Chương 28: Thanh mai... trúc mã
Ẩ
03/09/2024
Họ cùng nhau vào siêu thị mua đồ, khi đi cùng nhau họ mang lại cảm giác như một đôi tình nhân. Những lúc đi lướt qua thi thoảng vẫn có người ngoái lại nhìn.
Lúc xếp hàng chờ tính tiền, Kiều Nguyệt Nga sau khi đi vệ sinh trở lại thì nghe được vài người đang tám chuyện, họ xúm lại nhìn về phía Vương tổng.
[-" Nhìn đi, anh chàng kia đẹp trai quá,.. đúng gu của mình rồi."
" Kìa, mau đi làm quen đi."" Nhưng hình như anh ấy có bạn gái rồi, thật uổng mà."" Là cô gái đi cùng anh ấy ban nãy sao?"."Um..."...."
" Nhưng cũng có thể họ là anh em với nhau thì sao?... nhìn cô ấy cũng xinh xắn lắm... có thể họ hưởng gen trội cùng một gia đình..."" Có thể lắm, bình thường mình thấy toàn những cặp đũa lệch yêu nhau thôi... Trai xinh gái đẹp hiếm lắm... Có khi hai người họ cũng vậy."" Ừm."]Nghe được câu kết luận của bọn họ Kiều Nguyệt Nga quyết định phải đánh dấu chủ quyền. Cô nghĩ thầm (-" Tuy làm thế này hơi trẻ con nhưng không thể không làm."]
Nói là làm, cô tiến tới, nhón chân lên hôn nhẹ lên môi của Vương Việt Bân rồi mỉm cười ngọt ngào.
-" Anh yêu, chờ em có lâu không?."
Vương Việt Bân sững người, trong lòng cảm thấy vô cùng kích thích,... nếu không phải ở đây nhiều người thì...
nhưng mà em không ngại... sao anh phải ngại.
Kiều Nguyệt Nga nhìn thấy mèo con sắp hóa sói liền nhanh tay bỏ anh ra rồi lùi về sau, cô gượng cười, kiếm cớ chuồn lẹ.
-" Anh tính tiền đi, em... ra ngoài xe chờ."
Nói xong cô chạy tuột ra ngoài. Bầu trời đã tối đen, những cơn gió lạnh cứ thốc đến liên tục làm cô rùng mình, cô cầm lấy vạt áo khoác kéo đan chéo vào nhau co rúm người lại.
Một lúc sau, Vương Việt Bân tay xách nách mang bước ra ngoài, nhìn thấy bóng lưng của cô anh liền bật cười.
-" Chờ anh có lâu không, em yêu?."
Hơi ấm phả đến từ sau gáy làm cô giật mình. Nhìn thấy khuôn mặt gian tà của anh cô chỉ biết lườm anh cho bõ tức.
Anh vòng ra sau cất đồ vào cốp xe.
-" Đậu phộng.."
Giọng nói vang lên từ phía sau, một người đàn ông mặc vest từ xa đi tới nghiêng nghiêng đầu nhìn cô.
Xác nhận đúng người anh ta cười xòa.
-" Đúng là cậu rồi nè."
Kiều Nguyệt Nga ngờ ngợ nghiêng đầu nhìn, anh ta lại đưa tay chạm lên vai cô rất thân thiết.
-" Không nhận ra à,... Tớ là Phó Thịnh, nhà tớ bán thịt ở đầu ngã tư... cậu không nhớ sao?"
Phó Thịnh là bạn cùng học cấp 2 với cô, nhà cậu ta bán thịt còn nhà cô mở quán ăn nên khi còn ở nhà cô rất hay tới quán nhà cậu ta lấy thịt giúp mẹ, lâu dần cũng trở nên thân thiết.
Mảng kí ức cũ kĩ cũng dần dần hiện rõ ra, cô mỉm cười, vui vẻ quá mức làm cô thảo mai nói vài câu.
-" A, là Thịnh Thịt sao?,.. làm sao mà tớ quên cậu được..."
Sau đó cả hai đồng thanh.
-" Cậu sống ở đây sao?."
Cô trả lời trước, vẻ mặt vẫn luôn tươi cười.
" Tớ làm việc ở đây, Còn cậu?."" Tớ cũng vậy,... Tớ làm luật sư."Kiều Nguyệt Nga vỗ vỗ vai Phó Thịnh, sau đó bật ngón cái.
-" Tiểu Thịnh, cậu giỏi thật đấy, thực hiện được ước mơ rồi nè."
Phó Thịnh cũng nhiệt tình không kém.
-" Còn cậu cũng trở thành nhà thiết kế rồi sao?."
Cô cũng gật đầu.
-"Um!
Đột nhiên một cảm giác ớn lạnh truyền tới làm cô rùng mình,... Vương Việt Bân đứng phía sau cô. Phó Thịnh nhìn anh rồi lại nhìn Kiều Nguyệt Nga.
-" Đậu phộng, đây là ai vậy?".
Kiều Nguyệt Nga cười cười quay mặt lại... ánh mắt của anh... thật là khác thường, cô nghĩ nghĩ... nên giới thiệu sao đây trời? Là cấp trên hay bạn bè... nhưng mà nói như thế nào cũng chết...
-" Đây... đây là..b.. bạn... cùng... công ty của tớ."
Nói cả nửa ngày cô mới nặn xong một câu, nói xong vẫn liếc nhìn sắc mặt của anh.
Phó Thịnh mỉm cười đưa tay ra.
-" Chào anh, tôi là thanh mai trúc mã của Nguyệt Nga, Phó Thịnh... mong sau này anh giúp đỡ Đậu phộng nhà chúng tôi nhiều hơn.... trong công việc."
Kiêu Nguyệt Nga nín thở mong mình ngất đi tại giây phút này.... Phó Thịnh đúng là con hàng thịt... giết người không dao.
Kiều Nguyệt Nga liếc nhìn Phó Thịnh rồi căn răng nói.
-" Cái gì mà thanh mai trúc mã chứ?."
Phó Thịnh lại thâm tình nhìn cô, vẻ mặt của anh ta rất ngây thơ.
-" Cậu không nhớ sao?... Hồi đó tôi đã nói đến năm 25 tuổi nếu cậu vẫn còn độc thân thì tôi sẽ cưới cậu... xem nào... còn 2 năm nữa thôi... Hơn nữa bây giờ tôi có thể nuôi được cậu rồi."
Phó Thịnh cười đến mắt không nhìn thấy mặt trời nữa, giọng điệu cũng rất khoa trương. Trái ngược với người đàn ông nào đó, mặt đã đen như hòa vào trời đêm rồi.
Kiều Nguyệt Nga thật muốn đem cậu ta đi chôn sống.
Cô liếc nhìn Vương Việt Bân thì bị ánh mắt lạnh lùng của anh càn quét... một bên như muốn đuổi cùng giết tận một bên lại vui vẻ đến tận thiên đường...
Một suy nghĩ chợt lóe qua, ... cô phải tự cứu lấy mình... dù sau tối nay cô cũng đi cùng Vương Việt Bân... phải lấy lòng anh trước.
Cô cười như không cười.
-" Tớ nghĩ e là không được rồi, bây giờ tớ có bạn trai rồi."
Phó Thịnh không do dự mà nói rất thẳng thắn.
-" Cũng có thể cậu sẽ chia tay mà."
Câu nói của anh ta làm cô muốn tắt thở tại chỗ.
Lúc xếp hàng chờ tính tiền, Kiều Nguyệt Nga sau khi đi vệ sinh trở lại thì nghe được vài người đang tám chuyện, họ xúm lại nhìn về phía Vương tổng.
[-" Nhìn đi, anh chàng kia đẹp trai quá,.. đúng gu của mình rồi."
" Kìa, mau đi làm quen đi."" Nhưng hình như anh ấy có bạn gái rồi, thật uổng mà."" Là cô gái đi cùng anh ấy ban nãy sao?"."Um..."...."
" Nhưng cũng có thể họ là anh em với nhau thì sao?... nhìn cô ấy cũng xinh xắn lắm... có thể họ hưởng gen trội cùng một gia đình..."" Có thể lắm, bình thường mình thấy toàn những cặp đũa lệch yêu nhau thôi... Trai xinh gái đẹp hiếm lắm... Có khi hai người họ cũng vậy."" Ừm."]Nghe được câu kết luận của bọn họ Kiều Nguyệt Nga quyết định phải đánh dấu chủ quyền. Cô nghĩ thầm (-" Tuy làm thế này hơi trẻ con nhưng không thể không làm."]
Nói là làm, cô tiến tới, nhón chân lên hôn nhẹ lên môi của Vương Việt Bân rồi mỉm cười ngọt ngào.
-" Anh yêu, chờ em có lâu không?."
Vương Việt Bân sững người, trong lòng cảm thấy vô cùng kích thích,... nếu không phải ở đây nhiều người thì...
nhưng mà em không ngại... sao anh phải ngại.
Kiều Nguyệt Nga nhìn thấy mèo con sắp hóa sói liền nhanh tay bỏ anh ra rồi lùi về sau, cô gượng cười, kiếm cớ chuồn lẹ.
-" Anh tính tiền đi, em... ra ngoài xe chờ."
Nói xong cô chạy tuột ra ngoài. Bầu trời đã tối đen, những cơn gió lạnh cứ thốc đến liên tục làm cô rùng mình, cô cầm lấy vạt áo khoác kéo đan chéo vào nhau co rúm người lại.
Một lúc sau, Vương Việt Bân tay xách nách mang bước ra ngoài, nhìn thấy bóng lưng của cô anh liền bật cười.
-" Chờ anh có lâu không, em yêu?."
Hơi ấm phả đến từ sau gáy làm cô giật mình. Nhìn thấy khuôn mặt gian tà của anh cô chỉ biết lườm anh cho bõ tức.
Anh vòng ra sau cất đồ vào cốp xe.
-" Đậu phộng.."
Giọng nói vang lên từ phía sau, một người đàn ông mặc vest từ xa đi tới nghiêng nghiêng đầu nhìn cô.
Xác nhận đúng người anh ta cười xòa.
-" Đúng là cậu rồi nè."
Kiều Nguyệt Nga ngờ ngợ nghiêng đầu nhìn, anh ta lại đưa tay chạm lên vai cô rất thân thiết.
-" Không nhận ra à,... Tớ là Phó Thịnh, nhà tớ bán thịt ở đầu ngã tư... cậu không nhớ sao?"
Phó Thịnh là bạn cùng học cấp 2 với cô, nhà cậu ta bán thịt còn nhà cô mở quán ăn nên khi còn ở nhà cô rất hay tới quán nhà cậu ta lấy thịt giúp mẹ, lâu dần cũng trở nên thân thiết.
Mảng kí ức cũ kĩ cũng dần dần hiện rõ ra, cô mỉm cười, vui vẻ quá mức làm cô thảo mai nói vài câu.
-" A, là Thịnh Thịt sao?,.. làm sao mà tớ quên cậu được..."
Sau đó cả hai đồng thanh.
-" Cậu sống ở đây sao?."
Cô trả lời trước, vẻ mặt vẫn luôn tươi cười.
" Tớ làm việc ở đây, Còn cậu?."" Tớ cũng vậy,... Tớ làm luật sư."Kiều Nguyệt Nga vỗ vỗ vai Phó Thịnh, sau đó bật ngón cái.
-" Tiểu Thịnh, cậu giỏi thật đấy, thực hiện được ước mơ rồi nè."
Phó Thịnh cũng nhiệt tình không kém.
-" Còn cậu cũng trở thành nhà thiết kế rồi sao?."
Cô cũng gật đầu.
-"Um!
Đột nhiên một cảm giác ớn lạnh truyền tới làm cô rùng mình,... Vương Việt Bân đứng phía sau cô. Phó Thịnh nhìn anh rồi lại nhìn Kiều Nguyệt Nga.
-" Đậu phộng, đây là ai vậy?".
Kiều Nguyệt Nga cười cười quay mặt lại... ánh mắt của anh... thật là khác thường, cô nghĩ nghĩ... nên giới thiệu sao đây trời? Là cấp trên hay bạn bè... nhưng mà nói như thế nào cũng chết...
-" Đây... đây là..b.. bạn... cùng... công ty của tớ."
Nói cả nửa ngày cô mới nặn xong một câu, nói xong vẫn liếc nhìn sắc mặt của anh.
Phó Thịnh mỉm cười đưa tay ra.
-" Chào anh, tôi là thanh mai trúc mã của Nguyệt Nga, Phó Thịnh... mong sau này anh giúp đỡ Đậu phộng nhà chúng tôi nhiều hơn.... trong công việc."
Kiêu Nguyệt Nga nín thở mong mình ngất đi tại giây phút này.... Phó Thịnh đúng là con hàng thịt... giết người không dao.
Kiều Nguyệt Nga liếc nhìn Phó Thịnh rồi căn răng nói.
-" Cái gì mà thanh mai trúc mã chứ?."
Phó Thịnh lại thâm tình nhìn cô, vẻ mặt của anh ta rất ngây thơ.
-" Cậu không nhớ sao?... Hồi đó tôi đã nói đến năm 25 tuổi nếu cậu vẫn còn độc thân thì tôi sẽ cưới cậu... xem nào... còn 2 năm nữa thôi... Hơn nữa bây giờ tôi có thể nuôi được cậu rồi."
Phó Thịnh cười đến mắt không nhìn thấy mặt trời nữa, giọng điệu cũng rất khoa trương. Trái ngược với người đàn ông nào đó, mặt đã đen như hòa vào trời đêm rồi.
Kiều Nguyệt Nga thật muốn đem cậu ta đi chôn sống.
Cô liếc nhìn Vương Việt Bân thì bị ánh mắt lạnh lùng của anh càn quét... một bên như muốn đuổi cùng giết tận một bên lại vui vẻ đến tận thiên đường...
Một suy nghĩ chợt lóe qua, ... cô phải tự cứu lấy mình... dù sau tối nay cô cũng đi cùng Vương Việt Bân... phải lấy lòng anh trước.
Cô cười như không cười.
-" Tớ nghĩ e là không được rồi, bây giờ tớ có bạn trai rồi."
Phó Thịnh không do dự mà nói rất thẳng thắn.
-" Cũng có thể cậu sẽ chia tay mà."
Câu nói của anh ta làm cô muốn tắt thở tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.