Chương 41: Lối thoát
Ẩ
03/09/2024
Sau khi cưỡng ép đưa ba mẹ về nhà, Kiều Nhất một mình trở lại bệnh viện, vừa bước vào phòng cậu đã thấy
Vương Việt Bân ngồi cạnh giường nắm chặt tay của cô.
Kiều Nhất buồn bã, đôi mắt lúc nào cũng đỏ hoe như chỉ trực chờ rơi lệ.
-" Anh đã biết trước rồi sao?'"
Vương Việt Bân vẫn ngồi thất thần ở đó, ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi cô.
-" Ừm."
Hơi thở của Kiều Nhất nặng nề, giọng nói trở nên nặng âm mũi.
-" Không có cách nào cứu được chị ấy sao?."
Vừa liếc nhìn thấy gương mặt của cô nước mắt của Kiều Nhất rơi xuống, cậu không kìm được mà nức nở, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
-" Tại sao chuyện này lại xảy ra vậy?... Phải làm sao đây?... Thật đáng ghét... Tại sao ông trời lại bất công với chị ấy như vậy?."
Vương Việt Bân từ từ đứng dậy rồi kéo Kiều Nhất ra ngoài.
-" Cậu đừng làm ồn để chị cậu ngủ một chút."
Kiều Nhất bị anh kéo tới một hành lang vắng, cậu ngồi dựa tường cúi úp mặt vào gối khóc rất lâu, Vương Việt Bân vẫn kiên nhẫn đứng tựa vào lan can chờ cậu bình tĩnh trở lại.
Kiều Nhất không khóc thành tiếng nữa, cậu vẫn ngồi xổm, nghiêng đầu tựa lên đầu gối, nước mắt vẫn thi nhau rơi xuống.
-" Thực sự không có cách nào sao?... "
Thi thoảng câu nói đó lại vang lên, cứ như vậy rất lâu. Thấy cậu như vậy, Vương Việt Bân định trở về phòng bệnh với cô thì Kiều Nhất đột nhiên đứng bật dậy, trên mặt vẫn còn hằn dấu vết của đường chỉ quần. Cậu mở to đôi mắt đỏ hoe như thể phát hiện ra một phát minh lớn.
-" Đúng rồi, tế bào gốc cuống rốn."
Cậu quay sang rồi chạy qua nắm lấy tay của anh.
-" Anh, tế bào gốc cuống rốn... chúng ta hãy dùng nó để cứu chị... Em có tìm hiểu qua... nó có thể cứu được chị!"
Lần trước sau khi tới nhà của cô, theo lời kể của cô Vương Việt Bân được biết rằng Kiều Nhất rất ham tìm hiểu về y học, ước mơ của thằng bé là muốn trở thành một bác sĩ giỏi cho nên lời mà cậu nói anh không hẳn không tin.
Trong trái tim của anh như dần có chút tia sáng của hi vọng, anh hơi ngơ ngác nhìn Kiều Nhất rồi hỏi.
_" Có sao?."
Kiều Nhất không giấu được sự vui mừng, cậu vừa cười vừa nói rất nhanh.
-" Em nghe mẹ kể lại, khi em vừa sinh ra, bà ngoại sợ em có chuyện không hay nên đã bảo bố mẹ giữ lại... tuy ba mẹ không có tiền nhưng mọi chi phí là do nhà ngoại của em lo."
Sau khi ba mẹ của cậu trở vào bệnh viện, anh và Kiều Nhất liền bàn bạc chuyện này với họ. Mẹ của anh lo lắng nói.
-" Tiểu Nhất, tuy rằng chúng ta có cái đó thật nhưng mà chi phí..."
Ba của cô liền chen ngang.
-" Chúng ta có thể đi vay mượn, sau này tôi sẽ đi làm để trả... chúng ta không thể vì nghèo khó mà bỏ rơi con mình được."
Câu nói mà Vương Việt Bân tưởng rằng chỉ có thể tồn tại trong kịch bản của các nhà làm phim bây giờ lại thực sự xuất hiện trước mắt của anh. Ba của cô dù là năm đó hay là bây giờ vẫn yêu thương cô như vậy.
-" Mọi chi phí cháu sẽ lo hết, hai bác đừng lo."
Vương Việt Bân nhìn ba mẹ của cô rồi nói với giọng rất chân thành.
Ba mẹ của cô nghi hoặc nhìn anh, trong kí ức của họ anh chỉ là người bạn bình thường từng tới nhà ăn tối hoặc gần hơn là ân nhân của nhà họ. Kiều Nhất đứng bên cạnh liền nói.
-" Đúng vậy, ba mẹ cứ để anh rể lo, sau này cùng lắm con làm trâu làm ngựa cho anh ấy là được mà."
Ba mẹ của cô biết tính Kiều Nhất không hay nói bậy, họ đồng thanh.
-" Anh rể?".
Vương Việt Bân căng thẳng dựng thẳng lưng lên, anh cẩn thẩn nói từng từ như thể đang ra mắt nhà vợ.
-" Thưa hai bác, cháu và Tiểu Nguyệt hẹn hò được gần 1 năm.... Cháu xác định cô ấy là người phụ nữ cuối cùng của cuộc đời cháu...Cháu mong 2 bác sẽ chúc phúc cho bọn cháu... cũng mong 2 bác sẽ cho cháu cơ hội được chăm sóc cho cô ấy."
Mẹ của cô bật khóc nhìn anh, Vương Việt Bân luống cuống.
-" Cháu xin thề sau này sẽ đối xử tốt với cô ấy, tuyệt đối không phụ bạc cô ấy..."
Mẹ của cô nắm lấy tay anh, đôi mắt của bà buồn rầu nhưng cũng ánh lên một chút niềm hạnh phúc.
" Tên của cháu là gì?."" Vương Việt Bân ạ."Bà nhìn vào mắt của anh, nước mắt của bà lăn trên khuôn mặt đã nhuốm đầy sương gió.
-" Tiểu Vương, gia đình bác cảm ơn vì lòng tốt của cháu, phiền đến cháu thế này gia đình bác cũng rất áy náy... V đứa con này... dù cháu muốn bác quỳ xuống cầu xin bác cũng cam lòng... Thực sự bác không biết phải làm sao
ทนัล.."
Vương Việt Bân nắm chặt lấy tay của bà.
-" Không đâu ạ, đây là cháu tự nguyện ...Cháu hứa sẽ đưa Tiểu Nguyệt bình an vô sự về cho bác."
Sau khi nhận được sự giao phó, Vương Việt Bân nhanh chóng liên lạc với Tử Dương để chuẩn bị phi cơ, chuẩn bị bệnh viện.
Trước khi đưa cô ra khỏi bệnh viện, anh tiến tới bên cạnh giường thâm tình nhìn cô rồi cúi xuống hôn lên trán của cô.
-" Tiểu Nguyệt, hẹn gặp em vào một ngày nắng đẹp."
Lúc cô cùng anh rời đi, ba mẹ của cô cũng lên sân thượng để tạm biệt, trước khi trực thăng cất cánh Vương Việt Bân mỉm cười tạm biệt họ.
Vương Việt Bân ngồi cạnh giường nắm chặt tay của cô.
Kiều Nhất buồn bã, đôi mắt lúc nào cũng đỏ hoe như chỉ trực chờ rơi lệ.
-" Anh đã biết trước rồi sao?'"
Vương Việt Bân vẫn ngồi thất thần ở đó, ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi cô.
-" Ừm."
Hơi thở của Kiều Nhất nặng nề, giọng nói trở nên nặng âm mũi.
-" Không có cách nào cứu được chị ấy sao?."
Vừa liếc nhìn thấy gương mặt của cô nước mắt của Kiều Nhất rơi xuống, cậu không kìm được mà nức nở, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.
-" Tại sao chuyện này lại xảy ra vậy?... Phải làm sao đây?... Thật đáng ghét... Tại sao ông trời lại bất công với chị ấy như vậy?."
Vương Việt Bân từ từ đứng dậy rồi kéo Kiều Nhất ra ngoài.
-" Cậu đừng làm ồn để chị cậu ngủ một chút."
Kiều Nhất bị anh kéo tới một hành lang vắng, cậu ngồi dựa tường cúi úp mặt vào gối khóc rất lâu, Vương Việt Bân vẫn kiên nhẫn đứng tựa vào lan can chờ cậu bình tĩnh trở lại.
Kiều Nhất không khóc thành tiếng nữa, cậu vẫn ngồi xổm, nghiêng đầu tựa lên đầu gối, nước mắt vẫn thi nhau rơi xuống.
-" Thực sự không có cách nào sao?... "
Thi thoảng câu nói đó lại vang lên, cứ như vậy rất lâu. Thấy cậu như vậy, Vương Việt Bân định trở về phòng bệnh với cô thì Kiều Nhất đột nhiên đứng bật dậy, trên mặt vẫn còn hằn dấu vết của đường chỉ quần. Cậu mở to đôi mắt đỏ hoe như thể phát hiện ra một phát minh lớn.
-" Đúng rồi, tế bào gốc cuống rốn."
Cậu quay sang rồi chạy qua nắm lấy tay của anh.
-" Anh, tế bào gốc cuống rốn... chúng ta hãy dùng nó để cứu chị... Em có tìm hiểu qua... nó có thể cứu được chị!"
Lần trước sau khi tới nhà của cô, theo lời kể của cô Vương Việt Bân được biết rằng Kiều Nhất rất ham tìm hiểu về y học, ước mơ của thằng bé là muốn trở thành một bác sĩ giỏi cho nên lời mà cậu nói anh không hẳn không tin.
Trong trái tim của anh như dần có chút tia sáng của hi vọng, anh hơi ngơ ngác nhìn Kiều Nhất rồi hỏi.
_" Có sao?."
Kiều Nhất không giấu được sự vui mừng, cậu vừa cười vừa nói rất nhanh.
-" Em nghe mẹ kể lại, khi em vừa sinh ra, bà ngoại sợ em có chuyện không hay nên đã bảo bố mẹ giữ lại... tuy ba mẹ không có tiền nhưng mọi chi phí là do nhà ngoại của em lo."
Sau khi ba mẹ của cậu trở vào bệnh viện, anh và Kiều Nhất liền bàn bạc chuyện này với họ. Mẹ của anh lo lắng nói.
-" Tiểu Nhất, tuy rằng chúng ta có cái đó thật nhưng mà chi phí..."
Ba của cô liền chen ngang.
-" Chúng ta có thể đi vay mượn, sau này tôi sẽ đi làm để trả... chúng ta không thể vì nghèo khó mà bỏ rơi con mình được."
Câu nói mà Vương Việt Bân tưởng rằng chỉ có thể tồn tại trong kịch bản của các nhà làm phim bây giờ lại thực sự xuất hiện trước mắt của anh. Ba của cô dù là năm đó hay là bây giờ vẫn yêu thương cô như vậy.
-" Mọi chi phí cháu sẽ lo hết, hai bác đừng lo."
Vương Việt Bân nhìn ba mẹ của cô rồi nói với giọng rất chân thành.
Ba mẹ của cô nghi hoặc nhìn anh, trong kí ức của họ anh chỉ là người bạn bình thường từng tới nhà ăn tối hoặc gần hơn là ân nhân của nhà họ. Kiều Nhất đứng bên cạnh liền nói.
-" Đúng vậy, ba mẹ cứ để anh rể lo, sau này cùng lắm con làm trâu làm ngựa cho anh ấy là được mà."
Ba mẹ của cô biết tính Kiều Nhất không hay nói bậy, họ đồng thanh.
-" Anh rể?".
Vương Việt Bân căng thẳng dựng thẳng lưng lên, anh cẩn thẩn nói từng từ như thể đang ra mắt nhà vợ.
-" Thưa hai bác, cháu và Tiểu Nguyệt hẹn hò được gần 1 năm.... Cháu xác định cô ấy là người phụ nữ cuối cùng của cuộc đời cháu...Cháu mong 2 bác sẽ chúc phúc cho bọn cháu... cũng mong 2 bác sẽ cho cháu cơ hội được chăm sóc cho cô ấy."
Mẹ của cô bật khóc nhìn anh, Vương Việt Bân luống cuống.
-" Cháu xin thề sau này sẽ đối xử tốt với cô ấy, tuyệt đối không phụ bạc cô ấy..."
Mẹ của cô nắm lấy tay anh, đôi mắt của bà buồn rầu nhưng cũng ánh lên một chút niềm hạnh phúc.
" Tên của cháu là gì?."" Vương Việt Bân ạ."Bà nhìn vào mắt của anh, nước mắt của bà lăn trên khuôn mặt đã nhuốm đầy sương gió.
-" Tiểu Vương, gia đình bác cảm ơn vì lòng tốt của cháu, phiền đến cháu thế này gia đình bác cũng rất áy náy... V đứa con này... dù cháu muốn bác quỳ xuống cầu xin bác cũng cam lòng... Thực sự bác không biết phải làm sao
ทนัล.."
Vương Việt Bân nắm chặt lấy tay của bà.
-" Không đâu ạ, đây là cháu tự nguyện ...Cháu hứa sẽ đưa Tiểu Nguyệt bình an vô sự về cho bác."
Sau khi nhận được sự giao phó, Vương Việt Bân nhanh chóng liên lạc với Tử Dương để chuẩn bị phi cơ, chuẩn bị bệnh viện.
Trước khi đưa cô ra khỏi bệnh viện, anh tiến tới bên cạnh giường thâm tình nhìn cô rồi cúi xuống hôn lên trán của cô.
-" Tiểu Nguyệt, hẹn gặp em vào một ngày nắng đẹp."
Lúc cô cùng anh rời đi, ba mẹ của cô cũng lên sân thượng để tạm biệt, trước khi trực thăng cất cánh Vương Việt Bân mỉm cười tạm biệt họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.