Chương 110: Cuộc chiến đẫm máu
Tg Nguyên Diêu
25/07/2019
Nhưng nàng lầm rồi, đó không phải là ảo ảnh. Đó là nhị ca bằng xương bằng thịt đứng trước mặt nàng.
Tư Mã Hồng Tuấn dang rộng hai tay, đón nàng nhỏ bé như chú chim hoàng yến xà vào lòng.
“Nhị ca…” Nàng uất ức kêu lên.
Nhị ca vỗ vỗ lưng nàng. Hiền từ, nhân hậu giống như bàn tay của mẹ.
“Ngoan, đứa nhỏ này, đã làm mẹ người ta rồi vẫn còn tinh nghịch như vậy.”
Nàng gào khóc. Ước muốn khóc cho thỏa nỗi lòng cuối cùng cũng thực hiện được rồi. Nàng khóc thật lâu, khóc cạn cả nước mắt.
Nàng ở trong lòng nhị ca, bàn tay mảnh khảnh không ngừng đấm vào ngực hắn, lớn tiếng quát: “Nhị ca, bao lâu nay huynh ở đâu? Vì sao không nói cho muội biết? Vì sao…” Nàng lại khóc, lời đã ra tới miệng lại chẳng thể nào thốt lên được.
“Nhị ca, muội ghét huynh. Hại muội khổ sở như vậy.”
“Nhị ca xin lỗi. Chẳng phải nhị ca đã trở về rồi sao?”
Tư Mã Hồng Tuấn mỉm cười. Nụ cười chói sáng trong kí ức của nàng, cứ ngỡ chẳng bao giờ còn thấy được nữa.
Nàng lại khóc. Nước mắt hôm nay sao mà nhiều thế!
“Nhị ca, cha…”
“Cha không còn. Tư Mã gia của chúng ta cũng chẳng còn ai cả.”
Nàng đã sớm biết nhưng vẫn hi vọng. Những chuyện này chỉ là cơn ác mộng của riêng nàng.
“Vậy… nhị ca làm sao lại ở đây? Trước kia huynh ở đâu? Vì sao Tư Mã gia lại ra nông nỗi này?”
Nàng ngước mắt liền thấy cái thờ dãi bất đắc dĩ của hắn. Cái thở dài này khiến nàng cảm thấy lo sợ.
Nàng nắm chặt vạt áo của hắn, giật nhẹ. “Chuyện này đứng nói với muội…”
“Có liên quan tới Cơ Dục Hiên.” Tư Mã Hồng Tuấn tiếp lời.
Ánh mắt của nàng rơi xuống khoảng không vô định. Không phải nàng không chấp nhận đâu nhưng sự thật này không thể chấp nhận được.
Vốn dĩ cái chết của tứ tỷ nàng đã có thể buông bỏ. Nhưng còn cha thì sao? Tư Mã gia cả chục người thì sao?
Bàn tay hắn… chỉ toàn là máu. Như trong giấc mơ của nàng.
“Nhị ca…”
“Nhị ca xin lỗi. Đã biết sự thật này sẽ khiến muội không chịu được nhưng nhị ca muốn muội biết con người của hắn. Muốn muội ở bên cạnh hắn phải đề phòng.”
Tư Mã Hồng Tuấn dừng một lúc rồi lại nói:
“Vốn dĩ sau cái chết của mẹ, Tư Mã gia có lẽ cũng chịu không ít tổn thương. Nhưng nào ngờ được, hắn lo lắng cha chúng ta đứng dậy lật đổ hắn, lo lắng cha chúng ta sẽ cấu kết với Nghiêm thiếu úy nên đã một đêm diệt môn Tư Mã gia. Lúc đó, ta còn ở trong thư phòng, nghe tiếng đao kiếm liền chạy ra ngoài. Nào ngờ được bị đâm một nhát vào ngực trái…."
Tư Mã Hồng Tuấn khổ sở nhớ lại đoạn kí ức kia.
Hắn ngước mắt, đôi con người đẫm máu của Cơ Dục Hiên như bị bóng đêm bao trùm. Chỉ toàn là chết chóc, lạnh lẽo.
Hắn vươn tay, nắm chặt lấy thanh kiếm. Máu tươi chảy từ bên ngực trái, chảy từ bàn tay rơi xuống đầy sàn.
Tư Mã Hồng Tuấn lẳng lặng nhìn Cơ Dục Hiên, khó khăn mở miệng: “Vì sao?”
“Một ngày Tư Mã gia còn tồn tại, Tiểu Tịch không thể yên ổn ở cạnh ta.” Cơ Dục Hiên lạnh lùng gắt lên.
Bộ dạng như tên sát nhân cuồng nộ. Khiến hắn cả đời không thể quên được khoảnh khắc đó.
Vốn dĩ Tư Mã Hồng Tuấn đã chết. Nhưng chẳng biết thế nào lại được một vị y sư cứu chữa. May mắn thoát khỏi lưỡi hái của tử thần. Trong suốt thời gian đó, hắn phải chạy trốn từ chỗ này đến nơi khác. Chạy miệt mài ròng rã suốt mấy năm trời.
“Nếu không phải nhị ca gặp được bọn họ, e rằng cả đời này chẳng thể cùng muội hội ngộ tương phùng nữa.”
Nàng nương theo ánh mắt của hắn liền phát hiện ra một đoàn người. Nàng ngây ngốc, thốt lên: “Là các ngươi sao?”
Đó chính là đám thổ phỉ đã chặn đường nàng cùng Hải Minh để cướp của. Chính là bọn tay sai do ca ca của Hàn Lĩnh Chi phái tới. Ngày hôm đó, nếu không phải Hải Minh tha mạng, có lẽ bọn họ đã chết rồi.
Không ngờ bọn họ lại trả ân bằng cách này.
“Nương nương.”
Phong Huyền cùng Hải Minh từ phía sau đám thổ phỉ đi ra.
Nàng kinh ngạc nhíu mày. “Sư phụ, Hải thị vệ, vì sao các người…”
“Chúng ta đến giúp ngài. Chúng ta sẽ không phụ lòng hoàng thượng nhưng chúng ta vẫn phải giúp ngài rời khỏi ngài ấy.” Phong Huyền mỉm cười.
Đứng trước mặt nàng, hắn chính là luôn nở nụ cười.
Đúng lúc này, tiếng ngựa hí vang lên, kèm theo đó là đoàn bước chân nhịp nhàng chạy tới.
Cổng chính của Tư Mã gia bị đạp phăng ra. Một đám thị vệ và cẩm y vệ xông thẳng vào. Bọn họ rẽ ra hai bên, nhường một lối đi thật lớn. Mà người ở cuối lối đi kia chính là Cơ Dục Hiên mang theo giáp sắt kiên cố.
Bộ dạng hắn bây giờ… lạnh lẽo tới tận xương tủy. Khiến nàng run rẩy sợ hãi vô cùng.
Hắn đi tới chỗ nàng, cách nàng khoảng mười bước chân thì dừng lại.
Hắn nhìn một lượt đám người từ Cơ Việt Y cho tới Tư Mã Hồng Tuấn, cười lạnh: “Tụ họp thật đầy đủ. Đỡ mất công trẫm phải truy sát từng người.”
Lời của hắn vừa dứt, từ hai bên cánh trái phải của nhà chính, một đám hắc y nhân khinh công bay xuống. Cuộc chiến hỗn loạn đẫm máu xảy ra.
Mà đám người Cơ Việt Y là thế bị động.
Tư Mã Hồng Tuấn dang rộng hai tay, đón nàng nhỏ bé như chú chim hoàng yến xà vào lòng.
“Nhị ca…” Nàng uất ức kêu lên.
Nhị ca vỗ vỗ lưng nàng. Hiền từ, nhân hậu giống như bàn tay của mẹ.
“Ngoan, đứa nhỏ này, đã làm mẹ người ta rồi vẫn còn tinh nghịch như vậy.”
Nàng gào khóc. Ước muốn khóc cho thỏa nỗi lòng cuối cùng cũng thực hiện được rồi. Nàng khóc thật lâu, khóc cạn cả nước mắt.
Nàng ở trong lòng nhị ca, bàn tay mảnh khảnh không ngừng đấm vào ngực hắn, lớn tiếng quát: “Nhị ca, bao lâu nay huynh ở đâu? Vì sao không nói cho muội biết? Vì sao…” Nàng lại khóc, lời đã ra tới miệng lại chẳng thể nào thốt lên được.
“Nhị ca, muội ghét huynh. Hại muội khổ sở như vậy.”
“Nhị ca xin lỗi. Chẳng phải nhị ca đã trở về rồi sao?”
Tư Mã Hồng Tuấn mỉm cười. Nụ cười chói sáng trong kí ức của nàng, cứ ngỡ chẳng bao giờ còn thấy được nữa.
Nàng lại khóc. Nước mắt hôm nay sao mà nhiều thế!
“Nhị ca, cha…”
“Cha không còn. Tư Mã gia của chúng ta cũng chẳng còn ai cả.”
Nàng đã sớm biết nhưng vẫn hi vọng. Những chuyện này chỉ là cơn ác mộng của riêng nàng.
“Vậy… nhị ca làm sao lại ở đây? Trước kia huynh ở đâu? Vì sao Tư Mã gia lại ra nông nỗi này?”
Nàng ngước mắt liền thấy cái thờ dãi bất đắc dĩ của hắn. Cái thở dài này khiến nàng cảm thấy lo sợ.
Nàng nắm chặt vạt áo của hắn, giật nhẹ. “Chuyện này đứng nói với muội…”
“Có liên quan tới Cơ Dục Hiên.” Tư Mã Hồng Tuấn tiếp lời.
Ánh mắt của nàng rơi xuống khoảng không vô định. Không phải nàng không chấp nhận đâu nhưng sự thật này không thể chấp nhận được.
Vốn dĩ cái chết của tứ tỷ nàng đã có thể buông bỏ. Nhưng còn cha thì sao? Tư Mã gia cả chục người thì sao?
Bàn tay hắn… chỉ toàn là máu. Như trong giấc mơ của nàng.
“Nhị ca…”
“Nhị ca xin lỗi. Đã biết sự thật này sẽ khiến muội không chịu được nhưng nhị ca muốn muội biết con người của hắn. Muốn muội ở bên cạnh hắn phải đề phòng.”
Tư Mã Hồng Tuấn dừng một lúc rồi lại nói:
“Vốn dĩ sau cái chết của mẹ, Tư Mã gia có lẽ cũng chịu không ít tổn thương. Nhưng nào ngờ được, hắn lo lắng cha chúng ta đứng dậy lật đổ hắn, lo lắng cha chúng ta sẽ cấu kết với Nghiêm thiếu úy nên đã một đêm diệt môn Tư Mã gia. Lúc đó, ta còn ở trong thư phòng, nghe tiếng đao kiếm liền chạy ra ngoài. Nào ngờ được bị đâm một nhát vào ngực trái…."
Tư Mã Hồng Tuấn khổ sở nhớ lại đoạn kí ức kia.
Hắn ngước mắt, đôi con người đẫm máu của Cơ Dục Hiên như bị bóng đêm bao trùm. Chỉ toàn là chết chóc, lạnh lẽo.
Hắn vươn tay, nắm chặt lấy thanh kiếm. Máu tươi chảy từ bên ngực trái, chảy từ bàn tay rơi xuống đầy sàn.
Tư Mã Hồng Tuấn lẳng lặng nhìn Cơ Dục Hiên, khó khăn mở miệng: “Vì sao?”
“Một ngày Tư Mã gia còn tồn tại, Tiểu Tịch không thể yên ổn ở cạnh ta.” Cơ Dục Hiên lạnh lùng gắt lên.
Bộ dạng như tên sát nhân cuồng nộ. Khiến hắn cả đời không thể quên được khoảnh khắc đó.
Vốn dĩ Tư Mã Hồng Tuấn đã chết. Nhưng chẳng biết thế nào lại được một vị y sư cứu chữa. May mắn thoát khỏi lưỡi hái của tử thần. Trong suốt thời gian đó, hắn phải chạy trốn từ chỗ này đến nơi khác. Chạy miệt mài ròng rã suốt mấy năm trời.
“Nếu không phải nhị ca gặp được bọn họ, e rằng cả đời này chẳng thể cùng muội hội ngộ tương phùng nữa.”
Nàng nương theo ánh mắt của hắn liền phát hiện ra một đoàn người. Nàng ngây ngốc, thốt lên: “Là các ngươi sao?”
Đó chính là đám thổ phỉ đã chặn đường nàng cùng Hải Minh để cướp của. Chính là bọn tay sai do ca ca của Hàn Lĩnh Chi phái tới. Ngày hôm đó, nếu không phải Hải Minh tha mạng, có lẽ bọn họ đã chết rồi.
Không ngờ bọn họ lại trả ân bằng cách này.
“Nương nương.”
Phong Huyền cùng Hải Minh từ phía sau đám thổ phỉ đi ra.
Nàng kinh ngạc nhíu mày. “Sư phụ, Hải thị vệ, vì sao các người…”
“Chúng ta đến giúp ngài. Chúng ta sẽ không phụ lòng hoàng thượng nhưng chúng ta vẫn phải giúp ngài rời khỏi ngài ấy.” Phong Huyền mỉm cười.
Đứng trước mặt nàng, hắn chính là luôn nở nụ cười.
Đúng lúc này, tiếng ngựa hí vang lên, kèm theo đó là đoàn bước chân nhịp nhàng chạy tới.
Cổng chính của Tư Mã gia bị đạp phăng ra. Một đám thị vệ và cẩm y vệ xông thẳng vào. Bọn họ rẽ ra hai bên, nhường một lối đi thật lớn. Mà người ở cuối lối đi kia chính là Cơ Dục Hiên mang theo giáp sắt kiên cố.
Bộ dạng hắn bây giờ… lạnh lẽo tới tận xương tủy. Khiến nàng run rẩy sợ hãi vô cùng.
Hắn đi tới chỗ nàng, cách nàng khoảng mười bước chân thì dừng lại.
Hắn nhìn một lượt đám người từ Cơ Việt Y cho tới Tư Mã Hồng Tuấn, cười lạnh: “Tụ họp thật đầy đủ. Đỡ mất công trẫm phải truy sát từng người.”
Lời của hắn vừa dứt, từ hai bên cánh trái phải của nhà chính, một đám hắc y nhân khinh công bay xuống. Cuộc chiến hỗn loạn đẫm máu xảy ra.
Mà đám người Cơ Việt Y là thế bị động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.