Chương 89: Cuộc sống yên ổn
Tg Nguyên Diêu
03/07/2019
Chương 91: Cuộc sống yên ổn.
Nàng ngồi trên ghế đã lâu, tay chân đều bị giam cầm đến tê dại. Phải một lúc lâu sau mới thích ứng được rồi đi tới chỗ hắn.
Hắn lúc này ngang nhiên ngôi trên ghế. So với bộ dạng nàng chật vật thì hắn lại sảng khoái vô cùng.
Nàng hít một hơi, nhẫn nhịn thì sự mới thành.
Bàn tay nàng bắt đầu vuốt ve từ khuôn mặt rồi dần dần lả lướt xuống dưới. Càng đi xuống, bàn tay lại càng uyển chuyển múa may như đang vẽ lên một bức họa tuyệt sắc.
Cả người nàng đứng trước mặt hắn, mặc một bộ y phục màu xanh lam tinh khiết. Hương thơm dịu nhẹ thi thoảng xông thẳng vào mũi khiến người tự chủ tuyệt vời là hắn cũng phải hoang mang.
Thế mà, ánh mắt nàng chưa nhìn hắn lấy một lần. Chỉ chăm chú câu dẫn hắn giống như đang trả bài. Điều này như một cái tát vào mặt hắn.
Hắn bỗng chốc bình tĩnh lại, nắm lấy hai bàn tay đang làm càn của nàng, rống lên: “Nàng đang chơi trò mèo vờn chuột sao?”
“Nhanh lên một chút thì chết à? Bỏ qua màn dạo đầu đi.”
Tư Mã Duệ Tịch buông mí mắt xuống, thở ra một hơi rồi vươn tay kéo áo choàng ở ngoài xuống, sau đó thắt lưng cũng được tháo ra.
Lúc này trên trán hắn đã nổi đầy gân xanh. Lập tức hướng những người còn lại trong phòng mà phát tiết.
“Đi ra ngoài.”
Mọi người ngoan ngoãn rời khỏi. Cơ Việt Y cũng được Hải Minh kéo đi.
Trong phòng chỉ còn lại mỗi mình nàng và hắn.
Mọi người đi hết, sự can đảm nàng duy trì từ đầu tới cuối cũng không còn nữa.
Nước mắt rơi la chã, rớt xuống mu bàn tay của hắn.
Hắn đã tự dặn mình không được yếu lòng trước nàng, vậy mà lại buông xuôi rồi. Nhìn nàng khóc, tâm hắn cũng đau đớn vô cùng.
Không biết là đang hành hạ nàng hay đang hành hạ chính mình nữa.
“Lên giường.” Cơ Dục Hiên giọng khàn khàn ra lệnh.
Nàng ngay lập tức nằm ngay ngắn trên giường. Như con cá chết tùy ý Cơ Dục Hiên xoay tới xoay lui.
Một lần yêu này như muốn chết đi sống lại. Hắn đem nàng dày vò, gắt gao ăn không còn một mảnh.
Sáng sớm tỉnh lại, cả người nàng mệt mỏi như bị lăng trì. Đôi mắt đờ đẫn ngước nhìn cảnh vật xung quanh. Kí ức ghê rợn đêm qua hiện về.
Nàng khẽ động người, cảm giác đau đớn ập tới khiến nàng bất giác hít một hơi. Người bên cạnh sớm đã biến mất không còn dấu vết. Có lẽ hắn đã đi từ sớm, bởi vì nàng thử sờ chỗ bên cạnh liền cảm thấy không có một chút ấm áp nào.
“Người đâu.” Nàng không cử động được. Tuy xấu hổ khi xuất hiện với bộ dạng này nhưng cung không thể nằm đây cả ngày trong tình trạng không mảnh vải che thân thế này được.
“Nô tỳ bái kiến hoàng hậu nương nương. Nương nương có gì căn dặn ạ?”
“Chuẩn bị y phục. Ta muốn hồi cung.”
“Vâng.”
Nàng trở về điện Tài Minh trong bộ dạng không thể uể oải hơn. Ngược lại ở chính điện, người nào đó thoải mái vươn vai một cái.
Rất lâu rồi chưa có đạt khoái cảm như vậy.
Nghĩ đến hình ảnh nàng nhu tình nằm dưới thân mình, bộ phần nào đó ở phía lại bắt đầu rục rịch ngóc lên.
Hắn dở khóc dở cười cắn răng. “Tối lại cho ngươi thưởng thức tiếp.”
Kế hoạch giải cứu Cơ Việt Y thất bại, Tư Mã Duệ Tịch mang theo lo lắng đi tới đi lui trong phòng.
Cơ Dục Hiên bây giờ chắc chắn đã đề phòng nàng. Đồng nghĩa với việc cơ hội lập mưu cứu Cơ Việt Y ra lại càng khó. Càng khó hơn nữa là tự cứu lấy chính mình.
Bàn tay nàng bất giác nắm chặt lại. Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ nàng chưa kịp cứu y thì y đã quy tiên mất rồi.
“Không được. Cứ chờ ở đây cũng không phải là cách hay.”
“Nương nương nói gì?” Nghe nàng lẩm bẩm một mình, Tiểu Uyển còn nghĩ là nàng đang nói chuyện với nàng ta liền hỏi ngược lại.
“Không, không có gì.
“À, đúng rồi. Tiểu Uyển, mấy ngày nay bên phía bệ hạ có động tĩnh gì không?”
Muốn thắng trận, trước tiên phải dò xét động thái của địch.
Không thể sơ xuất như lần trước. Bị mắc bẫy mà còn không biết chính mình đã bị bẫy.
“Không có. À, có, có.”
Tư Mã Duệ Tịch phấn khích túm lấy Tiểu Uyển, hỏi dồn dập: “Có cái gì?”
“Sau khi tỷ từ điện Kế Đàn trở về, đức phi có mấy lần tìm tới hoàng thượng nhưng đều bị từ chối gặp mặt. Nô tỳ còn nghe đâu nàng ta đã chạy tới chỗ thái hoàng thái hậu khóc lóc inh ỏi.”
Nàng không có hỏi vấn đề này.
Cơ mà Minh Uyển nói ra, nàng lại có chút quan tâm.
Nàng cứ luôn nghĩ Cơ Dục Hiên đối xử tàn nhẫn với mình như vậy là bởi vì hắn yêu thích Hàn Lĩnh Chi. Không ngờ lại không phải.
Lần này thì toi chuyện rồi. Nàng còn muốn sống yên ổn, nếu bị Hàn Lĩnh Chi tới quậy phá, e rằng kế hoạch cứu Cơ Việt Y sẽ gặp vô số rắc rối đây.
Nàng ngồi trên ghế đã lâu, tay chân đều bị giam cầm đến tê dại. Phải một lúc lâu sau mới thích ứng được rồi đi tới chỗ hắn.
Hắn lúc này ngang nhiên ngôi trên ghế. So với bộ dạng nàng chật vật thì hắn lại sảng khoái vô cùng.
Nàng hít một hơi, nhẫn nhịn thì sự mới thành.
Bàn tay nàng bắt đầu vuốt ve từ khuôn mặt rồi dần dần lả lướt xuống dưới. Càng đi xuống, bàn tay lại càng uyển chuyển múa may như đang vẽ lên một bức họa tuyệt sắc.
Cả người nàng đứng trước mặt hắn, mặc một bộ y phục màu xanh lam tinh khiết. Hương thơm dịu nhẹ thi thoảng xông thẳng vào mũi khiến người tự chủ tuyệt vời là hắn cũng phải hoang mang.
Thế mà, ánh mắt nàng chưa nhìn hắn lấy một lần. Chỉ chăm chú câu dẫn hắn giống như đang trả bài. Điều này như một cái tát vào mặt hắn.
Hắn bỗng chốc bình tĩnh lại, nắm lấy hai bàn tay đang làm càn của nàng, rống lên: “Nàng đang chơi trò mèo vờn chuột sao?”
“Nhanh lên một chút thì chết à? Bỏ qua màn dạo đầu đi.”
Tư Mã Duệ Tịch buông mí mắt xuống, thở ra một hơi rồi vươn tay kéo áo choàng ở ngoài xuống, sau đó thắt lưng cũng được tháo ra.
Lúc này trên trán hắn đã nổi đầy gân xanh. Lập tức hướng những người còn lại trong phòng mà phát tiết.
“Đi ra ngoài.”
Mọi người ngoan ngoãn rời khỏi. Cơ Việt Y cũng được Hải Minh kéo đi.
Trong phòng chỉ còn lại mỗi mình nàng và hắn.
Mọi người đi hết, sự can đảm nàng duy trì từ đầu tới cuối cũng không còn nữa.
Nước mắt rơi la chã, rớt xuống mu bàn tay của hắn.
Hắn đã tự dặn mình không được yếu lòng trước nàng, vậy mà lại buông xuôi rồi. Nhìn nàng khóc, tâm hắn cũng đau đớn vô cùng.
Không biết là đang hành hạ nàng hay đang hành hạ chính mình nữa.
“Lên giường.” Cơ Dục Hiên giọng khàn khàn ra lệnh.
Nàng ngay lập tức nằm ngay ngắn trên giường. Như con cá chết tùy ý Cơ Dục Hiên xoay tới xoay lui.
Một lần yêu này như muốn chết đi sống lại. Hắn đem nàng dày vò, gắt gao ăn không còn một mảnh.
Sáng sớm tỉnh lại, cả người nàng mệt mỏi như bị lăng trì. Đôi mắt đờ đẫn ngước nhìn cảnh vật xung quanh. Kí ức ghê rợn đêm qua hiện về.
Nàng khẽ động người, cảm giác đau đớn ập tới khiến nàng bất giác hít một hơi. Người bên cạnh sớm đã biến mất không còn dấu vết. Có lẽ hắn đã đi từ sớm, bởi vì nàng thử sờ chỗ bên cạnh liền cảm thấy không có một chút ấm áp nào.
“Người đâu.” Nàng không cử động được. Tuy xấu hổ khi xuất hiện với bộ dạng này nhưng cung không thể nằm đây cả ngày trong tình trạng không mảnh vải che thân thế này được.
“Nô tỳ bái kiến hoàng hậu nương nương. Nương nương có gì căn dặn ạ?”
“Chuẩn bị y phục. Ta muốn hồi cung.”
“Vâng.”
Nàng trở về điện Tài Minh trong bộ dạng không thể uể oải hơn. Ngược lại ở chính điện, người nào đó thoải mái vươn vai một cái.
Rất lâu rồi chưa có đạt khoái cảm như vậy.
Nghĩ đến hình ảnh nàng nhu tình nằm dưới thân mình, bộ phần nào đó ở phía lại bắt đầu rục rịch ngóc lên.
Hắn dở khóc dở cười cắn răng. “Tối lại cho ngươi thưởng thức tiếp.”
Kế hoạch giải cứu Cơ Việt Y thất bại, Tư Mã Duệ Tịch mang theo lo lắng đi tới đi lui trong phòng.
Cơ Dục Hiên bây giờ chắc chắn đã đề phòng nàng. Đồng nghĩa với việc cơ hội lập mưu cứu Cơ Việt Y ra lại càng khó. Càng khó hơn nữa là tự cứu lấy chính mình.
Bàn tay nàng bất giác nắm chặt lại. Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ nàng chưa kịp cứu y thì y đã quy tiên mất rồi.
“Không được. Cứ chờ ở đây cũng không phải là cách hay.”
“Nương nương nói gì?” Nghe nàng lẩm bẩm một mình, Tiểu Uyển còn nghĩ là nàng đang nói chuyện với nàng ta liền hỏi ngược lại.
“Không, không có gì.
“À, đúng rồi. Tiểu Uyển, mấy ngày nay bên phía bệ hạ có động tĩnh gì không?”
Muốn thắng trận, trước tiên phải dò xét động thái của địch.
Không thể sơ xuất như lần trước. Bị mắc bẫy mà còn không biết chính mình đã bị bẫy.
“Không có. À, có, có.”
Tư Mã Duệ Tịch phấn khích túm lấy Tiểu Uyển, hỏi dồn dập: “Có cái gì?”
“Sau khi tỷ từ điện Kế Đàn trở về, đức phi có mấy lần tìm tới hoàng thượng nhưng đều bị từ chối gặp mặt. Nô tỳ còn nghe đâu nàng ta đã chạy tới chỗ thái hoàng thái hậu khóc lóc inh ỏi.”
Nàng không có hỏi vấn đề này.
Cơ mà Minh Uyển nói ra, nàng lại có chút quan tâm.
Nàng cứ luôn nghĩ Cơ Dục Hiên đối xử tàn nhẫn với mình như vậy là bởi vì hắn yêu thích Hàn Lĩnh Chi. Không ngờ lại không phải.
Lần này thì toi chuyện rồi. Nàng còn muốn sống yên ổn, nếu bị Hàn Lĩnh Chi tới quậy phá, e rằng kế hoạch cứu Cơ Việt Y sẽ gặp vô số rắc rối đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.