Chương 7: QUYẾN RŨ
TStella
28/06/2023
Cả căn phòng ăn âm u lạnh lẽo tràn ngập sắc khí lạnh lùng của Phong Dạ
Đình. Anh cũng chẳng còn tâm trạng gì để ăn uống nữa mà lập tức lái xe
đến công ty.
Phong Dạ Đình lái xe đến công ty trong trạng thái cực kì giận dữ, nhân viên xung quanh đều không ai dám đến gần vì sợ bị cơn giận của tổng giám đốc liên luỵ đến họ.
Vừa bước vào căn phòng tổng giám đốc, trợ lý Tống thấy trạng thái khác thường hôm nay của sếp thì trong lòng thầm lo lắng.
Không biết hôm nay ai chọc phải vị tổ tông kia! Mới sáng sớm đã mang khuôn mặt hung dữ đó đi làm rồi. Cầu trời hôm nay cho tôi sống yên ổn vượt qua khiếp nạn này.
Trợ lý Tống vừa than tròng lòng thì đột nhiên một gióng nói không chút độ ấm nào vang lên, nói cách khác là giọng nói vô cùng tức giận của Phong Dạ Đình.
“Cậu vào đây ngay cho tôi”
Vì cả một tầng to lớn là một nơi dành riêng cho tổng giám đốc nên chỉ có mỗi cậu và tổng giám đốc làm cùng một tầng. Không gian rộng dãi nhưng cũng khiến cho trợ lý Tống cũng phải cảm thấy áp lực khi làm chung tầng với tổng giám đốc.
Cả một tầng rộng lớn hơn trăm nghìn mét vuông mà chỉ có mỗi tổng giám đốc và cậu, nên không cần nhìn xung quanh cũng biết tổng giám đốc đang gọi ai.
Trợ lý Tống vừa mở cửa bước vào thì bị ánh mắt rét lạnh như băng của tổng giám đốc nhìn vào mình
“Tổng…tổng giám đốc có gì căn dặn ạ”
“Điều tra cho tôi xem Trịnh Giai Yên dạo gần đây làm gì?”
Trợ lý Tống còn tưởng chuyện gì quan trọng lắm khiến cho tổng giám đốc vội vã gọi mình vào. Hoá ra chỉ là đi điều tra tin tức của thiếu phu nhân
“Vâng ạ! Vậy không còn chuyện gì nữa tôi xin phép ra ngoài làm việc.”
“Ừ”
Cả ngày hôm nay Phong Dạ Đình toàn suy nghĩ đến Trịnh Giai Yên, khiến cho anh không thể tập trung được vào công việc. Cứ một lúc là anh lại nghĩ đến những hành động tránh anh như tránh tà của cô khiến trong lòng anh càng cảm thấy khó hiểu.
Một lúc sau…
Trợ lý Tống gọi điện báo “Tổng giám đốc có một vị tiểu thư tên là Trịnh Bạch Ngọc muốn gặp ngài, ngài có gặp hay không, hay là để tôi đuổi đi!”
“Cho cô ta vào”
Khi Tống Vũ xác định được tổng giám đốc đồng ý mới cho Trịnh Bạch Ngọc bước vào.
“Mời Trịnh tiểu thư vào trong”
Trịnh Bạch Ngọc hí hửng hất cằm khinh thường nhìn Tống Vũ, cô ta ngạo nghễ đi thẳng vào phòng làm việc của Phong Dạ Đình.
Trịnh Bạch Ngọc vừa mở cửa bước vào đã khiến cho Phong Dạ Đình không nhịn nổi mà phải nheo mày, vì mùi nước hoa trên người cô ta quá nồng khiến cho anh cảm thấy rất khó chịu
“Phong tổnggg…” Giọng Trịnh Bạch Ngọc điệu đến chảy nước âm cuối cô ta cố tình kéo dài ra tỏ vẻ nũng nịu.
Nhưng chính vì thế mà lại khiến cho Phong Dạ Đình càng cảm thấy cô ta thật ghê tởm.
“Chuyện gì?” Phong Dạ Đình vẫn chuyên tâm làm việc mà không thèm ngẩng đầu lên liếc cô ta đến một cái
Trịnh Bạch Ngọc cũng chẳng cảm thấy hổ thẹn cô ta đi đến gần chỗ bàn làm việc của anh, cố ý cúi người xuống để lộ cảnh xuân bên trong
“Phong tổng thật là lạnh lùng nha!” Trịnh Bạch Ngọc cố ý ra sức để quyến rũ Phong Dạ Đình, nhưng anh lại chẳng mảy may đến cô ta mà càng cảm thấy người phụ này thật không biết xấu hổ.
Nếu để so sánh cô ta với Trịnh Giai Yên thì Trịnh Bạch Ngọc không xứng một phần của cô ấy.
“Nếu Trịnh tiểu thư không có chuyện gì thì mời ra ngoài cho, không thì đừng trách tôi gọi bảo vệ lôi cô ra ngoài” Giọng anh sắc lạnh vạn phần khiến cho Trịnh Bạch Ngọc không rét mà run.
Trịnh Bạch Ngọc không tin với sức quyến rũ của cô thì Phong Dạ Đình không để ý cô cho được. Trịnh Bạch Ngọc để tay lên ngực mình vuốt ve, thi thoảng cô ta còn cố ý kéo phần cổ áo mình xuống, chỉ cong một chút xíu nữa thôi là coi như bộ ngực của cô ta hoàn toàn thoát khỏi lớp áo mỏng manh đó.
“Em muốn nói với anh về chuyện của Trịnh Giai Yên”
Khi nghe được ba chữ liên quan đến Trịnh Giai Yên, Phong Dạ Đình mới miễn cưỡng ngước đôi mắt sắc lẹm như chim ưng của mình lên nhìn Trịnh Bạch Ngọc.
Nhưng ánh mắt của Phong Dạ Đình không hề dán lên ngực của cô ta mà anh hoàn toàn nhìn vào khuôn mặt đầy chỗ chỉnh sửa không có chút tự nhiên nào, trang điểm đậm son môi đỏ chót nhìn toàn thân từ trên xuống dưới của cô ta chỗ nào cũng giả, không tự nhiên một chút nào giống Trịnh Giai Yên.
Trịnh Giai Yên vừa xinh đẹp, khuôn mặt cũng tự nhiên không cần phải trang điểm quá dày cô cũng xinh đẹp vạn phần, dáng người nhỏ nhắn nhìn đâu cũng thấy đẹp.
Bây giờ nhìn khuôn mặt toàn silicon của Trịnh Bạch Ngọc khiến cho Phong Dạ Đình có chút cảm thấy thật bẩn mắt.
Trịnh Bạch Ngọc tưởng bản thân mình đã quyến rũ được Phong Dạ Đình thành công, khi anh đã nhìn cô với ánh mắt đấy.
Trịnh Bạch Ngọc chắc chắn không người đàn ông nào có thể thoát khỏi sức quyến rũ của cô mà, đến người đàn ông lạnh lùng như Phong Dạ Đình còn không thể cưỡng nổi sắc đẹp mê người này của cô chứ đừng có nói là mất tên đàn ông ngoài kia.
Phong Dạ Đình lái xe đến công ty trong trạng thái cực kì giận dữ, nhân viên xung quanh đều không ai dám đến gần vì sợ bị cơn giận của tổng giám đốc liên luỵ đến họ.
Vừa bước vào căn phòng tổng giám đốc, trợ lý Tống thấy trạng thái khác thường hôm nay của sếp thì trong lòng thầm lo lắng.
Không biết hôm nay ai chọc phải vị tổ tông kia! Mới sáng sớm đã mang khuôn mặt hung dữ đó đi làm rồi. Cầu trời hôm nay cho tôi sống yên ổn vượt qua khiếp nạn này.
Trợ lý Tống vừa than tròng lòng thì đột nhiên một gióng nói không chút độ ấm nào vang lên, nói cách khác là giọng nói vô cùng tức giận của Phong Dạ Đình.
“Cậu vào đây ngay cho tôi”
Vì cả một tầng to lớn là một nơi dành riêng cho tổng giám đốc nên chỉ có mỗi cậu và tổng giám đốc làm cùng một tầng. Không gian rộng dãi nhưng cũng khiến cho trợ lý Tống cũng phải cảm thấy áp lực khi làm chung tầng với tổng giám đốc.
Cả một tầng rộng lớn hơn trăm nghìn mét vuông mà chỉ có mỗi tổng giám đốc và cậu, nên không cần nhìn xung quanh cũng biết tổng giám đốc đang gọi ai.
Trợ lý Tống vừa mở cửa bước vào thì bị ánh mắt rét lạnh như băng của tổng giám đốc nhìn vào mình
“Tổng…tổng giám đốc có gì căn dặn ạ”
“Điều tra cho tôi xem Trịnh Giai Yên dạo gần đây làm gì?”
Trợ lý Tống còn tưởng chuyện gì quan trọng lắm khiến cho tổng giám đốc vội vã gọi mình vào. Hoá ra chỉ là đi điều tra tin tức của thiếu phu nhân
“Vâng ạ! Vậy không còn chuyện gì nữa tôi xin phép ra ngoài làm việc.”
“Ừ”
Cả ngày hôm nay Phong Dạ Đình toàn suy nghĩ đến Trịnh Giai Yên, khiến cho anh không thể tập trung được vào công việc. Cứ một lúc là anh lại nghĩ đến những hành động tránh anh như tránh tà của cô khiến trong lòng anh càng cảm thấy khó hiểu.
Một lúc sau…
Trợ lý Tống gọi điện báo “Tổng giám đốc có một vị tiểu thư tên là Trịnh Bạch Ngọc muốn gặp ngài, ngài có gặp hay không, hay là để tôi đuổi đi!”
“Cho cô ta vào”
Khi Tống Vũ xác định được tổng giám đốc đồng ý mới cho Trịnh Bạch Ngọc bước vào.
“Mời Trịnh tiểu thư vào trong”
Trịnh Bạch Ngọc hí hửng hất cằm khinh thường nhìn Tống Vũ, cô ta ngạo nghễ đi thẳng vào phòng làm việc của Phong Dạ Đình.
Trịnh Bạch Ngọc vừa mở cửa bước vào đã khiến cho Phong Dạ Đình không nhịn nổi mà phải nheo mày, vì mùi nước hoa trên người cô ta quá nồng khiến cho anh cảm thấy rất khó chịu
“Phong tổnggg…” Giọng Trịnh Bạch Ngọc điệu đến chảy nước âm cuối cô ta cố tình kéo dài ra tỏ vẻ nũng nịu.
Nhưng chính vì thế mà lại khiến cho Phong Dạ Đình càng cảm thấy cô ta thật ghê tởm.
“Chuyện gì?” Phong Dạ Đình vẫn chuyên tâm làm việc mà không thèm ngẩng đầu lên liếc cô ta đến một cái
Trịnh Bạch Ngọc cũng chẳng cảm thấy hổ thẹn cô ta đi đến gần chỗ bàn làm việc của anh, cố ý cúi người xuống để lộ cảnh xuân bên trong
“Phong tổng thật là lạnh lùng nha!” Trịnh Bạch Ngọc cố ý ra sức để quyến rũ Phong Dạ Đình, nhưng anh lại chẳng mảy may đến cô ta mà càng cảm thấy người phụ này thật không biết xấu hổ.
Nếu để so sánh cô ta với Trịnh Giai Yên thì Trịnh Bạch Ngọc không xứng một phần của cô ấy.
“Nếu Trịnh tiểu thư không có chuyện gì thì mời ra ngoài cho, không thì đừng trách tôi gọi bảo vệ lôi cô ra ngoài” Giọng anh sắc lạnh vạn phần khiến cho Trịnh Bạch Ngọc không rét mà run.
Trịnh Bạch Ngọc không tin với sức quyến rũ của cô thì Phong Dạ Đình không để ý cô cho được. Trịnh Bạch Ngọc để tay lên ngực mình vuốt ve, thi thoảng cô ta còn cố ý kéo phần cổ áo mình xuống, chỉ cong một chút xíu nữa thôi là coi như bộ ngực của cô ta hoàn toàn thoát khỏi lớp áo mỏng manh đó.
“Em muốn nói với anh về chuyện của Trịnh Giai Yên”
Khi nghe được ba chữ liên quan đến Trịnh Giai Yên, Phong Dạ Đình mới miễn cưỡng ngước đôi mắt sắc lẹm như chim ưng của mình lên nhìn Trịnh Bạch Ngọc.
Nhưng ánh mắt của Phong Dạ Đình không hề dán lên ngực của cô ta mà anh hoàn toàn nhìn vào khuôn mặt đầy chỗ chỉnh sửa không có chút tự nhiên nào, trang điểm đậm son môi đỏ chót nhìn toàn thân từ trên xuống dưới của cô ta chỗ nào cũng giả, không tự nhiên một chút nào giống Trịnh Giai Yên.
Trịnh Giai Yên vừa xinh đẹp, khuôn mặt cũng tự nhiên không cần phải trang điểm quá dày cô cũng xinh đẹp vạn phần, dáng người nhỏ nhắn nhìn đâu cũng thấy đẹp.
Bây giờ nhìn khuôn mặt toàn silicon của Trịnh Bạch Ngọc khiến cho Phong Dạ Đình có chút cảm thấy thật bẩn mắt.
Trịnh Bạch Ngọc tưởng bản thân mình đã quyến rũ được Phong Dạ Đình thành công, khi anh đã nhìn cô với ánh mắt đấy.
Trịnh Bạch Ngọc chắc chắn không người đàn ông nào có thể thoát khỏi sức quyến rũ của cô mà, đến người đàn ông lạnh lùng như Phong Dạ Đình còn không thể cưỡng nổi sắc đẹp mê người này của cô chứ đừng có nói là mất tên đàn ông ngoài kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.