Độc Sủng: Sự Dịu Dàng Sưởi Ấm Tim Em
Chương 21: Nhớ em đến phát điên
An Bông
09/08/2023
Ra khỏi cửa sân bay Yên Hoa ngạc nhiên khi thấy nhiều phóng viên đang đợi ở ngoài, không có tâm trạng để ý đến chuyện của họ cô vội vã thoát khỏi
vòng vây.
- Taxi
Bắt xe về nhà, lúc xe chuẩn bị lăn bánh chợt trong đám đông Yên Hoa thấy bóng dáng quen thuộc của anh đang được vệ sĩ hộ tống ra xe. Phóng viên cứ liên tục chụp ảnh, phỏng vấn Lục Quân cùng cô minh tinh đang đi cạnh.
Thanh Tú khoác tay anh đầy hạnh phúc, nhìn hai người họ như cặp đôi đang hẹn hò.
Bóng dáng anh dần khuất đi, mắt Yên Hoa cứ lưu luyến nhìn lại. Đã được gần một tháng kể từ khi cô không từ mà biệt trở về nhà.
.....
- Haiz bọn phóng viên đúng là phiền phức mà....Lục Quân à chúng ta có phải nên về nhà nghỉ ngơi....
Nũng nịu bên tai anh, Thanh Tú ấp úng giả vờ ngại ngùng. Mùi nước hoa nồng nặc tỏa ra trên người cô làm Lục Quân khó chịu nhăn mặt đẩy mạnh người con gái bên cạnh.
Bị Lục Quân hất ra Thanh Tú tỏ vẻ yếu đuối nhìn anh.
- Xuống xe hết.
Tức giận nói lớn, tài xế đang lái xe nghe thế xanh mặt thắng gấp. Mọi người lần lượt bị đuổi xuống xe Lục Quân điềm tĩnh ngồi vào ghế lái.
- Cậu và tài xế lên xe vệ sĩ đằng sau ngồi đi. Còn cô... đây là thù lao
Móc trong túi áo ra một chiếc thẻ, đang định vươn tay ra nhận chợt Lục Quân ném thẳng cái thẻ vào mặt Thanh Tú, khinh thường nhìn cô ta.
- Lục Quân nhưng...
- Xin lỗi nhưng tên của chủ tịch không để cho cô gọi tùy tiện như thế. Hành lý của cô đây... ở đây hơi khó bắt xe cô chịu khó tí nhé.
Đưa vali đồ cho Thanh Tú, Tống Thiên cùng tài xế lên xe rời đi.
Bị bỏ lại giữa đường Thanh Tú bực tức nhặt lấy chiếc thẻ , đây không phải thứ cô ta muốn, là diễn viên nổi tiếng nên tiền đối với cô ta chẳng là gì cả. Thứ cô ta cần là địa vị, là vị trí Lục phu nhân đang bỏ trống.
Mặc đồ gợi cảm, mát mẻ mục đích để câu dẫn Lục Quân thế mà bây giờ lại cô đứng đây tìm xe , không khác gì mấy hạng gái rẻ tiền.
.........
Chỉ mới gần một tháng không gặp Yên Hoa đã khiến đầu óc Lục Quân cảm thấy nhớ nhung hình bóng người con gái xinh đẹp ấy. Mặc dù đã cố tìm niềm vui khác để quên đi nhưng những điều ấy lại làm anh thấy nhớ hơn, nhớ đến phát điên.
Mong muốn được ôm Yên Hoa vào lòng khi gặp lại, Lục Quân nhấn ga hết tốc độ về hướng làng chài.
Cứ ngỡ bản thân sẽ tạo bất ngờ cho cô, ai ngờ đâu cô lại dành bất ngờ lớn hơn cho anh. Qua cửa kính xe người đàn ông lịch lãm nghiến răng ken két nhìn cô gái mình thương nhớ đang vui đùa cùng người con trai khác.
- Cảm ơn cậu đã đưa tôi về, Trần Đình .
- Không có gì đâu ! Có chuyện gì cần giúp cứ nói với tớ.
Nụ cười xinh xắn xuất hiện trên môi Yên Hoa khi nói chuyện với Trần Đình càng khiến sắc mặt người trong xe tối hơn, chưa bao giờ hắn thấy nụ cười đó của cô khi nói cùng hắn. Điều này làm hắn trở nên tức giận hơn.
Ngồi trầm tư trong xe, đợi đến khi đèn nhà Yên Hoa tắt lúc này Lục Quân mới bắt đầu những suy tính trong lòng.
Sau khi dùng bữa tối, ba và bà trở về phòng nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi. Về phần Yên Hoa, đem theo tâm tư rối bời trở về cô đi tắm trước khi lên giường.
- Sao... sao anh lại ở đây ?
Từ phòng tắm đi ra, hốt hoảng cùng ngơ ngác nhìn người đàn ông ngồi trước mặt.
- Lớn tiếng thế không sợ người nhà em nghe à !
Tự nhiên đi lại trong phòng cô, ngấm nghía những đồ vật trang trí.
- Đừng nói với tôi...
- Đúng thế
Thấy cửa sổ mở Yên Hoa suy đoán hỏi người trước mắt.
Lo sợ cô lùi về phía cửa, ý định bỏ chạy nhưng lại bị anh tóm gọn vào vòng tay lớn. Mùi hương quen thuộc làm Lục Quân thấy dễ chịu , ngả đầu vào vai cô.
- Định làm gì thế ? Không sợ tôi nói chuyện của chúng ta à !
Do chuẩn bị đi ngủ nên Yên Hoa chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng không hề che chắn vùng đồi núi , lợi dụng điều ấy người đàn ông thuận lợi mà chiếm lấy tiện nghi.
- Anh muốn gì hả ? Tôi nghĩ chúng ta không còn liên quan gì nữa rồi chứ ?
- Chỉ có em nghĩ thế, tôi đâu có nói.
- Mau buông ra
Vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh trong vô vọng, do bà ở phòng cạnh nên Yên Hoa không đám to tiếng, sợ bị bà phát hiện.
Sự chống cự làm Lục Quân thấy thích thú, càng siết chặt lấy người con gái nhỏ trong lòng, làm cô càng thêm khó chịu.
- Không hiểu sao tôi lại nhớ em đến phát điên lên
- Hả ???
Nghe anh nói như thế, cô ngạc nhiên. Vừa mới khi nãy còn dìu dắt cô gái khác ở sân bay thế mà giờ lại đến tìm cô nói thương nhớ. Chua xót trong lòng Yên Hoa cười nhạt, nước mắt lại lần nữa không tự chủ rơi xuống tay anh.
Cảm nhận được người con gái trong lòng đang khóc, anh từ từ buông lỏng cô, ánh mắt ân cần nhìn
- Em lại khóc nữa rồi ! Tôi đã làm gì sai ? Tôi nói thật mà !
Đẩy mạnh Lục Quân, cô lao về phía giường quấn lấy chăn quanh người không cho anh có cơ hội tiếp cận lần hai .
- Taxi
Bắt xe về nhà, lúc xe chuẩn bị lăn bánh chợt trong đám đông Yên Hoa thấy bóng dáng quen thuộc của anh đang được vệ sĩ hộ tống ra xe. Phóng viên cứ liên tục chụp ảnh, phỏng vấn Lục Quân cùng cô minh tinh đang đi cạnh.
Thanh Tú khoác tay anh đầy hạnh phúc, nhìn hai người họ như cặp đôi đang hẹn hò.
Bóng dáng anh dần khuất đi, mắt Yên Hoa cứ lưu luyến nhìn lại. Đã được gần một tháng kể từ khi cô không từ mà biệt trở về nhà.
.....
- Haiz bọn phóng viên đúng là phiền phức mà....Lục Quân à chúng ta có phải nên về nhà nghỉ ngơi....
Nũng nịu bên tai anh, Thanh Tú ấp úng giả vờ ngại ngùng. Mùi nước hoa nồng nặc tỏa ra trên người cô làm Lục Quân khó chịu nhăn mặt đẩy mạnh người con gái bên cạnh.
Bị Lục Quân hất ra Thanh Tú tỏ vẻ yếu đuối nhìn anh.
- Xuống xe hết.
Tức giận nói lớn, tài xế đang lái xe nghe thế xanh mặt thắng gấp. Mọi người lần lượt bị đuổi xuống xe Lục Quân điềm tĩnh ngồi vào ghế lái.
- Cậu và tài xế lên xe vệ sĩ đằng sau ngồi đi. Còn cô... đây là thù lao
Móc trong túi áo ra một chiếc thẻ, đang định vươn tay ra nhận chợt Lục Quân ném thẳng cái thẻ vào mặt Thanh Tú, khinh thường nhìn cô ta.
- Lục Quân nhưng...
- Xin lỗi nhưng tên của chủ tịch không để cho cô gọi tùy tiện như thế. Hành lý của cô đây... ở đây hơi khó bắt xe cô chịu khó tí nhé.
Đưa vali đồ cho Thanh Tú, Tống Thiên cùng tài xế lên xe rời đi.
Bị bỏ lại giữa đường Thanh Tú bực tức nhặt lấy chiếc thẻ , đây không phải thứ cô ta muốn, là diễn viên nổi tiếng nên tiền đối với cô ta chẳng là gì cả. Thứ cô ta cần là địa vị, là vị trí Lục phu nhân đang bỏ trống.
Mặc đồ gợi cảm, mát mẻ mục đích để câu dẫn Lục Quân thế mà bây giờ lại cô đứng đây tìm xe , không khác gì mấy hạng gái rẻ tiền.
.........
Chỉ mới gần một tháng không gặp Yên Hoa đã khiến đầu óc Lục Quân cảm thấy nhớ nhung hình bóng người con gái xinh đẹp ấy. Mặc dù đã cố tìm niềm vui khác để quên đi nhưng những điều ấy lại làm anh thấy nhớ hơn, nhớ đến phát điên.
Mong muốn được ôm Yên Hoa vào lòng khi gặp lại, Lục Quân nhấn ga hết tốc độ về hướng làng chài.
Cứ ngỡ bản thân sẽ tạo bất ngờ cho cô, ai ngờ đâu cô lại dành bất ngờ lớn hơn cho anh. Qua cửa kính xe người đàn ông lịch lãm nghiến răng ken két nhìn cô gái mình thương nhớ đang vui đùa cùng người con trai khác.
- Cảm ơn cậu đã đưa tôi về, Trần Đình .
- Không có gì đâu ! Có chuyện gì cần giúp cứ nói với tớ.
Nụ cười xinh xắn xuất hiện trên môi Yên Hoa khi nói chuyện với Trần Đình càng khiến sắc mặt người trong xe tối hơn, chưa bao giờ hắn thấy nụ cười đó của cô khi nói cùng hắn. Điều này làm hắn trở nên tức giận hơn.
Ngồi trầm tư trong xe, đợi đến khi đèn nhà Yên Hoa tắt lúc này Lục Quân mới bắt đầu những suy tính trong lòng.
Sau khi dùng bữa tối, ba và bà trở về phòng nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi. Về phần Yên Hoa, đem theo tâm tư rối bời trở về cô đi tắm trước khi lên giường.
- Sao... sao anh lại ở đây ?
Từ phòng tắm đi ra, hốt hoảng cùng ngơ ngác nhìn người đàn ông ngồi trước mặt.
- Lớn tiếng thế không sợ người nhà em nghe à !
Tự nhiên đi lại trong phòng cô, ngấm nghía những đồ vật trang trí.
- Đừng nói với tôi...
- Đúng thế
Thấy cửa sổ mở Yên Hoa suy đoán hỏi người trước mắt.
Lo sợ cô lùi về phía cửa, ý định bỏ chạy nhưng lại bị anh tóm gọn vào vòng tay lớn. Mùi hương quen thuộc làm Lục Quân thấy dễ chịu , ngả đầu vào vai cô.
- Định làm gì thế ? Không sợ tôi nói chuyện của chúng ta à !
Do chuẩn bị đi ngủ nên Yên Hoa chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng không hề che chắn vùng đồi núi , lợi dụng điều ấy người đàn ông thuận lợi mà chiếm lấy tiện nghi.
- Anh muốn gì hả ? Tôi nghĩ chúng ta không còn liên quan gì nữa rồi chứ ?
- Chỉ có em nghĩ thế, tôi đâu có nói.
- Mau buông ra
Vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh trong vô vọng, do bà ở phòng cạnh nên Yên Hoa không đám to tiếng, sợ bị bà phát hiện.
Sự chống cự làm Lục Quân thấy thích thú, càng siết chặt lấy người con gái nhỏ trong lòng, làm cô càng thêm khó chịu.
- Không hiểu sao tôi lại nhớ em đến phát điên lên
- Hả ???
Nghe anh nói như thế, cô ngạc nhiên. Vừa mới khi nãy còn dìu dắt cô gái khác ở sân bay thế mà giờ lại đến tìm cô nói thương nhớ. Chua xót trong lòng Yên Hoa cười nhạt, nước mắt lại lần nữa không tự chủ rơi xuống tay anh.
Cảm nhận được người con gái trong lòng đang khóc, anh từ từ buông lỏng cô, ánh mắt ân cần nhìn
- Em lại khóc nữa rồi ! Tôi đã làm gì sai ? Tôi nói thật mà !
Đẩy mạnh Lục Quân, cô lao về phía giường quấn lấy chăn quanh người không cho anh có cơ hội tiếp cận lần hai .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.