Chương 12: PHẠT
TStella
18/07/2023
Lúc này Phong Dạ Đình mới đặt Trịnh Giai Yên xuống rồi anh cầm tay cô thoả
mái dắt vào trong thang máy riêng của mình đi lên tầng cao nhất rồi bước vào văn phòng của mình.
Văn phòng riêng của Phong Dạ Đình hoàn tòan tách biệt với những phòng làm việc khác. Phòng làm việc của anh là một tầng riêng biệt chỉ dành riêng cho tổng giám đốc, cả một văn phòng rộng rãi to lớn như thế này chỉ có mỗi anh và không có nhân viên nào khác, ngoài chỉ có mỗi một chỗ duy nhất dành cho trợ lý Tống Vũ được đặt ở bên ngoài thôi.
Phòng làm việc của anh rất rộng như một ngôi biệt thự thu nhỏ vậy. Có chỗ làm việc, có sofa phòng nghỉ bếp nấu mọi thứ đều đầy đủ không thiếu một thứ gì.
“Rốt cuộc anh đưa tôi đến đây làm gì? Không phải anh đã hứa cho tôi thời gian ba tháng tìm chứng cứ sao? Chẳng lẽ anh lại muốn lật lọng” Trịnh Giai Yên khoanh tay trước ngực, coi thật sự không muốn làm việc chút nào, đã thế lại còn làm việc cùng một tên ác ma này.
Phong Dạ Đình tiến sát lại gần cô, gương mặt anh rất gần cô chỉ cần chạm nhẹ một cái là anh có thể dễ dàng hôn cô rồi
“Tôi không lật lọng, tôi cho em thời gian ba tháng nhưng em cũng phải đến công ty làm”
Trịnh Giai Yên cau mày quát “Phong Dạ Đình anh là thổ phỉ hả? Tôi làm việc rồi thì lấy đâu thời gian đi tìm sự trong sạch của tôi”
Phong Dạ Đình thì ngược lại anh rất bình tĩnh trả lời cô “Tuỳ em! Cuối tuần em có thể không công ty làm và đi tìm manh mối”
Trịnh Giai Yên quả thật đã bị Phong Dạ Đình làm cho tức điên lên.
Cô hậm hực liếc nhìn dáng vẻ ung dung của anh.
Tên đàn ông thối tha này, cứ chờ đấy cho tôi rồi sẽ có một ngày tôi hành chết anh.
“Bắt đầu làm việc đi, nếu làm không tốt thì em đừng mong có thời gian tìm chứng cứ!”
“Anh…”
“Tôi chỉ nhắc nhở cho em biết thế thôi”
Trịnh Giai Yên không làm gì được Phong Dạ Đình cô đành phải nghe theo lời anh ngoan ngoãn làm việc như một cô thư kí nhỏ.
Đáng chết hơn là bàn làm việc của cô lại chung với bàn làm việc của Phong Dạ Đình, thi thoảng cô lấy tài liệu anh cũng lấy tài liệu khiến tay hai người vô ý mà chạm phải nhau. Rồi cả hai nhìn nhau với ánh mắt ngượng ngùng nhưng rồi cả hai cũng nhanh chóng rút tay lại.
Tên Phong Dạ Đình chó má đáng chết đó còn coi cô như người bảo mẫu của mình thật
“Trịnh Giai Yên tôi khát!”
“…” cô lại phải đứng dậy rót nước cho anh, nước đưa đến tận nơi anh còn kén chọn
“Tôi muốn uống cà phê”
“…” cô lại phải đi pha cà phê cho anh
(độ tức giận ở level 1)
“Trịnh Giai Yên, cầm tài liệu này đưa cho Tống Vũ bảo cậu ta làm lại cái mới đi”
(độ tức giận ở level 2)
“…” cô lại phải đứng dậy đưa tài liệu cho Tống Vũ
“Trịnh Giai Yên, tôi hơi mỏi lại đây xoa bóp cho tôi”
Trịnh Giai Yên độ tức giận của cô đã lên đến level max. Cô đi đến dùng hết sức lực xoa bóp cho anh một cách mạnh mẽ
Cmn tôi nhịn đủ rồi đấy! Phong, Dạ, Đình.
Cô dùng sức thật mạnh xoa bóp cho anh
“Trịnh Giai Yên, cô muốn chết à! Đau…!”
Hừ! đau sao tôi còn tưởng anh được làm bằng sắt đá không biết đau cơ đấy!
“Xin lỗi tôi không biết xoa bóp” cô làm vẻ mặt đáng thương tội nghiệp
Phong Dạ Đình liếc mắt nhìn, nhạt giọng nói “Cô đang muốn trả thù tôi đúng không!”
Trịnh Giai Yên hoá đá. Tên đàn ông khốn này vậy mà cũng nhìn ra được là cô đang trả thù anh
“Không có thật mà! Tôi thật sự…A…”
Phong Dạ Đình nhìn khuôn mặt không chút thật thà nào của cô thì đứng dậy kéo tay cô lại gần đè cô lên bàn làm việc
Mặt anh cúi gần sát mặt cô ngiêng đầu phả một hơi ấm nóng vào tai cô “Nói, cô đang cố ý phải không?”
Trịnh Giai Yên bị hành động này của anh làm cho đỏ mặt, cả người cô rung lên. Cô nhắm mắt chắc nịch nói “Không phải”
Cô vừa rứt lời thì môi anh liền phủ môi của mình lên môi cô.
Trịnh Giai Yên hoảng loạn đẩy Phong Dạ Đình ra khỏi người mình, cô lấy tay che miệng mình lại “Anh…anh làm cái gì vậy? Đồ biến thái!”
Phong Dạ Đình lại cảm thấy dường như chẳng có chuyện gì sảy ra, khuôn mặt vẫn một vẻ lạnh lùng như có như không khiến người ngoài khó mà đoán được anh đang suy nghĩ điều gì
“Nói dối sẽ bị phạt”
“Anh…” Trịnh Giai Yên cứng họng trước lời lẽ hùng hồn mà vô lý này của Phong Dạ Đình.
Cô tức giận không thèm để ý đến anh nữa mà quay lại ghế tiếp tục làm việc.
Mới ngày đầu tiên đi làm thôi mà cô đã bị Phong Dạ Đình chiếm tiện nghi rồi, những ngày sau đó cô phải sống làm sao đây. Chẳng lẽ mỗi ngày phải ở cùng với tên đàn ông thối tha này làm việc từ sáng cho đến tối mới tha cho cô sao.
Huhu cô sẽ trầm cảm mất, có ai không cứu tôi với. Tôi không muốn đi làm.
Mà bây giờ cô mới để ý tính tình mấy ngày nay của Phong Dạ Định. Sao bây giờ anh ta cũng thay đổi quá vậy, rõ ràng không thích cô mà lại muốn dây dưa với cô không dứt.
Văn phòng riêng của Phong Dạ Đình hoàn tòan tách biệt với những phòng làm việc khác. Phòng làm việc của anh là một tầng riêng biệt chỉ dành riêng cho tổng giám đốc, cả một văn phòng rộng rãi to lớn như thế này chỉ có mỗi anh và không có nhân viên nào khác, ngoài chỉ có mỗi một chỗ duy nhất dành cho trợ lý Tống Vũ được đặt ở bên ngoài thôi.
Phòng làm việc của anh rất rộng như một ngôi biệt thự thu nhỏ vậy. Có chỗ làm việc, có sofa phòng nghỉ bếp nấu mọi thứ đều đầy đủ không thiếu một thứ gì.
“Rốt cuộc anh đưa tôi đến đây làm gì? Không phải anh đã hứa cho tôi thời gian ba tháng tìm chứng cứ sao? Chẳng lẽ anh lại muốn lật lọng” Trịnh Giai Yên khoanh tay trước ngực, coi thật sự không muốn làm việc chút nào, đã thế lại còn làm việc cùng một tên ác ma này.
Phong Dạ Đình tiến sát lại gần cô, gương mặt anh rất gần cô chỉ cần chạm nhẹ một cái là anh có thể dễ dàng hôn cô rồi
“Tôi không lật lọng, tôi cho em thời gian ba tháng nhưng em cũng phải đến công ty làm”
Trịnh Giai Yên cau mày quát “Phong Dạ Đình anh là thổ phỉ hả? Tôi làm việc rồi thì lấy đâu thời gian đi tìm sự trong sạch của tôi”
Phong Dạ Đình thì ngược lại anh rất bình tĩnh trả lời cô “Tuỳ em! Cuối tuần em có thể không công ty làm và đi tìm manh mối”
Trịnh Giai Yên quả thật đã bị Phong Dạ Đình làm cho tức điên lên.
Cô hậm hực liếc nhìn dáng vẻ ung dung của anh.
Tên đàn ông thối tha này, cứ chờ đấy cho tôi rồi sẽ có một ngày tôi hành chết anh.
“Bắt đầu làm việc đi, nếu làm không tốt thì em đừng mong có thời gian tìm chứng cứ!”
“Anh…”
“Tôi chỉ nhắc nhở cho em biết thế thôi”
Trịnh Giai Yên không làm gì được Phong Dạ Đình cô đành phải nghe theo lời anh ngoan ngoãn làm việc như một cô thư kí nhỏ.
Đáng chết hơn là bàn làm việc của cô lại chung với bàn làm việc của Phong Dạ Đình, thi thoảng cô lấy tài liệu anh cũng lấy tài liệu khiến tay hai người vô ý mà chạm phải nhau. Rồi cả hai nhìn nhau với ánh mắt ngượng ngùng nhưng rồi cả hai cũng nhanh chóng rút tay lại.
Tên Phong Dạ Đình chó má đáng chết đó còn coi cô như người bảo mẫu của mình thật
“Trịnh Giai Yên tôi khát!”
“…” cô lại phải đứng dậy rót nước cho anh, nước đưa đến tận nơi anh còn kén chọn
“Tôi muốn uống cà phê”
“…” cô lại phải đi pha cà phê cho anh
(độ tức giận ở level 1)
“Trịnh Giai Yên, cầm tài liệu này đưa cho Tống Vũ bảo cậu ta làm lại cái mới đi”
(độ tức giận ở level 2)
“…” cô lại phải đứng dậy đưa tài liệu cho Tống Vũ
“Trịnh Giai Yên, tôi hơi mỏi lại đây xoa bóp cho tôi”
Trịnh Giai Yên độ tức giận của cô đã lên đến level max. Cô đi đến dùng hết sức lực xoa bóp cho anh một cách mạnh mẽ
Cmn tôi nhịn đủ rồi đấy! Phong, Dạ, Đình.
Cô dùng sức thật mạnh xoa bóp cho anh
“Trịnh Giai Yên, cô muốn chết à! Đau…!”
Hừ! đau sao tôi còn tưởng anh được làm bằng sắt đá không biết đau cơ đấy!
“Xin lỗi tôi không biết xoa bóp” cô làm vẻ mặt đáng thương tội nghiệp
Phong Dạ Đình liếc mắt nhìn, nhạt giọng nói “Cô đang muốn trả thù tôi đúng không!”
Trịnh Giai Yên hoá đá. Tên đàn ông khốn này vậy mà cũng nhìn ra được là cô đang trả thù anh
“Không có thật mà! Tôi thật sự…A…”
Phong Dạ Đình nhìn khuôn mặt không chút thật thà nào của cô thì đứng dậy kéo tay cô lại gần đè cô lên bàn làm việc
Mặt anh cúi gần sát mặt cô ngiêng đầu phả một hơi ấm nóng vào tai cô “Nói, cô đang cố ý phải không?”
Trịnh Giai Yên bị hành động này của anh làm cho đỏ mặt, cả người cô rung lên. Cô nhắm mắt chắc nịch nói “Không phải”
Cô vừa rứt lời thì môi anh liền phủ môi của mình lên môi cô.
Trịnh Giai Yên hoảng loạn đẩy Phong Dạ Đình ra khỏi người mình, cô lấy tay che miệng mình lại “Anh…anh làm cái gì vậy? Đồ biến thái!”
Phong Dạ Đình lại cảm thấy dường như chẳng có chuyện gì sảy ra, khuôn mặt vẫn một vẻ lạnh lùng như có như không khiến người ngoài khó mà đoán được anh đang suy nghĩ điều gì
“Nói dối sẽ bị phạt”
“Anh…” Trịnh Giai Yên cứng họng trước lời lẽ hùng hồn mà vô lý này của Phong Dạ Đình.
Cô tức giận không thèm để ý đến anh nữa mà quay lại ghế tiếp tục làm việc.
Mới ngày đầu tiên đi làm thôi mà cô đã bị Phong Dạ Đình chiếm tiện nghi rồi, những ngày sau đó cô phải sống làm sao đây. Chẳng lẽ mỗi ngày phải ở cùng với tên đàn ông thối tha này làm việc từ sáng cho đến tối mới tha cho cô sao.
Huhu cô sẽ trầm cảm mất, có ai không cứu tôi với. Tôi không muốn đi làm.
Mà bây giờ cô mới để ý tính tình mấy ngày nay của Phong Dạ Định. Sao bây giờ anh ta cũng thay đổi quá vậy, rõ ràng không thích cô mà lại muốn dây dưa với cô không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.