Chương 79: Thân phận của thích khách
Tg Nguyên Diêu
03/07/2019
Chương 81: Thân phận của thích khách.
Ở đây không chỉ có Cơ Dục Hiên là hoảng sợ mà Cơ Việt Y đứng bên cạnh nàng cũng lo lắng không kém.
Thuộc hạ Phi Ưng này là người mà hắn rất tin tưởng.
Trong kế hoạch của bọn hắn cũng không có tiết mục này. Phi Ưng là người máu lạnh, chỉ sợ sẽ làm tổn thương nàng.
“Phi Ưng, ngươi buông kiếm xuống.”
“Điện hạ, bây giờ chỉ có thể dùng nàng để uy hiếp Cơ Dục Hiên.”
Hai tiếng ‘điện hạ’ kia vang vọng khắp đại điện.
Mọi người nâng mắt nhìn nhau. Thế gian này ngoài hoàng tử Triều Quốc, ai có thể dùng danh xưng điện hạ này.
Nhưng người kia đeo mặt nạ, bọn họ không có nhận ra được là ai.
“Không được thương tổn nàng ấy.” Cơ Việt Y gào lên, chỉ hận bản thân bất lực đứng yên tại chỗ.
“Cơ Dục Hiên, nếu ngươi muốn cứu nàng vậy thì thả chúng ta đến nơi an toàn.” Phi Ưng bắn cái nhìn sắc lạnh về phía hắn.
Cơ Dục Hiên sớm đã nóng nảy đến phát điện. Nghe được điều kiện của hắn liền không do dự gật đầu:
“Được, trẫm đồng ý với ngươi. Ngươi bỏ nàng ra trước.”
“Đưa chúng ta tới nơi an toàn trước.” Phi Ưng gằn giọng. Có vẻ không còn mấy kiên nhẫn nữa. Thanh kiếm sắc bén cũng cứa trên cổ nàng một vệt dài.
Máu từ trên cổ tuôn xuống, Cơ Dục Hiên càng khẩn trương: “Được, được. Đừng làm nàng ấy đau.”
“Bệ hạ, người cứ như vậy để thích khách đi sao?”
Thừa tướng vốn là người cương trực nóng tính. Đứng trước tình cảnh này, ông ta thực sự muốn hy sinh vị hoàng hậu phản bội kia để bắt lấy thích khách.
Nhưng ai biết được, hoàng thượng lại xem nàng như tính mạng.
“Không được manh động. Ngươi gọi là Phi Ưng đúng không? Phi Ưng, trẫm đưa ngươi đi. Đích thân trẫm sẽ đưa ngươi đi.”
“Bệ hạ.” Phong Huyền và Ninh công công kéo hắn lại.
Hắn lại hất tay thoát ra.
Lúc này, thừa tướng không thể đứng yên được nữa. Ông ta ra lệnh cho cận vệ đứng bên cạnh mình, bí mật hành động.
Tên cận vệ thân thủ nhẹ tựa lông hồng khinh công tới phía sau Phi Ưng, chỉ còn cách hắn chừng ba bước chân thì bị hắn phát hiện.
Thanh kiếm kề cổ Tư Mã Duệ Tịch càng gần, máu không ngừng tuôn ra, trán Cơ Dục Hiên vì căng thẳng cùng tức giận mà nổi lên không ít gân xanh.
Nếu hôm nay nàng và hài tử có mệnh hệ gì, hắn tuyệt đối không buông tha cho tất cả những người có liên quan. Bảo gôm cả kẻ phản bội là nàng…
Tư Mã Duệ Tịch võ công không tồi. Nhưng vì mang bảo bảo trong bụng lại có chút nặng nề. Nhân cơ hội Phi Ưng chú ý đến cận vệ của thừa tướng, nàng nâng khủy tay, đánh một quyền vào bụng hắn.
“Mẹ kiếp.”
Phi Ưng ôm bụng gằn lên.
Hắn như nổi điên, dứt khoát không thèm cùng Cơ Dục Hiên giao dịch nữa, kéo thanh kiếm ra hướng một mạch tới ngực trái của nàng.
Một tiếng hét thất thanh vang lên. Vẫn là máu đỏ đổ xuống nhưng người bị đâm trúng không phải là Tư Mã Duệ Tịch, mà chính là Vĩ Niên thái hậu.
Vĩ Niên thái hậu ngã xuống trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Có phản ứng đầu tiên là Cơ Việt Y.
“Mẫu hậu.” Cơ Việt Y trợn tròn mắt, chạy tới đỡ lấy thân ảnh sắp tiếp đất của bà.
Thừa dịp hỗn loạn, cận vệ của thừa tướng dương mũi tên, nhắm ngay cuống họng của Cơ Việt Y. Mũi tên nhọn hoắc bay tới với tốc độ ánh sáng găm vào trong da thịt.
Cơ Việt Y không thể tin nỗi nhìn thân thể chắn trước mặt mình.
“Mẫu hậu.” Hắn gào lên. Ánh mắt di chuyển xuống dưới mũi tên găm vào lưng Vĩ Niên thái hậu.
Trong một lúc, Vĩ Niên đỡ thanh kiếm cho Tư Mã Duệ Tịch và mũi tên cho Cơ Việt Y.
Thời gian ngừng lại, Vĩ Niên miệng đầu máu mỉm cười, vươn đôi tay đã không còn chút sức lực nào xoa xoa khuôn mặt của Cơ Việt Y sau lớp mặt nạ.
“Tiểu… Tiểu Việt.”
“Mẫu hậu, là con, là con. Con là Tiểu Việt của người.” Cơ Việt Y sợ hãi gào lên.
Chưa bao giờ hắn sợ hãi đến như vậy. Mẫu hậu là người nuôi lớn hắn, yêu thương hắn, cưng chiều hắn hết mực. Đối với hắn, bà quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời này.
Hôm nay bà vì hắn, vì sự tham lam của hắn mà ngã xuống. Hắn hối hận rồi!
“Mẫu hậu, xin đừng bỏ rơi con.”
“Đứa trẻ ngốc… mẫu hậu sao có thể bỏ rơi con. Khóe mắt Vĩ Niên rơi xuống những viên pha lê lấp lánh.
Phải khó khăn lắm mới có thể nói cho tròn câu chữ.
“Mẫu hậu xin lỗi, mẫu hậu xin lỗi. Mẫu hậu không bảo vệ được con. Con và Hiên nhi là huynh đệ, đừng đánh đánh chém chém như vậy nữa.”
Từ lúc hắn cướp lấy Tư Mã Duệ Tịch, bà sớm đã nhận ra hắn. Là một người mẹ luôn luôn có sợi dây kết nối với đứa con của mình. Hắn có biến thành tro bụi, bà cũng nhận ra được.
Chỉ là không ngờ huynh đệ bọn hắn lại đi đến mức đường này. Khiến người làm mẹ như bà đau lòng khôn siết.
“Hiên nhi.” Mắt Vĩ Niên di chuyển sang chỗ hắn.
Hắn còn chưa hết bàng hoàng vì tiếng gọi của bà mà thức tỉnh.
Hắn theo bản năng tiến lại chỗ bà, quỳ xuống bên cạnh Cơ Việt Y. Hắn từ trước đến nay lạnh lùng vô tâm, bây giờ vì bà mà rơi nước mắt.
Ở đây không chỉ có Cơ Dục Hiên là hoảng sợ mà Cơ Việt Y đứng bên cạnh nàng cũng lo lắng không kém.
Thuộc hạ Phi Ưng này là người mà hắn rất tin tưởng.
Trong kế hoạch của bọn hắn cũng không có tiết mục này. Phi Ưng là người máu lạnh, chỉ sợ sẽ làm tổn thương nàng.
“Phi Ưng, ngươi buông kiếm xuống.”
“Điện hạ, bây giờ chỉ có thể dùng nàng để uy hiếp Cơ Dục Hiên.”
Hai tiếng ‘điện hạ’ kia vang vọng khắp đại điện.
Mọi người nâng mắt nhìn nhau. Thế gian này ngoài hoàng tử Triều Quốc, ai có thể dùng danh xưng điện hạ này.
Nhưng người kia đeo mặt nạ, bọn họ không có nhận ra được là ai.
“Không được thương tổn nàng ấy.” Cơ Việt Y gào lên, chỉ hận bản thân bất lực đứng yên tại chỗ.
“Cơ Dục Hiên, nếu ngươi muốn cứu nàng vậy thì thả chúng ta đến nơi an toàn.” Phi Ưng bắn cái nhìn sắc lạnh về phía hắn.
Cơ Dục Hiên sớm đã nóng nảy đến phát điện. Nghe được điều kiện của hắn liền không do dự gật đầu:
“Được, trẫm đồng ý với ngươi. Ngươi bỏ nàng ra trước.”
“Đưa chúng ta tới nơi an toàn trước.” Phi Ưng gằn giọng. Có vẻ không còn mấy kiên nhẫn nữa. Thanh kiếm sắc bén cũng cứa trên cổ nàng một vệt dài.
Máu từ trên cổ tuôn xuống, Cơ Dục Hiên càng khẩn trương: “Được, được. Đừng làm nàng ấy đau.”
“Bệ hạ, người cứ như vậy để thích khách đi sao?”
Thừa tướng vốn là người cương trực nóng tính. Đứng trước tình cảnh này, ông ta thực sự muốn hy sinh vị hoàng hậu phản bội kia để bắt lấy thích khách.
Nhưng ai biết được, hoàng thượng lại xem nàng như tính mạng.
“Không được manh động. Ngươi gọi là Phi Ưng đúng không? Phi Ưng, trẫm đưa ngươi đi. Đích thân trẫm sẽ đưa ngươi đi.”
“Bệ hạ.” Phong Huyền và Ninh công công kéo hắn lại.
Hắn lại hất tay thoát ra.
Lúc này, thừa tướng không thể đứng yên được nữa. Ông ta ra lệnh cho cận vệ đứng bên cạnh mình, bí mật hành động.
Tên cận vệ thân thủ nhẹ tựa lông hồng khinh công tới phía sau Phi Ưng, chỉ còn cách hắn chừng ba bước chân thì bị hắn phát hiện.
Thanh kiếm kề cổ Tư Mã Duệ Tịch càng gần, máu không ngừng tuôn ra, trán Cơ Dục Hiên vì căng thẳng cùng tức giận mà nổi lên không ít gân xanh.
Nếu hôm nay nàng và hài tử có mệnh hệ gì, hắn tuyệt đối không buông tha cho tất cả những người có liên quan. Bảo gôm cả kẻ phản bội là nàng…
Tư Mã Duệ Tịch võ công không tồi. Nhưng vì mang bảo bảo trong bụng lại có chút nặng nề. Nhân cơ hội Phi Ưng chú ý đến cận vệ của thừa tướng, nàng nâng khủy tay, đánh một quyền vào bụng hắn.
“Mẹ kiếp.”
Phi Ưng ôm bụng gằn lên.
Hắn như nổi điên, dứt khoát không thèm cùng Cơ Dục Hiên giao dịch nữa, kéo thanh kiếm ra hướng một mạch tới ngực trái của nàng.
Một tiếng hét thất thanh vang lên. Vẫn là máu đỏ đổ xuống nhưng người bị đâm trúng không phải là Tư Mã Duệ Tịch, mà chính là Vĩ Niên thái hậu.
Vĩ Niên thái hậu ngã xuống trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Có phản ứng đầu tiên là Cơ Việt Y.
“Mẫu hậu.” Cơ Việt Y trợn tròn mắt, chạy tới đỡ lấy thân ảnh sắp tiếp đất của bà.
Thừa dịp hỗn loạn, cận vệ của thừa tướng dương mũi tên, nhắm ngay cuống họng của Cơ Việt Y. Mũi tên nhọn hoắc bay tới với tốc độ ánh sáng găm vào trong da thịt.
Cơ Việt Y không thể tin nỗi nhìn thân thể chắn trước mặt mình.
“Mẫu hậu.” Hắn gào lên. Ánh mắt di chuyển xuống dưới mũi tên găm vào lưng Vĩ Niên thái hậu.
Trong một lúc, Vĩ Niên đỡ thanh kiếm cho Tư Mã Duệ Tịch và mũi tên cho Cơ Việt Y.
Thời gian ngừng lại, Vĩ Niên miệng đầu máu mỉm cười, vươn đôi tay đã không còn chút sức lực nào xoa xoa khuôn mặt của Cơ Việt Y sau lớp mặt nạ.
“Tiểu… Tiểu Việt.”
“Mẫu hậu, là con, là con. Con là Tiểu Việt của người.” Cơ Việt Y sợ hãi gào lên.
Chưa bao giờ hắn sợ hãi đến như vậy. Mẫu hậu là người nuôi lớn hắn, yêu thương hắn, cưng chiều hắn hết mực. Đối với hắn, bà quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời này.
Hôm nay bà vì hắn, vì sự tham lam của hắn mà ngã xuống. Hắn hối hận rồi!
“Mẫu hậu, xin đừng bỏ rơi con.”
“Đứa trẻ ngốc… mẫu hậu sao có thể bỏ rơi con. Khóe mắt Vĩ Niên rơi xuống những viên pha lê lấp lánh.
Phải khó khăn lắm mới có thể nói cho tròn câu chữ.
“Mẫu hậu xin lỗi, mẫu hậu xin lỗi. Mẫu hậu không bảo vệ được con. Con và Hiên nhi là huynh đệ, đừng đánh đánh chém chém như vậy nữa.”
Từ lúc hắn cướp lấy Tư Mã Duệ Tịch, bà sớm đã nhận ra hắn. Là một người mẹ luôn luôn có sợi dây kết nối với đứa con của mình. Hắn có biến thành tro bụi, bà cũng nhận ra được.
Chỉ là không ngờ huynh đệ bọn hắn lại đi đến mức đường này. Khiến người làm mẹ như bà đau lòng khôn siết.
“Hiên nhi.” Mắt Vĩ Niên di chuyển sang chỗ hắn.
Hắn còn chưa hết bàng hoàng vì tiếng gọi của bà mà thức tỉnh.
Hắn theo bản năng tiến lại chỗ bà, quỳ xuống bên cạnh Cơ Việt Y. Hắn từ trước đến nay lạnh lùng vô tâm, bây giờ vì bà mà rơi nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.