Chương 90: An ủi Cẩu tử
Thịnh thế thanh ca
01/11/2018
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: An Thục phi
Cao Thái hậu rõ ràng là không muốn quản, làm cho người trong điện sầu tới hỏng rồi.
"Quỳ đi, các ngươi muốn quỳ thì cứ quỳ đi, dù sao ai gia sẽ không làm chuyện khiến người ta chán ghét này đâu. Phiên Phiên, đi, cùng ai gia vào nội điện trò chuyện."
Cao Thái hậu căn bản không muốn lưu lại, trực tiếp kéo tay Tần Phiên Phiên đi vào nội điện, không để ý đến những phi tần quỳ đấy đất.
"Ai, mỗi lần trong cung đều phải nháo ra như vậy, Hoàng thượng chỉ có một, những người này lại muốn mưa móc đều dính, chẳng lẽ còn muốn chia làm ba ngàn phần? Dù cho chia làm ba ngàn phần, mỗi người một phần, các nàng cũng muốn nháo. Bởi vì căn bản các nàng muốn không phải mưa móc đều dính, mà là độc chiếm ân sủng của Hoàng thượng, để người Hoàng thượng sủng ái là chính các nàng. Thật là nằm mơ giữa ban ngày."
Cao Thái hậu trực tiếp trợn trắng mắt, thoạt nhìn là bộ dáng vô cùng khinh thường.
Lời này bà cũng có thể nói ra, tuy rằng Tần Phiên Phiên chính là nghĩ như vậy, nhưng lúc này nàng không có tự tin nói ra, ít nhất chờ đến lúc cưỡi trên đầu Nhị Cẩu tử lại nói.
"Tố Tuyết muốn rời cung, ngươi đi trò chuyện với nàng đi, coi như tiễn nó. Ai gia đi nằm." Cao Thái hậu vỗ vai nàng, khẽ thở dài một hơi.
Việc hôn nhân của Cao Tố Tuyết không thể lại kéo dài, hẳn là sau khi rời cung sẽ rất nhanh chóng định ra.
Lúc Tần Phiên Phiên đến trắc điện phía tây, Cao Tố Tuyết đang ghé vào trên bàn sách luyện chữ, chỉ là lòng nàng ta không tĩnh, từ chữ viết cũng có thể nhìn ra đang thất thần.
Nàng ta buông bút, duỗi tay vo giấy thành một cục rồi vứt bỏ, cả người đều lộ ra trạng thái tâm phù khí táo[1].
[1] Tâm phù khí táo (心浮气躁): trong lòng phiền muộn không yên.
"Nghĩ gì vậy?" Tần Phiên Phiên nhẹ giọng mở miệng.
Lúc này Cao Tố Tuyết mới chú ý tới nàng, cười cười tỏ vẻ xin lỗi với nàng, chẳng qua tươi cười mang theo vài phần ý vị chua xót.
"Trước khi tiến cung, nương ta thay ta chọn một cửa hôn sự, nhưng trong lòng ta có chấp niệm nên không muốn thỏa hiệp. Kết quả là hiện giờ phải xuất cung, chấp niệm của ta vẫn còn. Ngươi nói một chút con người của ta, vừa sinh ra chính là theo khuôn phép cũ, hình mẫu của một tiểu thư khuê các, lại có chấp niệm tại phương diện này, có phải rất kỳ quái hay không?" Cao Tố Tuyết không giấu nàng, rất là ưu sầu mà nói.
Tần Phiên Phiên duỗi tay vỗ tay nàng ta, sâu kín mà khẽ thở dài một hơi.
"Không có gì kỳ quái, thiếu nữ hoài xuân, trước kia lúc ta nằm trong ổ chăn trộm xem thoại bản luôn muốn làm nữ hiệp tự do tự tại, cuối cùng còn không phải vẫn tiến cung sao. Cuộc đời ngươi là do ngươi trải qua, không ai có thể bảo đảm gả cho ai thì nhất định sẽ sống tốt, ngươi thông minh như vậy, ta nghĩ tất cả đều nên do ngươi tự mình quyết định, tự mình trải qua cuộc sống này, mới có thể đưa ra kết luận."
Cao Tố Tuyết hơi giật mình, ngược lại gật đầu, ánh mắt vừa lưu chuyển, trên mặt lại lộ ra vài phần thần sắc giảo hoạt.
"Kỳ thật ta chính là không cam lòng, nương ta nói ta mang theo ngạo khí quý nữ thế gia, đi làm con dâu của chi thứ Lâm gia nhất định sẽ chịu không nổi. Nhưng ta không tin, hơn nữa ta cũng đã lựa chọn, ta đã xin hoàng biểu huynh ban thánh chỉ tứ hôn."
Tần Phiên Phiên chép miệng nói: "Mệnh số tốt chính là không giống nhau, ngươi có thánh chỉ tứ hôn, lúc thành thân dùng kiệu tám người khiêng nâng về. Thời điểm ta tiến cung, không những chỉ có áo xanh kiệu nhỏ, còn là nửa đêm giờ Tý bị người kéo dậy từ trên giường."
Cao Tố Tuyết bị nàng chọc cười, làm như nhớ tới cái gì, thấp giọng nói: "Ngươi thăng lên địa vị cao, con đường hậu cung này chỉ sợ càng ngày càng khó đi. Loại chuyện như buổi sáng hôm nay, về sau càng nhiều, ngươi phải có phòng bị."
Tần Phiên Phiên chẳng hề để ý mà phất tay: "Địa vị hiện giờ của ta đều dựa vào ân sủng của Hoàng thượng. Cho nên chỉ cần thịnh sủng này vẫn còn, các nàng không thể kéo ta xuống."
"Vậy nhưng thật ra đúng, ta có thể xin được thánh chỉ tứ hôn này còn có chút quan hệ sâu xa với ngươi." Cao Tố Tuyết gật đầu.
Tần Phiên Phiên khó hiểu mà nhìn nàng ta, việc này có liên quan gì tới nàng?
"Lúc trước ta đi Ngự Thiện phòng lấy điểm tâm kia, thay Long Càn cung đưa cho ngươi, cũng không phải ngự trù kêu ta đưa, mà là Hoàng biểu huynh nhờ ta làm. Hắn chỉ nói cho ngươi một kinh hỷ, lại không nói cho ta sự tình cụ thể, còn nói làm xong chuyện này, hắn đồng ý cho ta thánh chỉ tứ hôn." Cao Tố Tuyết không giấu nàng, hiển nhiên nàng ta cũng không biết cái Hoàng thượng chuẩn bị không phải kinh hỷ, mà là kinh hách vô cùng lớn.
Sắc mặt Tần Phiên Phiên thay đổi thất thường, Nhị Cẩu tử này thật là bản lĩnh cao cường.
Thì ra từ lúc bắt đầu Cao Tố Tuyết lôi kéo nàng đưa điểm tâm đã có bút tích của hắn, hắn thật đúng là sẽ tính kế.
Thời điểm Tần Phiên Phiên trở lại Thưởng Đào các, Tiêu Nghiêu đã ngồi trên ghế uống trà, trạng thái dương dương tự đắc kia giống như nơi này còn thoải mái hơn Long Càn cung.
"Tố Tuyết muốn xuất cung." Nàng trực tiếp nhắc tới Cao Tố Tuyết.
"Là trẫm bảo nàng ta nhanh rời đi, thánh chỉ tứ hôn cũng phải tới tay, cần hay không cần là chính nàng ta quyết định, còn ăn vạ trong cung làm gì? Trẫm không nuôi nữ nhân giúp người khác." Tiêu Nghiêu nhấp một ngụm trà, âm thanh lạnh lùng nói.
Tần Phiên Phiên bị lời này của hắn làm cho buồn cười, ngay sau đó lại lập tức khôi phục khuôn mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Chuyện điểm tâm ngài còn kéo Tố Tuyết liên lụy vào làm gì?"
Tiêu Nghiêu không chút để ý nói: "Để nàng ta cống hiến một phần sức lực cho sự hòa hảo giữa hai chúng ta, thêm một người chúc phúc là nhiều thêm một phần khả năng thành công. Huống hồ đây là chuyện thuận miệng nói ra, trẫm chỉ thiếu đưa thánh chỉ tứ hôn đến trong tay nàng ta."
Tần Phiên Phiên hoài nghi mà nhìn hắn, điểm tâm này trực tiếp để cung nữ Ngự Thiện phòng đưa lại đây là được rồi, còn nhất định phải thêm một Cao Tố Tuyết tiến vào, nhìn như thế nào cũng có vẻ thừa thãi.
Tiêu Nghiêu bị nàng nhìn đến ho nhẹ một tiếng, cuối cùng nói: "Được rồi, đúng là trẫm có dụng ý khác. Người nàng ta coi trọng chính là người lúc trước đính hôn với nàng. Làm nàng ta góp một tay, chẳng khác nào công tử Lâm gia kia góp một tay, hắn cũng chúc phúc cho chúng ta hòa hảo, cho nên nàng không cần có ý nghĩ khác."
Tần Phiên Phiên bị giải thích này của hắn làm cho vẻ mặt phát ngốc, nhíu mày nói: "Thần thiếp có thể có ý nghĩ gì? Loại sự tình này Hoàng thượng cũng không thể ba hoa chích choè, thần thiếp mới gặp qua hắn một lần, nào có ý nghĩ gì."
Nếu lời này bị người có tâm nghe được, vậy Tần Phiên Phiên phiền toái lớn, cũng mệt Tiêu Nghiêu có thể suy nghĩ sâu xa như vậy.
"Trẫm là phòng ngừa chuyện chưa xảy ra, nếu lỡ như nàng giẫm lên vết xe đổ, trẫm tìm ai kêu oan?" Tiêu Nghiêu nghiêng con mắt nhìn nàng, trả lời đúng lý hợp tình.
Tần Phiên Phiên mở to hai mắt nhìn hắn, vô cùng khó có thể lý giải nói: "Dẫm vào vết xe đổ của ai?"
Vấn đề này quá đáng nha, thì ra Nhị Cẩu tử không tin tưởng nàng như vậy? Tuy rằng trước kia nàng thường xuyên lừa hắn, nhưng ở phương diện nam nhân này nàng chưa bao giờ bừa bãi. Hậu cung này chỉ có một nam nhân chân chính là hắn, nàng cũng không thể thông đồng với ai khác.
Sao lại gây cho hắn ảo giác mình là nữ nhân lả lơi ong bướm?
"Ừ ừ ừ." Tiêu Nghiêu tặc lưỡi trả lời.
"Ừ Ừ Ừ là ai?"
Tiêu Nghiêu liếc nàng một cái, tựa như đang trách cứ nàng không có tâm hữu linh tê[2] với hắn, lại nói một lần: "Lỗi Ái Kiệt."
[2] Tâm hữu linh tê (心有灵犀): như tâm linh tương thông, ý nói thấu hiểu lẫn nhau.
Tần Phiên Phiên cảm thấy vô cùng ngứa tay, rất muốn giơ tay tát cho hắn một cái, tức giận nói: "Duỗi đầu lưỡi nói thẳng ra."
"Nhị tỷ nàng." Vẻ mặt Tiêu Nghiêu lạnh nhạt nói: "Trẫm nhất định phải nói rõ ràng như vậy sao? Nhị tỷ nàng tạo thành tổn thương với trẫm thế nào, không phải thiên hạ đều biết sao? Tuy nói không thể một gậy đánh nghiêng cả thuyền, nhưng nàng và nàng ta cùng là nữ nhân Tần gia, cùng ra từ một cửa, trẫm nào dám bảo đảm!"
Hắn nói, còn tự mình ấm ức trước, Tần Phiên Phiên chỉ cảm thấy cáu trong lòng, lại không cách nào phản bác.
Tần Kiêu hòa li với hắn, đi gả cho Cảnh vương, đây là sự thật không thể chối cãi.
"Vậy đi, ngài đều có lý." Nàng giơ tay đầu hàng, nói không lại hắn.
Tiêu Nghiêu nghe nàng đầu hàng, lập tức chớp mắt, cả người đều có vẻ thật vui mừng.
"Vậy nàng an ủi trẫm đi." Hắn ho nhẹ một tiếng, thu lại cảm xúc vui vẻ phấn chấn trên mặt, nhẹ giọng nói.
Tần Phiên Phiên khó hiểu nói: "An ủi như thế nào?"
"Chuyện nàng am hiểu nhất."
"A?" Tần Phiên Phiên phát ngốc, nàng am hiểu thì nhiều, hơi chút tự hỏi, nói: "Gấp hạc giấy?"
"Thứ đồ kia trên long án của trẫm bày mấy chục con rồi, không cần." Tiêu Nghiêu mãnh liệt ghét bỏ, hiển nhiên không phải thứ hắn muốn.
"Đó là cái gì? Ngài đều nói thần thiếp là tú ngoại tuệ trung[3], am hiểu nhiều thứ, ngài muốn thần thiếp nêu ra thì nói đến sáng mai cũng không nói xong, nói thẳng đi." Tần Phiên Phiên xua tay nói.
[3] tú ngoại tuệ trung (秀外慧中): vẻ ngoài xinh đẹp bên trong lại hiểu biết, thông minh.
"Hôn hôn, ôm ôm." Hắn lạnh mặt nói, nghiêm trang.
Tần Phiên Phiên nói một câu theo bản năng: "Nhấc lên cao?"
Tiêu Nghiêu sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Vậy ôm hôn và nhấc lên cao, đến đây đi."
Bỗng nhiên Tần Phiên Phiên muốn cười, nuông chiều Cẩu tử đến hư, mỗi ngày vuốt ve lông.
Nàng lập tức đứng dậy, Tiêu Nghiêu cũng đứng lên, hai người đứng đối diện nhau, hắn duỗi tay sửa sang lại vạt áo, thấy thế nào cũng vô cùng nghiêm túc, thật giống như sắp nhận thưởng.
Nam nhân cao hơn nàng một cái đầu, nàng nhón mũi chân cũng không đến, chỉ có thể vỗ bờ vai của hắn, ý bảo hắn thấp thân xuống.
Tiêu Nghiêu lập tức hiểu ý, trực tiếp ngồi xổm xuống, cứ như vậy ngước lên nhìn nàng.
Hắn ngồi xổm xuống ngoan như vậy, thật sự giống chó con bên đường chạy tới, Tần Phiên Phiên trực tiếp đưa tay xoa đầu hắn.
Tiêu Nghiêu trừng mắt nhìn nàng, chờ khi Tần Phiên Phiên định duỗi tay sờ hắn lần nữa, lại bị tay hắn bắt được.
"Đầu rồng không thể sờ, nhanh an ủi đi." Hắn trầm giọng nói.
Tần Phiên Phiên cười khẽ một tiếng, trước tiên hôn lên trán hắn, muốn giang hai tay ôm lấy hắn, kết quả hắn nhíu mày không vui, duỗi tay chỉ chỉ môi.
Chờ nàng làm theo chỉ điểm của hắn, hôn khắp mặt nam nhân xong, mới được cho phép tiến hành bước tiếp theo, nàng dang hai tay ôm lấy hắn, nhưng nâng lên cao thì nàng bất lực.
Khổ người Cẩu tử lớn như vậy, nàng thật sự không chống đỡ được.
Nhưng không nghĩ tới chính là, sau khi nàng ôm, muốn thu hồi tay, nách đã bị người bóp lấy.
Hắn không cần dùng sức mà bế nàng lên, hoàn thành nâng lên cao.
Tần Phiên Phiên cảm nhận được cánh tay hữu lực của Hoàng thượng, đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó cười không ngừng, cũng không biết đến tột cùng là ai đang an ủi ai.
...
Minh Quý phi đã nhiều ngày nôn nóng, tuổi nàng không còn trẻ, sau khi Nguyệt Quý phi bị đầy vào lãnh cung, trong lòng nàng càng hoảng loạn.
Mọi việc đều không có ai để thương lượng, nàng chỉ cần nhớ tới chính mình phải cô độc chết già trong cung như vậy liền sợ hãi đến cả đêm ngủ không yên.
Tuy Cao Thái hậu nói đúng, phi tần các nàng có vô số cung nhân hầu hạ, tùy tiện tìm một người nói chuyện phiếm mà giải sầu.
Nhưng giang sơn này sớm hay muộn đều phải thay đổi, nhìn sự tình trước mắt này, toàn bộ hậu cung, người duy nhất có thể sinh hài tử cho Hoàng thượng cũng chỉ có một mình Tần Phiên Phiên.
Chờ nhi tử của Tần Phiên Phiên làm Hoàng đế, những người các nàng đi đâu về đâu.
Lúc nàng về già lại không có quyền thế thì đến người chăm dưỡng cũng không có, chỉ sợ đến thái giám đi ngang qua đều có thể dẫm lên chân nàng.
Toàn bộ hậu cung đều không có hài tử, làm cho ý nghĩ nhận nuôi một đứa nhỏ của nàng cũng không thể.
Nếu Cao Thái hậu mặc kệ, nàng chỉ có thể mưu tính đường khác, nhưng bên phía Hoàng Thái hậu, nàng thật sự chưa từng suy xét qua.
Nếu Hoàng Thái hậu có biện pháp, cũng không đến mức để Chu Uyển ở tại Trữ Tú cung cho đến tận bây giờ, phục tuyển tú nữ đều đã qua bao lâu rồi, Chu Uyển còn không bằng Thái Hân, không những vẫn là một thân hoàn bích, đến cái phân vị cũng không có.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cân nhắc ra một chủ ý tương đối đáng tin cậy.
Trong Long Càn cung, Hoàng thượng đang gấp giấy cùng Tần Phiên Phiên, ngẫu nhiên nói mấy câu, thoạt nhìn không khí vô cùng hài hòa.
Trương Hiển Năng đứng ở ngoài điện, thu được bẩm báo của tiểu thái giám, thò đầu nhìn vào bên trong, tức khắc cảm thấy nội tâm vô cùng lo lắng.
"Aiz, những chủ tử này thật biết làm khó người khác, lúc Đào phi nương nương ở đây thì đừng tới làm mấy chuyện xấu chứ. Đào phi nương nương còn chưa nói gì, Hoàng thượng đã không vui trước rồi." Trương Hiển Năng thở dài một hơi.
Trên mặt tiểu thái giám truyền lời mang theo thần sắc vô cùng thấp thỏm, thấp giọng nói: "Vậy tiểu nhân đi nói một tiếng với người Minh Thược điện, Hoàng thượng tạm thời không rảnh?"
Trương Hiển Năng xua tay: "Chủ tử khác từ chối là xong, nhưng vị Minh Quý phi này có chuyện quan trọng, chỉ hy vọng thật sự giống như thông truyền, đừng đưa tin tức giả, thế là được rồi. Ngươi chờ ở đây, ta đi vào thông truyền một tiếng."
Hắn bước nhanh vào nội điện, hành lễ, không có sự phân phó của Hoàng thượng nên không dám nói thẳng.
Rốt cuộc Hoàng thượng đã ôm Đào phi vào trong ngực, hai người tay cầm tay gấp giấy, kỳ thật gấp thứ đồ chơi này, phỏng chừng Hoàng thượng căn bản không để bụng, hắn muốn chỉ là mỹ nhân trong ngực mà thôi.
"Chuyện gì?" Sau một lúc lâu Hoàng thượng mới chậm rãi mở miệng dò hỏi.
"Bên Minh Quý phi truyền lời tới, nói là nhị lão gia và nhị phu nhân Lâm gia tiến cung, nói là liên quan đến cửa hàng son phấn, có chuyện quan trọng bẩm báo. Mời ngài lập tức đi qua một chuyến." Trương Hiển Năng thấp giọng thông báo.
Tiêu Nghiêu nhíu mày, Tần Phiên Phiên cũng dừng động tác trên tay, Hoàng thượng biểu hiện như thế, khẳng định là muốn đi.
Vị Minh Quý phi này ít nhiều cũng thông minh, không phải chuyện lông gà vỏ tỏi.
"Trẫm đi một chuyến." Hắn duỗi tay vỗ sau lưng nàng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Mỗi hoàng tử đều có tiền riêng, hắn cũng không ngoại lệ, nhưng rốt cuộc chuyện này không công khai, cũng sẽ không mang lên mặt bàn.
Lâm gia là nhà mẹ đẻ hai vị thiếp thất của hắn, cha Nguyệt Quý phi cũng chính là Đại lão gia Lâm gia làm quan trong triều, cha Minh Quý phi chính là Nhị lão gia, quản lý phương diện làm ăn buôn bán của Lâm gia.
Đã tìm tới hậu cung chắc là chuyện rất trọng yếu, hắn cần phải đi một chuyến.
Hắn đi đến Minh Thược điện, cung nhân đồng loạt hành lễ với hắn, lại không ai đi vào thông truyền.
Tiêu Nghiêu không để ở trong lòng, chỉ bước nhanh đi vào.
"Hoàng thượng, mời vào nội điện." Một vị cung nữ hành lễ với hắn.
Tiêu Nghiêu nhíu mày, hắn cảm giác sự tình không đơn giản, nếu mình Lâm phu nhân tiến cung còn có thể ở trong nội điện, nhưng còn có Lâm lão gia, gặp nhau ở bên trong điện dường như có chút không ổn.
Beta: An Thục phi
Cao Thái hậu rõ ràng là không muốn quản, làm cho người trong điện sầu tới hỏng rồi.
"Quỳ đi, các ngươi muốn quỳ thì cứ quỳ đi, dù sao ai gia sẽ không làm chuyện khiến người ta chán ghét này đâu. Phiên Phiên, đi, cùng ai gia vào nội điện trò chuyện."
Cao Thái hậu căn bản không muốn lưu lại, trực tiếp kéo tay Tần Phiên Phiên đi vào nội điện, không để ý đến những phi tần quỳ đấy đất.
"Ai, mỗi lần trong cung đều phải nháo ra như vậy, Hoàng thượng chỉ có một, những người này lại muốn mưa móc đều dính, chẳng lẽ còn muốn chia làm ba ngàn phần? Dù cho chia làm ba ngàn phần, mỗi người một phần, các nàng cũng muốn nháo. Bởi vì căn bản các nàng muốn không phải mưa móc đều dính, mà là độc chiếm ân sủng của Hoàng thượng, để người Hoàng thượng sủng ái là chính các nàng. Thật là nằm mơ giữa ban ngày."
Cao Thái hậu trực tiếp trợn trắng mắt, thoạt nhìn là bộ dáng vô cùng khinh thường.
Lời này bà cũng có thể nói ra, tuy rằng Tần Phiên Phiên chính là nghĩ như vậy, nhưng lúc này nàng không có tự tin nói ra, ít nhất chờ đến lúc cưỡi trên đầu Nhị Cẩu tử lại nói.
"Tố Tuyết muốn rời cung, ngươi đi trò chuyện với nàng đi, coi như tiễn nó. Ai gia đi nằm." Cao Thái hậu vỗ vai nàng, khẽ thở dài một hơi.
Việc hôn nhân của Cao Tố Tuyết không thể lại kéo dài, hẳn là sau khi rời cung sẽ rất nhanh chóng định ra.
Lúc Tần Phiên Phiên đến trắc điện phía tây, Cao Tố Tuyết đang ghé vào trên bàn sách luyện chữ, chỉ là lòng nàng ta không tĩnh, từ chữ viết cũng có thể nhìn ra đang thất thần.
Nàng ta buông bút, duỗi tay vo giấy thành một cục rồi vứt bỏ, cả người đều lộ ra trạng thái tâm phù khí táo[1].
[1] Tâm phù khí táo (心浮气躁): trong lòng phiền muộn không yên.
"Nghĩ gì vậy?" Tần Phiên Phiên nhẹ giọng mở miệng.
Lúc này Cao Tố Tuyết mới chú ý tới nàng, cười cười tỏ vẻ xin lỗi với nàng, chẳng qua tươi cười mang theo vài phần ý vị chua xót.
"Trước khi tiến cung, nương ta thay ta chọn một cửa hôn sự, nhưng trong lòng ta có chấp niệm nên không muốn thỏa hiệp. Kết quả là hiện giờ phải xuất cung, chấp niệm của ta vẫn còn. Ngươi nói một chút con người của ta, vừa sinh ra chính là theo khuôn phép cũ, hình mẫu của một tiểu thư khuê các, lại có chấp niệm tại phương diện này, có phải rất kỳ quái hay không?" Cao Tố Tuyết không giấu nàng, rất là ưu sầu mà nói.
Tần Phiên Phiên duỗi tay vỗ tay nàng ta, sâu kín mà khẽ thở dài một hơi.
"Không có gì kỳ quái, thiếu nữ hoài xuân, trước kia lúc ta nằm trong ổ chăn trộm xem thoại bản luôn muốn làm nữ hiệp tự do tự tại, cuối cùng còn không phải vẫn tiến cung sao. Cuộc đời ngươi là do ngươi trải qua, không ai có thể bảo đảm gả cho ai thì nhất định sẽ sống tốt, ngươi thông minh như vậy, ta nghĩ tất cả đều nên do ngươi tự mình quyết định, tự mình trải qua cuộc sống này, mới có thể đưa ra kết luận."
Cao Tố Tuyết hơi giật mình, ngược lại gật đầu, ánh mắt vừa lưu chuyển, trên mặt lại lộ ra vài phần thần sắc giảo hoạt.
"Kỳ thật ta chính là không cam lòng, nương ta nói ta mang theo ngạo khí quý nữ thế gia, đi làm con dâu của chi thứ Lâm gia nhất định sẽ chịu không nổi. Nhưng ta không tin, hơn nữa ta cũng đã lựa chọn, ta đã xin hoàng biểu huynh ban thánh chỉ tứ hôn."
Tần Phiên Phiên chép miệng nói: "Mệnh số tốt chính là không giống nhau, ngươi có thánh chỉ tứ hôn, lúc thành thân dùng kiệu tám người khiêng nâng về. Thời điểm ta tiến cung, không những chỉ có áo xanh kiệu nhỏ, còn là nửa đêm giờ Tý bị người kéo dậy từ trên giường."
Cao Tố Tuyết bị nàng chọc cười, làm như nhớ tới cái gì, thấp giọng nói: "Ngươi thăng lên địa vị cao, con đường hậu cung này chỉ sợ càng ngày càng khó đi. Loại chuyện như buổi sáng hôm nay, về sau càng nhiều, ngươi phải có phòng bị."
Tần Phiên Phiên chẳng hề để ý mà phất tay: "Địa vị hiện giờ của ta đều dựa vào ân sủng của Hoàng thượng. Cho nên chỉ cần thịnh sủng này vẫn còn, các nàng không thể kéo ta xuống."
"Vậy nhưng thật ra đúng, ta có thể xin được thánh chỉ tứ hôn này còn có chút quan hệ sâu xa với ngươi." Cao Tố Tuyết gật đầu.
Tần Phiên Phiên khó hiểu mà nhìn nàng ta, việc này có liên quan gì tới nàng?
"Lúc trước ta đi Ngự Thiện phòng lấy điểm tâm kia, thay Long Càn cung đưa cho ngươi, cũng không phải ngự trù kêu ta đưa, mà là Hoàng biểu huynh nhờ ta làm. Hắn chỉ nói cho ngươi một kinh hỷ, lại không nói cho ta sự tình cụ thể, còn nói làm xong chuyện này, hắn đồng ý cho ta thánh chỉ tứ hôn." Cao Tố Tuyết không giấu nàng, hiển nhiên nàng ta cũng không biết cái Hoàng thượng chuẩn bị không phải kinh hỷ, mà là kinh hách vô cùng lớn.
Sắc mặt Tần Phiên Phiên thay đổi thất thường, Nhị Cẩu tử này thật là bản lĩnh cao cường.
Thì ra từ lúc bắt đầu Cao Tố Tuyết lôi kéo nàng đưa điểm tâm đã có bút tích của hắn, hắn thật đúng là sẽ tính kế.
Thời điểm Tần Phiên Phiên trở lại Thưởng Đào các, Tiêu Nghiêu đã ngồi trên ghế uống trà, trạng thái dương dương tự đắc kia giống như nơi này còn thoải mái hơn Long Càn cung.
"Tố Tuyết muốn xuất cung." Nàng trực tiếp nhắc tới Cao Tố Tuyết.
"Là trẫm bảo nàng ta nhanh rời đi, thánh chỉ tứ hôn cũng phải tới tay, cần hay không cần là chính nàng ta quyết định, còn ăn vạ trong cung làm gì? Trẫm không nuôi nữ nhân giúp người khác." Tiêu Nghiêu nhấp một ngụm trà, âm thanh lạnh lùng nói.
Tần Phiên Phiên bị lời này của hắn làm cho buồn cười, ngay sau đó lại lập tức khôi phục khuôn mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Chuyện điểm tâm ngài còn kéo Tố Tuyết liên lụy vào làm gì?"
Tiêu Nghiêu không chút để ý nói: "Để nàng ta cống hiến một phần sức lực cho sự hòa hảo giữa hai chúng ta, thêm một người chúc phúc là nhiều thêm một phần khả năng thành công. Huống hồ đây là chuyện thuận miệng nói ra, trẫm chỉ thiếu đưa thánh chỉ tứ hôn đến trong tay nàng ta."
Tần Phiên Phiên hoài nghi mà nhìn hắn, điểm tâm này trực tiếp để cung nữ Ngự Thiện phòng đưa lại đây là được rồi, còn nhất định phải thêm một Cao Tố Tuyết tiến vào, nhìn như thế nào cũng có vẻ thừa thãi.
Tiêu Nghiêu bị nàng nhìn đến ho nhẹ một tiếng, cuối cùng nói: "Được rồi, đúng là trẫm có dụng ý khác. Người nàng ta coi trọng chính là người lúc trước đính hôn với nàng. Làm nàng ta góp một tay, chẳng khác nào công tử Lâm gia kia góp một tay, hắn cũng chúc phúc cho chúng ta hòa hảo, cho nên nàng không cần có ý nghĩ khác."
Tần Phiên Phiên bị giải thích này của hắn làm cho vẻ mặt phát ngốc, nhíu mày nói: "Thần thiếp có thể có ý nghĩ gì? Loại sự tình này Hoàng thượng cũng không thể ba hoa chích choè, thần thiếp mới gặp qua hắn một lần, nào có ý nghĩ gì."
Nếu lời này bị người có tâm nghe được, vậy Tần Phiên Phiên phiền toái lớn, cũng mệt Tiêu Nghiêu có thể suy nghĩ sâu xa như vậy.
"Trẫm là phòng ngừa chuyện chưa xảy ra, nếu lỡ như nàng giẫm lên vết xe đổ, trẫm tìm ai kêu oan?" Tiêu Nghiêu nghiêng con mắt nhìn nàng, trả lời đúng lý hợp tình.
Tần Phiên Phiên mở to hai mắt nhìn hắn, vô cùng khó có thể lý giải nói: "Dẫm vào vết xe đổ của ai?"
Vấn đề này quá đáng nha, thì ra Nhị Cẩu tử không tin tưởng nàng như vậy? Tuy rằng trước kia nàng thường xuyên lừa hắn, nhưng ở phương diện nam nhân này nàng chưa bao giờ bừa bãi. Hậu cung này chỉ có một nam nhân chân chính là hắn, nàng cũng không thể thông đồng với ai khác.
Sao lại gây cho hắn ảo giác mình là nữ nhân lả lơi ong bướm?
"Ừ ừ ừ." Tiêu Nghiêu tặc lưỡi trả lời.
"Ừ Ừ Ừ là ai?"
Tiêu Nghiêu liếc nàng một cái, tựa như đang trách cứ nàng không có tâm hữu linh tê[2] với hắn, lại nói một lần: "Lỗi Ái Kiệt."
[2] Tâm hữu linh tê (心有灵犀): như tâm linh tương thông, ý nói thấu hiểu lẫn nhau.
Tần Phiên Phiên cảm thấy vô cùng ngứa tay, rất muốn giơ tay tát cho hắn một cái, tức giận nói: "Duỗi đầu lưỡi nói thẳng ra."
"Nhị tỷ nàng." Vẻ mặt Tiêu Nghiêu lạnh nhạt nói: "Trẫm nhất định phải nói rõ ràng như vậy sao? Nhị tỷ nàng tạo thành tổn thương với trẫm thế nào, không phải thiên hạ đều biết sao? Tuy nói không thể một gậy đánh nghiêng cả thuyền, nhưng nàng và nàng ta cùng là nữ nhân Tần gia, cùng ra từ một cửa, trẫm nào dám bảo đảm!"
Hắn nói, còn tự mình ấm ức trước, Tần Phiên Phiên chỉ cảm thấy cáu trong lòng, lại không cách nào phản bác.
Tần Kiêu hòa li với hắn, đi gả cho Cảnh vương, đây là sự thật không thể chối cãi.
"Vậy đi, ngài đều có lý." Nàng giơ tay đầu hàng, nói không lại hắn.
Tiêu Nghiêu nghe nàng đầu hàng, lập tức chớp mắt, cả người đều có vẻ thật vui mừng.
"Vậy nàng an ủi trẫm đi." Hắn ho nhẹ một tiếng, thu lại cảm xúc vui vẻ phấn chấn trên mặt, nhẹ giọng nói.
Tần Phiên Phiên khó hiểu nói: "An ủi như thế nào?"
"Chuyện nàng am hiểu nhất."
"A?" Tần Phiên Phiên phát ngốc, nàng am hiểu thì nhiều, hơi chút tự hỏi, nói: "Gấp hạc giấy?"
"Thứ đồ kia trên long án của trẫm bày mấy chục con rồi, không cần." Tiêu Nghiêu mãnh liệt ghét bỏ, hiển nhiên không phải thứ hắn muốn.
"Đó là cái gì? Ngài đều nói thần thiếp là tú ngoại tuệ trung[3], am hiểu nhiều thứ, ngài muốn thần thiếp nêu ra thì nói đến sáng mai cũng không nói xong, nói thẳng đi." Tần Phiên Phiên xua tay nói.
[3] tú ngoại tuệ trung (秀外慧中): vẻ ngoài xinh đẹp bên trong lại hiểu biết, thông minh.
"Hôn hôn, ôm ôm." Hắn lạnh mặt nói, nghiêm trang.
Tần Phiên Phiên nói một câu theo bản năng: "Nhấc lên cao?"
Tiêu Nghiêu sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Vậy ôm hôn và nhấc lên cao, đến đây đi."
Bỗng nhiên Tần Phiên Phiên muốn cười, nuông chiều Cẩu tử đến hư, mỗi ngày vuốt ve lông.
Nàng lập tức đứng dậy, Tiêu Nghiêu cũng đứng lên, hai người đứng đối diện nhau, hắn duỗi tay sửa sang lại vạt áo, thấy thế nào cũng vô cùng nghiêm túc, thật giống như sắp nhận thưởng.
Nam nhân cao hơn nàng một cái đầu, nàng nhón mũi chân cũng không đến, chỉ có thể vỗ bờ vai của hắn, ý bảo hắn thấp thân xuống.
Tiêu Nghiêu lập tức hiểu ý, trực tiếp ngồi xổm xuống, cứ như vậy ngước lên nhìn nàng.
Hắn ngồi xổm xuống ngoan như vậy, thật sự giống chó con bên đường chạy tới, Tần Phiên Phiên trực tiếp đưa tay xoa đầu hắn.
Tiêu Nghiêu trừng mắt nhìn nàng, chờ khi Tần Phiên Phiên định duỗi tay sờ hắn lần nữa, lại bị tay hắn bắt được.
"Đầu rồng không thể sờ, nhanh an ủi đi." Hắn trầm giọng nói.
Tần Phiên Phiên cười khẽ một tiếng, trước tiên hôn lên trán hắn, muốn giang hai tay ôm lấy hắn, kết quả hắn nhíu mày không vui, duỗi tay chỉ chỉ môi.
Chờ nàng làm theo chỉ điểm của hắn, hôn khắp mặt nam nhân xong, mới được cho phép tiến hành bước tiếp theo, nàng dang hai tay ôm lấy hắn, nhưng nâng lên cao thì nàng bất lực.
Khổ người Cẩu tử lớn như vậy, nàng thật sự không chống đỡ được.
Nhưng không nghĩ tới chính là, sau khi nàng ôm, muốn thu hồi tay, nách đã bị người bóp lấy.
Hắn không cần dùng sức mà bế nàng lên, hoàn thành nâng lên cao.
Tần Phiên Phiên cảm nhận được cánh tay hữu lực của Hoàng thượng, đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó cười không ngừng, cũng không biết đến tột cùng là ai đang an ủi ai.
...
Minh Quý phi đã nhiều ngày nôn nóng, tuổi nàng không còn trẻ, sau khi Nguyệt Quý phi bị đầy vào lãnh cung, trong lòng nàng càng hoảng loạn.
Mọi việc đều không có ai để thương lượng, nàng chỉ cần nhớ tới chính mình phải cô độc chết già trong cung như vậy liền sợ hãi đến cả đêm ngủ không yên.
Tuy Cao Thái hậu nói đúng, phi tần các nàng có vô số cung nhân hầu hạ, tùy tiện tìm một người nói chuyện phiếm mà giải sầu.
Nhưng giang sơn này sớm hay muộn đều phải thay đổi, nhìn sự tình trước mắt này, toàn bộ hậu cung, người duy nhất có thể sinh hài tử cho Hoàng thượng cũng chỉ có một mình Tần Phiên Phiên.
Chờ nhi tử của Tần Phiên Phiên làm Hoàng đế, những người các nàng đi đâu về đâu.
Lúc nàng về già lại không có quyền thế thì đến người chăm dưỡng cũng không có, chỉ sợ đến thái giám đi ngang qua đều có thể dẫm lên chân nàng.
Toàn bộ hậu cung đều không có hài tử, làm cho ý nghĩ nhận nuôi một đứa nhỏ của nàng cũng không thể.
Nếu Cao Thái hậu mặc kệ, nàng chỉ có thể mưu tính đường khác, nhưng bên phía Hoàng Thái hậu, nàng thật sự chưa từng suy xét qua.
Nếu Hoàng Thái hậu có biện pháp, cũng không đến mức để Chu Uyển ở tại Trữ Tú cung cho đến tận bây giờ, phục tuyển tú nữ đều đã qua bao lâu rồi, Chu Uyển còn không bằng Thái Hân, không những vẫn là một thân hoàn bích, đến cái phân vị cũng không có.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cân nhắc ra một chủ ý tương đối đáng tin cậy.
Trong Long Càn cung, Hoàng thượng đang gấp giấy cùng Tần Phiên Phiên, ngẫu nhiên nói mấy câu, thoạt nhìn không khí vô cùng hài hòa.
Trương Hiển Năng đứng ở ngoài điện, thu được bẩm báo của tiểu thái giám, thò đầu nhìn vào bên trong, tức khắc cảm thấy nội tâm vô cùng lo lắng.
"Aiz, những chủ tử này thật biết làm khó người khác, lúc Đào phi nương nương ở đây thì đừng tới làm mấy chuyện xấu chứ. Đào phi nương nương còn chưa nói gì, Hoàng thượng đã không vui trước rồi." Trương Hiển Năng thở dài một hơi.
Trên mặt tiểu thái giám truyền lời mang theo thần sắc vô cùng thấp thỏm, thấp giọng nói: "Vậy tiểu nhân đi nói một tiếng với người Minh Thược điện, Hoàng thượng tạm thời không rảnh?"
Trương Hiển Năng xua tay: "Chủ tử khác từ chối là xong, nhưng vị Minh Quý phi này có chuyện quan trọng, chỉ hy vọng thật sự giống như thông truyền, đừng đưa tin tức giả, thế là được rồi. Ngươi chờ ở đây, ta đi vào thông truyền một tiếng."
Hắn bước nhanh vào nội điện, hành lễ, không có sự phân phó của Hoàng thượng nên không dám nói thẳng.
Rốt cuộc Hoàng thượng đã ôm Đào phi vào trong ngực, hai người tay cầm tay gấp giấy, kỳ thật gấp thứ đồ chơi này, phỏng chừng Hoàng thượng căn bản không để bụng, hắn muốn chỉ là mỹ nhân trong ngực mà thôi.
"Chuyện gì?" Sau một lúc lâu Hoàng thượng mới chậm rãi mở miệng dò hỏi.
"Bên Minh Quý phi truyền lời tới, nói là nhị lão gia và nhị phu nhân Lâm gia tiến cung, nói là liên quan đến cửa hàng son phấn, có chuyện quan trọng bẩm báo. Mời ngài lập tức đi qua một chuyến." Trương Hiển Năng thấp giọng thông báo.
Tiêu Nghiêu nhíu mày, Tần Phiên Phiên cũng dừng động tác trên tay, Hoàng thượng biểu hiện như thế, khẳng định là muốn đi.
Vị Minh Quý phi này ít nhiều cũng thông minh, không phải chuyện lông gà vỏ tỏi.
"Trẫm đi một chuyến." Hắn duỗi tay vỗ sau lưng nàng rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Mỗi hoàng tử đều có tiền riêng, hắn cũng không ngoại lệ, nhưng rốt cuộc chuyện này không công khai, cũng sẽ không mang lên mặt bàn.
Lâm gia là nhà mẹ đẻ hai vị thiếp thất của hắn, cha Nguyệt Quý phi cũng chính là Đại lão gia Lâm gia làm quan trong triều, cha Minh Quý phi chính là Nhị lão gia, quản lý phương diện làm ăn buôn bán của Lâm gia.
Đã tìm tới hậu cung chắc là chuyện rất trọng yếu, hắn cần phải đi một chuyến.
Hắn đi đến Minh Thược điện, cung nhân đồng loạt hành lễ với hắn, lại không ai đi vào thông truyền.
Tiêu Nghiêu không để ở trong lòng, chỉ bước nhanh đi vào.
"Hoàng thượng, mời vào nội điện." Một vị cung nữ hành lễ với hắn.
Tiêu Nghiêu nhíu mày, hắn cảm giác sự tình không đơn giản, nếu mình Lâm phu nhân tiến cung còn có thể ở trong nội điện, nhưng còn có Lâm lão gia, gặp nhau ở bên trong điện dường như có chút không ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.