Chương 75: Thích khách
Tg Nguyên Diêu
03/07/2019
Chương 77: Thích khách.
Nếu là trước kia, nàng nhất định dương kiếm hô hoan. Nhưng bây giờ trong bụng có bảo bảo, phải thật cẩn thận.
“Là ai? Có gan thì ra đây.”
Ở bên ngoài cửa sổ, một hắc y nhân đeo mặt nạ xông thẳng vào.
Tư Mã Duệ Tịch bị dọa cho hoảng liền lùi về sau hai bước. Cũng may nàng nhanh ổn định lại tâm lý. Nếu không chỉ sợ là đã ngã xuống kia rồi.
“Ngươi là ai?”
Hắc y nhân đắm đuối nhìn nàng, sau đó kéo mặt nạ xuống.
“Lục Việt.”
Lục Việt mỉm cười. Nụ cười như ánh nắng ban mai.
Nếu không có những chuyện trước kia xảy ra. Nàng sẽ nghĩ đây chính là Lục Việt của ba năm trước trở lại.
“Lục Việt, chàng vì sao lại ở đây?” Nàng đảo mắt, bỗng nhiên nghĩ tới chuyên gì đó, không tin tưởng nhìn hắn hỏi: “Chàng đến để cướp ngôi sao?”
Lục Việt không do dự gật đầu: “Ta đúng là đến để cướp ngôi. Nhưng trước khi tiến hành, ta còn có một sự thật muốn cho nàng biết.”
Nhìn ánh mắt mang theo sát khí của hắn, nàng không có tâm tình nghe, cũng không có ý định muốn nghe.
“Ta không nghe. Chàng đi ra ngoài đi.”
“Vì sao? Nàng đang sợ cái gì?”Lục Việt híp mắt.
Muốn kéo tay nàng nhưng nàng sớm đã phòng bị liền lùi về sau. Duy trì một khoảng cách an toàn với hắn.
Lục Việt bây giờ không còn là Lục Việt của trước kia nữa. Hắn bây giờ là Cơ Việt Y, vì thù hận, vì vương quyền mà có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Nàng thì sao cũng được. Nhưng bảo bảo mà có mệnh hệ gì, nàng không sống nổi.
“Lục Việt, nếu chàng thực sự đối với ta có tình cảm, vậy thì buông tay đi. Ta còn có thể xem chàng như ca ca mà đối xử.”
Lục Việt hít một hơi, bộ dạng kiên nhẫn cong môi lắc đầu: “Nàng thiên vị. Hắn có làm bao nhiêu chuyện sai trái, nàng đều bỏ qua. Cơ Việt Y ta chỉ mới đối với hắn lộ ra thù hận, nàng đã một mực ngăn cản. Tiểu Tịch, có những chuyện hắn làm còn nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng.”
Lục Việt từng bước nhẹ nhàng tiến về phía nàng, đưa bàn tay ra. “Nếu nàng muốn biết tung tích của Tư Mã An Nhược, vậy thì bây giờ đi theo ta. Nếu sau khi nàng biết được sự thật này mà vẫn muốn trở về cạnh hắn thì ta không ép buộc nàng nữa.”
Tư Mã gia sụp đổ. Toàn bộ người thân, huynh đệ tỷ muội của nàng cũng không còn. Chỉ còn lại một Tư Mã An Nhược không rõ tung tích, không rõ sống chết.
Nàng vẫn còn nhớ giấc mơ đáng sợ ấy. Cũng hết lần này tới lần khác thăm dò Cơ Dục Hiên. Nhưng hắn chẳng có biểu hiện gì kì lạ cả. Nàng liền hạ lòng chỉ xem như mình suy nghĩ nhiều.
Bây giờ Lục Việt lại khơi ra. Hơn nữa hắn còn biết tung tích của tứ tỷ, nàng sao có thể từ chối đây.
“Được, ta đi theo chàng.”
Giờ cử hành nghi thức truyền ngôi đã tới, Minh Uyển theo lệnh của Cơ Dục Hiên đưa Tư Mã Duệ Tịch tới chính điện.
Minh Uyển vừa bước vào bên trong phòng liền thấy Tư Mã Duệ Tịch ngồi ngây ngốc trên ghế. Bộ dạng bình tĩnh trước sau như một nhưng cái nhìn thật bất thường.
“Thái tử phi, nô tỳ đưa người đi,”
Tư Mã Duệ Tịch như một con rối, tùy ý Minh Uyển đưa mình đi.
Tới chính điện, nàng liền thấy Cơ Dục Hiên mặc triều phục hoàng thái tử mỉm cười nhìn nàng.
Nàng hít một hơi, tinh thần cũng ổn định lại không ít, theo quy củ tiến về phía hắn. Nàng mặc phượng bào đỏ, thần sắc cao ngạo mang theo lệ khí đứng cạnh hắn.
Hắn tất nhiên cũng nhận ra được sự thay đổi của nàng. Nhưng cứ nghĩ nàng chỉ là vì lo lắng hồi hộp mà thôi.
Hắn và nàng như ngày đại hôn, sánh bước lên tới trước mặt hoàng thượng và hoàng hậu. Nghi lễ truyền ngôi và phong hậu bắt đầu.
Hai người tuyên thệ, hứa làm tròn trách nhiệm và bổn phận của mình. Sau đó Cơ Dục Hiên nhận hoàng bào từ Cơ Văn hoàng đế, chính thức ngồi lên chiếc ghế đúc rồng, trở thành hoàng đế thứ 14 của Triều Quốc, lấy niên hiệu là Hiền Thế. Gọi là Hiền Thế thánh thượng.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an. Cung chúc thánh thượng uy vũ hùng mạnh. Cung chúc nương nương vĩnh viễn bình an. Cung chúc Triều Quốc trường tồn thiên thu.”
Ở phía dưới đài, toàn bộ quan thần trong triều đồng loạt quỳ xuống, theo lời thái giám mà tung hô.
Cơ Dục Hiên và Tư Mã Duệ Tịch cùng đứng dậy, toan nói lời chúc quan thần và dân chúng thì có hàng ngàn dị vật màu đen rơi từ trên trời xuống.
Cơ Dục Hiên nhíu mày nhìn dị vật đen sì kia. Đó là xác con quạ.
Qụa luôn là biểu tượng của sự xui xẻo.
Trong ngày trọng đại này mà xuất hiện quạ, còn là xác quạ. Há chẳng phải chính là nguyền rủa tân đế cùng tân hậu sao?
Cẩm y vệ vội vàng hành động, bao bọc xung quanh hoàng tộc, quan lại náo loạn đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này từ bên trên mái nhà, hàng loạt hắc y nhân khinh công bay xuống. Bọn họ kéo tới rất đông, rất nhiều, nhiều ngang bằng cẩm y vệ.
Quân đội triều đình hiện còn đang ở ngoài thành luyện binh, có lẽ sẽ không trở về kịp. Chỉ để lại hoàng cung khoảng năm ngàn thị vệ.
Lúc này thị hệ đã kéo đến đông đủ, Ninh công công cùng Phong Huyền và Hải Minh bảo vệ Cơ Dục Hiên và Tư Mã Duệ Tịch.
Nếu là trước kia, nàng nhất định dương kiếm hô hoan. Nhưng bây giờ trong bụng có bảo bảo, phải thật cẩn thận.
“Là ai? Có gan thì ra đây.”
Ở bên ngoài cửa sổ, một hắc y nhân đeo mặt nạ xông thẳng vào.
Tư Mã Duệ Tịch bị dọa cho hoảng liền lùi về sau hai bước. Cũng may nàng nhanh ổn định lại tâm lý. Nếu không chỉ sợ là đã ngã xuống kia rồi.
“Ngươi là ai?”
Hắc y nhân đắm đuối nhìn nàng, sau đó kéo mặt nạ xuống.
“Lục Việt.”
Lục Việt mỉm cười. Nụ cười như ánh nắng ban mai.
Nếu không có những chuyện trước kia xảy ra. Nàng sẽ nghĩ đây chính là Lục Việt của ba năm trước trở lại.
“Lục Việt, chàng vì sao lại ở đây?” Nàng đảo mắt, bỗng nhiên nghĩ tới chuyên gì đó, không tin tưởng nhìn hắn hỏi: “Chàng đến để cướp ngôi sao?”
Lục Việt không do dự gật đầu: “Ta đúng là đến để cướp ngôi. Nhưng trước khi tiến hành, ta còn có một sự thật muốn cho nàng biết.”
Nhìn ánh mắt mang theo sát khí của hắn, nàng không có tâm tình nghe, cũng không có ý định muốn nghe.
“Ta không nghe. Chàng đi ra ngoài đi.”
“Vì sao? Nàng đang sợ cái gì?”Lục Việt híp mắt.
Muốn kéo tay nàng nhưng nàng sớm đã phòng bị liền lùi về sau. Duy trì một khoảng cách an toàn với hắn.
Lục Việt bây giờ không còn là Lục Việt của trước kia nữa. Hắn bây giờ là Cơ Việt Y, vì thù hận, vì vương quyền mà có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Nàng thì sao cũng được. Nhưng bảo bảo mà có mệnh hệ gì, nàng không sống nổi.
“Lục Việt, nếu chàng thực sự đối với ta có tình cảm, vậy thì buông tay đi. Ta còn có thể xem chàng như ca ca mà đối xử.”
Lục Việt hít một hơi, bộ dạng kiên nhẫn cong môi lắc đầu: “Nàng thiên vị. Hắn có làm bao nhiêu chuyện sai trái, nàng đều bỏ qua. Cơ Việt Y ta chỉ mới đối với hắn lộ ra thù hận, nàng đã một mực ngăn cản. Tiểu Tịch, có những chuyện hắn làm còn nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng.”
Lục Việt từng bước nhẹ nhàng tiến về phía nàng, đưa bàn tay ra. “Nếu nàng muốn biết tung tích của Tư Mã An Nhược, vậy thì bây giờ đi theo ta. Nếu sau khi nàng biết được sự thật này mà vẫn muốn trở về cạnh hắn thì ta không ép buộc nàng nữa.”
Tư Mã gia sụp đổ. Toàn bộ người thân, huynh đệ tỷ muội của nàng cũng không còn. Chỉ còn lại một Tư Mã An Nhược không rõ tung tích, không rõ sống chết.
Nàng vẫn còn nhớ giấc mơ đáng sợ ấy. Cũng hết lần này tới lần khác thăm dò Cơ Dục Hiên. Nhưng hắn chẳng có biểu hiện gì kì lạ cả. Nàng liền hạ lòng chỉ xem như mình suy nghĩ nhiều.
Bây giờ Lục Việt lại khơi ra. Hơn nữa hắn còn biết tung tích của tứ tỷ, nàng sao có thể từ chối đây.
“Được, ta đi theo chàng.”
Giờ cử hành nghi thức truyền ngôi đã tới, Minh Uyển theo lệnh của Cơ Dục Hiên đưa Tư Mã Duệ Tịch tới chính điện.
Minh Uyển vừa bước vào bên trong phòng liền thấy Tư Mã Duệ Tịch ngồi ngây ngốc trên ghế. Bộ dạng bình tĩnh trước sau như một nhưng cái nhìn thật bất thường.
“Thái tử phi, nô tỳ đưa người đi,”
Tư Mã Duệ Tịch như một con rối, tùy ý Minh Uyển đưa mình đi.
Tới chính điện, nàng liền thấy Cơ Dục Hiên mặc triều phục hoàng thái tử mỉm cười nhìn nàng.
Nàng hít một hơi, tinh thần cũng ổn định lại không ít, theo quy củ tiến về phía hắn. Nàng mặc phượng bào đỏ, thần sắc cao ngạo mang theo lệ khí đứng cạnh hắn.
Hắn tất nhiên cũng nhận ra được sự thay đổi của nàng. Nhưng cứ nghĩ nàng chỉ là vì lo lắng hồi hộp mà thôi.
Hắn và nàng như ngày đại hôn, sánh bước lên tới trước mặt hoàng thượng và hoàng hậu. Nghi lễ truyền ngôi và phong hậu bắt đầu.
Hai người tuyên thệ, hứa làm tròn trách nhiệm và bổn phận của mình. Sau đó Cơ Dục Hiên nhận hoàng bào từ Cơ Văn hoàng đế, chính thức ngồi lên chiếc ghế đúc rồng, trở thành hoàng đế thứ 14 của Triều Quốc, lấy niên hiệu là Hiền Thế. Gọi là Hiền Thế thánh thượng.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an. Cung chúc thánh thượng uy vũ hùng mạnh. Cung chúc nương nương vĩnh viễn bình an. Cung chúc Triều Quốc trường tồn thiên thu.”
Ở phía dưới đài, toàn bộ quan thần trong triều đồng loạt quỳ xuống, theo lời thái giám mà tung hô.
Cơ Dục Hiên và Tư Mã Duệ Tịch cùng đứng dậy, toan nói lời chúc quan thần và dân chúng thì có hàng ngàn dị vật màu đen rơi từ trên trời xuống.
Cơ Dục Hiên nhíu mày nhìn dị vật đen sì kia. Đó là xác con quạ.
Qụa luôn là biểu tượng của sự xui xẻo.
Trong ngày trọng đại này mà xuất hiện quạ, còn là xác quạ. Há chẳng phải chính là nguyền rủa tân đế cùng tân hậu sao?
Cẩm y vệ vội vàng hành động, bao bọc xung quanh hoàng tộc, quan lại náo loạn đưa mắt nhìn nhau.
Lúc này từ bên trên mái nhà, hàng loạt hắc y nhân khinh công bay xuống. Bọn họ kéo tới rất đông, rất nhiều, nhiều ngang bằng cẩm y vệ.
Quân đội triều đình hiện còn đang ở ngoài thành luyện binh, có lẽ sẽ không trở về kịp. Chỉ để lại hoàng cung khoảng năm ngàn thị vệ.
Lúc này thị hệ đã kéo đến đông đủ, Ninh công công cùng Phong Huyền và Hải Minh bảo vệ Cơ Dục Hiên và Tư Mã Duệ Tịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.