Chương 4: Phong Ca Ca
Phụng Phụng (Hồ Tử Đình)
03/01/2017
Thiên Mỹ nở nụ cười
- ta tên Thiên Mỹ, ta có thể gọi ngươi là Phong Ca ca ko ?
Im lặng trong vòng 1 khắc
Hàn Bảo Phong, hắn kẻ hầu người hạ, luôn miệng gọi hắn 2 tiếng chủ tử. Kẻ ngoài gọi hắn là vương gia. Nội bộ triều đình đấu đá, ko có 1 người thân sẽ với hắn. Có lẽ là lần đầu tiên có người gọi hắn như thế
- Sao cũng đc - Hàn Bảo Phong hơi gật đầu
- vậy nhé, Phong ca ca, huynh muốn ăn gì ko? - Thiên Mỹ vui vẻ chống tay xuống giường, đứng dậy
- ....... - hắn gật đầu
Tiếp tục chờ đợi 1 khắc
- sao huynh ko nói gì thế, ngủ rồi hả ? - Thiên Mỹ khua tay trước mắt
- hả ? - Hắn nhíu mày, ko oải hắn gật đầu rồi sao
1 ý niệm lóe lên trong đầu Hàn Bảo Phong . Nếu là Thiên Mỹ, cái tên độc nhất vô nhị có pải là Âu Dương Thiên Mỹ ? Nếu vậy...
Tay hắn khua khua trước mắt nàng, Thiên Mỹ cư nhiên ko thấy hắn xua tay trước mắt. Cung ko pản ứng
- Thiên Mỹ, mắt của ngươi ...
- Ân, bẩm sinh rồi
Đôi mắt - người ta nói là cửa sổ tâm hồn, là cánh cửa của chính mình. Ai đó nỡ bẻ gãy đôi cánh, đóng cửa sổ lại
Hắn tiếp tục trầm lặng, ko ngờ Âu Dương Thiên Mỹ phế vật,, tuổi thơ lại tràn đầy bất hạnh như vậy ...
- Phong ca ca, huynh làm sao vậy - Thiên Mỹ lại xua tay pía hắn
- ko có gì
- vậy mei mang cnah gà cho huynh nga !
- ân
Thiên Mỹ đứng dậy, chân lảo đảo chạy về phía trước
- Thiên Mỹ, ngươi xem thương thể của mình đi đã - Hàn Bảo Phong nhíu mày nhìn từng bước đi của nàng. Hay thật, lần đầu hắn có ý lo cho người mới gặp như vậy
- Ko sao đâu, Thiên Mỹ còn chống trụ đư... - lời nói chưa dứt, Thiên Mỹ ngã xuống đất
Hàn Bảo Phong trợn tròn mắt. tiểu nha đầu thực sự ko biết lo cho bản thân gì cả, cứng đầu
Hàn Bảo Phong bước xuống, ôm nàng lên giường
Tự tay băng bó cho Thiên Mỹ rồi đi mất
Hàn Bảo Phong - lục vương gia Trân Ngọc Quốc. Vương gai hắn chính là thông minh tuyệt đỉnh, người đc hoàng thượng sủng ái nhất, nâng niu như ngọc quý. Hôm qua, bệnh tình hoàng thượng suy yếu, sẽ là lúc sắp có kẻ nối ngôi, tất nhiên ai cũng nghĩ, đó là hắn. Các huynh đệ tập kích giết hắn, hắn chỉ còn cách chạy trốn, môn phái sát thủ do chính hắnđòa tạo ra đã ngáng đường bọn họ. kể cả ám thủ thân cận của hắn - Hắc Kim chắc chắn đã thoát nhưng ko biết ở đâu
- ta tên Thiên Mỹ, ta có thể gọi ngươi là Phong Ca ca ko ?
Im lặng trong vòng 1 khắc
Hàn Bảo Phong, hắn kẻ hầu người hạ, luôn miệng gọi hắn 2 tiếng chủ tử. Kẻ ngoài gọi hắn là vương gia. Nội bộ triều đình đấu đá, ko có 1 người thân sẽ với hắn. Có lẽ là lần đầu tiên có người gọi hắn như thế
- Sao cũng đc - Hàn Bảo Phong hơi gật đầu
- vậy nhé, Phong ca ca, huynh muốn ăn gì ko? - Thiên Mỹ vui vẻ chống tay xuống giường, đứng dậy
- ....... - hắn gật đầu
Tiếp tục chờ đợi 1 khắc
- sao huynh ko nói gì thế, ngủ rồi hả ? - Thiên Mỹ khua tay trước mắt
- hả ? - Hắn nhíu mày, ko oải hắn gật đầu rồi sao
1 ý niệm lóe lên trong đầu Hàn Bảo Phong . Nếu là Thiên Mỹ, cái tên độc nhất vô nhị có pải là Âu Dương Thiên Mỹ ? Nếu vậy...
Tay hắn khua khua trước mắt nàng, Thiên Mỹ cư nhiên ko thấy hắn xua tay trước mắt. Cung ko pản ứng
- Thiên Mỹ, mắt của ngươi ...
- Ân, bẩm sinh rồi
Đôi mắt - người ta nói là cửa sổ tâm hồn, là cánh cửa của chính mình. Ai đó nỡ bẻ gãy đôi cánh, đóng cửa sổ lại
Hắn tiếp tục trầm lặng, ko ngờ Âu Dương Thiên Mỹ phế vật,, tuổi thơ lại tràn đầy bất hạnh như vậy ...
- Phong ca ca, huynh làm sao vậy - Thiên Mỹ lại xua tay pía hắn
- ko có gì
- vậy mei mang cnah gà cho huynh nga !
- ân
Thiên Mỹ đứng dậy, chân lảo đảo chạy về phía trước
- Thiên Mỹ, ngươi xem thương thể của mình đi đã - Hàn Bảo Phong nhíu mày nhìn từng bước đi của nàng. Hay thật, lần đầu hắn có ý lo cho người mới gặp như vậy
- Ko sao đâu, Thiên Mỹ còn chống trụ đư... - lời nói chưa dứt, Thiên Mỹ ngã xuống đất
Hàn Bảo Phong trợn tròn mắt. tiểu nha đầu thực sự ko biết lo cho bản thân gì cả, cứng đầu
Hàn Bảo Phong bước xuống, ôm nàng lên giường
Tự tay băng bó cho Thiên Mỹ rồi đi mất
Hàn Bảo Phong - lục vương gia Trân Ngọc Quốc. Vương gai hắn chính là thông minh tuyệt đỉnh, người đc hoàng thượng sủng ái nhất, nâng niu như ngọc quý. Hôm qua, bệnh tình hoàng thượng suy yếu, sẽ là lúc sắp có kẻ nối ngôi, tất nhiên ai cũng nghĩ, đó là hắn. Các huynh đệ tập kích giết hắn, hắn chỉ còn cách chạy trốn, môn phái sát thủ do chính hắnđòa tạo ra đã ngáng đường bọn họ. kể cả ám thủ thân cận của hắn - Hắc Kim chắc chắn đã thoát nhưng ko biết ở đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.