Chương 31: Tập Kích
_thanhthanh_
29/08/2016
Con trai của quan phủ được đưa tới, rõ một bộ dáng uể oải, hắn cúi người hành lễ" Tham kiến khâm sai đại nhân!"
Lão ông trợn mắt" Hắn! Chính là hắn!" Vừa nói, đã muốn liều mạng xông tới. Ninh Nhược Đình vội giữ lão ông lại." Ngươi hãy bình tĩnh, đại nhân nhất định lấy lại công bằng cho nhi nữ của ngươi!"
" Người đâu, lập tức trói hắn ta lại,giao cho Đại lý tự!"
Quan phủ vội vàng lên tiếng" Đại nhân, nhi tử của bỉ chức cũng không gây nên tội gì, tại sao lại mang nó tới Đại lý tự?"
" Ngươi nghĩ cả đời bao che cho nó? Giải đi!" Lôi Thừa Vũ lạnh giọng quát.
" Phụ thân, người mau cứu ta!"
"Khâm sai đại nhân!"
" Ngươi câm miệng!"
Tên con trai của quan phủ bị giải đi, trên đường, người dân không tiếc lời mắng nhiếc hắn, còn lấy rau quả, nhặt đá trên đường mà ném hắn.
Lôi Thừa Vũ cưỡi ngựa đi đằng trước, nhẹ giọng nói" Xem ra dân chúng đã chịu áp bức từ lâu, ta thật tắc trách!"
" Việc này không thể trách chàng! Quan phủ bao che cho con mình như vậy, chàng bận rộn công việc trong cung, khó mà biết được."
Vút!
Một cỗ sát khi lạnh lẽo âp tới.
" Nằm xuống!"
Lôi Thừa Vũ nhanh nhẹn đẩy nàng cúi xuống, bản thân mình ngửa ra sau, tránh được mũi tên.
" Hộ giá hoàng thượng!"
Cha con quan phủ và dân chúng nghe đến hoàng thượng, nhất thời kinh sợ không thôi, xem như lúc này, mạng họ khó mà giữ được.
Một đám người mặc đồ đen che kín mặt liên tục bắn tên tới.
Hắn rút kiếm bên hông, liên tục cản tên, ở bên kia, Lý Đằng cũng rút kiếm, chặn lại những mũi tên lao tới.
Đám thích khách thôi không bắn tên, trực tiếp cầm kiếm phi thân xuống.Dân chúng sợ hãi tản ra, vội vã thối lui khỏi vòng chiến.
Lôi Thừa Vũ từ trên ngựa chống trả, bảo vệ Ninh Nhược Đình trong lòng, nàng không nói lời nào, sợ sẽ làm hắn phân tâm, ánh mắt trở nên phá lệ mà trấn định.
Tiếng binh khí va chạm chói tai, đám người ám sát thực lực không tầm thường, mỗi đòn đánh xuống đều muốn lấy mạng người.
Thân thủ của Lôi Thừa Vũ quả thực rất xuất chúng, hơn nữa kiếm pháp xuất sắc, đối phó với đám người này không khó, nhưng bảo vệ người trong lòng, mới khó.
Bọn họ chỉ dẫn theo ba thị vệ, nhưng tuyệt đối đều là người thân thủ phi phàm, mỗi chiêu đánh ra đều chính xác quyết tuyệt.
Từng đạo kiếm quang vun vút lóe sáng, mỗi thời mỗi lúc đều mang nguy hiểm cận kề
Một tên sát thủ vận khinh công, hướng Lôi Thừa Vũ đâm tới, nhanh như cắt, hắn bật người lên, chân đạp vào lưng Hắc Dạ làm điểm tựa, một kiếm chính xác nhanh như chớp đâm trúng cổ họng tên sát thủ, hắn trợn mắt, máu chảy ròng ròng, cả người rơi xuống đất.
Mấy tên sát thủ nhanh chóng bị hạ gục, kiếm vừa kề vào cổ, chúng liền tự sát.
Lý Đằng kêu lên" Hoàng thượng, chúng ngậm độc!"
Lôi Thừa Vũ nghe thấy, lập tức cúi người bóp chặt xương hàm của tên sát thủ gần nhất, khiến cho tên sát thủ phải mở miệng ra.
Hắn đập mạnh vào gáy tên kia, toàn thân tên sát thủ liền bất động, viên thuốc độc từ trong miệng rơi xuống đất.
" Giải hắn ta về!"
Ninh Nhược Đình cùng hắn hồi cung, hắn lập tức đến Đại lý tự phân phó người điều tra vụ con trai của quan phủ kia.
Lý Đằng đích thân dụng hình tra khảo nửa ngày, hắn cũng không hé răng một lời, đau đớn quá ngất đi, Lý Đằng liền đi tới sau bức tường đối diện
" Hoàng thượng, hắn cứ như vậy, xem ra cũng vô dụng!"
" Cứu tỉnh hắn lại!"
" Vâng!"
Lát sau Lý Đằng quay lại" Hắn đã tỉnh, thưa hoàng thượng!"
" Ngươi còn cổ trùng chứ?"
Lý Đằng ngạc nhiên" Ý người là..."
Cổ trùng là một loại độc hiếm lạ, đặc biệt nguy hiểm, lần này hoàng thượng lại cần đến nó, xem ra ý người muốn tra đến cùng việc này.
Mặc dù làm như vậy quả thực đủ tàn nhẫn, nhưng hành thích hoàng đế là đại tội, dù có thiên đao vạn quả cũng không hết tội!
Lôi Thừa Vũ gật nhẹ đầu.
Cổ trùng chính là những con côn trùng nhỏ mang nọc độc, chúng đặc biệt thích mùi máu tanh, cắn đốt vào cơ thể khiến con người ta có cảm giác như cả ngàn mũi kim châm vào, loại đau đớn này, chỉ có thể hình dung bằng câu sống không bằng chết.
Tên sát thủ lúc đầu nghiến răng nín nhịn, lát sau, vượt quá sức chịu đựng, hắn liền kêu gào thảm thiết, nhưng vẫn một mực không chịu khai.
Nửa canh giờ sau, hắn ta chết.
Lôi Thừa Vũ nhìn xác chết dưới chân, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo tới cực điểm.
" Hoàng thượng... có khi nào, đây là âm mưu của thừa tướng?"
" Bây giờ, dù nghi ngờ cũng không có ích gì, từ nay càng phải đề cao cảnh giác." Hắn trầm giọng nói " Mời hai vị Vương gia tới Ngự thư phòng!"
" Vâng!"
Lôi Thừa Vân và Phong Trạch nghe tin, không dám chậm trễ, đến ngựa xe cũng không dùng, trực tiếp vận khinh công vào hoàng cung.
Một bóng dáng màu bạc cùng một bóng dáng màu lam nhanh nhẹn tiến vào Ngự thư phòng.
" Tham kiến hoàng thượng!"
" Tham kiến hoàng thượng!"
" Bình thân."
" Người không sao chứ?" Phong Trạch nhanh chóng lên tiếng trước.
" Không sao."
Lôi Thừa Vân bắt đúng trọng tâm " Người đã điều tra được gì chưa?"
Lôi Thừa Vũ lắc đầu" Đa số đều tự sát, còn một tên, đem về Đại lý tự dụng hình, cổ trùng cũng dùng tới, nhưng hắn không hé răng nửa lời."
" Thừa tướng, ta phải hỏi tội hắn!" Phong Trạch tức giận đập bàn một cái, đứng phắt dậy.
" Trạch, không có bằng chứng, đệ làm sao hỏi tội hắn?" Lôi Thừa Vân bình tĩnh lên tiếng.
" Ngươi bình tĩnh lại đi, thừa tướng hôm nay lại ra tay ngay trong thành, xem ra lão hồ ly này sắp không đủ kiên nhẫn rồi!"
Lôi Thừa Vũ vẫn luôn đề phòng, chỉ là không ngờ tới, thừa tướng lại dám động thủ trong thành.
Trước đây hắn không hề e ngại, gặp chiêu liền tiếp chiêu, bởi vì Lôi Thừa Vũ lúc ấy, căn bản không có điểm yếu.
Ánh mắt hắn dịu lại, phải, nàng chính là tử huyệt chí mạng của hắn.
Lão ông trợn mắt" Hắn! Chính là hắn!" Vừa nói, đã muốn liều mạng xông tới. Ninh Nhược Đình vội giữ lão ông lại." Ngươi hãy bình tĩnh, đại nhân nhất định lấy lại công bằng cho nhi nữ của ngươi!"
" Người đâu, lập tức trói hắn ta lại,giao cho Đại lý tự!"
Quan phủ vội vàng lên tiếng" Đại nhân, nhi tử của bỉ chức cũng không gây nên tội gì, tại sao lại mang nó tới Đại lý tự?"
" Ngươi nghĩ cả đời bao che cho nó? Giải đi!" Lôi Thừa Vũ lạnh giọng quát.
" Phụ thân, người mau cứu ta!"
"Khâm sai đại nhân!"
" Ngươi câm miệng!"
Tên con trai của quan phủ bị giải đi, trên đường, người dân không tiếc lời mắng nhiếc hắn, còn lấy rau quả, nhặt đá trên đường mà ném hắn.
Lôi Thừa Vũ cưỡi ngựa đi đằng trước, nhẹ giọng nói" Xem ra dân chúng đã chịu áp bức từ lâu, ta thật tắc trách!"
" Việc này không thể trách chàng! Quan phủ bao che cho con mình như vậy, chàng bận rộn công việc trong cung, khó mà biết được."
Vút!
Một cỗ sát khi lạnh lẽo âp tới.
" Nằm xuống!"
Lôi Thừa Vũ nhanh nhẹn đẩy nàng cúi xuống, bản thân mình ngửa ra sau, tránh được mũi tên.
" Hộ giá hoàng thượng!"
Cha con quan phủ và dân chúng nghe đến hoàng thượng, nhất thời kinh sợ không thôi, xem như lúc này, mạng họ khó mà giữ được.
Một đám người mặc đồ đen che kín mặt liên tục bắn tên tới.
Hắn rút kiếm bên hông, liên tục cản tên, ở bên kia, Lý Đằng cũng rút kiếm, chặn lại những mũi tên lao tới.
Đám thích khách thôi không bắn tên, trực tiếp cầm kiếm phi thân xuống.Dân chúng sợ hãi tản ra, vội vã thối lui khỏi vòng chiến.
Lôi Thừa Vũ từ trên ngựa chống trả, bảo vệ Ninh Nhược Đình trong lòng, nàng không nói lời nào, sợ sẽ làm hắn phân tâm, ánh mắt trở nên phá lệ mà trấn định.
Tiếng binh khí va chạm chói tai, đám người ám sát thực lực không tầm thường, mỗi đòn đánh xuống đều muốn lấy mạng người.
Thân thủ của Lôi Thừa Vũ quả thực rất xuất chúng, hơn nữa kiếm pháp xuất sắc, đối phó với đám người này không khó, nhưng bảo vệ người trong lòng, mới khó.
Bọn họ chỉ dẫn theo ba thị vệ, nhưng tuyệt đối đều là người thân thủ phi phàm, mỗi chiêu đánh ra đều chính xác quyết tuyệt.
Từng đạo kiếm quang vun vút lóe sáng, mỗi thời mỗi lúc đều mang nguy hiểm cận kề
Một tên sát thủ vận khinh công, hướng Lôi Thừa Vũ đâm tới, nhanh như cắt, hắn bật người lên, chân đạp vào lưng Hắc Dạ làm điểm tựa, một kiếm chính xác nhanh như chớp đâm trúng cổ họng tên sát thủ, hắn trợn mắt, máu chảy ròng ròng, cả người rơi xuống đất.
Mấy tên sát thủ nhanh chóng bị hạ gục, kiếm vừa kề vào cổ, chúng liền tự sát.
Lý Đằng kêu lên" Hoàng thượng, chúng ngậm độc!"
Lôi Thừa Vũ nghe thấy, lập tức cúi người bóp chặt xương hàm của tên sát thủ gần nhất, khiến cho tên sát thủ phải mở miệng ra.
Hắn đập mạnh vào gáy tên kia, toàn thân tên sát thủ liền bất động, viên thuốc độc từ trong miệng rơi xuống đất.
" Giải hắn ta về!"
Ninh Nhược Đình cùng hắn hồi cung, hắn lập tức đến Đại lý tự phân phó người điều tra vụ con trai của quan phủ kia.
Lý Đằng đích thân dụng hình tra khảo nửa ngày, hắn cũng không hé răng một lời, đau đớn quá ngất đi, Lý Đằng liền đi tới sau bức tường đối diện
" Hoàng thượng, hắn cứ như vậy, xem ra cũng vô dụng!"
" Cứu tỉnh hắn lại!"
" Vâng!"
Lát sau Lý Đằng quay lại" Hắn đã tỉnh, thưa hoàng thượng!"
" Ngươi còn cổ trùng chứ?"
Lý Đằng ngạc nhiên" Ý người là..."
Cổ trùng là một loại độc hiếm lạ, đặc biệt nguy hiểm, lần này hoàng thượng lại cần đến nó, xem ra ý người muốn tra đến cùng việc này.
Mặc dù làm như vậy quả thực đủ tàn nhẫn, nhưng hành thích hoàng đế là đại tội, dù có thiên đao vạn quả cũng không hết tội!
Lôi Thừa Vũ gật nhẹ đầu.
Cổ trùng chính là những con côn trùng nhỏ mang nọc độc, chúng đặc biệt thích mùi máu tanh, cắn đốt vào cơ thể khiến con người ta có cảm giác như cả ngàn mũi kim châm vào, loại đau đớn này, chỉ có thể hình dung bằng câu sống không bằng chết.
Tên sát thủ lúc đầu nghiến răng nín nhịn, lát sau, vượt quá sức chịu đựng, hắn liền kêu gào thảm thiết, nhưng vẫn một mực không chịu khai.
Nửa canh giờ sau, hắn ta chết.
Lôi Thừa Vũ nhìn xác chết dưới chân, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo tới cực điểm.
" Hoàng thượng... có khi nào, đây là âm mưu của thừa tướng?"
" Bây giờ, dù nghi ngờ cũng không có ích gì, từ nay càng phải đề cao cảnh giác." Hắn trầm giọng nói " Mời hai vị Vương gia tới Ngự thư phòng!"
" Vâng!"
Lôi Thừa Vân và Phong Trạch nghe tin, không dám chậm trễ, đến ngựa xe cũng không dùng, trực tiếp vận khinh công vào hoàng cung.
Một bóng dáng màu bạc cùng một bóng dáng màu lam nhanh nhẹn tiến vào Ngự thư phòng.
" Tham kiến hoàng thượng!"
" Tham kiến hoàng thượng!"
" Bình thân."
" Người không sao chứ?" Phong Trạch nhanh chóng lên tiếng trước.
" Không sao."
Lôi Thừa Vân bắt đúng trọng tâm " Người đã điều tra được gì chưa?"
Lôi Thừa Vũ lắc đầu" Đa số đều tự sát, còn một tên, đem về Đại lý tự dụng hình, cổ trùng cũng dùng tới, nhưng hắn không hé răng nửa lời."
" Thừa tướng, ta phải hỏi tội hắn!" Phong Trạch tức giận đập bàn một cái, đứng phắt dậy.
" Trạch, không có bằng chứng, đệ làm sao hỏi tội hắn?" Lôi Thừa Vân bình tĩnh lên tiếng.
" Ngươi bình tĩnh lại đi, thừa tướng hôm nay lại ra tay ngay trong thành, xem ra lão hồ ly này sắp không đủ kiên nhẫn rồi!"
Lôi Thừa Vũ vẫn luôn đề phòng, chỉ là không ngờ tới, thừa tướng lại dám động thủ trong thành.
Trước đây hắn không hề e ngại, gặp chiêu liền tiếp chiêu, bởi vì Lôi Thừa Vũ lúc ấy, căn bản không có điểm yếu.
Ánh mắt hắn dịu lại, phải, nàng chính là tử huyệt chí mạng của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.