Chương 66: TÌM KIẾM
TStella
20/08/2023
Trịnh Giai Yên được Đông Phương Mặc Quân đưa đến bệnh viện tốt nhất
thành phố. Anh huy động tất cả các bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị cho cô.
Đông Phương Hành và ông cụ biết tin thì tới bệnh viện ngay lập tức.
Hai người đến nơi liền rất lo lắng hỏi:
Ông cụ Đông Phương
"Thế nào rồi, con bé có bị thương nặng không?"
Đông Phương Hành cũng đang chờ câu trả lời của anh. Nhưng Đông Phương Mặc Quân chỉ lắc đầu buồn bã mà không trả lời hai người họ.
Ông cụ lảo đảo chống gậy ngồi sụp xuống ghế, giọng nói của ông cũng trở nên run rẩy
"Mau…mau tìm tất cả các bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện chữa trị cho con bé. Tiền không quan trọng hết bao nhiêu tôi cũng có thể trả được"
"Cháu đã gọi viện trưởng điều bác sĩ tốt nhất đến chữa trị cho em ấy rồi. Ông yên tâm em ấy có cô phù hộ chắc chắn sẽ không sao đâu ạ!"
Ông bây giờ mới bình tĩnh lại cả ba người cùng ngồi trên hàng ghế chờ ngoài phòng phẫu thuật chờ tin tức của Giai Yên.
————————-
Lúc này Phong Dạ Đình cũng đã phát hiện ra con đường X xảy ra tai nạn xe anh liền phi xe đến hiện trường. Chiếc xe ô tô Ferrari 335 S Spider Scagliettiphi màu đen phi như bay về khu vực xảy ra tai nạn.
Phong Dạ Đình đến nơi cảnh sát và phóng viên đã vây kín xung quanh để điều tra.
Phong Dạ Đình nhìn hiện trường đang ở trước mắt mình thì không kìm nén được cảm xúc, ánh mắt anh đập vào biển số xe kia. Chính xác đây chính là chiếc xe mà camera đã ghi lại ở biệt thự cũng chính là chiếc xe mà cô đã ngồi lên.
Gương mặt anh trùng xuống cau mày nhìn người đàn ông đang chảy rất nhiều máu, cơ thể cũng không được lành lặn đã bị hỏng bầm dập rất nhiều chỗ trên người.
Phong Dạ Đình cũng không quan tâm đến hắn ta, anh nhìn xung quanh cũng không phát hiện ra một ai nữa. Trong xe chỉ có mỗi người đàn ông áo đen này, Phong Dạ Đình hoảng loạn chạy khắp nơi điên cuồng tìm kiếm hình bóng của cô.
Phong Dạ Đình siết chặt tay lại thành nắm đấm, để kìm nén lại nỗi sợ hãi ở trong lòng
Đúng vậy, anh sợ! Anh rất sợ sẽ không được gặp lại cô nữa.
Đã hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua Phong Dạ Đình và người của anh đã tản ra xung quanh nhưng vẫn không phát hiện có một bóng người hay một dấu vết nào của cô…anh lúc này đây đang sắp phát điên rồi.
Cảnh sát và người của anh cũng chia nhau ra tìm nhưng kết quả vẫn là một cái lắc đầu.
Trời đã bao phủ một màn sương mù dày đặc nhưng Phong Dạ Đình vẫn nhất quyết không chịu bỏ cuộc, người của anh bây giờ trông rất nhếch nhác. Bộ quần áo trên người cũng trở lên xộc xệch sắc mặt khó coi đến đáng sợ. Khuôn mặt hàng ngày của Phong Dạ Đình lạnh lùng như băng nhưng vào trong giờ khắc này lại hiện lên một tia sợ hãi, luống cuống…
Bao nhiêu năm qua, Phong Dạ Đình đã lăn lộn trải qua bao nhiêu sóng gió trên thương trường, trước giờ anh luôn hết sức bình tĩnh, chưa bao giờ thấy sợ hãi, nhưng chính bây giờ tại đây trái tim anh như bị ai đó khoét rỗng, đau đớn như lấy đi mạng sống của anh.
"Phong tổng đã tìm kiếm cả nửa ngày rồi nhưng vẫn không phát hiện ra một thi thể nào cả!"
"Tôi không tin cô ấy chắc chắn chỉ đang ở gần đây thôi, tôi phải đi tìm cô ấy. Chắc chắn cô ấy đang đợi tôi đến cứu cô ấy"
Tất cả mọi người đều im lặng đây lần đầu tiên họ trông thấy Phong Dạ Đình trở lên điên cuồng mất kiểm soát như vậy. Một nhân vật có tầm ảnh hưởng rất lớn trong giới kinh doanh như anh không ngờ cũng có ngày mất đi người mình yêu thương.
Phong Dạ Đình chưa tìm thấy cô, anh lại tiếp tục lao đầu vào tìm kiếm dường như không biết mỏi mệt.
"Yên Yên…Yên Yên em đang ở đâu?"
"Yên Yên…Yên Yên…!"
"…"
Giọng nói của Phong Dạ Đình càng lúc càng khàn đi nhưng anh vẫn cố gắng tiếp tục tìm kiếm gọi tên của cô…
Phó Tử Dực và Kỳ Thư Di cũng đến họ cùng Phong Dạ Đình. Họ nhìn anh khổ sở chật vật như vậy trông cũng rất đáng thương.
Tình yêu của họ cũng có lúc rơi vào bế tắc, đã rất nhiều lần bị ba mẹ ngăn cấm nhưng vì sự nỗ lực cố gắng kiên trì của Phó Tử Dực thì hai người vẫn hạnh phúc ở bên nhau.
Bây giờ hai người họ nhìn hoàn cảnh thống khổ đau đớn của Phong Dạ Đình thì mới biết quý trọng từng giây từng phút ở bên nhau.
Phó Tử Dực đi đến bên cạnh Phong Dạ Đình an ủi
"Cậu bình tĩnh lại đi chắc cô ấy đã được người khác cứu đi rồi thì sao."
Phong Dạ Đình nắm chặt lấy tay Phó Tử Dực nói: "Đúng…đúng rồi chắc chắn cô ấy đã được ai cứu đi rồi. Nếu không thì tại sao không thấy cô ấy ở đây"
Phó Tử Dực thấy bạn thân mình đã quen biết bao nhiêu năm nay lần đầu tiên thấy cậu ta rơi vào trạng thái suy sụp như thế này liền không chịu được, dùng một trưởng đánh ngất Phong Dạ Đình.
Kỳ Thư Giai chạy lên "Anh làm gì vậy? Sao lại đánh ngất cậu ấy"
"Hết cách rồi cậu ta cứ như vậy thì đến lúc chưa tìm được Trịnh Giai Yên thì cái mạng này của cậu đã cũng không giữ được nữa"
Phó Tử Dực đỡ Phong Dạ Đình cùng với trợ lý Tống Vũ đưa anh về biệt thự nghỉ ngơi.
Mọi người trong nhà biết tin thiếu phu nhân bị tai nạn xe đâm xuống vách núi hiện tại vẫn chưa tìm thấy thi thể nên đã khiến thiếu gia mệt mỏi tiều tuỵ đi rất nhiều.
Họ cũng rất lo lắng cho sự an toàn của thiếu phu nhân và sức khoẻ của thiếu gia.
Đông Phương Hành và ông cụ biết tin thì tới bệnh viện ngay lập tức.
Hai người đến nơi liền rất lo lắng hỏi:
Ông cụ Đông Phương
"Thế nào rồi, con bé có bị thương nặng không?"
Đông Phương Hành cũng đang chờ câu trả lời của anh. Nhưng Đông Phương Mặc Quân chỉ lắc đầu buồn bã mà không trả lời hai người họ.
Ông cụ lảo đảo chống gậy ngồi sụp xuống ghế, giọng nói của ông cũng trở nên run rẩy
"Mau…mau tìm tất cả các bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện chữa trị cho con bé. Tiền không quan trọng hết bao nhiêu tôi cũng có thể trả được"
"Cháu đã gọi viện trưởng điều bác sĩ tốt nhất đến chữa trị cho em ấy rồi. Ông yên tâm em ấy có cô phù hộ chắc chắn sẽ không sao đâu ạ!"
Ông bây giờ mới bình tĩnh lại cả ba người cùng ngồi trên hàng ghế chờ ngoài phòng phẫu thuật chờ tin tức của Giai Yên.
————————-
Lúc này Phong Dạ Đình cũng đã phát hiện ra con đường X xảy ra tai nạn xe anh liền phi xe đến hiện trường. Chiếc xe ô tô Ferrari 335 S Spider Scagliettiphi màu đen phi như bay về khu vực xảy ra tai nạn.
Phong Dạ Đình đến nơi cảnh sát và phóng viên đã vây kín xung quanh để điều tra.
Phong Dạ Đình nhìn hiện trường đang ở trước mắt mình thì không kìm nén được cảm xúc, ánh mắt anh đập vào biển số xe kia. Chính xác đây chính là chiếc xe mà camera đã ghi lại ở biệt thự cũng chính là chiếc xe mà cô đã ngồi lên.
Gương mặt anh trùng xuống cau mày nhìn người đàn ông đang chảy rất nhiều máu, cơ thể cũng không được lành lặn đã bị hỏng bầm dập rất nhiều chỗ trên người.
Phong Dạ Đình cũng không quan tâm đến hắn ta, anh nhìn xung quanh cũng không phát hiện ra một ai nữa. Trong xe chỉ có mỗi người đàn ông áo đen này, Phong Dạ Đình hoảng loạn chạy khắp nơi điên cuồng tìm kiếm hình bóng của cô.
Phong Dạ Đình siết chặt tay lại thành nắm đấm, để kìm nén lại nỗi sợ hãi ở trong lòng
Đúng vậy, anh sợ! Anh rất sợ sẽ không được gặp lại cô nữa.
Đã hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua Phong Dạ Đình và người của anh đã tản ra xung quanh nhưng vẫn không phát hiện có một bóng người hay một dấu vết nào của cô…anh lúc này đây đang sắp phát điên rồi.
Cảnh sát và người của anh cũng chia nhau ra tìm nhưng kết quả vẫn là một cái lắc đầu.
Trời đã bao phủ một màn sương mù dày đặc nhưng Phong Dạ Đình vẫn nhất quyết không chịu bỏ cuộc, người của anh bây giờ trông rất nhếch nhác. Bộ quần áo trên người cũng trở lên xộc xệch sắc mặt khó coi đến đáng sợ. Khuôn mặt hàng ngày của Phong Dạ Đình lạnh lùng như băng nhưng vào trong giờ khắc này lại hiện lên một tia sợ hãi, luống cuống…
Bao nhiêu năm qua, Phong Dạ Đình đã lăn lộn trải qua bao nhiêu sóng gió trên thương trường, trước giờ anh luôn hết sức bình tĩnh, chưa bao giờ thấy sợ hãi, nhưng chính bây giờ tại đây trái tim anh như bị ai đó khoét rỗng, đau đớn như lấy đi mạng sống của anh.
"Phong tổng đã tìm kiếm cả nửa ngày rồi nhưng vẫn không phát hiện ra một thi thể nào cả!"
"Tôi không tin cô ấy chắc chắn chỉ đang ở gần đây thôi, tôi phải đi tìm cô ấy. Chắc chắn cô ấy đang đợi tôi đến cứu cô ấy"
Tất cả mọi người đều im lặng đây lần đầu tiên họ trông thấy Phong Dạ Đình trở lên điên cuồng mất kiểm soát như vậy. Một nhân vật có tầm ảnh hưởng rất lớn trong giới kinh doanh như anh không ngờ cũng có ngày mất đi người mình yêu thương.
Phong Dạ Đình chưa tìm thấy cô, anh lại tiếp tục lao đầu vào tìm kiếm dường như không biết mỏi mệt.
"Yên Yên…Yên Yên em đang ở đâu?"
"Yên Yên…Yên Yên…!"
"…"
Giọng nói của Phong Dạ Đình càng lúc càng khàn đi nhưng anh vẫn cố gắng tiếp tục tìm kiếm gọi tên của cô…
Phó Tử Dực và Kỳ Thư Di cũng đến họ cùng Phong Dạ Đình. Họ nhìn anh khổ sở chật vật như vậy trông cũng rất đáng thương.
Tình yêu của họ cũng có lúc rơi vào bế tắc, đã rất nhiều lần bị ba mẹ ngăn cấm nhưng vì sự nỗ lực cố gắng kiên trì của Phó Tử Dực thì hai người vẫn hạnh phúc ở bên nhau.
Bây giờ hai người họ nhìn hoàn cảnh thống khổ đau đớn của Phong Dạ Đình thì mới biết quý trọng từng giây từng phút ở bên nhau.
Phó Tử Dực đi đến bên cạnh Phong Dạ Đình an ủi
"Cậu bình tĩnh lại đi chắc cô ấy đã được người khác cứu đi rồi thì sao."
Phong Dạ Đình nắm chặt lấy tay Phó Tử Dực nói: "Đúng…đúng rồi chắc chắn cô ấy đã được ai cứu đi rồi. Nếu không thì tại sao không thấy cô ấy ở đây"
Phó Tử Dực thấy bạn thân mình đã quen biết bao nhiêu năm nay lần đầu tiên thấy cậu ta rơi vào trạng thái suy sụp như thế này liền không chịu được, dùng một trưởng đánh ngất Phong Dạ Đình.
Kỳ Thư Giai chạy lên "Anh làm gì vậy? Sao lại đánh ngất cậu ấy"
"Hết cách rồi cậu ta cứ như vậy thì đến lúc chưa tìm được Trịnh Giai Yên thì cái mạng này của cậu đã cũng không giữ được nữa"
Phó Tử Dực đỡ Phong Dạ Đình cùng với trợ lý Tống Vũ đưa anh về biệt thự nghỉ ngơi.
Mọi người trong nhà biết tin thiếu phu nhân bị tai nạn xe đâm xuống vách núi hiện tại vẫn chưa tìm thấy thi thể nên đã khiến thiếu gia mệt mỏi tiều tuỵ đi rất nhiều.
Họ cũng rất lo lắng cho sự an toàn của thiếu phu nhân và sức khoẻ của thiếu gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.