Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 107: Đánh quái thú

Trạch trạch nhân sinh

25/02/2017

“Có người lên đảo rồi!” Đây là giọng điệu xác định, lúc này phía trước có một chiếc thuyền lớn, hơn nữa còn đang đối chiến cùng quái vật, chiến đấu tương đối kịch liệt, hơn trăm người bên cạnh con thuyền nơi xa đánh nhau với quái vật ở một chỗ.

Lý Thụy Nhiên kinh ngạc nhìn phía trước, tuy đã xem qua tư liệu về con quái vật kia, coi như có chút hiểu biết, chỉ là hiểu biết miêu tả trên mặt chữ, hiện tại tận mắt thấy vẫn khiến Lý Thụy Nhiên kinh hãi không thôi, vì bộ dáng quái vật chẳng những khó coi, hung dữ, lại vô cùng cường đại, nhìn móng vuốt của nó bổ về phía người áo đen kia, tâm Lý Thụy Nhiên run rẩy.

Hơn nữa, Lý Thụy Nhiên còn phát hiện con quái vật này lớn hơn rất nhiều so với trong tư liệu bọn họ thấy, ước chừng cao hơn tám thước, dài gần mười thước, cơ hồ lớn bằng chiếc thuyền kia, trời ạ!

Nguy rồi, lại có người bị đánh bay, lần này người nọ bị đánh bay ra ngoài xa hơn mười thước, sau đó không thấy đứng dậy.

“Chúng ta qua đó nhìn xem!” Thấy được quái vật, thừa dịp hiện tại có người thu hút lực chú ý của nó, Bạch Tiểu Mễ tính toán quan sát một chút con quái vật này, nếu có thể, nàng muốn thử độ dày vảy giáp của nó, để biết ước lượng lượng thuốc nổ, lượng thuốc nổ ít, không thể giết chết được quái vật, ngược lại khiến nó phòng bị, lần sau ra tay càng khó, Bạch Tiểu Mễ cũng không muốn đảo Vô Danh tồn tại tai họa ngầm, thuốc nổ dùng nhiều, Bạch Tiểu Mễ cảm thấy lãng phí, nàng cũng xót tiền bạc nha!

Tiếp sát tới con thuyền, nhìn đám người áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhìn quần áo cùng hoa văn tối trên người bọn họ, nhìn thế nào cũng thấy đám người áo đen này sao lại quen mắt như vậy? Bạch Tiểu Mễ quay đầu nhìn về phía Lý Thụy Nhiên, quả nhiên trong mắt Lý Thụy Nhiên tràn đầy kinh ngạc, mà sau khi kinh ngạc còn quay đầu nhìn ngó chung quanh, muốn xem có thể nhìn thấy người như hắn dự đoán kia hay không, nhưng nhìn một vòng tìm không thấy, trên mặt liền hiện lên thất vọng.

Quả nhiên như thế? Vẫn là không thể tránh thoát sao? Đã tìm nhanh đến đây như vậy, nàng nên vui mừng với lòng si mê của hắn? Hay là nên khó chịu với cố chấp của hắn?

Thất vọng của Lý Thụy Nhiên không giữ được bao lâu, liền nhìn đến đôi mắt âm trầm của Bạch Tiểu Mễ rơi trên mặt hắn, trên mặt kinh ngạc, Tiểu Mễ sẽ không hiểu lầm gì chứ! Hắn thật không có báo tin cho đại ca, không liên quan đến hắn, thật mà!

“Ta cái gì cũng chưa nói, thật!” Lý Thụy Nhiên phản xạ có điều kiện xua tay, bày tỏ trong sạch, má ơi! Tiểu Mễ sao lại dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn hắn chứ, thật là!

“Làm sao vậy, tại sao lại không đi tiếp?” Thiếu niên thấy Lý Thụy Nhiên hoảng sợ, có chút khó hiểu quay đầu nhìn về phía hai người, chẳng lẽ không đi giúp đỡ sao? Nói không chừng còn có thể nhân cơ hội giết quái vật.

Thiếu niên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy quái vật lớn như vậy, có điều hắn không sợ hãi như người bình thường, ngược lại nét mặt hưng phấn muốn nhanh chóng tiếp sát để xem.

“Không cần tiến lên, ở đây thấy rất rõ ràng rồi!” Bạch Tiểu Mễ quay đầu trở lại, nàng tin tưởng Lý Thụy Nhiên sẽ không mật báo, cũng tin tưởng vào thực lực của Lý Mặc Nhiên, chỉ cần hắn muốn, tìm thấy nàng cũng là chuyện sớm hay muộn, nhưng Bạch Tiểu Mễ thật không ngờ hắn sẽ tìm tới nhanh như vậy.

Nghĩ đến, hẳn là một năm qua, khi bọn họ mua vật dụng trên đại lục thì đã bị theo dõi rồi! Cũng không biết Lý Mặc Nhiên xác thực biết nàng ở đây mới tới, hay chỉ là suy đoán, nếu là suy đoán, vậy nàng có nên trốn tiếp một khoảng thời gian hay không.

Nhưng vừa nghĩ Lý Mặc Nhiên là người khôn khéo, cả người lập tức ủ rũ, hắn hiện tại đã lên đảo, nàng có thể trốn được ở đâu? Chuyện gặp mặt cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nhất thời Bạch Tiểu Mẽ cảm thấy đầu óc mình rối loạn thành một đoàn.

“Tiểu Mễ, những người này đều là người của đại ca, chúng ta không đi giúp đỡ sao?” Lý Thụy Nhiên nhìn một trăm người đang chiến đấu ở phía trước, quái vật này quả nhiên cường đại, cao thủ ám vệ của đại ca mạnh thế nào hắn biết, nhưng căn bản không làm quái vật bị thương chút nào, có thể thấy quái vật kia cường đại nhiều thế nào, da có bao nhiêu dày, vô số kiếm đâm đều xẹt qua vảy giáp kia, đáng tiếc một điểm đều không thể làm quái vật bị thương.

Nhìn không ít người đã bắt đầu có thương tích, Lý Thụy Nhiên tự nhiên không nỡ, dù sao đều là người một nhà! Nhưng hắn biết đại ca cùng Tiểu Mễ có chút mâu thuẫn, nếu hắn ra ngoài, Tiểu Mễ sẽ không vui, lại mất tích hoàn toàn thì làm sao bây giờ?

“Ngươi muốn thì đi đi, những người đó ngu dốt, đánh không lại không biết chạy à? Quăng cái thuyền kia đi là được rồi!” Bạch Tiểu Mễ hiện tại trong lòng rất loạn, tuy biết sớm hay muộn cũng sẽ gặp mặt, nhưng nàng cứ muốn làm rùa đen rút đầu, không muốn nhanh như vậy gặp được hắn.

“A!” Lần này Lý Thụy Nhiên không biết nên đi hay không đi, chết đứng tại chỗ, nhìn về phía trước trong lòng vạn phần sốt ruột, nhưng lại lo lắng Bạch Tiểu Mễ mất hứng, cho nên vẫn không dám tiến lên.

“Còn không mau đi, dược liệu trong thôn trang không nhiều, nếu không đi, chờ một lát nữa người bị thương sẽ càng nhiều!” Bạch Tiểu Mễ bỗng nhiên chậm rãi nói một câu, Lý Thụy Nhiên ngạc nhiên vui mừng quay đầu “Cám ơn Tiểu Mễ, ta đi!”

“Dong dài, nhanh đi đi!” Cảm tạ cái gì mà cảm! Ngươi đi mạo hiểm thì tốt sao? Bạch Tiểu Mễ tức giận trừng mắt nhìn gương mặt già nua của Lý Thụy Nhiên.

“Từ từ, đi không phải là cùng đánh, mà là để bọn họ lui lại biết không?” Bạch Tiểu Mễ thấy Lý Thụy Nhiên kích động mạnh mẽ, trước khi hắn đi liền dặn dò, Bạch Tiểu Mễ lo lắng thằng nhãi này thích thể hiện, muốn tự mình tiến lên đánh quái vật kia, bản thân hắn có mấy lượng, nàng làm sao không biết?

“Biết rõ, đảm bảo để bọn họ rút lui an toàn, Tiểu Mễ cứ yên tâm!” Lý Thụy Nhiên cao hứng phấn chấn vận khinh công thần tốc bay đi, nhìn qua không phải đi đối địch mà như đi lĩnh thưởng, Bạch Tiểu Mễ nhìn bóng lưng hưng phấn kia, khóe miệng giật giật vài cái.

“Từ từ, ta cũng đi!” Cơ hội khó có được, thiếu niên tự nhiên không chịu buông tha, bước nhanh chạy về phía trước bắt kịp Lý Thụy Nhiên.

Rất nhanh hai người đã tiến đến phía trước gia nhập đội ngũ đối chiến với quái vật.

Đao quang kiếm ảnh, bóng người xuyên qua, đao kiếm tấn công vào vảy giáp tạo thành tiếng vang leng keng.

“Được rồi, đừng ham chiến, lui lại!” Lý Thụy Nhiên vừa phòng bị, vừa bước nhanh tiếp sát thủ lãnh ám vệ, đáng tiếc người ta căn bản là không biết hắn, cho nên đối với lời hắn nói, cũng căn bản không để ý tới.

Lý Thụy Nhiên thấy đối phương bất động, cho rằng bọn họ không nghe mình, nghĩ nghĩ nên đi tìm đại ca cho chắc chắn, chân điểm nhẹ mặt đất mượn lực bay lên trên thuyền, nhưng đúng lúc này, quái vật bị đám ám vệ công kích trên người làm cho buồn bực, liền phẫn nộ vung cái đuôi, muốn những con người nhỏ bé này bị chụp chết, có điều, trở thành ám vệ của Lý Mặc Nhiên, thực lực tất nhiên không thể coi thường, cho nên ngay khi cái đuôi to sắp quăng vào bọn họ, bọn hắn thần tốc tránh thoát.

Đáng tiếc người có thể tản ra tránh thoát, nhưng con thuyền lại không thể tránh, cho nên cái đuôi to kia nên lên chiếc thuyền lớn dày mấy chục thước, thuyền chịu được lực va chạm mạnh, bốp một tiếng, thuyền bị sập một khối, gỗ vụn rơi xuống biển.



Thân thuyền rung chuyển lay động, trong nháy mắt Lý Thụy Nhiên bị quăng đi, đánh vào lan can bên thuyền, ngay khi sắp rơi xuống biển liền tay mắt lanh lẹ bắt được lan can.

Hình ảnh mạo hiểm kia khiến Bạch Tiểu Mễ hết hồn.

“Tên ngu xuẩn này rốt cục muốn làm gì? Không phải nói hắn kêu những người đó rút lui sao? Thế nào lại chạy lên thuyền làm gì, muốn chết à?” Bạch Tiểu Mễ khó thở than thở, nhìn chiếc thuyền lay động, người rơi vào tình huống nguy hiểm sắp rơi xuống biển, tâm Bạch Tiểu Mễ càng lung lay theo, nếu chuyện thật sự xảy ra, Bạch Tiểu Mễ cảm thấy tim nàng chịu không nổi.

Chưa nói hết, quái vật cũng kỳ lạ hết sức, ở đây nhiều người như vậy, mắt cực lớn của nó lại nhìn trúng Lý Thụy Nhiên đang chật vật, thấy hắn lung lay sắp rơi, ngửa đầu kêu một tiếng “ngao!” Sau đó nâng móng vuốt muốn chụp tới.

Thiếu niên thấy tình thế nguy cấp, mà những người áo đen kia tựa hồ không phát hiện ra tình huống của Lý Thụy Nhiên, liền xông lên phía trước, rút kiếm bên hông, trực tiếp đâm tới móng vuốt đang hướng tới kia.

“Ngao!” Tuyệt đối không ngờ, thịt non trên móng vuốt kia thực ra lại là nhược điểm, một kiếm đâm trúng, quái vật kia kêu thảm thiết, lúc này Bạch Tiểu Mễ cũng không ngoảnh lại nhìn, triển khai tốc độ, chạy vội lên thuyền, sau đó giải cứu Lý Thụy Nhiên.

“Ngu ngốc, không phải gọi ngươi tới mạo hiểm, mà là gọi ngươi đi nói bọn họ rút lui, ngươi làm cái gì thế, vậy mà không biết tự lượng sức mình đi lên thuyền, ngươi ngại mạng mình quá dài à? Nếu sợ mạng quá dài, ngươi cứ nói thẳng, ta giúp ngươi ?” Nhìn thấy Lý Thụy Nhiên gần tới chỗ chết, giọng điệu Bạch Tiểu Mễ liền không tốt nổi, kéo người đi lên đồng thời mắng hắn ngập đầu.

“Nhưng đại ca không ở đây, bọn họ không nghe lời ta! A không tốt, “tiểu bạch kiểm” gặp nguy hiểm rồi!” “Tiểu bạch kiểm” là biệt danh Lý Thụy Nhiên đặt cho mỹ thiếu niên, bởi vì cho tới bây giờ, bọn họ vẫn không biết tên của hắn.

Huống chi, Lý Thụy Nhiên cảm thấy tên này đặt cho mỹ thiếu niên kia là cực kỳ chuẩn xác.

Bạch Tiểu Mễ quay đầu nhìn lại, quả nhiên một cái miệng rộng mưa như trút nước mở ra, muốn đem mỹ thiếu niên nuốt vào.

“Không!” Bạch Tiểu Mễ kinh hãi mắt trừng lớn, người là nàng mang ra ngoài, làm sao có thể để hắn gặp chuyện không may, nhưng với khoảng cách này, nàng muốn tiến lên cứu hiển nhiên không kịp, làm sao bây giờ!

Trên mặt Bạch Tiểu Mễ hiện lên một tia tuyệt vọng.

Ngay khi mất hết can đảm, một bóng đen ném mỹ thiếu niên sắp bị miệng quái thú nuốt hết ra ngoài, sau đó hơn một trăm người áo đen bắt đầu công kích, bảo hộ hai người lui về.

“Phu nhân, đi mau!” Một người áo đen nắm mỹ thiếu niên, đi tới bên người Bạch Tiểu Mễ, lôi kéo Bạch Tiểu Mễ, vận khinh công nhanh chóng rời khỏi con thuyền, thẳng đến khi cách xa một đoạn, sau khi cảm thấy an toàn mới thả hai người xuống.

Lý Thụy Nhiên tuy phản ứng chậm một chút nhưng lúc này cũng theo đi lên.

“Bảo bọn họ lui lại, quái vật kia không thể rời khỏi nước quá lâu!” Hơi thở Bạch Tiểu Mễ không có nhiều thay đổi, thấy người áo đen nhận ra nàng, lập tức nói với hắn đem một trăm người kia rút về, hiện tại không cần phải hy sinh vô ích.

“Phu nhân chờ, thuộc hạ đi ngay!” Bóng dáng người áo đen chớp lóe rồi biến mất trước mặt ba người, khi xuất hiện đã ở phía trước, tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả Bạch Tiểu Mễ cũng thấy không rõ hắn di động khi nào.

Quái thú khó có thể đánh chết, nhưng muốn lui lại, đối với cao thủ như bọn họ là cực kỳ dễ dàng.

Công phu chưa tới nửa chén trà, hơn một trăm người đã xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Mễ.

“Phu nhân hảo.” Hơn một trăm người nhìn thấy Bạch Tiểu Mễ, lập tức quỳ một gối trên mặt đất.

“Đều đứng lên cho ta, Lý Thụy Nhiên, ngươi mang theo bọn họ về thôn trang chữa thương!” Bạch Tiểu Mễ nhìn hơn một trăm người mặc quần áo đen kịt, những người này đều là người của Lý Mặc Nhiên sao! Những người này xuất hiện chứng tỏ Lý Mặc Nhiên ở đây không xa, cho dù hiện tại không thấy, không bao lâu nữa cũng có thể nhìn thấy, nhưng làm sao bây giờ? Nàng bây giờ vẫn không muốn gặp tên mặt đầy râu kia đâu?

“Phu nhân, chủ nhân đã ở trên đảo!” Ám vệ thủ lĩnh nói.

“Biết rồi, trước để bọn họ đi thôn trang chữa thương đi! Chuyện khác chờ lát nữa nói sau!” Bạch Tiểu Mễ khoát tay, nhìn thân vệ của hắn đều ở đây, chẳng lẽ nàng còn không biết à? Nghĩ hiện tại không thấy hắn, có lẽ là lên đảo trước để tìm nàng rồi.

“Tiểu Mễ, người không cùng chúng ta trở về à!” Lý Thụy Nhiên dẫn theo mọi người đi về phía trước, phát hiện Bạch Tiểu Mễ không đi theo, nhìn mỹ thiếu niên bên người nàng, Lý Thụy Nhiên thật sự không yên lòng.

“Các ngươi đi về trước, lát nữa ta trở về!” Bạch Tiểu Mễ lúc này tự nhiên không chú ý tới bên người còn có một mỹ thiếu niên, hiện tại cả đầu nàng đều là làm thế nào để đối mặt với Lý Mặc Nhiên, kỳ thật nàng có chút chột dạ! Thật ra lúc trước Lý Mặc Nhiên để nàng đi trước, trong lòng Bạch Tiểu Mễ cũng hiểu rõ hắn là vì muốn tốt cho nàng, nhưng Bạch Tiểu Mễ lại cảm thấy nàng bị gạt bỏ ra bên ngoài thế giới của hắn.

Nếu không thể cùng nhau hoạn nạn thì ở cùng một chỗ còn có ý nghĩa gì nữa, cho nên nàng rời đi không chùn bước, đến bây giờ vẫn không có nửa điểm hối hận, cho dù thế nào vẫn sợ nhìn thấy hắn?

“Nhưng…” Lý Thụy Nhiên lo lắng, ánh mắt rơi trên người mỹ thiếu niên.



“Không sao, ta sẽ chiếu cố Bạch Tiểu Mễ, sẽ không để nàng gặp chuyện không may!” Mỹ thiếu niên tự nhiên cảm giác được ánh mắt của Lý Thụy Nhiên, đáng tiếc hắn hiểu sai ý tứ của ánh mắt này.

Lời vừa nói ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía mỹ thiếu niên, Lý Thụy Nhiên càng thêm lo lắng.

“Tam đương gia, ngài trước dẫn người trở về, phu nhân nơi này giao cho thuộc hạ!” Đến bây giờ, ám vệ thủ lĩnh mới nhìn ra thân phận của Lý Thụy Nhiên, hắn cũng không muốn để phu nhân ở cùng một nam nhân mỹ lệ như vậy, nếu phu nhân thay lòng đổi dạ, chủ nhân cho dù không khóc, cuộc sống của bọn họ cũng sẽ ngày càng khó khăn.

Suốt một năm qua ngày nào bọn họ cũng sống trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, thật sự không muốn tiếp tục kéo dài, cũng may mà tìm được phu nhân.

“Được! Vậy Tiểu Mễ giao cho ngươi đấy!” Lý Thụy Nhiên vừa nghe lời này, tâm lập tức tốt trở lại, người này là thủ lĩnh ám vệ, tự nhiên sẽ không hại Tiểu Mễ, như vậy có thể đảm bảo Tiểu Mễ sẽ không bị tên “tiểu bạch kiểm” này quyến rũ mà đi mất.

“Tiểu Mễ, chúng ta hiện tại muốn đi đâu! Nếu không thì trở về nhà ta đi!” Mỹ thiếu niên liếc nhìn người áo đen, quần áo đen bao toàn thân người này, cũng không biết hắn có bị nóng hay không.

“Không đi!” Mặt trời đã từ từ lên cao, nhiệt độ không khí cũng từ từ lên cao, Bạch Tiểu Mễ bước chậm về phía trước, hiện tại chỗ nào nàng cũng không muốn đi, thật ra là nàng không dám đảm bảo liệu Lý Mặc Nhiên ở chỗ hắn hay ở trong thôn trang của nàng.

“Ngươi tên gì?” Bạch Tiểu Mễ nhìn về phía người áo đen, khuôn mặt người này coi như đã trưởng thành, có điều hơi thở trên người hắn đã được thu liễm, căn bản không người nào chú ý tới hắn.

“Vũ!” Tất cả thủ lĩnh ám vệ các đời đều là Vũ, đây là danh hiệu, cũng là dấu hiệu chứng minh thân phận của thủ lĩnh ám vệ.

“Vũ này! Ngươi có biết hiện tại Lý Mặc Nhiên ở đâu không?” Bạch Tiểu Mễ không muốn vội vàng cùng Lý Mặc Nhiên gặp mặt, hắn đi hướng đông, nàng liền đi hướng tây, tương kế tựu kế.

“Chủ nhân không có nói!” Chuyện của chủ nhân, hắn nào dám hỏi đến, bọn hắn cũng không sốt ruột.

“Được rồi!” Thời tiết quá nóng, Bạch Tiểu Mễ đi dạo một lát cũng đi không nổi nữa, nhìn người áo đen bên cạnh, thở dài một tiếng, ngồi dưới lớp nham thạch nghỉ ngơi.

“Ngươi, tên…” Bạch Tiểu Mễ muốn nói người kia đi trước, nhưng lại phát hiện không biết xưng hô thế nào với hắn.

“Mạc Mặc! Ta gọi là Mạc Mặc!” Mỹ thiếu niên rất có ánh mắt nhìn thái độ trả lời.

“Mạc Mặc, ngươi về nhà trước đi! Miễn cho Mạc tộc trưởng cùng Mạc phu nhân lo lắng!” Để một mỹ thiếu niên chịu nóng cùng nàng, Bạch Tiểu Mễ có phần áy náy.

“Không cần lo, cha mẹ biết ta ở cùng Tiểu Mễ, sẽ không lo lắng!” Mỹ thiếu niên nói.

“Nhưng thời tiết quá nóng, ở bên ngoài sẽ dễ bị cảm nắng!”

“Tiểu Mễ không cần lo, chút nóng ấy với người tập võ có tính là gì, ngươi xem vị đại ca này cũng không thấy nóng, Mạc Mặc làm sao có thể cảm thấy nóng đây!” Vị này đến bây giờ không có chút mồ hôi nào, hẳn là dùng nội lực ngăn cái nóng, nội lực người này thật sự thâm hậu.

“Thế thôi vậy!” Bạch Tiểu Mễ thấy khuyên bảo vô dụng, ngồi dưới nham thạch đến buổi chiều, nhìn mặt trời không có mạnh như trước, Bạch Tiểu Mễ giậm chân tại chỗ rồi đi ra ngoài nham thạch, lúc này tính định đi về, trốn một ngày, ở trên đảo này, nàng có thể trốn được khi nào thì trốn.

Nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Mễ từ từ đi về phía trước, đương nhiên trước tiên nàng sẽ đưa mỹ thiếu niên này về Mạc gia, sau đó mới đi về.

Thời điểm trở về đương nhiên còn cố ý vòng qua thôn trang, dự định đi kiểm tra xong cây sinh trưởng trong nông trang rồi mới trở về, nàng thừa nhận là nàng muốn kéo dài thời gian.

Bỗng nhiên, phía trước trời chiều hạ, một nam tử tuấn mỹ cao lớn đang đi tới, nam tử ngũ quan thâm thúy, mày kiếm như họa, đôi con ngươi như hai viên đá đen tuyền mê người, nhìn nhiều hai mắt như có thể đem người hút vào đó, mũi cao thẳng, hình dạng hoàn mỹ như điêu khắc, độ dày cánh môi vừa phải, ánh nắng vàng nhạt trời chiếu chiếu rọi xuống da thịt trắng nõn, như một vị thần tuấn mỹ tuyệt luân.

Nam nhân mỹ như vậy, lại hoàn toàn không có một tia nữ khí, anh khí bức người, hơn nữa mỗi bước đi còn có thể cảm thấy được oai nghiêm nhàn nhạt, đây chính là một nam nhân cực phẩm.

Nam nhân này cứ như vậy tự nhiên tiêu sái, nhưng Bạch Tiểu Mễ lại cảm thấy hắn như đang đi trên đám mây, nếu nói Mạc Tư là trích tiên, Mạc Mặc như thiên sứ, thì nam nhân ở trước mắt này chính là chiến thần.

Bạch Tiểu Mễ không cách nào tưởng tượng nổi lại có một nam nhân hoàn hảo như vậy tồn tại, ma xui quỷ khiến thế nào, Bạch Tiểu Mễ liền tiến lên.

“Hello, anh đẹp trai xuân xanh bao nhiêu, đã có hôn phối chưa, ngài cảm thấy tiểu nữ tử thế nào?” Bạch Tiểu Mễ tiến lên chắn trước người nam tử, vẻ mặt ngả ngớn nhìn nam tử hỏi.

Người áo đen phía sau Bạch Tiểu Mễ chưa kịp hành lễ, sau khi nghe Bạch Tiểu Mễ nói vậy, bỗng nhiên liền nhất thời đơ ngay tại chỗ, khóe miệng giật đến lợi hại, lập tức có chút đồng tình nhìn về phía nam tử đang không rõ tình huống bị một nữ tử vui vẻ đùa giỡn.

“A!” Bạch Tiểu Mễ không đợi đối phương mở miệng, đã kêu nhẹ, cả người bị nam tử bế lên, sau đó đi nhanh về hướng biệt viện của chủ nhân thôn trang phía đông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook