai Yên cười híp mắt trả lời ông
Từ khi Giai Yên tỉnh lại cô đã hoàn toàn mất đi trí nhớ, không nhớ được một cái gì nữa.
Vào khoảng ba năm trước Giai Yên tỉnh lại đã khiến tất cả mọi người đều rất vui mừng, nhưng cô lại không thể nhớ được những người trước mặt mình là ai, cô nhìn họ cảm thấy rất xa lạ và có chút sợ hãi vì cứ tưởng họ là người xấu mà tránh né đề phòng.
"Các người…các người là ai?" Giai Yên dùng đôi mắt xa lạ nhìn mọi người
Ông cụ là người vừa vui nhưng cũng lại vừa buồn
"Ông là ông ngoại của cháu, cháu không nhớ sao?"
"Ông…ông ngoại ư? Sao tôi lại không nhớ gì hết vậy"
Đông Phương Mặc Quân trông thấy sắc mặt của cô rất kém thì liền an ủi
"Em vừa mới tỉnh lại đừng suy nghĩ quá nhiều, mọi người ở đây đều là gia đình của em. Nên em không cần phải đề phòng mọi người như vậy đâu"
"Gia đình của tôi ư?"
"Đúng vậy!"
"Vậy tại sao tôi lại không nhớ gì vậy?" Giai Yên có chút đau đầu cô nhíu mày đưa tay lên bứt dứt xoa xoa đầu nhưng vẫn không thể nhớ ra được cái gì.
"Em gặp tai nạn đầu bị va đập mạnh nên không thể nhớ ra được mọi người là ai, nhưng em yên tâm mọi người đều là người tốt sẽ không ai làm hại đến em đâu"
"…" Ánh mắt Giai Yên nhìn hai người vẫn có chút sợ hãi
"Em nghỉ ngơi đi mọi người không làm phiền em nữa" Nói xong Đông Phương Mặc Quân đỡ ông cụ đi ra ngoài để cho cô có không gian riêng nghỉ ngơi tránh áp lực đến tinh thần.
Ngoài cửa bệnh viện…
"Chúng ta cứ để cho con bé quên hết chuyện cũ rồi làm lại từ đầu liệu có ổn không?" Ông cụ lo lắng
"Ông à nếu để cho em ấy nhớ lại chuyện trước kia thì cháu e là tâm trạng của em ấy sẽ càng tệ hơn thôi. Em ấy của bây giờ sẽ không phải tốt hơn sao, vô ưu vô lo không phải suy nghĩ đến những chuyện của quá khứ nữa mà sống một cuộc sống hoàn toàn mới. Chúng ta sẽ cho em ấy một danh phận mới, một con người mới, một chức vị mới cháu nghĩ như vậy thì em ấy sẽ có thể không cần phải nhớ lại những chuyện trước kia nữa"
"Ừm! Vậy mọi chuyện sẽ do cháu sắp xếp. Đừng để cho Phong Dạ Đình phát hiện ra con bé là được. Từ bây giờ trở đi con bé sẽ mang họ Đông Phương của chúng ta tên - Đông Phương Giai Yên"
Thời gian cứ thấm thoát trôi đi Đông Phương Giai Yên đã ở biệt thự bên Mĩ của Đông Phương gia cũng được ba năm rồi. Cô dần bắt đầu làm quen với mọi người, ở đây cô có ông ngoại có bác Đông Phương Hành và có anh họ Đông Phương Mặc Quân ai cũng rất tốt với cô, nên càng ngày cô càng hoà nhập và vui vẻ với mọi người.
Cũng có lần Giai Yên tò mò hỏi tại sao lại không thấy mẹ đâu thì ông ngoại đã kể hết mọi sự tình của mẹ cho cô nghe, nên cô cũng có phần nào cảm nhận thấy rất quen thuộc
Giai Yên ở đây được mọi người chăm sóc rất chu đáo mặc dù cô không thể nhớ được gì cả nhưng tình cảm mọi người dành cho cô đều vô cùng tốt.
Cô sống với tất cả mọi người cũng dần làm quen được với cách sống này cũng không bị gò bó hay ép buộc làm gì cả. Ngày nào cũng chỉ ở nhà bầu bạn với ông ngoại, đến tối thì bác cả với anh họ đi làm về thì họ sẽ ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm.
Buổi tối đang trong giờ ăn cơm, Đông Phương Giai Yên thấy bản thân ở nhà mà không giúp được gì cho mọi người cô áy náy bèn lên tiếng:
"Ông ngoại cháu muốn đi làm giúp bác và anh họ ạ"
"Sao vậy! Cháu không khoẻ chỗ nào sao?" Ông cụ nghe cô nói thế liền lo lắng hỏi.
"Không có! Cháu chỉ cảm thấy ở nhà mà không giúp được gì cho mọi người cháu cảm thấy có lỗi lắm. Nên cháu muốn ra ngoài đi làm. Cháu thật sự đã khoẻ lại rồi mà, cháu không còn cảm thấy đau đầu nữa"
"Nhưng con không cần phải đi làm chúng ta cũng có thể nuôi con mà. Con là bảo bối của chúng ta làm sao chúng ta có thể để con vất vả được" Đông Phương Hành cũng cảm thấy lo lắng khi Giai Yên cứ đòi ra ngoài làm việc.
Đông Phương Mặc Quân thấy như vậy cũng tốt dù gì cô cũng ở đây được ba năm rồi cũng làm quen được với không khí ở đây, cũng nên cho cô ra ngoài tìm hiểu thế giới xung quanh một chút
"Ông ngoại, ba con thấy em ấy nói có lý đấy, sức khoẻ của em ấy cũng đã hồi phục rất tốt rồi. Bác sĩ cũng bảo có thể ra ngoài làm việc và hít thở không khí bên ngoài không cần phải ở nhà nghỉ ngơi nữa"
"Vâng anh Mặc Quân nói đúng đấy cháu đã không cần phải uống thuốc sáu tháng nay rồi cháu cũng không cảm thấy mệt mỏi hay đau đầu gì cả. Cháu muốn đi ra ngoài theo bác và anh làm việc" Giai Yên vui vẻ nói theo những lời của Đông Phương Mặc Quân.
Ông cụ Đông Phương nhìn cô có vẻ đang rất phấn khởi, ông cũng không ngăn cản cô nữa lên cũng đành gật đầu đồng ý.
"Được rồi! Vậy ta cũng không ép cháu nữa, ngày mai cháu cứ đến tập đoàn làm việc đi. Có gì không hiểu thì cứ hỏi Mặc Quân, nó không hiểu nữa thì hỏi ông, ông lúc nào cũng rất rảnh cháu có thể hỏi ông bất cứ lúc nào cũng được"
"Vâng ạ!" Đông Phương Giai Yên lúc này rất vui vì cuối cùng ngày mai cô cũng có thể ra ngoài được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.