Chương 67
Trạch trạch nhân sinh
21/02/2017
Edit: Skye
“Nương tử!” Lý Mặc Nhiên thật cẩn thận đến bên cạnh giường, người nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, xem ra nương tử thực sự rất giận hắn thì phải? Lý Mặc Nhiên càng thấy lo lắng, chân tay trở nên luống cuống.
“......” Bạch Tiểu Mễ vẫn không nhúc nhích như cũ, thật ra khi chạy trở về phòng nàng vô cùng tức giận, một hồi suy nghĩ lại bình tĩnh trở lại, thân phận của nàng ở Hắc Phong trại vốn mẫn cảm, người ta đề phòng nàng cũng hiểu được, nhưng cho có suy nghĩ cẩn thận, nàng vẫn chán ghét thái độ vừa rồi của Lý Mặc Nhiên.
Cho nên khi nghe thấy tiếng Lý Mặc Nhiên trở lại, Bạch Tiểu Mễ liền không thèm để ý đến người ta.
Lý Mặc Nhiên thật cẩn thận ngồi xuống bên giường, nhìn người đưa lưng về phía mình, tay khẽ chạm lên lưng nương tử, nhưng khi hắn tới đụng tới nương tử, liền rụt ngay lại, tựa như hắn không nghĩ mình sẽ chạm phải nàng.
“Nương tử, cái kia, vừa rồi là vi phu không tốt, nương tử tha thứ cho vi phu được không?” Lý Mặc Nhiên ôn nhu nói lời nhỏ nhẹ, bộ dáng hắn nghiêm cẩn khác hẳn ngày thường, hiện tại Lý Mặc Nhiên chẳng quan tâm tới bản thân, hắn chỉ hy vọng nương tử tha thứ cho hắn.
“......” Bạch Tiểu Mễ bất động không nói.
“Nương tử, vi phu ghen tỵ vì nàng đi tìm nam nhân khác, vừa nghĩ đến vẻ mặt ôn hòa của phu nhân với nam nhân khác, vi phu hận không thể đem người đó giết chết!” Tuy ngữ khí Lý Mặc Nhiên nói lời này vô cùng mềm mại, nhưng lại mang theo tia ngoan độc mạnh mẽ, kỳ thật hắn đã nghĩ như vậy.
“......” Ghen, là ghen nha! Ngay cả như vậy cũng không cần hung dữ với nàng chứ! Có lẽ do từ trước tới này đều là Lý Mặc Nhiên dung túng nàng, khiến Bạch Tiểu Mễ tự nhiên với thói quen của Lý Mặc Nhiên, yên tâm thoải mái bị động nhận sự đối tốt của Lý Mặc Nhiên, bỗng nhiên có một ngày người nọ bỗng nhiên thay đổi, điều này làm cho Bạch Tiểu Mễ thập phần khổ sở, thật ra đây mới là nguyên nhân chân chính mà nàng tức giận!
“Nương tử, nàng tha thứ cho vi phu đi, vi phu thật sự không phải cố ý , vi phu cam đoan về sau không bao giờ nói vậy nữa, cũng không chọc nương tử tức giận, được không?” Lý Mặc Nhiên cái gì cũng có thể cam đoan nhưng vẫn không hứa hẹn để nàng từ này về sau được phép tự do ra vào Hắc Phong trại, có lẽ ở tận trong tiềm thức, Lý Mặc Nhiên vẫn lo lắng nếu để nàng ra ngoài, nàng sẽ rời hắn!
“Ta đây về sau có thể tự do ra vào Hắc Phong trại sao?” Bạch Tiểu Mễ tựa hồ biết Lý Mặc Nhiên cố ý không nói ra, liền đánh thẳng vào trọng tâm.
Lý Mặc Nhiên nhất thời trầm mặc , ngồi ở bên giường khó xử, hắn đương nhiên hy vọng nương tử không giận mình, nhưng hắn càng không thể chấp nhận việc nương tử rời đi hắn.
“Nhìn xem, nói nhiều như vậy vẫn là đem ta trở thành phạm nhân?” Bạch Tiểu Mễ cử động thân thể trừng mắt nhìn nam nhân đại hồ tử đang khó xử ngồi bên giường.
“Ta nào có đem nàng trở thành phạm nhân, chỉ cần nàng không rời khỏi Hắc Phong trại, nàng vĩnh viễn là chủ nhân của Hắc Phong trại!” Lý Mặc Nhiên cam đoan nói, cho nên mọi điều kiện hắn đều có thể đáp ứng, chỉ là không chịu được nàng rời đi, nàng ở bên người hắn thì hắn vẫn có thể từ từ khiến nàng yêu hắn, nhưng nếu người đi rồi, hắn cái gì cũng không có.
Trong cái được và mất, Lý Mặc Nhiên hiển nhiên chọn lựa đắc tội nương tử, nếu nương tử chạy, những vấn đề khác đều là mây bay.
“Nếu ta cam đoan không rời Hắc Phong trại thì sao?” Bạch Tiểu Mễ thật ra cũng có thể lý giải được suy nghĩ của Lý Mặc Nhiên, cho nên ngữ khí cũng trở nền hòa dịu hơn, nhìn hắn nói.
Hơn nữa không phải Bạch Tiểu Mễ cố ý lừa gạt Lý Mặc Nhiên, lần này trở về , Bạch Tiểu Mễ coi như đã suy nghĩ cẩn thận , nơi này trừ có sơn tặc thì tất cả đều tốt, không khác gì thế ngoại đào nguyên, so với thế giới bên ngoài mà nàng không quen thuộc kia quả thật tốt hơn nhiều.
Lý Mặc Nhiên có chút kinh ngạc nhìn về phía nương tử, nương tử vừa nói không rời đi Hắc Phong trại thật sao? Đây là thật sự, không phải vì muốn lấy được tín nhiệm mà cố ý nói vậy chứ!
“Nương tử, thật ra nếu một người tự mình ra khỏi Hắc Phong trại mà muốn quay trở về cũng khó! Ngoài sơn trại đều bố trí trận pháp, nếu đi nhầm vào trận pháp, muốn trở về cửa cốc Liên Sơn, tìm khắp nơi cũng không thấy!” Lý Mặc Nhiên nhìn Bạch Tiểu Mễ nói.
“Hả! Thật vậy chăng?” Hơn một tháng nàng ở bên ngoài, sao lại không gặp phải trận pháp? Bạch Tiểu Mễ có chút hoài nghi nhìn về phía Lý Mặc Nhiên.
“Ừ! Đây là thật, nếu nương tử không tin, vi phu dẫn nương tử ra ngoài nhìn xem!” Lý Mặc Nhiên nói, đây là sự thật, đồng thời theo thói quen, Lý Mặc Nhiên vẫn muốn thăm dò nương tử nhà mình.
Nếu nương tử không có tâm tư muốn trở về trại, như vậy nàng sẽ không băn khoăn đến trận pháp, về sau chắc chắn sẽ nhờ người bồi cạnh nàng cùng đi ra ngoài, tuy rằng lấy tu vi của nương tử quả thật có thể chạy thoát, nhưng hắn cũng có thể trước tiên phát hiện nàng rời đi, như vậy cũng có thể tìm nàng trở về nhanh hơn.
“Được, chúng ta đi thôi!” Trong khoảng thời gian này, thế nào nàng lại không phát hiện ra trận pháp gì đó? Bạch Tiểu Mễ trực tiếp từ trên giường nhảy xuống, nàng muốn nhìn trận pháp trong truyền thuyết có biết bao cao siêu thế nào.
“Được!” Lý Mặc Nhiên thấy nương tử không để ý đến mình, thật sự rất cao hứng, thấy nàng nhảy khỏi giường đi ra ngoài, vội bám theo sau.
“Lần trước chạy trốn, sao ta không thấy cái trận pháp nào?” Hơn một tháng đi theo Nhị đương gia hay người Hắc Phong trại ra ngoài, nàng không nhìn thấy trận pháp cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng lần trước nàng chạy đâu có thấy?
Nghe được hai chữ ‘chạy trốn’, Lý Mặc Nhiên trầm xuống, bất quá thấy nương tử tựa không có ý gì khác, dù chỉ nghi hoặc nhưng trong lòng Lý Mặc Nhiên vẫn cảm thấy không thoải mái, vẫn không đành lòng không để ý tới nàng.
“Đó là bởi vì trận pháp chỉ nhằm vào thủ thuật che mắt người ngoài, người từ trong đi ra không bị ảnh hưởng!” Lý Mặc Nhiên giải thích.
“Nha!” Lần trước trở về cũng là Lý Mặc Nhiên ôm nàng trở về, quả thật nàng chưa từng tự mình đi vào.
“Vậy tất cả người trong Hắc Phong trại đều biết trận pháp này sao?” Bạch Tiểu Mễ tò mò hỏi.
“Không phải, có một số người không biết!” Bình thường huynh đệ trong Hắc Phong trại nếu không có mệnh lệnh của bọn họ sẽ không đi ra ngoài, cho dù đi ra ngoài cũng phải là người hắn đồng ý mới được trở về.
“Nha!” Hai người đi đến khe sâu, hai bên đều là vách đá, rộng đại khái năm thước đủ để một xe ngựa đi qua, muốn che giấu đường lớn như vậy, trận pháp thật đúng là quá tốt.
Lý Mặc Nhiên thấy ngữ khí nương tử tựa không có tức giận như lúc trước, cũng không bài xích hắn, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Trận pháp kia là do ai bày ra?” Thật không ngờ một trại toàn cường đạo lại còn có nhân tài, Bạch Tiểu Mễ có chút giật mình, chẳng lẽ lại là vị Nhị đương gia bí hiểm kia.
“Cái kia, ha ha a, là vi phu khi vừa mới vào Hắc Phong trại tùy ý bày ra, chỉ là một trận nho nhỏ mà thôi, không phải trận pháp khó!” Nói lời này, Lý Mặc Nhiên có chút không để ý đến, khi đó hắn mới mười một mười hai tuổi, khi đó trình độ bày trận pháp của hắn quả thật chưa có gì cả, nhưng đối với chỗ thâm sơn cùng cốc này cũng đủ dùng rồi.
Sau này bởi vì sợ phiền toái nên vẫn giữ nguyên trận pháp, hiện tại nương tử hỏi, hắn có chút mất tự nhiên.
“Ngươi, thật sự!” Bạch Tiểu Mễ kinh ngạc, nhìn về phía Lý Mặc Nhiên, thế nhưng không nghĩ tới nam tử diện mạo thô cuồng, vừa thấy chính là nam tử lỗ mãng nhưng lại có năng lực đến vậy.
“Đương nhiên, chẳng qua khi đó vi phu mới mười một mười hai tuổi nên chỉ có thể bày ra trận pháp đơn giản này!” Lý Mặc Nhiên lo lắng về sau nương tử hiểu được trận pháp, sẽ cười nhạo hắn, cho nên mới đem tuổi của mình khi tạo ra trận pháp để giải thích.
“Nương tử!” Lý Mặc Nhiên thật cẩn thận đến bên cạnh giường, người nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, xem ra nương tử thực sự rất giận hắn thì phải? Lý Mặc Nhiên càng thấy lo lắng, chân tay trở nên luống cuống.
“......” Bạch Tiểu Mễ vẫn không nhúc nhích như cũ, thật ra khi chạy trở về phòng nàng vô cùng tức giận, một hồi suy nghĩ lại bình tĩnh trở lại, thân phận của nàng ở Hắc Phong trại vốn mẫn cảm, người ta đề phòng nàng cũng hiểu được, nhưng cho có suy nghĩ cẩn thận, nàng vẫn chán ghét thái độ vừa rồi của Lý Mặc Nhiên.
Cho nên khi nghe thấy tiếng Lý Mặc Nhiên trở lại, Bạch Tiểu Mễ liền không thèm để ý đến người ta.
Lý Mặc Nhiên thật cẩn thận ngồi xuống bên giường, nhìn người đưa lưng về phía mình, tay khẽ chạm lên lưng nương tử, nhưng khi hắn tới đụng tới nương tử, liền rụt ngay lại, tựa như hắn không nghĩ mình sẽ chạm phải nàng.
“Nương tử, cái kia, vừa rồi là vi phu không tốt, nương tử tha thứ cho vi phu được không?” Lý Mặc Nhiên ôn nhu nói lời nhỏ nhẹ, bộ dáng hắn nghiêm cẩn khác hẳn ngày thường, hiện tại Lý Mặc Nhiên chẳng quan tâm tới bản thân, hắn chỉ hy vọng nương tử tha thứ cho hắn.
“......” Bạch Tiểu Mễ bất động không nói.
“Nương tử, vi phu ghen tỵ vì nàng đi tìm nam nhân khác, vừa nghĩ đến vẻ mặt ôn hòa của phu nhân với nam nhân khác, vi phu hận không thể đem người đó giết chết!” Tuy ngữ khí Lý Mặc Nhiên nói lời này vô cùng mềm mại, nhưng lại mang theo tia ngoan độc mạnh mẽ, kỳ thật hắn đã nghĩ như vậy.
“......” Ghen, là ghen nha! Ngay cả như vậy cũng không cần hung dữ với nàng chứ! Có lẽ do từ trước tới này đều là Lý Mặc Nhiên dung túng nàng, khiến Bạch Tiểu Mễ tự nhiên với thói quen của Lý Mặc Nhiên, yên tâm thoải mái bị động nhận sự đối tốt của Lý Mặc Nhiên, bỗng nhiên có một ngày người nọ bỗng nhiên thay đổi, điều này làm cho Bạch Tiểu Mễ thập phần khổ sở, thật ra đây mới là nguyên nhân chân chính mà nàng tức giận!
“Nương tử, nàng tha thứ cho vi phu đi, vi phu thật sự không phải cố ý , vi phu cam đoan về sau không bao giờ nói vậy nữa, cũng không chọc nương tử tức giận, được không?” Lý Mặc Nhiên cái gì cũng có thể cam đoan nhưng vẫn không hứa hẹn để nàng từ này về sau được phép tự do ra vào Hắc Phong trại, có lẽ ở tận trong tiềm thức, Lý Mặc Nhiên vẫn lo lắng nếu để nàng ra ngoài, nàng sẽ rời hắn!
“Ta đây về sau có thể tự do ra vào Hắc Phong trại sao?” Bạch Tiểu Mễ tựa hồ biết Lý Mặc Nhiên cố ý không nói ra, liền đánh thẳng vào trọng tâm.
Lý Mặc Nhiên nhất thời trầm mặc , ngồi ở bên giường khó xử, hắn đương nhiên hy vọng nương tử không giận mình, nhưng hắn càng không thể chấp nhận việc nương tử rời đi hắn.
“Nhìn xem, nói nhiều như vậy vẫn là đem ta trở thành phạm nhân?” Bạch Tiểu Mễ cử động thân thể trừng mắt nhìn nam nhân đại hồ tử đang khó xử ngồi bên giường.
“Ta nào có đem nàng trở thành phạm nhân, chỉ cần nàng không rời khỏi Hắc Phong trại, nàng vĩnh viễn là chủ nhân của Hắc Phong trại!” Lý Mặc Nhiên cam đoan nói, cho nên mọi điều kiện hắn đều có thể đáp ứng, chỉ là không chịu được nàng rời đi, nàng ở bên người hắn thì hắn vẫn có thể từ từ khiến nàng yêu hắn, nhưng nếu người đi rồi, hắn cái gì cũng không có.
Trong cái được và mất, Lý Mặc Nhiên hiển nhiên chọn lựa đắc tội nương tử, nếu nương tử chạy, những vấn đề khác đều là mây bay.
“Nếu ta cam đoan không rời Hắc Phong trại thì sao?” Bạch Tiểu Mễ thật ra cũng có thể lý giải được suy nghĩ của Lý Mặc Nhiên, cho nên ngữ khí cũng trở nền hòa dịu hơn, nhìn hắn nói.
Hơn nữa không phải Bạch Tiểu Mễ cố ý lừa gạt Lý Mặc Nhiên, lần này trở về , Bạch Tiểu Mễ coi như đã suy nghĩ cẩn thận , nơi này trừ có sơn tặc thì tất cả đều tốt, không khác gì thế ngoại đào nguyên, so với thế giới bên ngoài mà nàng không quen thuộc kia quả thật tốt hơn nhiều.
Lý Mặc Nhiên có chút kinh ngạc nhìn về phía nương tử, nương tử vừa nói không rời đi Hắc Phong trại thật sao? Đây là thật sự, không phải vì muốn lấy được tín nhiệm mà cố ý nói vậy chứ!
“Nương tử, thật ra nếu một người tự mình ra khỏi Hắc Phong trại mà muốn quay trở về cũng khó! Ngoài sơn trại đều bố trí trận pháp, nếu đi nhầm vào trận pháp, muốn trở về cửa cốc Liên Sơn, tìm khắp nơi cũng không thấy!” Lý Mặc Nhiên nhìn Bạch Tiểu Mễ nói.
“Hả! Thật vậy chăng?” Hơn một tháng nàng ở bên ngoài, sao lại không gặp phải trận pháp? Bạch Tiểu Mễ có chút hoài nghi nhìn về phía Lý Mặc Nhiên.
“Ừ! Đây là thật, nếu nương tử không tin, vi phu dẫn nương tử ra ngoài nhìn xem!” Lý Mặc Nhiên nói, đây là sự thật, đồng thời theo thói quen, Lý Mặc Nhiên vẫn muốn thăm dò nương tử nhà mình.
Nếu nương tử không có tâm tư muốn trở về trại, như vậy nàng sẽ không băn khoăn đến trận pháp, về sau chắc chắn sẽ nhờ người bồi cạnh nàng cùng đi ra ngoài, tuy rằng lấy tu vi của nương tử quả thật có thể chạy thoát, nhưng hắn cũng có thể trước tiên phát hiện nàng rời đi, như vậy cũng có thể tìm nàng trở về nhanh hơn.
“Được, chúng ta đi thôi!” Trong khoảng thời gian này, thế nào nàng lại không phát hiện ra trận pháp gì đó? Bạch Tiểu Mễ trực tiếp từ trên giường nhảy xuống, nàng muốn nhìn trận pháp trong truyền thuyết có biết bao cao siêu thế nào.
“Được!” Lý Mặc Nhiên thấy nương tử không để ý đến mình, thật sự rất cao hứng, thấy nàng nhảy khỏi giường đi ra ngoài, vội bám theo sau.
“Lần trước chạy trốn, sao ta không thấy cái trận pháp nào?” Hơn một tháng đi theo Nhị đương gia hay người Hắc Phong trại ra ngoài, nàng không nhìn thấy trận pháp cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng lần trước nàng chạy đâu có thấy?
Nghe được hai chữ ‘chạy trốn’, Lý Mặc Nhiên trầm xuống, bất quá thấy nương tử tựa không có ý gì khác, dù chỉ nghi hoặc nhưng trong lòng Lý Mặc Nhiên vẫn cảm thấy không thoải mái, vẫn không đành lòng không để ý tới nàng.
“Đó là bởi vì trận pháp chỉ nhằm vào thủ thuật che mắt người ngoài, người từ trong đi ra không bị ảnh hưởng!” Lý Mặc Nhiên giải thích.
“Nha!” Lần trước trở về cũng là Lý Mặc Nhiên ôm nàng trở về, quả thật nàng chưa từng tự mình đi vào.
“Vậy tất cả người trong Hắc Phong trại đều biết trận pháp này sao?” Bạch Tiểu Mễ tò mò hỏi.
“Không phải, có một số người không biết!” Bình thường huynh đệ trong Hắc Phong trại nếu không có mệnh lệnh của bọn họ sẽ không đi ra ngoài, cho dù đi ra ngoài cũng phải là người hắn đồng ý mới được trở về.
“Nha!” Hai người đi đến khe sâu, hai bên đều là vách đá, rộng đại khái năm thước đủ để một xe ngựa đi qua, muốn che giấu đường lớn như vậy, trận pháp thật đúng là quá tốt.
Lý Mặc Nhiên thấy ngữ khí nương tử tựa không có tức giận như lúc trước, cũng không bài xích hắn, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Trận pháp kia là do ai bày ra?” Thật không ngờ một trại toàn cường đạo lại còn có nhân tài, Bạch Tiểu Mễ có chút giật mình, chẳng lẽ lại là vị Nhị đương gia bí hiểm kia.
“Cái kia, ha ha a, là vi phu khi vừa mới vào Hắc Phong trại tùy ý bày ra, chỉ là một trận nho nhỏ mà thôi, không phải trận pháp khó!” Nói lời này, Lý Mặc Nhiên có chút không để ý đến, khi đó hắn mới mười một mười hai tuổi, khi đó trình độ bày trận pháp của hắn quả thật chưa có gì cả, nhưng đối với chỗ thâm sơn cùng cốc này cũng đủ dùng rồi.
Sau này bởi vì sợ phiền toái nên vẫn giữ nguyên trận pháp, hiện tại nương tử hỏi, hắn có chút mất tự nhiên.
“Ngươi, thật sự!” Bạch Tiểu Mễ kinh ngạc, nhìn về phía Lý Mặc Nhiên, thế nhưng không nghĩ tới nam tử diện mạo thô cuồng, vừa thấy chính là nam tử lỗ mãng nhưng lại có năng lực đến vậy.
“Đương nhiên, chẳng qua khi đó vi phu mới mười một mười hai tuổi nên chỉ có thể bày ra trận pháp đơn giản này!” Lý Mặc Nhiên lo lắng về sau nương tử hiểu được trận pháp, sẽ cười nhạo hắn, cho nên mới đem tuổi của mình khi tạo ra trận pháp để giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.