Độc Sủng Kiều Thê.... Một Đời Yêu Em
Chương 82
hoàng hôn trên biển
01/08/2024
Mẹ Kiều sau khi thấy Kiều Uyển Đình xúc động như vậy cũng rất lo lắng, bà biết rõ tình cảm hai vợ chồng rất thấm thiết...
Sau một hồi thuyết phục không thành công, lại thấy Kiều Uyển Đình dần không giữ được bình tĩnh nữa...
Hết cách mẹ Kiều vẫn phải đồng ý, bà nhanh chóng đi ra ngoài tìm y tá, đẩy một chiếc xe lăn về phòng bệnh của
Kiều Uyển Đình...
Do đây là phòng chăm sóc đặc biệt, nên Kiều Uyển Đình muốn vào trong phải thay lại đồ sát trùng của bệnh viện thì mới vào được...
Mẹ Kiều cũng không muốn làm phiền Kiều Uyển Đình, nên ngay khi đưa cô đến chỗ giường bệnh của Vũ Liên Hách, bà cũng xoay người đi ra ngoài...
Bầu không khí lúc này trở nên vô cùng tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng máy hoạt động, Kiều Uyển Đình thơ thần nhìn Vũ Liên Hách một lúc lâu....
Nước mắt không kiềm được mà trực trào rơi xuống, cô đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt sắc sảo của Vũ Liên Hách, giọng nghẹn ngào nói....
*Chồng à anh mau tỉnh dậy đi, sao anh cứ nằm ở đấy ngủ hoài vậy...***Anh mau ngồi dậy nói chuyện với em đi, anh đừng ngủ nữa có được không, anh đã ngủ suốt từ hôm qua đến giờ rồi đấy, chồng à anh tỉnh dậy đi mà..**Kiều Uyển Đình liên tục lay người Vũ Liên Hách, muốn gọi anh dậy, nhưng mãi chẳng thấy anh đáp lại lời cô..
*Chồng à anh mau tỉnh dậy nhìn em đi được không, anh không muốn hôn bé con nữa sao.***Đã mấy ngày rồi anh chạm vào bé con, bé con thật sự rất nhớ anh, huhu....**Ngay lúc này Kiều Uyển Đình đã không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, cô òa khóc gọi anh Vũ Liên Hách trong sự bất lực.....
Mẹ Kiều đứng ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này cũng rất là đau lòng, muốn chạy ngay vào trong kéo Kiều Uyển Đình ra ngoài...
Nhưng ngay lúc này đôi chân mẹ Kiểu trở nên nặng trĩu, nhớ đến chuyện ngày trước khi ba Kiều xảy ra chuyện....
Ngay cả Mẹ Kiều cũng không thể giữ được bình tĩnh, vậy thì làm thế nào để khuyên nhủ Kiều Uyển Đình bớt đau lòng đầy..
Hơn ai hết mẹ Kiều cũng rất là đau lòng khi thấy con gái của mình như vậy, ngay lúc này bà chỉ có thể ở bên cạnh cùng con chịu đựng cơn đau thắt tim này thôi....
Sau một lúc lâu, bên trong tự dưng lại yên tĩnh đến kỳ lạ, không còn nghe thấy tiếng khóc nức nở của Kiều Uyển Đình nữa....
Lúc này mẹ Kiều mới hốt hoảng chạy vào, thì mới nhìn thấy Kiều Uyển Đình đã bất tỉnh nằm gục trên người Vũ Liên Hách...
Mẹ Kiều lập tức hét lớn gọi bác sĩ, bác sĩ cũng nhanh chóng có mặt đưa Kiều Uyển Đình về phòng....
Sau một hồi kiểm tra bác sĩ bác sĩ cũng bước ra ngoài, lần này nhìn mặt bác sĩ có vẻ nghiêm trọng hơn lần trước...
*Cô ấy không còn gì đáng lo ngại nữa, nhưng phải nhớ kỹ không được để cô ấy xúc động mạnh thêm lần nữa.***Nếu vẫn còn tiếp tục xúc động như vậy e là đứa bé khó giữ, mọi người nhớ để ý đến cô ấy nhiều hơn..***Bác sĩ yên tâm lần này tôi sẽ để ý đến con bé nhiều hơn, cảm ơn bác sĩ đã nhắc nhỏ..***Vậy tôi xin phép...***Bác sĩ đi thông thả..**Bác sĩ nói xong thì cũng rời đi, mẹ Kiều lúc này cũng đã quay vào trong, ngồi bên cạnh giường bệnh của Kiểu Uyển Đình bà nhỏ giọng lên tiếng...
**Đình Đình à, sao con không ngủ thêm đi..**
Lúc này Kiều Uyển Đình cũng đã tỉnh lại, có lẽ những gì vừa rồi bác sĩ nói cô cũng đã nghe thấy hết...
**Con tệ quá phải không mẹ, xém chút nữa thì con đã hại chết bé con của mình rổi.**
Một cảm giác tự trách trào dâng trong lòng Kiều Uyền Đình, lần này cô chỉ dám nằm yên rơi nước mắt...
*Không phải như vậy đâu, con đừng tự trách mình như vậy, chẳng phải bác sĩ vừa nói đứa bé không sao..***Bây giờ con chỉ cần ngoan ngoãn nằm yên trên giường tịnh dưỡng, đừng suy nghĩ gì nữa cả, Liên Hách đã có mọi người chăm sóc con cứ yên tâm..***Khi nào Liên Hách tỉnh dậy mọi người sẽ báo cho con biết ngay..***Con hieuri ..*Sau chuyện lần này có lẽ Kiều Uyền Đình sẽ không dám làm tự ý làm càn, ngoan ngoãn làm theo lời bác sĩ căn dặn...
**Bé con ơi mẹ xin lỗi con thật nhiều, con đừng giận mẹ được không, sau này mẹ hứa sẽ không như vậy nữa, mẹ con mình ngoan ngoãn nghe lời bà nằm ở đây tịnh dưỡng nha con.**
Kiều Uyển Đình xoa nhè nhẹ cái bụng của mình thì thầm, mẹ Kiều thấy vậy cũng yên tâm phần nào....
Những ngày sau đó Kiều Uyển Đình rất ngoan ngoãn nằm yên ở trên giường tịnh dưỡng, Vũ Liên Nguyệt lo lắng cô nằm lâu trên giường sẽ thấy chán..
Nên đã lấy xe lăn đến, đưa cô ra ngoài sân đề hóng gió, bầu trời hôm nay nắng đẹp sẽ giúp cho tâm hồn của
Kiều Uyển Đình thoải mái hơn nhiều....
Biết rõ Kiều Uyển Đình rất nhớ anh trai, nên Vũ Liên Nguyệt đã lén mọi người đưa cô sang đó thăm anh..
Lo lắng Kiều Uyển Đình sẽ lại đau lòng, cả hai chỉ có thể đứng bên ngoài cửa sổ nhìn một lúc rồi quay về phòng...
Sau một hồi thuyết phục không thành công, lại thấy Kiều Uyển Đình dần không giữ được bình tĩnh nữa...
Hết cách mẹ Kiều vẫn phải đồng ý, bà nhanh chóng đi ra ngoài tìm y tá, đẩy một chiếc xe lăn về phòng bệnh của
Kiều Uyển Đình...
Do đây là phòng chăm sóc đặc biệt, nên Kiều Uyển Đình muốn vào trong phải thay lại đồ sát trùng của bệnh viện thì mới vào được...
Mẹ Kiều cũng không muốn làm phiền Kiều Uyển Đình, nên ngay khi đưa cô đến chỗ giường bệnh của Vũ Liên Hách, bà cũng xoay người đi ra ngoài...
Bầu không khí lúc này trở nên vô cùng tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng máy hoạt động, Kiều Uyển Đình thơ thần nhìn Vũ Liên Hách một lúc lâu....
Nước mắt không kiềm được mà trực trào rơi xuống, cô đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt sắc sảo của Vũ Liên Hách, giọng nghẹn ngào nói....
*Chồng à anh mau tỉnh dậy đi, sao anh cứ nằm ở đấy ngủ hoài vậy...***Anh mau ngồi dậy nói chuyện với em đi, anh đừng ngủ nữa có được không, anh đã ngủ suốt từ hôm qua đến giờ rồi đấy, chồng à anh tỉnh dậy đi mà..**Kiều Uyển Đình liên tục lay người Vũ Liên Hách, muốn gọi anh dậy, nhưng mãi chẳng thấy anh đáp lại lời cô..
*Chồng à anh mau tỉnh dậy nhìn em đi được không, anh không muốn hôn bé con nữa sao.***Đã mấy ngày rồi anh chạm vào bé con, bé con thật sự rất nhớ anh, huhu....**Ngay lúc này Kiều Uyển Đình đã không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, cô òa khóc gọi anh Vũ Liên Hách trong sự bất lực.....
Mẹ Kiều đứng ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này cũng rất là đau lòng, muốn chạy ngay vào trong kéo Kiều Uyển Đình ra ngoài...
Nhưng ngay lúc này đôi chân mẹ Kiểu trở nên nặng trĩu, nhớ đến chuyện ngày trước khi ba Kiều xảy ra chuyện....
Ngay cả Mẹ Kiều cũng không thể giữ được bình tĩnh, vậy thì làm thế nào để khuyên nhủ Kiều Uyển Đình bớt đau lòng đầy..
Hơn ai hết mẹ Kiều cũng rất là đau lòng khi thấy con gái của mình như vậy, ngay lúc này bà chỉ có thể ở bên cạnh cùng con chịu đựng cơn đau thắt tim này thôi....
Sau một lúc lâu, bên trong tự dưng lại yên tĩnh đến kỳ lạ, không còn nghe thấy tiếng khóc nức nở của Kiều Uyển Đình nữa....
Lúc này mẹ Kiều mới hốt hoảng chạy vào, thì mới nhìn thấy Kiều Uyển Đình đã bất tỉnh nằm gục trên người Vũ Liên Hách...
Mẹ Kiều lập tức hét lớn gọi bác sĩ, bác sĩ cũng nhanh chóng có mặt đưa Kiều Uyển Đình về phòng....
Sau một hồi kiểm tra bác sĩ bác sĩ cũng bước ra ngoài, lần này nhìn mặt bác sĩ có vẻ nghiêm trọng hơn lần trước...
*Cô ấy không còn gì đáng lo ngại nữa, nhưng phải nhớ kỹ không được để cô ấy xúc động mạnh thêm lần nữa.***Nếu vẫn còn tiếp tục xúc động như vậy e là đứa bé khó giữ, mọi người nhớ để ý đến cô ấy nhiều hơn..***Bác sĩ yên tâm lần này tôi sẽ để ý đến con bé nhiều hơn, cảm ơn bác sĩ đã nhắc nhỏ..***Vậy tôi xin phép...***Bác sĩ đi thông thả..**Bác sĩ nói xong thì cũng rời đi, mẹ Kiều lúc này cũng đã quay vào trong, ngồi bên cạnh giường bệnh của Kiểu Uyển Đình bà nhỏ giọng lên tiếng...
**Đình Đình à, sao con không ngủ thêm đi..**
Lúc này Kiều Uyển Đình cũng đã tỉnh lại, có lẽ những gì vừa rồi bác sĩ nói cô cũng đã nghe thấy hết...
**Con tệ quá phải không mẹ, xém chút nữa thì con đã hại chết bé con của mình rổi.**
Một cảm giác tự trách trào dâng trong lòng Kiều Uyền Đình, lần này cô chỉ dám nằm yên rơi nước mắt...
*Không phải như vậy đâu, con đừng tự trách mình như vậy, chẳng phải bác sĩ vừa nói đứa bé không sao..***Bây giờ con chỉ cần ngoan ngoãn nằm yên trên giường tịnh dưỡng, đừng suy nghĩ gì nữa cả, Liên Hách đã có mọi người chăm sóc con cứ yên tâm..***Khi nào Liên Hách tỉnh dậy mọi người sẽ báo cho con biết ngay..***Con hieuri ..*Sau chuyện lần này có lẽ Kiều Uyền Đình sẽ không dám làm tự ý làm càn, ngoan ngoãn làm theo lời bác sĩ căn dặn...
**Bé con ơi mẹ xin lỗi con thật nhiều, con đừng giận mẹ được không, sau này mẹ hứa sẽ không như vậy nữa, mẹ con mình ngoan ngoãn nghe lời bà nằm ở đây tịnh dưỡng nha con.**
Kiều Uyển Đình xoa nhè nhẹ cái bụng của mình thì thầm, mẹ Kiều thấy vậy cũng yên tâm phần nào....
Những ngày sau đó Kiều Uyển Đình rất ngoan ngoãn nằm yên ở trên giường tịnh dưỡng, Vũ Liên Nguyệt lo lắng cô nằm lâu trên giường sẽ thấy chán..
Nên đã lấy xe lăn đến, đưa cô ra ngoài sân đề hóng gió, bầu trời hôm nay nắng đẹp sẽ giúp cho tâm hồn của
Kiều Uyển Đình thoải mái hơn nhiều....
Biết rõ Kiều Uyển Đình rất nhớ anh trai, nên Vũ Liên Nguyệt đã lén mọi người đưa cô sang đó thăm anh..
Lo lắng Kiều Uyển Đình sẽ lại đau lòng, cả hai chỉ có thể đứng bên ngoài cửa sổ nhìn một lúc rồi quay về phòng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.