Chương 6: Tin Ta Không? Đôi Mắt Của Mei Sẽ Sáng Lại
Phụng Phụng (Hồ Tử Đình)
03/01/2017
- Tiểu thư ... tiểu thư ... ! - Nhu nhi khẽ lay lay nàng
Thiên Mỹ cả ngày trời đờ đẫn không nói năng, chỉ ở trên tràng kỷ đem túi hương Hàn Bảo Phong đưa nàng hôm qua lên mũi, lim dim ngủ. Có pải nàng quá ngốc nghếch không? Cái túi hương liệu đó là cực phẩm của Trạch quốc, làm sao người thường có thể có được. Cái họ Hàn là họ của hoàng tộc Trân Ngọc quốc, nhưng nàng không bao giờ ra ngoài, kể cả Nhu nhi cũng không biết nữa. Thấy nàng cả ngày trời cũng chả thấy nàng
trả lời
- Tiểu thư, Hàn công tử bị thương rồi !!! - Nhu nhi ko chịu được dùng sức hét lên câu này
- Hả ?!? - Thiên Mỹ bật dạy, tay theo bản năng khua loạn xạ
- Ha ha ha ha !!! - Nhu nhi che miệng cười, tiểu thư nhà nàng đúng là bị dụ quá mà
- Nhu nhi !!! - Nàng thẹn quá hóa giận, đỏ mặt hét lên
- Ha ha ... tiểu thư, Nhu nhi thay băng cho người !!! - Nhu nhi nín cười, chỉnh lại giọng nói
- Ân! - Nàng ngồi dậy, mi tâm nhíu vào. Thay băng, mùi máu sẽ rất ghê, nàng không thích...
- Nhu nhi, tay ngươi làm sao thế? - Thiên Mỹ nắm tay Nhu nhi, sờ 1 hồi. Tay Nhu nhi bình thường rất mềm, sao lại bị một lớp băng dày cột thế này ?
- tiểu ... tiểu thư, Nhu nhi sơ ý ... cắt trúng tay ... ! - Nhu nhi lúng túng nói, vội rụt tay lại
Thiên Mỹ bặm mối. Nàng biết, cắt trúng tay ? Lẽ ra phải là ngón tay mới đúng chứ ? Sao lại vào lòng tay ? Nàng có IQ cao thì sao chứ ? Nàng không có võ, không có quyền lực, không thể bảo vệ cho Nhu nhi ...
Kiềm chế nước mắt tràn khóe mi, Thiên Mỹ ôm lấy Nhu nhi, Nhu nhi thấy mũi mình cay cay, khó mắt nàng phiếm hồng. Dúi đầu vào lòng Thiên Mỹ khóc như một đứa trẻ...
Màn đêm buông xuống...
Nhu nhi sợ kinh động đến vết thhuowng của nàng nên đã về phòng ngủ
Trong phòng, Thiên Mỹ đầu dựa vào cửa sổ, 1 tay ôm gối, đôi mắt lim dim, chờ hắn tới chơi với nàng
Vụt...
1 cơn gió ào vào trong phòng nàng. Thiên Mỹ giật mình tỉnh dậy
- Phong ca ca !!! - Nàng cười xinh đẹp
- Ân - Hàn Bảo Phong gật đầu
- Phong ca ca, đưa Thiên Mỹ lên cao nhé !!! - Thiên Mỹ thập phần đáng yêu phí hắn dang tay ra
- Ân, bôi thuốc - Hắn từ trong ống tay lấy ra 2 lọ dược - uống cái này trước - hắn lấy 1 viên đan ra
- Thuốc viên hả - Nàng khua tay cầm lấy
- Ân
- Mei không ăn đâu, đắng lắm .... - Thiên Mỹ làm mặt như sắp khóc, lắc đầu quầy quậy
- uống đi - Hắn rũ mi, trầm giọng . Tiểu nha đầu này thật là bướng bỉnh
- ko uống, ko uống, Thiên Mỹ ghét đắng ...
Hàn Bảo phong thở dài, tay lại lấy ra 1 cái bọc, dở ra là những viên kẹo trắng tinh như tuyết nhỏ nhỏ. Tự tay cầm lấy 1 viên ném vào miệng nàng đang gào thét
Thiên Mỹ đang định nhè ra, thì viên kẹo đã tan hết, ngọt ngọt
- kẹo đường !!! - Nàng cười khanh khách, liếm liếm môi
Hắn bất giác phì cười . Bất quá, Thiên Mỹ đâu nghe thấy gì
- ăn dược đi, ta cho tiếp
- Phong ca ca nhớ nha - Nàng mở miệng thật to, ném viên dược vào, cắn cắn rồi nuốt, khuôn mặt ngày càng khó coi, vặn vẹo - đắng quá...
- mở miệng ! - hắn ra lệnh
- a ! - Thiên Mỹ mở miệng ra tiếp tục ăn kẹo đường - ngọt quá !!!
Khóe môi hắn co rút, nha đầu này ... dễ dụ quá ...
- Phong ca ca, bôi thuốc cho Thiên Mỹ rồi lên cao ... - nàng cười
- Ân - Hắn nhanh nhẹn mở lọ dược khác ra, gỡ băng rồi băng bó cho nàng....
Thiên Mỹ cả ngày trời đờ đẫn không nói năng, chỉ ở trên tràng kỷ đem túi hương Hàn Bảo Phong đưa nàng hôm qua lên mũi, lim dim ngủ. Có pải nàng quá ngốc nghếch không? Cái túi hương liệu đó là cực phẩm của Trạch quốc, làm sao người thường có thể có được. Cái họ Hàn là họ của hoàng tộc Trân Ngọc quốc, nhưng nàng không bao giờ ra ngoài, kể cả Nhu nhi cũng không biết nữa. Thấy nàng cả ngày trời cũng chả thấy nàng
trả lời
- Tiểu thư, Hàn công tử bị thương rồi !!! - Nhu nhi ko chịu được dùng sức hét lên câu này
- Hả ?!? - Thiên Mỹ bật dạy, tay theo bản năng khua loạn xạ
- Ha ha ha ha !!! - Nhu nhi che miệng cười, tiểu thư nhà nàng đúng là bị dụ quá mà
- Nhu nhi !!! - Nàng thẹn quá hóa giận, đỏ mặt hét lên
- Ha ha ... tiểu thư, Nhu nhi thay băng cho người !!! - Nhu nhi nín cười, chỉnh lại giọng nói
- Ân! - Nàng ngồi dậy, mi tâm nhíu vào. Thay băng, mùi máu sẽ rất ghê, nàng không thích...
- Nhu nhi, tay ngươi làm sao thế? - Thiên Mỹ nắm tay Nhu nhi, sờ 1 hồi. Tay Nhu nhi bình thường rất mềm, sao lại bị một lớp băng dày cột thế này ?
- tiểu ... tiểu thư, Nhu nhi sơ ý ... cắt trúng tay ... ! - Nhu nhi lúng túng nói, vội rụt tay lại
Thiên Mỹ bặm mối. Nàng biết, cắt trúng tay ? Lẽ ra phải là ngón tay mới đúng chứ ? Sao lại vào lòng tay ? Nàng có IQ cao thì sao chứ ? Nàng không có võ, không có quyền lực, không thể bảo vệ cho Nhu nhi ...
Kiềm chế nước mắt tràn khóe mi, Thiên Mỹ ôm lấy Nhu nhi, Nhu nhi thấy mũi mình cay cay, khó mắt nàng phiếm hồng. Dúi đầu vào lòng Thiên Mỹ khóc như một đứa trẻ...
Màn đêm buông xuống...
Nhu nhi sợ kinh động đến vết thhuowng của nàng nên đã về phòng ngủ
Trong phòng, Thiên Mỹ đầu dựa vào cửa sổ, 1 tay ôm gối, đôi mắt lim dim, chờ hắn tới chơi với nàng
Vụt...
1 cơn gió ào vào trong phòng nàng. Thiên Mỹ giật mình tỉnh dậy
- Phong ca ca !!! - Nàng cười xinh đẹp
- Ân - Hàn Bảo Phong gật đầu
- Phong ca ca, đưa Thiên Mỹ lên cao nhé !!! - Thiên Mỹ thập phần đáng yêu phí hắn dang tay ra
- Ân, bôi thuốc - Hắn từ trong ống tay lấy ra 2 lọ dược - uống cái này trước - hắn lấy 1 viên đan ra
- Thuốc viên hả - Nàng khua tay cầm lấy
- Ân
- Mei không ăn đâu, đắng lắm .... - Thiên Mỹ làm mặt như sắp khóc, lắc đầu quầy quậy
- uống đi - Hắn rũ mi, trầm giọng . Tiểu nha đầu này thật là bướng bỉnh
- ko uống, ko uống, Thiên Mỹ ghét đắng ...
Hàn Bảo phong thở dài, tay lại lấy ra 1 cái bọc, dở ra là những viên kẹo trắng tinh như tuyết nhỏ nhỏ. Tự tay cầm lấy 1 viên ném vào miệng nàng đang gào thét
Thiên Mỹ đang định nhè ra, thì viên kẹo đã tan hết, ngọt ngọt
- kẹo đường !!! - Nàng cười khanh khách, liếm liếm môi
Hắn bất giác phì cười . Bất quá, Thiên Mỹ đâu nghe thấy gì
- ăn dược đi, ta cho tiếp
- Phong ca ca nhớ nha - Nàng mở miệng thật to, ném viên dược vào, cắn cắn rồi nuốt, khuôn mặt ngày càng khó coi, vặn vẹo - đắng quá...
- mở miệng ! - hắn ra lệnh
- a ! - Thiên Mỹ mở miệng ra tiếp tục ăn kẹo đường - ngọt quá !!!
Khóe môi hắn co rút, nha đầu này ... dễ dụ quá ...
- Phong ca ca, bôi thuốc cho Thiên Mỹ rồi lên cao ... - nàng cười
- Ân - Hắn nhanh nhẹn mở lọ dược khác ra, gỡ băng rồi băng bó cho nàng....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.