Chương 51: XUẤT VIỆN
TStella
09/08/2023
Sau hơn hai tuần ăn nằm ở bệnh viện cuối cùng Phong Dạ Đình cũng được cho xuất viện.
Lúc đầu anh còn không chịu, định về từ một tuần trước nhưng với sự cưỡng ép của Giai Yên thì Phong Dạ Đình không dám cãi lời cô đành phải nghe lời nằm viện thêm một tuần nữa.
Sau một tuần Khúc Hạ Anh đi theo Tống Vũ làm việc có công việc gì quan trọng thì hầu như Khúc Hạ Anh đều nhận và mang đến bệnh viện cho Phong Dạ Đình, nhưng cũng không được ở quá lâu cô ta vừa mang tài liệu đến liền chưa kịp hỏi thăm anh được câu nào đã bị vệ sĩ của Phong Dạ Đình không thương tiếc đuổi ra ngoài.
Chiếc xe Rolls-Royce Sweptail màu đen lái vào biệt thự Trang Viện.
"Chào mừng thiếu gia thiếu phu nhân về nhà!"
Tất cả người làm trong nhà đều chạy ra đón hai người.
Trên gương mặt của Phong Dạ Đình hiện giờ rất thoả mái vì từ lúc bước xuống xe đến giờ tay anh vẫn cứ nắm chặt lấy tay Trịnh Giai Yên cô có làm cách nào anh cũng không chịu buông tay mà nắm tay cô một cách rất tự nhiên
"Chúng ta vào trong nghỉ ngơi thôi" Phong Dạ Đình dắt tay Trịnh Giai Yên đi qua tất cả mọi người đưa cô một mạch lên phòng.
Anh mở cánh cửa ra kéo cô vào trong rồi nhanh chóng khoá của phòng ngủ lại
"Cạch"
Phong Dạ Đình nhanh chóng đè Trịnh Giai Yên vào tường không cho cô thoát khỏi vòng tay của anh
Trịnh Giai Yên hốt hoảng cô chống tay mình lên ngực anh "Anh làm cái gì vậy, không phải anh nói muốn đi nghỉ ngơi sao?"
"Ừm! Nhưng bây giờ anh lại không muốn nghỉ ngơi nữa mà là muốn…"
"Phong Dạ Đình…anh đừng có mà suy nghĩ bậy bạ đấy nhé!" Trịnh Giai Yên đỏ mặt cô luống cuống muốn nhanh chóng trốn thoát khỏi Phong Dạ Định
Nhưng bàn tay mạnh mẽ của Phong Dạ Đình túm chặt tay cô lại tránh cho cô làm loạn
Phong Dạ Đình nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của cô anh cúi người ghé sát vào tai thở một hơi mát lạnh vào tai cô khàn giọng mờ ám nói:
"Muốn ăn em!"
Trịnh Giai Yên ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen mờ ám của Phong Dạ Đình, căng thẳng nói: "Vết…vết thương trên người anh vừa mới lành lại, bác sĩ nói anh không nên vẫn động mạnh không thì rất dễ bị…ư…ưm"
Trịnh Giai Yên sửng sốt, âm thanh cô phát ra đã nhanh chóng bị anh nuốt hết vào trong bụng.
Phong Dạ Đình luồn lách cạy mở hàm răng đóng kín chặt của cô, tỉ mỉ mút lấy môi cô hôn từng chút một.
Bàn tay to lớn ấm áp trượt xuống vùng eo thon gọn anh mạnh mẽ kéo cả người cô vào trong lòng.
Trịnh Giai Yên bị anh hôn đến mơ màng đầu óc, nụ hôn lúc mạnh lúc nhẹ rơi trên môi rồi lại lướt qua tai sau đó là xuống cổ khiến cô khó lòng mà kìm nén được sự nhiệt tình này của anh
Có lẽ từ khi sống lại cho tới bây giờ thì đây là lần đầu tiên cô tự nguyện dâng hiến bản thân mình cho anh đến vậy. Cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được tình cảm của Phong Dạ Đình dành cho cô.
Hôn được một lúc lâu cuối cùng Phong Dạ Đình cũng buông tha cho cô, đôi môi của cô bị anh hôn đến mức sưng tấy cả lên nhìn bây giờ trông rất quyến rũ. Phong Dạ Đình nhìn khuôn mặt của cô bị anh hôn đã trở lên có chút động tình liền không nhịn được mà cúi xuống hôn tiếp "Chụt"
"Ưm…"
"Phong…Phong Dạ Đình bây giờ vẫn là ban ngày mọi người vẫn đang ở dưới nhà!" Trịnh Giai Yên ngại ngùng cô tránh né ánh mắt như lửa đốt của Phong Dạ Đình đang dán lên người mình.
"Em đừng có đổi chủ đề" Phong Dạ Đình không hài lòng anh liền cúi xuống cắn lên cổ cô, anh vừa hôn vừa cắn để lại những dấu dâu hồng hồng trên chiếc cổ trắng nõn của cô.
"…"
Phong Dạ Đình đưa tay lên giữ chặt cằm cô xoay lại đối diện với khuôn mặt yêu nghiệt của anh, ngón tay cái mạnh mẽ miết nhẹ trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Trịnh Giai Yên nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy dục vọng của Phong Dạ Đình.
"Hay là đợi anh khoẻ hẳn rồi thì vẫn chưa muộn"
Trịnh Giai Yên vừa dứt lời Phong Dạ Đình liền ập đến mãnh liệt hôn tiếp lên môi cô rồi dần dần qua tai khàn khàn nói "Anh đã nhịn hơn một tháng nay rồi! Bây giờ mà nhịn tiếp thì thật sự anh không phải là đàn ông mà"
"Vậy còn…còn vết thương trên người anh thì sao?"
"Mặc dù anh bị thương nhưng vẫn có dư sức để làm em một ngày không xuống được giường"
"…" Người đàn ông này được làm từ sắt thép sao mà khoẻ dữ vậy.
Phong Dạ Đình liền dứt khoát bế cô lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống giường anh chống hai bên người cô, giam cầm cô dưới cơ thể mạnh mẽ của anh. Phong Dạ Đình cúi xuống hôn từng chút từng chút một, rồi bàn tay không yên phận lần mò vào trong chiếc áo croptop trên người cô tìm nơi đẫy đà mà nắn bóp.
"Um…!"
Ngay giờ phút này Trịnh Giai Yên chẳng thể suy nghĩ được điều gì nữa, từ lúc người đàn ông khoẻ mạnh đặt cô xuống chiếc giường king size rộng lớn màu đen, tất cả mọi lý trí của cô đều bị anh đánh cho tiêu tan bay đâu mất rồi.
Lúc đầu anh còn không chịu, định về từ một tuần trước nhưng với sự cưỡng ép của Giai Yên thì Phong Dạ Đình không dám cãi lời cô đành phải nghe lời nằm viện thêm một tuần nữa.
Sau một tuần Khúc Hạ Anh đi theo Tống Vũ làm việc có công việc gì quan trọng thì hầu như Khúc Hạ Anh đều nhận và mang đến bệnh viện cho Phong Dạ Đình, nhưng cũng không được ở quá lâu cô ta vừa mang tài liệu đến liền chưa kịp hỏi thăm anh được câu nào đã bị vệ sĩ của Phong Dạ Đình không thương tiếc đuổi ra ngoài.
Chiếc xe Rolls-Royce Sweptail màu đen lái vào biệt thự Trang Viện.
"Chào mừng thiếu gia thiếu phu nhân về nhà!"
Tất cả người làm trong nhà đều chạy ra đón hai người.
Trên gương mặt của Phong Dạ Đình hiện giờ rất thoả mái vì từ lúc bước xuống xe đến giờ tay anh vẫn cứ nắm chặt lấy tay Trịnh Giai Yên cô có làm cách nào anh cũng không chịu buông tay mà nắm tay cô một cách rất tự nhiên
"Chúng ta vào trong nghỉ ngơi thôi" Phong Dạ Đình dắt tay Trịnh Giai Yên đi qua tất cả mọi người đưa cô một mạch lên phòng.
Anh mở cánh cửa ra kéo cô vào trong rồi nhanh chóng khoá của phòng ngủ lại
"Cạch"
Phong Dạ Đình nhanh chóng đè Trịnh Giai Yên vào tường không cho cô thoát khỏi vòng tay của anh
Trịnh Giai Yên hốt hoảng cô chống tay mình lên ngực anh "Anh làm cái gì vậy, không phải anh nói muốn đi nghỉ ngơi sao?"
"Ừm! Nhưng bây giờ anh lại không muốn nghỉ ngơi nữa mà là muốn…"
"Phong Dạ Đình…anh đừng có mà suy nghĩ bậy bạ đấy nhé!" Trịnh Giai Yên đỏ mặt cô luống cuống muốn nhanh chóng trốn thoát khỏi Phong Dạ Định
Nhưng bàn tay mạnh mẽ của Phong Dạ Đình túm chặt tay cô lại tránh cho cô làm loạn
Phong Dạ Đình nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của cô anh cúi người ghé sát vào tai thở một hơi mát lạnh vào tai cô khàn giọng mờ ám nói:
"Muốn ăn em!"
Trịnh Giai Yên ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen mờ ám của Phong Dạ Đình, căng thẳng nói: "Vết…vết thương trên người anh vừa mới lành lại, bác sĩ nói anh không nên vẫn động mạnh không thì rất dễ bị…ư…ưm"
Trịnh Giai Yên sửng sốt, âm thanh cô phát ra đã nhanh chóng bị anh nuốt hết vào trong bụng.
Phong Dạ Đình luồn lách cạy mở hàm răng đóng kín chặt của cô, tỉ mỉ mút lấy môi cô hôn từng chút một.
Bàn tay to lớn ấm áp trượt xuống vùng eo thon gọn anh mạnh mẽ kéo cả người cô vào trong lòng.
Trịnh Giai Yên bị anh hôn đến mơ màng đầu óc, nụ hôn lúc mạnh lúc nhẹ rơi trên môi rồi lại lướt qua tai sau đó là xuống cổ khiến cô khó lòng mà kìm nén được sự nhiệt tình này của anh
Có lẽ từ khi sống lại cho tới bây giờ thì đây là lần đầu tiên cô tự nguyện dâng hiến bản thân mình cho anh đến vậy. Cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được tình cảm của Phong Dạ Đình dành cho cô.
Hôn được một lúc lâu cuối cùng Phong Dạ Đình cũng buông tha cho cô, đôi môi của cô bị anh hôn đến mức sưng tấy cả lên nhìn bây giờ trông rất quyến rũ. Phong Dạ Đình nhìn khuôn mặt của cô bị anh hôn đã trở lên có chút động tình liền không nhịn được mà cúi xuống hôn tiếp "Chụt"
"Ưm…"
"Phong…Phong Dạ Đình bây giờ vẫn là ban ngày mọi người vẫn đang ở dưới nhà!" Trịnh Giai Yên ngại ngùng cô tránh né ánh mắt như lửa đốt của Phong Dạ Đình đang dán lên người mình.
"Em đừng có đổi chủ đề" Phong Dạ Đình không hài lòng anh liền cúi xuống cắn lên cổ cô, anh vừa hôn vừa cắn để lại những dấu dâu hồng hồng trên chiếc cổ trắng nõn của cô.
"…"
Phong Dạ Đình đưa tay lên giữ chặt cằm cô xoay lại đối diện với khuôn mặt yêu nghiệt của anh, ngón tay cái mạnh mẽ miết nhẹ trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Trịnh Giai Yên nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy dục vọng của Phong Dạ Đình.
"Hay là đợi anh khoẻ hẳn rồi thì vẫn chưa muộn"
Trịnh Giai Yên vừa dứt lời Phong Dạ Đình liền ập đến mãnh liệt hôn tiếp lên môi cô rồi dần dần qua tai khàn khàn nói "Anh đã nhịn hơn một tháng nay rồi! Bây giờ mà nhịn tiếp thì thật sự anh không phải là đàn ông mà"
"Vậy còn…còn vết thương trên người anh thì sao?"
"Mặc dù anh bị thương nhưng vẫn có dư sức để làm em một ngày không xuống được giường"
"…" Người đàn ông này được làm từ sắt thép sao mà khoẻ dữ vậy.
Phong Dạ Đình liền dứt khoát bế cô lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống giường anh chống hai bên người cô, giam cầm cô dưới cơ thể mạnh mẽ của anh. Phong Dạ Đình cúi xuống hôn từng chút từng chút một, rồi bàn tay không yên phận lần mò vào trong chiếc áo croptop trên người cô tìm nơi đẫy đà mà nắn bóp.
"Um…!"
Ngay giờ phút này Trịnh Giai Yên chẳng thể suy nghĩ được điều gì nữa, từ lúc người đàn ông khoẻ mạnh đặt cô xuống chiếc giường king size rộng lớn màu đen, tất cả mọi lý trí của cô đều bị anh đánh cho tiêu tan bay đâu mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.