Độc Sủng Kiều Thê.... Một Đời Yêu Em
Chương 80
hoàng hôn trên biển
29/07/2024
Mẹ kế vừa nhìn thấy Vũ Liên Hách bước ra thì lập tức cười lớn nói....
**Rốt cuộc bà muốn thế nào mới chịu thả cô ấy ra đây.**
Bà mẹ kế nghe thấy vậy thì càng thêm cười lớn...
*Muốn tao thả nó ra ư, vậy thì phải hỏi xem cây súng trên tay tao nó có đồng ý không..***Tao đã cố công đến chỗ này để ẩn nấp, vậy mà cũng bị mày tìm ra, đúng là tao đã quá xem thường mày rồi...***Nhưng tội bây đừng vội đắc ý quá sớm, hôm nay đừng mong đứa nào thoát khỏi đây...**Mẹ kế vừa nói dứt lời liền dí súng sát vào đầu Kiều Uyển Đình, chuẩn bị bóp cò...
Biết rõ hôm nay mình sẽ khó mà thoát khỏi đây được, mẹ kế định giết chết Kiều Uyển Đình trước sau đó sẽ tự xác luôn..
Có như vậy cả đời này Vũ Liên Hách cũng phải sống trong đau khổ, dằn vặt...
Trước khi thực hiện kế hoạch mẹ kế muốn tặng cho Kiều Uyển Đình một món quà, để trước khi chết đi cô ấy vẫn biết chồng mình có khuôn mặt thế nào...
Càng nghĩ đến đây mẹ kế càng cười lớn hơn, muốn xem Vũ Liên Hách sẽ làm thế nào để giải thích đây...
*Mẹ kế bà không được làm bậy, mau thả Uyển Đình ra ngay, nể tình bà là mẹ của Liên Nguyệt, chúng tôi sẽ cho bà một con đường sống...***Còn bằng không Uyển Đình có tổn hại gì thì bà đừng trách...**Trước mắt mẹ kế bây giờ là một Vũ Liên Hách đầy băng lãnh, anh đang tìm mọi cách đánh lừa để mẹ kế mất đi sự phòng bị, như vậy đội bắn tỉa sẽ dễ dàng hành động hơn...
*Haha trước mắt thì mày vẫn nên cầu xin tao đi thì hơn..***Bây giờ nếu mày muốn tao thả nó ra, cũng được thôi, vậy mày mau tháo bỏ chiếc mặt nạ trên mặt mày xuống đi, có khi tao sẽ suy nghĩ lại đấy..**Thấy Vũ Liên Hách có vẻ chần chừ, mẹ kế liền ra hiệu cho tên đàn em cầm súng bắn vài cái xuống đất, khoảng cách với chân của Kiều Uyển Đình rất gần....
Kiều Uyển Đình mặc dù đã quá quen với tiếng súng, nhưng ngay lúc này cô ấy thật sự cảm thấy sợ...
Không phải sợ mình sẽ chết mà là sợ bé con trong bụng xảy ra chuyện, lúc này cơn đau đã nhiều hơn, khuôn mặt
Kiều Uyển Đình đầy nhăn nhó, hốt hoảng...
Nhưng Kiều Uyển Đình cũng thật sự muốn biết, chồng mình có khuôn mặt thế nào, bởi vì đó là điều mà từ trước đến nay cô không dám mở lời...
**Được rồi, tôi sẽ làm ngay, bà không được phép làm cô ấy bị thương...**-
Cảm thấy người phụ nữ của mình lúc này sắp không ổn, Vũ Liên Hách liền trực tiếp tháo chiếc mặt nạ ném xuống đất...
Một khuôn mặt đầy lạ lẫm nhưng lại rất quen thuộc, khiến cho Kiều Uyển Đình vô cùng bất ngờ, xém chút nữa không thể đứng vững...
Người này chẳng phải là người mà mình đã cứu lúc còn ở nước ngoài sao, chẳng lẽ Vũ Liên Hách giúp mình cũng là vì muốn trả ơn thôi sao...
Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của Kiều Uyển Đình, Vũ Liên Hách không biết phải làm sao để giải thích với cô lúc này...
*Tin anh, khi mọi chuyện qua đi anh sẽ giải thích cho em hiểu..***Được rồi, mẹ kế bây giờ bà có thể thả người được chưa vậy...***Ahaha.bọn mày đúng là một lũ ngủ dốt, bọn bây nghĩ rằng tao sẽ thả nó ra thật sao, đâu có dễ dàng như vậy..***Sao nào con dâu, con thấy món quà mẹ chồng này tặng con thế nào, có sốc lắm không, chắc bây giờ con cũng hiểu vì sao Vũ Liên Hách hắn lại chọn con rồi chứ, haha..**Mẹ kế đắc ý cười khuẩy, hôm nay bà ta sẽ cho Vũ Liên Hách chứng kiến, cảnh vợ mình chết trước mặt mình là như thế nào...
**Quà cũng tặng xong rồi, vậy bây giờ có thể chịu chết được rồi chứ...**
Mẹ kế vừa dứt lời lập tức đưa đầu súng vào đầu Kiều Uyển Đình chuẩn bị bóp cò, trong khi lúc này cô đang rất phân vân không biết đâu mới là sự thật...
Thì bất ngờ Vũ Liên Nguyệt xuất hiện, cô ấy không muốn mẹ mình tiếp tục làm chuyện sai trái, nên đã bất chấp nguy hiểm đến đây...
*Mẹ, dừng lại đi ..***Đừng làm hại người vô tội..***Con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ khỏe mạnh sống với con mà thôi, mẹ dừng lại đi có được không..**Vũ Liên Nguyệt quỳ xuống cầu xin mẹ mình trong nước mắt, cô ấy hi vọng bà ấy sẽ vì mình mà suy nghĩ lại...
Mà mẹ kế lúc này cũng có vẻ chần chừ, nhìn thấy con gái mình đau lòng như vậy mẹ kế cũng không nỡ, muốn chạy đến ôm Vũ Liên Nguyệt vào lòng nhưng lại không thể...
Lợi dụng ngay lúc này, Kiều Uyển Đình cố chịu đựng cơn đau ở bụng, hất văng cây súng trên tay mẹ kế...
Sau đó chạy thật nhanh về phía Vũ Liên Hách, dù mọi chuyện có thế nào đi nữa, Kiều Uyển Đình vẫn muốn cho anh cơ hội giải thích...
Mẹ kế lúc này vô cùng bất ngờ, ngã nhào xuống đất, tên sát thủ bên cạnh phản ứng rất nhanh, hắn ta lập tức cầm súng bắn một phát về phía Kiều Uyển Đình đang chạy từng bước khó khăn...
Vũ Liên Hách nhìn thấy Kiều Uyển Đình đang gặp nguy hiểm liền bất chấp mạng sống của mình, chạy đến ôm lấy
Kiều Uyển Đình vào lòng, thành công giúp cô đỡ được viên đạn...
**Rốt cuộc bà muốn thế nào mới chịu thả cô ấy ra đây.**
Bà mẹ kế nghe thấy vậy thì càng thêm cười lớn...
*Muốn tao thả nó ra ư, vậy thì phải hỏi xem cây súng trên tay tao nó có đồng ý không..***Tao đã cố công đến chỗ này để ẩn nấp, vậy mà cũng bị mày tìm ra, đúng là tao đã quá xem thường mày rồi...***Nhưng tội bây đừng vội đắc ý quá sớm, hôm nay đừng mong đứa nào thoát khỏi đây...**Mẹ kế vừa nói dứt lời liền dí súng sát vào đầu Kiều Uyển Đình, chuẩn bị bóp cò...
Biết rõ hôm nay mình sẽ khó mà thoát khỏi đây được, mẹ kế định giết chết Kiều Uyển Đình trước sau đó sẽ tự xác luôn..
Có như vậy cả đời này Vũ Liên Hách cũng phải sống trong đau khổ, dằn vặt...
Trước khi thực hiện kế hoạch mẹ kế muốn tặng cho Kiều Uyển Đình một món quà, để trước khi chết đi cô ấy vẫn biết chồng mình có khuôn mặt thế nào...
Càng nghĩ đến đây mẹ kế càng cười lớn hơn, muốn xem Vũ Liên Hách sẽ làm thế nào để giải thích đây...
*Mẹ kế bà không được làm bậy, mau thả Uyển Đình ra ngay, nể tình bà là mẹ của Liên Nguyệt, chúng tôi sẽ cho bà một con đường sống...***Còn bằng không Uyển Đình có tổn hại gì thì bà đừng trách...**Trước mắt mẹ kế bây giờ là một Vũ Liên Hách đầy băng lãnh, anh đang tìm mọi cách đánh lừa để mẹ kế mất đi sự phòng bị, như vậy đội bắn tỉa sẽ dễ dàng hành động hơn...
*Haha trước mắt thì mày vẫn nên cầu xin tao đi thì hơn..***Bây giờ nếu mày muốn tao thả nó ra, cũng được thôi, vậy mày mau tháo bỏ chiếc mặt nạ trên mặt mày xuống đi, có khi tao sẽ suy nghĩ lại đấy..**Thấy Vũ Liên Hách có vẻ chần chừ, mẹ kế liền ra hiệu cho tên đàn em cầm súng bắn vài cái xuống đất, khoảng cách với chân của Kiều Uyển Đình rất gần....
Kiều Uyển Đình mặc dù đã quá quen với tiếng súng, nhưng ngay lúc này cô ấy thật sự cảm thấy sợ...
Không phải sợ mình sẽ chết mà là sợ bé con trong bụng xảy ra chuyện, lúc này cơn đau đã nhiều hơn, khuôn mặt
Kiều Uyển Đình đầy nhăn nhó, hốt hoảng...
Nhưng Kiều Uyển Đình cũng thật sự muốn biết, chồng mình có khuôn mặt thế nào, bởi vì đó là điều mà từ trước đến nay cô không dám mở lời...
**Được rồi, tôi sẽ làm ngay, bà không được phép làm cô ấy bị thương...**-
Cảm thấy người phụ nữ của mình lúc này sắp không ổn, Vũ Liên Hách liền trực tiếp tháo chiếc mặt nạ ném xuống đất...
Một khuôn mặt đầy lạ lẫm nhưng lại rất quen thuộc, khiến cho Kiều Uyển Đình vô cùng bất ngờ, xém chút nữa không thể đứng vững...
Người này chẳng phải là người mà mình đã cứu lúc còn ở nước ngoài sao, chẳng lẽ Vũ Liên Hách giúp mình cũng là vì muốn trả ơn thôi sao...
Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của Kiều Uyển Đình, Vũ Liên Hách không biết phải làm sao để giải thích với cô lúc này...
*Tin anh, khi mọi chuyện qua đi anh sẽ giải thích cho em hiểu..***Được rồi, mẹ kế bây giờ bà có thể thả người được chưa vậy...***Ahaha.bọn mày đúng là một lũ ngủ dốt, bọn bây nghĩ rằng tao sẽ thả nó ra thật sao, đâu có dễ dàng như vậy..***Sao nào con dâu, con thấy món quà mẹ chồng này tặng con thế nào, có sốc lắm không, chắc bây giờ con cũng hiểu vì sao Vũ Liên Hách hắn lại chọn con rồi chứ, haha..**Mẹ kế đắc ý cười khuẩy, hôm nay bà ta sẽ cho Vũ Liên Hách chứng kiến, cảnh vợ mình chết trước mặt mình là như thế nào...
**Quà cũng tặng xong rồi, vậy bây giờ có thể chịu chết được rồi chứ...**
Mẹ kế vừa dứt lời lập tức đưa đầu súng vào đầu Kiều Uyển Đình chuẩn bị bóp cò, trong khi lúc này cô đang rất phân vân không biết đâu mới là sự thật...
Thì bất ngờ Vũ Liên Nguyệt xuất hiện, cô ấy không muốn mẹ mình tiếp tục làm chuyện sai trái, nên đã bất chấp nguy hiểm đến đây...
*Mẹ, dừng lại đi ..***Đừng làm hại người vô tội..***Con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ khỏe mạnh sống với con mà thôi, mẹ dừng lại đi có được không..**Vũ Liên Nguyệt quỳ xuống cầu xin mẹ mình trong nước mắt, cô ấy hi vọng bà ấy sẽ vì mình mà suy nghĩ lại...
Mà mẹ kế lúc này cũng có vẻ chần chừ, nhìn thấy con gái mình đau lòng như vậy mẹ kế cũng không nỡ, muốn chạy đến ôm Vũ Liên Nguyệt vào lòng nhưng lại không thể...
Lợi dụng ngay lúc này, Kiều Uyển Đình cố chịu đựng cơn đau ở bụng, hất văng cây súng trên tay mẹ kế...
Sau đó chạy thật nhanh về phía Vũ Liên Hách, dù mọi chuyện có thế nào đi nữa, Kiều Uyển Đình vẫn muốn cho anh cơ hội giải thích...
Mẹ kế lúc này vô cùng bất ngờ, ngã nhào xuống đất, tên sát thủ bên cạnh phản ứng rất nhanh, hắn ta lập tức cầm súng bắn một phát về phía Kiều Uyển Đình đang chạy từng bước khó khăn...
Vũ Liên Hách nhìn thấy Kiều Uyển Đình đang gặp nguy hiểm liền bất chấp mạng sống của mình, chạy đến ôm lấy
Kiều Uyển Đình vào lòng, thành công giúp cô đỡ được viên đạn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.