Chương 46: Sự tích hoa bất tử
Tg Nguyên Diêu
03/07/2019
Chương 46: Sự tích hoa bất tử.
Trong khoảnh khác thiêng liêng đó, ánh mắt hai người luôn dành cho nhau. Cả thế giới ngoài kia có ra sao, có thế nào đối với bọn họ cũng không can hệ.
“Giờ lành đã tới, tiến hành nghi thức bái đường.”
Giọng nói của Khuyết Đàn vang lên.
Bối cảnh bái đường ở hoàng cung Triều Quốc ùa về.
Nàng và hắn trước kia cũng đã như vậy nên duyên vợ chồng. Chỉ là tâm tình nàng phức tạp đau khổ, tâm tình hắn cao hứng đắc thắng. Trong lòng không có một chút suy tính cho cảm nghĩ của đối phương.
“Nhất bái thiên địa.”
Tư Mã Duệ Tịch và Cơ Dục Hiên không nhanh không chậm hướng về phía trời đất rộng lớn ngoài kia, cúi thấp đầu xuống.
Một khắc này, cả đời ghi ở trong lòng.
“Nhị bái cao đường.” Lại hướng về hai cái ghế đá mang theo nhu tình thấm đẫm kia, cúi đầu một lần nữa.
Một khắc này, trái tim hòa quyện vào nhau.
“Phu thê giao bái.” Hai người dừng lại động tác, nhìn nhau rất lâu.
Trong đôi đồng tử tinh anh của nàng mang theo những hạt lệ óng ánh tinh khiết. Dưới đáy mắt của chàng là cả vạn yêu thương dành cho nữ tử thông minh xinh đẹp nhất thế gian kia.
“Tiểu Tịch, ta yêu nàng!”
Nàng mỉm cười, nụ cười đẹp nhất trần đời. Nụ cười chứa đựng cả nước mắt hạnh phúc. “A Hiên, thiếp cũng yêu chàng!”
Một cái cúi đầu, vĩnh viễn đồng tâm.
Lúc ngước mắt lên, nàng và hắn đã trở thành phu thê rồi.
Hắn là Lang Vương yêu nàng như mạng. Nàng là Lang Vương Hậu duy nhất nhận được sủng ái của hắn, Chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi!
“A Hiên, chàng đưa ta đi đâu vậy?”
Câu hỏi của nàng không nhận được đáp hồi từ hắn.
Hắn cứ như vậy kéo nàng đi, đi rất lâu, tưởng chừng như chân muốn rã rời ra thì hắn đã dừng lại.
Nàng nâng mắt, phía trước hiện ra một cánh đồng hoa tuyệt sắc hữu tình. Nhân gian gọi đó hoa bất tử, tượng chưng cho tình yêu mãnh liệt vĩnh hằng.
“A Hiên, chàng tìm ở đâu ra nơi này vậy?”
Tư Mã Duệ Tịch chạy vào giữa cánh đồng hoa, thân ảnh nhẹ nhàng phóng khoáng của nàng như bị cả cánh đồng hoa ấy nuốt chửng.
Nàng nở nụ cười lộ ra cái lúm đồng tiền xinh xắn. Dưới ánh mặt trời, nàng còn xinh đẹp hơn những bông hoa rực rỡ ánh màu kia.
“A Hiên, chàng mau tới đây đi.”
Giữa biển hoa rộng lớn, nàng như một vị tiên nữ giáng trần đưa tay vẫy gọi hắn.
Ánh mắt hắn si mê, theo tiếng gọi trong lòng mà đi tới.
Càng tới gần, trái tim hắn càng nhộn nhịp. Hắn vươn tay, kéo vị tiên nữ kia vào trong lòng.
Nàng còn đẹp hơn biển hoa này.”
Tư Mã Duệ Tịch ở trong lòng hắn nở rộ, bộ dạng thiếu nữ e thẹn cúi đầu.
“A Hiên, sao chàng tìm được nơi này? Đúng là tuyệt sắc nhân gian.”
“Sao có thể so sánh với Lang Vương hậu của ta.”
Nói xong còn không quên đặt lên trán nàng một nụ hôn cưng chiều vô hạn.
Nàng khẽ đánh mạnh một cái trước ngực hắn. “Nào có ai không biết xấu hổ như chàng.”
Cơ Dục Hiên ôm lấy nàng, cả hai ngã xuống giữa rừng hoa mênh mông bát ngát. Hóa ra trong rừng hoa này, hắn và nàng cũng chỉ là một sinh linh bé nhỏ, bị nuốt chửng lấy.
Không có quyền lực ràng buộc, không có mưu mô tính toán thiệt hơn.
Cuộc sống tốt đẹp như vậy kéo dài được bao lâu đây?
“A Hiên, về già chúng ta trở lại đây nhé!” Ngước mắt là trời, cúi đầu là đất, ở giữa chỉ có hai chúng ta, chàng và nàng.
“Chỉ cần nàng thích, ta đều sẽ cùng nàng đi tới chân trời góc bể.”
Tư Mã Duệ Tịch thầm nghĩ, nàng có phải là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian không?
Nàng cũng thầm nghĩ, thì ra tình yêu chân chính không vụ lợi mà tứ tỷ theo đuổi chính là như vậy.
“Nàng có biết không, đây gọi là hoa bất tử.”
“Hoa bất tử?”
Cơ Dục Hiên nhìn thiên hạ nhỏ gối đầu trên tay mình. Toàn bộ sủng nịnh, toàn bộ cưng chiều của cả thế gian này đều thu gọn trong đôi mắt của hắn.
“Ừ, có một truyền thuyết để lại rằng, bà tiên ban cho tất cả các loài hoa những bộ tóc tuyệt đẹp, lúc bà tiên đã thấm mệt, không muốn làm tiếp nữa thì cũng là lúc đến lượt cây hoa nhỏ vì khiêm nhường mà đứng ở cuối cùng.
Hoa nhỏ đáng thương lẽo đẽo theo sau, tuy vậy vẫn không thể lay động được ý chí của bà tiên.
Một hôm, thượng đế tổ chức buổi dạ tiệc, cây hoa nhỏ cũng tới tham dự, đơn giản là chỉ muốn ngắm nhìn khung cảnh xa hoa chứ không hề có ý giới thiệu với thượng đế về cái đầu trọc của mình.
Cũng thời gian đó, có một cô gái làm mũ rơm canh ở lâu đài, vì thương cha mẹ mất sớm nên cô ngã bệnh, trở nên ốm yếu. Thậm chí không thể tự mình đi lấy nước.
Cô xin sự giúp đỡ của mọi người, nhưng ai nấy đều bận rộn chạy đến buổi dạ hội. Duy chỉ có bông hoa bé nhỏ lương thiện thương xót cô gái, giúp cô lấy nước mang về.
Để cảm tạ bông hoa bé nhỏ, cô gái đan một chiếc mũ bằng rơm vàng tươi rồi tặng bông hoa. Bông hoa phấn khích đội chiếc mũ đó tới buổi dạ tiệc.
Các loại hoa nổi trội đua nhau khoe sắc cho đến lúc hoàng tử mùa hạ xuất hiện trong trang phục lóng lánh ánh vàng, trán chàng thì sáng rực lên những tia nắng mặt trời, tất cả các loại hoa ngây ngất trước vẻ đẹp của chàng….”
Trong khoảnh khác thiêng liêng đó, ánh mắt hai người luôn dành cho nhau. Cả thế giới ngoài kia có ra sao, có thế nào đối với bọn họ cũng không can hệ.
“Giờ lành đã tới, tiến hành nghi thức bái đường.”
Giọng nói của Khuyết Đàn vang lên.
Bối cảnh bái đường ở hoàng cung Triều Quốc ùa về.
Nàng và hắn trước kia cũng đã như vậy nên duyên vợ chồng. Chỉ là tâm tình nàng phức tạp đau khổ, tâm tình hắn cao hứng đắc thắng. Trong lòng không có một chút suy tính cho cảm nghĩ của đối phương.
“Nhất bái thiên địa.”
Tư Mã Duệ Tịch và Cơ Dục Hiên không nhanh không chậm hướng về phía trời đất rộng lớn ngoài kia, cúi thấp đầu xuống.
Một khắc này, cả đời ghi ở trong lòng.
“Nhị bái cao đường.” Lại hướng về hai cái ghế đá mang theo nhu tình thấm đẫm kia, cúi đầu một lần nữa.
Một khắc này, trái tim hòa quyện vào nhau.
“Phu thê giao bái.” Hai người dừng lại động tác, nhìn nhau rất lâu.
Trong đôi đồng tử tinh anh của nàng mang theo những hạt lệ óng ánh tinh khiết. Dưới đáy mắt của chàng là cả vạn yêu thương dành cho nữ tử thông minh xinh đẹp nhất thế gian kia.
“Tiểu Tịch, ta yêu nàng!”
Nàng mỉm cười, nụ cười đẹp nhất trần đời. Nụ cười chứa đựng cả nước mắt hạnh phúc. “A Hiên, thiếp cũng yêu chàng!”
Một cái cúi đầu, vĩnh viễn đồng tâm.
Lúc ngước mắt lên, nàng và hắn đã trở thành phu thê rồi.
Hắn là Lang Vương yêu nàng như mạng. Nàng là Lang Vương Hậu duy nhất nhận được sủng ái của hắn, Chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi!
“A Hiên, chàng đưa ta đi đâu vậy?”
Câu hỏi của nàng không nhận được đáp hồi từ hắn.
Hắn cứ như vậy kéo nàng đi, đi rất lâu, tưởng chừng như chân muốn rã rời ra thì hắn đã dừng lại.
Nàng nâng mắt, phía trước hiện ra một cánh đồng hoa tuyệt sắc hữu tình. Nhân gian gọi đó hoa bất tử, tượng chưng cho tình yêu mãnh liệt vĩnh hằng.
“A Hiên, chàng tìm ở đâu ra nơi này vậy?”
Tư Mã Duệ Tịch chạy vào giữa cánh đồng hoa, thân ảnh nhẹ nhàng phóng khoáng của nàng như bị cả cánh đồng hoa ấy nuốt chửng.
Nàng nở nụ cười lộ ra cái lúm đồng tiền xinh xắn. Dưới ánh mặt trời, nàng còn xinh đẹp hơn những bông hoa rực rỡ ánh màu kia.
“A Hiên, chàng mau tới đây đi.”
Giữa biển hoa rộng lớn, nàng như một vị tiên nữ giáng trần đưa tay vẫy gọi hắn.
Ánh mắt hắn si mê, theo tiếng gọi trong lòng mà đi tới.
Càng tới gần, trái tim hắn càng nhộn nhịp. Hắn vươn tay, kéo vị tiên nữ kia vào trong lòng.
Nàng còn đẹp hơn biển hoa này.”
Tư Mã Duệ Tịch ở trong lòng hắn nở rộ, bộ dạng thiếu nữ e thẹn cúi đầu.
“A Hiên, sao chàng tìm được nơi này? Đúng là tuyệt sắc nhân gian.”
“Sao có thể so sánh với Lang Vương hậu của ta.”
Nói xong còn không quên đặt lên trán nàng một nụ hôn cưng chiều vô hạn.
Nàng khẽ đánh mạnh một cái trước ngực hắn. “Nào có ai không biết xấu hổ như chàng.”
Cơ Dục Hiên ôm lấy nàng, cả hai ngã xuống giữa rừng hoa mênh mông bát ngát. Hóa ra trong rừng hoa này, hắn và nàng cũng chỉ là một sinh linh bé nhỏ, bị nuốt chửng lấy.
Không có quyền lực ràng buộc, không có mưu mô tính toán thiệt hơn.
Cuộc sống tốt đẹp như vậy kéo dài được bao lâu đây?
“A Hiên, về già chúng ta trở lại đây nhé!” Ngước mắt là trời, cúi đầu là đất, ở giữa chỉ có hai chúng ta, chàng và nàng.
“Chỉ cần nàng thích, ta đều sẽ cùng nàng đi tới chân trời góc bể.”
Tư Mã Duệ Tịch thầm nghĩ, nàng có phải là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian không?
Nàng cũng thầm nghĩ, thì ra tình yêu chân chính không vụ lợi mà tứ tỷ theo đuổi chính là như vậy.
“Nàng có biết không, đây gọi là hoa bất tử.”
“Hoa bất tử?”
Cơ Dục Hiên nhìn thiên hạ nhỏ gối đầu trên tay mình. Toàn bộ sủng nịnh, toàn bộ cưng chiều của cả thế gian này đều thu gọn trong đôi mắt của hắn.
“Ừ, có một truyền thuyết để lại rằng, bà tiên ban cho tất cả các loài hoa những bộ tóc tuyệt đẹp, lúc bà tiên đã thấm mệt, không muốn làm tiếp nữa thì cũng là lúc đến lượt cây hoa nhỏ vì khiêm nhường mà đứng ở cuối cùng.
Hoa nhỏ đáng thương lẽo đẽo theo sau, tuy vậy vẫn không thể lay động được ý chí của bà tiên.
Một hôm, thượng đế tổ chức buổi dạ tiệc, cây hoa nhỏ cũng tới tham dự, đơn giản là chỉ muốn ngắm nhìn khung cảnh xa hoa chứ không hề có ý giới thiệu với thượng đế về cái đầu trọc của mình.
Cũng thời gian đó, có một cô gái làm mũ rơm canh ở lâu đài, vì thương cha mẹ mất sớm nên cô ngã bệnh, trở nên ốm yếu. Thậm chí không thể tự mình đi lấy nước.
Cô xin sự giúp đỡ của mọi người, nhưng ai nấy đều bận rộn chạy đến buổi dạ hội. Duy chỉ có bông hoa bé nhỏ lương thiện thương xót cô gái, giúp cô lấy nước mang về.
Để cảm tạ bông hoa bé nhỏ, cô gái đan một chiếc mũ bằng rơm vàng tươi rồi tặng bông hoa. Bông hoa phấn khích đội chiếc mũ đó tới buổi dạ tiệc.
Các loại hoa nổi trội đua nhau khoe sắc cho đến lúc hoàng tử mùa hạ xuất hiện trong trang phục lóng lánh ánh vàng, trán chàng thì sáng rực lên những tia nắng mặt trời, tất cả các loại hoa ngây ngất trước vẻ đẹp của chàng….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.