Độc Sủng Nam Hậu

Chương 22: Lãnh nhược tư cứu ta

Dạ Như Mộng

28/12/2016

“Triệt nhi

~~.” Lãnh Nhược Tư quỳ trên mặt đất thống khổ mà kêu lên

“Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài đừng như vậy”. Đường Hạo Nhiên muốn tiến lên dìu hắn đứng dậy.

“Cút ngay cho trẫm”. Dùng sức đẩy Đường Hạo Nhiên ra.

Đường Hạo Nhiên không ngờ tới Lãnh Nhược Tư sẽ có hành động như vậy nên bị đẩy ngã trên đất. Duẫn Tuyết nhịn không được nữa liền tiến tới trước mặt Lãnh Nhược Tư tát một cái, tất cả mọi người đều choáng váng vì hành động vừa rồi và thầm nghĩ Duẫn Tuyết này thật là to gan ! Lãnh Nhược Tư phẫn nộ, trước nay chưa có ai dám đánh hắn, cả nói chuyện phản kháng lại hắn cũng chưa thế mà nữ nhân chết tiệt này lại dám ngay tại đây mà đánh hắn.

Lãnh Nhược Tư phẫn nộ nhìn nàng “Trừng cái gì mà trừng ? Ngươi còn là Hoàng thượng không ? Con dân Lãnh quốc như chúng ta đúng là vì ngươi mà mất hết cả mặt mũi. Nếu có thời gian ở đây kêu gào thì sao không nghĩ cách cứu Tiểu Triệt Triệt ra. Hắn bị một người háo sắc bắt đi hẳn hiện tại rất là sợ hãi. Ngươi không lo nghĩ biện pháp cứu hắn mà còn ở đây phát điên cái gì ?”. Duẫn Tuyết lớn tiếng giáo huấn hắn.

Đúng vậy ! Triệt nhi hẳn bây giờ rất là sợ hãi, phải mau nghĩ ra cách cứu hắn mới được. Bất quá nếu không giáo huấn nữ nhân này một chút thì không chừng về sau lại cứ vậy mà không để hắn vào mắt. Nghĩ vậy hắn liền nhặt một hòn đá nhỏ mà bắn về phía đầu gối của Duẫn Tuyết khiến nàng lập tức ngã khụy xuống.

“Ngươi…….. Ngươi đúng là tiểu nhân”. Duẫn Tuyết mắng to.

“Nói cho ngươi biết, nếu không phải vì ngươi nói có lý thì trẫm sớm đã đem ngươi đi giết. Hạo Nhiên, đi đến thành bên đem hai ngàn nhân mã của trẫm tiến vào đây”.

“Hoàng thượng, chúng ta cùng Mộ Dung quốc đã ra định ước là tuyệt không đem nhân mã đến gần sáu thành trấn gần hoàng cung”. Hắn hảo tâm nhắc nhở

“Trẫm biết, trẫm lập tức viết thư cho Mộ Dung Vân”

Cùng lúc đó, bọn họ mang ta về tới sơn trại

“Các ngươi mang ta theo là muốn làm gì?”. Ta sợ hãi hỏi.

“Đại mỹ nhân, mang ngươi theo về còn có thể làm gì ? Đương nhiên là cưới ngươi làm áp trại phu nhân a!”

” Ngươi nằm mơ, ta chết cũng không gã cho ngươi. Còn có, ta là nam”. Ta tức giận trừng mắt với hắn.

” Cái gì ? Ngươi là nam ? Ta không tin”

Ta tức giận nắm lấy tay hắn đặt lên ngực của ta. Hắn ngẩn ngơ. Ta thừa dịp hắn không chú ý liền tháo mặt nạ hắn ra. Mà chiếc mặt nạ kia là để che dấu một khuôn mặt xinh đẹp. “Ai cho phép ngươi lấy mặt nạ của ta xuống?”. Hắn chất vấn ta

“Ta cho phép, ngươi mặt không xấu xí tí gì hà tất phải mang mặt nạ a ?”. Kỳ quái, ta ngay cả trước mặt Lãnh Nhược Tư cũng không to gan như vậy ?

“Ha ha …………… Ngươi thực thú vị, mặc kệ ngươi là nam hay nữ ta cũng sẽ lấy ngươi” Hắn vui vẻ không thôi.

“Ta chết cũng không gã cho ngươi”. Ta cố định



“Được không ? Ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản được mong muốn của ta sao ?”. Hắn lập tức không chút khách khí đả kích ta.

Này………… Hắn có võ công mà ta không có, ta làm thế nào mà trốn tránh được số mệnh bị hắn bắt ? Ta chỉ muốn chống cự tới khi Lãnh Nhược Tư đến cứu ta thì tốt rồi, Lãnh Nhược Tư ngươi nhanh lên a ! Không thì trinh tiết của ta khó giữ được đó.

Lúc này Lãnh Nhược Tư phân phó binh lính tìm ta khắp nơi.

Trong khi đó ở hoàng cung Mộ Dung quốc, “Ân

Lăng Vân, đừng như vậy ! Bây giờ là ban ngày mà !”.

“Ta không quan tâm, ta hiện tại chỉ quan tâm ngươi”.

Lăng Vân bá đạo hôn lên môi Mộ Dung Vân đến không còn dưỡng khí mới thôi. Lúc đó, thái giám vội vàng chạy vào, Mộ Dung Vân nhanh chóng đẩy Lăng Vân ra, thái giám đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì vội bẩm báo “Hoàng thượng không tốt, không tốt, có người cấp báo Hoàng thượng Lãnh quốc suất binh tiến vào Mộ Dung quốc, cách hoàng cung đúng sáu thành trấn”.

“Cái gì ? Lăng Văn, Lãnh Nhược Tư không phải đã kí hiệp nghị với chúng ta rồi sao ? Tại sao chuyện như vậy lại phát sinh?”. Mộ Dung Vân khó hiểu nhìn Lăng Vân.

“Ta cũng không biết?”

” Hoàng thượng, Lãnh hoàng có thư gửi cho ngài”. Thái giám trình lên.

Mộ Dung Vân vừa đọc xong thì bị dọa oa oa kêu lên “Vân, ngươi làm sao vậy ?”. Lăng Vân không thể lý giải hắn tại sao lại kêu to như thế ?

“Lăng Vân không tốt rồi, Triệt Nhi bị sơn tặc bắt đi, làm sao bây giờ ? Hắn là đệ đệ bảo bối duy nhất của trẫm mà!” . Mộ Dung Vân sốt ruột không thôi.

“Đừng có gấp, hắn không có việc gì đâu”

“Lăng Vân, ngươi đúng là quá đáng. Đệ đệ bảo bối của trẫm bị bắt đi thế mà ngươi tuyệt nhiên không hề lo lắng. Oa ~oa

” Hắn bắt đầu oa oa khóc lớn.

“Vân, ngoan đi ! Ta không phải là không lo lắng cho hắn, chỉ là có Lãnh Nhược Tư ở đó thì không có việc gì nữa đâu” Ai

bộ dạng này của hắn có điểm nào giống hoàng đế a ?

“Thật vậy chăng?”. Mộ Dung Vân lập tức đình chỉ khóc

“Đương nhiên”. Không thì Lãnh Nhược Tư đã điều động nhiều người như vậy vào thành làm gì chứ ? Bất quá Vân của hắn đúng là thật khả ái.

Bọn họ ở đó tình nồng ý mật, ta ở đây lại là thâm sơn khổ hải. Tên thủ lĩnh sơn tặc thế lại đem ta nhốt vào trong phòng, còn vẻ mặt đầy ý cười nói.

“Đại mỹ nhân sao cứ đi tới đi lui trong phòng vậy ? Đừng có gấp, ngày mai chúng ta sẽ thành thân rồi”



“Gấp cái đầu ngươi ? Thành thân cái đầu, ta không lấy chồng. Chết cũng không gả, ngươi đừng vọng tưởng”. Ta chán ghét nói

“Phải không ? Tốt lắm, ta quyết định chúng ta động phòng hoa chúc ngay, chờ tới khi ngươi đã là người của ta, ta xem ngươi còn phản kháng thế nào?”. Hắn cười tà mị hướng ta đi tới.

“Ngươi……… ngươi muốn làm gì?”. Ta gắt gao nắm chặt áo chính mình mà lui về phía sau.

Hắn một phen nắm lấy tay ta rồi kéo quần áo của ta xuống. Ta nổi giận ném cho hắn một cái tát rồi chạy ra bên ngoài. Hắn rất nhanh đã đuổi theo bắt được ta “Ngươi buông, buông ta ra”

“Mơ cũng đừng nghĩ đến.”

Tay hắn ở trên người ta sờ loạn, không chỉ như thế còn hôn môi ta. Ta cắn nhanh hàm răng mình lại ngăn không cho đầu lưỡi hắn tiến vào. Hai tay dùng sức đánh hắn nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến hắn mà ngược lại còn bị hắn ôm càng chặt hơn. Thừa dịp ta không chú ý hắn đem đầu lưỡi tiến vào, cùng đầu lưỡi của ta dây dưa, hắn hôn ta rất lâu mới buông. Hắn tiếp tục đi xuống, ta không ngừng ở dưới thân hắn mà giãy dụa. Nhưng đối với hắn thì chỉ là khiêu khích, hắn cố gắng «phóng hỏa» ở trên người ta nhưng hắn đụng vào so với Lãnh Nhược Tư đụng vào cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Hắn làm cho ta cảm thấy chắn ghét, ghê tởm, ta khổ sở mà rơi nước mắt “Không nên đụng ta, không cần, buông. Ô

” chẳng lẽ hôm nay ta sẽ thất thân với hắn sao ? Ta không muốn ! Lãnh Nhược Tư, ngươi ở đâu ? Mau tới cứu ta !

“Ngươi đừng mơ”

Hắn lại cả gan ở trên người ta làm loạn, ta chỉ có thể khóc không ngừng, khi ta nghĩ ta thật sự sắp thất thân thì Lãnh Nhược Tư đùng đùng đá văng cửa. Vừa vào cửa hắn thấy ta bị người cường bạo, nổi giận rống to “Buông Triệt Nhi của trẫm ra”

“Ta vì cái gì phải nghe ngươi ? Hắn thật ngon miệng”. Hắn không sợ chết mà tiếp tục vuốt ve cơ thể của ta.

Nhìn thấy màn này, Lãnh Nhược Tư hoàn toàn phát điên, hắn một chưởng đánh vào đầu tên thũ lĩnh sơn tặc kia, tiến tới bên ta “Triệt Nhi, ngươi không sao chứ ?”. Hắn lo lắng nhìn ta.

Hắn tiều tụy nhiều quá ! mà thân thể ta bởi vì sự vuốt ve của tên kia mà dâng lên khoái cảm làm ta thấy thẹn không thôi, ta lắc đầu rơi lệ “Triệt Nhi, trẫm giúp ngươi cởi bỏ dây thừng”. Hoàn hảo, hắn đã đến sớm một bước không thì Triệt Nhi của hắn sẽ…………. Ngẫm lại hắn thấy trong lòng khẽ run sợ.

Trong khi Lãnh Nhược Tư chuyên tâm cởi trói cho ta thì tên sơn đầu tặc kia ở sau lưng hắn đánh tới “Nhược Tư, cẩn thận” Ta vội vàng đẩy hắn ra.

Sơn tạc kia thấy ta liền vội vàng thu chưởng nhưng vẫn không kịp thu hồi toàn bộ công lực. Một chưởng kia đánh vào ngay ngực của ta, máu theo miệng chậm rãi đi xuống. Lúc này bọn người Tiểu Lan đi vào “Vương gia!”. Tiểu Lan bị dọa kêu to ?

Lãnh Nhược Tư dùng hết mười phần công lực đánh hắn, thủ lĩnh sơn tặc lập tức phun một ngụm máu tươi. Sau đó Lãnh Nhược Tư chạy lại ôm lấy ta đang hấp hối “Triệt Nhi, Triệt Nhi, ngươi thế nào?”. Ta có cảm giác đôi tay đang ôm ta của hắn bắt đầu khẽ run.

“Nếu ta…………….. “. Còn chưa nói xong ta đã ngất đi

“Triệt Nhi, Triệt Nhi” . Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái vào mặt của ta.

Nhưng ta một chút phản ứng cũng không có “Triệt Nhi, trẫm sẽ không để ngươi có việc gì, tuyệt đối sẽ không”. Hắn sống chết ôm lấy ta

“Hoàng thượng mau đưa Vương gia về khách điếm để trị liệu đi!”. Đường Huy Hoàng vội vàng nói

Lãnh Nhược Tư hôn hôn lên gương mặt đã không còn huyết sắc của ta, giúp ta chỉnh lại cái áo liền nhanh chóng chạy về khách điếm. Cho dù ta đã hôn mê nhưng ta vẫn có thể cảm nhận thấy Lãnh Nhược Tư sợ hãi bởi vì hắn run run tới bây giờ vẫn chưa ngừng……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Sủng Nam Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook