Chương 106: Hoàng hậu lâm bồn
Tg Nguyên Diêu
03/07/2019
Chương 109: Hoàng hậu lâm bồn.
Ngày Hàn Lĩnh Chi nhận án tử, Tư Mã Duệ Tịch ngẩn người ngồi trong đình viện.
Hoàng cung này bây giờ thật trống vắng. Ít ra nàng cảm thấy như vậy.
Gió xào xạc xen qua kẻ lá, ánh mặt trời sáng rực thế kia nhưng trong lòng nàng lại thật tăm tối.
Tư Mã Duệ Tịch vươn tay, vuốt ve sinh linh bé nhỏ trong bụng. Niềm hy vọng sinh tồn của nàng bây giờ chỉ là vì hài tử, vì con trai của tứ tỷ.
“Nương nương, người đưa đến rồi!” Nàng nương theo hướng nhìn của Minh Uyển liền thấy mộ đứa nhỏ được bao bọc cẩn thận.
Nàng chậm rãi đi tới, trái tim đập mạnh liên hồi.
Đây là con của tứ tỷ cùng với Nhất Khang ca ca. Cuối cùng nàng cũng có thể làm chút chuyện gì đó bù đắp cho tỷ ấy rồi.
“Tiểu Minh, ta là cô cô của con. Từ hôm nay trở đi, con sẽ là con trai của ta. Tiểu Minh à, mẫu hậu nhất định chăm sóc con thật tốt.”
Tư Mã Duệ Tịch đặt lên trán của đứa nhỏ một nụ hôn.
Đứa nhỏ dường như cảm nhận được sự thân thiết liền cười khanh khách. Đáng yêu vô cùng.
“Nhị hoàng tử rất thích nương nương thì phải.”
Cảnh tượng này thật êm đềm. Giống như những sống gió ngoài kia đều không liên quan đến bọn họ.
Đông qua đi, xuân lại tới. Chẳng bao lâu mà đã tới ngày dự sinh của Tư Mã Duệ Tịch. Lần này mọi chuyện xác thực êm đềm.
Tối hôm đó, Tư Mã Duệ Tịch lâm bồn.
Cơ Dục Hiên đang phê chuẩn tấu chương thì nhận được tin liền phóng như bay tới. Toàn bộ thái y, bà đỡ đẻ đều bị hắn huy động.
Lúc tới nơi, nhìn thấy sát khí đằng đẵng của hoàng thượng, bọn họ run rẩy lén lút đưa tay lau mồ hôi trên trán.
“Hoàng thượng, xin đừng lo lắng, hoàng hậu nhất định sẽ không sao đâu.”
“Không sao là không sao thế nào? Đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì thế kia.” Cơ Dục Hiên đi qua đi lại trước cửa phòng, lâu lâu còn dương ánh mắt lo lắng như muốn nhìn thấu cả cánh cửa kia.
Trước kia hoàng hậu đã từng sinh non một lần, thể trạng suy kiệt. Bây giờ so với nữ nhân trên thiên hạ này tình hình có vẻ rất xấu.
Hôm nay hoàng hậu mà xảy ra chuyện gì, bọn họ cho dù có mười cái mạng cũng không đảm đương nổi.
“Mau, cử thêm người đi vào.” Cơ Dục Hiên lo đến sốt vó, cứ bắt được nô tỳ nào liền đẩy vào bên trong phòng sinh.
Giống như hận không thể kéo cả thiên hạ này vào đỡ đần đau đớn thay nàng.
“Á…’
Một tiếng thét chói tai của nàng kéo trái tim hắn rơi xuống hầm băng.
“Không được. Trẫm phải vào bên trong.” Cơ Dục Hiên dứt khoát phất tay áo đẩy cửa đi vào.
Một cánh tay vững trải chặn trước mặt hắn. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn kẻ chặn đường mình.
“Tránh ra.”
“Hoàng thượng, máu là điềm xấu của đế vị. Bây giờ người đi vào không thể giúp được gì. Mà ngược lại còn làm vướng tay vướng chân nhũ mẫu.”
Lời của Phong Huyền tuy đanh thép nhưng chính là sự thật.
Cước bộ của Cơ Dục Hiên dừng lại, hắn lùi người về sau. Toàn bộ nô tỳ thái giám ở đó thở phào nhẹ nhõm, lại một lần nữa lén lút lau mồ hồi, thầm cầu nguyện cho vị hoàng hậu kia bình bình an an sinh ra tiểu hoàng tử.
Nửa canh giờ qua đi, bên trong vẫn chưa có động tĩnh gì.
Cơ Dục Hiên nhíu mày. Trong lòng thầm thề sẽ không bao giờ đẻ nàng lâm vào cảnh chiến đấu sinh tử thế này nữa.
Cạch…
Một nô tỳ mang theo chậu nước toàn máu đi ra.
“Người sao rồi? Nàng ấy thế nào?”
Nô tỳ nhìn cái nét tàn nhẫn trên gương mặt kia liền run lẩy bẩy trà lời: “Bẩm hoàng thượng, nương nương mất rất nhiều máu, bây giờ còn đang hôn mê.”
Lần này, Cơ Dục Hiên không còn một chút nhẫn nại nào nữa, dứt khoát đẩy cửa đi vào.
Tư Mã Duệ Tịch nằm trên giường, hai chân giang rộng, khuôn mặt trắng bệch, tóc bếch rít đan vào nhau, rơi vương vãi trên trán.
Nàng tuy hôn mê nhưng răng vẫn cắn chặt môi, bộ dạng khổ sở khiến Cơ Dục Hiên thật đau lòng.
“Hoàng… hoàng thượng.” Đám nô tỳ nhìn thấy hắn đi vào liền sợ hãi thiếu chút nữa là quỳ xuống.
“Tiếp tục đi, nhìn trẫm làm cái gì.” Hắn gào lên, chạy tới nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng.
“Tiểu Tịch, cố lên. Nàng nhất định làm được.”
Một lời động viên này của hắn như tăng thêm động lực, Tư Mã Duệ Tịch trong mơ màng mở mắt, dòng lệ nhỏ mem theo khóe mắt rơi xuống.
“A Hiên, ta sợ lắm!”
“Không sao. Đừng sợ, trẫm ở đây với nàng. Trẫm ở đây với nàng.” Trấn an nàng không sợ. Thế nhưng trán hắn đã lấm tấm mồ hôi. Đôi bàn tay run rẩy ghì chặt tay nàng.
“Nương nương, người cố gắng một chút nữa, sắp ra rồi. Hài tử sắp ra rồi.”
Nhắc đến hài tử, Tư Mã Duệ Tịch cắn chặt môi, dùng lực rặn một cái, rồi lại thêm một cái.
Cơ Dục Hiên ngồi bên cạnh sớm đã chịu không nổi. Nếu có thể thì nhường phần đau đớn này cho hắn có được không?
“Nương nương, thêm chút nữa. Nô tỳ đã thấy đầu đứa nhỏ.”
“Á…” Tư Mã Duệ Tịch gào lên, dùng toàn bộ lực bình sinh rặn ra.
Ngày Hàn Lĩnh Chi nhận án tử, Tư Mã Duệ Tịch ngẩn người ngồi trong đình viện.
Hoàng cung này bây giờ thật trống vắng. Ít ra nàng cảm thấy như vậy.
Gió xào xạc xen qua kẻ lá, ánh mặt trời sáng rực thế kia nhưng trong lòng nàng lại thật tăm tối.
Tư Mã Duệ Tịch vươn tay, vuốt ve sinh linh bé nhỏ trong bụng. Niềm hy vọng sinh tồn của nàng bây giờ chỉ là vì hài tử, vì con trai của tứ tỷ.
“Nương nương, người đưa đến rồi!” Nàng nương theo hướng nhìn của Minh Uyển liền thấy mộ đứa nhỏ được bao bọc cẩn thận.
Nàng chậm rãi đi tới, trái tim đập mạnh liên hồi.
Đây là con của tứ tỷ cùng với Nhất Khang ca ca. Cuối cùng nàng cũng có thể làm chút chuyện gì đó bù đắp cho tỷ ấy rồi.
“Tiểu Minh, ta là cô cô của con. Từ hôm nay trở đi, con sẽ là con trai của ta. Tiểu Minh à, mẫu hậu nhất định chăm sóc con thật tốt.”
Tư Mã Duệ Tịch đặt lên trán của đứa nhỏ một nụ hôn.
Đứa nhỏ dường như cảm nhận được sự thân thiết liền cười khanh khách. Đáng yêu vô cùng.
“Nhị hoàng tử rất thích nương nương thì phải.”
Cảnh tượng này thật êm đềm. Giống như những sống gió ngoài kia đều không liên quan đến bọn họ.
Đông qua đi, xuân lại tới. Chẳng bao lâu mà đã tới ngày dự sinh của Tư Mã Duệ Tịch. Lần này mọi chuyện xác thực êm đềm.
Tối hôm đó, Tư Mã Duệ Tịch lâm bồn.
Cơ Dục Hiên đang phê chuẩn tấu chương thì nhận được tin liền phóng như bay tới. Toàn bộ thái y, bà đỡ đẻ đều bị hắn huy động.
Lúc tới nơi, nhìn thấy sát khí đằng đẵng của hoàng thượng, bọn họ run rẩy lén lút đưa tay lau mồ hôi trên trán.
“Hoàng thượng, xin đừng lo lắng, hoàng hậu nhất định sẽ không sao đâu.”
“Không sao là không sao thế nào? Đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì thế kia.” Cơ Dục Hiên đi qua đi lại trước cửa phòng, lâu lâu còn dương ánh mắt lo lắng như muốn nhìn thấu cả cánh cửa kia.
Trước kia hoàng hậu đã từng sinh non một lần, thể trạng suy kiệt. Bây giờ so với nữ nhân trên thiên hạ này tình hình có vẻ rất xấu.
Hôm nay hoàng hậu mà xảy ra chuyện gì, bọn họ cho dù có mười cái mạng cũng không đảm đương nổi.
“Mau, cử thêm người đi vào.” Cơ Dục Hiên lo đến sốt vó, cứ bắt được nô tỳ nào liền đẩy vào bên trong phòng sinh.
Giống như hận không thể kéo cả thiên hạ này vào đỡ đần đau đớn thay nàng.
“Á…’
Một tiếng thét chói tai của nàng kéo trái tim hắn rơi xuống hầm băng.
“Không được. Trẫm phải vào bên trong.” Cơ Dục Hiên dứt khoát phất tay áo đẩy cửa đi vào.
Một cánh tay vững trải chặn trước mặt hắn. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn kẻ chặn đường mình.
“Tránh ra.”
“Hoàng thượng, máu là điềm xấu của đế vị. Bây giờ người đi vào không thể giúp được gì. Mà ngược lại còn làm vướng tay vướng chân nhũ mẫu.”
Lời của Phong Huyền tuy đanh thép nhưng chính là sự thật.
Cước bộ của Cơ Dục Hiên dừng lại, hắn lùi người về sau. Toàn bộ nô tỳ thái giám ở đó thở phào nhẹ nhõm, lại một lần nữa lén lút lau mồ hồi, thầm cầu nguyện cho vị hoàng hậu kia bình bình an an sinh ra tiểu hoàng tử.
Nửa canh giờ qua đi, bên trong vẫn chưa có động tĩnh gì.
Cơ Dục Hiên nhíu mày. Trong lòng thầm thề sẽ không bao giờ đẻ nàng lâm vào cảnh chiến đấu sinh tử thế này nữa.
Cạch…
Một nô tỳ mang theo chậu nước toàn máu đi ra.
“Người sao rồi? Nàng ấy thế nào?”
Nô tỳ nhìn cái nét tàn nhẫn trên gương mặt kia liền run lẩy bẩy trà lời: “Bẩm hoàng thượng, nương nương mất rất nhiều máu, bây giờ còn đang hôn mê.”
Lần này, Cơ Dục Hiên không còn một chút nhẫn nại nào nữa, dứt khoát đẩy cửa đi vào.
Tư Mã Duệ Tịch nằm trên giường, hai chân giang rộng, khuôn mặt trắng bệch, tóc bếch rít đan vào nhau, rơi vương vãi trên trán.
Nàng tuy hôn mê nhưng răng vẫn cắn chặt môi, bộ dạng khổ sở khiến Cơ Dục Hiên thật đau lòng.
“Hoàng… hoàng thượng.” Đám nô tỳ nhìn thấy hắn đi vào liền sợ hãi thiếu chút nữa là quỳ xuống.
“Tiếp tục đi, nhìn trẫm làm cái gì.” Hắn gào lên, chạy tới nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng.
“Tiểu Tịch, cố lên. Nàng nhất định làm được.”
Một lời động viên này của hắn như tăng thêm động lực, Tư Mã Duệ Tịch trong mơ màng mở mắt, dòng lệ nhỏ mem theo khóe mắt rơi xuống.
“A Hiên, ta sợ lắm!”
“Không sao. Đừng sợ, trẫm ở đây với nàng. Trẫm ở đây với nàng.” Trấn an nàng không sợ. Thế nhưng trán hắn đã lấm tấm mồ hôi. Đôi bàn tay run rẩy ghì chặt tay nàng.
“Nương nương, người cố gắng một chút nữa, sắp ra rồi. Hài tử sắp ra rồi.”
Nhắc đến hài tử, Tư Mã Duệ Tịch cắn chặt môi, dùng lực rặn một cái, rồi lại thêm một cái.
Cơ Dục Hiên ngồi bên cạnh sớm đã chịu không nổi. Nếu có thể thì nhường phần đau đớn này cho hắn có được không?
“Nương nương, thêm chút nữa. Nô tỳ đã thấy đầu đứa nhỏ.”
“Á…” Tư Mã Duệ Tịch gào lên, dùng toàn bộ lực bình sinh rặn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.