Chương 2: Uyên ương nghịch nước
Nguyệt Sắc Vô Tâm
16/12/2016
Không xa con suối mà
nàng đang tắm ấy. Có một nam nhân tuấn lãng, phiêu dật, mị hoặc nhân tâm một cách yêu nghiệt đang nhìn nàng bằng ánh mắt nhu tình.
Điệp Mộng Dao nhẹ nhàng mà nỉ non, trong con ngươi xinh đẹp mơ hồ nước mắt. Nàng lấy tay quệt mau nước mắt , sợ ngỡ như đây là ảo ảnh là mộng ảnh trong lòng nàng nhưng hình ảnh nam nhân đang sải bước đến bên hồ nước ngày một rõ ràng hơn.Nàng không nằm mộng.
Hàn Trần rút đi y bào , tiến vào trong hồ nước , đem chính mình nhập sau vào trong nước.Bàn tay tráng kiện ôm lấy thân thể ngọt ngào vào lòng.Thân thể tiếp xúc thân mật, khiến nhiệt độ trên cơ thể hai người hòa vào làm một, tạo thành bầu không khí đầy ái muội.
- Dao nhi...Dao nhi...
Hàn Trần nỉ non , hắn không ngừng hôn lên gương mặt non mềm của nàng, từng chút từng chút hôn lên nước mắt còn đọng lại. Điệp Mộng Dao định trốn tránh, cười:
- Ngứa quá, chàng đừng có giống như con chó nhỏ liếm người thế.
Hàn Trần tạm dừng một chút, sau đó đè lên người nàng, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm
- Vậy cái này giống cái gì? . Hắn cắn lên vai trái của Mộng Dao một cái, lưu lại một dấu răng đỏ sẫm, còn không ngừng liếm tới liếm lui lên dấu răng đó.
- Hít... đau ta chàng giờ giống như con ... sói á.
Điệp Mộng Dao giễu cợt một câu, hai tay lại mềm mại ôm lấy hắn, mặc hắn sờ soạng khắp người nàng.
- Dao nhi.Nếu thật sự là sói thì tốt rồi, ta liền nuốt nàng vào bụng, như vậy cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ tách nhau ra nữa.
Hàn Trần ngoài miệng hung ác, hô hấp càng ngày càng ồ ồ, mà tay phải hắn đang trêu chọc bộ ngực của Điệp Mộng Dao lại vô cùng ôn nhu, dường như sợ làm đau nàng.
- Được, bị chàng ăn thì ta cam tâm tình nguyện. - Nàng hôn nhẹ lên lông mi của hắn.
- Dao nhi, ta rất nhớ nàng…
Sự phối hợp của nàng càng khiến hắn thêm vội vàng, bàn tay đang ôm nàng cũng tăng thêm chút lực, mà miệng hắn lại không ngừng nỉ non lặp đi lặp lại bên tai Điệp Mộng Dao, “Ta rất nhớ nàng…”
- Ta biết, ta biết.
Nàng đau lòng muốn chết, nước mắt lại chảy xuống, nàng nghẹn ngào cầm tay hắn đặt lên trái tim mình, “Ta cũng rất nhớ chàng, thời thời khắc khắc đều nhớ tới chàng , nơi này chỉ có một mình Hàn Trần , không có ai khác.”
Cúi đầu, ngậm lấy hai phiến môi mềm mại, cắn, hút, liếm lộng, nghe tiếng thở dốc ngày một to của tiểu nhân nhi. Đưa tay xoa nắn đôi tuyết lê no đủ của nàng, nắm lấy hai điểm nho nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve, ngắt véo. Tay còn lại, hắn trượt từ eo nàng xuống giữa hai đùi nàng, ngón tay trong nước dịu dàng khuấy động hoa huyệt non mềm.
- Ưm... Hàn Trần...Hô...Chàng ...ưm....
Điệp Mộng Dao nhẹ nhàng mà nỉ non, trong con ngươi xinh đẹp mơ hồ nước mắt. Nàng lấy tay quệt mau nước mắt , sợ ngỡ như đây là ảo ảnh là mộng ảnh trong lòng nàng nhưng hình ảnh nam nhân đang sải bước đến bên hồ nước ngày một rõ ràng hơn.Nàng không nằm mộng.
Hàn Trần rút đi y bào , tiến vào trong hồ nước , đem chính mình nhập sau vào trong nước.Bàn tay tráng kiện ôm lấy thân thể ngọt ngào vào lòng.Thân thể tiếp xúc thân mật, khiến nhiệt độ trên cơ thể hai người hòa vào làm một, tạo thành bầu không khí đầy ái muội.
- Dao nhi...Dao nhi...
Hàn Trần nỉ non , hắn không ngừng hôn lên gương mặt non mềm của nàng, từng chút từng chút hôn lên nước mắt còn đọng lại. Điệp Mộng Dao định trốn tránh, cười:
- Ngứa quá, chàng đừng có giống như con chó nhỏ liếm người thế.
Hàn Trần tạm dừng một chút, sau đó đè lên người nàng, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm
- Vậy cái này giống cái gì? . Hắn cắn lên vai trái của Mộng Dao một cái, lưu lại một dấu răng đỏ sẫm, còn không ngừng liếm tới liếm lui lên dấu răng đó.
- Hít... đau ta chàng giờ giống như con ... sói á.
Điệp Mộng Dao giễu cợt một câu, hai tay lại mềm mại ôm lấy hắn, mặc hắn sờ soạng khắp người nàng.
- Dao nhi.Nếu thật sự là sói thì tốt rồi, ta liền nuốt nàng vào bụng, như vậy cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ tách nhau ra nữa.
Hàn Trần ngoài miệng hung ác, hô hấp càng ngày càng ồ ồ, mà tay phải hắn đang trêu chọc bộ ngực của Điệp Mộng Dao lại vô cùng ôn nhu, dường như sợ làm đau nàng.
- Được, bị chàng ăn thì ta cam tâm tình nguyện. - Nàng hôn nhẹ lên lông mi của hắn.
- Dao nhi, ta rất nhớ nàng…
Sự phối hợp của nàng càng khiến hắn thêm vội vàng, bàn tay đang ôm nàng cũng tăng thêm chút lực, mà miệng hắn lại không ngừng nỉ non lặp đi lặp lại bên tai Điệp Mộng Dao, “Ta rất nhớ nàng…”
- Ta biết, ta biết.
Nàng đau lòng muốn chết, nước mắt lại chảy xuống, nàng nghẹn ngào cầm tay hắn đặt lên trái tim mình, “Ta cũng rất nhớ chàng, thời thời khắc khắc đều nhớ tới chàng , nơi này chỉ có một mình Hàn Trần , không có ai khác.”
Cúi đầu, ngậm lấy hai phiến môi mềm mại, cắn, hút, liếm lộng, nghe tiếng thở dốc ngày một to của tiểu nhân nhi. Đưa tay xoa nắn đôi tuyết lê no đủ của nàng, nắm lấy hai điểm nho nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve, ngắt véo. Tay còn lại, hắn trượt từ eo nàng xuống giữa hai đùi nàng, ngón tay trong nước dịu dàng khuấy động hoa huyệt non mềm.
- Ưm... Hàn Trần...Hô...Chàng ...ưm....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.