Chương 47: Trưởng thành (1)
Quyết Tuyệt
31/10/2018
Edit: Halina
Beta: Nhược Vy
Có lẽ Thái Bình đạo nhân thật sự là cao nhân, nhưng điều này lại khiến tâm trạng Vĩnh Thành Đế trở nên kém hơn.
Cao nhân này không những không nguyện trung thành với ông giống Thanh Vân đạo trưởng, ngược lại còn giấu ông làm ra loại chuyện có khả năng nhiễu loạn dân tâm như vậy, quả thực đáng giận.
Dù tương lai thật sự có hạn hán thì Thái Bình đạo nhân không thể đến tìm ông, âm thầm báo việc này cho ông biết sao? Vì sao phải làm lớn chuyện như vậy?
Vĩnh Thành Đế không hề nghĩ ngợi đã hạ lệnh cho người đi tìm vị Thái Bình đạo nhân kia.
Rất nhiều giấy truy tìm được trải rộng khắp Kinh thành chỉ trong một đêm, ông không tin mình không tìm thấy tung tích của Thái Bình đạo nhân!
Cấm vệ quân lệnh cho sai dịch [1] của nha môn trong Kinh thành đi tìm Thái Bình đạo nhân, nhưng bọn họ không tìm thấy manh mối gì.
[1]sai dịch: nhóm người chuyên đi truy nã, bắt người cho nha môn.
Không ai biết mấy bài thơ kia do người nào in ấn, còn về phần phân phát... Bọn họ tìm được vài người lúc trước đi khắp nơi để phân phát bài thơ này, nhưng những người đó đều chỉ nhận tiền làm việc hoặc bị nắm thóp nên không thể không làm.
Điều khiến người khác không thể nói nổi là bọn họ cũng không biết người đưa tiền, hay nắm thóp mình là ai.
Đương nhiên Thọ Hỉ biết được động tĩnh bên ngoài, nhưng biết rồi thì lại chỉ cười trừ mà thôi, Đoan vương có mạng lưới tình báo riêng của mình, thông qua mạng lưới này tìm vài tên lưu manh trong Kinh thành giúp hắn làm việc, thật sự không có gì đơn giản hơn.
Bên ngoài huyên náo rất lớn, nhiều người đều hiếu kỳ về Thái Bình đạo nhân, mà lúc này, Tần Dục lại đang nói chuyện với vài thợ thủ công.
Lúc trước hắn có tìm mấy người thợ thủ công về để khắc những chữ đơn riêng lẻ, tìm những chữ hắn cần rồi dán lại với nhau để in thành một bài thơ, nhưng vì dụng cụ dùng để dán không được chọn kỹ càng, sau khi dán thì không thể nào tách ra được nữa, cố gắng tách nó ra thì sẽ chỉ làm những chữ khắc đó bị hư, còn hao phí cả công sức.
Nếu thay đổi kỹ thuật in ấn thì có thể giảm bớt chi phí hao tổn nhưng cũng không thấp hơn bao nhiêu, tất nhiên Tần Dục không mong muốn điều này nên hắn muốn bàn bạc kỹ với mấy người thợ thủ công kia.
Trương lão là một thợ thủ công bình thường, chỉ có thể khắc được những chữ đơn nên chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ có thể bái kiến một vị Vương gia.
Ông nhìn Tần Dục, kích động không nói nên lời, đôi bàn tay đầy vết xước chạm khắc, thậm chí ngón tay nắm quần áo của mình còn khẽ run.
"Ngươi là Trương Đại Dân?" Tần Dục hỏi.
"Dạ dạ." Trương lão lập tức đáp, liên tục gật đầu.
"Nếu kĩ thuật in ấn này có thể cải tiến thì nó sẽ mang lại lợi ích cho quốc gia và người dân, đến lúc đó chắc chắn bổn vương sẽ nhớ công của ngươi." Tần Dục nói: "Sau này ngươi cần gì thì cứ việc nói với quản gia."
"Tạ Vương gia." Trương Đại Dân và nhi tử, đồ đệ liên tục dập đầu đến nỗi trán cũng thâm tím.
Tần Dục không nói gì nữa, nhìn ông ấy rồi dặn dò quản gia sau này mỗi ngày đều cho họ một món ăn mặn, may cho bọn họ mấy bộ đồ rồi rời đi.
Hiện tại vừa mới bắt đầu nghiên cứu, không cần thiết phải ban thưởng cho họ, nhưng nếu để cho họ sống thoải mái một chút thì bọn họ sẽ làm việc tận tâm tận lực.
Lúc Tần Dục rời đi thì còn mang theo một vài bản chữ khắc.
Gần đây hắn đang dạy Lục Di Ninh đọc sách nhận mặt chữ nên mới mang vài chữ khắc về, coi nó như một con dấu để cho Lục Di Ninh chơi, như vậy có thể khiến Lục Di Ninh học nhanh hơn.
Lúc Tần Dục đến thư phòng thì Lục Di Ninh đang viết hai ba chữ đơn giản nhất.
Nàng vừa học viết chữ, viết cũng không tốt lắm, nhưng ít nhất vẫn ra hình dạng... Tần Dục cũng không trông mong nàng trở thành một bậc thầy thư pháp, chỉ muốn nàng có thể nhận mặt chữ, như vậy hắn đã rất vừa lòng rồi.
"Tần Dục Tần Dục, ngươi xem ta viết thế nào?" Lục Di Ninh mở to hai mắt, đầy chờ mong nhìn Tần Dục, hi vọng có thể được Tần Dục khích lệ.
"Không tệ." Tần Dục cười sờ đầu Lục Di Ninh, Vương phi của hắn không ngốc chút nào, ngược lại còn rất thông minh, nếu nàng muốn học thì dù là cái gì cũng đều học rất nhanh, điều này khiến người phụ trách chỉ bảo nàng như Tần Dục cảm thấy có thành tựu.
Đương nhiên, dù là nói chuyện hay viết chữ thì cho tới bây giờ Lục Di Ninh chỉ thể hiện hết ra khi ở trước mặt hắn, còn ở bên ngoài thì nàng vẫn đề phòng với thế gian này như cũ, không muốn nói chuyện với người khác.
Lục Di Ninh như vậy thật ra cũng không tốt lắm, chỉ khi nàng hòa nhập được với thế gian này mới có thể sống tốt, nhưng nhìn Lục Di Ninh ỷ lại vào mình như vậy, trong lòng Tần Dục có ý nghĩ tư lợi riêng, không muốn chỉ dẫn Lục Di Ninh mở rộng cửa lòng với người khác nữa.
Bây giờ hài tử này còn rất đơn thuần, mặc dù muốn để nàng quen biết một vài người, nhưng vẫn nên chờ đến sau này rồi hẵng nói đi.
Nghĩ như vậy nên Tần Dục nhanh chóng bỏ chuyện này qua một bên, tiếp tục dạy Lục Di Ninh nhận biết vài mặt chữ đơn giản.
Tần Dục đọc một câu, Lục Di Ninh liền đọc theo một câu, hai người nhanh chóng đọc được một trăm chữ, đọc xong thì Tần Dục lại giải thích tỉ mỉ từng chữ một, sau đó lại cùng Lục Di Ninh đọc thêm vài lần.
Một người dạy một người học, thoáng chốc đã qua nửa canh giờ, Tần Dục đang muốn kết thúc buổi học hôm nay thì Lục Di Ninh đột nhiên nói: "Tần Dục... Chữ này viết thế nào?"
"Nàng muốn học viết tên của ta?" Tần Dục cười hỏi, sau đó lấy một tờ giấy đến: "Ta viết cho nàng xem."
Mấy ngày nay Tần Dục đã dạy Lục Di Ninh nhận biết một vài chữ, nhưng về phần viết thì chỉ giới hạn trong ba bốn chữ thôi, tính đợi Lục Di Ninh học cách dùng bút xong thì sẽ dạy nàng viết vài chữ khó.
Nhưng nếu bây giờ Lục Di Ninh muốn biết tên hắn viết như thế nào thì hắn cũng tình nguyện dạy.
Cầm bút chấm một ít mực nước, Tần Dục trực tiếp viết tên mình xuống mặt giấy trước mặt.
Tay phải của hắn tốt hơn tay trái rất nhiều, nhưng chữ viết lại không có được khí chất kiệt ngạo[2] giống tay trái, mà là hơi hướng khéo léo đưa đẩy.
[2] Kiệt ngạo: kiêu ngạo, cương quyết, bướng bỉnh
Lục Di Ninh nhìn Tần Dục không rời mắt, sau khi Tần Dục viết xong một lượt thì nói: "Ngươi viết thêm một lần nữa đi."
Tần Dục cười khẽ một tiếng rồi viết thêm một lần.
Lúc này Lục Di Ninh cầm lấy tay của Tần Dục, lại nói: "Viết thêm một lần nữa."
Tần Dục quả thực viết thêm một lần nữa, dưới sự yêu cầu không ngừng của Lục Di Ninh, hắn đã viết tên của mình tới mười mấy lần.
"Được rồi! Đến lượt ta viết!" Lục Di Ninh đột nhiên nói, kích động nhìn giấy bút trước mặt Tần Dục.
Tần Dục gật đầu, đưa bút lông trên tay mình cho Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh mới học viết chữ được một hai ngày, Tần Dục không trông mong nàng nhìn mấy lần đã có thể viết được tên mình, không ngờ khi Lục Di Ninh cầm lấy bút, ngồi ở trên ghế thì trông rất đoan chính.
Trông giống một người thường xuyên viết chữ... Trong lòng Tần Dục xuất hiện ý niệm như vậy, sau đó đột nhiên phát hiện động tác lúc này của Lục Di Ninh giống hệt động tác của hắn khi viết chữ.
Vương phi hắn đang bắt chước rập khuôn theo động tác của hắn. Tần Dục cười theo bản năng, sau đó liền nhìn thấy Lục Di Ninh cầm bút, rành mạch lưu loát viết lên giấy trắng hai chữ "Tần Dục".
Hai chữ này còn giống chữ lúc nãy của Tần Dục y hệt!
Tần Dục kinh ngạc nhìn Lục Di Ninh, hắn thật sự không ngờ Lục Di Ninh có thể lập tức viết được tên mình, còn có thể viết giống y hệt hắn.
Dù là chính hắn cũng nhìn không ra chữ Lục Di Ninh viết có gì khác so với chữ hắn.
"Ta viết rất dễ nhìn!" Lục Di Ninh có chút đắc ý nhìn Tần Dục, vừa rồi lúc Tần Dục viết, nàng đã nhìn rõ ràng thấu đáo lực tay của Tần Dục thế nào, sau đó liền bắt chước rập khuôn theo động tác đó, viết ra tên của Tần Dục.
"Là rất đẹp mới đúng, Di Ninh thật thông minh." Tần Dục khích lệ, lúc trước hắn còn tưởng nếu muốn Lục Di Ninh luyện viết chữ giỏi thì rất khó, không ngờ trong chớp mắt nàng đã cho hắn một kinh hỉ như vậy.
Lục Di Ninh bắt chước rập khuôn theo động tác của hắn, nhưng Tần Dục không cảm thấy điều này có vấn đề gì, lúc bắt đầu luyện viết chữ ai cũng bắt chước theo người khác, Lục Di Ninh có thể viết lại chữ của hắn thì quả thực là chuyện tốt.
Đang hưng phấn nên Tần Dục dứt khoát dạy Lục Di Ninh luyện chữ thêm nửa canh giờ nữa.
Đảo mắt một cái mùa hạ đã qua nửa tháng, thời tiết càng ngày càng nóng.
Lục Di Ninh đã biết viết rất nhiều chữ, còn chuyện Vĩnh Thành Đế muốn tìm Thái Bình đạo nhân vẫn chưa có chút manh mối nào, ngược lại số người trong Kinh thành biết đến Thái Bình đạo nhân càng lúc càng nhiều, những tiên sinh diễn thuyết thư [3] luôn nói về Thái Bình đạo nhân.
[3] tiên sinh diễn thuyết thư: người diễn thuyết, kể lại các loại kí khúc như bình thư, bình thoại. (thường ở trong các trà lâu.)
Mà trong những ngày này, đột nhiên có người cưỡi ngựa vội vàng chạy vào Kinh thành.
Những người này tự cưỡi ngựa vào, trông rất phong trần mệt mỏi, nhưng hai mắt lại tỏa sáng, tinh thần vô cùng tốt.
"Cấp báo từ tám trăm dặm! Cấp báo từ tám trăm dặm!" Người cầm đầu hô khàn cổ họng, chạy thẳng một đường vào Kinh thành.
Xuất hiện tin khẩn cấp từ tám trăm dặm, dĩ nhiên Vĩnh Thành Đế muốn đích thân tiếp kiến, không bao lâu sau mấy tên binh lính mặt xám mày tro đã xuất hiện trước mặt Vĩnh Thành Đế.
Mấy tên binh lính đều bị phơi nắng đen thui, phỏng chừng đã cực kỳ mỏi mệt, nhưng đôi mắt lại tỏa sáng kỳ lạ, bọn họ vừa nhìn thấy Vĩnh Thành Đế đã quỳ xuống: "Bệ hạ! Tây Ninh đại thắng! Lý tướng quân bắt được mấy ngàn người Nhung!"
Người Nhung vẫn luôn là hiểm họa tiềm ẩn của Đại Tần, nghe thấy Tây Ninh đại thắng thì Vĩnh Thành Đế hưng phấn đứng dậy, nhưng cũng nhanh chóng nhớ tới câu thơ thứ hai trong bài thơ kia "Tây Ninh truyền tin vui, điềm lành to lớn đến".
Tây Ninh quả thực đã truyền tin vui đến.
Đây không phải là lời tiên đoán lúc trước của Thái Bình đạo nhân sao, bởi vì trận đánh này đến bất thình lình, hơn nữa sau khi đã vào hạ mới khai chiến, nên mới thắng trận đã lập tức truyền tin cấp báo từ tám trăm dặm về đây.
Thái Bình đạo nhân kia thật thần kỳ!
Giống như những gì Tần Dục biết, Vĩnh Thành Đế vẫn phong thưởng cho Lý Sùng An giống như lúc trước, nhưng Kinh thành không rơi vào trạng thái vui mừng điên loạn giống như khi đó.
Đối với việc này, Tần Dục rất vừa lòng, hắn cũng cảm thấy hiện tại không có gì đáng để vui mừng, có thời gian rảnh rỗi để vui mừng thì không bằng dành nhiều thời gian để suy nghĩ một chút cho tương lai.
"Vậy Thái Bình đạo nhân kia thật sự lợi hại!"
"Nghe nói trong cung có Thanh Vân đạo trưởng, không biết rốt cuộc giữa Thanh Vân đạo trưởng và Thái Bình đạo nhân ai lợi hại hơn ai."
"Đương nhiên là Thái Bình đạo nhân rồi, Thanh Vân đạo trưởng cũng không biết trước được tương lai."
"Thái Bình đạo nhân nói Trung Nguyên sẽ xảy ra hạn hán, các ngươi nói xem rốt cục có thật hay không?"
...
Người dân cứ ngươi một câu ta một câu nghị luận, mà người ở Kinh thành đang đàm luận về nạn hạn hán ở Trung Nguyên bao nhiêu thì người ở Trung Nguyên lại hoàn toàn không cảm thấy gì bấy nhiêu.
Tất nhiên họ cũng biết chuyện, nhưng cảm thấy chỉ là hạn hán mà thôi, dân chúng sống lâu ở Trung Nguyên có ai chưa từng thấy qua hạn hán? Mặc dù biết nhưng bọn họ không muốn xa xứ, ngược lại còn ra sức chuẩn bị đối phó.
Beta: Nhược Vy
Có lẽ Thái Bình đạo nhân thật sự là cao nhân, nhưng điều này lại khiến tâm trạng Vĩnh Thành Đế trở nên kém hơn.
Cao nhân này không những không nguyện trung thành với ông giống Thanh Vân đạo trưởng, ngược lại còn giấu ông làm ra loại chuyện có khả năng nhiễu loạn dân tâm như vậy, quả thực đáng giận.
Dù tương lai thật sự có hạn hán thì Thái Bình đạo nhân không thể đến tìm ông, âm thầm báo việc này cho ông biết sao? Vì sao phải làm lớn chuyện như vậy?
Vĩnh Thành Đế không hề nghĩ ngợi đã hạ lệnh cho người đi tìm vị Thái Bình đạo nhân kia.
Rất nhiều giấy truy tìm được trải rộng khắp Kinh thành chỉ trong một đêm, ông không tin mình không tìm thấy tung tích của Thái Bình đạo nhân!
Cấm vệ quân lệnh cho sai dịch [1] của nha môn trong Kinh thành đi tìm Thái Bình đạo nhân, nhưng bọn họ không tìm thấy manh mối gì.
[1]sai dịch: nhóm người chuyên đi truy nã, bắt người cho nha môn.
Không ai biết mấy bài thơ kia do người nào in ấn, còn về phần phân phát... Bọn họ tìm được vài người lúc trước đi khắp nơi để phân phát bài thơ này, nhưng những người đó đều chỉ nhận tiền làm việc hoặc bị nắm thóp nên không thể không làm.
Điều khiến người khác không thể nói nổi là bọn họ cũng không biết người đưa tiền, hay nắm thóp mình là ai.
Đương nhiên Thọ Hỉ biết được động tĩnh bên ngoài, nhưng biết rồi thì lại chỉ cười trừ mà thôi, Đoan vương có mạng lưới tình báo riêng của mình, thông qua mạng lưới này tìm vài tên lưu manh trong Kinh thành giúp hắn làm việc, thật sự không có gì đơn giản hơn.
Bên ngoài huyên náo rất lớn, nhiều người đều hiếu kỳ về Thái Bình đạo nhân, mà lúc này, Tần Dục lại đang nói chuyện với vài thợ thủ công.
Lúc trước hắn có tìm mấy người thợ thủ công về để khắc những chữ đơn riêng lẻ, tìm những chữ hắn cần rồi dán lại với nhau để in thành một bài thơ, nhưng vì dụng cụ dùng để dán không được chọn kỹ càng, sau khi dán thì không thể nào tách ra được nữa, cố gắng tách nó ra thì sẽ chỉ làm những chữ khắc đó bị hư, còn hao phí cả công sức.
Nếu thay đổi kỹ thuật in ấn thì có thể giảm bớt chi phí hao tổn nhưng cũng không thấp hơn bao nhiêu, tất nhiên Tần Dục không mong muốn điều này nên hắn muốn bàn bạc kỹ với mấy người thợ thủ công kia.
Trương lão là một thợ thủ công bình thường, chỉ có thể khắc được những chữ đơn nên chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ có thể bái kiến một vị Vương gia.
Ông nhìn Tần Dục, kích động không nói nên lời, đôi bàn tay đầy vết xước chạm khắc, thậm chí ngón tay nắm quần áo của mình còn khẽ run.
"Ngươi là Trương Đại Dân?" Tần Dục hỏi.
"Dạ dạ." Trương lão lập tức đáp, liên tục gật đầu.
"Nếu kĩ thuật in ấn này có thể cải tiến thì nó sẽ mang lại lợi ích cho quốc gia và người dân, đến lúc đó chắc chắn bổn vương sẽ nhớ công của ngươi." Tần Dục nói: "Sau này ngươi cần gì thì cứ việc nói với quản gia."
"Tạ Vương gia." Trương Đại Dân và nhi tử, đồ đệ liên tục dập đầu đến nỗi trán cũng thâm tím.
Tần Dục không nói gì nữa, nhìn ông ấy rồi dặn dò quản gia sau này mỗi ngày đều cho họ một món ăn mặn, may cho bọn họ mấy bộ đồ rồi rời đi.
Hiện tại vừa mới bắt đầu nghiên cứu, không cần thiết phải ban thưởng cho họ, nhưng nếu để cho họ sống thoải mái một chút thì bọn họ sẽ làm việc tận tâm tận lực.
Lúc Tần Dục rời đi thì còn mang theo một vài bản chữ khắc.
Gần đây hắn đang dạy Lục Di Ninh đọc sách nhận mặt chữ nên mới mang vài chữ khắc về, coi nó như một con dấu để cho Lục Di Ninh chơi, như vậy có thể khiến Lục Di Ninh học nhanh hơn.
Lúc Tần Dục đến thư phòng thì Lục Di Ninh đang viết hai ba chữ đơn giản nhất.
Nàng vừa học viết chữ, viết cũng không tốt lắm, nhưng ít nhất vẫn ra hình dạng... Tần Dục cũng không trông mong nàng trở thành một bậc thầy thư pháp, chỉ muốn nàng có thể nhận mặt chữ, như vậy hắn đã rất vừa lòng rồi.
"Tần Dục Tần Dục, ngươi xem ta viết thế nào?" Lục Di Ninh mở to hai mắt, đầy chờ mong nhìn Tần Dục, hi vọng có thể được Tần Dục khích lệ.
"Không tệ." Tần Dục cười sờ đầu Lục Di Ninh, Vương phi của hắn không ngốc chút nào, ngược lại còn rất thông minh, nếu nàng muốn học thì dù là cái gì cũng đều học rất nhanh, điều này khiến người phụ trách chỉ bảo nàng như Tần Dục cảm thấy có thành tựu.
Đương nhiên, dù là nói chuyện hay viết chữ thì cho tới bây giờ Lục Di Ninh chỉ thể hiện hết ra khi ở trước mặt hắn, còn ở bên ngoài thì nàng vẫn đề phòng với thế gian này như cũ, không muốn nói chuyện với người khác.
Lục Di Ninh như vậy thật ra cũng không tốt lắm, chỉ khi nàng hòa nhập được với thế gian này mới có thể sống tốt, nhưng nhìn Lục Di Ninh ỷ lại vào mình như vậy, trong lòng Tần Dục có ý nghĩ tư lợi riêng, không muốn chỉ dẫn Lục Di Ninh mở rộng cửa lòng với người khác nữa.
Bây giờ hài tử này còn rất đơn thuần, mặc dù muốn để nàng quen biết một vài người, nhưng vẫn nên chờ đến sau này rồi hẵng nói đi.
Nghĩ như vậy nên Tần Dục nhanh chóng bỏ chuyện này qua một bên, tiếp tục dạy Lục Di Ninh nhận biết vài mặt chữ đơn giản.
Tần Dục đọc một câu, Lục Di Ninh liền đọc theo một câu, hai người nhanh chóng đọc được một trăm chữ, đọc xong thì Tần Dục lại giải thích tỉ mỉ từng chữ một, sau đó lại cùng Lục Di Ninh đọc thêm vài lần.
Một người dạy một người học, thoáng chốc đã qua nửa canh giờ, Tần Dục đang muốn kết thúc buổi học hôm nay thì Lục Di Ninh đột nhiên nói: "Tần Dục... Chữ này viết thế nào?"
"Nàng muốn học viết tên của ta?" Tần Dục cười hỏi, sau đó lấy một tờ giấy đến: "Ta viết cho nàng xem."
Mấy ngày nay Tần Dục đã dạy Lục Di Ninh nhận biết một vài chữ, nhưng về phần viết thì chỉ giới hạn trong ba bốn chữ thôi, tính đợi Lục Di Ninh học cách dùng bút xong thì sẽ dạy nàng viết vài chữ khó.
Nhưng nếu bây giờ Lục Di Ninh muốn biết tên hắn viết như thế nào thì hắn cũng tình nguyện dạy.
Cầm bút chấm một ít mực nước, Tần Dục trực tiếp viết tên mình xuống mặt giấy trước mặt.
Tay phải của hắn tốt hơn tay trái rất nhiều, nhưng chữ viết lại không có được khí chất kiệt ngạo[2] giống tay trái, mà là hơi hướng khéo léo đưa đẩy.
[2] Kiệt ngạo: kiêu ngạo, cương quyết, bướng bỉnh
Lục Di Ninh nhìn Tần Dục không rời mắt, sau khi Tần Dục viết xong một lượt thì nói: "Ngươi viết thêm một lần nữa đi."
Tần Dục cười khẽ một tiếng rồi viết thêm một lần.
Lúc này Lục Di Ninh cầm lấy tay của Tần Dục, lại nói: "Viết thêm một lần nữa."
Tần Dục quả thực viết thêm một lần nữa, dưới sự yêu cầu không ngừng của Lục Di Ninh, hắn đã viết tên của mình tới mười mấy lần.
"Được rồi! Đến lượt ta viết!" Lục Di Ninh đột nhiên nói, kích động nhìn giấy bút trước mặt Tần Dục.
Tần Dục gật đầu, đưa bút lông trên tay mình cho Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh mới học viết chữ được một hai ngày, Tần Dục không trông mong nàng nhìn mấy lần đã có thể viết được tên mình, không ngờ khi Lục Di Ninh cầm lấy bút, ngồi ở trên ghế thì trông rất đoan chính.
Trông giống một người thường xuyên viết chữ... Trong lòng Tần Dục xuất hiện ý niệm như vậy, sau đó đột nhiên phát hiện động tác lúc này của Lục Di Ninh giống hệt động tác của hắn khi viết chữ.
Vương phi hắn đang bắt chước rập khuôn theo động tác của hắn. Tần Dục cười theo bản năng, sau đó liền nhìn thấy Lục Di Ninh cầm bút, rành mạch lưu loát viết lên giấy trắng hai chữ "Tần Dục".
Hai chữ này còn giống chữ lúc nãy của Tần Dục y hệt!
Tần Dục kinh ngạc nhìn Lục Di Ninh, hắn thật sự không ngờ Lục Di Ninh có thể lập tức viết được tên mình, còn có thể viết giống y hệt hắn.
Dù là chính hắn cũng nhìn không ra chữ Lục Di Ninh viết có gì khác so với chữ hắn.
"Ta viết rất dễ nhìn!" Lục Di Ninh có chút đắc ý nhìn Tần Dục, vừa rồi lúc Tần Dục viết, nàng đã nhìn rõ ràng thấu đáo lực tay của Tần Dục thế nào, sau đó liền bắt chước rập khuôn theo động tác đó, viết ra tên của Tần Dục.
"Là rất đẹp mới đúng, Di Ninh thật thông minh." Tần Dục khích lệ, lúc trước hắn còn tưởng nếu muốn Lục Di Ninh luyện viết chữ giỏi thì rất khó, không ngờ trong chớp mắt nàng đã cho hắn một kinh hỉ như vậy.
Lục Di Ninh bắt chước rập khuôn theo động tác của hắn, nhưng Tần Dục không cảm thấy điều này có vấn đề gì, lúc bắt đầu luyện viết chữ ai cũng bắt chước theo người khác, Lục Di Ninh có thể viết lại chữ của hắn thì quả thực là chuyện tốt.
Đang hưng phấn nên Tần Dục dứt khoát dạy Lục Di Ninh luyện chữ thêm nửa canh giờ nữa.
Đảo mắt một cái mùa hạ đã qua nửa tháng, thời tiết càng ngày càng nóng.
Lục Di Ninh đã biết viết rất nhiều chữ, còn chuyện Vĩnh Thành Đế muốn tìm Thái Bình đạo nhân vẫn chưa có chút manh mối nào, ngược lại số người trong Kinh thành biết đến Thái Bình đạo nhân càng lúc càng nhiều, những tiên sinh diễn thuyết thư [3] luôn nói về Thái Bình đạo nhân.
[3] tiên sinh diễn thuyết thư: người diễn thuyết, kể lại các loại kí khúc như bình thư, bình thoại. (thường ở trong các trà lâu.)
Mà trong những ngày này, đột nhiên có người cưỡi ngựa vội vàng chạy vào Kinh thành.
Những người này tự cưỡi ngựa vào, trông rất phong trần mệt mỏi, nhưng hai mắt lại tỏa sáng, tinh thần vô cùng tốt.
"Cấp báo từ tám trăm dặm! Cấp báo từ tám trăm dặm!" Người cầm đầu hô khàn cổ họng, chạy thẳng một đường vào Kinh thành.
Xuất hiện tin khẩn cấp từ tám trăm dặm, dĩ nhiên Vĩnh Thành Đế muốn đích thân tiếp kiến, không bao lâu sau mấy tên binh lính mặt xám mày tro đã xuất hiện trước mặt Vĩnh Thành Đế.
Mấy tên binh lính đều bị phơi nắng đen thui, phỏng chừng đã cực kỳ mỏi mệt, nhưng đôi mắt lại tỏa sáng kỳ lạ, bọn họ vừa nhìn thấy Vĩnh Thành Đế đã quỳ xuống: "Bệ hạ! Tây Ninh đại thắng! Lý tướng quân bắt được mấy ngàn người Nhung!"
Người Nhung vẫn luôn là hiểm họa tiềm ẩn của Đại Tần, nghe thấy Tây Ninh đại thắng thì Vĩnh Thành Đế hưng phấn đứng dậy, nhưng cũng nhanh chóng nhớ tới câu thơ thứ hai trong bài thơ kia "Tây Ninh truyền tin vui, điềm lành to lớn đến".
Tây Ninh quả thực đã truyền tin vui đến.
Đây không phải là lời tiên đoán lúc trước của Thái Bình đạo nhân sao, bởi vì trận đánh này đến bất thình lình, hơn nữa sau khi đã vào hạ mới khai chiến, nên mới thắng trận đã lập tức truyền tin cấp báo từ tám trăm dặm về đây.
Thái Bình đạo nhân kia thật thần kỳ!
Giống như những gì Tần Dục biết, Vĩnh Thành Đế vẫn phong thưởng cho Lý Sùng An giống như lúc trước, nhưng Kinh thành không rơi vào trạng thái vui mừng điên loạn giống như khi đó.
Đối với việc này, Tần Dục rất vừa lòng, hắn cũng cảm thấy hiện tại không có gì đáng để vui mừng, có thời gian rảnh rỗi để vui mừng thì không bằng dành nhiều thời gian để suy nghĩ một chút cho tương lai.
"Vậy Thái Bình đạo nhân kia thật sự lợi hại!"
"Nghe nói trong cung có Thanh Vân đạo trưởng, không biết rốt cuộc giữa Thanh Vân đạo trưởng và Thái Bình đạo nhân ai lợi hại hơn ai."
"Đương nhiên là Thái Bình đạo nhân rồi, Thanh Vân đạo trưởng cũng không biết trước được tương lai."
"Thái Bình đạo nhân nói Trung Nguyên sẽ xảy ra hạn hán, các ngươi nói xem rốt cục có thật hay không?"
...
Người dân cứ ngươi một câu ta một câu nghị luận, mà người ở Kinh thành đang đàm luận về nạn hạn hán ở Trung Nguyên bao nhiêu thì người ở Trung Nguyên lại hoàn toàn không cảm thấy gì bấy nhiêu.
Tất nhiên họ cũng biết chuyện, nhưng cảm thấy chỉ là hạn hán mà thôi, dân chúng sống lâu ở Trung Nguyên có ai chưa từng thấy qua hạn hán? Mặc dù biết nhưng bọn họ không muốn xa xứ, ngược lại còn ra sức chuẩn bị đối phó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.