Chương 88: THẸN QUÁ HOÁ GIẬN
TStella
04/09/2023
Buổi sáng hôm sau…
"Ưm!"
Giai Yên thức dậy từ trong cơn mê cô khẽ cử động thì thấy toàn thân mệt mỏi đau nhức.
Đúng lúc điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, Giai Yên đưa bàn tay yếu ớt của mình với lấy chiếc điện thoại lên nghe
"Alo!"
Lưu Sương đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của Giai Yên khàn khàn thì lập tức căng thẳng
"Tiểu thư cô sao vậy? Bị cảm à?"
Giai Yên giật mình nhìn chiếc điện thoại trên tay một lúc. Chết rồi tối hôm qua mãnh liệt quá nên hôm nay cô mất luôn giọng rồi.
"Hôm…hôm qua tiếp khách uống hơi nhiều rượu nên cổ họng hơi đau chút thôi! Có chuyện gì sao?"
"Tại sao tối hôm qua tiểu thư không về khách sạn vậy?"
"Ờm! Hôm qua tôi uống nhiều rượu không tiện lái xe nên thuê một cái khách sạn gần để nghỉ ngơi thôi. Không có việc gì nữa tôi cúp máy đây!"
Nói xong Giai Yên lập tức tắt máy, cô ngoảnh sang nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh. Cánh tay anh vẫn vắt ngang eo cô, Giai Yên nhẹ nhàng năng cánh tay của Phong Dạ Đình ra khỏi người mình. Cô lật chăn định đứng dậy thì Phong Dạ Đình liền cầm tay cô kéo trở lại giường
"Á!"
"Ăn xong rồi định bỏ chạy sao?"
"Tôi…tôi không có" Giai Yên tránh né ánh mắt nóng rực của Phong Dạ Đình đang nhìn chằm chằm vào mình.
Phong Dạ Đình đưa tay lên giữ chặt cằm cô ép cô phải đối diện với anh
"Nói! Tại sao lại lừa dối anh?"
Giai Yên cau mày khó hiểu nhìn anh
"Anh nói cái gì vậy? Tôi không hiểu anh đang nói cái gì hết"
Ánh mắt không thay đổi, anh lãnh đạm nói: "Có thật là em không nhớ gì hết không? Hửmmm?!"
"Tôi…tôi…"
"Hôm qua là ai gọi anh bằng chồng, là ai hết lần này đến lần khác muốn anh bắt anh hầu hạ em. Chẳng lẽ người đó không phải là em sao?"
"Anh còn nói mình không được lợi, rõ ràng anh cũng rất thoả mãi còn gì. Hại tôi cả người đau nhức chỗ nào cũng là dấu hôn anh của để lại"
"Ha! Không phải em chính là người nằng nặc đòi anh thoả mãn em sao?" Dùng xong rồi thì không cần nữa à?"
"Tôi và anh đều là người trưởng thành cả rồi, bây giờ hiện đại như vậy cũng coi như là tình một đêm đi cũng đâu có gì ảnh hưởng đâu, tôi cũng không bắt anh bồi thường gì cả. Dù sao lúc đấy tôi cũng mất lý trí không phân biệt được người bên cạnh tôi là ai, nếu là người đàn ông khác tôi cũng sẽ làm như vậy thôi"
Ánh mắt hờ hững của Phong Dạ Đình dừng trên gương mặt lạnh nhạt của cô, đôi mắt đen kịt lãnh đạm, không chút gợn sóng, anh lạnh lùng nói:
"Ý em nói là nếu hôm qua không phải là anh thì em cũng sẽ không cần biết người đàn ông đó già hay trẻ mà vẫn lên giường với họ sao?"
"Cứ coi là như vậy đi"
"Xem ra một đêm hôm qua đối với em là không đủ, hôm nay vẫn còn sức để chống đối tôi như vậy chi bằng chúng ta cùng nhau làm vài trận nữa thì có lẽ lúc đấy mới trị được cái mỏ hỗn này của em!"
Giai Yên trừng mắt cảnh cáo
"Anh dám!"
Phong Dạ Đình cười như không cười, anh ghé sát vào mặt cô khàn đặc nói:
"Thử thì sẽ biết ngay thôi!"
Bàn tay Phong Dạ Đình di chuyển trên da thịt cô, anh chạm đến đâu chỗ đó lập tức nóng bừng lên.
"Phong…Phong Dạ Đình…anh…anh đừng có quá đáng!"
Sức lực của anh thì như trâu bò, không biết mệt là gì vừa mới tối hôm qua xong mà sáng nay đã tràn trề tinh lực trở lại. Hôm qua cô mệt gần chết rồi vậy mà sáng nay anh còn không tha cho cô.
Phong Dạ Đình dừng tay lại chăm chú nhìn cô, anh gằn giọng nói:
"Anh quá đáng…!"
"Yên Yên! Em biết anh đợi em bao nhiêu năm rồi không? Đã năm năm rồi đó, anh tìm em không ngày nào ngừng tìm vậy mà đến lúc em quay về lại không nhớ gì đến anh, em biết anh đã đau lòng lắm không. Mỗi lần em gặp anh như người xa lạ lúc đấy trái tim anh đã rất đau…rất đau đấy em có biết không hả? Em chính là đồ không có lương tâm, anh mỗi ngày muốn lại gần em, để em nhớ ra anh vậy mà em còn đẩy anh ra khỏi cuộc sống của em. Đến khi em nhớ lại thì lại lừa rối anh tránh né anh, Giai Yên! Em có còn lương tâm không vậy!"
"Phong Dạ Đình…!" Giai Yên nhìn gương mặt thống khổ của Phong Dạ Đình thì có chút đau lòng, chẳng lẽ cô đã sai rồi sao?
Phong Dạ Đình nhìn cô thâm tình nói:
"Giai Yên! Em còn yêu anh không?"
"Em…"
"Nếu bây giờ em nói không còn yêu anh nữa thì anh sẽ lập tức rời xa cuộc sống của em, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa!"
"Em không…"
Phong Dạ Đình cúi đầu lập tức chăn miệng cô lại, anh đưa lưỡi vào sâu bên trong khoang miệng nhỏ nhắn của cô khuấy đảo từng ngóc nghách không bỏ sót chỗ nào.
Phong Dạ Đình quyến luyến vẫn hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, hôn đến khi hơi thở của hai người hoà quyện vào nhau anh mới buông môi cô ra và nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh xắn của Giai Yên.
Trước cái nhìn nóng rực của Phong Dạ Đình cô có chút đỏ mặt vì đối với cô nụ hôn này quá thân mật lại có chút không kiềm chế được.
Phong Dạ Đình nhìn thằng vào mắt cô nói:
"Không cho phép em từ chối"
"Ưm!"
Giai Yên thức dậy từ trong cơn mê cô khẽ cử động thì thấy toàn thân mệt mỏi đau nhức.
Đúng lúc điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, Giai Yên đưa bàn tay yếu ớt của mình với lấy chiếc điện thoại lên nghe
"Alo!"
Lưu Sương đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của Giai Yên khàn khàn thì lập tức căng thẳng
"Tiểu thư cô sao vậy? Bị cảm à?"
Giai Yên giật mình nhìn chiếc điện thoại trên tay một lúc. Chết rồi tối hôm qua mãnh liệt quá nên hôm nay cô mất luôn giọng rồi.
"Hôm…hôm qua tiếp khách uống hơi nhiều rượu nên cổ họng hơi đau chút thôi! Có chuyện gì sao?"
"Tại sao tối hôm qua tiểu thư không về khách sạn vậy?"
"Ờm! Hôm qua tôi uống nhiều rượu không tiện lái xe nên thuê một cái khách sạn gần để nghỉ ngơi thôi. Không có việc gì nữa tôi cúp máy đây!"
Nói xong Giai Yên lập tức tắt máy, cô ngoảnh sang nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh. Cánh tay anh vẫn vắt ngang eo cô, Giai Yên nhẹ nhàng năng cánh tay của Phong Dạ Đình ra khỏi người mình. Cô lật chăn định đứng dậy thì Phong Dạ Đình liền cầm tay cô kéo trở lại giường
"Á!"
"Ăn xong rồi định bỏ chạy sao?"
"Tôi…tôi không có" Giai Yên tránh né ánh mắt nóng rực của Phong Dạ Đình đang nhìn chằm chằm vào mình.
Phong Dạ Đình đưa tay lên giữ chặt cằm cô ép cô phải đối diện với anh
"Nói! Tại sao lại lừa dối anh?"
Giai Yên cau mày khó hiểu nhìn anh
"Anh nói cái gì vậy? Tôi không hiểu anh đang nói cái gì hết"
Ánh mắt không thay đổi, anh lãnh đạm nói: "Có thật là em không nhớ gì hết không? Hửmmm?!"
"Tôi…tôi…"
"Hôm qua là ai gọi anh bằng chồng, là ai hết lần này đến lần khác muốn anh bắt anh hầu hạ em. Chẳng lẽ người đó không phải là em sao?"
"Anh còn nói mình không được lợi, rõ ràng anh cũng rất thoả mãi còn gì. Hại tôi cả người đau nhức chỗ nào cũng là dấu hôn anh của để lại"
"Ha! Không phải em chính là người nằng nặc đòi anh thoả mãn em sao?" Dùng xong rồi thì không cần nữa à?"
"Tôi và anh đều là người trưởng thành cả rồi, bây giờ hiện đại như vậy cũng coi như là tình một đêm đi cũng đâu có gì ảnh hưởng đâu, tôi cũng không bắt anh bồi thường gì cả. Dù sao lúc đấy tôi cũng mất lý trí không phân biệt được người bên cạnh tôi là ai, nếu là người đàn ông khác tôi cũng sẽ làm như vậy thôi"
Ánh mắt hờ hững của Phong Dạ Đình dừng trên gương mặt lạnh nhạt của cô, đôi mắt đen kịt lãnh đạm, không chút gợn sóng, anh lạnh lùng nói:
"Ý em nói là nếu hôm qua không phải là anh thì em cũng sẽ không cần biết người đàn ông đó già hay trẻ mà vẫn lên giường với họ sao?"
"Cứ coi là như vậy đi"
"Xem ra một đêm hôm qua đối với em là không đủ, hôm nay vẫn còn sức để chống đối tôi như vậy chi bằng chúng ta cùng nhau làm vài trận nữa thì có lẽ lúc đấy mới trị được cái mỏ hỗn này của em!"
Giai Yên trừng mắt cảnh cáo
"Anh dám!"
Phong Dạ Đình cười như không cười, anh ghé sát vào mặt cô khàn đặc nói:
"Thử thì sẽ biết ngay thôi!"
Bàn tay Phong Dạ Đình di chuyển trên da thịt cô, anh chạm đến đâu chỗ đó lập tức nóng bừng lên.
"Phong…Phong Dạ Đình…anh…anh đừng có quá đáng!"
Sức lực của anh thì như trâu bò, không biết mệt là gì vừa mới tối hôm qua xong mà sáng nay đã tràn trề tinh lực trở lại. Hôm qua cô mệt gần chết rồi vậy mà sáng nay anh còn không tha cho cô.
Phong Dạ Đình dừng tay lại chăm chú nhìn cô, anh gằn giọng nói:
"Anh quá đáng…!"
"Yên Yên! Em biết anh đợi em bao nhiêu năm rồi không? Đã năm năm rồi đó, anh tìm em không ngày nào ngừng tìm vậy mà đến lúc em quay về lại không nhớ gì đến anh, em biết anh đã đau lòng lắm không. Mỗi lần em gặp anh như người xa lạ lúc đấy trái tim anh đã rất đau…rất đau đấy em có biết không hả? Em chính là đồ không có lương tâm, anh mỗi ngày muốn lại gần em, để em nhớ ra anh vậy mà em còn đẩy anh ra khỏi cuộc sống của em. Đến khi em nhớ lại thì lại lừa rối anh tránh né anh, Giai Yên! Em có còn lương tâm không vậy!"
"Phong Dạ Đình…!" Giai Yên nhìn gương mặt thống khổ của Phong Dạ Đình thì có chút đau lòng, chẳng lẽ cô đã sai rồi sao?
Phong Dạ Đình nhìn cô thâm tình nói:
"Giai Yên! Em còn yêu anh không?"
"Em…"
"Nếu bây giờ em nói không còn yêu anh nữa thì anh sẽ lập tức rời xa cuộc sống của em, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa!"
"Em không…"
Phong Dạ Đình cúi đầu lập tức chăn miệng cô lại, anh đưa lưỡi vào sâu bên trong khoang miệng nhỏ nhắn của cô khuấy đảo từng ngóc nghách không bỏ sót chỗ nào.
Phong Dạ Đình quyến luyến vẫn hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, hôn đến khi hơi thở của hai người hoà quyện vào nhau anh mới buông môi cô ra và nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh xắn của Giai Yên.
Trước cái nhìn nóng rực của Phong Dạ Đình cô có chút đỏ mặt vì đối với cô nụ hôn này quá thân mật lại có chút không kiềm chế được.
Phong Dạ Đình nhìn thằng vào mắt cô nói:
"Không cho phép em từ chối"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.