Chương 24: Đào tẩu!
Hạnh Trang
18/11/2018
Bạch Anh bò dậy từ nền đất lạnh lẽo, dơ dáy. Đầu tóc rối bù, môi thì
sưng tấy, nứt nẻ, rươm rướm vị nồng tanh của máu. Đôi mắt diễm lệ sung
húp nhìn những mảnh quần áo bị y xé rách, vươn vãi khắp nơi.
Nàng rút từ trên tóc mình, cây trâm Bạch Ngân trên tóc, từ từ nhìn xuống cái cổ tay trắng ngần, nhỏ ny.
"Cái gì mà ý trung nhân. Cự Linh Nguyệt có chết thì đã sao chứ. Ta việc gì phải vì người khác mà chịu đựng những thứ này. " - Bạch Anh yếu ớt, run rẩy. Nàng thu mình, co lại. Hốc mắt đỏ hoe, cảm thấy lòng mình đau tức đến nghẹt thở.
Nàng không đáng bị như vậy. Nàng không hề đáng, nàng vô tội. Trong phút chốc, trong đầu Bạch Anh dấy lên suy nghĩ rằng có lẽ, nên chết đi. Chết rồi nàng sẽ quay về thế giới của mỉnh.
Bạch Anh hạ cây trâm đâm vào cổ tay mình.
/bang/ - Bóng người lướt mình như gió, lao đến chụp lấy cổ tay nàng...đau đến giật mình.
"Tại sao, lại cản ta." - Bạch Anh đau khổ ngước nhìn hắc ảnh. Nhưng y không trả lời nàng.
"Cầu xin ngươi, để ta chết đi. Ta cầu xin ngươi." - Nàng níu lấy tà áo của y.
Chỉ là, y cúi xuống, bóp lấy cổ nàng. Bóp chặt đến nghẹt thở.
"Ta không cho phép, ngươi không có tư cách chết."
Nói rồi, y vứt nàng xuống.
"Trói lại, rồi canh chừng ả ta."
...
An Tịnh Âm nằm mê man trên giường. Đôi mày nhíu lại, đau đớn vô cùng. Trầm Duật ngồi bên phải nàng ta, tay cầm tay, vẻ mặt lo lắng.
"Hoàng đế bệ hạ, ngày hôm nay, A Âm của ta vì ngươi, vì nữ nhân của ngươi mà mất đi hài tử đầu lòng, nếu người dám dung túng kẻ ác làm điều tày đình, đừng trách bản tướng bất trung với người." - An Tịnh Triệt dù trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng bề ngoài vẫn ra vẻ "Phụ mẫu tại, bất viễn du, du tất hữu phương''.
(* tương đương với đi thưa về trình. Ý muốn nói An Tịnh Triệt lo lắng bất mãn cho con gái, dù con đã hồng hạnh xuất tường nhưng vẫn muốn bảo bọc con.)
Trầm Duật nghiêm mặt, đáy mắt sắc sảo, ánh lên tia bất thường. Hắn hiểu rõ tâm tư An Tịnh Triệt chưa bao giờ đơn giản, chính vì vậy, đoán chắc An Tịnh Triệt sẽ nhân cơ hội này, đòi hậu hĩnh cho bản thân. Trầm Duật im lặng.
"Chuyện này xin An tướng quân yên tâm, đại huynh chắc cy sẽ trừng phạt ả ác nữ đó đích đáng." - Trầm Dã vuốt cằm, tỏ vẻ chính nghĩa, thương xót cho An Tịnh Âm.
"Vậy được." - Nói rồi, An Tịnh Triệt cùng An Lữ rời khỏi cung hoàng hậu. "Cung tiễn Hoàng thượng, vương gia." - Trầm Duật, Trầm Dã cũng lần lượt rời đi.
Tiếng bước chân, tiếng xì xào, nhỏ dần. Tắt dần. Đến khi im bặt.
"Bọn họ...đều đi cả rồi?" - An Tịnh Âm yếu ớt, hỏi Xuân Thủy. Nấm tay nắm chặt, găm sâu móng vào lòng bàn tay.
"Bẩm nương nương, đều đi cả rồi." - Xuân Thủy đáp.
An Tịnh Âm chỉ ừm một tiếng rồi bảo nàng ta ra ngoài. Một mình nằm trên giường, vuốt cái bụng đã phẳng lì của mình. Hốc mắt không kìm được chảy xuống giọt nước mắt. Nàng tự hỏi, đã phế được Ôn Tích, đã dứt đi nghiệt chủng đe dọa ngôi vị của nàng rồi, thì tại sao lại phải khóc. Tại sao lòng nàng lại phải đau.
An Tịnh Âm cứ như thế, cắn chặt cánh môi, không để bản thân khóc thành tiếng.
...
Hai tay Bạch Anh bị trói đỏ, sưng tấy. Nếu đã không thể chết, thì phải trốn ra.
Nàng lại lồm cồm bò dậy. Cố gắng tận dụng chút ánh sáng nhỏ nhoi đang le lói, tìm kiếm cây trâm của mình. Hai tay nàng chạm phải vật dài, sắc lạnh, đoán chắc là cây trâm của mình. Nàng lết sát mép tường, cố gắng, từng chút, từng chút một cưa sâu vào sợi dây thừng trói chặt nàng.
Nàng cứ chọc rồi cưa, cuối cùng cũng đứt. Nhưng vẫn chưa vội, nàng bình tĩnh giả vờ giấu hai tay ra phía sau, lết về phía cửa, đồng thời rút ra túi cỏ dược trộm được lúc còn ở chỗ tên Bạch Ly đó.
"Đại tỉ, xin tỉ, xin tỉ..." - Nàng thều thào, ra vẻ yếu ớt, gần như lịm đi.
Nữ tử canh chừng nhìn bộ dạng của nàng, y không đáp, nhưng cúi thấp người xuống.
"Cầu xin tỉ, cho ta miếng nướ...nước...xin tỉ..." - Nàng giảm giọng mình nhỏ, ra sức thều thào.
"Cự cô nương, cô muốn gì?" - Nàng ta không thể nghe rõ nàng, liền nhích đến hỏi lại.
Bạch Anh nhân cơ hội này ném nắm cỏ hương vào mặt y.
"Ngươi..." - Nữ tử ngã xuống, trước ánh nhìn sợ hãi tột độ của Bạch Anh. Người nàng run bần bật, ngồi thụp xuống, bò đến, lục soát người y để kiếm chìa khóa.
Đây rồi. Nàng giật mạnh ra. Nghe rõ tiếng vải rách trong sự yên tĩnh của không gian tăm tối đang bao vây nàng. Bạch Anh mau chóng mở cửa rồi đổi quần áo với nữ hắc nhân đang nằm bệt dưới sàn. Nàng kéo y vào bên trong, nằm quay đầu lại, trói y, nhét vải rồi ra ngoài khóa cửa lại.
Chỉnh đốn tất cả, rồi cầm lấy thanh kiếm rời đi. Nàng cũng không quên đeo miếng che mắt, và che nửa mặt phía dưới.
Nàng rút từ trên tóc mình, cây trâm Bạch Ngân trên tóc, từ từ nhìn xuống cái cổ tay trắng ngần, nhỏ ny.
"Cái gì mà ý trung nhân. Cự Linh Nguyệt có chết thì đã sao chứ. Ta việc gì phải vì người khác mà chịu đựng những thứ này. " - Bạch Anh yếu ớt, run rẩy. Nàng thu mình, co lại. Hốc mắt đỏ hoe, cảm thấy lòng mình đau tức đến nghẹt thở.
Nàng không đáng bị như vậy. Nàng không hề đáng, nàng vô tội. Trong phút chốc, trong đầu Bạch Anh dấy lên suy nghĩ rằng có lẽ, nên chết đi. Chết rồi nàng sẽ quay về thế giới của mỉnh.
Bạch Anh hạ cây trâm đâm vào cổ tay mình.
/bang/ - Bóng người lướt mình như gió, lao đến chụp lấy cổ tay nàng...đau đến giật mình.
"Tại sao, lại cản ta." - Bạch Anh đau khổ ngước nhìn hắc ảnh. Nhưng y không trả lời nàng.
"Cầu xin ngươi, để ta chết đi. Ta cầu xin ngươi." - Nàng níu lấy tà áo của y.
Chỉ là, y cúi xuống, bóp lấy cổ nàng. Bóp chặt đến nghẹt thở.
"Ta không cho phép, ngươi không có tư cách chết."
Nói rồi, y vứt nàng xuống.
"Trói lại, rồi canh chừng ả ta."
...
An Tịnh Âm nằm mê man trên giường. Đôi mày nhíu lại, đau đớn vô cùng. Trầm Duật ngồi bên phải nàng ta, tay cầm tay, vẻ mặt lo lắng.
"Hoàng đế bệ hạ, ngày hôm nay, A Âm của ta vì ngươi, vì nữ nhân của ngươi mà mất đi hài tử đầu lòng, nếu người dám dung túng kẻ ác làm điều tày đình, đừng trách bản tướng bất trung với người." - An Tịnh Triệt dù trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng bề ngoài vẫn ra vẻ "Phụ mẫu tại, bất viễn du, du tất hữu phương''.
(* tương đương với đi thưa về trình. Ý muốn nói An Tịnh Triệt lo lắng bất mãn cho con gái, dù con đã hồng hạnh xuất tường nhưng vẫn muốn bảo bọc con.)
Trầm Duật nghiêm mặt, đáy mắt sắc sảo, ánh lên tia bất thường. Hắn hiểu rõ tâm tư An Tịnh Triệt chưa bao giờ đơn giản, chính vì vậy, đoán chắc An Tịnh Triệt sẽ nhân cơ hội này, đòi hậu hĩnh cho bản thân. Trầm Duật im lặng.
"Chuyện này xin An tướng quân yên tâm, đại huynh chắc cy sẽ trừng phạt ả ác nữ đó đích đáng." - Trầm Dã vuốt cằm, tỏ vẻ chính nghĩa, thương xót cho An Tịnh Âm.
"Vậy được." - Nói rồi, An Tịnh Triệt cùng An Lữ rời khỏi cung hoàng hậu. "Cung tiễn Hoàng thượng, vương gia." - Trầm Duật, Trầm Dã cũng lần lượt rời đi.
Tiếng bước chân, tiếng xì xào, nhỏ dần. Tắt dần. Đến khi im bặt.
"Bọn họ...đều đi cả rồi?" - An Tịnh Âm yếu ớt, hỏi Xuân Thủy. Nấm tay nắm chặt, găm sâu móng vào lòng bàn tay.
"Bẩm nương nương, đều đi cả rồi." - Xuân Thủy đáp.
An Tịnh Âm chỉ ừm một tiếng rồi bảo nàng ta ra ngoài. Một mình nằm trên giường, vuốt cái bụng đã phẳng lì của mình. Hốc mắt không kìm được chảy xuống giọt nước mắt. Nàng tự hỏi, đã phế được Ôn Tích, đã dứt đi nghiệt chủng đe dọa ngôi vị của nàng rồi, thì tại sao lại phải khóc. Tại sao lòng nàng lại phải đau.
An Tịnh Âm cứ như thế, cắn chặt cánh môi, không để bản thân khóc thành tiếng.
...
Hai tay Bạch Anh bị trói đỏ, sưng tấy. Nếu đã không thể chết, thì phải trốn ra.
Nàng lại lồm cồm bò dậy. Cố gắng tận dụng chút ánh sáng nhỏ nhoi đang le lói, tìm kiếm cây trâm của mình. Hai tay nàng chạm phải vật dài, sắc lạnh, đoán chắc là cây trâm của mình. Nàng lết sát mép tường, cố gắng, từng chút, từng chút một cưa sâu vào sợi dây thừng trói chặt nàng.
Nàng cứ chọc rồi cưa, cuối cùng cũng đứt. Nhưng vẫn chưa vội, nàng bình tĩnh giả vờ giấu hai tay ra phía sau, lết về phía cửa, đồng thời rút ra túi cỏ dược trộm được lúc còn ở chỗ tên Bạch Ly đó.
"Đại tỉ, xin tỉ, xin tỉ..." - Nàng thều thào, ra vẻ yếu ớt, gần như lịm đi.
Nữ tử canh chừng nhìn bộ dạng của nàng, y không đáp, nhưng cúi thấp người xuống.
"Cầu xin tỉ, cho ta miếng nướ...nước...xin tỉ..." - Nàng giảm giọng mình nhỏ, ra sức thều thào.
"Cự cô nương, cô muốn gì?" - Nàng ta không thể nghe rõ nàng, liền nhích đến hỏi lại.
Bạch Anh nhân cơ hội này ném nắm cỏ hương vào mặt y.
"Ngươi..." - Nữ tử ngã xuống, trước ánh nhìn sợ hãi tột độ của Bạch Anh. Người nàng run bần bật, ngồi thụp xuống, bò đến, lục soát người y để kiếm chìa khóa.
Đây rồi. Nàng giật mạnh ra. Nghe rõ tiếng vải rách trong sự yên tĩnh của không gian tăm tối đang bao vây nàng. Bạch Anh mau chóng mở cửa rồi đổi quần áo với nữ hắc nhân đang nằm bệt dưới sàn. Nàng kéo y vào bên trong, nằm quay đầu lại, trói y, nhét vải rồi ra ngoài khóa cửa lại.
Chỉnh đốn tất cả, rồi cầm lấy thanh kiếm rời đi. Nàng cũng không quên đeo miếng che mắt, và che nửa mặt phía dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.