Chương 136: Hậu Nhân Phù Thành
Hạ Lan Mẫn Nguyệt
16/10/2016
Nói đến cái này, đôi mắt tràn đầy hứng thú của lão ngoan đồng nghiêm túc hẳn: “Ngươi muốn biết ư?”
Lãnh Hạ không nói gì, trực giác cho nàng biết, chỉ cần hỏi, lão ngoan đồng sẽ nói hết cho nàng.
Quả nhiên, ông trầm mặc một lúc rồi thở dài, chậm rãi nói: “Nha đầu, ngươi cũng nên biết, có một số thứ ngươi đã nhận thì đồng nghĩa cũng có một số trách nhiệm phải gánh vác.”
Lãnh Hạ cười nhạt, không ngạc nhiên chút nào hỏi: “Ý tiền bối là Phù thành đã bị diệt, lấy được bảo tàng Phù thành thì cũng phải báo thù thay người Phù thành.”
Lão ngoan đồng lại lắc đầu, trong cái nhìn nghi ngờ của nàng, ông thong thả nói: “Không, chiếm được ký ức và thân thể của Mộ Dung Lãnh Hạ thì cũng phải gánh vác trách nhiệm của nàng ấy.”
Vẻ mặt thản nhiên của Lãnh Hạ hơi biến đổi, chậm rãi híp mắt lại, nhìn chăm chú lão ngoan đồng một lúc lâu rồi cười khẽ: “Vẫn là câu nói kia, tiền bối tinh tường.”
Nói như vậy, không thể nghi ngờ chính là thừa nhận!
Trong mắt lão ngoan đồng xẹt qua một tia tán thưởng, vui mừng nói: “Một tiểu nha đầu rất được! Lão nhân gia đã không nhìn lầm ngươi!”
Trước đó là lão ngoan đồng thử dò xét thân phận của Lãnh Hạ, hơn nữa với y thuật của ông đã sớm khẳng định được đây chính là Mộ Dung Lãnh Hạ, chỉ có điều tính cách lại khác hoàn toàn với nha đầu nhát gan mà ông biết mười lăm năm kia, khác nhau một trời một vực.
Lão ngoan đồng tự nhận, đã sống rất lâu, có thể nhìn người rất chuẩn, không ai có thể giả vờ trước mặt ông, Mộ Dung Lãnh Hạ mười lăm năm trước, tuyệt đối không phải là giả vờ.
Cho nên ông mới nghĩ đến khả năng kia, tuy thật khó tin nhưng ông chắc chắn đó là sự thật.
Lão ngoan đồng nhìn Lãnh Hạ rất bình tĩnh, càng nhìn càng thấy hài lòng, đến tuổi này đã nhìn nhiều thứ, rất ít chuyện có thể khiến ông ngạc nhiên, mà Lãnh Hạ mới ít tuổi như thế, biểu hiện như vậy……..
Không sợ hãi, không khiếp đảm, không miễn cưỡng, không từ chối, không kháng cự.
Thật sự là khiến ông tán thưởng!
Lãnh Hạ nhướn mày, trực giác cho nàng biết thân thế của Mộ Dung Lãnh Hạ không đơn giản như nàng nghĩ.
Lão ngoan đồng thở dài một tiếng, nói liên tục: “Chuyện này phải nói từ trước đây, lão thành chủ Phù thành phong lưu suốt đời, cưới vô số phi tần không nói, ở bên ngoài cũng phong lưu không ít, Hà Tú chính là một trong những kết quả của những lần phong lưu. Mẹ Hà Tú lúc đó đã có chồng, cũng chính là cha của Hà Vĩnh Sinh, sau khi bỏ chồng đến Phù thành, không ngờ thành chủ còn nhiều nữ nhân khác, lập tức giận dữ rời đi, mà cha của Hà Vĩnh Sinh thì là là một người thành thật, vẫn đón nàng ấy và đứa bé trong bụng về, cũng chính là Hà Tú…….”
Lãnh Hạ lẳng lặng nghe, gật đầu, nói cách khác, Hà Tú chính là con gái của lão thành chủ Phù thành tiền nhiệm, là huynh muội cùng cha khác mẹ với thành chủ Phù thành.
“Sau đó, không ai biết chuyện này, đến lúc lớn lên Hà Tú cũng không biết thân thế của mình, có một phụ thân phú khả địch quốc, lại phải sống khổ sở, rồi bị đưa vào Hoàng cung Tây Vệ làm nô tỳ.” Lão ngoan đồng nói, trong mắt hiện ra vài phần thương hại: “Đến tận mười bảy năm trước, thành chủ Phù thành được mời vào cung dự tiệc, thấy Hà Tú giống mình liền điều tra, mới biết đó chính là muội muội lưu lạc của mình. Thành chủ thấy Hà Tú sống khổ sở nên nổi lòng thương, hy vọng có thể dẫn nàng rời khỏi cung, quay về Phù thành nhận tổ quy tông.”
“Bà ấy nhận lời ư?” Lãnh Hạ chắc chắn hỏi, nếu Hà Tú không đồng ý thì cũng sẽ không có chuyện sau này.
Lão ngoan đồng gật đầu, đáp: “Đồng ý, hôm sau, Vệ vương biết được chuyện này, lão ta cũng không biết quan hệ của hai người, lại tưởng thành chủ nhìn trúng Hà Tú, lập tức nổi lòng tham, giam lỏng Hà Tú lại rồi sai người dịch dung thành nàng ấy, theo thành chủ trở về Phù thành.”
Chuyện về sau, chính là thảm kịch đẫm máu mà thiên hạ vẫn đồn!
Đêm xuống, Hà Tú giả bắt giữ thành chủ Phù thành, Vệ vương và Hà Tú giả trong ứng ngoài hợp, dùng tính mạng thành chủ để uy hiếp, bắt Phù thành mở cánh cửa đã đóng kín cả trăm năm ra, lúc vó sắt Tây Vệ giày xéo Phù thành cũng không ngờ ngân khố nơi đây rỗng tuếch, cực kỳ tức giận, tàn sát toàn bộ Phù thành!
Lãnh Hạ quay đầu nhìn về phía Vệ vương, tướng mạo giống mình bảy tám phần, dù bây giờ đã rất yếu nhưng vẫn có thể thấy ngày trẻ hẳn là một đại mỹ nam, người có vẻ ngoài như vậy ai ngờ lại là một đế vương tàn bạo…….
Quả nhiên, nhìn người không thể nhìn tướng mạo!
Nàng khoanh tay lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó………” Ông nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi khôi phục dáng dấp của lão ngoan đồng, cười toe toét nói: “Súc sinh này quay về Hoàng cung, vẫn không cam lòng nên cường bạo Hà Tú, sinh ra Mộ Dung Lãnh Hạ!”
Lãnh Hạ liếc mắt, đi thẳng vào trọng tâm: “Bản đồ bảo tàng là sao?”
Nàng chợt nhớ lại bí mật ở dưới hoàng lăng, vuốt cằm hỏi: “Có phải là thành chủ Tịch Thu, sau khi bị Yến Thái tử Ba Tra lừa lấy quân phí nên đã chuyển khân khó đi phòng ngừa hậu họa?”
“Ồ?” Lão ngoan đồng vuốt râu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng một lúc rồi ngạc nhiên nói: “Nha đầu, sao ngươi lại biết chuyện bí mật như thế của Phù thành ta?”
“Phù thành ngươi?” Lãnh Hạ nhanh chóng nắm được trọng điểm, chậm rãi cười hỏi: “Tiền bối cũng là người Phù thành ư?”
Lão ngoan đồng lập tức nhảy ra xa, vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng, bĩu môi nói: “Nha đầu nhà ngươi rất quỷ quyệt, muốn lão nhân gia nói sao!”
Nàng dựa vào lan can, khoanh tay lại không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ông.
Lão ngoan đồng phi thân lên xà nhà hỏi: “Nha đầu, ngươi còn chưa cho lão nhân gia câu trả lời đâu, huyết hải thâm cừu kia báo hay không, khôi phục đại nghiệp làm hay không?”
Lãnh Hạ buông tay, thản nhiên lắc đầu trước vẻ chờ mong của ông, thuận miệng nói: “Coi như là nghe một chút chuyện xưa thôi.”
Lão ngoan đồng trợn trắng mắt!
Ngươi ngươi ngươi………
Này, vở kịch không diễn như thế a!
Ông lập tức nhảy xuống, khoa tay múa chân, trừng mắt: “Ngươi chính là hậu nhân cuối cùng của Phù thành! Sao ngươi có thể mặc kệ? Sao có thể mặc kệ? Sao có thể mặc kệ thản nhiên như thế?”
Lãnh Hạ thở dài, nàng biết hắn rất khẩn thiết, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Tiền bối, ngươi cũng nói, Phù thành chỉ còn lại có mình ta là hậu nhân, thế trừ ngươi thì còn ai nữa?”
Lão ngoan đồng lắc đầu, trung thực đáp: “Bị huyết tẩy hết rồi, không còn nữa.”
“Đúng vậy, vấn đề chính là ở đây, Phù thành đã không còn ai nữa rồi!” Lãnh Hạ nhìn thẳng vào đôi mắt có mấy phần đờ đẫn kia, không đành lòng đành phải nói tiếp: “Tiền bối, ta tin rằng mười bảy năm qua ngươi vẫn luôn mong Phù thành được khôi phục, nhưng sao trước đó không nói cho Mộ Dung Lãnh Hạ những điều này, vì ngươi biết, chuyện này không phải là chuyện mà một người có thể làm được, rất khó, trong ngũ quốc có nước nào không muốn xưng vương đâu, làm gì có nước nào trơ mắt nhìn Phù thành được xây dựng lại, bọn họ đều đang nhòm ngó, chờ bản đồ bảo tàng xuất hiện, chỉ cần Phù thành được xây dựng lại sẽ bị cả năm nước bao vây tấn công.”
Ánh mắt của lão ngoan đồng lóe lóe, nghe nàng nói tiếp: “Hiện tại có ta nên ngươi lại có hy vọng, ngươi cho là ta có thể làm được, đúng vậy, cứ cho là ta làm được đi, dù Phù thành được xây lại thật nhưng dân chúng đâu? Dân chúng mới là linh hồn của Phù thành, dân chúng Phù thành đã không còn, người đến ở là ai, là người Tây Vệ, Đại Tần, Đông Sở, Bắc Yến, Nam Hàn!”
Lão ngoan đồng không tự chủ được mà lùi lại một bước, nỉ non: “Không còn…… không còn……..”
Ông muốn phản bác lại lời Lãnh Hạ, nhưng lại phát hiện, mỗi câu mỗi chữ nàng nói, đều là thật!
Phù thành, đã không còn!
Từ mười bảy năm trước, đã không còn!
Lãnh Hạ xoay người, thấy Mộ Nhị vẫn ngơ ngác đứng đó, lúc này cũng đang nhìn lão ngoan đồng đang nản lòng thoái chí, trong đôi mắt kia, có vài phần đau lòng.
Nàng quay lưng về phía ông, ném lại một câu cuối cùng: “Tiền bối, ngươi hãy nghĩ cho kỹ, có nên vì một cái tên mà khơi mào chiến loạn!”
Lão ngoan đồng cụp hai mắt lại, trong mắt có mấy phần đấu tranh…….
Một lát sau mới thở dài một tiếng: “Nha đầu, ngươi gán cho ta một cái tội lớn như thế, lão hủ không thể nhận nổi.”
Đúng lúc này, bên ngoài lãnh cung truyền đến những âm thanh ồn ào, những tiếng bước chân hỗn loạn, những tiếng binh khí va vào nhau, tiếng người la lét, rất hỗn loạn.
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, lâu như vậy mới phát hiện!
Túm lấy lão Hoàng đế đang hôn mê, nàng quăng cho Mộ Nhị đang đờ ra, điểm nhẹ mũi chân một cái phi thân lên xà nhà, ngay sau đó, Mộ Nhị và lão ngoan đồng cũng xuất hiện ở hai bên nàng.
Ba người nín thở, nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài ngày càng rõ ràng, càng ngày càng nhanh, rồi một đội thị vệ xông vào, nhìn quanh một lượt rồi lại mau chóng rút đi.
Đến tận khi tiếng bước chân đã đi xa, vẫn còn có thể nghe được tiếng của bọn chúng.
“Aizz, con mẹ nó, đang yên đang lành, Hoàng thượng lại biến mất tăm!”
“Đội trưởng, ngay cả lãnh cung vắng vẻ nhất cũng đã tìm, hay là Hoàng thượng đã không còn ở trong cung nữa?”
” Đây không phải là chuyện ngươi có thể nói, chư vị Hoàng tử Công chúa đều đã tới, mau đến nơi khác tìm đi!”
Ba người nhảy xuống, lão ngoan đồng cào cào tóc, bĩu môi nhìn lão Hoàng đế mà Mộ Nhị đang cõng hỏi: “Nha đầu, làm gì với lão già này bây giờ?”
Lãnh Hạ nghĩ một chút rồi quyết định: “Cổ Mặc Trai!”
==
Trong tẩm điện của lão Hoàng đế, các Hoàng tử Công chúa đều đã đến đông đủ, vây quanh chiếc giường trống không, ngoài cửa có hai tên thái giám đang quỳ, và một loạt thị vệ.
Mộ Dung Triết đạp thẳng một cước vào mặt một tên thái giám, làm miệng hắn chảy đầy máu tươi, quát lớn: “Phế vật! Phế vật!”
Mộ Dung Tiêu khẽ cười một tiếng, phe phẩy chiết phiến nói: “Vừa ăn cướp vừa la làng là như vậy sao?”
“Ngươi có ý gì?” Mộ Dung Triết túm áo hẳn, trong mắt có mấy tia ngoan lệ: “Ngươi muốn nói là ta bắt cóc Phụ hoàng sao?”
Mộ Dung Tiêu không chút hoang mang, gấp quạt lại rồi gõ vào tay hắn, nói rất thâm ý: “Tam ca bị ta nói trúng nên thẹn quá hóa giận sao?”
Hắn buông tay ra, cũng tĩnh tâm lại rồi cười lạnh: “Có khi là ngươi chó cùng rứt giậu!”
“Chó cùng rứt giậu còn chưa đến lượt ta……..” Mộ Dung Tiêu quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Tề vẫn im lặng, châm chọc nói: “Có phải không, Lục đệ?”
Lúc này, Mộ Dung Tề đã khác hoàn toàn so với trước đây, râu ria đầy mặt, hai mắt thâm quầng, hắn hơi ngẩng đầu một chút nhưng không nói gì.
Nhìn vẻ tàn tạ này của hắn, mọi người đều thấy tâm tình tốt hơn hẳn.
Mộ Dung Lãnh Nhàn ho nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: “Theo Bổn cung thấy, chuyện Phụ hoàng biến mất lớn như vậy, mấy tỷ đệ chúng ta đều tới mà có kẻ không đến mới là có vấn đề.”
Vừa dứt lời một tiếng nói thanh lãnh đã vang lên: “Đại hoàng tỷ muốn nói đến ta sao?”
Lãnh Hạ chậm rãi bước vào, đảo qua mọi người đang nghi ngờ lẫn nhau, dừng lại nhìn Mộ Dung Lãnh Nhàn đang lúng túng, nhếch môi nói: “Ta và thần y Mộ Nhị đi hái thuốc cho vi phụ hoàng, không ngờ mới về đã nghe thấy tin Phụ hoàng mất tích, càng không có ngờ, Đại hoàng tỷ lại nghi ngờ ta?”
Mộ Dung Lãnh Nhàn ngượng ngùng cười cười rồi lập tức đứng thẳng dậy, thản nhiên nói: “Bổn cung cũng chỉ suy đoán thôi, bây giờ Phụ hoàng đang mất tích, ai cũng đáng nghi.”
“Nói cách khác…..” Lãnh Hạ gật đầu: “Đại hoàng tỷ cũng khả nghi?”
Mộ Dung Lãnh Nhàn vỗ bàn một cái thật mạnh, lạnh lùng nói: “Bổn cung vẫn luôn ở phủ.”
“Đại hoàng tỷ, chuyện này cần gì phải tự làm.” Mộ Dung Triết tự nhận là ở cùng phe với Lãnh Hạ, đáp lại một cách mỉa mai: “Phái vài tên thuộc hạ làm là xong thôi!”
Mộ Dung Lãnh Nhàn tức giận muốn đánh người nhưng vẫn chưa quên phong thái của Đại Công chúa, đang định phản bác thì đã có một tiếng quát to vang lên.
“Im miệng hết cho Bổn cung!”
Nữ tử trung niên mặc phượng bào vẻ mặt giận dữ bước nhanh vào trong, sau khi dừng lại liền đảo mắt nhìn một vòng, trách cứ: “Phụ hoàng các ngươi lâm trọng bệnh, hôn mê bất tỉnh, lại vô cớ mất tích, triều đình đều hỗn loạn, vậy mà các ngươi còn có hơi sức mà tranh cãi ở đây ư?”
Lãnh Hạ nhìn bà ta, dung mạo giống Mộ Dung Lãnh Nhàn, ngay cả vẻ mặt, cử chỉ đều y hệt, đoan trang mà uy nghi, từ lúc bà ta bước vào, mọi người đều cúi đầu cụp mắt, không tranh cãi nữa, chính là Hoàng hậu đương triều.
Cùng lúc ấy, bà ta cũng nhìn Lãnh Hạ, mày liễu hơi nhíu lại, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
Thị vệ tìm kiếm hết cả hoàng cung xong trở về bẩm báo: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, không tìm được Hoàng thượng.”
Sắc mặt bà trầm xuống, tát cho hắn ta một phát, làm thị vệ kia lảo đảo đứng không vững, bà ta nhìn một người một lượt rồi nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng các ngươi không ở đây, vậy thì mọi chuyện sẽ do Bổn cung làm chủ, ai tìm được Hoàng thượng đầu tiên thì trước khi Người tỉnh dậy, người đó sẽ chấp chính thay Hoàng thượng.”
Mọi người đều sáng mắt lên, ai cũng rất quyết tâm.
Chả biết đến bao giờ lão Hoàng đế mới tỉnh dậy, có khi còn ngủ luôn không tỉnh nữa, có lời này của Hoàng hậu, vừa chấp chính vừa thao túng triều đình, trong lúc loạn lạc thế này, chính là bàn đạp tuyệt vời nhất để lên ngôi.
Lãnh Hạ cũng cau mày, hạ lệnh như thế vào lúc này là rất không sáng suốt, nếu người bắt cóc Hoàng đế đi chính là một trong số những người này thì chẳng phải là quá lợi cho kẻ đó sao?
Nữ nhân này lại rất chắc chắn, có lẽ…….
Trong tay còn quân át chủ bài!
Lãnh Hạ rất bình tĩnh mà rời đi cùng mọi người.
Hoàng hậu thầm nháy mắt với Mộ Dung Lãnh Nhàn, hai người đi thật chậm, tụt lại ở phía sau, chờ mọi người đi hết rồi mới bước về phía Phượng Tê cung.
Phượng Tê cung.
Hoàng hậu đuổi hết nha hoàn ra ngoài rồi ngồi xuống, Mộ Dung Lãnh Nhàn lo lắng hỏi: “Mẫu hậu, sao lại quyết định như thế, nếu bọn chúng tìm được Phụ hoàng trước……”
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, rót một chén trà đưa cho rồi mới lên tiếng: “Con có chí lớn là tốt, nhưng lại không biết nghĩ sâu xa, nếu cứ thiếu kiên nhẫn như thế thì sao có thể ngồi lên bị trí kia!”
Mộ Dung Lãnh Nhàn ngượng ngùng nhận lấy chén trà, ổn định tinh thần rồi gật đầu đáp: “Vâng, mẫu hậu, nhi thần sẽ chú ý.”
Lúc này Hoàng hậu mới hài lòng, cười lạnh phân tích: “Hạ lệnh này thì chẳng phải bọn chúng sẽ nháo nhào đi tìm lão già kia sao, phân tán lực chú ý của bọn chúng mới có thời gian cho chúng ta chuẩn bị.”
“Nhưng…….” Mộ Dung Lãnh Nhàn chần chừ một lát rồi mới hỏi: “Nếu có người tìm được thật…….”
“Không thể nào!” Hoàng hậu cũng không ngẩng đầu, giơ bàn tay lên thưởng thức màu móng mới sơn, rất chắc chắn: “Thích khách có thể vào cung bắt cóc lão già kia thần không biết quỷ không hay, thì sẽ không bị tìm được một cách dễ dàng đâu. Hơn nữa, dù có tìm được thì ta vẫn có cách để con ngồi lên vị trí kia.”
Mộ Dung Lãnh Nhàn sửng sốt, buông chén trà xuống, kinh ngạc nhìn bà ta: “Mẫu hậu, người nói có cách……….”
Hoàng hậu nâng mi lên nhìn ái nữ, khé môi nhếch lên một nụ cười thâm sâu khó lường, chậm rãi đứng dậy.
Đây chính là tẩm cung của bà ta, bên ngoài lại có tâm phúc canh chừng, đương nhiên là không có gì phải sợ, bà ta đi vào gian trong, rồi cầm một hộp gỗ quý giá đi ra ngoài.
Trong vẻ kinh ngạc của Mộ Dung Lãnh Nhàn, chậm rãi mở hộp ra, mở ra một con dấu vàng rực lẳng lặng nằm trong ấy.
Hai tay của Mộ Dung Lãnh Nhàn hơi run rẩy, không dám tin lấy con dấu ra, dưới đáy vẫn còn có mực dấu đỏ chót làm nổi bật tám chữ một cách rõ ràng.
Vâng mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương. (Vâng mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương: Ta cũng k rõ lắm ý của câu này, nhưng theo ta hiểu thì là vâng theo lệnh trời, trường tồn vĩnh viễn)
Chính là ngọc tỷ!
Mộ Dung Lãnh Nhàn nuốt nước miếng một cái, trên khuôn mặt đoan trang lộ ra nụ cười kích động, trong mắt lấp lánh ánh nước thực hiện được mộng đẹp.
Mà trong phòng hai người còn đang hưng phán, bên trên mái hiên có một viên ngói được để vào chỗ cũ.
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, lộ ra một chút ý cười, ống tay áo vung lên, biến mất khỏi chỗ ấy……..
==
Lúc quay về phủ Tam Hoàng tử, Mộ Nhị và lão ngoan đồng đã mang lão Hoàng đế đến Cổ Mặc Trai và trở về rồi.
Trong nửa tháng, toàn bộ Lương Đô, thậm chí Tây Vệ, đều bị các Hoàng tử lục soát đến long trời lở đất, tìm từng nhà một, cứ mỗi hai canh giờ lại lục soát một lần, không để lọt bất kỳ chỗ nào, thuộc hạ của các Hoàng tử đều nhanh chân lục soát không để người khác tìm ra trước mình, dù quật ba thước đất lên cũng phải tìm ra lão Hoàng đế!
Đối với những điều này, Lãnh Hạ chỉ cười nhạt, không lo lắng chút nào, Chung Ngân đã ở Tây Vệ nhiều nằm, đương nhiên phải có thủ đoạn.
À, còn nếu mà không giải quyết được thì cũng làm mất thể diện Chiến thần quá rồi.
Cuối cùng cũng đúng là như thế, không uổng công nàng tặng Vệ vương qua đó, Cổ Mặc Trai cũng bị lục soát vô số lần nhưng đều không tìm ra được Vệ vương.
Mà trong quá trình lục soát, chúng Hoàng tử vẫn không ngừng tranh đấu, mà ngược lại, càng đấu càng hăng.
Đến tận nửa tháng sau, đúng như Lãnh Hạ dự đoán, nhân cơ hội Vệ vương biến mất, Mộ Dung Triết và Mộ Dung Tiêu đấu nhau càng kịch liệt, không còn là mấy tên lâu la không liên quan nữa, mà các Hoàng tử khác cũng bị liên lụy theo, kinh đô vô cùng hỗn loạn.
Đầu tháng tư, trong lúc Cấm vệ quân và Hộ thành quân lục soát ở một hộ dân, vô tình có động chạm, đều ám chỉ chủ tử của đối phương bắt cóc Vệ vương, lúc đầu chỉ cãi miệng thôi, ai ngờ một lúc sau lại trở nên rất rối loạn, hai bên đánh nhau bị thương hơn nghìn người, chết hơn trăm người.
Bảy ngày sau, mâu thuẫn lần này bị đưa đến Đại Lý tự, do Đại Lý tự khanh, Hình bộ thượng thư và Ngự Sử giải quyết, thẩm đường Đại Lý tự đứng đầy người, quân lính hai bên đều băng bó đầy người. (Đại Lý tự khanh: quan đứng đầu Đại Lý tự)
Trong lúc hội thẩm, hai bên lại không nhịn được mà động tay động chân, làm cục diện vô cùng hỗn loạn, trong lúc đánh nhau lại thương vong mấy trăm người, máu tươi văng đầy đất.
Ly kỳ hơn là, Đại Lý tự khanh Đường Mộc vừa vỗ vàn một cái, đầu đã gục xuống, tắt thở.
Tự nhiên mất mạng, sau khi các ngự y chuẩn đoán xong, cũng chỉ có thể đưa ra một đáp án ba phải.
Bỗng nhiên trúng độc!
Mười sáu tháng tư, ban đêm, Tri phủ Lương Đô bị tố giác tội tham ô nhận lối lộ ba trăm vạn lượng hoàng kim, có một phong thư nặc danh đặt trên bàn Tứ Hoàng tử.
Hôm sau, Mộ Dung Tiêu dẫn người đến phủ, liền thấy ngay thi thể của hắn, cửa sổ và cửa ra vào đều đóng chặt, không có dấu vết nào cho thấy có người ngoài vào, một thanh đao cắm thẳng vào ngực, mà tay hắn còn đang nắm chuôi dao, trên bàn có bằng chứng nhận hối lộ rất rõ ràng.
Mộ Dung Tiêu trầm mặc một lúc rồi kết luận là sợ tội tự sát.
Năm ngày sau, Chỉ huy sứ hoàng thành vệ sau một đêm say sưa ở thanh lâu, sảy chân rơi xuống hồ lúc tờ mờ sáng, không kịp cứu, chết đuối.
Cuối tháng, Hoàng cung mất trộm.
Lúc thị vệ tìm trộm, đến tẩm cung của mẫu phi Ngũ hoàng tử, lập tức trợn mắt há hốc mồm, trên giường, Chân phi đang trần truồng ngủ với một thị vệ, lúc bị đánh thức, hai thân thể dính lấy nhau.
Hoàng hậu lập tức chạy tới, Chân phi bị xử lăng trì.
Cũng trong lúc ấy, khi Ngũ hoàng tử biết tin muốn vào cung, lại tìm được long bào trong phủ, màu sắc tối cao, hoa văn tối cao, mưu triều soán vị, chứng cứ vô cùng xác thực!
……….
Vô số tình huống liên tục diễn ra, mọi người trong Lương Đô đều cảm thấy có phần bất an.
Nhưng bọn họ cũng hiểu, cuộc chiến tranh vương vị này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra, điều này là chắc chắn, thắng làm vua thua làm giặc.
Mà lúc này, không khí tháng năm khá rực rỡ, mùi hương thoang thoảng.
Lãnh Hạ một thân bạch y rộng thùng thình, nằm ngửa trên tháp ở ngoài sân, nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng ấm áp, cánh tay trắng nõn dịu dàng vuốt bụng, có thai đã năm tháng nên bụng đã lộ khá rõ, y bào mỏng manh dán vào cơ thể, lộ ra một độ cong tròn trịa.
Lão ngoan đồng ở bên cạnh nhảy lên nhảy xuống, nói luôn mồm: “Nha đầu, ngươi có nghe không đó? Lão nhân gia muốn nói đại sự!”
Lãnh Hạ chậm rãi mở mắt, lười biếng nói: “Có nghe, đại quân Nam Hàn tập kết ở biên giới Tây Vệ, có vẻ là muốn khai chiến.”
Lão ngoan đồng bĩu môi, lẩm bẩm: “Đúng là vẫn nghe.”
Lãnh Hạ chống tay ngồi dậy, bỗng nhiên trong bụng nàng có chút động tĩnh, như thể là bị thứ gì đó đạp một cái, nhẹ nhàng, mềm mại, giống như đạp vào lòng nàng………..
Một cảm giác khác thường bỗng lan ra toàn cơ thể!
Việc này xảy ra rất đột nhiên, bình tĩnh như Lãnh Đại sát thủ cũng không khỏi bối rối……….
Vẻ mặt của nàng lập tức cứng đờ, hai mắt trợn tròn, bộ dạng này thật sự khiến lão ngoan đồng cho rằng, đây chính là Mộ Nhị giả gái!
Ông ghé sát mặt mình vào mặt Lãnh Hạ, thấy nàng ngây ngô một hồi rồi chớp chớp mắt mấy cái, khóe môi chậm rãi cong lên, dần dần biến thành một độ cong thật lớn, cười rạng rỡ và hạnh phúc………..
Lão ngoan đồng ôm đầu, đây là lần đầu tiên thấy nha đầu kia có vẻ mặt như thế, vươn tay ra khua khua trước mặt nàng, ngạc nhiên nói: “Nha đầu, có gì chơi vui sao?”
Hai tay nhẹ nhàng xoa bụng, Lãnh Hạ lắc đầu, không nói.
Nàng sẽ giữ cảm giác hạnh phúc của một người mẹ này cho riêng mình, từ từ hưởng thụ………
“Keo kiệt!” Lão ngoan đồng lầu bầu một câu rồi lập tức ném chuyện này ra sau đầu, vội vàng hỏi: “Đại quân Nam Hàn sắp tới, phải làm sao bây giờ?”
Lãnh Hạ cười yếu ớt khiêu mi, trêu tức: “Không phải là tiền bối vẫn mong thấy Tây Vệ bị diệt, báo thù cho Phù thành sao?”
“Phi!” Hắn phun phì phì trừng mắt nhìn Lãnh Hạ, chỉ vào nàng nói: “Ngươi, tiểu nha đầu này, không cần kích động ta, lão nhân gia hận hoàng thất Tây Vệ chứ không phải những người dân vô tội kia! Tuy ta đã già nhưng còn chưa hồ đồ đâu, nếu Nam Hàn đánh tới thì người thống khổ chính là dân chúng!”
Lãnh Hạ nhướn nhướn mày, nghiêm túc nhìn ông một lúc, nhìn làm ông cảm thấy mất tự nhiên, hai má phiếm hồng mới thản nhiên đi ra ngoài viện.
Lão ngoan đồng lập tức đuổi theo, vừa đi vừa ồn ào: “Nha đầu, ngươi đi đâu?”
“Cổ Mặc Trai!”
Lãnh Hạ không nói gì, trực giác cho nàng biết, chỉ cần hỏi, lão ngoan đồng sẽ nói hết cho nàng.
Quả nhiên, ông trầm mặc một lúc rồi thở dài, chậm rãi nói: “Nha đầu, ngươi cũng nên biết, có một số thứ ngươi đã nhận thì đồng nghĩa cũng có một số trách nhiệm phải gánh vác.”
Lãnh Hạ cười nhạt, không ngạc nhiên chút nào hỏi: “Ý tiền bối là Phù thành đã bị diệt, lấy được bảo tàng Phù thành thì cũng phải báo thù thay người Phù thành.”
Lão ngoan đồng lại lắc đầu, trong cái nhìn nghi ngờ của nàng, ông thong thả nói: “Không, chiếm được ký ức và thân thể của Mộ Dung Lãnh Hạ thì cũng phải gánh vác trách nhiệm của nàng ấy.”
Vẻ mặt thản nhiên của Lãnh Hạ hơi biến đổi, chậm rãi híp mắt lại, nhìn chăm chú lão ngoan đồng một lúc lâu rồi cười khẽ: “Vẫn là câu nói kia, tiền bối tinh tường.”
Nói như vậy, không thể nghi ngờ chính là thừa nhận!
Trong mắt lão ngoan đồng xẹt qua một tia tán thưởng, vui mừng nói: “Một tiểu nha đầu rất được! Lão nhân gia đã không nhìn lầm ngươi!”
Trước đó là lão ngoan đồng thử dò xét thân phận của Lãnh Hạ, hơn nữa với y thuật của ông đã sớm khẳng định được đây chính là Mộ Dung Lãnh Hạ, chỉ có điều tính cách lại khác hoàn toàn với nha đầu nhát gan mà ông biết mười lăm năm kia, khác nhau một trời một vực.
Lão ngoan đồng tự nhận, đã sống rất lâu, có thể nhìn người rất chuẩn, không ai có thể giả vờ trước mặt ông, Mộ Dung Lãnh Hạ mười lăm năm trước, tuyệt đối không phải là giả vờ.
Cho nên ông mới nghĩ đến khả năng kia, tuy thật khó tin nhưng ông chắc chắn đó là sự thật.
Lão ngoan đồng nhìn Lãnh Hạ rất bình tĩnh, càng nhìn càng thấy hài lòng, đến tuổi này đã nhìn nhiều thứ, rất ít chuyện có thể khiến ông ngạc nhiên, mà Lãnh Hạ mới ít tuổi như thế, biểu hiện như vậy……..
Không sợ hãi, không khiếp đảm, không miễn cưỡng, không từ chối, không kháng cự.
Thật sự là khiến ông tán thưởng!
Lãnh Hạ nhướn mày, trực giác cho nàng biết thân thế của Mộ Dung Lãnh Hạ không đơn giản như nàng nghĩ.
Lão ngoan đồng thở dài một tiếng, nói liên tục: “Chuyện này phải nói từ trước đây, lão thành chủ Phù thành phong lưu suốt đời, cưới vô số phi tần không nói, ở bên ngoài cũng phong lưu không ít, Hà Tú chính là một trong những kết quả của những lần phong lưu. Mẹ Hà Tú lúc đó đã có chồng, cũng chính là cha của Hà Vĩnh Sinh, sau khi bỏ chồng đến Phù thành, không ngờ thành chủ còn nhiều nữ nhân khác, lập tức giận dữ rời đi, mà cha của Hà Vĩnh Sinh thì là là một người thành thật, vẫn đón nàng ấy và đứa bé trong bụng về, cũng chính là Hà Tú…….”
Lãnh Hạ lẳng lặng nghe, gật đầu, nói cách khác, Hà Tú chính là con gái của lão thành chủ Phù thành tiền nhiệm, là huynh muội cùng cha khác mẹ với thành chủ Phù thành.
“Sau đó, không ai biết chuyện này, đến lúc lớn lên Hà Tú cũng không biết thân thế của mình, có một phụ thân phú khả địch quốc, lại phải sống khổ sở, rồi bị đưa vào Hoàng cung Tây Vệ làm nô tỳ.” Lão ngoan đồng nói, trong mắt hiện ra vài phần thương hại: “Đến tận mười bảy năm trước, thành chủ Phù thành được mời vào cung dự tiệc, thấy Hà Tú giống mình liền điều tra, mới biết đó chính là muội muội lưu lạc của mình. Thành chủ thấy Hà Tú sống khổ sở nên nổi lòng thương, hy vọng có thể dẫn nàng rời khỏi cung, quay về Phù thành nhận tổ quy tông.”
“Bà ấy nhận lời ư?” Lãnh Hạ chắc chắn hỏi, nếu Hà Tú không đồng ý thì cũng sẽ không có chuyện sau này.
Lão ngoan đồng gật đầu, đáp: “Đồng ý, hôm sau, Vệ vương biết được chuyện này, lão ta cũng không biết quan hệ của hai người, lại tưởng thành chủ nhìn trúng Hà Tú, lập tức nổi lòng tham, giam lỏng Hà Tú lại rồi sai người dịch dung thành nàng ấy, theo thành chủ trở về Phù thành.”
Chuyện về sau, chính là thảm kịch đẫm máu mà thiên hạ vẫn đồn!
Đêm xuống, Hà Tú giả bắt giữ thành chủ Phù thành, Vệ vương và Hà Tú giả trong ứng ngoài hợp, dùng tính mạng thành chủ để uy hiếp, bắt Phù thành mở cánh cửa đã đóng kín cả trăm năm ra, lúc vó sắt Tây Vệ giày xéo Phù thành cũng không ngờ ngân khố nơi đây rỗng tuếch, cực kỳ tức giận, tàn sát toàn bộ Phù thành!
Lãnh Hạ quay đầu nhìn về phía Vệ vương, tướng mạo giống mình bảy tám phần, dù bây giờ đã rất yếu nhưng vẫn có thể thấy ngày trẻ hẳn là một đại mỹ nam, người có vẻ ngoài như vậy ai ngờ lại là một đế vương tàn bạo…….
Quả nhiên, nhìn người không thể nhìn tướng mạo!
Nàng khoanh tay lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó………” Ông nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi khôi phục dáng dấp của lão ngoan đồng, cười toe toét nói: “Súc sinh này quay về Hoàng cung, vẫn không cam lòng nên cường bạo Hà Tú, sinh ra Mộ Dung Lãnh Hạ!”
Lãnh Hạ liếc mắt, đi thẳng vào trọng tâm: “Bản đồ bảo tàng là sao?”
Nàng chợt nhớ lại bí mật ở dưới hoàng lăng, vuốt cằm hỏi: “Có phải là thành chủ Tịch Thu, sau khi bị Yến Thái tử Ba Tra lừa lấy quân phí nên đã chuyển khân khó đi phòng ngừa hậu họa?”
“Ồ?” Lão ngoan đồng vuốt râu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng một lúc rồi ngạc nhiên nói: “Nha đầu, sao ngươi lại biết chuyện bí mật như thế của Phù thành ta?”
“Phù thành ngươi?” Lãnh Hạ nhanh chóng nắm được trọng điểm, chậm rãi cười hỏi: “Tiền bối cũng là người Phù thành ư?”
Lão ngoan đồng lập tức nhảy ra xa, vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng, bĩu môi nói: “Nha đầu nhà ngươi rất quỷ quyệt, muốn lão nhân gia nói sao!”
Nàng dựa vào lan can, khoanh tay lại không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ông.
Lão ngoan đồng phi thân lên xà nhà hỏi: “Nha đầu, ngươi còn chưa cho lão nhân gia câu trả lời đâu, huyết hải thâm cừu kia báo hay không, khôi phục đại nghiệp làm hay không?”
Lãnh Hạ buông tay, thản nhiên lắc đầu trước vẻ chờ mong của ông, thuận miệng nói: “Coi như là nghe một chút chuyện xưa thôi.”
Lão ngoan đồng trợn trắng mắt!
Ngươi ngươi ngươi………
Này, vở kịch không diễn như thế a!
Ông lập tức nhảy xuống, khoa tay múa chân, trừng mắt: “Ngươi chính là hậu nhân cuối cùng của Phù thành! Sao ngươi có thể mặc kệ? Sao có thể mặc kệ? Sao có thể mặc kệ thản nhiên như thế?”
Lãnh Hạ thở dài, nàng biết hắn rất khẩn thiết, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Tiền bối, ngươi cũng nói, Phù thành chỉ còn lại có mình ta là hậu nhân, thế trừ ngươi thì còn ai nữa?”
Lão ngoan đồng lắc đầu, trung thực đáp: “Bị huyết tẩy hết rồi, không còn nữa.”
“Đúng vậy, vấn đề chính là ở đây, Phù thành đã không còn ai nữa rồi!” Lãnh Hạ nhìn thẳng vào đôi mắt có mấy phần đờ đẫn kia, không đành lòng đành phải nói tiếp: “Tiền bối, ta tin rằng mười bảy năm qua ngươi vẫn luôn mong Phù thành được khôi phục, nhưng sao trước đó không nói cho Mộ Dung Lãnh Hạ những điều này, vì ngươi biết, chuyện này không phải là chuyện mà một người có thể làm được, rất khó, trong ngũ quốc có nước nào không muốn xưng vương đâu, làm gì có nước nào trơ mắt nhìn Phù thành được xây dựng lại, bọn họ đều đang nhòm ngó, chờ bản đồ bảo tàng xuất hiện, chỉ cần Phù thành được xây dựng lại sẽ bị cả năm nước bao vây tấn công.”
Ánh mắt của lão ngoan đồng lóe lóe, nghe nàng nói tiếp: “Hiện tại có ta nên ngươi lại có hy vọng, ngươi cho là ta có thể làm được, đúng vậy, cứ cho là ta làm được đi, dù Phù thành được xây lại thật nhưng dân chúng đâu? Dân chúng mới là linh hồn của Phù thành, dân chúng Phù thành đã không còn, người đến ở là ai, là người Tây Vệ, Đại Tần, Đông Sở, Bắc Yến, Nam Hàn!”
Lão ngoan đồng không tự chủ được mà lùi lại một bước, nỉ non: “Không còn…… không còn……..”
Ông muốn phản bác lại lời Lãnh Hạ, nhưng lại phát hiện, mỗi câu mỗi chữ nàng nói, đều là thật!
Phù thành, đã không còn!
Từ mười bảy năm trước, đã không còn!
Lãnh Hạ xoay người, thấy Mộ Nhị vẫn ngơ ngác đứng đó, lúc này cũng đang nhìn lão ngoan đồng đang nản lòng thoái chí, trong đôi mắt kia, có vài phần đau lòng.
Nàng quay lưng về phía ông, ném lại một câu cuối cùng: “Tiền bối, ngươi hãy nghĩ cho kỹ, có nên vì một cái tên mà khơi mào chiến loạn!”
Lão ngoan đồng cụp hai mắt lại, trong mắt có mấy phần đấu tranh…….
Một lát sau mới thở dài một tiếng: “Nha đầu, ngươi gán cho ta một cái tội lớn như thế, lão hủ không thể nhận nổi.”
Đúng lúc này, bên ngoài lãnh cung truyền đến những âm thanh ồn ào, những tiếng bước chân hỗn loạn, những tiếng binh khí va vào nhau, tiếng người la lét, rất hỗn loạn.
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, lâu như vậy mới phát hiện!
Túm lấy lão Hoàng đế đang hôn mê, nàng quăng cho Mộ Nhị đang đờ ra, điểm nhẹ mũi chân một cái phi thân lên xà nhà, ngay sau đó, Mộ Nhị và lão ngoan đồng cũng xuất hiện ở hai bên nàng.
Ba người nín thở, nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài ngày càng rõ ràng, càng ngày càng nhanh, rồi một đội thị vệ xông vào, nhìn quanh một lượt rồi lại mau chóng rút đi.
Đến tận khi tiếng bước chân đã đi xa, vẫn còn có thể nghe được tiếng của bọn chúng.
“Aizz, con mẹ nó, đang yên đang lành, Hoàng thượng lại biến mất tăm!”
“Đội trưởng, ngay cả lãnh cung vắng vẻ nhất cũng đã tìm, hay là Hoàng thượng đã không còn ở trong cung nữa?”
” Đây không phải là chuyện ngươi có thể nói, chư vị Hoàng tử Công chúa đều đã tới, mau đến nơi khác tìm đi!”
Ba người nhảy xuống, lão ngoan đồng cào cào tóc, bĩu môi nhìn lão Hoàng đế mà Mộ Nhị đang cõng hỏi: “Nha đầu, làm gì với lão già này bây giờ?”
Lãnh Hạ nghĩ một chút rồi quyết định: “Cổ Mặc Trai!”
==
Trong tẩm điện của lão Hoàng đế, các Hoàng tử Công chúa đều đã đến đông đủ, vây quanh chiếc giường trống không, ngoài cửa có hai tên thái giám đang quỳ, và một loạt thị vệ.
Mộ Dung Triết đạp thẳng một cước vào mặt một tên thái giám, làm miệng hắn chảy đầy máu tươi, quát lớn: “Phế vật! Phế vật!”
Mộ Dung Tiêu khẽ cười một tiếng, phe phẩy chiết phiến nói: “Vừa ăn cướp vừa la làng là như vậy sao?”
“Ngươi có ý gì?” Mộ Dung Triết túm áo hẳn, trong mắt có mấy tia ngoan lệ: “Ngươi muốn nói là ta bắt cóc Phụ hoàng sao?”
Mộ Dung Tiêu không chút hoang mang, gấp quạt lại rồi gõ vào tay hắn, nói rất thâm ý: “Tam ca bị ta nói trúng nên thẹn quá hóa giận sao?”
Hắn buông tay ra, cũng tĩnh tâm lại rồi cười lạnh: “Có khi là ngươi chó cùng rứt giậu!”
“Chó cùng rứt giậu còn chưa đến lượt ta……..” Mộ Dung Tiêu quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Tề vẫn im lặng, châm chọc nói: “Có phải không, Lục đệ?”
Lúc này, Mộ Dung Tề đã khác hoàn toàn so với trước đây, râu ria đầy mặt, hai mắt thâm quầng, hắn hơi ngẩng đầu một chút nhưng không nói gì.
Nhìn vẻ tàn tạ này của hắn, mọi người đều thấy tâm tình tốt hơn hẳn.
Mộ Dung Lãnh Nhàn ho nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: “Theo Bổn cung thấy, chuyện Phụ hoàng biến mất lớn như vậy, mấy tỷ đệ chúng ta đều tới mà có kẻ không đến mới là có vấn đề.”
Vừa dứt lời một tiếng nói thanh lãnh đã vang lên: “Đại hoàng tỷ muốn nói đến ta sao?”
Lãnh Hạ chậm rãi bước vào, đảo qua mọi người đang nghi ngờ lẫn nhau, dừng lại nhìn Mộ Dung Lãnh Nhàn đang lúng túng, nhếch môi nói: “Ta và thần y Mộ Nhị đi hái thuốc cho vi phụ hoàng, không ngờ mới về đã nghe thấy tin Phụ hoàng mất tích, càng không có ngờ, Đại hoàng tỷ lại nghi ngờ ta?”
Mộ Dung Lãnh Nhàn ngượng ngùng cười cười rồi lập tức đứng thẳng dậy, thản nhiên nói: “Bổn cung cũng chỉ suy đoán thôi, bây giờ Phụ hoàng đang mất tích, ai cũng đáng nghi.”
“Nói cách khác…..” Lãnh Hạ gật đầu: “Đại hoàng tỷ cũng khả nghi?”
Mộ Dung Lãnh Nhàn vỗ bàn một cái thật mạnh, lạnh lùng nói: “Bổn cung vẫn luôn ở phủ.”
“Đại hoàng tỷ, chuyện này cần gì phải tự làm.” Mộ Dung Triết tự nhận là ở cùng phe với Lãnh Hạ, đáp lại một cách mỉa mai: “Phái vài tên thuộc hạ làm là xong thôi!”
Mộ Dung Lãnh Nhàn tức giận muốn đánh người nhưng vẫn chưa quên phong thái của Đại Công chúa, đang định phản bác thì đã có một tiếng quát to vang lên.
“Im miệng hết cho Bổn cung!”
Nữ tử trung niên mặc phượng bào vẻ mặt giận dữ bước nhanh vào trong, sau khi dừng lại liền đảo mắt nhìn một vòng, trách cứ: “Phụ hoàng các ngươi lâm trọng bệnh, hôn mê bất tỉnh, lại vô cớ mất tích, triều đình đều hỗn loạn, vậy mà các ngươi còn có hơi sức mà tranh cãi ở đây ư?”
Lãnh Hạ nhìn bà ta, dung mạo giống Mộ Dung Lãnh Nhàn, ngay cả vẻ mặt, cử chỉ đều y hệt, đoan trang mà uy nghi, từ lúc bà ta bước vào, mọi người đều cúi đầu cụp mắt, không tranh cãi nữa, chính là Hoàng hậu đương triều.
Cùng lúc ấy, bà ta cũng nhìn Lãnh Hạ, mày liễu hơi nhíu lại, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.
Thị vệ tìm kiếm hết cả hoàng cung xong trở về bẩm báo: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, không tìm được Hoàng thượng.”
Sắc mặt bà trầm xuống, tát cho hắn ta một phát, làm thị vệ kia lảo đảo đứng không vững, bà ta nhìn một người một lượt rồi nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng các ngươi không ở đây, vậy thì mọi chuyện sẽ do Bổn cung làm chủ, ai tìm được Hoàng thượng đầu tiên thì trước khi Người tỉnh dậy, người đó sẽ chấp chính thay Hoàng thượng.”
Mọi người đều sáng mắt lên, ai cũng rất quyết tâm.
Chả biết đến bao giờ lão Hoàng đế mới tỉnh dậy, có khi còn ngủ luôn không tỉnh nữa, có lời này của Hoàng hậu, vừa chấp chính vừa thao túng triều đình, trong lúc loạn lạc thế này, chính là bàn đạp tuyệt vời nhất để lên ngôi.
Lãnh Hạ cũng cau mày, hạ lệnh như thế vào lúc này là rất không sáng suốt, nếu người bắt cóc Hoàng đế đi chính là một trong số những người này thì chẳng phải là quá lợi cho kẻ đó sao?
Nữ nhân này lại rất chắc chắn, có lẽ…….
Trong tay còn quân át chủ bài!
Lãnh Hạ rất bình tĩnh mà rời đi cùng mọi người.
Hoàng hậu thầm nháy mắt với Mộ Dung Lãnh Nhàn, hai người đi thật chậm, tụt lại ở phía sau, chờ mọi người đi hết rồi mới bước về phía Phượng Tê cung.
Phượng Tê cung.
Hoàng hậu đuổi hết nha hoàn ra ngoài rồi ngồi xuống, Mộ Dung Lãnh Nhàn lo lắng hỏi: “Mẫu hậu, sao lại quyết định như thế, nếu bọn chúng tìm được Phụ hoàng trước……”
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, rót một chén trà đưa cho rồi mới lên tiếng: “Con có chí lớn là tốt, nhưng lại không biết nghĩ sâu xa, nếu cứ thiếu kiên nhẫn như thế thì sao có thể ngồi lên bị trí kia!”
Mộ Dung Lãnh Nhàn ngượng ngùng nhận lấy chén trà, ổn định tinh thần rồi gật đầu đáp: “Vâng, mẫu hậu, nhi thần sẽ chú ý.”
Lúc này Hoàng hậu mới hài lòng, cười lạnh phân tích: “Hạ lệnh này thì chẳng phải bọn chúng sẽ nháo nhào đi tìm lão già kia sao, phân tán lực chú ý của bọn chúng mới có thời gian cho chúng ta chuẩn bị.”
“Nhưng…….” Mộ Dung Lãnh Nhàn chần chừ một lát rồi mới hỏi: “Nếu có người tìm được thật…….”
“Không thể nào!” Hoàng hậu cũng không ngẩng đầu, giơ bàn tay lên thưởng thức màu móng mới sơn, rất chắc chắn: “Thích khách có thể vào cung bắt cóc lão già kia thần không biết quỷ không hay, thì sẽ không bị tìm được một cách dễ dàng đâu. Hơn nữa, dù có tìm được thì ta vẫn có cách để con ngồi lên vị trí kia.”
Mộ Dung Lãnh Nhàn sửng sốt, buông chén trà xuống, kinh ngạc nhìn bà ta: “Mẫu hậu, người nói có cách……….”
Hoàng hậu nâng mi lên nhìn ái nữ, khé môi nhếch lên một nụ cười thâm sâu khó lường, chậm rãi đứng dậy.
Đây chính là tẩm cung của bà ta, bên ngoài lại có tâm phúc canh chừng, đương nhiên là không có gì phải sợ, bà ta đi vào gian trong, rồi cầm một hộp gỗ quý giá đi ra ngoài.
Trong vẻ kinh ngạc của Mộ Dung Lãnh Nhàn, chậm rãi mở hộp ra, mở ra một con dấu vàng rực lẳng lặng nằm trong ấy.
Hai tay của Mộ Dung Lãnh Nhàn hơi run rẩy, không dám tin lấy con dấu ra, dưới đáy vẫn còn có mực dấu đỏ chót làm nổi bật tám chữ một cách rõ ràng.
Vâng mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương. (Vâng mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương: Ta cũng k rõ lắm ý của câu này, nhưng theo ta hiểu thì là vâng theo lệnh trời, trường tồn vĩnh viễn)
Chính là ngọc tỷ!
Mộ Dung Lãnh Nhàn nuốt nước miếng một cái, trên khuôn mặt đoan trang lộ ra nụ cười kích động, trong mắt lấp lánh ánh nước thực hiện được mộng đẹp.
Mà trong phòng hai người còn đang hưng phán, bên trên mái hiên có một viên ngói được để vào chỗ cũ.
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, lộ ra một chút ý cười, ống tay áo vung lên, biến mất khỏi chỗ ấy……..
==
Lúc quay về phủ Tam Hoàng tử, Mộ Nhị và lão ngoan đồng đã mang lão Hoàng đế đến Cổ Mặc Trai và trở về rồi.
Trong nửa tháng, toàn bộ Lương Đô, thậm chí Tây Vệ, đều bị các Hoàng tử lục soát đến long trời lở đất, tìm từng nhà một, cứ mỗi hai canh giờ lại lục soát một lần, không để lọt bất kỳ chỗ nào, thuộc hạ của các Hoàng tử đều nhanh chân lục soát không để người khác tìm ra trước mình, dù quật ba thước đất lên cũng phải tìm ra lão Hoàng đế!
Đối với những điều này, Lãnh Hạ chỉ cười nhạt, không lo lắng chút nào, Chung Ngân đã ở Tây Vệ nhiều nằm, đương nhiên phải có thủ đoạn.
À, còn nếu mà không giải quyết được thì cũng làm mất thể diện Chiến thần quá rồi.
Cuối cùng cũng đúng là như thế, không uổng công nàng tặng Vệ vương qua đó, Cổ Mặc Trai cũng bị lục soát vô số lần nhưng đều không tìm ra được Vệ vương.
Mà trong quá trình lục soát, chúng Hoàng tử vẫn không ngừng tranh đấu, mà ngược lại, càng đấu càng hăng.
Đến tận nửa tháng sau, đúng như Lãnh Hạ dự đoán, nhân cơ hội Vệ vương biến mất, Mộ Dung Triết và Mộ Dung Tiêu đấu nhau càng kịch liệt, không còn là mấy tên lâu la không liên quan nữa, mà các Hoàng tử khác cũng bị liên lụy theo, kinh đô vô cùng hỗn loạn.
Đầu tháng tư, trong lúc Cấm vệ quân và Hộ thành quân lục soát ở một hộ dân, vô tình có động chạm, đều ám chỉ chủ tử của đối phương bắt cóc Vệ vương, lúc đầu chỉ cãi miệng thôi, ai ngờ một lúc sau lại trở nên rất rối loạn, hai bên đánh nhau bị thương hơn nghìn người, chết hơn trăm người.
Bảy ngày sau, mâu thuẫn lần này bị đưa đến Đại Lý tự, do Đại Lý tự khanh, Hình bộ thượng thư và Ngự Sử giải quyết, thẩm đường Đại Lý tự đứng đầy người, quân lính hai bên đều băng bó đầy người. (Đại Lý tự khanh: quan đứng đầu Đại Lý tự)
Trong lúc hội thẩm, hai bên lại không nhịn được mà động tay động chân, làm cục diện vô cùng hỗn loạn, trong lúc đánh nhau lại thương vong mấy trăm người, máu tươi văng đầy đất.
Ly kỳ hơn là, Đại Lý tự khanh Đường Mộc vừa vỗ vàn một cái, đầu đã gục xuống, tắt thở.
Tự nhiên mất mạng, sau khi các ngự y chuẩn đoán xong, cũng chỉ có thể đưa ra một đáp án ba phải.
Bỗng nhiên trúng độc!
Mười sáu tháng tư, ban đêm, Tri phủ Lương Đô bị tố giác tội tham ô nhận lối lộ ba trăm vạn lượng hoàng kim, có một phong thư nặc danh đặt trên bàn Tứ Hoàng tử.
Hôm sau, Mộ Dung Tiêu dẫn người đến phủ, liền thấy ngay thi thể của hắn, cửa sổ và cửa ra vào đều đóng chặt, không có dấu vết nào cho thấy có người ngoài vào, một thanh đao cắm thẳng vào ngực, mà tay hắn còn đang nắm chuôi dao, trên bàn có bằng chứng nhận hối lộ rất rõ ràng.
Mộ Dung Tiêu trầm mặc một lúc rồi kết luận là sợ tội tự sát.
Năm ngày sau, Chỉ huy sứ hoàng thành vệ sau một đêm say sưa ở thanh lâu, sảy chân rơi xuống hồ lúc tờ mờ sáng, không kịp cứu, chết đuối.
Cuối tháng, Hoàng cung mất trộm.
Lúc thị vệ tìm trộm, đến tẩm cung của mẫu phi Ngũ hoàng tử, lập tức trợn mắt há hốc mồm, trên giường, Chân phi đang trần truồng ngủ với một thị vệ, lúc bị đánh thức, hai thân thể dính lấy nhau.
Hoàng hậu lập tức chạy tới, Chân phi bị xử lăng trì.
Cũng trong lúc ấy, khi Ngũ hoàng tử biết tin muốn vào cung, lại tìm được long bào trong phủ, màu sắc tối cao, hoa văn tối cao, mưu triều soán vị, chứng cứ vô cùng xác thực!
……….
Vô số tình huống liên tục diễn ra, mọi người trong Lương Đô đều cảm thấy có phần bất an.
Nhưng bọn họ cũng hiểu, cuộc chiến tranh vương vị này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra, điều này là chắc chắn, thắng làm vua thua làm giặc.
Mà lúc này, không khí tháng năm khá rực rỡ, mùi hương thoang thoảng.
Lãnh Hạ một thân bạch y rộng thùng thình, nằm ngửa trên tháp ở ngoài sân, nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng ấm áp, cánh tay trắng nõn dịu dàng vuốt bụng, có thai đã năm tháng nên bụng đã lộ khá rõ, y bào mỏng manh dán vào cơ thể, lộ ra một độ cong tròn trịa.
Lão ngoan đồng ở bên cạnh nhảy lên nhảy xuống, nói luôn mồm: “Nha đầu, ngươi có nghe không đó? Lão nhân gia muốn nói đại sự!”
Lãnh Hạ chậm rãi mở mắt, lười biếng nói: “Có nghe, đại quân Nam Hàn tập kết ở biên giới Tây Vệ, có vẻ là muốn khai chiến.”
Lão ngoan đồng bĩu môi, lẩm bẩm: “Đúng là vẫn nghe.”
Lãnh Hạ chống tay ngồi dậy, bỗng nhiên trong bụng nàng có chút động tĩnh, như thể là bị thứ gì đó đạp một cái, nhẹ nhàng, mềm mại, giống như đạp vào lòng nàng………..
Một cảm giác khác thường bỗng lan ra toàn cơ thể!
Việc này xảy ra rất đột nhiên, bình tĩnh như Lãnh Đại sát thủ cũng không khỏi bối rối……….
Vẻ mặt của nàng lập tức cứng đờ, hai mắt trợn tròn, bộ dạng này thật sự khiến lão ngoan đồng cho rằng, đây chính là Mộ Nhị giả gái!
Ông ghé sát mặt mình vào mặt Lãnh Hạ, thấy nàng ngây ngô một hồi rồi chớp chớp mắt mấy cái, khóe môi chậm rãi cong lên, dần dần biến thành một độ cong thật lớn, cười rạng rỡ và hạnh phúc………..
Lão ngoan đồng ôm đầu, đây là lần đầu tiên thấy nha đầu kia có vẻ mặt như thế, vươn tay ra khua khua trước mặt nàng, ngạc nhiên nói: “Nha đầu, có gì chơi vui sao?”
Hai tay nhẹ nhàng xoa bụng, Lãnh Hạ lắc đầu, không nói.
Nàng sẽ giữ cảm giác hạnh phúc của một người mẹ này cho riêng mình, từ từ hưởng thụ………
“Keo kiệt!” Lão ngoan đồng lầu bầu một câu rồi lập tức ném chuyện này ra sau đầu, vội vàng hỏi: “Đại quân Nam Hàn sắp tới, phải làm sao bây giờ?”
Lãnh Hạ cười yếu ớt khiêu mi, trêu tức: “Không phải là tiền bối vẫn mong thấy Tây Vệ bị diệt, báo thù cho Phù thành sao?”
“Phi!” Hắn phun phì phì trừng mắt nhìn Lãnh Hạ, chỉ vào nàng nói: “Ngươi, tiểu nha đầu này, không cần kích động ta, lão nhân gia hận hoàng thất Tây Vệ chứ không phải những người dân vô tội kia! Tuy ta đã già nhưng còn chưa hồ đồ đâu, nếu Nam Hàn đánh tới thì người thống khổ chính là dân chúng!”
Lãnh Hạ nhướn nhướn mày, nghiêm túc nhìn ông một lúc, nhìn làm ông cảm thấy mất tự nhiên, hai má phiếm hồng mới thản nhiên đi ra ngoài viện.
Lão ngoan đồng lập tức đuổi theo, vừa đi vừa ồn ào: “Nha đầu, ngươi đi đâu?”
“Cổ Mặc Trai!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.