Độc Sủng Cuồng Phi

Chương 126: Chiến Tiểu Quai

Hạ Lan Mẫn Nguyệt

16/10/2016

Hai ngón tay cứng nhắc bắt mạch trong chốc lát, Mộ Nhị buông tay nàng ra, dùng ánh mắt cực kì kinh ngạc nhìn nàng.

Lãnh Hạ trừng mắt lên, trong lòng có chút chột dạ, không lẽ Mộ Đại thần y lại là tà môn ngoại đạo, chẳng lẽ đã biết chuyện nàng khai hắn ra?

Nàng ho khan một tiếng, đang định nói gì đó thì liền thấy Mộ Nhị trịnh trọng phun ra hai chữ: “Nghỉ ngơi.”

Lãnh Hạ khiêu mi, chắc là lúc ở dưới Hoàng lăng nàng đã bị hàn khí nhập thể, nàng cười cười: “Sẽ.”

Mộ Nhị nghe nàng đảm bảo xong liền hơi nhíu mày rồi gật đầu.

Hình thức ở chung của hai người như vậy đã hấp dẫn sự chú ý của Thác Bạt Nhung, hắn rất hứng thú vuốt cằm, dùng ánh mắt mập mờ đảo qua đảo lại giữa Lãnh Hạ và Mộ Nhị, rồi lại nhìn Diệp Nhất Hoàng đang lôi kéo lão Mã rất muốn nói chuyện, đôi mắt lóe sáng.

Giỏi thật, Đại Tần Chiến thần này rốt cuộc đã đội bao nhiêu nón xanh? (Ở Trung Quốc, đàn ông có vợ ngoại tình thì bị nói là đội nón xanh)

Nam nhân vừa rồi vẻ mặt bắt kẻ thông dâm thì chưa nói, bây giờ còn có thêm hai người nữa, đúng là đủ các loại hình a!

Chậc chậc chậc……..

Lãnh Hạ bị bộ dáng phát hiện gian tình của hắn làm cáu đến mức nở một nụ cười, nụ cười này rơi vào mắt Thác Bạt Nhung, làm hắn lập tức dâng lên mười vạn phần cảnh giác, sao lại quên nữ nhân này bưu hãn không giống nữ nhân chứ.

Thác Bạt Nhung điểm mũi chân một cái, lập tức chuồn đi mất.

Lãnh Hạ nhìn bóng lưng của hắn, ngọc thủ vuốt cằm, hừm, chạy được hòa thượng không chạy được miếu.

“Ân nhân!” Diệp Nhất Hoàng khổ sở kéo lão Mã lên, cuối cùng cũng chen được vào giữa Lãnh Hạ và Mộ Nhị, vui vẻ nói: “Ân nhân, quả thật là người không bị sao cả?”

Lãnh Hạ vỗ vỗ vai hắn, gật đầu nói: “Đa tạ quan tâm.”

Cái vỗ này lập tức khiến Diệp Nhất Hoàng vui đến mức mất phương hướng, ngây ngốc đứng đó, đây là lần đầu tiên ân nhân có vẻ mặt ôn hòa như thế a!

Đợi hắn si ngốc ngơ ngác, cười ngây ngô hồi lâu, lúc có phản ứng lại, hai mắt lập tức trừng lớn, phía trước vắng vẻ, làm gì còn bóng Lãnh Hạ và Mộ Nhị nữa.

Bên trong tửu lâu, Lãnh Hạ kéo tay áo Mộ Nhị, vừa đi vừa nói: “Lần này Tiêu Phượng sinh con rất tổn hại tới cơ thể, vừa lúc ngươi đến, vào xem nàng một lát đi.”

Mộ Nhị lê bước theo sau, đi tới lầu hai, liền nhìn thấy Tiêu Chấp Vũ đang bế đứa cháu trai, khuôn mặt băng sơn không thay đổi.

Hắn chăm chú nhìn đứa bé trong lòng, đứa bé cũng dùng khuôn mặt băng sơn nhìn hắn, một lớn một nhỏ chẳng giống nhau bao nhiêu nhưng vẻ mặt kia quả thật như từ một khuôn đúc ra, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Lãnh Hạ thấy thú vị, cười cười: “Tiêu tướng quân định bao giờ rời đi?”

Tiêu Chấp Vũ thu lại ánh mắt, trầm ngâm chỉ trong chốc lát, chậm rãi nói: “Mai sẽ đi luôn, Cách Căn thành đã được Vương phi ổn định, cũng không cần lãng phí thời gian, Vương phi có muốn theo đại quân lên phía bắc không?”

Lãnh Hạ lắc đầu nói: “Không được, đường xá xóc nảy, Tiêu Phượng vừa mới sinh, không thích hợp đi lại xa, còn cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa, chắc là Chiến Bắc Diễn cũng muốn đi theo đại quân lên phía bắc, thời gian này ta và Mộ Nhị sẽ ở lại chăm sóc Tiêu Phượng, đợi Bắc Yến được ổn định tạm tạm rồi sẽ đến Tắc Nạp hội hợp.”

Khóe miệng Tiêu Chấp Vũ giật một cái, là vì một câu ‘Chiến Bắc Diễn’ kia của Lãnh Hạ, Liệt Vương phi này thật là to gan lớn mật, dám gọi thẳng tục danh của Hoàng thượng, hơn nữa nhìn nàng xem, bộ dáng còn rất đương nhiên, như thể lẽ ra là phải thế.

Tiêu Chấp Vũ khẽ lắc đầu một cái, lập tức quăng câu nói vừa nghe xong: “Vậy cũng tốt, sắp xảy ra đại chiến, nếu Phượng nhi ở đó ta sẽ rất lo lắng.”

Muội muội kia của hắn có lực phá hoại không thể coi thường, chỉ có không nghĩ ra chứ tuyệt đối không có gì không làm được, ở đây là ổn thỏa nhất rồi.

Lãnh Hạ suy nghĩ một chút, nói rằng: “Thí Thiên ta sẽ để lại đây.”

Thí Thiên là người của nàng tuy đã theo đại quân suốt cả đoạn đường, nhưng dù sao cũng không quen thuộc với Tiêu Chấp Vũ như nàng.

Tiêu Chấp Vũ gật đầu, đang muốn quay người rời đi thì đột nhiên ngừng bước, nhìn chăm chú vào Lãnh Hạ, thong thả mà trịnh trọng phun ra hai chữ: “Cảm tạ!”

Vừa rồi hắn đã nghe Tiêu Phượng nói, biết được là do Lãnh Hạ cứu nàng, tuy nàng rời cung cũng vì Lãnh Hạ nhưng nếu không có nàng ấy thì có lẽ Phượng nhi đã bỏ mạng ở Cách Căn thành, nhất thi hai mệnh.

Lãnh Hạ chậm rãi nở nụ cười, lắc đầu, trịnh trọng đáp: “Nàng là bằng hữu của ta!”

Tiêu Chấp Vũ nhìn vẻ mặt nàng lúc nói những lời này, khuôn mặt diễm lệ tựa như phủ đầy những ánh hào quang, chói mắt khiến người khác không dám nhìn gần.

Hai chữ bằng hữu nói thì dễ nhưng có mấy người có thể làm được như hai nữ nhân này, vì bằng hữu vào sinh ra tử không tiếc mạng, như thể đó là bổn phận cần thực hiện.

Trước đó, vì tính tình ái muội mà hắn không thể có sắc mặt tốt với nữ nhân nhưng đến giờ hắn mới phát hiện, ở một mặt khác, hắn còn không bằng hai nữ nhân này.

Tiêu Chấp Vũ thở dài một tiếng, cùng lúc đó, cục cưng trong lòng hắn cũng ‘Xì’ một tiếng………..

Tiêu Chấp Vũ sửng sốt, một mùi thối liền lan ra bốn phía, hắn hung hăng nhíu nhíu mày, có chút luống cuống nhìn về phía Lãnh Hạ.

Lãnh Hạ lui về phía sau, cũng cau mày.

Khuôn mặt băng sơn của Tiêu Chấp Vũ lập tức bị vỡ nát, hắn nhăn mặt nhăn mũi bước lên, muốn đưa vật nhỏ này cho Lãnh Hạ.

Lãnh Hạ lui thêm bước nữa, chỉ chỉ một gian sương phòng trống ở bên cạnh, có chút hả hê nói: “Không bằng Tiêu tướng quân bồi dưỡng một chút tình cảm với tiểu Hoàng tử, bên trong có tã sạch.”

Khóe miệng Tiêu Chấp Vũ giật một cái, nhận mệnh đẩy cửa ra đi vào.

Lãnh Hạ đua tã cho hắn rồi đứng sang bên cạnh, khoanh tay xem kịch vui.

Tiêu Chấp Vũ đặt cục cưng lên giường, tiểu bất điểm vì cảm thấy mông khó chịu mà chân tay khua khoắng loạn xạ.

Mộ Đại thần y vẫn đi theo do dự một lát xong, cố chịu mùi thối kỳ quái kia, tiến lên giữ chân tay đứa bé lại, trong mắt lộ ra sự hiếu kỳ nhè nhẹ.

Tiêu Chấp Vũ thở dài một hơi, cẩn thận cởi tã của tiểu tử kia ra, mở tã ra, mồi thối nồng nặc lại bốc lên.

Mộ Đại thần y phát tác tính sạch sẽ, lập tức buông nó ra, vận khinh công lao nhanh ra ngoài.

Tiêu Chấp Vũ co rụt mắt lại, không tốt!

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, tiểu bất điểm thoát khỏi sự kiềm chế, lại nghịch ngợm, thứ chất lỏng hôi thối kia liền chảy xuống áo choàng của hắn.

Tiêu Chấp Vũ nắm chặt hai tay, không thể nhịn được nữa, nhìn mình thảm hại lại nhìn Lãnh Hạ bàng quan, Mộ Nhị lâm trận bỏ chạy, hung hăng nghiến răng.

Hai kẻ này cùng có một đạo đức!

Phiền muộn thì phiền muộn nhưng Tiêu đại tướng quân tuyệt đối là một người làm đến nơi đến chốn, dù bị vậy nhưng vẫn chịu mùi hôi thối thay tã mới sạch sẽ cho tiểu bất điểm rồi mới rời đi.

Lãnh Hạ bế đứa bé đã sạch sẽ lên, Mộ Nhị vẫn cảnh giác nhìn đứa bé trong lòng nàng giống như nó là vật tạo chất không sạch sẽ không bằng, lông mi nhíu thật chặt, hắn vẫn giữ khoảng cách ba bước.

Mỗi khi thấy bộ dáng ngơ ngác ngây ngốc của Mộ Nhị, Lãnh Hạ luôn luôn nhịn không được mà nổi hứng trêu đùa.

Nàng bước tới gần Mộ Nhị, mày hắn lại nhíu thêm vài phần, mau chóng lui về phía sau.

Lãnh Hạ nhíu mày hỏi: “Ngươi như thế sao có thể trị liệu cho bệnh nhân?”

Mộ Nhị ngẹo đầu suy nghĩ một chút, như là bị hỏi khó, một lát sau mới ném ra hai chữ: “Không phải.”

Sau khi bổ sung, Lãnh Hạ cho ra kết luận là: Tiểu bất điểm này không phải là bệnh nhân.

Nàng liếc mắt, nghĩ thầm, dù có là bệnh nhân thì cũng thế thôi, nàng vẫn chưa quên Mộ Đại thần y sống chết không chịu cho năm người Tề Thịnh đẫm máu vào cửa.

Trong phòng, Tiêu Phượng đang vùi đầu vào lòng Chiến Bắc Diễn, thêm dầu thêm mở kể đoạn đường đầy mạo hiểm.

Nói làm hắn vẻ mặt yêu thương, bàn tay to vỗ về Tiêu Phượng, nhẹ giọng an ủi, chuyện đã suy nghĩ trên đường đều ném qua sau đầu.

Muốn hỏi hắn rốt cuộc đã nghĩ gì thì không phải là cái gì độc ác mà chỉ muốn giáo huấn Hoàng hậu dám trốn cung một chút.

Vậy mà lúc này, trong lòng Đại Tần Hoàng đế chỉ còn yêu thương và thương xót, làm gì còn nhớ cái gì mà giáo huấn, bây giờ còn nhớ hắn họ gì đã là tốt lắm rồi.

Tiêu Phượng thừa dịp hắn không chú ý, quay sang Lãnh Hạ đang đứng ở cửa nháy mắt mấy cái, bộ dạng tinh quái.

Chiến Bắc Diễn cũng vừa quay đầu lại, trong mắt ghen tuông ngập trời, dùng ánh mắt nhìn tình địch nhìn nàng, đôi mắt hồ ly tràn đầy ai oán, làm Lãnh Hạ liên tục liếc hai cái xem thường.

Ánh mắt dời xuống, liếc mắt liền thấy cục cưng trong lòng nàng, Chiến Bắc Diễn nhảy dưng lên, mặt mày rạng rỡ, muốn nói có bao nhiêu đắc ý thì có bấy nhiêu đắc ý, hắn cẩn thận bế cục cưng rồi quay đầu hỏi: “Phượng nhi, con trai của chúng ta tên là gì?”

Thanh âm kia, ngọt như mật.

Tiêu Phượng hưng phấn nói: “Tiểu Quai!”

Hoàng đế đại nhân nháy mắt một cái, cau mày lại, khóe miệng giật giật, mí mắt cũng giật giật.

“Hả?”

Tiêu Phượng cười đắc ý, gật đầu như gà mổ thóc.

Sắc mặt của Chiến Bắc Diễn lập tức thay đổi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thê tử, dò xét: “Phượng nhi……… nàng nói……… con trai của ta tên………….”

“Đúng!” Tiêu Phượng trịnh trọng gật đầu, quyết định nói: “Là Chiến Tiểu Quai!”

Chiến Bắc Diễn nhìn nhi tử trong lòng, tiểu tử này vẻ mặt đang nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt đen láy nhìn hắn, như vẫn còn chưa biết tên của mình đã bị một người mẹ không biết phải trái đặt là ‘Chiến Tiểu Quai’

Chiến Bắc Diễn suy nghĩ một hồi, nghĩ đến một Hoàng đế uy nghiêm ngồi trên long ỷ lại có tên như vậy, lập tức lắc đầu.

Không được!

Đại Tần Hoàng đế vốn bị thê quản nghiêm ngặt, lần này quyết định vì con trai mà phản lại một phen!

Hắn trầm mặc hồi lâu, trong lòng đã nghĩ hẳn một bài diễn thuyết. Nhưng lúc ngẩng đầu lên, thấy tức phụ đang hưng phấn vui mừng liền thở dài, nuốt hết những lời định nói xuống, vuốt vuốt mái tóc Tiêu Phượng, gật đầu nói: “Được, là Chiến Tiểu Quai.”

Lãnh Hạ vỗ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ, biết là sẽ vậy mà.

Từ nay về sau, trong lịch sử ngũ quốc có một Hoàng tử đầu tiên tên là ‘Tiểu Quai’ ra đời!

Lãnh Hạ vô cùng thương tiếc nhìn Chiến Tiểu Quai một chút, nhi tử này dáng vẻ băng sơn mà lại có cái tên này, nàng lắc đầu nói với Tiêu Phượng: “Để Mộ Nhị bắt mạch cho ngươi.”

Mộ Nhị đi lên trước, bắt mạch cho nàng xong rồi chậm rãi nói: “Tĩnh dưỡng.”

Hắn đứng dậy cầm bút lông vung tay viết đơn thuốc rồi tiêu sái rời khỏi phòng.

Lúc này Lãnh Hạ mới nhớ tới, hỏi: “Ngươi đi thì Đại Tần thế nào?”

Chiến Bắc Diễn đùa nghịch với nhi tử, vẻ mặt gian trá đáp lời: “Tiểu tử Bắc Việt kia, cũng cần thời gian tôi luyện.”

Lãnh Hạ nhìn trời, quả nhiên là hồ ly mặt cười nghìn năm phúc hắc, chỉ có lúc đối mặt với Tiêu Phượng mới ném hết tất cả khôn khéo cho chó gặm, với người ngoài thì có cả một bụng xấu xa!

Lúc Mộ Nhị quay lại lần nữa đã là hai canh giờ sau, trong tay hắn bưng hai bát thuốc nóng hổi, một bát đưa cho Tiêu Phượng, một bát đưa cho Lãnh Hạ.

Lãnh Hạ hơi sững sờ, nhìn bát thuốc trong tay, không hỏi một tiếng liền uống luôn, nàng chắc rằng Mộ Nhị đưa cho nàng vì muốn tốt cho nàng, hơn nữa, người này nói mỗi câu chỉ gói gọn trong vài từ, hỏi cũng chưa chắc đã hỏi được cái gì.

Nàng uống hết xong, mới thấy ánh mắt toan tính của Chiến Bắc Diễn.

Đây là lần đầu tiên Chiến Bắc Diễn thấy hình thức ở chung giữa Mộ Nhị và Lãnh Hạ, lại tin tưởng hoàn toàn này làm hắn không khỏi đổ mồ hôi thay Chiến Bắc Liệt, tiểu tử kia có biết tức phụ hắn có vô số nam nhân vây quanh không vậy………

Lãnh Hạ bĩu môi, không cần nghĩ cũng biết lão hồ ly này đang nghĩ cái gì, cảm tình của nàng và Chiến Bắc Liệt rất kiên định!

Không nhìn, túm lấy Mộ Nhị ra ngoài.

==

Hôm sau, Tiêu Chấp Vũ dẫn đại quân dời thành, đi theo còn có Chiến Bắc Diễn, nếu đã xác định Tiêu Phượng bình yên vô sự thì đương nhiên phải đến Tắc Nạp xem một chút, dù sao Chiến Bắc Diễn không phải chỉ là phu quân của Tiêu Phượng, phụ thân của Chiến Tiểu Quai, mà còn là Đại Tần Hoàng đế.

Chung Thương, Mục Thiên Mục Dương là ám vệ của Chiến Bắc Liệt đương nhiên cũng phải đi theo, ba người Cuồng Phong từ lúc Lãnh Hạ mới đến đã bị Chiến Bắc Liệt đưa cho nàng.

Lãnh Hạ ở đâu, bọn họ ở đó.

Còn Thí Thiên thì bị Lãnh Hạ giữ lại, vẫn đóng ở ngoài Cách Căn thành.

Như vậy, trong Cách Căn thành cũng chỉ còn lại có Tiêu Phượng, Mộ Nhị và Diệp Nhất Hoàng rảnh rỗi dắt lão Mã đi dạo cả ngày.

Mỗi lần Mộ Nhị đưa thuốc cho Tiêu Phượng đều không quên chuẩn bị một bát cho Lãnh Hạ, Lãnh Hạ vẫn thế, không hỏi gì, trực tiếp uống.

Chiến báo cứ ba ngày lại truyền tin mới đến, chín ngày trước, Mãn Đô Lạp Đồ đã bị Tiêu Chấp Vũ đánh hạ, hai ngày trước, Tề Cách Mộc cũng bị hạ, đến giờ, phía nam Bắc Yến đã chỉ còn phía tây nam, Tây Vệ đang giằng co với La thành.

Việc đáng nhắc tới là, trong lúc này, tên Mộ Dung Lãnh Hạ Liệt Vương phi như mọc cách bay khắp đại lục, không ai không biết, Liệt Vương phi dùng bảy mươi lăm người đối chiến ba nghìn người, đánh hạ Cách Căn thành.

Cách Căn thành chỉ là một thành trấn nhỏ nhưng điều khiến mọi người sợ hãi là cách thức hạ thành.



Nhất thời, ngũ quốc khiếp sợ!

==

Bắc Yến, Tắc Nạp.

Chiến Bắc Liệt ngồi ở trong Hàm Hương Tiểu Trúc, nhìn tin tức vừa nhận được, lật qua lật lại nhìn không sót một chữ nào.

Qua mấy trăm chữ, hắn như đã thấy tức phụ hắn ti nghễ thiên hạ, ngạo nghễ nhếch môi cười, hợp đến mức không thể hợp hơn.

Chung Trì ở trước mặt mở lời nhắc nhở: “Gia, tờ giấy sắp bị người làm nát bét rồi, lật qua lật lại cả trăm lần, kẻ ngốc mà như thế thì cũng ngại mất mặt.”

“Ngươi thì biết cái gì?” Chiến Bắc Liệt trừng mắt, ghét bỏ bĩu môi: “Cút đi xa một chút, đừng làm lão tử chướng mắt, có thời gian thì đi tới chỗ nhạc phụ ngươi đi.”

Nhạc phụ………

Chung Trì nghĩ ngợi xưng hô này một lần, như cảm thấy bất khả thi, gương mặt vui vẻ thoáng nỗi buồn: “Gia, sao người không chịu xuống địa lao, ta đã đến nhiều lần nhưng Kim Thụy Vương rất quật cường, không hề có ý thỏa hiệp.”

Lúc Chung Trì mới trở lại, Kim Thụy Vương đã bị Tô Cốt đang ngồi trên long ỷ giải vào đại lao, Tô Cốt xưng đế xong liền thấy mọi việc không thuận lợi như hắn nghĩ, trong triều, trung thần phản đối hắn còn hơn một nửa, hắn hoặc giết hoặc giam lỏng giải quyết một ít, liền khiến triều thần bất mãn.

Cứ như vậy, chỉ có thể đổi thành áp dụng chính sách dụ dỗ, tạm thời ổn định thế cục.

Việc phản đối trong triều thực chất ít nhiều cũng do Chiến Bắc Liệt thúc đẩy, sau khi Lãnh Hạ rời đi hắn rất nhàn rỗi, dùng quan to lộc hậu thu mua mấy triều thần Bắc Yến, dù sao Bắc Yến đã tận số là chuyện mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra, chỉ có Tô Cốt bị thù hận và ngôi vị hoàng đế làm mê muội đầu óc.

Mắt thấy quân đội Đại Tần sĩ khí ngút trời, Đông Sở vẫn đóng tại Dạ Hòa Sâm, Tô Cốt liền luống cuống, nếu lúc này có được mười vạn tinh binh của Kim Thụy Vương thì có thể nói chính là một sự giúp đỡ to lớn!

Mười vạn tinh binh trú đóng ở ngoại ô Tắc Nạp, chỉ nghe theo Kim Thụy Vương sai đâu đánh đó, Tô Cốt dùng mọi thủ đoạn mà vẫn không thể nào lay chuyển được, cũng may trong tay hắn còn có thứ để duy trì trạng thái giằng co, ngươi bất động, ta không động.

Tô Cốt cứ nghĩ là Tiên Vu hoàng tộc chỉ còn lại có Kim Thụy Vương, chỉ cần giải quyết người này là xong ai ngờ hắn mềm cứng đều không chịu, dù là cưỡng bức dụ dỗ hay dùng hình thì đều không thể làm hắn dao động chút nào.

Kim Thụy Vương cứ bị giam ở địa lao như thế, Chung Trì dẫn Châu Mã vào thăm hắn vài lần, quả thật hắn rất kiên quyết.

Chiến Bắc Liệt nhìn sắc trời một chút. Đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đi địa lao.”

==

Bắc Yến, địa lao.

Kim Thụy Vương y phục áo tù nhân nhuốm máu, vết roi đầy người, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không hề có vẻ chật vật, khuôn mặt đầy chính khí lẫm lẫm, hắn nhìn nam nhân trước mặt, trong mắt hiện lên tinh quang, chậm rãi nói: “Đại Tần Liệt Vương?”

Chiến Bắc Liệt nhếch môi một cái, gật đầu nói: “Kim Thụy Vương ánh mắt thật tốt!”

“Không dám nhận Liệt Vương tán thưởng!” Kim Thụy Vương lạnh lùng: “Không ngờ Liệt Vương đã sớm ở Tắc Nạp, thật buồn cười là không ai hay biết!”

Rồi hắn lại chuyển mắt tới Chung Trì ở sau lưng Chiến Bắc Liệt, khinh bỉ nói: “Tiểu tử, ngươi lại tới làm gì? Muốn làm hiền tế của Bản vương, ngươi còn chưa đủ tư cách!”

Thấy thái độ kiên quyết của hắn, Chung Trì buồn bực gãi đầu một cái, mặt dày mày dạn hô: “Nhạc phụ bớt giận.”

Kim Thụy Vương trợn to mắt, tức giận chửi ầm lên: “Ngươi cái đồ Tần tiểu tử Đại Tần không biết xấu hổ này, dám gọi Bản vương là nhạc phụ, không biết đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì mê hoặc Châu Mã, chỉ cần còn Bản vương ở đây một ngày, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện bước vào đại môn nhà Tiên Vu!”

Chung Trì trừng mắt, cái gì mà tiến vào đại môn nhà ngươi, nói như kiểu lão tử muốn ở rể không bằng.

Hắn đang định nói, Chiến Bắc Liệt đã giơ tay lên, ngăn hắn lại, nhếch miệng lên, lời nói thong thả mà đầy sát khí: “Ý tứ của Kim Thụy Vương là chỉ cần ngươi chết, Châu Mã mới có thể thành thân với Chung Trì?”

Chung Trì cả kinh, đứng chôn chân tại chỗ, mặc cho Chiến Bắc Liệt từng bước từng bước lại gần Kim Thụy Vương, trọng kiếm trong tay lóe ra hàn quang lẫm liệt, làm toàn bộ địa lao phủ đầy sát khí……..

Ánh mắt của Kim Thụy Vương lóe lên, cũng không có hành động gì, phản kháng là hoàn toàn vô dụng, công phu của Đại Tần Chiến thần sao hắn có thể so sánh được, hắn ngồi ngay ngắn, khuôn mặt hiên ngang lẫm liệt, khẳng khái chịu chết.

Chiến Bắc Liệt giơ trọng kiếm lên, giữa không trung xẹt qua một đường sáng bén nhọn, tốc độ cực nhanh lao tới cổ Kim Thụy Vương, khí tức lạnh lẽo lao tới gần, nhưng khi cách cổ một chút, bỗng dừng lại!

Kim Thụy Vương thở phào một hơi, chậm rãi mở mắt, trán vã đầy mồ hôi hột.

“Vương gia vẫn còn muốn sống đấy chứ?” Chiến Bắc Liệt thu hồi trọng kiếm, không nhanh không chậm nói: “Ngươi nhận định Tô Cốt không dám giết không dám giết, nhận định tại hạ sẽ không giết ngươi, cho nên không sợ hãi, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi lúc nãy, tính mạng khó giữ, Vương gia cũng sợ chứ? Tại hạ thấy Vương gia cũng không phải là người sợ chết, nhưng trên đời vẫn còn nhiều điều phiền muộn chưa xong, Vương gia cam tâm chịu chết ư? Loạn thần tặc tử còn chưa diệt, giặc ngoài Bắc Yến còn không lùi, bách tính còn không được an bình, Châu Mã còn chưa có nơi gửi gắm, Vương gia có thể từ bỏ mà chết sao?”

Kim Thụy Vương chẳng hề nói một lời nào chỉ nhìn chằm chằm Chiến Bắc Liệt.

Chiến Bắc Liệt nhún vai nói tiếp: “Vương gia có từng nghĩ tới, bản thân thích hợp ngồi lên long ỷ?”

Kim Thụy Vương nhíu nhíu mày, chợt nghe hắn nói tiếp: “Bắc Yến đã đổi chủ, dù có đánh lui giặc ngoài, thì đã không còn họ Tiên Vu nữa rồi, Tiên Vu hoàng tộc đã bị Tô Cốt tàn sát hầu như không còn, có còn thì cũng chỉ là ngươi nắm trong tay mười vạn tinh binh, có lẽ Vương gia là tướng tài hợp dùng binh nhưng không hợp làm người thống trị, chắc ngươi cũng rất rõ ràng. Nếu Bắc Yến đã không còn là thiên hạ của họ Tiên Vu, vậy thì đổi ai cũng đâu có gì khác….”

Kim Thụy Vương nhíu nhíu mày, cười lạnh nói: “Sao lại không khác? Tốt xấu gì Tô Cốt cũng là người Bắc Yến!”

Chiến Bắc Liệt lắc đầu, cười khinh miệt: “Nếu Kim Thụy Vương chỉ có chút khí phách như thế, coi như hôm nay Bản vương mất công đi một chuyến!”

Hắn quay người đi ra ngoài, không có mảy may lưu luyến, Kim Thụy Vương đột nhiên gọi lại: “Ngươi có ý gì?”

Chiến Bắc Liệt không quay đầu lại, ngừng bước, trong giọng nói có ý trào phúng: “Bản vương vốn coi ngươi là một Vương gia yêu dân như con, không ngờ cũng chỉ thế thôi, trong khoảng thời gian này Tô Cốt đã làm những gì, mặc kệ giặc ngoại xâm mà tiến hành cung biến, khiến cho triều đình Bắc Yến nội loạn, tru diệt Tiên Vu hoàng tộc, diệt sạch, để một kẻ chỉ muốn tư lợi cá nhân như thế thống trị, có thể cho bách tính Bắc Yến cái gì? Lẽ nào trăm vạn bách tính Bắc Yến, lại không bằng một dòng họ sao?”

Chiến Bắc Liệt thoải mái cười to, trong tiếng cười ẩn chứa sự khinh thường: “Thì ra Kim Thụy Vương người người ca tụng cũng chỉ thế thôi!”

“Làm sao Bản vương có thể tin tưởng, Đại Tần sẽ đối xử tử tế với bách tính Bắc Yến ta?” Kim Thụy Vương hừ lạnh một tiếng, nắm chặt bàn tay đang run rẩy, không để Chiến Bắc Liệt nhìn ra chút nào.

“Mặt khác, Vương gia sủng ái nữ nhi như mạng, lẽ nào thà để Châu Mã và Chung Trì hai bên thù hận chứ không nguyện thân thuộc một nhà? Không muốn nữ nhi có một nơi chốn tốt?” Hắn lắc đầu, ngăn vẻ khinh bỉ của Kim Thụy Vương, nói tiếp: “Đừng hỏi tại sao ta có thể đảm bảo Chung Trì là một nơi chốn tốt, hắn là người như thế nào chắc chắn trong lòng Vương gia đã sớm có phán đoán, chuyện nữ nhi như thế này dù ta có đảm bảo cũng không đảm bảo được, điều ta có thể đảm bảo, chỉ có bách tính Bắc Yến dưới sự thống trị của Đại Tần………”

Hắn giơ tay lên, vẻ mặt trịnh trọng, từng chữ từng chữ nói: “Một khi Bắc Yến thuộc về Đại Tần, Bản vương Đại Tần Liệt Vương Chiến Bắc Liệt xin thề, nhất định sẽ đối xử tử tế với bách tính Bắc Yến như con dân Đại Tần, nếu như trái lời, tuyệt tự tuyệt tôn!”

Chiến Bắc Liệt nói xong, ưng mâu thản nhiên nhìn Kim Thụy Vương, trong mắt chứa vô vàn tự tin và khí phách.

Kim Thụy Vương hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, cũng đang nhìn hắn, lát sau liền cười ha ha: “Được! Được! Đại Tần Chiến thần danh bất hư truyền, Bản vương đã già rồi, sau này sẽ là thiên hạ của thế hệ các ngươi, Bản vương chịu thua!”

==

Ba ngày sau, móng ngựa phá tan sự yên lặng nơi Tắc Nạp, gió to mưa tuyết khắp đất trời, mười vạn đại quân mặc khôi giáp, đứng thành hàng nghiêm chỉnh, vây chặt quanh phía nam Tắc Nạp.

Lúc quân đội Đại Tần ở dưới thành, Đông Phương Nhuận bên kia cũng dẫn đại quân đóng ở phía đông Tắc Nạp.

Đại địch trước mặt, trong một đêm, Tô Cốt đã ra vào địa lao bảy lần, cuối cùng cũng thuyết phục được Kim Thụy Vương, đồng ý tạm thời giúp Bắc Yến một tay.

Một hồi đại chiến sắp sửa xảy ra!

Hai ngón tay cứng nhắc bắt mạch trong chốc lát, Mộ Nhị buông tay nàng ra, dùng ánh mắt cực kì kinh ngạc nhìn nàng.

Lãnh Hạ trừng mắt lên, trong lòng có chút chột dạ, không lẽ Mộ Đại thần y lại là tà môn ngoại đạo, chẳng lẽ đã biết chuyện nàng khai hắn ra?

Nàng ho khan một tiếng, đang định nói gì đó thì liền thấy Mộ Nhị trịnh trọng phun ra hai chữ: “Nghỉ ngơi.”

Lãnh Hạ khiêu mi, chắc là lúc ở dưới Hoàng lăng nàng đã bị hàn khí nhập thể, nàng cười cười: “Sẽ.”

Mộ Nhị nghe nàng đảm bảo xong liền hơi nhíu mày rồi gật đầu.

Hình thức ở chung của hai người như vậy đã hấp dẫn sự chú ý của Thác Bạt Nhung, hắn rất hứng thú vuốt cằm, dùng ánh mắt mập mờ đảo qua đảo lại giữa Lãnh Hạ và Mộ Nhị, rồi lại nhìn Diệp Nhất Hoàng đang lôi kéo lão Mã rất muốn nói chuyện, đôi mắt lóe sáng.

Giỏi thật, Đại Tần Chiến thần này rốt cuộc đã đội bao nhiêu nón xanh? (Ở Trung Quốc, đàn ông có vợ ngoại tình thì bị nói là đội nón xanh)

Nam nhân vừa rồi vẻ mặt bắt kẻ thông dâm thì chưa nói, bây giờ còn có thêm hai người nữa, đúng là đủ các loại hình a!

Chậc chậc chậc……..

Lãnh Hạ bị bộ dáng phát hiện gian tình của hắn làm cáu đến mức nở một nụ cười, nụ cười này rơi vào mắt Thác Bạt Nhung, làm hắn lập tức dâng lên mười vạn phần cảnh giác, sao lại quên nữ nhân này bưu hãn không giống nữ nhân chứ.

Thác Bạt Nhung điểm mũi chân một cái, lập tức chuồn đi mất.

Lãnh Hạ nhìn bóng lưng của hắn, ngọc thủ vuốt cằm, hừm, chạy được hòa thượng không chạy được miếu.

“Ân nhân!” Diệp Nhất Hoàng khổ sở kéo lão Mã lên, cuối cùng cũng chen được vào giữa Lãnh Hạ và Mộ Nhị, vui vẻ nói: “Ân nhân, quả thật là người không bị sao cả?”

Lãnh Hạ vỗ vỗ vai hắn, gật đầu nói: “Đa tạ quan tâm.”

Cái vỗ này lập tức khiến Diệp Nhất Hoàng vui đến mức mất phương hướng, ngây ngốc đứng đó, đây là lần đầu tiên ân nhân có vẻ mặt ôn hòa như thế a!

Đợi hắn si ngốc ngơ ngác, cười ngây ngô hồi lâu, lúc có phản ứng lại, hai mắt lập tức trừng lớn, phía trước vắng vẻ, làm gì còn bóng Lãnh Hạ và Mộ Nhị nữa.

Bên trong tửu lâu, Lãnh Hạ kéo tay áo Mộ Nhị, vừa đi vừa nói: “Lần này Tiêu Phượng sinh con rất tổn hại tới cơ thể, vừa lúc ngươi đến, vào xem nàng một lát đi.”

Mộ Nhị lê bước theo sau, đi tới lầu hai, liền nhìn thấy Tiêu Chấp Vũ đang bế đứa cháu trai, khuôn mặt băng sơn không thay đổi.

Hắn chăm chú nhìn đứa bé trong lòng, đứa bé cũng dùng khuôn mặt băng sơn nhìn hắn, một lớn một nhỏ chẳng giống nhau bao nhiêu nhưng vẻ mặt kia quả thật như từ một khuôn đúc ra, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Lãnh Hạ thấy thú vị, cười cười: “Tiêu tướng quân định bao giờ rời đi?”

Tiêu Chấp Vũ thu lại ánh mắt, trầm ngâm chỉ trong chốc lát, chậm rãi nói: “Mai sẽ đi luôn, Cách Căn thành đã được Vương phi ổn định, cũng không cần lãng phí thời gian, Vương phi có muốn theo đại quân lên phía bắc không?”

Lãnh Hạ lắc đầu nói: “Không được, đường xá xóc nảy, Tiêu Phượng vừa mới sinh, không thích hợp đi lại xa, còn cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa, chắc là Chiến Bắc Diễn cũng muốn đi theo đại quân lên phía bắc, thời gian này ta và Mộ Nhị sẽ ở lại chăm sóc Tiêu Phượng, đợi Bắc Yến được ổn định tạm tạm rồi sẽ đến Tắc Nạp hội hợp.”

Khóe miệng Tiêu Chấp Vũ giật một cái, là vì một câu ‘Chiến Bắc Diễn’ kia của Lãnh Hạ, Liệt Vương phi này thật là to gan lớn mật, dám gọi thẳng tục danh của Hoàng thượng, hơn nữa nhìn nàng xem, bộ dáng còn rất đương nhiên, như thể lẽ ra là phải thế.

Tiêu Chấp Vũ khẽ lắc đầu một cái, lập tức quăng câu nói vừa nghe xong: “Vậy cũng tốt, sắp xảy ra đại chiến, nếu Phượng nhi ở đó ta sẽ rất lo lắng.”

Muội muội kia của hắn có lực phá hoại không thể coi thường, chỉ có không nghĩ ra chứ tuyệt đối không có gì không làm được, ở đây là ổn thỏa nhất rồi.

Lãnh Hạ suy nghĩ một chút, nói rằng: “Thí Thiên ta sẽ để lại đây.”

Thí Thiên là người của nàng tuy đã theo đại quân suốt cả đoạn đường, nhưng dù sao cũng không quen thuộc với Tiêu Chấp Vũ như nàng.

Tiêu Chấp Vũ gật đầu, đang muốn quay người rời đi thì đột nhiên ngừng bước, nhìn chăm chú vào Lãnh Hạ, thong thả mà trịnh trọng phun ra hai chữ: “Cảm tạ!”

Vừa rồi hắn đã nghe Tiêu Phượng nói, biết được là do Lãnh Hạ cứu nàng, tuy nàng rời cung cũng vì Lãnh Hạ nhưng nếu không có nàng ấy thì có lẽ Phượng nhi đã bỏ mạng ở Cách Căn thành, nhất thi hai mệnh.

Lãnh Hạ chậm rãi nở nụ cười, lắc đầu, trịnh trọng đáp: “Nàng là bằng hữu của ta!”

Tiêu Chấp Vũ nhìn vẻ mặt nàng lúc nói những lời này, khuôn mặt diễm lệ tựa như phủ đầy những ánh hào quang, chói mắt khiến người khác không dám nhìn gần.

Hai chữ bằng hữu nói thì dễ nhưng có mấy người có thể làm được như hai nữ nhân này, vì bằng hữu vào sinh ra tử không tiếc mạng, như thể đó là bổn phận cần thực hiện.

Trước đó, vì tính tình ái muội mà hắn không thể có sắc mặt tốt với nữ nhân nhưng đến giờ hắn mới phát hiện, ở một mặt khác, hắn còn không bằng hai nữ nhân này.

Tiêu Chấp Vũ thở dài một tiếng, cùng lúc đó, cục cưng trong lòng hắn cũng ‘Xì’ một tiếng………..

Tiêu Chấp Vũ sửng sốt, một mùi thối liền lan ra bốn phía, hắn hung hăng nhíu nhíu mày, có chút luống cuống nhìn về phía Lãnh Hạ.

Lãnh Hạ lui về phía sau, cũng cau mày.

Khuôn mặt băng sơn của Tiêu Chấp Vũ lập tức bị vỡ nát, hắn nhăn mặt nhăn mũi bước lên, muốn đưa vật nhỏ này cho Lãnh Hạ.

Lãnh Hạ lui thêm bước nữa, chỉ chỉ một gian sương phòng trống ở bên cạnh, có chút hả hê nói: “Không bằng Tiêu tướng quân bồi dưỡng một chút tình cảm với tiểu Hoàng tử, bên trong có tã sạch.”

Khóe miệng Tiêu Chấp Vũ giật một cái, nhận mệnh đẩy cửa ra đi vào.

Lãnh Hạ đua tã cho hắn rồi đứng sang bên cạnh, khoanh tay xem kịch vui.

Tiêu Chấp Vũ đặt cục cưng lên giường, tiểu bất điểm vì cảm thấy mông khó chịu mà chân tay khua khoắng loạn xạ.

Mộ Đại thần y vẫn đi theo do dự một lát xong, cố chịu mùi thối kỳ quái kia, tiến lên giữ chân tay đứa bé lại, trong mắt lộ ra sự hiếu kỳ nhè nhẹ.

Tiêu Chấp Vũ thở dài một hơi, cẩn thận cởi tã của tiểu tử kia ra, mở tã ra, mồi thối nồng nặc lại bốc lên.

Mộ Đại thần y phát tác tính sạch sẽ, lập tức buông nó ra, vận khinh công lao nhanh ra ngoài.

Tiêu Chấp Vũ co rụt mắt lại, không tốt!

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, tiểu bất điểm thoát khỏi sự kiềm chế, lại nghịch ngợm, thứ chất lỏng hôi thối kia liền chảy xuống áo choàng của hắn.

Tiêu Chấp Vũ nắm chặt hai tay, không thể nhịn được nữa, nhìn mình thảm hại lại nhìn Lãnh Hạ bàng quan, Mộ Nhị lâm trận bỏ chạy, hung hăng nghiến răng.

Hai kẻ này cùng có một đạo đức!

Phiền muộn thì phiền muộn nhưng Tiêu đại tướng quân tuyệt đối là một người làm đến nơi đến chốn, dù bị vậy nhưng vẫn chịu mùi hôi thối thay tã mới sạch sẽ cho tiểu bất điểm rồi mới rời đi.

Lãnh Hạ bế đứa bé đã sạch sẽ lên, Mộ Nhị vẫn cảnh giác nhìn đứa bé trong lòng nàng giống như nó là vật tạo chất không sạch sẽ không bằng, lông mi nhíu thật chặt, hắn vẫn giữ khoảng cách ba bước.



Mỗi khi thấy bộ dáng ngơ ngác ngây ngốc của Mộ Nhị, Lãnh Hạ luôn luôn nhịn không được mà nổi hứng trêu đùa.

Nàng bước tới gần Mộ Nhị, mày hắn lại nhíu thêm vài phần, mau chóng lui về phía sau.

Lãnh Hạ nhíu mày hỏi: “Ngươi như thế sao có thể trị liệu cho bệnh nhân?”

Mộ Nhị ngẹo đầu suy nghĩ một chút, như là bị hỏi khó, một lát sau mới ném ra hai chữ: “Không phải.”

Sau khi bổ sung, Lãnh Hạ cho ra kết luận là: Tiểu bất điểm này không phải là bệnh nhân.

Nàng liếc mắt, nghĩ thầm, dù có là bệnh nhân thì cũng thế thôi, nàng vẫn chưa quên Mộ Đại thần y sống chết không chịu cho năm người Tề Thịnh đẫm máu vào cửa.

Trong phòng, Tiêu Phượng đang vùi đầu vào lòng Chiến Bắc Diễn, thêm dầu thêm mở kể đoạn đường đầy mạo hiểm.

Nói làm hắn vẻ mặt yêu thương, bàn tay to vỗ về Tiêu Phượng, nhẹ giọng an ủi, chuyện đã suy nghĩ trên đường đều ném qua sau đầu.

Muốn hỏi hắn rốt cuộc đã nghĩ gì thì không phải là cái gì độc ác mà chỉ muốn giáo huấn Hoàng hậu dám trốn cung một chút.

Vậy mà lúc này, trong lòng Đại Tần Hoàng đế chỉ còn yêu thương và thương xót, làm gì còn nhớ cái gì mà giáo huấn, bây giờ còn nhớ hắn họ gì đã là tốt lắm rồi.

Tiêu Phượng thừa dịp hắn không chú ý, quay sang Lãnh Hạ đang đứng ở cửa nháy mắt mấy cái, bộ dạng tinh quái.

Chiến Bắc Diễn cũng vừa quay đầu lại, trong mắt ghen tuông ngập trời, dùng ánh mắt nhìn tình địch nhìn nàng, đôi mắt hồ ly tràn đầy ai oán, làm Lãnh Hạ liên tục liếc hai cái xem thường.

Ánh mắt dời xuống, liếc mắt liền thấy cục cưng trong lòng nàng, Chiến Bắc Diễn nhảy dưng lên, mặt mày rạng rỡ, muốn nói có bao nhiêu đắc ý thì có bấy nhiêu đắc ý, hắn cẩn thận bế cục cưng rồi quay đầu hỏi: “Phượng nhi, con trai của chúng ta tên là gì?”

Thanh âm kia, ngọt như mật.

Tiêu Phượng hưng phấn nói: “Tiểu Quai!”

Hoàng đế đại nhân nháy mắt một cái, cau mày lại, khóe miệng giật giật, mí mắt cũng giật giật.

“Hả?”

Tiêu Phượng cười đắc ý, gật đầu như gà mổ thóc.

Sắc mặt của Chiến Bắc Diễn lập tức thay đổi, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thê tử, dò xét: “Phượng nhi……… nàng nói……… con trai của ta tên………….”

“Đúng!” Tiêu Phượng trịnh trọng gật đầu, quyết định nói: “Là Chiến Tiểu Quai!”

Chiến Bắc Diễn nhìn nhi tử trong lòng, tiểu tử này vẻ mặt đang nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt đen láy nhìn hắn, như vẫn còn chưa biết tên của mình đã bị một người mẹ không biết phải trái đặt là ‘Chiến Tiểu Quai’

Chiến Bắc Diễn suy nghĩ một hồi, nghĩ đến một Hoàng đế uy nghiêm ngồi trên long ỷ lại có tên như vậy, lập tức lắc đầu.

Không được!

Đại Tần Hoàng đế vốn bị thê quản nghiêm ngặt, lần này quyết định vì con trai mà phản lại một phen!

Hắn trầm mặc hồi lâu, trong lòng đã nghĩ hẳn một bài diễn thuyết. Nhưng lúc ngẩng đầu lên, thấy tức phụ đang hưng phấn vui mừng liền thở dài, nuốt hết những lời định nói xuống, vuốt vuốt mái tóc Tiêu Phượng, gật đầu nói: “Được, là Chiến Tiểu Quai.”

Lãnh Hạ vỗ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ, biết là sẽ vậy mà.

Từ nay về sau, trong lịch sử ngũ quốc có một Hoàng tử đầu tiên tên là ‘Tiểu Quai’ ra đời!

Lãnh Hạ vô cùng thương tiếc nhìn Chiến Tiểu Quai một chút, nhi tử này dáng vẻ băng sơn mà lại có cái tên này, nàng lắc đầu nói với Tiêu Phượng: “Để Mộ Nhị bắt mạch cho ngươi.”

Mộ Nhị đi lên trước, bắt mạch cho nàng xong rồi chậm rãi nói: “Tĩnh dưỡng.”

Hắn đứng dậy cầm bút lông vung tay viết đơn thuốc rồi tiêu sái rời khỏi phòng.

Lúc này Lãnh Hạ mới nhớ tới, hỏi: “Ngươi đi thì Đại Tần thế nào?”

Chiến Bắc Diễn đùa nghịch với nhi tử, vẻ mặt gian trá đáp lời: “Tiểu tử Bắc Việt kia, cũng cần thời gian tôi luyện.”

Lãnh Hạ nhìn trời, quả nhiên là hồ ly mặt cười nghìn năm phúc hắc, chỉ có lúc đối mặt với Tiêu Phượng mới ném hết tất cả khôn khéo cho chó gặm, với người ngoài thì có cả một bụng xấu xa!

Lúc Mộ Nhị quay lại lần nữa đã là hai canh giờ sau, trong tay hắn bưng hai bát thuốc nóng hổi, một bát đưa cho Tiêu Phượng, một bát đưa cho Lãnh Hạ.

Lãnh Hạ hơi sững sờ, nhìn bát thuốc trong tay, không hỏi một tiếng liền uống luôn, nàng chắc rằng Mộ Nhị đưa cho nàng vì muốn tốt cho nàng, hơn nữa, người này nói mỗi câu chỉ gói gọn trong vài từ, hỏi cũng chưa chắc đã hỏi được cái gì.

Nàng uống hết xong, mới thấy ánh mắt toan tính của Chiến Bắc Diễn.

Đây là lần đầu tiên Chiến Bắc Diễn thấy hình thức ở chung giữa Mộ Nhị và Lãnh Hạ, lại tin tưởng hoàn toàn này làm hắn không khỏi đổ mồ hôi thay Chiến Bắc Liệt, tiểu tử kia có biết tức phụ hắn có vô số nam nhân vây quanh không vậy………

Lãnh Hạ bĩu môi, không cần nghĩ cũng biết lão hồ ly này đang nghĩ cái gì, cảm tình của nàng và Chiến Bắc Liệt rất kiên định!

Không nhìn, túm lấy Mộ Nhị ra ngoài.

==

Hôm sau, Tiêu Chấp Vũ dẫn đại quân dời thành, đi theo còn có Chiến Bắc Diễn, nếu đã xác định Tiêu Phượng bình yên vô sự thì đương nhiên phải đến Tắc Nạp xem một chút, dù sao Chiến Bắc Diễn không phải chỉ là phu quân của Tiêu Phượng, phụ thân của Chiến Tiểu Quai, mà còn là Đại Tần Hoàng đế.

Chung Thương, Mục Thiên Mục Dương là ám vệ của Chiến Bắc Liệt đương nhiên cũng phải đi theo, ba người Cuồng Phong từ lúc Lãnh Hạ mới đến đã bị Chiến Bắc Liệt đưa cho nàng.

Lãnh Hạ ở đâu, bọn họ ở đó.

Còn Thí Thiên thì bị Lãnh Hạ giữ lại, vẫn đóng ở ngoài Cách Căn thành.

Như vậy, trong Cách Căn thành cũng chỉ còn lại có Tiêu Phượng, Mộ Nhị và Diệp Nhất Hoàng rảnh rỗi dắt lão Mã đi dạo cả ngày.

Mỗi lần Mộ Nhị đưa thuốc cho Tiêu Phượng đều không quên chuẩn bị một bát cho Lãnh Hạ, Lãnh Hạ vẫn thế, không hỏi gì, trực tiếp uống.

Chiến báo cứ ba ngày lại truyền tin mới đến, chín ngày trước, Mãn Đô Lạp Đồ đã bị Tiêu Chấp Vũ đánh hạ, hai ngày trước, Tề Cách Mộc cũng bị hạ, đến giờ, phía nam Bắc Yến đã chỉ còn phía tây nam, Tây Vệ đang giằng co với La thành.

Việc đáng nhắc tới là, trong lúc này, tên Mộ Dung Lãnh Hạ Liệt Vương phi như mọc cách bay khắp đại lục, không ai không biết, Liệt Vương phi dùng bảy mươi lăm người đối chiến ba nghìn người, đánh hạ Cách Căn thành.

Cách Căn thành chỉ là một thành trấn nhỏ nhưng điều khiến mọi người sợ hãi là cách thức hạ thành.

Nhất thời, ngũ quốc khiếp sợ!

==

Bắc Yến, Tắc Nạp.

Chiến Bắc Liệt ngồi ở trong Hàm Hương Tiểu Trúc, nhìn tin tức vừa nhận được, lật qua lật lại nhìn không sót một chữ nào.

Qua mấy trăm chữ, hắn như đã thấy tức phụ hắn ti nghễ thiên hạ, ngạo nghễ nhếch môi cười, hợp đến mức không thể hợp hơn.

Chung Trì ở trước mặt mở lời nhắc nhở: “Gia, tờ giấy sắp bị người làm nát bét rồi, lật qua lật lại cả trăm lần, kẻ ngốc mà như thế thì cũng ngại mất mặt.”

“Ngươi thì biết cái gì?” Chiến Bắc Liệt trừng mắt, ghét bỏ bĩu môi: “Cút đi xa một chút, đừng làm lão tử chướng mắt, có thời gian thì đi tới chỗ nhạc phụ ngươi đi.”

Nhạc phụ………

Chung Trì nghĩ ngợi xưng hô này một lần, như cảm thấy bất khả thi, gương mặt vui vẻ thoáng nỗi buồn: “Gia, sao người không chịu xuống địa lao, ta đã đến nhiều lần nhưng Kim Thụy Vương rất quật cường, không hề có ý thỏa hiệp.”

Lúc Chung Trì mới trở lại, Kim Thụy Vương đã bị Tô Cốt đang ngồi trên long ỷ giải vào đại lao, Tô Cốt xưng đế xong liền thấy mọi việc không thuận lợi như hắn nghĩ, trong triều, trung thần phản đối hắn còn hơn một nửa, hắn hoặc giết hoặc giam lỏng giải quyết một ít, liền khiến triều thần bất mãn.

Cứ như vậy, chỉ có thể đổi thành áp dụng chính sách dụ dỗ, tạm thời ổn định thế cục.

Việc phản đối trong triều thực chất ít nhiều cũng do Chiến Bắc Liệt thúc đẩy, sau khi Lãnh Hạ rời đi hắn rất nhàn rỗi, dùng quan to lộc hậu thu mua mấy triều thần Bắc Yến, dù sao Bắc Yến đã tận số là chuyện mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra, chỉ có Tô Cốt bị thù hận và ngôi vị hoàng đế làm mê muội đầu óc.

Mắt thấy quân đội Đại Tần sĩ khí ngút trời, Đông Sở vẫn đóng tại Dạ Hòa Sâm, Tô Cốt liền luống cuống, nếu lúc này có được mười vạn tinh binh của Kim Thụy Vương thì có thể nói chính là một sự giúp đỡ to lớn!

Mười vạn tinh binh trú đóng ở ngoại ô Tắc Nạp, chỉ nghe theo Kim Thụy Vương sai đâu đánh đó, Tô Cốt dùng mọi thủ đoạn mà vẫn không thể nào lay chuyển được, cũng may trong tay hắn còn có thứ để duy trì trạng thái giằng co, ngươi bất động, ta không động.

Tô Cốt cứ nghĩ là Tiên Vu hoàng tộc chỉ còn lại có Kim Thụy Vương, chỉ cần giải quyết người này là xong ai ngờ hắn mềm cứng đều không chịu, dù là cưỡng bức dụ dỗ hay dùng hình thì đều không thể làm hắn dao động chút nào.

Kim Thụy Vương cứ bị giam ở địa lao như thế, Chung Trì dẫn Châu Mã vào thăm hắn vài lần, quả thật hắn rất kiên quyết.

Chiến Bắc Liệt nhìn sắc trời một chút. Đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đi địa lao.”

==

Bắc Yến, địa lao.

Kim Thụy Vương y phục áo tù nhân nhuốm máu, vết roi đầy người, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không hề có vẻ chật vật, khuôn mặt đầy chính khí lẫm lẫm, hắn nhìn nam nhân trước mặt, trong mắt hiện lên tinh quang, chậm rãi nói: “Đại Tần Liệt Vương?”

Chiến Bắc Liệt nhếch môi một cái, gật đầu nói: “Kim Thụy Vương ánh mắt thật tốt!”

“Không dám nhận Liệt Vương tán thưởng!” Kim Thụy Vương lạnh lùng: “Không ngờ Liệt Vương đã sớm ở Tắc Nạp, thật buồn cười là không ai hay biết!”

Rồi hắn lại chuyển mắt tới Chung Trì ở sau lưng Chiến Bắc Liệt, khinh bỉ nói: “Tiểu tử, ngươi lại tới làm gì? Muốn làm hiền tế của Bản vương, ngươi còn chưa đủ tư cách!”

Thấy thái độ kiên quyết của hắn, Chung Trì buồn bực gãi đầu một cái, mặt dày mày dạn hô: “Nhạc phụ bớt giận.”

Kim Thụy Vương trợn to mắt, tức giận chửi ầm lên: “Ngươi cái đồ Tần tiểu tử Đại Tần không biết xấu hổ này, dám gọi Bản vương là nhạc phụ, không biết đã dùng thủ đoạn hèn hạ gì mê hoặc Châu Mã, chỉ cần còn Bản vương ở đây một ngày, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện bước vào đại môn nhà Tiên Vu!”

Chung Trì trừng mắt, cái gì mà tiến vào đại môn nhà ngươi, nói như kiểu lão tử muốn ở rể không bằng.

Hắn đang định nói, Chiến Bắc Liệt đã giơ tay lên, ngăn hắn lại, nhếch miệng lên, lời nói thong thả mà đầy sát khí: “Ý tứ của Kim Thụy Vương là chỉ cần ngươi chết, Châu Mã mới có thể thành thân với Chung Trì?”

Chung Trì cả kinh, đứng chôn chân tại chỗ, mặc cho Chiến Bắc Liệt từng bước từng bước lại gần Kim Thụy Vương, trọng kiếm trong tay lóe ra hàn quang lẫm liệt, làm toàn bộ địa lao phủ đầy sát khí……..

Ánh mắt của Kim Thụy Vương lóe lên, cũng không có hành động gì, phản kháng là hoàn toàn vô dụng, công phu của Đại Tần Chiến thần sao hắn có thể so sánh được, hắn ngồi ngay ngắn, khuôn mặt hiên ngang lẫm liệt, khẳng khái chịu chết.

Chiến Bắc Liệt giơ trọng kiếm lên, giữa không trung xẹt qua một đường sáng bén nhọn, tốc độ cực nhanh lao tới cổ Kim Thụy Vương, khí tức lạnh lẽo lao tới gần, nhưng khi cách cổ một chút, bỗng dừng lại!

Kim Thụy Vương thở phào một hơi, chậm rãi mở mắt, trán vã đầy mồ hôi hột.

“Vương gia vẫn còn muốn sống đấy chứ?” Chiến Bắc Liệt thu hồi trọng kiếm, không nhanh không chậm nói: “Ngươi nhận định Tô Cốt không dám giết không dám giết, nhận định tại hạ sẽ không giết ngươi, cho nên không sợ hãi, nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi lúc nãy, tính mạng khó giữ, Vương gia cũng sợ chứ? Tại hạ thấy Vương gia cũng không phải là người sợ chết, nhưng trên đời vẫn còn nhiều điều phiền muộn chưa xong, Vương gia cam tâm chịu chết ư? Loạn thần tặc tử còn chưa diệt, giặc ngoài Bắc Yến còn không lùi, bách tính còn không được an bình, Châu Mã còn chưa có nơi gửi gắm, Vương gia có thể từ bỏ mà chết sao?”

Kim Thụy Vương chẳng hề nói một lời nào chỉ nhìn chằm chằm Chiến Bắc Liệt.

Chiến Bắc Liệt nhún vai nói tiếp: “Vương gia có từng nghĩ tới, bản thân thích hợp ngồi lên long ỷ?”

Kim Thụy Vương nhíu nhíu mày, chợt nghe hắn nói tiếp: “Bắc Yến đã đổi chủ, dù có đánh lui giặc ngoài, thì đã không còn họ Tiên Vu nữa rồi, Tiên Vu hoàng tộc đã bị Tô Cốt tàn sát hầu như không còn, có còn thì cũng chỉ là ngươi nắm trong tay mười vạn tinh binh, có lẽ Vương gia là tướng tài hợp dùng binh nhưng không hợp làm người thống trị, chắc ngươi cũng rất rõ ràng. Nếu Bắc Yến đã không còn là thiên hạ của họ Tiên Vu, vậy thì đổi ai cũng đâu có gì khác….”

Kim Thụy Vương nhíu nhíu mày, cười lạnh nói: “Sao lại không khác? Tốt xấu gì Tô Cốt cũng là người Bắc Yến!”

Chiến Bắc Liệt lắc đầu, cười khinh miệt: “Nếu Kim Thụy Vương chỉ có chút khí phách như thế, coi như hôm nay Bản vương mất công đi một chuyến!”

Hắn quay người đi ra ngoài, không có mảy may lưu luyến, Kim Thụy Vương đột nhiên gọi lại: “Ngươi có ý gì?”

Chiến Bắc Liệt không quay đầu lại, ngừng bước, trong giọng nói có ý trào phúng: “Bản vương vốn coi ngươi là một Vương gia yêu dân như con, không ngờ cũng chỉ thế thôi, trong khoảng thời gian này Tô Cốt đã làm những gì, mặc kệ giặc ngoại xâm mà tiến hành cung biến, khiến cho triều đình Bắc Yến nội loạn, tru diệt Tiên Vu hoàng tộc, diệt sạch, để một kẻ chỉ muốn tư lợi cá nhân như thế thống trị, có thể cho bách tính Bắc Yến cái gì? Lẽ nào trăm vạn bách tính Bắc Yến, lại không bằng một dòng họ sao?”

Chiến Bắc Liệt thoải mái cười to, trong tiếng cười ẩn chứa sự khinh thường: “Thì ra Kim Thụy Vương người người ca tụng cũng chỉ thế thôi!”

“Làm sao Bản vương có thể tin tưởng, Đại Tần sẽ đối xử tử tế với bách tính Bắc Yến ta?” Kim Thụy Vương hừ lạnh một tiếng, nắm chặt bàn tay đang run rẩy, không để Chiến Bắc Liệt nhìn ra chút nào.

“Mặt khác, Vương gia sủng ái nữ nhi như mạng, lẽ nào thà để Châu Mã và Chung Trì hai bên thù hận chứ không nguyện thân thuộc một nhà? Không muốn nữ nhi có một nơi chốn tốt?” Hắn lắc đầu, ngăn vẻ khinh bỉ của Kim Thụy Vương, nói tiếp: “Đừng hỏi tại sao ta có thể đảm bảo Chung Trì là một nơi chốn tốt, hắn là người như thế nào chắc chắn trong lòng Vương gia đã sớm có phán đoán, chuyện nữ nhi như thế này dù ta có đảm bảo cũng không đảm bảo được, điều ta có thể đảm bảo, chỉ có bách tính Bắc Yến dưới sự thống trị của Đại Tần………”

Hắn giơ tay lên, vẻ mặt trịnh trọng, từng chữ từng chữ nói: “Một khi Bắc Yến thuộc về Đại Tần, Bản vương Đại Tần Liệt Vương Chiến Bắc Liệt xin thề, nhất định sẽ đối xử tử tế với bách tính Bắc Yến như con dân Đại Tần, nếu như trái lời, tuyệt tự tuyệt tôn!”

Chiến Bắc Liệt nói xong, ưng mâu thản nhiên nhìn Kim Thụy Vương, trong mắt chứa vô vàn tự tin và khí phách.

Kim Thụy Vương hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, cũng đang nhìn hắn, lát sau liền cười ha ha: “Được! Được! Đại Tần Chiến thần danh bất hư truyền, Bản vương đã già rồi, sau này sẽ là thiên hạ của thế hệ các ngươi, Bản vương chịu thua!”

==

Ba ngày sau, móng ngựa phá tan sự yên lặng nơi Tắc Nạp, gió to mưa tuyết khắp đất trời, mười vạn đại quân mặc khôi giáp, đứng thành hàng nghiêm chỉnh, vây chặt quanh phía nam Tắc Nạp.

Lúc quân đội Đại Tần ở dưới thành, Đông Phương Nhuận bên kia cũng dẫn đại quân đóng ở phía đông Tắc Nạp.

Đại địch trước mặt, trong một đêm, Tô Cốt đã ra vào địa lao bảy lần, cuối cùng cũng thuyết phục được Kim Thụy Vương, đồng ý tạm thời giúp Bắc Yến một tay.

Một hồi đại chiến sắp sửa xảy ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Sủng Cuồng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook