Chương 119: Tiên Hạ Thủ Vi Cường
Hạ Lan Mẫn Nguyệt
16/10/2016
Ban đêm, hoàng cung, điện thái tử.
Hoàng hậu cung trang diễm lệ, toàn thân tản ra khí tức ẩn nhẫn tức giận, lạnh lùng nói: “Chàng nói lại lần nữa!”
Qua một ngày mà thừa tướng đã không còn bộ dáng nho nhã.
Sắc mặt hắn tái xanh, hai mắt đầy tơ máu, hai tay nắm chặt nổi đầy gân xanh, luôn miệng nỉ non: “Ta phải chém hắn làm trăm mảnh! Dù chỉ là một khắc ta cũng không muốn chờ! Giết nhi tử của ta! Giết nhi tử của ta! Tô Hách, con của ta a!”
“Tô Cốt! Ngươi không chỉ có một đứa con trai!” Hoàng hậu lớn tiếng quát: “Đây chẳng qua chỉ là nhi tử của ngươi và nữ nhân kia, nhi tử của chúng ta còn sống không! Phi nhi đáng thương lúc bị hắn nhét vào Điện thái tử, ngươi còn luôn miệng nói phải lấy đại cục làm trọng, hôm nay lại nói một khắc cũng không thể chờ!”
Hoàng hậu cắn môi, hai mắt đẫm lệ: “Chàng đặt Phi nhi ở đâu, đặt ta ở đâu?”
“Nàng hồ đồ!” Thừa tướng Tô Cốt bỗng nhiên đứng lên, nhìn bộ dạng khóc sướt mướt kia lại thấy phiền, đi tới đi lui bên trong phòng, lát sau dừng bước rồi quay đầu nói: “Trước khác nay khác, ta vốn tưởng lấy đại cục làm trọng, nhưng hắn có thể không? Thái Lặc là cái gì, chỉ là một thống lĩnh cấm vệ quân mà thôi, nếu không phải kẻ kia bày mưu đặt kế, cho hắn một trăm lá gan cũng không dám xuống tay với Tô Hách! Nàng ở trong hậu cung nhiều năm mà ngay cả chút chuyện thế cũng không nhìn rõ sao, người đó đã bắt đầu hoài nghi ta và nàng, đệ đệ của Xảo thái phi giết………”
Hắn nói đến đây, giận dữ công tâm, vỗ ngực thở hổn hển: “Hắn đã không tới cung của nàng bao lâu rồi, trong lúc đó hắn ở đâu? Điều này nói lên cái gì? Nếu chúng ta không tiên hạ thủ vi cường, chiếm trước tiên cơ, kết cục chờ ta và nàng là —— chết!”
Hoàng hậu nhất thời bị hắn làm cho bối rối, ngọc thủ liên tục vuốt ngực cho hắn, vừa giúp hắn thuận khí, vừa lúng ta lúng túng nói: “Đây……. đây có thể là trùng hợp………”
Những lời ấy, ngay cả nàng là người nói mà còn không có sức lực, sao có thể là trùng hợp?
Tiết mục hai nam tranh nữ ấy được bách tính đồn thổi rộn ràng, thế nữ nhân kia đâu?
Nữ nhân kia thì giống như phù dung sớm nở tối tàn, đi mất dạng giữa nhiều ánh mắt như thế, cùng lúc đó Thái Lặc lại đột nhiên nổi cơn điên, bóp chết Tô Hách, đây căn bản chính là âm mưu mưu sát!
Mấy ngày nay người kia đều ở tẩm điện của Thái phi, lúc này bọn hắn đã chuẩn bị kỹ càng mọi việc, chỉ đợi chiến sự xong sẽ hành động thì đột nhiên Thái Lặc ‘lỡ tay’ giết chết Tô Hách!
Một mặt, đây là một lời cảnh cáo, ngươi để ta giúp ngươi nuôi nhi tử hai mươi năm, ta sẽ giết nhi tử của ngươi, cho ngươi tuyệt hậu!
Mặt khác, Tô Cốt bị tuyệt tử, mất người thừa kế, cơ đồ chiếm được biến để lại cho ai?
Suy nghĩ rõ ràng những điều này xong, sắc mặt của Hoàng hậu lại trở nên khó coi vài phần, lập tức trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn: “Vậy tiên hạ thủ vi cường!”
Có lúc thế sự kỳ diệu như thế đấy, một chuyện chẳng liên quan chút nào rơi vào mắt người có lòng liền trở nên có vô vàn liên quan…………
Nếu Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ nghe được đoạn đối thoại này, chắc chắn sẽ tán thưởng sức tưởng tượng của hai người một phen!
Lúc này Lãnh Hạ đang trên đường tìm Tiêu Phượng, mà Chiến Bắc Liệt………….
Đại Tần Chiến thần một mình trông phòng, thân đơn bóng chiếc nằm trên giường, nghiến răng một cái, ưng mâu trống rỗng, ai thán một tiếng.
Thật thê lương!
“Aizz………” Hắn trở mình, ra vẻ đáng thương nhìn sang phía giường của tức phụ, lúc này không có một ai, lạnh lẽo.
Chiến Bắc Liệt hối hận, mày chau lại, sao có thể để mẫu sư tử cứ đi như thế!
Tắc Nạp có chuyện gì lớn đâu, sao không đi cùng nàng!
Bây giờ thì hay rồi, không biết sẽ xa nhau bao lâu.
Đại Tần Chiến thần vẻ mặt đau khổ, trải chăn trên giường, lăn từ đầu chăn đến cuối chăn, lúc chạm tường thì mượn lực lăn trở lại, lăn qua lăn lại, cũng chơi bất diệc nhạc hồ.
(Bất diệc nhạc hồ: còn gì vui hơn)
Nếu lúc này có ai thấy, tất nhiên sẽ kinh ngạc đến rớt tròng mắt, một kẻ to lớn lăn qua lăn lại trên giường.
Hình ảnh kia, vừa đáng sợ lại vừa quỷ dị!
Chiến Bắc Liệt một tay xốc chăn lên, phiền lòng gãi gãi đầu, bước xuống giường bắt đầu lượn qua lượn lại trong phòng, đột nhiên, hắn dừng bước, dựng tai lên.
Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền tới, dừng ở cửa phòng, Đại Tần Chiến thần ưng mâu sáng ngời, nhanh như chớp lao ra mở cửa.
Chu nương đứng ở phía ngoài vẫn đang duy trì tư thế giơ tay lên định gõ cửa, há hốc mồm nhìn cánh cửa mở ra và Chiến Bắc Liệt ở phía sau.
Chu nương nhanh chóng phản ứng lại, cười cười ân cần nói: “Ta thấy đã trễ thế này rồi mà đèn phòng công tử vẫn sáng nên tới xem thử thế nào.”
Chu nương là một người khôn khéo, nếu đã biết người này là chủ tử của chủ tử thì đương nhiên là phải nịnh bợ cho tốt, hơn nữa lần trước vì hiểu lầm mà đã chửi người ta, tốt nhất là nên làm dịu mối quan hệ này.
Chiến Bắc Liệt thì không để tâm tới chuyện đó, trong lòng chỉ thấy thất vọng, hắn gật đầu một cái nói: “Không có việc gì, không ngủ được thôi.”
Chu nương nói: “Công tử chua dùng bữa tối, hay là đói bụng, để ta chuẩn bị cơm canh.”
Nàng nói xong đang định đi thì đột nhiên Chiến Bắc Liệt nhếch miệng hỏi: “Có rắn không?”
“Rắn?” Chu nương sửng sốt, ngỡ ra hắn hỏi cái gì mới kinh ngạc nói: “Công tử cần thứ đó làm gì? Âm lãnh như thế.”
Chiến Bắc Liệt lắc đầu: “Không cần chuẩn bị, ngươi về nghỉ ngơi đi.”
Chu nương lại có vẻ bừng tỉnh đại ngộ, chủ tử này nhất định là có mục đích a, mới hỏi tiếp: “Công tử cần rắn độc ư?”
Hắn khoát khoát tay, trực tiếp đóng cửa lại, nhanh chóng thay y phục rồi hiên ngang đi ra ngoài.
Muốn hỏi Đại Tần Chiến thần hơn nửa đêm thế này đi đâu ư?
Bắt rắn!
Chiến Bắc Liệt dạo quanh Tắc Nạp hồi lâu, vừa tìm chỗ nướng vừa tìm bắt rắn, như lật tung của thành Tắc Nạp lên.
Cuối cùng cũng tìm được một ổ rắn, ừm, không tính là béo tốt nhưng cũng tạm được!
Đại Tần Chiến thần nhanh chóng bắt được hai con tương đối mập mạp, vui vẻ vác trên vai rồi tìm củi nhóm lửa.
Qua một nén nhang, Chiến Bắc Liệt tựa người vào một gốc cây, thoải mái thưởng thức thịt rắn, đôi mắt cong lại, vừa thảnh thơi vừa thích ý.
Tức phụ, mau trở về a!
==
Trong ánh lửa bập bùng, Lãnh Hạ ngẩng đầu nhìn về phía một bóng người yếu ớt phía bên kia, nháy mắt ra dấu với Chung Trì.
Ánh mắt của Chung Trì lóe lóe, hơi mất tự nhiên cúi đầu ho khan một tiếng, giả vờ không biết nhưng khóe mắt lại không tự chủ mà nhìn về phía bên kia.
Người nọ mặc một bộ y phục mỏng manh, khoác một tấm áo choàng dầy đầy cỏ, thân thể co ro tựa ở gốc cây, mái tóc rũ xuống trước ngực, đôi mắt nhìn chằm chằm phía bên này.
Chính là Châu Mã!
Hai người vừa ra khỏi thành thì cô nương này đã cưỡi ngựa đuổi theo, Chung Trì kiên quyết không để ý tới nàng, nhưng nàng cũng không thèm để ý, chỉ theo sát ở phía sau, tới tân bây giờ.
Bọn họ chạy đến nửa đêm rồi đốt lửa tại chỗ này.
Cô nương kia chắc là gấp gáp đuổi theo, biết Chung Trì rời đi một cái là đuổi theo luôn nên không chuẩn bị gì, ngồi cách họ một khoảng lạnh run ôm hai đầu gối, ngửi mùi thỏ nướng mà nuốt nước miếng.
Chỉ có khuôn mặt xinh đẹp là tràn đầy kiên định, không thay đổi.
Nàng cố chấp như thế, làm Lãnh Hạ cũng không khỏi tán thưởng một phen.
Lãnh Hạ nhặt một cành cây ném vào đống lửa, thuận miệng hỏi: “Cô nương nhà ai thế?”
Chung Trì sững sờ một chút, làm như không ngờ Lãnh Hạ sẽ hiếu kỳ điều này, một lát sau mới thở dài nói: “Nàng là hoàng tộc Bắc Yến, nữ nhi của Kim Thụy Vương, quận chúa Châu Mã.”
Lãnh Hạ gật đầu, bộ dáng cô nương kia không hiểu sự đời, vải vóc trang sức cũng quý giá.
Nàng hiểu Chung Trì lo lắng điều gì, hắn là ám vệ dưới trướng Đại Tần Chiến thần, ở lại Bắc Yến chẳng qua cũng là vì do thám tin tức, tìm hiểu động tĩnh, không ai hiểu quyết tâm thống nhất ngũ quốc của Chiến Bắc Liệt hơn hắn – người đã theo Chiến Bắc Liệt tử thuở nhỏ, Bắc Yến và Đại Tần mãi mãi ở hai vị trí đối địch.
Mà hắn, lại yêu tiểu quận chúa của hoàng tộc Bắc Yến…………
Lãnh Hạ không thể quyết định thay hắn, cũng không thể khẳng định với hắn dù có quan hệ thù địch cũng chưa chắc đã không thể ở bên nhau, nàng chỉ nhíu mày, thản nhiên nói: “Ta cũng là công chúa Tây Vệ.”
Đôi khi thân phận, cũng không thể trở thành vật cản của tình yêu!
Chung Trì cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, cười khổ, quay lưng về phía Châu Mã, không liếc mắt về phía nàng ấy nữa, chậm rãi nói: “Vương phi, nàng ấy không ….. giống người.”
Lãnh Hạ im lặng, lẳng lặng nghe.
Hắn cân nhắc một lát rồi mới nói: “Tuy rằng thuộc hạ không tiếp xúc nhiều lắm với Vương phi những đã sớm nghe về ngài, ám vệ Liệt Vương phủ có quan hệ rất thân thiết với nhau, chuyện Vương gia thú phi lớn như vậy, chúng ta đều rất quan tâm, ít nhiều cũng đã nghe đám Chung Thương nói qua. Nhất là mấy ngày hôm nay, gặp người tuy rằng cũng không lâu nhưng thuộc hạ có thể nhìn ra, người không phải là một nữ tử binh thường!”
Chung Trì muốn giãy bày hết mọi chuyện, hai mắt bình tĩnh nhìn ánh lửa nói tiếp: “Cô nương kia là nữ tử bình thường nhất trên thế gian này, nàng là hòn ngọc quý trên tay Kim Thụy Vương, từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh tật, khác biệt với những nữ tử Bắc Yến bình thường, lớn lên dưới sự bảo vệ của Kim Thụy Vương, hầu như không ra khỏi vương phủ. Đừng thấy ngày đó nàng dũng cảm, luôn mồm nói phải gả cho ta, còn nắm chặt gia………”
Chung Trì nhớ tới hình ảnh kia, khóe môi không tự chủ mà cong lên: “Thật ra cô nương này rất ngốc nghếch cũng rất nhát gan, lần đầu tiên gặp là lúc nàng đang mặc y phục nha hoàn, trốn khỏi vương phủ đi chơi, nhưng không biết đi đâu, dạo trên đường thì bị một đám lưu manh khi dễ, sợ hãi khóc lóc, hai mắt đỏ hồng như thỏ, ta cứu nàng xong, chỉ coi là một tiểu nha hoàn, cũng không để ý……….”
Chung Trì nói đến đây, nở nụ cười tự giễu, không nói thêm gì nữa.
Lãnh Hạ cũng đã đoán được mọi chuyện phía sau, tiểu nha hoàn ngụy trang này vì hắn gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ mà đã hãm sâu vào tình cảm ấy.
Có lẽ sau đó nàng thường xuyên chuồn khỏi vương phủ, Chung Trì tiếp xúc với nàng lâu ngày cũng sinh tình, nhưng khi biết thân phận thật sự của nàng thì dứt khoát chấm dứt mối quan hệ giữa hai người.
Nếu là kiếp trước, đối với nữ tử như thế, chắc chắn Lãnh Hạ sẽ cười nhạt, vì một thứ gọi là ‘ái tình’ buồn cười gì đó mà ngay cả tự tôn cũng không cần.
Nữ tử như vậy, nàng coi thường!
Nhưng bây giờ, đã có Chiến Bắc Liệt, nàng lại nghĩ theo hướng khác, một cô nương nhát gan như thế, lại có dũng khí yêu một nam tử, một thân một mình đuổi theo người ấy vài trăm dặm, vô cùng kiên định.
Đuổi theo hạnh phúc, không có gì sai.
Một cô nương vì yêu mà trở nên dũng cảm, đáng để khâm phục!
Lãnh Hạ duỗi người, nàng ngủ tới tận trưa mới dậy nên giờ cũng không buồn ngủ, nhưng ngựa thì không cố được nữa, động vật cũng cần phải nghỉ ngơi.
Dù sao cũng nhàn rỗi, nàng giơ chân lên đá Chung Trì đang đờ ra, phân phó nói: “Qua đó, gọi cô nương kia đến đây.”
Chung Trì sửng sốt, lập tức trừng mắt lên, vừa nói với Tiểu Vương phi nhiều như vậy, sao lại có kết quả thế này?
Lãnh Hạ hất hất cằm giục hắn, không kiên nhẫn nói: “Đại nam nhân lằng nhà lằng nhằng, ta tìm cô nương này, ngươi có để ý tới nàng hay không ta mặc kệ, nhanh đi.”
Chung Trì bực bội cào cào đầu, trong lòng thầm than thở ‘Lòng dạ nữ nhân như kim đáy bể’, ngay cả Tiểu Vương phi bưu hãn như thế cũng vẫn là nữ nhân, không thể thoát khỏi câu này!
Hắn ngẩn người trong chốc lát liền bị Lãnh Hạ trừng mắt, nhảy dựng lên lao về phía Châu Mã.
Trong ánh mắt vui mừng của Châu Mã, phụng phịu nói: “Qua bên kia!”
Châu Mã bị lạnh nên mũi đỏ bừng, lộ ra một nụ cười sáng lạn, vô cùng chói mắt.
Chung Trì không dám nhìn nữa, nhanh chóng chuyển mắt, trong lúc quay người đi cố gắng đè nén trái tim đang nhảy loạn, cũng không nàng mà xụ mặt đi thẳng về cạnh đống lửa, oán niệm nhìn Lãnh Hạ.
Châu Mã đã ngồi lâu lắm rồi, bỗng nhiên đứng dậy nên chân hơi bị tê. Nàng dắt ngựa chạy chậm qua chỗ Lãnh Hạ.
Nàng đảo mắt qua lại trên người Lãnh Hạ và Chung Trì, sau đó cắn răng một cái, giậm chân ngồi xuống cạnh Lãnh Hạ rõ ràng là nhìn qua cũng không dễ tiếp cú, nói giòn tan: “Ta nhận ra ngươi, ngươi là nữ nhân của chủ tử hắn.”
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, cô nương này có vài phần cộc lốc ngây ngốc bướng bỉnh, nhưng cũng không ngu ngốc, bị Chung Trì mắng mỏ quát nạt nhiều ngày như thế, dọc đường lại bị hắn thờ ơ, không đoái hoài gì, đột nhiên gọi nàng tới, nhất định là do mình.
Nàng gật đầu cười hỏi: “Sao ngươi biết chúng ta đi hôm nay?”
Châu Mã cũng không xấu hổ, nhắc tới chuyện này còn có phần tự hào: “Ngày nào ta cũng tới Hàm Hương Nhã Trúc, rất thân quen với Chu nương và các cô nương ở đó.”
Lãnh Hạ nhướn nhướn mày, còn có phương pháp cơ mà, biết ra tay từ những người bên cạnh hắn.
Chung Trì quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng.
Châu Mã cắn cắn môi, không để tâm tới hắn nữa, vươn tay sưởi ấm, trò chuyện câu được câu không với Lãnh Hạ, rất nhanh đã bắt đầu ngáp liên tục, dựa vào gốc cây ngủ mất.
Đến tận lúc này, Chung Trì mới dám nhìn chằm chằm nàng.
Lãnh Hạ ghét bỏ liếc mắt, ôm đầu gối nhìn bầu trời đêm đen kịt, cũng không biết người nọ hiện tại đang làm gì, còn có Tiêu Phượng, hiện tại có khỏe không?
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời dần sáng.
Lãnh Hạ và Chung Trì lại xuất phát, chẳng qua giờ lại có thêm một cái đuôi, trong ánh mắt hung tợn của Chung Trì, Châu Mã cười cười cảm kích với Lãnh Hạ, vụng về lên lưng ngựa.
==
Lãnh Hạ cũng không biết Tiêu Phượng hiện đang ở đâu, nhưng lần trước xuất hiện trên Tuyết sơn thì có lẽ giờ đã vào Bắc Yến.
Tiêu Phượng không biết nàng và Chiến Bắc Liệt bây giờ đã ra khỏi đường hầm, rất có khả năng sẽ đi tìm doanh trại hỏi, đặc biệt là đại huynh Tiêu Chấp Vũ của nàng còn đang thống lĩnh ba quân.
Nhưng cũng chỉ là đoán thôi, ai biết nàng đột nhiên nảy ra suy nghĩ gì không.
Bắc Yến, Cách Căn thành.
Đây là một tửu lâu cực kỳ bình thường nhưng cũng là cứ điểm tại Cách Căn thành.
Lãnh Hạ ngồi trong phòng, trước mặt là một đám thuộc hạ của Chiến Bắc Liệt.
Nàng không kịp hàn huyên, mau chóng phân phó nói: “Việc cụ thể thì các ngươi cũng đã biết, để ý ở thanh lâu sòng bạc nhiều một chút, không chỉ là tìm người, dù là tin đồn trong dân chúng cũng phải điều tra toàn bọ, nếu tìm được Hoàng hậu thì nói ta đã ở đây nếu không chưa chắc nàng đã chịu về.”
Lãnh Hạ quét một vòng hỏi: “Rõ chưa?”
“Rõ, Vương phi!” Ám vệ lĩnh mệnh đi.
Lãnh Hạ day day huyệt Thái Dương, mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo trên đường, đến bất kỳ thành nào cũng phải tìm kiếm khắp nơi, nghĩ những chỗ mà Tiêu Phượng có thể đi.
Thời gian càng kéo dài, nàng càng lo lắng.
Sau khi ám vệ rời đi, nàng cũng xuất phát cùng Chung Trì, tìm kiếm không mục đích trong Cách Căn thành, Cách Căn thành không phồn hoa như Tắc Nạp, có lẽ là vì chiến loạn nên có phầnhoang vắng.
Gió lạnh hiu quạnh, nàng đã hỏi khắp nơi, thanh lâu, tửu quán,……… tất cả những chỗ mà Tiêu Phượng có hứng thú, cả hiệu thuốc cũng đã đi qua, nàng mang thai nên có khả năng này nhưng một chút tin tức cũng không có.
Hỏi ai cũng chỉ có một đáp án là không biết.
Chung Trì an ủi nàng: “Vương phi, Hoàng hậu nương nương sẽ không có chuyện gì đâu, nếu như…….. không có tin gì cũng coi như là tin tốt!”
Lãnh Hạ cười cười, gật đầu nói: “Không cần an ủi ta, nàng sẽ không có chuyện gì, nhất định không!”
Hoàng hậu cung trang diễm lệ, toàn thân tản ra khí tức ẩn nhẫn tức giận, lạnh lùng nói: “Chàng nói lại lần nữa!”
Qua một ngày mà thừa tướng đã không còn bộ dáng nho nhã.
Sắc mặt hắn tái xanh, hai mắt đầy tơ máu, hai tay nắm chặt nổi đầy gân xanh, luôn miệng nỉ non: “Ta phải chém hắn làm trăm mảnh! Dù chỉ là một khắc ta cũng không muốn chờ! Giết nhi tử của ta! Giết nhi tử của ta! Tô Hách, con của ta a!”
“Tô Cốt! Ngươi không chỉ có một đứa con trai!” Hoàng hậu lớn tiếng quát: “Đây chẳng qua chỉ là nhi tử của ngươi và nữ nhân kia, nhi tử của chúng ta còn sống không! Phi nhi đáng thương lúc bị hắn nhét vào Điện thái tử, ngươi còn luôn miệng nói phải lấy đại cục làm trọng, hôm nay lại nói một khắc cũng không thể chờ!”
Hoàng hậu cắn môi, hai mắt đẫm lệ: “Chàng đặt Phi nhi ở đâu, đặt ta ở đâu?”
“Nàng hồ đồ!” Thừa tướng Tô Cốt bỗng nhiên đứng lên, nhìn bộ dạng khóc sướt mướt kia lại thấy phiền, đi tới đi lui bên trong phòng, lát sau dừng bước rồi quay đầu nói: “Trước khác nay khác, ta vốn tưởng lấy đại cục làm trọng, nhưng hắn có thể không? Thái Lặc là cái gì, chỉ là một thống lĩnh cấm vệ quân mà thôi, nếu không phải kẻ kia bày mưu đặt kế, cho hắn một trăm lá gan cũng không dám xuống tay với Tô Hách! Nàng ở trong hậu cung nhiều năm mà ngay cả chút chuyện thế cũng không nhìn rõ sao, người đó đã bắt đầu hoài nghi ta và nàng, đệ đệ của Xảo thái phi giết………”
Hắn nói đến đây, giận dữ công tâm, vỗ ngực thở hổn hển: “Hắn đã không tới cung của nàng bao lâu rồi, trong lúc đó hắn ở đâu? Điều này nói lên cái gì? Nếu chúng ta không tiên hạ thủ vi cường, chiếm trước tiên cơ, kết cục chờ ta và nàng là —— chết!”
Hoàng hậu nhất thời bị hắn làm cho bối rối, ngọc thủ liên tục vuốt ngực cho hắn, vừa giúp hắn thuận khí, vừa lúng ta lúng túng nói: “Đây……. đây có thể là trùng hợp………”
Những lời ấy, ngay cả nàng là người nói mà còn không có sức lực, sao có thể là trùng hợp?
Tiết mục hai nam tranh nữ ấy được bách tính đồn thổi rộn ràng, thế nữ nhân kia đâu?
Nữ nhân kia thì giống như phù dung sớm nở tối tàn, đi mất dạng giữa nhiều ánh mắt như thế, cùng lúc đó Thái Lặc lại đột nhiên nổi cơn điên, bóp chết Tô Hách, đây căn bản chính là âm mưu mưu sát!
Mấy ngày nay người kia đều ở tẩm điện của Thái phi, lúc này bọn hắn đã chuẩn bị kỹ càng mọi việc, chỉ đợi chiến sự xong sẽ hành động thì đột nhiên Thái Lặc ‘lỡ tay’ giết chết Tô Hách!
Một mặt, đây là một lời cảnh cáo, ngươi để ta giúp ngươi nuôi nhi tử hai mươi năm, ta sẽ giết nhi tử của ngươi, cho ngươi tuyệt hậu!
Mặt khác, Tô Cốt bị tuyệt tử, mất người thừa kế, cơ đồ chiếm được biến để lại cho ai?
Suy nghĩ rõ ràng những điều này xong, sắc mặt của Hoàng hậu lại trở nên khó coi vài phần, lập tức trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn: “Vậy tiên hạ thủ vi cường!”
Có lúc thế sự kỳ diệu như thế đấy, một chuyện chẳng liên quan chút nào rơi vào mắt người có lòng liền trở nên có vô vàn liên quan…………
Nếu Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ nghe được đoạn đối thoại này, chắc chắn sẽ tán thưởng sức tưởng tượng của hai người một phen!
Lúc này Lãnh Hạ đang trên đường tìm Tiêu Phượng, mà Chiến Bắc Liệt………….
Đại Tần Chiến thần một mình trông phòng, thân đơn bóng chiếc nằm trên giường, nghiến răng một cái, ưng mâu trống rỗng, ai thán một tiếng.
Thật thê lương!
“Aizz………” Hắn trở mình, ra vẻ đáng thương nhìn sang phía giường của tức phụ, lúc này không có một ai, lạnh lẽo.
Chiến Bắc Liệt hối hận, mày chau lại, sao có thể để mẫu sư tử cứ đi như thế!
Tắc Nạp có chuyện gì lớn đâu, sao không đi cùng nàng!
Bây giờ thì hay rồi, không biết sẽ xa nhau bao lâu.
Đại Tần Chiến thần vẻ mặt đau khổ, trải chăn trên giường, lăn từ đầu chăn đến cuối chăn, lúc chạm tường thì mượn lực lăn trở lại, lăn qua lăn lại, cũng chơi bất diệc nhạc hồ.
(Bất diệc nhạc hồ: còn gì vui hơn)
Nếu lúc này có ai thấy, tất nhiên sẽ kinh ngạc đến rớt tròng mắt, một kẻ to lớn lăn qua lăn lại trên giường.
Hình ảnh kia, vừa đáng sợ lại vừa quỷ dị!
Chiến Bắc Liệt một tay xốc chăn lên, phiền lòng gãi gãi đầu, bước xuống giường bắt đầu lượn qua lượn lại trong phòng, đột nhiên, hắn dừng bước, dựng tai lên.
Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền tới, dừng ở cửa phòng, Đại Tần Chiến thần ưng mâu sáng ngời, nhanh như chớp lao ra mở cửa.
Chu nương đứng ở phía ngoài vẫn đang duy trì tư thế giơ tay lên định gõ cửa, há hốc mồm nhìn cánh cửa mở ra và Chiến Bắc Liệt ở phía sau.
Chu nương nhanh chóng phản ứng lại, cười cười ân cần nói: “Ta thấy đã trễ thế này rồi mà đèn phòng công tử vẫn sáng nên tới xem thử thế nào.”
Chu nương là một người khôn khéo, nếu đã biết người này là chủ tử của chủ tử thì đương nhiên là phải nịnh bợ cho tốt, hơn nữa lần trước vì hiểu lầm mà đã chửi người ta, tốt nhất là nên làm dịu mối quan hệ này.
Chiến Bắc Liệt thì không để tâm tới chuyện đó, trong lòng chỉ thấy thất vọng, hắn gật đầu một cái nói: “Không có việc gì, không ngủ được thôi.”
Chu nương nói: “Công tử chua dùng bữa tối, hay là đói bụng, để ta chuẩn bị cơm canh.”
Nàng nói xong đang định đi thì đột nhiên Chiến Bắc Liệt nhếch miệng hỏi: “Có rắn không?”
“Rắn?” Chu nương sửng sốt, ngỡ ra hắn hỏi cái gì mới kinh ngạc nói: “Công tử cần thứ đó làm gì? Âm lãnh như thế.”
Chiến Bắc Liệt lắc đầu: “Không cần chuẩn bị, ngươi về nghỉ ngơi đi.”
Chu nương lại có vẻ bừng tỉnh đại ngộ, chủ tử này nhất định là có mục đích a, mới hỏi tiếp: “Công tử cần rắn độc ư?”
Hắn khoát khoát tay, trực tiếp đóng cửa lại, nhanh chóng thay y phục rồi hiên ngang đi ra ngoài.
Muốn hỏi Đại Tần Chiến thần hơn nửa đêm thế này đi đâu ư?
Bắt rắn!
Chiến Bắc Liệt dạo quanh Tắc Nạp hồi lâu, vừa tìm chỗ nướng vừa tìm bắt rắn, như lật tung của thành Tắc Nạp lên.
Cuối cùng cũng tìm được một ổ rắn, ừm, không tính là béo tốt nhưng cũng tạm được!
Đại Tần Chiến thần nhanh chóng bắt được hai con tương đối mập mạp, vui vẻ vác trên vai rồi tìm củi nhóm lửa.
Qua một nén nhang, Chiến Bắc Liệt tựa người vào một gốc cây, thoải mái thưởng thức thịt rắn, đôi mắt cong lại, vừa thảnh thơi vừa thích ý.
Tức phụ, mau trở về a!
==
Trong ánh lửa bập bùng, Lãnh Hạ ngẩng đầu nhìn về phía một bóng người yếu ớt phía bên kia, nháy mắt ra dấu với Chung Trì.
Ánh mắt của Chung Trì lóe lóe, hơi mất tự nhiên cúi đầu ho khan một tiếng, giả vờ không biết nhưng khóe mắt lại không tự chủ mà nhìn về phía bên kia.
Người nọ mặc một bộ y phục mỏng manh, khoác một tấm áo choàng dầy đầy cỏ, thân thể co ro tựa ở gốc cây, mái tóc rũ xuống trước ngực, đôi mắt nhìn chằm chằm phía bên này.
Chính là Châu Mã!
Hai người vừa ra khỏi thành thì cô nương này đã cưỡi ngựa đuổi theo, Chung Trì kiên quyết không để ý tới nàng, nhưng nàng cũng không thèm để ý, chỉ theo sát ở phía sau, tới tân bây giờ.
Bọn họ chạy đến nửa đêm rồi đốt lửa tại chỗ này.
Cô nương kia chắc là gấp gáp đuổi theo, biết Chung Trì rời đi một cái là đuổi theo luôn nên không chuẩn bị gì, ngồi cách họ một khoảng lạnh run ôm hai đầu gối, ngửi mùi thỏ nướng mà nuốt nước miếng.
Chỉ có khuôn mặt xinh đẹp là tràn đầy kiên định, không thay đổi.
Nàng cố chấp như thế, làm Lãnh Hạ cũng không khỏi tán thưởng một phen.
Lãnh Hạ nhặt một cành cây ném vào đống lửa, thuận miệng hỏi: “Cô nương nhà ai thế?”
Chung Trì sững sờ một chút, làm như không ngờ Lãnh Hạ sẽ hiếu kỳ điều này, một lát sau mới thở dài nói: “Nàng là hoàng tộc Bắc Yến, nữ nhi của Kim Thụy Vương, quận chúa Châu Mã.”
Lãnh Hạ gật đầu, bộ dáng cô nương kia không hiểu sự đời, vải vóc trang sức cũng quý giá.
Nàng hiểu Chung Trì lo lắng điều gì, hắn là ám vệ dưới trướng Đại Tần Chiến thần, ở lại Bắc Yến chẳng qua cũng là vì do thám tin tức, tìm hiểu động tĩnh, không ai hiểu quyết tâm thống nhất ngũ quốc của Chiến Bắc Liệt hơn hắn – người đã theo Chiến Bắc Liệt tử thuở nhỏ, Bắc Yến và Đại Tần mãi mãi ở hai vị trí đối địch.
Mà hắn, lại yêu tiểu quận chúa của hoàng tộc Bắc Yến…………
Lãnh Hạ không thể quyết định thay hắn, cũng không thể khẳng định với hắn dù có quan hệ thù địch cũng chưa chắc đã không thể ở bên nhau, nàng chỉ nhíu mày, thản nhiên nói: “Ta cũng là công chúa Tây Vệ.”
Đôi khi thân phận, cũng không thể trở thành vật cản của tình yêu!
Chung Trì cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, cười khổ, quay lưng về phía Châu Mã, không liếc mắt về phía nàng ấy nữa, chậm rãi nói: “Vương phi, nàng ấy không ….. giống người.”
Lãnh Hạ im lặng, lẳng lặng nghe.
Hắn cân nhắc một lát rồi mới nói: “Tuy rằng thuộc hạ không tiếp xúc nhiều lắm với Vương phi những đã sớm nghe về ngài, ám vệ Liệt Vương phủ có quan hệ rất thân thiết với nhau, chuyện Vương gia thú phi lớn như vậy, chúng ta đều rất quan tâm, ít nhiều cũng đã nghe đám Chung Thương nói qua. Nhất là mấy ngày hôm nay, gặp người tuy rằng cũng không lâu nhưng thuộc hạ có thể nhìn ra, người không phải là một nữ tử binh thường!”
Chung Trì muốn giãy bày hết mọi chuyện, hai mắt bình tĩnh nhìn ánh lửa nói tiếp: “Cô nương kia là nữ tử bình thường nhất trên thế gian này, nàng là hòn ngọc quý trên tay Kim Thụy Vương, từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh tật, khác biệt với những nữ tử Bắc Yến bình thường, lớn lên dưới sự bảo vệ của Kim Thụy Vương, hầu như không ra khỏi vương phủ. Đừng thấy ngày đó nàng dũng cảm, luôn mồm nói phải gả cho ta, còn nắm chặt gia………”
Chung Trì nhớ tới hình ảnh kia, khóe môi không tự chủ mà cong lên: “Thật ra cô nương này rất ngốc nghếch cũng rất nhát gan, lần đầu tiên gặp là lúc nàng đang mặc y phục nha hoàn, trốn khỏi vương phủ đi chơi, nhưng không biết đi đâu, dạo trên đường thì bị một đám lưu manh khi dễ, sợ hãi khóc lóc, hai mắt đỏ hồng như thỏ, ta cứu nàng xong, chỉ coi là một tiểu nha hoàn, cũng không để ý……….”
Chung Trì nói đến đây, nở nụ cười tự giễu, không nói thêm gì nữa.
Lãnh Hạ cũng đã đoán được mọi chuyện phía sau, tiểu nha hoàn ngụy trang này vì hắn gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ mà đã hãm sâu vào tình cảm ấy.
Có lẽ sau đó nàng thường xuyên chuồn khỏi vương phủ, Chung Trì tiếp xúc với nàng lâu ngày cũng sinh tình, nhưng khi biết thân phận thật sự của nàng thì dứt khoát chấm dứt mối quan hệ giữa hai người.
Nếu là kiếp trước, đối với nữ tử như thế, chắc chắn Lãnh Hạ sẽ cười nhạt, vì một thứ gọi là ‘ái tình’ buồn cười gì đó mà ngay cả tự tôn cũng không cần.
Nữ tử như vậy, nàng coi thường!
Nhưng bây giờ, đã có Chiến Bắc Liệt, nàng lại nghĩ theo hướng khác, một cô nương nhát gan như thế, lại có dũng khí yêu một nam tử, một thân một mình đuổi theo người ấy vài trăm dặm, vô cùng kiên định.
Đuổi theo hạnh phúc, không có gì sai.
Một cô nương vì yêu mà trở nên dũng cảm, đáng để khâm phục!
Lãnh Hạ duỗi người, nàng ngủ tới tận trưa mới dậy nên giờ cũng không buồn ngủ, nhưng ngựa thì không cố được nữa, động vật cũng cần phải nghỉ ngơi.
Dù sao cũng nhàn rỗi, nàng giơ chân lên đá Chung Trì đang đờ ra, phân phó nói: “Qua đó, gọi cô nương kia đến đây.”
Chung Trì sửng sốt, lập tức trừng mắt lên, vừa nói với Tiểu Vương phi nhiều như vậy, sao lại có kết quả thế này?
Lãnh Hạ hất hất cằm giục hắn, không kiên nhẫn nói: “Đại nam nhân lằng nhà lằng nhằng, ta tìm cô nương này, ngươi có để ý tới nàng hay không ta mặc kệ, nhanh đi.”
Chung Trì bực bội cào cào đầu, trong lòng thầm than thở ‘Lòng dạ nữ nhân như kim đáy bể’, ngay cả Tiểu Vương phi bưu hãn như thế cũng vẫn là nữ nhân, không thể thoát khỏi câu này!
Hắn ngẩn người trong chốc lát liền bị Lãnh Hạ trừng mắt, nhảy dựng lên lao về phía Châu Mã.
Trong ánh mắt vui mừng của Châu Mã, phụng phịu nói: “Qua bên kia!”
Châu Mã bị lạnh nên mũi đỏ bừng, lộ ra một nụ cười sáng lạn, vô cùng chói mắt.
Chung Trì không dám nhìn nữa, nhanh chóng chuyển mắt, trong lúc quay người đi cố gắng đè nén trái tim đang nhảy loạn, cũng không nàng mà xụ mặt đi thẳng về cạnh đống lửa, oán niệm nhìn Lãnh Hạ.
Châu Mã đã ngồi lâu lắm rồi, bỗng nhiên đứng dậy nên chân hơi bị tê. Nàng dắt ngựa chạy chậm qua chỗ Lãnh Hạ.
Nàng đảo mắt qua lại trên người Lãnh Hạ và Chung Trì, sau đó cắn răng một cái, giậm chân ngồi xuống cạnh Lãnh Hạ rõ ràng là nhìn qua cũng không dễ tiếp cú, nói giòn tan: “Ta nhận ra ngươi, ngươi là nữ nhân của chủ tử hắn.”
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, cô nương này có vài phần cộc lốc ngây ngốc bướng bỉnh, nhưng cũng không ngu ngốc, bị Chung Trì mắng mỏ quát nạt nhiều ngày như thế, dọc đường lại bị hắn thờ ơ, không đoái hoài gì, đột nhiên gọi nàng tới, nhất định là do mình.
Nàng gật đầu cười hỏi: “Sao ngươi biết chúng ta đi hôm nay?”
Châu Mã cũng không xấu hổ, nhắc tới chuyện này còn có phần tự hào: “Ngày nào ta cũng tới Hàm Hương Nhã Trúc, rất thân quen với Chu nương và các cô nương ở đó.”
Lãnh Hạ nhướn nhướn mày, còn có phương pháp cơ mà, biết ra tay từ những người bên cạnh hắn.
Chung Trì quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng.
Châu Mã cắn cắn môi, không để tâm tới hắn nữa, vươn tay sưởi ấm, trò chuyện câu được câu không với Lãnh Hạ, rất nhanh đã bắt đầu ngáp liên tục, dựa vào gốc cây ngủ mất.
Đến tận lúc này, Chung Trì mới dám nhìn chằm chằm nàng.
Lãnh Hạ ghét bỏ liếc mắt, ôm đầu gối nhìn bầu trời đêm đen kịt, cũng không biết người nọ hiện tại đang làm gì, còn có Tiêu Phượng, hiện tại có khỏe không?
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời dần sáng.
Lãnh Hạ và Chung Trì lại xuất phát, chẳng qua giờ lại có thêm một cái đuôi, trong ánh mắt hung tợn của Chung Trì, Châu Mã cười cười cảm kích với Lãnh Hạ, vụng về lên lưng ngựa.
==
Lãnh Hạ cũng không biết Tiêu Phượng hiện đang ở đâu, nhưng lần trước xuất hiện trên Tuyết sơn thì có lẽ giờ đã vào Bắc Yến.
Tiêu Phượng không biết nàng và Chiến Bắc Liệt bây giờ đã ra khỏi đường hầm, rất có khả năng sẽ đi tìm doanh trại hỏi, đặc biệt là đại huynh Tiêu Chấp Vũ của nàng còn đang thống lĩnh ba quân.
Nhưng cũng chỉ là đoán thôi, ai biết nàng đột nhiên nảy ra suy nghĩ gì không.
Bắc Yến, Cách Căn thành.
Đây là một tửu lâu cực kỳ bình thường nhưng cũng là cứ điểm tại Cách Căn thành.
Lãnh Hạ ngồi trong phòng, trước mặt là một đám thuộc hạ của Chiến Bắc Liệt.
Nàng không kịp hàn huyên, mau chóng phân phó nói: “Việc cụ thể thì các ngươi cũng đã biết, để ý ở thanh lâu sòng bạc nhiều một chút, không chỉ là tìm người, dù là tin đồn trong dân chúng cũng phải điều tra toàn bọ, nếu tìm được Hoàng hậu thì nói ta đã ở đây nếu không chưa chắc nàng đã chịu về.”
Lãnh Hạ quét một vòng hỏi: “Rõ chưa?”
“Rõ, Vương phi!” Ám vệ lĩnh mệnh đi.
Lãnh Hạ day day huyệt Thái Dương, mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo trên đường, đến bất kỳ thành nào cũng phải tìm kiếm khắp nơi, nghĩ những chỗ mà Tiêu Phượng có thể đi.
Thời gian càng kéo dài, nàng càng lo lắng.
Sau khi ám vệ rời đi, nàng cũng xuất phát cùng Chung Trì, tìm kiếm không mục đích trong Cách Căn thành, Cách Căn thành không phồn hoa như Tắc Nạp, có lẽ là vì chiến loạn nên có phầnhoang vắng.
Gió lạnh hiu quạnh, nàng đã hỏi khắp nơi, thanh lâu, tửu quán,……… tất cả những chỗ mà Tiêu Phượng có hứng thú, cả hiệu thuốc cũng đã đi qua, nàng mang thai nên có khả năng này nhưng một chút tin tức cũng không có.
Hỏi ai cũng chỉ có một đáp án là không biết.
Chung Trì an ủi nàng: “Vương phi, Hoàng hậu nương nương sẽ không có chuyện gì đâu, nếu như…….. không có tin gì cũng coi như là tin tốt!”
Lãnh Hạ cười cười, gật đầu nói: “Không cần an ủi ta, nàng sẽ không có chuyện gì, nhất định không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.