Độc Sủng Kiều Thê - Hắc Tử Triết
Chương 2: Bạch Liên Hoa
Hắc Tử Triết
24/02/2023
Tưởng thị mỉm cười dịu dàng, xoa cái đầu nhỏ của nàng, nói: "Còn giận nhau với ca ca sao?”
Lúc này Lục Dao mới nhớ tới, trước khi rơi xuống nước, nàng vừa mới nổi giận với ca ca.
Từ khi còn nhỏ nàng đã rất thích vẽ tranh, phụ thân luôn cưng chiều nàng, còn vì nàng mà mời một danh sư nổi tiếng, họa sư của nàng là một truyền nhân của cư sĩ Thục Sơn, có danh xưng là "Họa Thánh".
Bốn tuổi Lục Dao đã bắt đầu học, học mười năm cũng coi như có thành tựu. Khi nàng đến cửa hàng mực để mua giấy Tuyên Thành, nàng phát hiện ra tranh của mình đang được bày bán. Chất vấn một phen mới phát hiện là ca ca nhà mình thiếu bạc nên mang tranh của nàng đến đây để bán. Khi nàng tức giận sẽ không thèm để ý tới người khác, Tưởng thị đương nhiên cũng biết việc này.
Lục Dao từ trong chăn thò ra cái đầu nhỏ, lắc đầu, chuyện đã qua bốn năm, nàng cũng không còn tức giận nữa.
"Con chỉ mệt thôi." Nàng có dung mạo xinh đẹp, đôi mắt ngập nước. Tưởng thị cho rằng nàng nói một đằng nghĩ một nẻo nên bà ngứa tay nhéo nhéo mặt nàng.
"Mẫu thân!” Lục Dao ôm hai má trừng mắt nhìn mẫu thân mình một cái.
Tiểu nha đầu lớn lên xinh đẹp, đôi mắt trong veo như biết nói chuyện, trong lòng Tưởng thị mềm nhũn, mỉm cười thu tay lại.
"Con tức giận cũng là đúng, lần này ca ca con quả thật quá đáng, ta làm chủ thay con.”
Bà kéo chăn xuống cho Lục Dao một chút, dặn dò: "Con ngủ một lát đi, tỉnh dậy rồi nói.”
Lục Dao gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong gối đầu, còn không quên dặn dò: "Người muốn phạt thì phạt ca ca bạc, nếu không ca ca sẽ không nhớ đâu.”
Còn nói không thù, Tưởng thị buồn cười nói: "Ta biết rồi.”
***
Lục Minh và Tưởng Tĩnh Thần vừa đi vào Trúc Lâm, Tưởng thị liền đi ra. Trên người bà mặc một thân áo gấm thêu hoa văn chim công và mây, tóc búi kiểu phu nhân quý tộc, trên tóc cài một chiếc trâm dương sơn ngọc, nhìn ung dung đẹp đẽ mà cao quý.
Tưởng Tĩnh Thần tỉ mỉ đánh giá cô cô, thấy mắt bà tuy rằng sưng đỏ nhưng trạng thái lại tốt hơn không ít, trong lòng hắn ta thở phào nhẹ nhõm và chào cô cô. Tưởng thị vẫn luôn rất thích đứa cháu trai này, nhẹ giọng nói: “Mau ngồi xuống đi, trời mưa to như vậy sao lại chạy về đây?”
Lục Minh lo lắng nắm lấy cánh tay mẫu thân y, nói: “Mẫu thân, muội muội con bị làm sao vậy?”
Tưởng thị trừng mắt nhìn y một cái, bảo: "Người đã tỉnh rồi. Con mang tranh của con bé đi bán thật sao?”
Bà trời sinh đã dịu dàng, ngay cả giọng nói khi nổi giận cũng nhỏ nhẹ. Mặc dù Lục Minh không sợ bà, nhưng cũng biết lần này có chút quá đáng, thái độ nhận sai của y rất thành khẩn: “Mẫu thân, con đã biết sai rồi, lần sau sẽ không tái phạm nữa.”
Tưởng thị thấy y quả thật có hối hận, bà cũng không nhắc mãi chuyện này nữa, nói "Lần này ta phạt con hai tháng không được nhận bạc trắng, xem con có nhớ hay không.”
Lục Minh than thở một tiếng, y vốn thiếu bạc, đây chẳng phải là muốn lấy mạng y hay sao? Y nháy mắt với Tưởng Tĩnh Thần, muốn nhờ biểu ca giúp đỡ cầu xin, nhưng Tưởng Tĩnh Thần lại thờ ơ, vẻ mặt vẫn trước sau như một: “Không được Dao Dao cho phép mà ngươi đã tự tiện bán tranh của nàng, cô mẫu chỉ phạt ngươi hai tháng không được nhận bạc đã là nhẹ lắm rồi, theo ta thấy..."
"May mà không nghe theo ý kiến của ngươi, nhìn sự thiên vị này xem.” Lục Minh chậc chậc hai tiếng, giọng điệu chua xót.
Tưởng thị nhìn mà buồn cười không thôi. Bên ngoài trời đang mưa rất lớn, cho dù lúc tới đây bọn họ đều che ô, nhưng trên vai vẫn ướt một mảng lớn, Tưởng thị nhìn thấy ít nhiều gì cũng có chút đau lòng.
“Dao Dao ngủ rồi, hai người các ngươi đi thay quần áo trước đi, đợi lát nữa tới thăm nàng. Đừng để Dao Dao còn chưa khỏe lại, mà các ngươi lại bị nhiễm phong hàn rồi.”
***
Bên ngoài lại có tiếng sấm sét vang lên, âm thanh rất lớn, Lục Dao không nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ, nàng cụp mắt xuống, hàng mi dài không tự chủ được run lên.
Ngụy Tuyết Hinh là cháu gái ruột của nhị cửu mẫu nàng, sau khi phụ thân và mẫu thân mất, nàng ta ở lại phủ Tưởng. Lục Dao thường xuyên tới phủ Tưởng tìm biểu ca biểu muội chơi nên cũng gặp nàng ta không ít lần, thời gian dài liền trở nên quen thuộc.
Ai ngờ vào ngày thành thân nàng lại biết được Ngụy Tuyết Hinh mang thai mà phụ thân đứa bé là biểu ca của nàng!
Tin tức này đối với Lục Dao mà nói giống như một tia sét đánh. Mặc dù biểu ca nàng đã nhiều lần giải thích, giữa hắn ta và Ngụy Tuyết Hinh chỉ là sau khi uống rượu say xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng chuyện này lại trở thành một cái gai trong lòng Lục Dao, nếu không phải vì sức khỏe của ngoại tổ mẫu không tốt, không chịu nổi một chút kích thích thì Lục Dao đã hòa li với hắn ta từ lâu.
Nàng hận biểu ca vì rõ ràng hắn ta đã làm những chuyện hoang đường như vậy, lại còn muốn giấu diếm chuyện đó. Nếu hắn ta thú nhận với nàng từ sớm, nể mặt tình cảm từ nhỏ đến lớn, nàng chưa chắc đã chán ghét hắn ta như vậy. Nhưng mà hắn ta đều lựa chọn giấu diếm hết lần này tới lần khác.
Lục Dao vốn tưởng rằng mình không ngủ được, không ngờ lại ngủ say. Nàng vừa tỉnh dậy, nha hoàn đã tới bẩm báo.
Mặc dù Lục Dao không muốn gặp hắn ta, nhưng nàng biết mình không thể trốn mãi được, Hề Hương đỡ nàng ngồi dậy, nói: "Cho bọn họ vào đi.”
Một người là ca ca ruột của nàng, một người là biểu ca đã có hôn ước từ nhỏ với nàng, bọn họ đã tới khuê phòng của Lục Dao không ít lần nên cũng không còn xa lạ gì.
Hai thiếu niên được nha hoàn dẫn vào trong, Tưởng Tĩnh Thần liếc mắt một cái liền thấy được Lục Dao.
Thiếu nữ ngồi bên giường, trên người mặc một chiếc áo bào màu trắng viền vàng, bên dưới là váy đuôi phượng hình trăng lưỡi liềm, đôi mắt trong suốt như nước mùa thu, đôi môi hồng hào, làn da trắng nõn. Dù tuổi còn nhỏ nhưng đã vô cùng xinh đẹp. Bởi vì rơi xuống nước mà còn có thêm một phần vẻ đẹp của người bệnh, cho dù Tưởng Tĩnh Thần nhìn nàng từ từ trưởng thành cũng không nhịn nổi sững sờ trước vẻ đẹp này.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn ta, Lục Dao ngừng thở, đôi môi đỏ mọng không tự chủ được hơi mím lại.
Mặc dù Lục Minh còn hơi xấu hổ, nhưng da mặt y luôn rất dày. Nhìn vẻ ngoài của y cũng không nhìn ra được sự gấp gáp trong y. Ngược lại, y thân mật đi đến xoa đầu nàng: "Muội cũng thật là ngu ngốc, đi bộ cũng có thể rơi xuống nước được, may mà người không có việc gì.”
Lục Dao mệt mỏi trừng mắt nhìn y một cái, Tưởng Tĩnh Thần cẩn thận nhìn kỹ rồi nhích tới gần, đưa tay sờ trán nàng hỏi han: "Muội vẫn không thoải mái à?”
Lục Dao nghiêng đầu sang một bên, không muốn bị hắn ta chạm vào.
Bầu không khí có chút lúng túng.
Lục Dao ngẩng đầu nhìn hắn ta, vẻ mặt bình tĩnh bảo: "Biểu ca, ta đã lớn như vậy rồi, ngươi không được sờ đầu ta nữa."
Trong mắt Tưởng Tĩnh Thần hiện lên một tia nghi hoặc, hắn ta cảm nhận được sự lạnh nhạt của nàng nhưng chỉ xem như nàng vẫn chưa khỏe hẳn, hắn ta cười cười nói: "Được, biểu ca không sờ nữa là được.”
Vẻ mặt này giống như cái gì cũng nghe theo nàng. Lục Dao không hiểu sao có chút phiền, kiếp trước cũng như thế, biểu hiện như thể mọi việc đều nghe theo ý nàng, không ngờ... Lục Dao nhịn không được cười mỉa mai, mặc dù nàng giận hắn ta, nhưng những chuyện đó bây giờ vẫn chưa xảy ra, cho dù có tức giận, cũng không thể vô cớ mà bộc phát.
Cơ thể nàng không thoải mái, bọn Lục Minh cũng không ở lại lâu, nói hai câu liền định rời đi. Trước khi đi, Tưởng Tĩnh Thần lấy từ trong ngực ra một túi nho khô nhỏ rồi đặt lên trên bàn.
Mỗi lần hắn ta đến đều phải mang đồ ăn vặt cho nàng, trước đây Lục Dao rất thích, nhưng thành thân được hai năm nay, nàng lại không ăn đồ của hắn ta nữa. Sau đó Tưởng Tĩnh Thần cũng không còn mua, lần nữa nhìn thấy những thứ nhỏ nhặt này, Lục Dao rũ mắt nhỏ giọng nói cảm ơn.
"Khách sáo với biểu ca như thế làm gì." Tưởng Tĩnh Thần giơ tay lên, muốn xoa đầu nàng, nhưng nghĩ đến lời nói của nàng, tay giơ lên giữa chừng lại thu về, vẻ mặt lại vô cùng tự nhiên: "Muội giữ gìn sức khỏe nhé, hôm khác biểu ca lại đến thăm muội.”
Lục Minh cười cười, không khách khí mà mở ra lấy mấy quả nho khô ném vào trong miệng, trêu tức nói: "Mưa lớn như vậy mà không bị ướt, ngươi ôm khư khư trong người hay gì?”
Tưởng Tĩnh Thần liếc y một cái, nói: "Ăn cũng không chặn được miệng của ngươi?”
Thấy nụ cười mập mờ của ca ca, Lục Dao có chút khó chịu, vội đuổi người đi: "Các người mau đi đi!”
Lục Minh chậc chậc một tiếng, xoa đầu nàng một cái, vờ trách: "Không biết lớn nhỏ, gần đây ca ca rất nghèo nên không mua được gì cho muội cả, lần sau ta sẽ bù đắp cho muội món đồ tốt nha.”
Lục Dao mới không tham chút đồ kia của y, thấy y vẫn luôn cà lơ phất phơ như vậy, nhịn không được mà oán giận: "Ca nghèo đến mức đi bán tranh rồi còn có tiền mua đồ tốt cho ta sao?”
“Chẳng bao lâu nữa là sinh thần Tổ mẫu, nếu không phải vì muốn mua cho Tổ mẫu một lễ vật đàng hoàng thì ta cũng không đến mức bán tranh của muội. Muội muội tốt à, muội tha thứ cho ca ca lần này được không? Ca ca đã nói với chủ tiệm, bảo hắn thay ta giữ lại thêm một tháng, chờ ta tích góp đủ bạc sẽ chuộc tranh của muội về."
Những gì y nói đều là sự thật. Kiếp trước, những bức tranh kia đúng là do y chuộc lại.
Y là đích trưởng tử duy nhất của chi thứ ba, mỗi tháng có thể lĩnh hai mươi lượng bạc, ngày thường cơm ăn áo mặc đều là công quỹ, không có lý nào lại nghèo như vậy. Nhưng y phải xã giao nhiều, mỗi tháng đều cùng một đám bằng hữu đi ăn uống vui chơi, y ra tay lại hào phóng, thỉnh thoảng còn mua đồ cho các muội muội trong nhà, nên bây giờ mới túng thiếu như vậy.
Lục Dao nhìn thấy y đường đường là một nam tử hán nhưng lại thê thảm thế này, cũng cảm thấy mất mặt thay cho y.
Nghĩ đến kiếp trước, y vì để kiếm được bạc thậm chí còn chạy tới sòng bạc, trong lòng Lục Dao nặng trĩu, nếu nàng đã trọng sinh nhất định không thể để ca ca nàng dính vào mấy thứ này nữa. Xem ra nàng cũng cần phải nghĩ cách kiếm tiền mới được.
Sau khi bọn họ rời đi, Lục Dao liền bảo Hề Hương lấy hộp gỗ tử đàn mà nàng giấu tiền ra, bên trong có hai tấm ngân phiếu một trăm lượng, năm thỏi bạc nhỏ. Ở nơi kinh thành tấc đất tấc vàng này muốn mở cửa hàng phải tốn rất nhiều tiền, hai trăm bạc lạng bạc chẳng đáng là bao.
Lục Dao nhất thời có chút nản lòng.
Thấy nàng ôm cái hộp thở dài, Hề Hương che môi cười trộm rồi nói: "Tiểu thư muốn cho thiếu gia mượn tiền sao?”
Trong đám nha hoàn thì nàng ấy là người hoạt bát nhất, nghĩ đến mấy ngày nữa nàng ấy sẽ chết thảm trên đường phố, trong lòng Lục Dao có chút chua xót. Nếu đã trở lại, lần này nàng nhất định phải bảo vệ tốt người bên cạnh. Nàng cong môi, giả vờ thoải mái nói: "Đương nhiên không phải. Cho y mượn chỉ có mất chứ đừng nói đến chuyện trả lại, ta chỉ muốn xem mình có bao nhiêu gia sản mà thôi.”
Nàng bảo Hề Hương cất hộp đi, liếc trái nhìn phải một cái, hỏi: "Lan Hương đâu?”
Hỏi xong, nàng mới nhớ ra, lúc nàng rơi xuống nước, Lan Hương ở bên cạnh hầu hạ nàng. Mặc dù là nàng tự mình không cẩn thận rơi xuống hồ nước, nhưng Lan Hương nhất định vì vậy mà bị phạt do chăm sóc không chu đáo. Nàng nhớ Lan Hương không chỉ bị phạt nửa năm tiền lương mà còn bị đánh hai mươi roi.
Cô nương da thịt non nớt, hai mươi roi thiếu chút nữa lấy mất một nửa cái mạng của nàng, lúc này nàng vẫn còn ở trong phòng dưỡng thương.
Lục Dao có chút áy náy, muốn đi thăm nàng ấy.
Vân Hương vội vàng ngăn lại, nàng là đại nha hoàn của Lục Dao, xử lý mọi chuyện luôn bình tĩnh: "Không được đâu tiểu thư, bên ngoài còn đang mưa, người vừa mới tỉnh lại, nếu lại bị dính mưa, đau đầu phát sốt sẽ không tốt.”
Kỹ năng đọc thuộc của nàng ấy so với Tưởng thị còn lợi hại hơn, Lục Dao bất đắc dĩ bảo: "Ta không đi nữa là chứ gì. Vậy thì ngươi lấy chai thuốc trị đau màu vàng trong phòng của ta cho nàng ấy đi. Để nàng nghỉ ngơi thêm hai ngày, chờ vết thương hoàn toàn khỏi hẳn rồi mới về đây cũng được.”
Vân Hương nhận thuốc, quỳ gối đáp: "Nô tỳ thay Lan Hương đa tạ tiểu thư.”
Lục Dao xua tay, không kiên nhẫn nghe điều này.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, cả người Ngụy Tuyết Hinh ướt sũng chạy vào, tóc mái cũng dính trên trán. Nàng ta có một đôi mắt hạnh nhân, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì ướt mưa mà trở nên trắng hồng như hoa đào, giọng nói lại mang theo một chút lo lắng: "Dao Dao, muội không sao chứ? Muội làm tỷ sợ muốn chết.”
Vẻ mặt nàng ta rất chân thành, trước kia Lục Dao đã cảm động rất nhiều lần. Biết nàng ta chỉ đang giả vờ, Lục Dao nhếch môi, trên mặt lộ ra nụ cười ngây thơ trả lời: "Tỷ tỷ, mưa to như vậy, sao tỷ lại chạy tới đây?"
Chảng phải nàng ta rất thích giả vờ sao? Vậy thì nàng sẽ chơi cùng nàng ta.
*Bạch liên hoa: Là ngôn ngữ mạng Trung Quốc dùng để châm biếm người khác. Ý chỉ những người vẻ ngoài giả vờ thanh cao, thanh thuần nhưng bên trong thì độc địa, nham hiểm.
Lúc này Lục Dao mới nhớ tới, trước khi rơi xuống nước, nàng vừa mới nổi giận với ca ca.
Từ khi còn nhỏ nàng đã rất thích vẽ tranh, phụ thân luôn cưng chiều nàng, còn vì nàng mà mời một danh sư nổi tiếng, họa sư của nàng là một truyền nhân của cư sĩ Thục Sơn, có danh xưng là "Họa Thánh".
Bốn tuổi Lục Dao đã bắt đầu học, học mười năm cũng coi như có thành tựu. Khi nàng đến cửa hàng mực để mua giấy Tuyên Thành, nàng phát hiện ra tranh của mình đang được bày bán. Chất vấn một phen mới phát hiện là ca ca nhà mình thiếu bạc nên mang tranh của nàng đến đây để bán. Khi nàng tức giận sẽ không thèm để ý tới người khác, Tưởng thị đương nhiên cũng biết việc này.
Lục Dao từ trong chăn thò ra cái đầu nhỏ, lắc đầu, chuyện đã qua bốn năm, nàng cũng không còn tức giận nữa.
"Con chỉ mệt thôi." Nàng có dung mạo xinh đẹp, đôi mắt ngập nước. Tưởng thị cho rằng nàng nói một đằng nghĩ một nẻo nên bà ngứa tay nhéo nhéo mặt nàng.
"Mẫu thân!” Lục Dao ôm hai má trừng mắt nhìn mẫu thân mình một cái.
Tiểu nha đầu lớn lên xinh đẹp, đôi mắt trong veo như biết nói chuyện, trong lòng Tưởng thị mềm nhũn, mỉm cười thu tay lại.
"Con tức giận cũng là đúng, lần này ca ca con quả thật quá đáng, ta làm chủ thay con.”
Bà kéo chăn xuống cho Lục Dao một chút, dặn dò: "Con ngủ một lát đi, tỉnh dậy rồi nói.”
Lục Dao gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong gối đầu, còn không quên dặn dò: "Người muốn phạt thì phạt ca ca bạc, nếu không ca ca sẽ không nhớ đâu.”
Còn nói không thù, Tưởng thị buồn cười nói: "Ta biết rồi.”
***
Lục Minh và Tưởng Tĩnh Thần vừa đi vào Trúc Lâm, Tưởng thị liền đi ra. Trên người bà mặc một thân áo gấm thêu hoa văn chim công và mây, tóc búi kiểu phu nhân quý tộc, trên tóc cài một chiếc trâm dương sơn ngọc, nhìn ung dung đẹp đẽ mà cao quý.
Tưởng Tĩnh Thần tỉ mỉ đánh giá cô cô, thấy mắt bà tuy rằng sưng đỏ nhưng trạng thái lại tốt hơn không ít, trong lòng hắn ta thở phào nhẹ nhõm và chào cô cô. Tưởng thị vẫn luôn rất thích đứa cháu trai này, nhẹ giọng nói: “Mau ngồi xuống đi, trời mưa to như vậy sao lại chạy về đây?”
Lục Minh lo lắng nắm lấy cánh tay mẫu thân y, nói: “Mẫu thân, muội muội con bị làm sao vậy?”
Tưởng thị trừng mắt nhìn y một cái, bảo: "Người đã tỉnh rồi. Con mang tranh của con bé đi bán thật sao?”
Bà trời sinh đã dịu dàng, ngay cả giọng nói khi nổi giận cũng nhỏ nhẹ. Mặc dù Lục Minh không sợ bà, nhưng cũng biết lần này có chút quá đáng, thái độ nhận sai của y rất thành khẩn: “Mẫu thân, con đã biết sai rồi, lần sau sẽ không tái phạm nữa.”
Tưởng thị thấy y quả thật có hối hận, bà cũng không nhắc mãi chuyện này nữa, nói "Lần này ta phạt con hai tháng không được nhận bạc trắng, xem con có nhớ hay không.”
Lục Minh than thở một tiếng, y vốn thiếu bạc, đây chẳng phải là muốn lấy mạng y hay sao? Y nháy mắt với Tưởng Tĩnh Thần, muốn nhờ biểu ca giúp đỡ cầu xin, nhưng Tưởng Tĩnh Thần lại thờ ơ, vẻ mặt vẫn trước sau như một: “Không được Dao Dao cho phép mà ngươi đã tự tiện bán tranh của nàng, cô mẫu chỉ phạt ngươi hai tháng không được nhận bạc đã là nhẹ lắm rồi, theo ta thấy..."
"May mà không nghe theo ý kiến của ngươi, nhìn sự thiên vị này xem.” Lục Minh chậc chậc hai tiếng, giọng điệu chua xót.
Tưởng thị nhìn mà buồn cười không thôi. Bên ngoài trời đang mưa rất lớn, cho dù lúc tới đây bọn họ đều che ô, nhưng trên vai vẫn ướt một mảng lớn, Tưởng thị nhìn thấy ít nhiều gì cũng có chút đau lòng.
“Dao Dao ngủ rồi, hai người các ngươi đi thay quần áo trước đi, đợi lát nữa tới thăm nàng. Đừng để Dao Dao còn chưa khỏe lại, mà các ngươi lại bị nhiễm phong hàn rồi.”
***
Bên ngoài lại có tiếng sấm sét vang lên, âm thanh rất lớn, Lục Dao không nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ, nàng cụp mắt xuống, hàng mi dài không tự chủ được run lên.
Ngụy Tuyết Hinh là cháu gái ruột của nhị cửu mẫu nàng, sau khi phụ thân và mẫu thân mất, nàng ta ở lại phủ Tưởng. Lục Dao thường xuyên tới phủ Tưởng tìm biểu ca biểu muội chơi nên cũng gặp nàng ta không ít lần, thời gian dài liền trở nên quen thuộc.
Ai ngờ vào ngày thành thân nàng lại biết được Ngụy Tuyết Hinh mang thai mà phụ thân đứa bé là biểu ca của nàng!
Tin tức này đối với Lục Dao mà nói giống như một tia sét đánh. Mặc dù biểu ca nàng đã nhiều lần giải thích, giữa hắn ta và Ngụy Tuyết Hinh chỉ là sau khi uống rượu say xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng chuyện này lại trở thành một cái gai trong lòng Lục Dao, nếu không phải vì sức khỏe của ngoại tổ mẫu không tốt, không chịu nổi một chút kích thích thì Lục Dao đã hòa li với hắn ta từ lâu.
Nàng hận biểu ca vì rõ ràng hắn ta đã làm những chuyện hoang đường như vậy, lại còn muốn giấu diếm chuyện đó. Nếu hắn ta thú nhận với nàng từ sớm, nể mặt tình cảm từ nhỏ đến lớn, nàng chưa chắc đã chán ghét hắn ta như vậy. Nhưng mà hắn ta đều lựa chọn giấu diếm hết lần này tới lần khác.
Lục Dao vốn tưởng rằng mình không ngủ được, không ngờ lại ngủ say. Nàng vừa tỉnh dậy, nha hoàn đã tới bẩm báo.
Mặc dù Lục Dao không muốn gặp hắn ta, nhưng nàng biết mình không thể trốn mãi được, Hề Hương đỡ nàng ngồi dậy, nói: "Cho bọn họ vào đi.”
Một người là ca ca ruột của nàng, một người là biểu ca đã có hôn ước từ nhỏ với nàng, bọn họ đã tới khuê phòng của Lục Dao không ít lần nên cũng không còn xa lạ gì.
Hai thiếu niên được nha hoàn dẫn vào trong, Tưởng Tĩnh Thần liếc mắt một cái liền thấy được Lục Dao.
Thiếu nữ ngồi bên giường, trên người mặc một chiếc áo bào màu trắng viền vàng, bên dưới là váy đuôi phượng hình trăng lưỡi liềm, đôi mắt trong suốt như nước mùa thu, đôi môi hồng hào, làn da trắng nõn. Dù tuổi còn nhỏ nhưng đã vô cùng xinh đẹp. Bởi vì rơi xuống nước mà còn có thêm một phần vẻ đẹp của người bệnh, cho dù Tưởng Tĩnh Thần nhìn nàng từ từ trưởng thành cũng không nhịn nổi sững sờ trước vẻ đẹp này.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn ta, Lục Dao ngừng thở, đôi môi đỏ mọng không tự chủ được hơi mím lại.
Mặc dù Lục Minh còn hơi xấu hổ, nhưng da mặt y luôn rất dày. Nhìn vẻ ngoài của y cũng không nhìn ra được sự gấp gáp trong y. Ngược lại, y thân mật đi đến xoa đầu nàng: "Muội cũng thật là ngu ngốc, đi bộ cũng có thể rơi xuống nước được, may mà người không có việc gì.”
Lục Dao mệt mỏi trừng mắt nhìn y một cái, Tưởng Tĩnh Thần cẩn thận nhìn kỹ rồi nhích tới gần, đưa tay sờ trán nàng hỏi han: "Muội vẫn không thoải mái à?”
Lục Dao nghiêng đầu sang một bên, không muốn bị hắn ta chạm vào.
Bầu không khí có chút lúng túng.
Lục Dao ngẩng đầu nhìn hắn ta, vẻ mặt bình tĩnh bảo: "Biểu ca, ta đã lớn như vậy rồi, ngươi không được sờ đầu ta nữa."
Trong mắt Tưởng Tĩnh Thần hiện lên một tia nghi hoặc, hắn ta cảm nhận được sự lạnh nhạt của nàng nhưng chỉ xem như nàng vẫn chưa khỏe hẳn, hắn ta cười cười nói: "Được, biểu ca không sờ nữa là được.”
Vẻ mặt này giống như cái gì cũng nghe theo nàng. Lục Dao không hiểu sao có chút phiền, kiếp trước cũng như thế, biểu hiện như thể mọi việc đều nghe theo ý nàng, không ngờ... Lục Dao nhịn không được cười mỉa mai, mặc dù nàng giận hắn ta, nhưng những chuyện đó bây giờ vẫn chưa xảy ra, cho dù có tức giận, cũng không thể vô cớ mà bộc phát.
Cơ thể nàng không thoải mái, bọn Lục Minh cũng không ở lại lâu, nói hai câu liền định rời đi. Trước khi đi, Tưởng Tĩnh Thần lấy từ trong ngực ra một túi nho khô nhỏ rồi đặt lên trên bàn.
Mỗi lần hắn ta đến đều phải mang đồ ăn vặt cho nàng, trước đây Lục Dao rất thích, nhưng thành thân được hai năm nay, nàng lại không ăn đồ của hắn ta nữa. Sau đó Tưởng Tĩnh Thần cũng không còn mua, lần nữa nhìn thấy những thứ nhỏ nhặt này, Lục Dao rũ mắt nhỏ giọng nói cảm ơn.
"Khách sáo với biểu ca như thế làm gì." Tưởng Tĩnh Thần giơ tay lên, muốn xoa đầu nàng, nhưng nghĩ đến lời nói của nàng, tay giơ lên giữa chừng lại thu về, vẻ mặt lại vô cùng tự nhiên: "Muội giữ gìn sức khỏe nhé, hôm khác biểu ca lại đến thăm muội.”
Lục Minh cười cười, không khách khí mà mở ra lấy mấy quả nho khô ném vào trong miệng, trêu tức nói: "Mưa lớn như vậy mà không bị ướt, ngươi ôm khư khư trong người hay gì?”
Tưởng Tĩnh Thần liếc y một cái, nói: "Ăn cũng không chặn được miệng của ngươi?”
Thấy nụ cười mập mờ của ca ca, Lục Dao có chút khó chịu, vội đuổi người đi: "Các người mau đi đi!”
Lục Minh chậc chậc một tiếng, xoa đầu nàng một cái, vờ trách: "Không biết lớn nhỏ, gần đây ca ca rất nghèo nên không mua được gì cho muội cả, lần sau ta sẽ bù đắp cho muội món đồ tốt nha.”
Lục Dao mới không tham chút đồ kia của y, thấy y vẫn luôn cà lơ phất phơ như vậy, nhịn không được mà oán giận: "Ca nghèo đến mức đi bán tranh rồi còn có tiền mua đồ tốt cho ta sao?”
“Chẳng bao lâu nữa là sinh thần Tổ mẫu, nếu không phải vì muốn mua cho Tổ mẫu một lễ vật đàng hoàng thì ta cũng không đến mức bán tranh của muội. Muội muội tốt à, muội tha thứ cho ca ca lần này được không? Ca ca đã nói với chủ tiệm, bảo hắn thay ta giữ lại thêm một tháng, chờ ta tích góp đủ bạc sẽ chuộc tranh của muội về."
Những gì y nói đều là sự thật. Kiếp trước, những bức tranh kia đúng là do y chuộc lại.
Y là đích trưởng tử duy nhất của chi thứ ba, mỗi tháng có thể lĩnh hai mươi lượng bạc, ngày thường cơm ăn áo mặc đều là công quỹ, không có lý nào lại nghèo như vậy. Nhưng y phải xã giao nhiều, mỗi tháng đều cùng một đám bằng hữu đi ăn uống vui chơi, y ra tay lại hào phóng, thỉnh thoảng còn mua đồ cho các muội muội trong nhà, nên bây giờ mới túng thiếu như vậy.
Lục Dao nhìn thấy y đường đường là một nam tử hán nhưng lại thê thảm thế này, cũng cảm thấy mất mặt thay cho y.
Nghĩ đến kiếp trước, y vì để kiếm được bạc thậm chí còn chạy tới sòng bạc, trong lòng Lục Dao nặng trĩu, nếu nàng đã trọng sinh nhất định không thể để ca ca nàng dính vào mấy thứ này nữa. Xem ra nàng cũng cần phải nghĩ cách kiếm tiền mới được.
Sau khi bọn họ rời đi, Lục Dao liền bảo Hề Hương lấy hộp gỗ tử đàn mà nàng giấu tiền ra, bên trong có hai tấm ngân phiếu một trăm lượng, năm thỏi bạc nhỏ. Ở nơi kinh thành tấc đất tấc vàng này muốn mở cửa hàng phải tốn rất nhiều tiền, hai trăm bạc lạng bạc chẳng đáng là bao.
Lục Dao nhất thời có chút nản lòng.
Thấy nàng ôm cái hộp thở dài, Hề Hương che môi cười trộm rồi nói: "Tiểu thư muốn cho thiếu gia mượn tiền sao?”
Trong đám nha hoàn thì nàng ấy là người hoạt bát nhất, nghĩ đến mấy ngày nữa nàng ấy sẽ chết thảm trên đường phố, trong lòng Lục Dao có chút chua xót. Nếu đã trở lại, lần này nàng nhất định phải bảo vệ tốt người bên cạnh. Nàng cong môi, giả vờ thoải mái nói: "Đương nhiên không phải. Cho y mượn chỉ có mất chứ đừng nói đến chuyện trả lại, ta chỉ muốn xem mình có bao nhiêu gia sản mà thôi.”
Nàng bảo Hề Hương cất hộp đi, liếc trái nhìn phải một cái, hỏi: "Lan Hương đâu?”
Hỏi xong, nàng mới nhớ ra, lúc nàng rơi xuống nước, Lan Hương ở bên cạnh hầu hạ nàng. Mặc dù là nàng tự mình không cẩn thận rơi xuống hồ nước, nhưng Lan Hương nhất định vì vậy mà bị phạt do chăm sóc không chu đáo. Nàng nhớ Lan Hương không chỉ bị phạt nửa năm tiền lương mà còn bị đánh hai mươi roi.
Cô nương da thịt non nớt, hai mươi roi thiếu chút nữa lấy mất một nửa cái mạng của nàng, lúc này nàng vẫn còn ở trong phòng dưỡng thương.
Lục Dao có chút áy náy, muốn đi thăm nàng ấy.
Vân Hương vội vàng ngăn lại, nàng là đại nha hoàn của Lục Dao, xử lý mọi chuyện luôn bình tĩnh: "Không được đâu tiểu thư, bên ngoài còn đang mưa, người vừa mới tỉnh lại, nếu lại bị dính mưa, đau đầu phát sốt sẽ không tốt.”
Kỹ năng đọc thuộc của nàng ấy so với Tưởng thị còn lợi hại hơn, Lục Dao bất đắc dĩ bảo: "Ta không đi nữa là chứ gì. Vậy thì ngươi lấy chai thuốc trị đau màu vàng trong phòng của ta cho nàng ấy đi. Để nàng nghỉ ngơi thêm hai ngày, chờ vết thương hoàn toàn khỏi hẳn rồi mới về đây cũng được.”
Vân Hương nhận thuốc, quỳ gối đáp: "Nô tỳ thay Lan Hương đa tạ tiểu thư.”
Lục Dao xua tay, không kiên nhẫn nghe điều này.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, cả người Ngụy Tuyết Hinh ướt sũng chạy vào, tóc mái cũng dính trên trán. Nàng ta có một đôi mắt hạnh nhân, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì ướt mưa mà trở nên trắng hồng như hoa đào, giọng nói lại mang theo một chút lo lắng: "Dao Dao, muội không sao chứ? Muội làm tỷ sợ muốn chết.”
Vẻ mặt nàng ta rất chân thành, trước kia Lục Dao đã cảm động rất nhiều lần. Biết nàng ta chỉ đang giả vờ, Lục Dao nhếch môi, trên mặt lộ ra nụ cười ngây thơ trả lời: "Tỷ tỷ, mưa to như vậy, sao tỷ lại chạy tới đây?"
Chảng phải nàng ta rất thích giả vờ sao? Vậy thì nàng sẽ chơi cùng nàng ta.
*Bạch liên hoa: Là ngôn ngữ mạng Trung Quốc dùng để châm biếm người khác. Ý chỉ những người vẻ ngoài giả vờ thanh cao, thanh thuần nhưng bên trong thì độc địa, nham hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.