Chương 17: Ăn tàu hủ đậu đỏ
Trạch trạch nhân sinh
20/02/2017
Bạch Tiểu Mễ không làm khó Lý Mặc Nhiên, nhìn thoáng qua sách trên tay,
hơi do dự, thật ra không phải nàng không biết hết tất cả các chữ trong
sách, có một số từ vẫn nhận ra, nhưng chỉ hiểu qua loa, nơi này chủ yếu
là chữ phồn thể, nhưng xem ra so với chữ phồn thể mà nàng biết có hơi
phức tạp hơn một chút.
“Nếu nương tử không ngại, thì vi phu có thể dạy nương tử nhận chữ!” Lý Mặc Nhiên nhẹ giọng nói.
Mắt Bạch Tiểu Mễ sáng ngời, quay đầu nhìn về phía Lý Mặc Nhiên, lần đầu tiên cảm giác trượng phu giống gấu này của nàng nhìn cũng không khó coi cho lắm, nhưng nàng cái gì cũng chưa nói, người kia làm sao biết được nàng không đọc được chữ ở đây.
“Ngươi làm sao biết được?” Bạch Tiểu Mễ nhìn Lý Mặc Nhiên hỏi.
“Thật ra thì chữ trên hiệp nghị nàng viết vi phu cũng không đọc được.” Cho nên Lý Mặc Nhiên cảm thấy, nương tử hẳn là không biết chữ ở nơi này.
“Ra vậy!” Bạch Tiểu Mễ gật đầu.
“Vậy ngươi có thể tìm cho ta một ít sách lịch sử hay du kí được không?” Đã có người nguyện ý chỉ bảo nàng, Bạch Tiểu Mễ đương nhiên sẽ không khách khí, không biết chữ đúng là chuyện đau khổ.
Không biết khi nào nàng mới xuyên không quay trở về nhà, hoặc có lẽ không bao giờ trở về được nữa, nếu đã nghĩ như vậy, nàng cũng không muốn biến thành một người thất học.
“Được!” Lý Mặc Nhiên sảng khoái đáp ứng, người không động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mắt, ánh mắt kia thập phần rõ ràng ý bảo Bạch Tiểu Mễ phải đẩy hắn đến bên cạnh giá sách.
Bạch Tiểu Mễ khóe miệng run rẩy một chút, vừa rồi nàng đâu có đẩy hắn, không phải hắn vẫn hoạt động được bình thường sao? Giờ thế nào mà lại trở nên yếu đuối như vậy, tâm lý tuy rằng rất bất mãn, nhưng hiện tại có việc cần cầu người, Bạch Tiểu Mễ đành thỏa hiệp .
Đem người đẩy đến bên cạnh giá sách, Lý Mặc Nhiên lấy ra mấy quyển sách.
“Xong rồi nương tử, chúng ta trở về thôi!” Lý Mặc Nhiên đem sách đặt trên đùi mình, quay đầu lại cười nói .
Bạch Tiểu Mễ cũng không nói nhiều, đẩy xe hướng về phòng, ánh mắt luôn luôn dừng ở trên người Lý Mặc Nhiên, vết thương của người kia tựa hồ nhìn đã khá hơn rất nhiều, vết thương có phải lành quá nhanh hay không, chính đại phu đã nói muốn khỏi thì ít nhất cũng phải mất một tháng, nhưng từ ngày máu tụ ra đến giờ mới được năm ngày, lẽ ra hắn phải là người rất yếu, nhưng hiện tại lại......!
Như vậy giờ nàng cùng hắn ngủ trên một chiếc giường, đối với nàng mà nói, có phải không được an toàn rồi không?
Một đường suy nghĩ lung tung, hai người đã trở về phòng.
Dù sao không có việc gì để làm, cho nên Bạch Tiểu Mễ trực tiếp nhờ Lý Mặc Nhiên dạy nàng, Bạch Tiểu Mễ dùng bút viết chữ giản thể một bên cho dễ hiểu, nàng vốn không phải người ngu ngốc, cho nên đến thời điểm cơm chiều, trên cơ bản Bạch Tiểu Mễ đã nhận thức được chữ, nhìn mấy lần đã có thể nhớ kỹ.
Thấy Bạch Tiểu Mễ thông minh như vậy, tâm tình Lý Mặc Nhiên thực vui vẻ, nếu nương tử có chút khờ khạo, làm trượng phu cũng có chút mất hứng. .
Nhưng cao hứng qua đi, Lý Mặc Nhiên lại có cảm thấy buồn bực .
Vốn hắn nghĩ lấy lý do dạy học, sau đó có thể thân mật với nương tử nhiều hơn một chút, nhưng hiện tại nương tử thông minh như thế, chính mình có thể tự đọc được sách rồi, từ nào không biết mới hỏi hắn, mà câu hỏi theo thời gian càng ngày càng ít đi, Lý Mặc Nhiên lại có chút hụt hẫng.
Thật là mâu thuẫn!
“Nương tử mệt chưa? Nếu không để vi phu đọc cho nương tử nghe, nếu từ nào không hiểu, nương tử có thể hỏi ta!” Mỗ nam không cam lòng bị vắng vẻ, di động xe lăn đi đến bên người Bạch Tiểu Mễ, lấy lòng nói.
“Không cần đâu!” Bạch Tiểu Mễ đầu cũng không nâng, nói.
Một lát sau, Bạch Tiểu Mễ ngửi thấy mùi thơm, vừa ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện thấy trên bàn trong phòng đã có ba món mặn một canh, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn, khó trách nàng cảm thấy trời càng ngày càng tối.
“Nương tử, lại ăn cơm chiều trước đi!” Lý Mặc Nhiên hiền lành gọi Bạch Tiểu Mễ, sau đó đưa cơm cho nàng.
“Cám ơn!” Nàng quả thật rất đói bụng .
Cơm nước xong, Bạch Tiểu Mễ lại tiếp tục đọc sách, lúc này nàng đang xem sử ký.
Với sách sử ký, Bạch Tiểu Mễ trên cơ bản đã hiểu nơi nàng đang ở là nơi nào, chỗ này tên là Hoa Thương Đại Lục, Hoa Thương Đại Lục có bốn quốc gia lớn:
Nguyệt Hoa quốc [ ở phía nam Hoa Thương ]
Bắc Lâm quốc [ ở phía bắc Hoa Thương ]
Hạ Ấp quốc [ ở phía tây bắc Đại Lục ]
Thập Nhật quốc [ ở phía đông Đại Lục ]
Còn có một ít nước chư hầu, đều lấy tứ đại đế quốc làm chủ, sai đâu đánh đó.
Mà nơi Bạch Tiểu Mễ đang ở là Nguyệt Hoa Quốc, nơi này thời tiết không khắc nghiệt, có chút giống với phía nam Trung Quốc, về phần mùa đông có tuyết rơi hay không, Bạch Tiểu Mễ cũng không biết.
Trời tối, Bạch Tiểu Mễ thắp một ngọn nến, sau đó tiếp tục ngồi xem.
Lý Mặc Nhiên rất buồn bực ngồi một bên, nương tử luôn luôn đọc sách, không để ý gì đến hắn, hắn rất đau lòng, sử ký nơi này thì có cái gì hay đâu, toàn những sự việc buồn tẻ chán ngắt.
Sau khi oán niệm lần thứ mấy vạn, nhận ra đối phương không thèm để ý đến hắn, Lý Mặc Nhiên liền thay đổi chiến thuật, hắn tiến đến ôm cái eo nhỏ của nương tử.
Bạch Tiểu Mễ đang say sưa đọc sách, hơn nữa trong đầu đang phác họa hình ảnh thế giới này, nên không phát hiện người nào đó đang ăn đậu hủ của nàng.
Khóe miệng mỗ nam vểnh lên một nét cười thỏa mãn, được một tấc lại muốn thêm một thước, cả người liền dán lên thân hình mềm mại của thiếu nữ, hô hô! Kỳ thật nương tử đọc sách, đối với mình cũng có lợi đấy chứ!
Nhưng vui quá hóa buồn, Lý Mặc Nhiên chưa kịp cảm thụ nhiều cảm giác mềm mại kia,“Bốp!” một tiếng, móng vuốt đã bị đập cho một phát, hơn nữa cái đập kia chắc chắn không hề nhẹ.
“Nương tử!” Mỗ nam ủy khuất nhìn bàn tay hồng hồng của mình, nương tử thật ác với người ta.
“Lý Mặc Nhiên, tên lưu manh này, dám ăn đậu hủ của lão nương, ngươi chán sống rồi hả!” Bạch Tiểu Mễ bá đạo đứng lên, trợn mắt nhìn, người này lại còn đưa ra cái thái độ như mình đang làm chuyện gì khiến cho hắn bị oan uổng lắm ấy, với ánh mắt ủy khuất kia, Bạch Tiểu Mễ xem như không thấy.
Tên này thật sự càng ngày gan càng to, dám thừa dịp nàng không chú ý sờ sờ eo nhỏ của nàng, thật đáng chết.
“Nương tử, Tam đệ vừa mới tới!” Mỗ nam vạn phần ủy khuất giải thích, nhưng ở tận sâu trong đáy mắt là một tia đắc ý, eo nương tử thật là mềm mại, người nương tử thật thơm nha! Hắn rất thích!
“Nếu nương tử không ngại, thì vi phu có thể dạy nương tử nhận chữ!” Lý Mặc Nhiên nhẹ giọng nói.
Mắt Bạch Tiểu Mễ sáng ngời, quay đầu nhìn về phía Lý Mặc Nhiên, lần đầu tiên cảm giác trượng phu giống gấu này của nàng nhìn cũng không khó coi cho lắm, nhưng nàng cái gì cũng chưa nói, người kia làm sao biết được nàng không đọc được chữ ở đây.
“Ngươi làm sao biết được?” Bạch Tiểu Mễ nhìn Lý Mặc Nhiên hỏi.
“Thật ra thì chữ trên hiệp nghị nàng viết vi phu cũng không đọc được.” Cho nên Lý Mặc Nhiên cảm thấy, nương tử hẳn là không biết chữ ở nơi này.
“Ra vậy!” Bạch Tiểu Mễ gật đầu.
“Vậy ngươi có thể tìm cho ta một ít sách lịch sử hay du kí được không?” Đã có người nguyện ý chỉ bảo nàng, Bạch Tiểu Mễ đương nhiên sẽ không khách khí, không biết chữ đúng là chuyện đau khổ.
Không biết khi nào nàng mới xuyên không quay trở về nhà, hoặc có lẽ không bao giờ trở về được nữa, nếu đã nghĩ như vậy, nàng cũng không muốn biến thành một người thất học.
“Được!” Lý Mặc Nhiên sảng khoái đáp ứng, người không động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mắt, ánh mắt kia thập phần rõ ràng ý bảo Bạch Tiểu Mễ phải đẩy hắn đến bên cạnh giá sách.
Bạch Tiểu Mễ khóe miệng run rẩy một chút, vừa rồi nàng đâu có đẩy hắn, không phải hắn vẫn hoạt động được bình thường sao? Giờ thế nào mà lại trở nên yếu đuối như vậy, tâm lý tuy rằng rất bất mãn, nhưng hiện tại có việc cần cầu người, Bạch Tiểu Mễ đành thỏa hiệp .
Đem người đẩy đến bên cạnh giá sách, Lý Mặc Nhiên lấy ra mấy quyển sách.
“Xong rồi nương tử, chúng ta trở về thôi!” Lý Mặc Nhiên đem sách đặt trên đùi mình, quay đầu lại cười nói .
Bạch Tiểu Mễ cũng không nói nhiều, đẩy xe hướng về phòng, ánh mắt luôn luôn dừng ở trên người Lý Mặc Nhiên, vết thương của người kia tựa hồ nhìn đã khá hơn rất nhiều, vết thương có phải lành quá nhanh hay không, chính đại phu đã nói muốn khỏi thì ít nhất cũng phải mất một tháng, nhưng từ ngày máu tụ ra đến giờ mới được năm ngày, lẽ ra hắn phải là người rất yếu, nhưng hiện tại lại......!
Như vậy giờ nàng cùng hắn ngủ trên một chiếc giường, đối với nàng mà nói, có phải không được an toàn rồi không?
Một đường suy nghĩ lung tung, hai người đã trở về phòng.
Dù sao không có việc gì để làm, cho nên Bạch Tiểu Mễ trực tiếp nhờ Lý Mặc Nhiên dạy nàng, Bạch Tiểu Mễ dùng bút viết chữ giản thể một bên cho dễ hiểu, nàng vốn không phải người ngu ngốc, cho nên đến thời điểm cơm chiều, trên cơ bản Bạch Tiểu Mễ đã nhận thức được chữ, nhìn mấy lần đã có thể nhớ kỹ.
Thấy Bạch Tiểu Mễ thông minh như vậy, tâm tình Lý Mặc Nhiên thực vui vẻ, nếu nương tử có chút khờ khạo, làm trượng phu cũng có chút mất hứng. .
Nhưng cao hứng qua đi, Lý Mặc Nhiên lại có cảm thấy buồn bực .
Vốn hắn nghĩ lấy lý do dạy học, sau đó có thể thân mật với nương tử nhiều hơn một chút, nhưng hiện tại nương tử thông minh như thế, chính mình có thể tự đọc được sách rồi, từ nào không biết mới hỏi hắn, mà câu hỏi theo thời gian càng ngày càng ít đi, Lý Mặc Nhiên lại có chút hụt hẫng.
Thật là mâu thuẫn!
“Nương tử mệt chưa? Nếu không để vi phu đọc cho nương tử nghe, nếu từ nào không hiểu, nương tử có thể hỏi ta!” Mỗ nam không cam lòng bị vắng vẻ, di động xe lăn đi đến bên người Bạch Tiểu Mễ, lấy lòng nói.
“Không cần đâu!” Bạch Tiểu Mễ đầu cũng không nâng, nói.
Một lát sau, Bạch Tiểu Mễ ngửi thấy mùi thơm, vừa ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện thấy trên bàn trong phòng đã có ba món mặn một canh, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn, khó trách nàng cảm thấy trời càng ngày càng tối.
“Nương tử, lại ăn cơm chiều trước đi!” Lý Mặc Nhiên hiền lành gọi Bạch Tiểu Mễ, sau đó đưa cơm cho nàng.
“Cám ơn!” Nàng quả thật rất đói bụng .
Cơm nước xong, Bạch Tiểu Mễ lại tiếp tục đọc sách, lúc này nàng đang xem sử ký.
Với sách sử ký, Bạch Tiểu Mễ trên cơ bản đã hiểu nơi nàng đang ở là nơi nào, chỗ này tên là Hoa Thương Đại Lục, Hoa Thương Đại Lục có bốn quốc gia lớn:
Nguyệt Hoa quốc [ ở phía nam Hoa Thương ]
Bắc Lâm quốc [ ở phía bắc Hoa Thương ]
Hạ Ấp quốc [ ở phía tây bắc Đại Lục ]
Thập Nhật quốc [ ở phía đông Đại Lục ]
Còn có một ít nước chư hầu, đều lấy tứ đại đế quốc làm chủ, sai đâu đánh đó.
Mà nơi Bạch Tiểu Mễ đang ở là Nguyệt Hoa Quốc, nơi này thời tiết không khắc nghiệt, có chút giống với phía nam Trung Quốc, về phần mùa đông có tuyết rơi hay không, Bạch Tiểu Mễ cũng không biết.
Trời tối, Bạch Tiểu Mễ thắp một ngọn nến, sau đó tiếp tục ngồi xem.
Lý Mặc Nhiên rất buồn bực ngồi một bên, nương tử luôn luôn đọc sách, không để ý gì đến hắn, hắn rất đau lòng, sử ký nơi này thì có cái gì hay đâu, toàn những sự việc buồn tẻ chán ngắt.
Sau khi oán niệm lần thứ mấy vạn, nhận ra đối phương không thèm để ý đến hắn, Lý Mặc Nhiên liền thay đổi chiến thuật, hắn tiến đến ôm cái eo nhỏ của nương tử.
Bạch Tiểu Mễ đang say sưa đọc sách, hơn nữa trong đầu đang phác họa hình ảnh thế giới này, nên không phát hiện người nào đó đang ăn đậu hủ của nàng.
Khóe miệng mỗ nam vểnh lên một nét cười thỏa mãn, được một tấc lại muốn thêm một thước, cả người liền dán lên thân hình mềm mại của thiếu nữ, hô hô! Kỳ thật nương tử đọc sách, đối với mình cũng có lợi đấy chứ!
Nhưng vui quá hóa buồn, Lý Mặc Nhiên chưa kịp cảm thụ nhiều cảm giác mềm mại kia,“Bốp!” một tiếng, móng vuốt đã bị đập cho một phát, hơn nữa cái đập kia chắc chắn không hề nhẹ.
“Nương tử!” Mỗ nam ủy khuất nhìn bàn tay hồng hồng của mình, nương tử thật ác với người ta.
“Lý Mặc Nhiên, tên lưu manh này, dám ăn đậu hủ của lão nương, ngươi chán sống rồi hả!” Bạch Tiểu Mễ bá đạo đứng lên, trợn mắt nhìn, người này lại còn đưa ra cái thái độ như mình đang làm chuyện gì khiến cho hắn bị oan uổng lắm ấy, với ánh mắt ủy khuất kia, Bạch Tiểu Mễ xem như không thấy.
Tên này thật sự càng ngày gan càng to, dám thừa dịp nàng không chú ý sờ sờ eo nhỏ của nàng, thật đáng chết.
“Nương tử, Tam đệ vừa mới tới!” Mỗ nam vạn phần ủy khuất giải thích, nhưng ở tận sâu trong đáy mắt là một tia đắc ý, eo nương tử thật là mềm mại, người nương tử thật thơm nha! Hắn rất thích!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.