Độc Sủng Kiều Thê - Hắc Tử Triết
Chương 26: Chải Tóc Giúp Nàng
Hắc Tử Triết
23/03/2023
Lục Dao cắn môi, đi về phía hắn, chẳng lẽ hắn muốn giúp nàng? Suy nghĩ này vừa loé lên, hô hấp của nàng bỗng nhiên ngừng lại, một đại nam nhân như hắn sao có thể biết chải tóc được?
Vừa nãy mới ngỗ ngược với hắn nên lần này Lục Dao ngoan ngoãn nghe lời. Bởi vì thấp thỏm nên trông nàng giống hệt một con ốc sên, chầm chậm di chuyển từng bước, không được tình nguyện cho lắm. Thẩm Phong Hàn tức giận, nhưng khi va phải đôi mắt to tròn trong veo của nàng, cơn tức bay đi hơn một nửa.
Dù sao khoảng cách cũng chỉ có vậy, không lâu sau thì Lục Dao đã đứng trước mặt hắn. Hắn cao lớn giống như một hòn núi, khiến người ta có cảm giác bị đè bẹp. Khi Lục Dao đứng bên cạnh hắn, nàng không thể không ngẩng đầu lên nhìn.
"Xoay người lại.” Thẩm Phong Hàn lạnh lùng nói.
Lục Dao làm theo. Khi bàn tay to lớn của hắn chạm vào trâm cài tóc của nàng, Lục Dao thoáng khiếp sợ, hoá ra Thất vương gia muốn chải tóc cho nàng thật!
Lục Dao quay đầu trộm nhìn hắn, thật khó để tưởng tượng dáng vẻ hắn chải tóc cho nữ tử.
Mùi hương sạch sẽ của cô nương trộn lẫn với hơi thở có mùi hoa quả nhàn nhạt, xông vào chóp mũi hắn. Hơn nữa nàng còn không ngoan ngoãn, trộm quan sát hắn bằng ánh mắt vừa thấp thỏm vừa tò mò. Yết hầu Thẩm Phong Hàn chuyển động, hắn vỗ đầu nàng: "Đừng nhúc nhích."
Lục Dao bị hắn vỗ đầu xoay sang phía bên phải, nàng nhỏ giọng lầm bầm câu gì đó rồi ngoan ngoãn đứng yên. Thế nhưng lúc này phía sau lại chậm chạp mãi không có động tĩnh gì.
Thẩm Phong Hàn nghiêm túc nghiên cứu một lúc.
Bởi vì lén lút ra ngoài nên Lục Dao không quá ăn diện, nàng chỉ bảo Vân Hương búi tóc đơn giản rồi dùng trâm cài và lược cố định là được.
Chẳng bao lâu sau Thẩm Phong Hàn đã biết cách làm, hắn tháo trâm cài và lược xuống, mái tóc đen đổ thẳng xuống giống như thác nước.
Mái tóc của Lục Dao vừa đen vừa dày, vô cùng mềm mại, Thẩm Phong Hàn không kìm được mà nhìn lâu hơn một chút, rồi mới đưa lược cho nàng. Trong lòng Lục Dao chợt cảm thấy thấp thỏm, nếu hắn không biết búi, nàng cứ thế đi ra ngoài thì phải làm sao đây?
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, nhưng cũng không nghĩ được cách nào khác, nàng nhận lấy lược tùy tiện chải hai cái.
Tóc của nàng rất mềm, chải sơ qua hai cái là được rồi. Mặc dù tóc nàng rối có liên quan đến hắn, nhưng được một nam nhân chải tóc cho mình, Lục Dao vẫn cảm thấy hơi thẹn thùng.
Khuôn mặt nàng rất đỏ, đáy mắt cũng có chút buồn bực, nàng không biết nên trách mình không biết búi tóc, hay là trách hắn làm tóc nàng rối nữa. Khi nàng đang buồn bực, xấu hổ thì nam nhân phía sau lại cầm tóc của nàng lên.
Động tác của hắn rất nhanh, không hề luống cuống như trong tưởng tượng, chỉ hai ba giây sau hắn đã búi xong tóc cho nàng. Lục Dao cực kỳ ngạc nhiên, đang muốn quay đầu nhìn hắn thì nam nhân phía sau lại đè bả vai của nàng lại: "Đừng nhúc nhích."
Ba từ nói ra có cả sự lạnh lùng của riêng hắn, rõ ràng lời nói lạnh như vậy, nhưng hơi thở lại rất nóng. Nó vừa vặn phả vào phía sau tai nàng, cả người Lục Dao run rẩy, hoàn toàn không dám cử động, cơ thể cứng đờ mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Thẩm Phong Hàn cài lược lên đầu nàng, rồi mới thu tay về: "Được rồi."
Lục Dao thở phào, nàng cũng không nghi ngờ trình độ của hắn, dù sao cũng tốt hơn là để mái tóc rối tung. Nàng quay đầu, hành lễ với Thất vương gia: “Cảm ơn Vương Gia."
Thẩm Phong Hàn không đáp lời, máu trong ngực đã thấm ướt lớp áo. Hắn sợ Lục Dao nhìn thấy nên mở miệng đuổi người: "Đi đi."
Đã qua một thời gian nên mắt nàng cũng không còn đỏ nữa, giờ đi ra ngoài cũng không có gì đáng ngại.
Lục Dao gật đầu, nói lời cảm ơn lần nữa.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người gần nhau, nàng đã ngửi thấy mùi máu tanh, ánh mắt của nàng không kìm được mà nhìn cánh tay hắn. Rõ ràng nơi đó đã ngừng chảy máu, nhưng tại sao mùi máu tanh vẫn nồng như vậy?
Nàng thắc mắc nhìn hắn, bởi vì nàng thấp nên tầm mắt vừa vặn đối diện với ngực hắn. Lục Dao bỗng phát hiện điều khác thường, mảng vải trước mắt nàng đậm hơn những chỗ khác, nhìn kỹ thì thấy đó là vết máu.
Lục Dao nhớ ra ban nãy mình đã đánh vào chỗ đó, nàng mở to mắt, không ngờ nàng đã đánh hắn chảy máu rồi!
"Chảy nhiều máu quá, có phải là ta làm ngươi bị thương không?"
Vẻ mặt tiểu nha đầu tràn ngập lo lắng, cũng may không có dấu hiệu rơi nước mắt, Thẩm Phong Hàn thản nhiên nói: "Không liên quan đến ngươi."
Sao có thể không liên quan được?
Cho dù trước kia hắn bị thương, nhưng nếu nàng không đánh hắn thì sao chỗ đó có thể chảy máu được chứ? Mùi máu tanh nồng nặc như vậy, chẳng trách hắn không nhịn được mà nắm chặt tay nàng.
Lục Dao có hơi lo lắng, khi đó nàng chỉ nghĩ hắn mất kiên nhẫn, không ngờ hắn đang cố gắng nhịn đau. Nàng nhớ lại mình không chỉ cắn hắn bị thương, mà còn để một nam nhân như hắn chải đầu cho mình, Lục Dao càng nghĩ càng thấy xấu hổ. Ngặt nỗi hắn lại bị thương ở ngực, nàng không có cách nào kiểm tra giúp hắn được.
"Đi ra ngoài."
Dưới ánh mắt xua đuổi của hắn, cuối cùng Lục Dao cũng bước chân rời đi, trước khi đi nàng không nhịn được, dặn dò hắn: "Ngươi nhất định phải bôi thuốc đó."
Giọng tiểu cô nương mềm mại, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.
Vốn dĩ Thẩm Phong Hàn không để tâm đến vết thương này, nhưng dưới ánh mắt tha thiết của nàng, hắn lại gật đầu.
Lúc này, Lục Dao mới yên tâm, đi ra ngoài.
Hề Hương ở bên ngoài sốt ruột muốn chết, nàng ấy định xông vào mấy lần nhưng đều bị Tiêu Luyện ngăn lại. Nhác thấy tiểu thư nhà mình cuối cùng cũng đi ra, Hề Hương thở phào, vội chạy tới trước mặt nàng: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
Thấy vẻ mặt nàng tự nhiên, quần áo chỉnh tề, Hề Hương thở phào.
"Ta có thể có chuyện gì được chứ? Chẳng qua là nói chuyện vài câu với Vương Gia mà thôi. Đi về thôi.”
Sợ Thẩm Phong Hàn quên bôi thuốc, nên lúc đi ngang qua Tiêu Luyện, Lục Dao nhỏ giọng nói: "Vương Gia nhà ngươi bị thương sao? Hình như ta ngửi thấy mùi máu tanh.”
Nghe thấy nàng nói vậy, vẻ mặt Tiêu Luyện thay đổi, hắn ta vội vàng đi vào trong cửa hàng.
Người nam nhân cao lớn đang tập trung suy nghĩ cái gì đó ở bên trong, khi nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Luyện, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn.
Tiêu Luyện vội vàng đi tới, hắn ta cũng ngửi thấy mùi máu tanh, ánh mắt dừng ở vết thương của Thẩm Phong Hàn: "Vương Gia, tại sao miệng vết thương đang lành lại nứt ra rồi?"
"Không có gì, về thôi.”
Tiêu Luyện không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn ta cũng không dám hỏi nhiều.
*
Lục Dao dẫn theo Hề Hương về thẳng Tưởng Phủ.
Thấy Lục Dao không sao, Hề Hương tò mò hỏi: "Tiểu thư, rốt cuộc hai người đã nói gì mà không cho bọn nô tỳ nghe vậy?”
Đến bây giờ, Lục Dao vẫn chưa hiểu tại sao vương gia lại muốn giữ nàng lại, hắn không muốn nhiều lời, đương nhiên nàng cũng không tiện hỏi thêm. Lục Dao lại nhớ đến chuyện hắn bị thương, nàng cắn môi, nói qua loa với Hề Hương: "Nói về chuyện làm ăn, vương gia sợ nhiều người nhiều tai mắt nên mới bảo các ngươi đi ra ngoài."
Hề Hương gật đầu, không hề nghi ngờ.
Về đến phủ tâm trạng của Lục Dao vẫn không được tốt lắm. Nàng lục tìm thuốc trị thương thượng hạng kia ra, lọ thuốc này là ca ca tặng cho nàng, nghe nói có thể giúp phát triển xương. Lục Dao định tìm thời gian mang qua cho hắn.
Khi Vân Hương đi vào, đập vào mắt chính là dáng vẻ lười biếng của nàng. Thường ngày nàng lúc nào cũng như người không xương, thi thoảng lại nằm lười trên giường, nếu có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi. Vân Hương không cảm thấy kỳ lạ, nàng ấy còn nể mặt hỏi: "Tiểu thư mệt rồi sao?"
Lục Dao gật đầu.
Vân Hương cố nhịn cười: "Tiểu thư mau đứng dậy thì hơn, hai tỷ đệ kia vẫn đang chờ người đó. Nếu người còn không đi qua, chắc hai người họ sẽ bồn chồn chết mất.”
Lúc này, Lục Dao mới nhớ đến bọn họ, nàng vội vàng ngồi dậy: "Suýt nữa là quên mất bọn họ."
Vân Hương lại búi một kiểu tóc đơn giản cho nàng, vốn dĩ Lục Dao muốn học, nhưng nửa ngày vẫn không búi được, lại còn mỏi tay nên đành từ bỏ. Chờ chỉnh trang lại xong nàng mới đi về phía đại sảnh.
Hai tỷ đệ kia thấy nàng đã đến thì lòng thở phào nhẹ nhõm, Trương Trường Hữu lén lút chuồn ra ngoài, nên hắn ta sợ người nhà sốt ruột.
Lục Dao đi thằng vào vấn đề chính: "Không phải các ngươi lo lắng không trả được tiền sao? Ta có thể tìm một công việc cho hai ngươi, nếu làm chăm chỉ, chưa đến nửa năm đã có thể kiếm đủ bạc. Các ngươi có bằng lòng không?"
Đương nhiên hai tỷ đệ đều đồng ý, lập tức gật đầu không ngừng.
Bọn họ rất biết ơn Lục Dao, thấy nàng còn chịu tìm việc cho mình, họ chỉ thiếu điều cung phụng nàng như Bồ Tát. Nhác thấy bọn họ muốn quỳ xuống, Lục Dao vội vàng kéo họ đứng lên: "Ta còn nhỏ, không nhận được cái hành lễ lớn như vậy. Nếu các ngươi muốn cảm ơn ta, vậy hãy chăm chỉ học tập."
Hai người gật đầu liên tục.
Lục Dao lại dặn dò thêm vài câu rồi xua tay với họ: "Các ngươi trở về trước đi, chờ ta tuyển đủ người mới có thể bắt đầu. Đến lúc đó ta sẽ bảo người thông báo cho hai ngươi."
Buổi chiều hôm đó, Lục Dao nhận được lời mời mà Ngụy Tuyết Hinh sai người truyền đến, nàng ta hy vọng Lục Dao đi chọn lễ vật với mình. Mấy ngày sau là sinh nhật của biểu ca nàng ta, nhưng nàng ta không biết nên tặng gì.
Biểu ca của Ngụy Tuyết Hinh là nhị biểu ca của Lục Dao, đương nhiên Lục Dao cũng phải đến buổi sinh thần của hắn, không chỉ phải đi, mà còn phải chọn lễ vật.
Kiếp trước, Lục Dao không chỉ đi cùng nàng ta, mà đến cả tiền mua lễ vật cũng là nàng bỏ ra. Lục Dao nghĩ đến bản thân đối xử hết lòng với nàng ta, nhưng nàng ta lại lòng lang dạ sói như vậy, Lục Dao không muốn cho nàng ta vẻ mặt hòa nhã! Thế nhưng hai nhà lại có quan hệ thông gia, trước khi bộ mặt thật của Ngụy Tuyết Hinh chưa bị vạch trần, cho dù kiêng nể nhị cữu cữu và nhị cữu mẫu, Lục Dao cũng không thể cạch mặt nàng ta được.
Bây giờ Ngụy Tuyết Hinh mới chỉ là một cô nương mười bốn tuổi, nàng ta có chút tâm tư nhỏ của riêng mình, vì đạt được mục đích mà nói những lời châm ngòi ly gián, chưa hẳn là phạm phải sai lầm lớn.
Lục Dao chỉ đành chờ nàng ta tự tìm đường chết.
Lục Dao nghĩ trên đường đi có thể trốn vào cửa hàng để đưa thuốc cho Thất vương gia, bèn đồng ý.
Nàng là tiểu thư thế gia, để ra ngoài thực ra là một chuyện rất khó, ngoại trừ những ngày lễ lớn như tết Nguyên Tiêu, tết Thanh Minh mới có thể ra ngoài. Ngày thường các nàng không được phép đi lung tung, đi chọn lễ vật cùng tỷ muội cũng là lý do ra ngoài chính đáng, đương nhiên Tưởng Thị không thể ngăn cản được.
Ngày hôm sau, buổi sáng Lục Dao chỉ có một tiết học, nàng và Nguỵ Tuyết Hinh hẹn gặp nhau vào canh ba giờ Tỵ. Lục Dao xuất phát sớm hơn, đi đến cửa hàng trên đường Xuân Thủy trước.
Cửa hàng Thủy Mặc đã chuyển đến nơi này, chưởng quầy còn nói hôm nay sẽ khai trương, không biết liệu Thất Vương Gia có đến không. Đây là lần đầu tiên Lục Dao hy vọng có thể nhìn thấy một người như vậy, nàng chỉ muốn nhìn xem vết thương của hắn đã đỡ hơn chưa. Tiếc là khi đi vào cửa hàng, Thất vương gia không đến, Lục Dao có chút nản lòng.
Chưởng quầy cho rằng nàng muốn mua đồ nên đón tiếp nàng vào, Lục Dao hơi mất mát, nàng lặng lẽ đưa thuốc trong tay cho chưởng quầy, nhỏ giọng nói: "Ca ta biết ta ra ngoài nên nhờ ta đưa cái này cho ông, bảo ông chuyển cho Thất vương gia.”
Chưởng quầy sững sờ, nhớ lại hôm qua vương gia nói chuyện riêng với nàng một lúc lâu, chắc hẳn có quen biết, ông ta dứt khoát đi tới Vương Phủ một chuyến.
Vốn dĩ Thẩm Phong Hàn muốn rời khỏi Kinh Thành, nhưng bởi vì miệng vết thương nứt ra nên đành hoãn lại hai ngày. Lúc này, hắn đang nghiêm túc đọc bản ghi chép quân sự.
Tiêu Luyện đi đến: "Vương Gia, chưởng quầy Thẩm đến đây."
"Chuyện gì?"
"Ông ta nói ca ca của Lục tiểu thư nhờ nàng mang một lọ thuốc đến cửa hàng, ông ta mang đến đây cho người."
Trong lòng Tiêu Luyện biết rõ lọ thuốc này e là Lục tiểu thư đưa. Hôm qua hắn đã nhìn thấy vết thương trên tay vương gia, thấy nàng cắn hắn nhưng vẫn trở về nguyên vẹn, hắn ta vô cùng nể phục nàng, trong lòng thầm cảm thấy thái độ của vương gia đối xử với nàng có chút đặc biệt.
Thẩm Phong Hàn sợ mình không nhận, tiểu nha đầu lại thấp thỏm không yên, hắn thản nhiên nói: "Cho ông ta vào."
Đúng lúc này, có một gã sai vặt đi vào nói Thái hậu đến đây, chắc là bà đã biết chuyện hắn chuẩn bị rời khỏi Kinh thành nên đến đây khuyên bảo.
Thẩm Phong Hàn nhíu mày, Tiêu Luyện cũng muộn sầu thay vương gia nhà mình, chẳng biết ma xuyên quỷ khiến thế nào, hắn ta khuyên: "Thay vì luôn phải ứng phó với Thái hậu, tại sao vương gia không cưới vương phi?”
Thẩm Phong Hàn nhíu chặt mày.
Hắn chán ghét nữ tử đã trở thành bản năng, cho dù thành thân cũng chỉ lấy về để đối phó, chẳng buồn chạm vào, hà cớ gì phải kéo các nàng vào hố sâu chứ. Mặc dù hắn không phải quân tử nhưng cũng không muốn hủy hoại cuộc đời các nàng ấy. Hắn ở trên chiến trường đã quen nhìn thấy máu tươi nên hắn hiểu được sinh mệnh rất đáng quý.
Nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Lục Dao, lòng Thẩm Phong Hàn khẽ động, nếu là nàng... Tim hắn bỗng đập nhanh một cách vô cớ, trước mắt chợt hiện ra dáng vẻ rưng rưng của nàng, ý nghĩ vừa nảy lên đã chẳng thể thu hồi được nữa.
"Nàng bao nhiêu tuổi rồi?”
Một câu nói không đầu không đuôi, Tiêu Luyện ngơ ngác một lúc mới hiểu được. Mấy năm nay, ngoại trừ Lục Dao, hắn ta gần như chưa từng thấy vương gia đối xử khác biệt với một cô nương nào khác. Lẽ nào vương gia cuối cùng cũng có suy nghĩ thành thân rồi?
Tiêu Luyện phấn chấn: "Thuộc hạ sẽ đi thăm dò ngay lập tức!"
Vừa nãy mới ngỗ ngược với hắn nên lần này Lục Dao ngoan ngoãn nghe lời. Bởi vì thấp thỏm nên trông nàng giống hệt một con ốc sên, chầm chậm di chuyển từng bước, không được tình nguyện cho lắm. Thẩm Phong Hàn tức giận, nhưng khi va phải đôi mắt to tròn trong veo của nàng, cơn tức bay đi hơn một nửa.
Dù sao khoảng cách cũng chỉ có vậy, không lâu sau thì Lục Dao đã đứng trước mặt hắn. Hắn cao lớn giống như một hòn núi, khiến người ta có cảm giác bị đè bẹp. Khi Lục Dao đứng bên cạnh hắn, nàng không thể không ngẩng đầu lên nhìn.
"Xoay người lại.” Thẩm Phong Hàn lạnh lùng nói.
Lục Dao làm theo. Khi bàn tay to lớn của hắn chạm vào trâm cài tóc của nàng, Lục Dao thoáng khiếp sợ, hoá ra Thất vương gia muốn chải tóc cho nàng thật!
Lục Dao quay đầu trộm nhìn hắn, thật khó để tưởng tượng dáng vẻ hắn chải tóc cho nữ tử.
Mùi hương sạch sẽ của cô nương trộn lẫn với hơi thở có mùi hoa quả nhàn nhạt, xông vào chóp mũi hắn. Hơn nữa nàng còn không ngoan ngoãn, trộm quan sát hắn bằng ánh mắt vừa thấp thỏm vừa tò mò. Yết hầu Thẩm Phong Hàn chuyển động, hắn vỗ đầu nàng: "Đừng nhúc nhích."
Lục Dao bị hắn vỗ đầu xoay sang phía bên phải, nàng nhỏ giọng lầm bầm câu gì đó rồi ngoan ngoãn đứng yên. Thế nhưng lúc này phía sau lại chậm chạp mãi không có động tĩnh gì.
Thẩm Phong Hàn nghiêm túc nghiên cứu một lúc.
Bởi vì lén lút ra ngoài nên Lục Dao không quá ăn diện, nàng chỉ bảo Vân Hương búi tóc đơn giản rồi dùng trâm cài và lược cố định là được.
Chẳng bao lâu sau Thẩm Phong Hàn đã biết cách làm, hắn tháo trâm cài và lược xuống, mái tóc đen đổ thẳng xuống giống như thác nước.
Mái tóc của Lục Dao vừa đen vừa dày, vô cùng mềm mại, Thẩm Phong Hàn không kìm được mà nhìn lâu hơn một chút, rồi mới đưa lược cho nàng. Trong lòng Lục Dao chợt cảm thấy thấp thỏm, nếu hắn không biết búi, nàng cứ thế đi ra ngoài thì phải làm sao đây?
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, nhưng cũng không nghĩ được cách nào khác, nàng nhận lấy lược tùy tiện chải hai cái.
Tóc của nàng rất mềm, chải sơ qua hai cái là được rồi. Mặc dù tóc nàng rối có liên quan đến hắn, nhưng được một nam nhân chải tóc cho mình, Lục Dao vẫn cảm thấy hơi thẹn thùng.
Khuôn mặt nàng rất đỏ, đáy mắt cũng có chút buồn bực, nàng không biết nên trách mình không biết búi tóc, hay là trách hắn làm tóc nàng rối nữa. Khi nàng đang buồn bực, xấu hổ thì nam nhân phía sau lại cầm tóc của nàng lên.
Động tác của hắn rất nhanh, không hề luống cuống như trong tưởng tượng, chỉ hai ba giây sau hắn đã búi xong tóc cho nàng. Lục Dao cực kỳ ngạc nhiên, đang muốn quay đầu nhìn hắn thì nam nhân phía sau lại đè bả vai của nàng lại: "Đừng nhúc nhích."
Ba từ nói ra có cả sự lạnh lùng của riêng hắn, rõ ràng lời nói lạnh như vậy, nhưng hơi thở lại rất nóng. Nó vừa vặn phả vào phía sau tai nàng, cả người Lục Dao run rẩy, hoàn toàn không dám cử động, cơ thể cứng đờ mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Thẩm Phong Hàn cài lược lên đầu nàng, rồi mới thu tay về: "Được rồi."
Lục Dao thở phào, nàng cũng không nghi ngờ trình độ của hắn, dù sao cũng tốt hơn là để mái tóc rối tung. Nàng quay đầu, hành lễ với Thất vương gia: “Cảm ơn Vương Gia."
Thẩm Phong Hàn không đáp lời, máu trong ngực đã thấm ướt lớp áo. Hắn sợ Lục Dao nhìn thấy nên mở miệng đuổi người: "Đi đi."
Đã qua một thời gian nên mắt nàng cũng không còn đỏ nữa, giờ đi ra ngoài cũng không có gì đáng ngại.
Lục Dao gật đầu, nói lời cảm ơn lần nữa.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người gần nhau, nàng đã ngửi thấy mùi máu tanh, ánh mắt của nàng không kìm được mà nhìn cánh tay hắn. Rõ ràng nơi đó đã ngừng chảy máu, nhưng tại sao mùi máu tanh vẫn nồng như vậy?
Nàng thắc mắc nhìn hắn, bởi vì nàng thấp nên tầm mắt vừa vặn đối diện với ngực hắn. Lục Dao bỗng phát hiện điều khác thường, mảng vải trước mắt nàng đậm hơn những chỗ khác, nhìn kỹ thì thấy đó là vết máu.
Lục Dao nhớ ra ban nãy mình đã đánh vào chỗ đó, nàng mở to mắt, không ngờ nàng đã đánh hắn chảy máu rồi!
"Chảy nhiều máu quá, có phải là ta làm ngươi bị thương không?"
Vẻ mặt tiểu nha đầu tràn ngập lo lắng, cũng may không có dấu hiệu rơi nước mắt, Thẩm Phong Hàn thản nhiên nói: "Không liên quan đến ngươi."
Sao có thể không liên quan được?
Cho dù trước kia hắn bị thương, nhưng nếu nàng không đánh hắn thì sao chỗ đó có thể chảy máu được chứ? Mùi máu tanh nồng nặc như vậy, chẳng trách hắn không nhịn được mà nắm chặt tay nàng.
Lục Dao có hơi lo lắng, khi đó nàng chỉ nghĩ hắn mất kiên nhẫn, không ngờ hắn đang cố gắng nhịn đau. Nàng nhớ lại mình không chỉ cắn hắn bị thương, mà còn để một nam nhân như hắn chải đầu cho mình, Lục Dao càng nghĩ càng thấy xấu hổ. Ngặt nỗi hắn lại bị thương ở ngực, nàng không có cách nào kiểm tra giúp hắn được.
"Đi ra ngoài."
Dưới ánh mắt xua đuổi của hắn, cuối cùng Lục Dao cũng bước chân rời đi, trước khi đi nàng không nhịn được, dặn dò hắn: "Ngươi nhất định phải bôi thuốc đó."
Giọng tiểu cô nương mềm mại, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.
Vốn dĩ Thẩm Phong Hàn không để tâm đến vết thương này, nhưng dưới ánh mắt tha thiết của nàng, hắn lại gật đầu.
Lúc này, Lục Dao mới yên tâm, đi ra ngoài.
Hề Hương ở bên ngoài sốt ruột muốn chết, nàng ấy định xông vào mấy lần nhưng đều bị Tiêu Luyện ngăn lại. Nhác thấy tiểu thư nhà mình cuối cùng cũng đi ra, Hề Hương thở phào, vội chạy tới trước mặt nàng: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
Thấy vẻ mặt nàng tự nhiên, quần áo chỉnh tề, Hề Hương thở phào.
"Ta có thể có chuyện gì được chứ? Chẳng qua là nói chuyện vài câu với Vương Gia mà thôi. Đi về thôi.”
Sợ Thẩm Phong Hàn quên bôi thuốc, nên lúc đi ngang qua Tiêu Luyện, Lục Dao nhỏ giọng nói: "Vương Gia nhà ngươi bị thương sao? Hình như ta ngửi thấy mùi máu tanh.”
Nghe thấy nàng nói vậy, vẻ mặt Tiêu Luyện thay đổi, hắn ta vội vàng đi vào trong cửa hàng.
Người nam nhân cao lớn đang tập trung suy nghĩ cái gì đó ở bên trong, khi nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Luyện, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn.
Tiêu Luyện vội vàng đi tới, hắn ta cũng ngửi thấy mùi máu tanh, ánh mắt dừng ở vết thương của Thẩm Phong Hàn: "Vương Gia, tại sao miệng vết thương đang lành lại nứt ra rồi?"
"Không có gì, về thôi.”
Tiêu Luyện không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn ta cũng không dám hỏi nhiều.
*
Lục Dao dẫn theo Hề Hương về thẳng Tưởng Phủ.
Thấy Lục Dao không sao, Hề Hương tò mò hỏi: "Tiểu thư, rốt cuộc hai người đã nói gì mà không cho bọn nô tỳ nghe vậy?”
Đến bây giờ, Lục Dao vẫn chưa hiểu tại sao vương gia lại muốn giữ nàng lại, hắn không muốn nhiều lời, đương nhiên nàng cũng không tiện hỏi thêm. Lục Dao lại nhớ đến chuyện hắn bị thương, nàng cắn môi, nói qua loa với Hề Hương: "Nói về chuyện làm ăn, vương gia sợ nhiều người nhiều tai mắt nên mới bảo các ngươi đi ra ngoài."
Hề Hương gật đầu, không hề nghi ngờ.
Về đến phủ tâm trạng của Lục Dao vẫn không được tốt lắm. Nàng lục tìm thuốc trị thương thượng hạng kia ra, lọ thuốc này là ca ca tặng cho nàng, nghe nói có thể giúp phát triển xương. Lục Dao định tìm thời gian mang qua cho hắn.
Khi Vân Hương đi vào, đập vào mắt chính là dáng vẻ lười biếng của nàng. Thường ngày nàng lúc nào cũng như người không xương, thi thoảng lại nằm lười trên giường, nếu có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi. Vân Hương không cảm thấy kỳ lạ, nàng ấy còn nể mặt hỏi: "Tiểu thư mệt rồi sao?"
Lục Dao gật đầu.
Vân Hương cố nhịn cười: "Tiểu thư mau đứng dậy thì hơn, hai tỷ đệ kia vẫn đang chờ người đó. Nếu người còn không đi qua, chắc hai người họ sẽ bồn chồn chết mất.”
Lúc này, Lục Dao mới nhớ đến bọn họ, nàng vội vàng ngồi dậy: "Suýt nữa là quên mất bọn họ."
Vân Hương lại búi một kiểu tóc đơn giản cho nàng, vốn dĩ Lục Dao muốn học, nhưng nửa ngày vẫn không búi được, lại còn mỏi tay nên đành từ bỏ. Chờ chỉnh trang lại xong nàng mới đi về phía đại sảnh.
Hai tỷ đệ kia thấy nàng đã đến thì lòng thở phào nhẹ nhõm, Trương Trường Hữu lén lút chuồn ra ngoài, nên hắn ta sợ người nhà sốt ruột.
Lục Dao đi thằng vào vấn đề chính: "Không phải các ngươi lo lắng không trả được tiền sao? Ta có thể tìm một công việc cho hai ngươi, nếu làm chăm chỉ, chưa đến nửa năm đã có thể kiếm đủ bạc. Các ngươi có bằng lòng không?"
Đương nhiên hai tỷ đệ đều đồng ý, lập tức gật đầu không ngừng.
Bọn họ rất biết ơn Lục Dao, thấy nàng còn chịu tìm việc cho mình, họ chỉ thiếu điều cung phụng nàng như Bồ Tát. Nhác thấy bọn họ muốn quỳ xuống, Lục Dao vội vàng kéo họ đứng lên: "Ta còn nhỏ, không nhận được cái hành lễ lớn như vậy. Nếu các ngươi muốn cảm ơn ta, vậy hãy chăm chỉ học tập."
Hai người gật đầu liên tục.
Lục Dao lại dặn dò thêm vài câu rồi xua tay với họ: "Các ngươi trở về trước đi, chờ ta tuyển đủ người mới có thể bắt đầu. Đến lúc đó ta sẽ bảo người thông báo cho hai ngươi."
Buổi chiều hôm đó, Lục Dao nhận được lời mời mà Ngụy Tuyết Hinh sai người truyền đến, nàng ta hy vọng Lục Dao đi chọn lễ vật với mình. Mấy ngày sau là sinh nhật của biểu ca nàng ta, nhưng nàng ta không biết nên tặng gì.
Biểu ca của Ngụy Tuyết Hinh là nhị biểu ca của Lục Dao, đương nhiên Lục Dao cũng phải đến buổi sinh thần của hắn, không chỉ phải đi, mà còn phải chọn lễ vật.
Kiếp trước, Lục Dao không chỉ đi cùng nàng ta, mà đến cả tiền mua lễ vật cũng là nàng bỏ ra. Lục Dao nghĩ đến bản thân đối xử hết lòng với nàng ta, nhưng nàng ta lại lòng lang dạ sói như vậy, Lục Dao không muốn cho nàng ta vẻ mặt hòa nhã! Thế nhưng hai nhà lại có quan hệ thông gia, trước khi bộ mặt thật của Ngụy Tuyết Hinh chưa bị vạch trần, cho dù kiêng nể nhị cữu cữu và nhị cữu mẫu, Lục Dao cũng không thể cạch mặt nàng ta được.
Bây giờ Ngụy Tuyết Hinh mới chỉ là một cô nương mười bốn tuổi, nàng ta có chút tâm tư nhỏ của riêng mình, vì đạt được mục đích mà nói những lời châm ngòi ly gián, chưa hẳn là phạm phải sai lầm lớn.
Lục Dao chỉ đành chờ nàng ta tự tìm đường chết.
Lục Dao nghĩ trên đường đi có thể trốn vào cửa hàng để đưa thuốc cho Thất vương gia, bèn đồng ý.
Nàng là tiểu thư thế gia, để ra ngoài thực ra là một chuyện rất khó, ngoại trừ những ngày lễ lớn như tết Nguyên Tiêu, tết Thanh Minh mới có thể ra ngoài. Ngày thường các nàng không được phép đi lung tung, đi chọn lễ vật cùng tỷ muội cũng là lý do ra ngoài chính đáng, đương nhiên Tưởng Thị không thể ngăn cản được.
Ngày hôm sau, buổi sáng Lục Dao chỉ có một tiết học, nàng và Nguỵ Tuyết Hinh hẹn gặp nhau vào canh ba giờ Tỵ. Lục Dao xuất phát sớm hơn, đi đến cửa hàng trên đường Xuân Thủy trước.
Cửa hàng Thủy Mặc đã chuyển đến nơi này, chưởng quầy còn nói hôm nay sẽ khai trương, không biết liệu Thất Vương Gia có đến không. Đây là lần đầu tiên Lục Dao hy vọng có thể nhìn thấy một người như vậy, nàng chỉ muốn nhìn xem vết thương của hắn đã đỡ hơn chưa. Tiếc là khi đi vào cửa hàng, Thất vương gia không đến, Lục Dao có chút nản lòng.
Chưởng quầy cho rằng nàng muốn mua đồ nên đón tiếp nàng vào, Lục Dao hơi mất mát, nàng lặng lẽ đưa thuốc trong tay cho chưởng quầy, nhỏ giọng nói: "Ca ta biết ta ra ngoài nên nhờ ta đưa cái này cho ông, bảo ông chuyển cho Thất vương gia.”
Chưởng quầy sững sờ, nhớ lại hôm qua vương gia nói chuyện riêng với nàng một lúc lâu, chắc hẳn có quen biết, ông ta dứt khoát đi tới Vương Phủ một chuyến.
Vốn dĩ Thẩm Phong Hàn muốn rời khỏi Kinh Thành, nhưng bởi vì miệng vết thương nứt ra nên đành hoãn lại hai ngày. Lúc này, hắn đang nghiêm túc đọc bản ghi chép quân sự.
Tiêu Luyện đi đến: "Vương Gia, chưởng quầy Thẩm đến đây."
"Chuyện gì?"
"Ông ta nói ca ca của Lục tiểu thư nhờ nàng mang một lọ thuốc đến cửa hàng, ông ta mang đến đây cho người."
Trong lòng Tiêu Luyện biết rõ lọ thuốc này e là Lục tiểu thư đưa. Hôm qua hắn đã nhìn thấy vết thương trên tay vương gia, thấy nàng cắn hắn nhưng vẫn trở về nguyên vẹn, hắn ta vô cùng nể phục nàng, trong lòng thầm cảm thấy thái độ của vương gia đối xử với nàng có chút đặc biệt.
Thẩm Phong Hàn sợ mình không nhận, tiểu nha đầu lại thấp thỏm không yên, hắn thản nhiên nói: "Cho ông ta vào."
Đúng lúc này, có một gã sai vặt đi vào nói Thái hậu đến đây, chắc là bà đã biết chuyện hắn chuẩn bị rời khỏi Kinh thành nên đến đây khuyên bảo.
Thẩm Phong Hàn nhíu mày, Tiêu Luyện cũng muộn sầu thay vương gia nhà mình, chẳng biết ma xuyên quỷ khiến thế nào, hắn ta khuyên: "Thay vì luôn phải ứng phó với Thái hậu, tại sao vương gia không cưới vương phi?”
Thẩm Phong Hàn nhíu chặt mày.
Hắn chán ghét nữ tử đã trở thành bản năng, cho dù thành thân cũng chỉ lấy về để đối phó, chẳng buồn chạm vào, hà cớ gì phải kéo các nàng vào hố sâu chứ. Mặc dù hắn không phải quân tử nhưng cũng không muốn hủy hoại cuộc đời các nàng ấy. Hắn ở trên chiến trường đã quen nhìn thấy máu tươi nên hắn hiểu được sinh mệnh rất đáng quý.
Nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Lục Dao, lòng Thẩm Phong Hàn khẽ động, nếu là nàng... Tim hắn bỗng đập nhanh một cách vô cớ, trước mắt chợt hiện ra dáng vẻ rưng rưng của nàng, ý nghĩ vừa nảy lên đã chẳng thể thu hồi được nữa.
"Nàng bao nhiêu tuổi rồi?”
Một câu nói không đầu không đuôi, Tiêu Luyện ngơ ngác một lúc mới hiểu được. Mấy năm nay, ngoại trừ Lục Dao, hắn ta gần như chưa từng thấy vương gia đối xử khác biệt với một cô nương nào khác. Lẽ nào vương gia cuối cùng cũng có suy nghĩ thành thân rồi?
Tiêu Luyện phấn chấn: "Thuộc hạ sẽ đi thăm dò ngay lập tức!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.