Chương 42: Té ngựa. ta có thể mất đi tất cả nhưng không thể mất đi hắn !
Dạ Như Mộng
28/12/2016
Ta bị Lãnh Nhược Tư ôm trở về phòng gian liền bị hắn “Hung hăng” yêu thương. Sáng hôm sau ta tỉnh lại thì cả người vô lực, ta quay đầu thì thấy Lãnh Nhược Tư còn bên cạnh “Nhược Tư, ngươi không thiết triều sao?” Hiện tại có lẽ cũng đã giữa trưa a !
“Ngươi nga ! Ngủ như chết vậy. Trẫm đã hạ triều và trở lại từ lâu rồi” Lãnh Nhược Tư sủng nịch điểm điểm cái mũi của ta.
“A? Là như thế này a !” Ta còn nghĩ là hắn không đi chứ !
Ta xốc chăn xuống giường muốn tìm ít thức ăn nhưng vừa đứng đứng lên liền cảm thấy đau quá nga! Thân thể vừa chua xót vừa đau lập tức đổ xuống may mắn Lãnh Nhược Tư đúng lúc nắm được ta “Triệt Nhi, ngươi làm cái gì?”
Hắn đem ta bế trở về giường.
“Ta đói bụng !” Ta tở vẻ đáng thương nhìn hắn.
“Không cần đi xuống, chờ một chút có thức ăn ngay !” Lãnh Nhược Tư ý vị thâm trường nhìn cửa, ta nghi hoặc không thôi.
Lúc này ta nghe thấy được thanh âm quen thuộc: “Phụ hậu, Phụ hậu muốn ăn cái gì đây” Tiểu Vân Vân cầm khay thức ăn chạy vào.
“Tiểu Vân Vân ngươi đã đến rồi”. Ta vui vẻ sờ sờ đầu của hắn.
“Phụ hậu ăn cái gì đi !” Hắn uy ta.
Ta cũng không cùng hắn tranh bởi vì ta thật sự rất dễ ăn! Chờ ta ăn xong, Tiểu Vân Vân liền chạy lên giường, tiến vào trong chăn mà ôm ta thật chặt “Phụ hoàng, hiện tại Phụ hậu thuộc về ta. Người đi giải quyết chuyện bận rộn của người đi !” Không nhanh thì Phụ hậu lại bị hắn đoạt đi nữa.
Lãnh Nhược Tư buồn cười nhìn hắn “Được rồi ! Triệt Nhi, hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai trẫm mang ngươi đi ngoại ô dạo” Hắn vui vẻ đi ra ngoài.
Ra ngoài dạo rất tốt! “Phụ hậu, ta cũng phải đi”
“Được!” Nhiều người thì náo nhiệt thôi! Đem bọn Tiểu Lan đi theo hết thì tuyệt lắm.
Lúc này mẹ con Du phi cùng Tiểu Hương đến đây “Các ngươi đều đến thật tốt quá! Ngày mai các ngươi có muốn theo ta đi ra ngoài dạo chơi không?” Ta cao hứng hỏi.
“Phụ hậu đi đâu ngoạn a?” Hai mắt Huyên nhi sáng lên nhìn ta.
“Ngoại ô a !”
“Tốt ! Huyên Nhi muốn đi” Nàng vội vàng yêu cầu.
“Có thể, Du phi ngươi cũng cùng đi !” Ta cười cười nhìn chăm chú vào nàng.
Nàng gật gật đầu. Đến buổi tối, ta nói cùng Lãnh Nhược Tư ta muốn dẫn bọn họ đi theo, Lãnh Nhược Tư khó chịu nhíu mày “Triệt Nhi, trẫm chỉ muốn cùng một mình ngươi ra ngoài dạo thôi !” Hắn làm trượng phu đã đủ thảm! Cùng nhi tử tranh lão bà không nói, hiện còn cùng lão bà chính mình tranh lão bà? Hắn không phải càng đáng thương hơn sao ?
“Không quan hệ! Nhiều người thì sẽ náo nhiệt hơn a! Bảo Duẫn Tuyết cũng đi theo luôn cho vui a!” Ta vui vẻ nằm ở trong lòng hắn.
“Ai
~ được rồi ! Đúng là không có cách với ngươi. Bất quá, tối hôm nay ngươi phải bồi thường trẫm thiệt tốt nga!” Hắn lập tức hóa thân thành đại sắc lang chuẩn bị nuốt tiểu cừu là ta!
“Ân
~ Nhược Tư, ngươi nhẹ thôi! Không được lưu lại dấu vết nga!” Không thì ngày mai sẽ không thể hảo hảo mà chơi.
Nhưng Lãnh Nhược Tư căn bản là không nghe ta nói mà còn ở trên người ta hết cắn lại cắn, làm xuân ý đầy phòng……
“Triệt Nhi, tỉnh tỉnh. Chúng ta sắp xuất phát rồi”
“Ân
~ Ngươi giúp ta mặc quần áo đi!” Ta hảo mệt mỏi nga! Đều do hắn triền ta hơn nửa đêm mới dừng
Lãnh Nhược Tư thâm tình nhìn chăm chú vào ta, vuốt vuốt cái trán của ta rồi giúp ta mặc quần áo sau đó mới ôm ta ra ngoài. Bọn Duẫn Tuyết đã sớm chờ ở bên ngoài, “Chúng ta xuất phát đi !”
Lãnh Nhược Tư ôm ta lên xe ngựa. Ở trên đường ta luôn luôn tựa vào người hắn mà ngủ, “Tiểu Triệt Triệt lại bị ngươi hại mệt thành như vậy ?” Duẫn Tuyết giễu cợt chúng ta.
“Im miệng cho trẫm. Nếu đánh thức Triệt Nhi, trẫm sẽ không tha cho ngươi” Thời điểm Triệt Nhi ngủ trên đường liên tục đánh thức, cả ngày tinh thần hảo kém, thực dễ dàng sinh bệnh !
Duẫn Tuyết biết Lãnh Nhược Tư sinh khí thức thời lập tức câm miệng. Đến ngoại ô bọn họ đi chơi trước, Lãnh Nhược Tư tìm một nơi có bóng râm mát mẻ rồi ôm ta để cho ta tiếp tục ngủ. Lần đi này Bạch Nguyệt Thần cũng tham gia nga! Bọn họ cùng nhau đi cưỡi ngựa !
Ta ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh, “Chúng ta đã đến nơi rồi sao?” Ngủ thật thoải mái nga !
“Đúng vậy! Đến đã lâu. Ngươi xem, bọn họ toàn bộ đều chơi đến điên rồi”. Chỉ vào Tiểu Vân Vân và bọn họ.
“A? Ngươi như thế nào không gọi tỉnh ta chứ?” Ta sinh khí chu miệng.
“Được rồi. Triệt Nhi đừng nóng giận, thân thể quan trọng hơn. Đến ăn một chút gì đi”. Hắn dụ ta nói sang chuyện khác.
Được rồi! Ta cũng đói bụng, lần này xem như bỏ qua! Chờ ta ăn xong, ta thừa dịp Lãnh Nhược Tư thu thập này nọ, cưỡi lên ngựa tìm bọn Tiểu Vân Vân, “Triệt Nhi, trẫm đã nói qua không chuẩn ngươi một mình cưỡi ngựa sao?” Lãnh Nhược Tư ở phía sau hô to.
Ai để hắn quản a? Đi trước thật tuyệt vời. Ta đến bên bọn Tiểu Lan “Vương gia, ngươi tới rất nhanh nha !”
“Đúng vậy ! Nhược Tư cũng không chậm a!” Lãnh Nhược Tư đã muốn đuổi tới.
Lãnh Nhược Tư sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm ta “Nhược Tư, không cần sinh khí! Ta không có việc gì !” Hắn cũng quá ngạc nhiên về ta còn gì?
“Đợi có việc thì đã muộn” Hắn tức giận nói.
“Tiểu Triệt Triệt, chúng ta đấu một trận thế nào ?” Duẫn Tuyết đề nghị.
“Đấu như thế nào?” Tất cả chúng ta đều tò mò nhìn nàng.
“Ai tới cái đình đằng kia trước là thắng.”
“Tốt! Chúng ta bắt đầu đi !” Tiểu Lan nhịn không được muốn thi tài .
Ngay lúc chúng ta đứng thành hàng ngang để bắt đầu, kiếm bên hông của Tiểu Vân Vân đột nhiên rớt xuống. Chết là nó rớt đâu không rớt lại rớt ở trước mặt ngựa của ta, ngựa bởi vì thình lình xảy ra tiếng động ngoài ý muốn mà bị sợ hãi nên chạy như điên. Ta bị hoảng sợ nên cố sức ôm chặt lấy cổ ngựa. Ô
~ đều do cái miệng quạ đen của Lãnh Nhược Tư, nói cái gì gặp chuyện không may? Hiện tại đã xảy ra chuyện !
Ta là có ham mê đua ngựa nhưng kỹ thuật còn chưa có tốt đến có thể khống chế ngựa bị chấn kinh a! Ta hoảng sợ kêu to: “Nhược Tư, cứu ta a !”
“Triệt Nhi” Lãnh Nhược Tư bị dọa tới sắc mặt xanh mét.
“Hoàng Thượng không tốt. Ngựa bị sợ hãi, tình hình cứ như vậy hoàng hậu nhất định ngã xuống”. Bạch Nguyệt Thần nói ra ý nghĩ của chính mình.
“Đúng vậy! Hoàng Thượng, Nguyệt Thần nói không sai, phải nghĩ ra biện pháp mới được”. Duẫn Dung gật gật đầu, đồng ý ý tưởng của Nguyệt Thần.
Không đợi hắn nói hết lời, Lãnh Nhược Tư đã xông ra ngoài đuổi theo ta. Kết quả toàn bộ đều đuổi theo, Lãnh Nhược Tư cùng Bạch Nguyệt Thần nhanh nhất, huynh đệ Đường Huy Hoàng theo sau. Lãnh Nhược Tư đuổi theo ta, nhưng lúc này ta đến cả mở mắt cũng không dám mở “Triệt Nhi, không cần sợ hãi. Trẫm đến đây”
Hậu
~ Ngươi nói không sợ sẽ không sợ a? Ngươi cũng không phải sâu trong lòng ta. Lãnh Nhược Tư liều mạng muốn tới gần ta nhưng càng muốn tiếp cận lại càng cách xa. Lúc này ta đã chống đỡ không nổi nữa, thân thể sắp rơi xuống thì Bạch Nguyệt Thần càng ngày càng tiếp cận ta. Ngay lúc tay hắn sắp bắt được tay của ta thì ta rớt xuống, Bạch Nguyệt Thần phi thân lên nhưng vẫn chậm một bước. Ta nặng nề bị ném tới mặt đất rồi lăn vài vòng, Bạch Nguyệt Thần đúng lúc ôm lấy ta nhưng lúc này ta đã rơi vào hôn mê.
Chỉ chốc lát sau bọn họ đã đến đông đủ, Lãnh Nhược Tư sốt ruột vỗ vỗ mặt của ta mà kêu: “Triệt Nhi, Triệt Nhi.”
Duẫn Dung tự giác lại xem xét của ta thương thế, “Hoàng Thượng, mau dẫn hoàng hậu hồi cung đi! Tình huống không được tốt cho lắm”
Lãnh Nhược Tư mặt không huyết sắc vội vàng mang ta hồi cung. Trở lại cung liền nhẹ nhàng mà đem ta đặt xuống giường, “Duẫn Dung, Triệt Nhi rốt cuộc làm sao vậy?” Lãnh Nhược Tư sắc mặt ngưng trọng hỏi.
“Hoàng hậu bị trật khớp vai trái……”
Nghe thế mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn là không có gì nghiêm trọng. Khi mọi người vừa buông lỏng gánh nặng trong lòng mình xuống thì Duẫn Dung lại nói “Thân thể Hoàng hậu còn yếu. Thần sợ lúc sửa lại cho hắn, hoàng hậu chịu không nổi mà dẫn phát tát bệnh tiềm ẩn trong cơ thể, nếu là như vậy tình huống sẽ rất nguy hiểm”
Lãnh Nhược Tư vừa nghe bị dọa tới lui vài bước. May mắn có Hạo Nhiên đỡ hắn, “Đau quá! Nhược Tư, hảo đau ta” Ta không ngừng thống khổ rên rỉ .
“Triệt Nhi, Triệt Nhi tỉnh tỉnh. Mau tỉnh lại” Hắn cẩn thận ôm lấy ta.
Ta gian nan mở to mắt, “Ta làm sao vậy? Tay đau quá nga !” Đau đến nước mắt ta cũng sắp chảy ra !
“Phụ hậu, tay người bị trật khớp” Tiểu Vân Vân lo lắng nhìn ta.
A? Trật khớp? Trách không được đau như vậy ! “Triệt Nhi, hiện tại Duẫn Dung sẽ giúp ngươi sửa lại cho đúng điểm bị thương. Ngươi kiên nhẫn một chút”
Sửa đúng? Cái gì sửa đúng? Sẽ không giống như trên phim truyền hình thường hay nói chứ? “Ta với ngươi thương lượng một chút được hay không?” Ta tở vẻ đáng thương nhìn hắn.
“Chuyện gì?”. Hắn nghi hoặc nhìn ta.
“Ngươi trực tiếp đem ta đánh bất tỉnh để cho Duẫn Dung giúp ta sửa đúng đi” Như vậy ta sẽ không biết đau. Ta thật sự là thiên tài mà !
Chuyện này…… Muốn hắn ra tay đánh Triệt Nhi bất tỉnh đúng là không được a! Đợi nửa ngày cũng không thấy hắn động thủ, “Nhược Tư, ngươi làm sao vậy? Sao chưa động thủ?” Ta không rõ nhìn hắn.
Lãnh Nhược Tư không lên tiếng “Vậy, Huy Hoàng ngươi tới a !” Hắn cũng có thể ra tay mà !
Hoàng Thượng còn chưa động, hắn nào dám a? Hắn đâu phải không muốn sống nữ ! Kết quả cuối cùng không một ai dám động thủ, “Triệt Nhi, trẫm sẽ không đem ngươi đánh ngất. Có trẫm ở đây, không có việc gì. Nhịn một chút được hay không?” Hắn đau lòng nhìn ta chăm chú.
“Không cần. Đau quá! Ta chịu không nổi” Ta liều mạng lắc đầu khóc.
Nhìn ta như vậy, tâm Lãnh Nhược Tư giống như bị người xé thành từng mảnh khiến hắn đau đến chết lặng. Duẫn Dung thừa dịp ta không chú ý thình lình giúp ta sửa đúng, “A
~”. Ta lớn tiếng kêu thảm thiết. Thật sự là đau đến chịu không nổi, ta cắn vào bả vai Lãnh Nhược Tư nhưng cuối cùng ta vẫn đau đến ngẩn ra.
“Triệt nhi, Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy?” Hắn một chút cũng không để ý đến vết thương do ta cắn mà chỉ lo lắng nhìn ta.
“Hoàng Thượng yên tâm đi ! Hoàng hậu tay trật khớp đã sắp sửa lại xong. Hắn chỉ là ngất đi, không có việc gì” Duẫn Dung giải thích.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nghe thế Lãnh Nhược Tư mới yên tâm, những người khác cũng an tâm. Sau hắn vẫn ngồi bên cạnh canh giữ ta. Hắn thầm nghĩ về sau không bao giờ để cho Triệt Nhi cưỡi ngựa nữa. Loại sự tình này phát sinh một lần đã đủ làm hắn bị hù chết, hiện tại ngẫm lại mà lòng còn sợ hãi không thôi ! Hiện tại hắn rốt cục phát giác hắn- Lãnh Nhược Tư tuyệt đối không thể mất đi Mộ Dung Triệt. Mất đi hắn cảm giác thật sự là đáng sợ, hoàn hảo là lần này không có việc gì, lần này không có việc gì, Lãnh Nhược Tư sợ hãi gắt gao ôm ta, ôm ta……
“Ngươi nga ! Ngủ như chết vậy. Trẫm đã hạ triều và trở lại từ lâu rồi” Lãnh Nhược Tư sủng nịch điểm điểm cái mũi của ta.
“A? Là như thế này a !” Ta còn nghĩ là hắn không đi chứ !
Ta xốc chăn xuống giường muốn tìm ít thức ăn nhưng vừa đứng đứng lên liền cảm thấy đau quá nga! Thân thể vừa chua xót vừa đau lập tức đổ xuống may mắn Lãnh Nhược Tư đúng lúc nắm được ta “Triệt Nhi, ngươi làm cái gì?”
Hắn đem ta bế trở về giường.
“Ta đói bụng !” Ta tở vẻ đáng thương nhìn hắn.
“Không cần đi xuống, chờ một chút có thức ăn ngay !” Lãnh Nhược Tư ý vị thâm trường nhìn cửa, ta nghi hoặc không thôi.
Lúc này ta nghe thấy được thanh âm quen thuộc: “Phụ hậu, Phụ hậu muốn ăn cái gì đây” Tiểu Vân Vân cầm khay thức ăn chạy vào.
“Tiểu Vân Vân ngươi đã đến rồi”. Ta vui vẻ sờ sờ đầu của hắn.
“Phụ hậu ăn cái gì đi !” Hắn uy ta.
Ta cũng không cùng hắn tranh bởi vì ta thật sự rất dễ ăn! Chờ ta ăn xong, Tiểu Vân Vân liền chạy lên giường, tiến vào trong chăn mà ôm ta thật chặt “Phụ hoàng, hiện tại Phụ hậu thuộc về ta. Người đi giải quyết chuyện bận rộn của người đi !” Không nhanh thì Phụ hậu lại bị hắn đoạt đi nữa.
Lãnh Nhược Tư buồn cười nhìn hắn “Được rồi ! Triệt Nhi, hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai trẫm mang ngươi đi ngoại ô dạo” Hắn vui vẻ đi ra ngoài.
Ra ngoài dạo rất tốt! “Phụ hậu, ta cũng phải đi”
“Được!” Nhiều người thì náo nhiệt thôi! Đem bọn Tiểu Lan đi theo hết thì tuyệt lắm.
Lúc này mẹ con Du phi cùng Tiểu Hương đến đây “Các ngươi đều đến thật tốt quá! Ngày mai các ngươi có muốn theo ta đi ra ngoài dạo chơi không?” Ta cao hứng hỏi.
“Phụ hậu đi đâu ngoạn a?” Hai mắt Huyên nhi sáng lên nhìn ta.
“Ngoại ô a !”
“Tốt ! Huyên Nhi muốn đi” Nàng vội vàng yêu cầu.
“Có thể, Du phi ngươi cũng cùng đi !” Ta cười cười nhìn chăm chú vào nàng.
Nàng gật gật đầu. Đến buổi tối, ta nói cùng Lãnh Nhược Tư ta muốn dẫn bọn họ đi theo, Lãnh Nhược Tư khó chịu nhíu mày “Triệt Nhi, trẫm chỉ muốn cùng một mình ngươi ra ngoài dạo thôi !” Hắn làm trượng phu đã đủ thảm! Cùng nhi tử tranh lão bà không nói, hiện còn cùng lão bà chính mình tranh lão bà? Hắn không phải càng đáng thương hơn sao ?
“Không quan hệ! Nhiều người thì sẽ náo nhiệt hơn a! Bảo Duẫn Tuyết cũng đi theo luôn cho vui a!” Ta vui vẻ nằm ở trong lòng hắn.
“Ai
~ được rồi ! Đúng là không có cách với ngươi. Bất quá, tối hôm nay ngươi phải bồi thường trẫm thiệt tốt nga!” Hắn lập tức hóa thân thành đại sắc lang chuẩn bị nuốt tiểu cừu là ta!
“Ân
~ Nhược Tư, ngươi nhẹ thôi! Không được lưu lại dấu vết nga!” Không thì ngày mai sẽ không thể hảo hảo mà chơi.
Nhưng Lãnh Nhược Tư căn bản là không nghe ta nói mà còn ở trên người ta hết cắn lại cắn, làm xuân ý đầy phòng……
“Triệt Nhi, tỉnh tỉnh. Chúng ta sắp xuất phát rồi”
“Ân
~ Ngươi giúp ta mặc quần áo đi!” Ta hảo mệt mỏi nga! Đều do hắn triền ta hơn nửa đêm mới dừng
Lãnh Nhược Tư thâm tình nhìn chăm chú vào ta, vuốt vuốt cái trán của ta rồi giúp ta mặc quần áo sau đó mới ôm ta ra ngoài. Bọn Duẫn Tuyết đã sớm chờ ở bên ngoài, “Chúng ta xuất phát đi !”
Lãnh Nhược Tư ôm ta lên xe ngựa. Ở trên đường ta luôn luôn tựa vào người hắn mà ngủ, “Tiểu Triệt Triệt lại bị ngươi hại mệt thành như vậy ?” Duẫn Tuyết giễu cợt chúng ta.
“Im miệng cho trẫm. Nếu đánh thức Triệt Nhi, trẫm sẽ không tha cho ngươi” Thời điểm Triệt Nhi ngủ trên đường liên tục đánh thức, cả ngày tinh thần hảo kém, thực dễ dàng sinh bệnh !
Duẫn Tuyết biết Lãnh Nhược Tư sinh khí thức thời lập tức câm miệng. Đến ngoại ô bọn họ đi chơi trước, Lãnh Nhược Tư tìm một nơi có bóng râm mát mẻ rồi ôm ta để cho ta tiếp tục ngủ. Lần đi này Bạch Nguyệt Thần cũng tham gia nga! Bọn họ cùng nhau đi cưỡi ngựa !
Ta ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh, “Chúng ta đã đến nơi rồi sao?” Ngủ thật thoải mái nga !
“Đúng vậy! Đến đã lâu. Ngươi xem, bọn họ toàn bộ đều chơi đến điên rồi”. Chỉ vào Tiểu Vân Vân và bọn họ.
“A? Ngươi như thế nào không gọi tỉnh ta chứ?” Ta sinh khí chu miệng.
“Được rồi. Triệt Nhi đừng nóng giận, thân thể quan trọng hơn. Đến ăn một chút gì đi”. Hắn dụ ta nói sang chuyện khác.
Được rồi! Ta cũng đói bụng, lần này xem như bỏ qua! Chờ ta ăn xong, ta thừa dịp Lãnh Nhược Tư thu thập này nọ, cưỡi lên ngựa tìm bọn Tiểu Vân Vân, “Triệt Nhi, trẫm đã nói qua không chuẩn ngươi một mình cưỡi ngựa sao?” Lãnh Nhược Tư ở phía sau hô to.
Ai để hắn quản a? Đi trước thật tuyệt vời. Ta đến bên bọn Tiểu Lan “Vương gia, ngươi tới rất nhanh nha !”
“Đúng vậy ! Nhược Tư cũng không chậm a!” Lãnh Nhược Tư đã muốn đuổi tới.
Lãnh Nhược Tư sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm ta “Nhược Tư, không cần sinh khí! Ta không có việc gì !” Hắn cũng quá ngạc nhiên về ta còn gì?
“Đợi có việc thì đã muộn” Hắn tức giận nói.
“Tiểu Triệt Triệt, chúng ta đấu một trận thế nào ?” Duẫn Tuyết đề nghị.
“Đấu như thế nào?” Tất cả chúng ta đều tò mò nhìn nàng.
“Ai tới cái đình đằng kia trước là thắng.”
“Tốt! Chúng ta bắt đầu đi !” Tiểu Lan nhịn không được muốn thi tài .
Ngay lúc chúng ta đứng thành hàng ngang để bắt đầu, kiếm bên hông của Tiểu Vân Vân đột nhiên rớt xuống. Chết là nó rớt đâu không rớt lại rớt ở trước mặt ngựa của ta, ngựa bởi vì thình lình xảy ra tiếng động ngoài ý muốn mà bị sợ hãi nên chạy như điên. Ta bị hoảng sợ nên cố sức ôm chặt lấy cổ ngựa. Ô
~ đều do cái miệng quạ đen của Lãnh Nhược Tư, nói cái gì gặp chuyện không may? Hiện tại đã xảy ra chuyện !
Ta là có ham mê đua ngựa nhưng kỹ thuật còn chưa có tốt đến có thể khống chế ngựa bị chấn kinh a! Ta hoảng sợ kêu to: “Nhược Tư, cứu ta a !”
“Triệt Nhi” Lãnh Nhược Tư bị dọa tới sắc mặt xanh mét.
“Hoàng Thượng không tốt. Ngựa bị sợ hãi, tình hình cứ như vậy hoàng hậu nhất định ngã xuống”. Bạch Nguyệt Thần nói ra ý nghĩ của chính mình.
“Đúng vậy! Hoàng Thượng, Nguyệt Thần nói không sai, phải nghĩ ra biện pháp mới được”. Duẫn Dung gật gật đầu, đồng ý ý tưởng của Nguyệt Thần.
Không đợi hắn nói hết lời, Lãnh Nhược Tư đã xông ra ngoài đuổi theo ta. Kết quả toàn bộ đều đuổi theo, Lãnh Nhược Tư cùng Bạch Nguyệt Thần nhanh nhất, huynh đệ Đường Huy Hoàng theo sau. Lãnh Nhược Tư đuổi theo ta, nhưng lúc này ta đến cả mở mắt cũng không dám mở “Triệt Nhi, không cần sợ hãi. Trẫm đến đây”
Hậu
~ Ngươi nói không sợ sẽ không sợ a? Ngươi cũng không phải sâu trong lòng ta. Lãnh Nhược Tư liều mạng muốn tới gần ta nhưng càng muốn tiếp cận lại càng cách xa. Lúc này ta đã chống đỡ không nổi nữa, thân thể sắp rơi xuống thì Bạch Nguyệt Thần càng ngày càng tiếp cận ta. Ngay lúc tay hắn sắp bắt được tay của ta thì ta rớt xuống, Bạch Nguyệt Thần phi thân lên nhưng vẫn chậm một bước. Ta nặng nề bị ném tới mặt đất rồi lăn vài vòng, Bạch Nguyệt Thần đúng lúc ôm lấy ta nhưng lúc này ta đã rơi vào hôn mê.
Chỉ chốc lát sau bọn họ đã đến đông đủ, Lãnh Nhược Tư sốt ruột vỗ vỗ mặt của ta mà kêu: “Triệt Nhi, Triệt Nhi.”
Duẫn Dung tự giác lại xem xét của ta thương thế, “Hoàng Thượng, mau dẫn hoàng hậu hồi cung đi! Tình huống không được tốt cho lắm”
Lãnh Nhược Tư mặt không huyết sắc vội vàng mang ta hồi cung. Trở lại cung liền nhẹ nhàng mà đem ta đặt xuống giường, “Duẫn Dung, Triệt Nhi rốt cuộc làm sao vậy?” Lãnh Nhược Tư sắc mặt ngưng trọng hỏi.
“Hoàng hậu bị trật khớp vai trái……”
Nghe thế mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn là không có gì nghiêm trọng. Khi mọi người vừa buông lỏng gánh nặng trong lòng mình xuống thì Duẫn Dung lại nói “Thân thể Hoàng hậu còn yếu. Thần sợ lúc sửa lại cho hắn, hoàng hậu chịu không nổi mà dẫn phát tát bệnh tiềm ẩn trong cơ thể, nếu là như vậy tình huống sẽ rất nguy hiểm”
Lãnh Nhược Tư vừa nghe bị dọa tới lui vài bước. May mắn có Hạo Nhiên đỡ hắn, “Đau quá! Nhược Tư, hảo đau ta” Ta không ngừng thống khổ rên rỉ .
“Triệt Nhi, Triệt Nhi tỉnh tỉnh. Mau tỉnh lại” Hắn cẩn thận ôm lấy ta.
Ta gian nan mở to mắt, “Ta làm sao vậy? Tay đau quá nga !” Đau đến nước mắt ta cũng sắp chảy ra !
“Phụ hậu, tay người bị trật khớp” Tiểu Vân Vân lo lắng nhìn ta.
A? Trật khớp? Trách không được đau như vậy ! “Triệt Nhi, hiện tại Duẫn Dung sẽ giúp ngươi sửa lại cho đúng điểm bị thương. Ngươi kiên nhẫn một chút”
Sửa đúng? Cái gì sửa đúng? Sẽ không giống như trên phim truyền hình thường hay nói chứ? “Ta với ngươi thương lượng một chút được hay không?” Ta tở vẻ đáng thương nhìn hắn.
“Chuyện gì?”. Hắn nghi hoặc nhìn ta.
“Ngươi trực tiếp đem ta đánh bất tỉnh để cho Duẫn Dung giúp ta sửa đúng đi” Như vậy ta sẽ không biết đau. Ta thật sự là thiên tài mà !
Chuyện này…… Muốn hắn ra tay đánh Triệt Nhi bất tỉnh đúng là không được a! Đợi nửa ngày cũng không thấy hắn động thủ, “Nhược Tư, ngươi làm sao vậy? Sao chưa động thủ?” Ta không rõ nhìn hắn.
Lãnh Nhược Tư không lên tiếng “Vậy, Huy Hoàng ngươi tới a !” Hắn cũng có thể ra tay mà !
Hoàng Thượng còn chưa động, hắn nào dám a? Hắn đâu phải không muốn sống nữ ! Kết quả cuối cùng không một ai dám động thủ, “Triệt Nhi, trẫm sẽ không đem ngươi đánh ngất. Có trẫm ở đây, không có việc gì. Nhịn một chút được hay không?” Hắn đau lòng nhìn ta chăm chú.
“Không cần. Đau quá! Ta chịu không nổi” Ta liều mạng lắc đầu khóc.
Nhìn ta như vậy, tâm Lãnh Nhược Tư giống như bị người xé thành từng mảnh khiến hắn đau đến chết lặng. Duẫn Dung thừa dịp ta không chú ý thình lình giúp ta sửa đúng, “A
~”. Ta lớn tiếng kêu thảm thiết. Thật sự là đau đến chịu không nổi, ta cắn vào bả vai Lãnh Nhược Tư nhưng cuối cùng ta vẫn đau đến ngẩn ra.
“Triệt nhi, Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy?” Hắn một chút cũng không để ý đến vết thương do ta cắn mà chỉ lo lắng nhìn ta.
“Hoàng Thượng yên tâm đi ! Hoàng hậu tay trật khớp đã sắp sửa lại xong. Hắn chỉ là ngất đi, không có việc gì” Duẫn Dung giải thích.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nghe thế Lãnh Nhược Tư mới yên tâm, những người khác cũng an tâm. Sau hắn vẫn ngồi bên cạnh canh giữ ta. Hắn thầm nghĩ về sau không bao giờ để cho Triệt Nhi cưỡi ngựa nữa. Loại sự tình này phát sinh một lần đã đủ làm hắn bị hù chết, hiện tại ngẫm lại mà lòng còn sợ hãi không thôi ! Hiện tại hắn rốt cục phát giác hắn- Lãnh Nhược Tư tuyệt đối không thể mất đi Mộ Dung Triệt. Mất đi hắn cảm giác thật sự là đáng sợ, hoàn hảo là lần này không có việc gì, lần này không có việc gì, Lãnh Nhược Tư sợ hãi gắt gao ôm ta, ôm ta……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.