Chương 10: Tiểu Ma Vương Khát Máu
Phụng Phụng (Hồ Tử Đình)
03/01/2017
- Ặc ... ặc ... ặc ... t .... tên ... khu ... khùng .... khụ .... bỏ ... khụ .... .... ra .... !!! - Khương Uyển Uyển bị Hàn Bảo Phong bóp cổ tới nghẹt thở, đỏ mặt tía tai, vô năng chống cự.
Hàn Bảo Phong hắn là nghe Thiên Mỹ ngây thơ gọi mình một tiếng ''Tiểu ma vương khát máu''. Hắn ngây ngốc một lúc, cái não mới hoạt dộng lại. Cái biệt danh thiên hạ đặt cho hắn. Là do hắn 12 tuổi đã giết người, hắn muốn ai chết, không hề cho chết dễ dàng, tự mình ra tay càng kinh khủng. Khi xử xong, người toàn máu tươi, nên cái biệt danh đó ... khá chuẩn đối với hắn.
Nghĩ 1 lúc, tên điên nào dám nói cái này cho nàng, một người duy nhất có thể là
KHƯƠNG UYỂN UYỂN !!!
((Quay lại với Uyển tỷ sắp die trong tay của Phong ca nhoa))
Thấy Khương Uyển Uyển yếu dần, tay chân không khua khoắng được nữa. Tay hắn dần thả ra, thả nàng xuống đất
- Khụ ... khụ ... khụ ... t ... tên ... kh ... khùng .... !!! - Khương Uyển Uyển thấp giọng chửi rủa. Hắn nghe được sẽ giết chết nàng mất
- Chết tiệt, tại ngươi mà ta phải để Thiên Mỹ một mình, chưa kịp đưa cho nàng dược
Hàn Bảo Phong lườm Khương Uyển Uyển đang ngồi xụi lơ trên đất thông mũi. Chân khẽ động, kinh công bước ra ngoài
''Chết tiệt, tại ngươi thích đánh ra đấy chứ, ai kêu ngươi về đâu'' - Khương Uyển Uyển khóc không ra nước mắt, sao số nàng lại dây vào tên đầu tảng băng này vậy ???
Nàng cố gắng đi ra khỏi phòng. Vừa mới đến cửa thì đập vào mắt nàng là khuôn mặt tí ta tí tởn của Hắc Kim
- Ngươi cười cái gì ? Thấy bổn cô nương như vậy ? Ngươi vui sao ? - Nàng liếc xéo hắn
- Ha ha, không có, ta dạo này chỉ cảm thấy rất là yêu đời thôi !!! - Hắc Kim xua xua tay, vẫn cười
- Yêu đời ? Có phải tên đó hành ngươi về cả thể xác lẫn tinh thần không ? Thần kinh ngươi có ổn không đó ? - Khương Uyển Uyển giương mi nhìn hắn, đầy nghi hoặc
- Không phải
- Ngươi nói xem ?
- Ngươi đã bao giờ thấy ... chủ tử biểu hiện cảm xúc rõ ràng chưa ? - Hắn nhíu mi tâm, nghiêm túc túc nói
- Cảm xúc ? - Nàng suy tâm
A ha, hắn chưa bao giờ có cảm xúc. Trước kia luôn luôn mặt lạnh như tiền, vui chẳng ai biết, giận chẳng ai hay, ai là đối tượng làm hắn giận đều rất thê thảm ... Lúc nãy, hành động và cảm xúc của hắn đều cho thấy ... hắn ... đang tức giận !!!
Cuối cùng cũng ra đáp án, nàng mới gật gật đầu
- Hắc Kim, ngươi nghĩ Thiên Mỹ đó thì như thế nào ?
- Ngươi nói phế ....... HỰ
Hắc Kim đang tính nói từ ''PHẾ VẬT'' thì bị Khương Uyển Uyển một chưởng đánh cho nín giọng
- Ta rất xin lỗi, nhưng ngươi không nên gọi Tiểu Mỹ Mỹ của ta là phế vật !!! - Khương Uyển Uyển bộ dạng vô tội nhìn hắn
- Chết ... tiệt ... !!! - Hắc Kim xụi lơ ngồi dưới chân nàng ôm bụng, cắn răng phun ra 2 chữ
- Với cả, Tiểu Mỹ Mỹ không hẳn là phế. Tuy bị mù nhưng đôi mắt vẫn sáng như vật, bình thường mù bẩm sinh thì đôi mắt sẽ đen sậm ... kỳ nhỉ, bây giờ ta mới để ý thấy, à mà không nói chuyện đó, nha đầu này rất xinh đẹp, trí nhớ tốt, da dẻ mềm mại, tóc cũng rất mượt, rất thông minh đấy. Thật không ngờ 5 tuổi đã biết làm thơ, thơ còn hay hơn cả ta nữa !!! - Khương Uyển Uyển sổ một tràng. Quay lưng bỏ đi, cũng không quên bồi cho Hắc Kim vài cái đá....
Hàn Bảo Phong hắn là nghe Thiên Mỹ ngây thơ gọi mình một tiếng ''Tiểu ma vương khát máu''. Hắn ngây ngốc một lúc, cái não mới hoạt dộng lại. Cái biệt danh thiên hạ đặt cho hắn. Là do hắn 12 tuổi đã giết người, hắn muốn ai chết, không hề cho chết dễ dàng, tự mình ra tay càng kinh khủng. Khi xử xong, người toàn máu tươi, nên cái biệt danh đó ... khá chuẩn đối với hắn.
Nghĩ 1 lúc, tên điên nào dám nói cái này cho nàng, một người duy nhất có thể là
KHƯƠNG UYỂN UYỂN !!!
((Quay lại với Uyển tỷ sắp die trong tay của Phong ca nhoa))
Thấy Khương Uyển Uyển yếu dần, tay chân không khua khoắng được nữa. Tay hắn dần thả ra, thả nàng xuống đất
- Khụ ... khụ ... khụ ... t ... tên ... kh ... khùng .... !!! - Khương Uyển Uyển thấp giọng chửi rủa. Hắn nghe được sẽ giết chết nàng mất
- Chết tiệt, tại ngươi mà ta phải để Thiên Mỹ một mình, chưa kịp đưa cho nàng dược
Hàn Bảo Phong lườm Khương Uyển Uyển đang ngồi xụi lơ trên đất thông mũi. Chân khẽ động, kinh công bước ra ngoài
''Chết tiệt, tại ngươi thích đánh ra đấy chứ, ai kêu ngươi về đâu'' - Khương Uyển Uyển khóc không ra nước mắt, sao số nàng lại dây vào tên đầu tảng băng này vậy ???
Nàng cố gắng đi ra khỏi phòng. Vừa mới đến cửa thì đập vào mắt nàng là khuôn mặt tí ta tí tởn của Hắc Kim
- Ngươi cười cái gì ? Thấy bổn cô nương như vậy ? Ngươi vui sao ? - Nàng liếc xéo hắn
- Ha ha, không có, ta dạo này chỉ cảm thấy rất là yêu đời thôi !!! - Hắc Kim xua xua tay, vẫn cười
- Yêu đời ? Có phải tên đó hành ngươi về cả thể xác lẫn tinh thần không ? Thần kinh ngươi có ổn không đó ? - Khương Uyển Uyển giương mi nhìn hắn, đầy nghi hoặc
- Không phải
- Ngươi nói xem ?
- Ngươi đã bao giờ thấy ... chủ tử biểu hiện cảm xúc rõ ràng chưa ? - Hắn nhíu mi tâm, nghiêm túc túc nói
- Cảm xúc ? - Nàng suy tâm
A ha, hắn chưa bao giờ có cảm xúc. Trước kia luôn luôn mặt lạnh như tiền, vui chẳng ai biết, giận chẳng ai hay, ai là đối tượng làm hắn giận đều rất thê thảm ... Lúc nãy, hành động và cảm xúc của hắn đều cho thấy ... hắn ... đang tức giận !!!
Cuối cùng cũng ra đáp án, nàng mới gật gật đầu
- Hắc Kim, ngươi nghĩ Thiên Mỹ đó thì như thế nào ?
- Ngươi nói phế ....... HỰ
Hắc Kim đang tính nói từ ''PHẾ VẬT'' thì bị Khương Uyển Uyển một chưởng đánh cho nín giọng
- Ta rất xin lỗi, nhưng ngươi không nên gọi Tiểu Mỹ Mỹ của ta là phế vật !!! - Khương Uyển Uyển bộ dạng vô tội nhìn hắn
- Chết ... tiệt ... !!! - Hắc Kim xụi lơ ngồi dưới chân nàng ôm bụng, cắn răng phun ra 2 chữ
- Với cả, Tiểu Mỹ Mỹ không hẳn là phế. Tuy bị mù nhưng đôi mắt vẫn sáng như vật, bình thường mù bẩm sinh thì đôi mắt sẽ đen sậm ... kỳ nhỉ, bây giờ ta mới để ý thấy, à mà không nói chuyện đó, nha đầu này rất xinh đẹp, trí nhớ tốt, da dẻ mềm mại, tóc cũng rất mượt, rất thông minh đấy. Thật không ngờ 5 tuổi đã biết làm thơ, thơ còn hay hơn cả ta nữa !!! - Khương Uyển Uyển sổ một tràng. Quay lưng bỏ đi, cũng không quên bồi cho Hắc Kim vài cái đá....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.