Chương 54
Nhược Bàn
02/07/2018
Betaer: huyetsacthiensu
Bố cục kiến trúc kinh thành lấy hoàng cung làm trung tâm, càng gần trung tâm đất càng quý, người sống ở đây không phú cũng quý.
Vĩnh Chiêu hầu phủ cùng Tĩnh vương phủ đều ở gần hoàng cung nhất, hai phủ cách nhau một con phố, nếu tính ra, chỉ sợ đội ngũ đưa dâu chưa đi ra hết hầu phủ, thì người đi đầu đã vào đến Vương phủ.
Bởi vì muốn cho long trọng, cùng vui với dân, nên lựa chọn rước dâu trên đường lớn.
Hàn Thác cưỡi ngựa trắng đi tuốt đằng trước, mặc trang phục màu xanh, trên hai vai thêu rồng, đầu đội mũ miện màu đen, trước sau mũ miện có gắn ngọc châu nhiều màu
Tên tuổi Tĩnh vương sớm đã không còn giống trong quá khứ, phố lớn ngõ nhỏ chật ních dân chúng mặc áo choàng giống Tĩnh vương.
Lần đầu, bọn họ thấy Tĩnh vương chiến thắng mà về, thân mặc chiến bào hiên ngang, tư thế oai hùng, hôm nay lại thấy hắn toàn thân mang khí phái hoàng gia, thật là Nhân trung Long Phượng (Rồng Phượng trong loài người), tao nhã vô cùng.
Đại cô nương tiểu tức phụ vì Tĩnh vương cưới vợ mà đau lòng, lúc này lại cùng suy nghĩ, viên mãn hướng đi về phía hắn mà chúc mừng.
Kiệu hoa ở trong đội ngũ đưa dâu, phía sau đồ cưới uốn lượn đi theo.
Đồ cưới Cố Thiền có một trăm tám mươi sáu rương, chậm rãi đi trên hai con phố dài mà không thấy điểm cuối.
Rương đầu tiên là Ninh hoàng hậu ban thưởng một đôi hồng san cao hơn nửa người; rương thứ hai là Vĩnh Chiêu hầu phu nhân chuẩn bị một đôi bình cát tường cao bằng người khảm vàng, bạc, bảo thạch nhiều màu; rương thứ ba lại là cây tử đàn khảm ngọc trai phỉ thúy Tam Tương, Bát Bảo đại như ý...
Tóm lại đều là kỳ trân dị bảo, dân chúng nhìn thấy đều cứng lưỡi, mở to hai mắt mà nhìn.
Mấy vật này chỉ là bề nổi, về phần ruộng đất, thôn trang, địa thế cửa hàng, ngân phiếu nhiều vô số, mới là tài vật chân chính áp đáy hòm.
Ngoài kiệu hoa, dân chúng vây xem tình cảm trào dâng, trong kiệu hoa, Cố Thiền cảm thấy có chút không thoải mái.
không biết có phải thức dậy quá sớm lại chưa ăn cơm không, nàng cảm thấy choáng váng muốn nôn, lại cảm thấy bụng hơi hơi trướng đau.
Cố Thiền tay phải ôm bảo bình, tay trái cầm hộp điểm tâm trước khi lên kiệu Phùng Loan cho nàng.
“Hôm nay biết được ngươi đói, trên đường không có người nhìn thấy thì ăn chút điểm tâm.”
Nhớ tới lời chị dâu dặn, Cố Thiền đem bảo bình đặt xuống ở bên chân, mở hộp điểm tâm, bên trong có ngưu nhũ, đậu đỏ, cửu trọng cao và hoa quế cao.
Nàng quả thật rất đói, dù sao bên cạnh trái phải không có người, điểm tâm đưa đến bên miệng, cái miệng nhỏ nhai nuốt.
Khăn voan Hồng lăng phía dưới thêu bằng tơ vàng lưu tô, vì kiệu hoa lắc lư, khó tránh khỏi dính vào điểm tâm đường và dầu, Cố Thiền đơn giản nhấc lên ở trên hoa mẫu đơn của mũ phượng, vừa vặn để cho khăn không rơi xuống.
Cố Thiền ăn vui vẻ, kiệu hoa đột nhiên bị đặt xuống đất, nàng còn chưa phản ứng lại đã nhìn thấy màn kiệu run lên, nhìn theo chỉ thấy đôi giầy màu đỏ...
Tân lang theo tập tục đá kiệu, ai ngờ nhấc màn kiệu lên lại thấy tân nương tự vén khăn voan, miệng còn ngậm nửa miếng bánh ngọt.
Hàn Thác nhẫn nhịn cố gắng không cười, xê dịch thân mình, che khuất hoàn toàn cửa kiệu, làm cho người bên ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong.
Cùng Hàn Thác đối diện một lát, Cố Thiền mới giật mình tỉnh lại muốn làm cái gì, ai ngờ lúc này khăn voan kéo xuống không được, không khỏi vừa thẹn vừa vội.
“Đừng hoảng hốt.” Hàn Thác vươn tay ra giúp Cố Thiền buông khăn voan, đem bảo bình đặt trên tay nàng, lại lấy hộp điểm tâm vứt trên mặt đất, còn không quên đá một cái làm cho nó trượt đến phía dưới chỗ ngồi, xong mới đem vải đỏ thẫm đặt lên tay phải Cố Thiền, khiêng nàng ra khỏi kiệu hoa.
không nhìn thấy con đường phía trước, Cố Thiền chỉ có thể hoàn toàn tin tưởng Hàn Thác, theo hắn dắt đường mà đi theo.
Trong tiếng náo nhiệt ồn ào, trong đầu nàng toát ra một ý niệm trong đầu, có lẽ sau này nhân sinh tựa như giờ phút này, không nên để ý bên ngoài như thế nào, chỉ cần đi theo Hàn Thác, gắn bó không rời.
Khách ngồi đầy cả sảnh đường, sau khi bái đường, liền bị đưa vào động phòng.
Tân phòng ở trong chủ viện vương phủ, trong phòng nến đỏ chiếu sáng, trên giường, đệm chăn, màn che, đều đỏ thẫm, cái bàn, bình hoa, đồ vật trang trí cũng đều bị treo thêm vải đỏ.
Cố Thiền ngồi trên hỉ giường, khẽ cúi đầu, mắt thấy một cây gậy được đưa đến bên dưới khăn voan, đẩy lên trên một cái, khăn voan liền bị vén đi.
Nàng hơi nhíu mắt đợi thích ứng ánh sáng bên trong phòng.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Hàn Thác đang ở trước người, mặt tươi cười, ánh mắt cùng nàng nhìn nhau, trong mắt không chút nào che giấu sắc mặt vui mừng.
rõ ràng là một người, nhưng lại hoàn toàn không lạnh lùng lại tràn ngập lệ khí giống đại hôn đời trước.
Khóe môi Cố Thiền cong lên, nở nụ cười tươi phát ra từ nội tâm đáp lại Hàn Thác.
Nhóm phụ nhân trong phòng nở nụ cười, có người trêu ghẹo nói: “Tân lang tân nương đang thi đối mắt.”
Cố Thiền đỏ mặt, lại cúi đầu.
Người Toàn phúc cầm khay sơn mạ vàng lấy rượu Kim Bôi đặt trong tay hai người, để Hàn Thác ngồi bên cạnh Cố Thiền, hai tay quấn quýt cùng nàng, uống rượu giao bôi.
Lễ qua đi, tân nương muốn thay quần áo, tân lang còn phải đi ra phía trước kính rượu, nữ khách cũng ở lại trong phòng tổ chức yến hội.
Cố Thiền vội vàng gọi Bích Linh Bích Lạc hầu hạ nàng tháo trang sức, chuyện thứ nhất đương nhiên là tháo mũ phượng, thêm một lúc nữa chỉ sợ cổ đều phải chịu tội, đầu cũng bị đè ép.
Mẫu thân Hàn Thác sớm mất, không có nhà ngoại thân thích. Trong cung, Ninh hoàng hậu tất nhiên sẽkhông đến, Thái tử phi xem ánh mắt mẹ chồng lấy cớ Thái tử bệnh ở lại làm bạn cũng không tới tham gia tiệc cưới, Sở Vương phi cùng Sở vương đang bị giam không có tư cách tham gia, Tấn vương phi không có, hoàng tử khác tuổi còn quá nhỏ chưa từng đón dâu.
không có nữ quyến nhà chồng cần xã giao, Cố Thiền thoải mái ung dung tự tại, thích làm gì thì làm, tháo trang sức xong liền đi tắm rửa.
đi vào phòng tắm, trước mắt là bể tắm cẩm thạch, rộng chừng ba thước.
Bích Linh, Bích Lạc từ lúc trước hôn lễ chính thức đã tới vương phủ an bày, lúc này tất nhiên là vô cùng thuần thục ngồi xuống trên vách đá vặn cơ quan, chỉ thấy nước ấm cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong bể.
“Quản sự ma ma nói là đào ống dẫn trực tiếp lấy nước từ nhà bếp lại đây, lúc nào muốn dùng là có, bớt đi đám người nấu nước phiền toái, cơ quan ở đáy bể kia dùng để thoát nước, tắm rửa xong rút nơi đó, nước liền chảy đi.” Bích Lạc học vẹt nói, “Chỉ là không biết vương phủ ở U châu có phải cũng hưởng thụ như vậy không.”
Bích Linh cũng phỏng đoán nói: “Phải càng hưởng thụ hơn so với nơi này chứ, dù sao Vương gia cũng thường ở bên kia.”
Cố Thiền nhàn nhã tắm rửa, ngay cả dầu vừng dính trên tóc cũng được tắm sạch.
Trở lại trong phòng, Bích Lạc cầm lư đồng cho nàng hong tóc, Bích Linh từ bên ngoài cầm một cái bát tiến vào: “Phòng bếp đưa tới, nói là Vương gia ra lệnh làm cho tiểu thư.”
Bích Lạc nhắc nhở nàng: “không thể lại gọi là tiểu thư nữa, về sau phải gọi là Vương phi.”
Bích Linh sửa lời nói: “Vương phi nhanh ăn đi, để nguội sẽ ăn không ngon.”
Ăn uống no đủ, Cố Thiền liền đi ngủ. Ngủ thẳng một giấc lúc tỉnh lại thì sắc trời đã tối.
Phòng bếp lại đưa tới một chén cháo hạt sen bách hợp giống đồ ăn sáng, Cố Thiền ăn xong lại không có việc gì làm, không yên bất an chờ tiệc rượu ở tiền viện chấm dứt -- khi đó Hàn Thác sẽ phải về phòng ngủ, cũng có nghĩa là hai người phải động phòng hoa chúc.
Từ ngày Ninh thị cho Cố Thiền xem xuân cung đồ, nàng đều gặp ác mộng, mơ thấy những nội dung giống nhau, sợ hãi càng tích càng sâu. Kiếp trước cùng Hàn Thác viên phòng khi nàng đã mười tám tuổi, kiếp này thân thể này vừa mới tròn mười lăm tuổi, chỉ có thể càng đau hơn thôi không phải sao?
Cố Thiền càng nghĩ càng sợ, trên người nổi lên một tầng da gà, dưới bụng lại trướng lên, còn ẩn ẩn đau nhức.
Chợt nghe cửa phòng gian ngoài mở ra, đứng lên vừa nhìn, thấy Hàn Thác bị Lý Vũ Thành cùng Lâm Tu đỡ hai bên trái phải đi vào.
Hàn Thác cúi đầu, bước chân không vững, rõ ràng là say đến không biết gì rồi, vội vàng dặn dò Bích Lạc mang canh giải rượu vào.
Ngày đại hỉ, đương nhiên không tránh được việc phải uống nhiều rượu, canh giải rượu đã được chuẩn bị từ trước, Bích Lạc bưng canh giải rượu đi vào.
Hàn Thác quay lưng nằm úp sấp, Cố Thiền ngồi ở bên giường chọc lưng hắn nói: “Vương gia, uống canh... A...”
Lời còn chưa nói xong, đã bị Hàn Thác túm ngã lăn trên giường, tiếp theo chỉ thấy hắn nghiêng người đem nàng đặt ở dưới thân: “Ta không có say, là giả vờ, nếu không những người đó sẽ không để ta trở về.”
Bích Lạc thấy thế, cúi đầu lặng lẽ lui ra gian ngoài, hướng Bích Linh nháy mắt, hai người lập tức ra khỏi phòng, còn không quên thật cẩn thận đem cửa phòng đóng chặt, một loạt động tác trôi chảy nhưng không phát ra chút tiếng vang nào.
Nến đỏ lay động, phản chiếu trên gương mặt cười như có như không của Hàn Thác, Cố Thiền nhìn có chút ngây người, thẳng đến lúc hắn cúi đầu hôn nàng, ngửi được mùi rượu mới tỉnh táo lại, đẩy hắn nói: “Vương gia, chàng còn chưa rửa mặt…”
Khi nói chuyện còn quyệt miệng, tỏ ý ghét bỏ.
Hàn Thác hôm nay tâm tình tốt, không thèm tính toán với nàng, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cố Thiền đá rơi giày thêu xuống, ôm chân ngồi chờ, thầm cầu mong thời gian có thể qua chậm mộtchút.
Có điều mới chỉ qua thời gian uống một chén trà, Hàn Thác đã trở lại phòng ngủ, trên người mặc trung y màu đỏ, lộ ra ngực trắng nõn rắn chắc.
Cố Thiền đỏ mặt lui vào phía trong giường.
Hàn Thác ngồi vào giường, cánh tay dài vươn ra kéo người ôm vào trong lòng, cười hỏi: “Nàng trốn cái gì?”
“không có.” Cố Thiền không thừa nhận, hai tay lại chống lên ngực Hàn Thác, ý đồ giãy thoát khỏi ngực hắn.
Hàn Thác lại không ngốc, làm sao không phát hiện được, hắn cũng không bắt nàng, chỉ cúi đầu, hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn.
Nụ hôn hết sức ôn nhu, lúc trước sẽ làm cho đầu óc Cố Thiền sớm choáng váng, mềm yếu nằm trong lòng Hàn Thác muốn làm gì thì làm.
Nhưng hôm nay nàng đặc biệt khẩn trương, không thể xuất thần một giây phút nào.
Hàn Thác cảm giác được Cố Thiền cứng ngắc, thông cảm nàng đêm tân hôn bất an, càng thêm ôn nhu lấy lòng, rốt cục làm nàng dần dần thả lỏng.
Từng cái quần áo đều bị quăng ra ngoài màn, đầu tiên là trung y màu tím, sau đó là tiết khố cùng màu, cuối cùng là yếm đỏ thêu mẫu đơn trước ngực.
Nến Long phượng chiếu sáng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, mơ hồ có thể thấy được hai thân ảnh giao triền trong màn.
“Đau...” Cố Thiền đột nhiên kêu nhỏ ra tiếng.
“Đừng sợ, ta nhẹ một chút.”
Hàn Thác nhẹ giọng an ủi, nhưng Cố Thiền đã khôi phục trạng thái ban đầu là khẩn trương cứng ngắc, hắn chỉ có thể làm lại từ đầu, càng ôn nhu đối đãi nàng.
Hôn môi, xoa nhẹ. Sờ, sau đó lại kéo dài một chút xuống phía dưới....
Hàn Thác nghĩ đến người trong lòng đã hoàn toàn chuẩn bị tốt, đang muốn tiến thêm một bước, liền nghe được Cố Thiền khóc kêu lên đau đớn......
Vì thế, lại dừng lại, lại làm lại...
một lần, hai lần, ba lần.
Loại chuyện này đối với nữ nhân thì không sao, nhưng đối với nam nhân là tra tấn ác liệt, dù là Hàn Thác kiên nhẫn có mạnh tới đâu, ôn nhu săn sóc, cũng nhịn không được thay đổi sắc mặt.
Cố Thiền vốn đã sợ hãi, nhìn Hàn Thác lạnh lùng, thoạt nhìn giống bộ dạng lúc động phòng đời trước, từ đó nàng chỉ càng thêm sợ, mặc kệ Hàn Thác như thế nào ôn nhu trêu chọc đều làm nàng càng thêm khẩn trương.
Cuối cùng, đành phải bất đắc dĩ dừng lại.
Hàn Thác ôm Cố Thiền ngồi xuống, khẽ vuốt phía sau lưng nàng, nuốn làm nàng thả lỏng.
Cố Thiền nghĩ hắn tức giận, khiếp sợ nói: “Ta đau, thật sự đau... Nơi đó... Còn có thắt lưng cũng đau.”
nói đến đây, lại thêm ủy khuất, trong lời nói đã kèm theo tiếng khóc.
Hàn Thác cũng đau, đau đầu.
Nếu ngày hôm sau sau khi viên phòng nàng nói với hắn thắt lưng đau, hắn còn có thể nghĩ có phải do bản thân mình quá mức thô lỗ hay không, hiện tại ngay cả cơ hội để thô lỗ nàng cũng không cho hắn...
Hàn Thác biết nàng sợ đau, nhưng nữ tử nào cũng phải bị đau một lần không phải sao, hắn ôn nhu dụ dỗ: “Nàng chịu đựng một chút, sau khi cơn đau qua đi, cảm giác sẽ không như vậy nữa.”
Nếu không có đời trước, Cố Thiền chắc cũng sẽ bị hắn dụ dỗ mà tin, nhưng nàng rõ ràng cho tới bây giờ cũng không cảm thấy có cái gì không giống, giờ phút này nàng chỉ cảm thấy hắn vì vui thích của bản thân không để ý cảm nhận của nàng.
Nàng ủy khuất lại tức giận, giãy dụa đi ra từ trong ngực hắn, khí lực quá lớn, không để ý ngã ngửa ở trên giường. Tiếp theo một dòng máu nóng trào trào ra...
Cố Thiền ngồi lên, chỉ thấy trên tấm khăn vốn trắng rõ ràng xuất hiện một vệt máu lớn.
Hàn Thác cũng thấy được, không thể tin nhíu mày nói: “Nguyệt sự của nàng đến sao?”
Bố cục kiến trúc kinh thành lấy hoàng cung làm trung tâm, càng gần trung tâm đất càng quý, người sống ở đây không phú cũng quý.
Vĩnh Chiêu hầu phủ cùng Tĩnh vương phủ đều ở gần hoàng cung nhất, hai phủ cách nhau một con phố, nếu tính ra, chỉ sợ đội ngũ đưa dâu chưa đi ra hết hầu phủ, thì người đi đầu đã vào đến Vương phủ.
Bởi vì muốn cho long trọng, cùng vui với dân, nên lựa chọn rước dâu trên đường lớn.
Hàn Thác cưỡi ngựa trắng đi tuốt đằng trước, mặc trang phục màu xanh, trên hai vai thêu rồng, đầu đội mũ miện màu đen, trước sau mũ miện có gắn ngọc châu nhiều màu
Tên tuổi Tĩnh vương sớm đã không còn giống trong quá khứ, phố lớn ngõ nhỏ chật ních dân chúng mặc áo choàng giống Tĩnh vương.
Lần đầu, bọn họ thấy Tĩnh vương chiến thắng mà về, thân mặc chiến bào hiên ngang, tư thế oai hùng, hôm nay lại thấy hắn toàn thân mang khí phái hoàng gia, thật là Nhân trung Long Phượng (Rồng Phượng trong loài người), tao nhã vô cùng.
Đại cô nương tiểu tức phụ vì Tĩnh vương cưới vợ mà đau lòng, lúc này lại cùng suy nghĩ, viên mãn hướng đi về phía hắn mà chúc mừng.
Kiệu hoa ở trong đội ngũ đưa dâu, phía sau đồ cưới uốn lượn đi theo.
Đồ cưới Cố Thiền có một trăm tám mươi sáu rương, chậm rãi đi trên hai con phố dài mà không thấy điểm cuối.
Rương đầu tiên là Ninh hoàng hậu ban thưởng một đôi hồng san cao hơn nửa người; rương thứ hai là Vĩnh Chiêu hầu phu nhân chuẩn bị một đôi bình cát tường cao bằng người khảm vàng, bạc, bảo thạch nhiều màu; rương thứ ba lại là cây tử đàn khảm ngọc trai phỉ thúy Tam Tương, Bát Bảo đại như ý...
Tóm lại đều là kỳ trân dị bảo, dân chúng nhìn thấy đều cứng lưỡi, mở to hai mắt mà nhìn.
Mấy vật này chỉ là bề nổi, về phần ruộng đất, thôn trang, địa thế cửa hàng, ngân phiếu nhiều vô số, mới là tài vật chân chính áp đáy hòm.
Ngoài kiệu hoa, dân chúng vây xem tình cảm trào dâng, trong kiệu hoa, Cố Thiền cảm thấy có chút không thoải mái.
không biết có phải thức dậy quá sớm lại chưa ăn cơm không, nàng cảm thấy choáng váng muốn nôn, lại cảm thấy bụng hơi hơi trướng đau.
Cố Thiền tay phải ôm bảo bình, tay trái cầm hộp điểm tâm trước khi lên kiệu Phùng Loan cho nàng.
“Hôm nay biết được ngươi đói, trên đường không có người nhìn thấy thì ăn chút điểm tâm.”
Nhớ tới lời chị dâu dặn, Cố Thiền đem bảo bình đặt xuống ở bên chân, mở hộp điểm tâm, bên trong có ngưu nhũ, đậu đỏ, cửu trọng cao và hoa quế cao.
Nàng quả thật rất đói, dù sao bên cạnh trái phải không có người, điểm tâm đưa đến bên miệng, cái miệng nhỏ nhai nuốt.
Khăn voan Hồng lăng phía dưới thêu bằng tơ vàng lưu tô, vì kiệu hoa lắc lư, khó tránh khỏi dính vào điểm tâm đường và dầu, Cố Thiền đơn giản nhấc lên ở trên hoa mẫu đơn của mũ phượng, vừa vặn để cho khăn không rơi xuống.
Cố Thiền ăn vui vẻ, kiệu hoa đột nhiên bị đặt xuống đất, nàng còn chưa phản ứng lại đã nhìn thấy màn kiệu run lên, nhìn theo chỉ thấy đôi giầy màu đỏ...
Tân lang theo tập tục đá kiệu, ai ngờ nhấc màn kiệu lên lại thấy tân nương tự vén khăn voan, miệng còn ngậm nửa miếng bánh ngọt.
Hàn Thác nhẫn nhịn cố gắng không cười, xê dịch thân mình, che khuất hoàn toàn cửa kiệu, làm cho người bên ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong.
Cùng Hàn Thác đối diện một lát, Cố Thiền mới giật mình tỉnh lại muốn làm cái gì, ai ngờ lúc này khăn voan kéo xuống không được, không khỏi vừa thẹn vừa vội.
“Đừng hoảng hốt.” Hàn Thác vươn tay ra giúp Cố Thiền buông khăn voan, đem bảo bình đặt trên tay nàng, lại lấy hộp điểm tâm vứt trên mặt đất, còn không quên đá một cái làm cho nó trượt đến phía dưới chỗ ngồi, xong mới đem vải đỏ thẫm đặt lên tay phải Cố Thiền, khiêng nàng ra khỏi kiệu hoa.
không nhìn thấy con đường phía trước, Cố Thiền chỉ có thể hoàn toàn tin tưởng Hàn Thác, theo hắn dắt đường mà đi theo.
Trong tiếng náo nhiệt ồn ào, trong đầu nàng toát ra một ý niệm trong đầu, có lẽ sau này nhân sinh tựa như giờ phút này, không nên để ý bên ngoài như thế nào, chỉ cần đi theo Hàn Thác, gắn bó không rời.
Khách ngồi đầy cả sảnh đường, sau khi bái đường, liền bị đưa vào động phòng.
Tân phòng ở trong chủ viện vương phủ, trong phòng nến đỏ chiếu sáng, trên giường, đệm chăn, màn che, đều đỏ thẫm, cái bàn, bình hoa, đồ vật trang trí cũng đều bị treo thêm vải đỏ.
Cố Thiền ngồi trên hỉ giường, khẽ cúi đầu, mắt thấy một cây gậy được đưa đến bên dưới khăn voan, đẩy lên trên một cái, khăn voan liền bị vén đi.
Nàng hơi nhíu mắt đợi thích ứng ánh sáng bên trong phòng.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Hàn Thác đang ở trước người, mặt tươi cười, ánh mắt cùng nàng nhìn nhau, trong mắt không chút nào che giấu sắc mặt vui mừng.
rõ ràng là một người, nhưng lại hoàn toàn không lạnh lùng lại tràn ngập lệ khí giống đại hôn đời trước.
Khóe môi Cố Thiền cong lên, nở nụ cười tươi phát ra từ nội tâm đáp lại Hàn Thác.
Nhóm phụ nhân trong phòng nở nụ cười, có người trêu ghẹo nói: “Tân lang tân nương đang thi đối mắt.”
Cố Thiền đỏ mặt, lại cúi đầu.
Người Toàn phúc cầm khay sơn mạ vàng lấy rượu Kim Bôi đặt trong tay hai người, để Hàn Thác ngồi bên cạnh Cố Thiền, hai tay quấn quýt cùng nàng, uống rượu giao bôi.
Lễ qua đi, tân nương muốn thay quần áo, tân lang còn phải đi ra phía trước kính rượu, nữ khách cũng ở lại trong phòng tổ chức yến hội.
Cố Thiền vội vàng gọi Bích Linh Bích Lạc hầu hạ nàng tháo trang sức, chuyện thứ nhất đương nhiên là tháo mũ phượng, thêm một lúc nữa chỉ sợ cổ đều phải chịu tội, đầu cũng bị đè ép.
Mẫu thân Hàn Thác sớm mất, không có nhà ngoại thân thích. Trong cung, Ninh hoàng hậu tất nhiên sẽkhông đến, Thái tử phi xem ánh mắt mẹ chồng lấy cớ Thái tử bệnh ở lại làm bạn cũng không tới tham gia tiệc cưới, Sở Vương phi cùng Sở vương đang bị giam không có tư cách tham gia, Tấn vương phi không có, hoàng tử khác tuổi còn quá nhỏ chưa từng đón dâu.
không có nữ quyến nhà chồng cần xã giao, Cố Thiền thoải mái ung dung tự tại, thích làm gì thì làm, tháo trang sức xong liền đi tắm rửa.
đi vào phòng tắm, trước mắt là bể tắm cẩm thạch, rộng chừng ba thước.
Bích Linh, Bích Lạc từ lúc trước hôn lễ chính thức đã tới vương phủ an bày, lúc này tất nhiên là vô cùng thuần thục ngồi xuống trên vách đá vặn cơ quan, chỉ thấy nước ấm cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong bể.
“Quản sự ma ma nói là đào ống dẫn trực tiếp lấy nước từ nhà bếp lại đây, lúc nào muốn dùng là có, bớt đi đám người nấu nước phiền toái, cơ quan ở đáy bể kia dùng để thoát nước, tắm rửa xong rút nơi đó, nước liền chảy đi.” Bích Lạc học vẹt nói, “Chỉ là không biết vương phủ ở U châu có phải cũng hưởng thụ như vậy không.”
Bích Linh cũng phỏng đoán nói: “Phải càng hưởng thụ hơn so với nơi này chứ, dù sao Vương gia cũng thường ở bên kia.”
Cố Thiền nhàn nhã tắm rửa, ngay cả dầu vừng dính trên tóc cũng được tắm sạch.
Trở lại trong phòng, Bích Lạc cầm lư đồng cho nàng hong tóc, Bích Linh từ bên ngoài cầm một cái bát tiến vào: “Phòng bếp đưa tới, nói là Vương gia ra lệnh làm cho tiểu thư.”
Bích Lạc nhắc nhở nàng: “không thể lại gọi là tiểu thư nữa, về sau phải gọi là Vương phi.”
Bích Linh sửa lời nói: “Vương phi nhanh ăn đi, để nguội sẽ ăn không ngon.”
Ăn uống no đủ, Cố Thiền liền đi ngủ. Ngủ thẳng một giấc lúc tỉnh lại thì sắc trời đã tối.
Phòng bếp lại đưa tới một chén cháo hạt sen bách hợp giống đồ ăn sáng, Cố Thiền ăn xong lại không có việc gì làm, không yên bất an chờ tiệc rượu ở tiền viện chấm dứt -- khi đó Hàn Thác sẽ phải về phòng ngủ, cũng có nghĩa là hai người phải động phòng hoa chúc.
Từ ngày Ninh thị cho Cố Thiền xem xuân cung đồ, nàng đều gặp ác mộng, mơ thấy những nội dung giống nhau, sợ hãi càng tích càng sâu. Kiếp trước cùng Hàn Thác viên phòng khi nàng đã mười tám tuổi, kiếp này thân thể này vừa mới tròn mười lăm tuổi, chỉ có thể càng đau hơn thôi không phải sao?
Cố Thiền càng nghĩ càng sợ, trên người nổi lên một tầng da gà, dưới bụng lại trướng lên, còn ẩn ẩn đau nhức.
Chợt nghe cửa phòng gian ngoài mở ra, đứng lên vừa nhìn, thấy Hàn Thác bị Lý Vũ Thành cùng Lâm Tu đỡ hai bên trái phải đi vào.
Hàn Thác cúi đầu, bước chân không vững, rõ ràng là say đến không biết gì rồi, vội vàng dặn dò Bích Lạc mang canh giải rượu vào.
Ngày đại hỉ, đương nhiên không tránh được việc phải uống nhiều rượu, canh giải rượu đã được chuẩn bị từ trước, Bích Lạc bưng canh giải rượu đi vào.
Hàn Thác quay lưng nằm úp sấp, Cố Thiền ngồi ở bên giường chọc lưng hắn nói: “Vương gia, uống canh... A...”
Lời còn chưa nói xong, đã bị Hàn Thác túm ngã lăn trên giường, tiếp theo chỉ thấy hắn nghiêng người đem nàng đặt ở dưới thân: “Ta không có say, là giả vờ, nếu không những người đó sẽ không để ta trở về.”
Bích Lạc thấy thế, cúi đầu lặng lẽ lui ra gian ngoài, hướng Bích Linh nháy mắt, hai người lập tức ra khỏi phòng, còn không quên thật cẩn thận đem cửa phòng đóng chặt, một loạt động tác trôi chảy nhưng không phát ra chút tiếng vang nào.
Nến đỏ lay động, phản chiếu trên gương mặt cười như có như không của Hàn Thác, Cố Thiền nhìn có chút ngây người, thẳng đến lúc hắn cúi đầu hôn nàng, ngửi được mùi rượu mới tỉnh táo lại, đẩy hắn nói: “Vương gia, chàng còn chưa rửa mặt…”
Khi nói chuyện còn quyệt miệng, tỏ ý ghét bỏ.
Hàn Thác hôm nay tâm tình tốt, không thèm tính toán với nàng, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cố Thiền đá rơi giày thêu xuống, ôm chân ngồi chờ, thầm cầu mong thời gian có thể qua chậm mộtchút.
Có điều mới chỉ qua thời gian uống một chén trà, Hàn Thác đã trở lại phòng ngủ, trên người mặc trung y màu đỏ, lộ ra ngực trắng nõn rắn chắc.
Cố Thiền đỏ mặt lui vào phía trong giường.
Hàn Thác ngồi vào giường, cánh tay dài vươn ra kéo người ôm vào trong lòng, cười hỏi: “Nàng trốn cái gì?”
“không có.” Cố Thiền không thừa nhận, hai tay lại chống lên ngực Hàn Thác, ý đồ giãy thoát khỏi ngực hắn.
Hàn Thác lại không ngốc, làm sao không phát hiện được, hắn cũng không bắt nàng, chỉ cúi đầu, hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn.
Nụ hôn hết sức ôn nhu, lúc trước sẽ làm cho đầu óc Cố Thiền sớm choáng váng, mềm yếu nằm trong lòng Hàn Thác muốn làm gì thì làm.
Nhưng hôm nay nàng đặc biệt khẩn trương, không thể xuất thần một giây phút nào.
Hàn Thác cảm giác được Cố Thiền cứng ngắc, thông cảm nàng đêm tân hôn bất an, càng thêm ôn nhu lấy lòng, rốt cục làm nàng dần dần thả lỏng.
Từng cái quần áo đều bị quăng ra ngoài màn, đầu tiên là trung y màu tím, sau đó là tiết khố cùng màu, cuối cùng là yếm đỏ thêu mẫu đơn trước ngực.
Nến Long phượng chiếu sáng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, mơ hồ có thể thấy được hai thân ảnh giao triền trong màn.
“Đau...” Cố Thiền đột nhiên kêu nhỏ ra tiếng.
“Đừng sợ, ta nhẹ một chút.”
Hàn Thác nhẹ giọng an ủi, nhưng Cố Thiền đã khôi phục trạng thái ban đầu là khẩn trương cứng ngắc, hắn chỉ có thể làm lại từ đầu, càng ôn nhu đối đãi nàng.
Hôn môi, xoa nhẹ. Sờ, sau đó lại kéo dài một chút xuống phía dưới....
Hàn Thác nghĩ đến người trong lòng đã hoàn toàn chuẩn bị tốt, đang muốn tiến thêm một bước, liền nghe được Cố Thiền khóc kêu lên đau đớn......
Vì thế, lại dừng lại, lại làm lại...
một lần, hai lần, ba lần.
Loại chuyện này đối với nữ nhân thì không sao, nhưng đối với nam nhân là tra tấn ác liệt, dù là Hàn Thác kiên nhẫn có mạnh tới đâu, ôn nhu săn sóc, cũng nhịn không được thay đổi sắc mặt.
Cố Thiền vốn đã sợ hãi, nhìn Hàn Thác lạnh lùng, thoạt nhìn giống bộ dạng lúc động phòng đời trước, từ đó nàng chỉ càng thêm sợ, mặc kệ Hàn Thác như thế nào ôn nhu trêu chọc đều làm nàng càng thêm khẩn trương.
Cuối cùng, đành phải bất đắc dĩ dừng lại.
Hàn Thác ôm Cố Thiền ngồi xuống, khẽ vuốt phía sau lưng nàng, nuốn làm nàng thả lỏng.
Cố Thiền nghĩ hắn tức giận, khiếp sợ nói: “Ta đau, thật sự đau... Nơi đó... Còn có thắt lưng cũng đau.”
nói đến đây, lại thêm ủy khuất, trong lời nói đã kèm theo tiếng khóc.
Hàn Thác cũng đau, đau đầu.
Nếu ngày hôm sau sau khi viên phòng nàng nói với hắn thắt lưng đau, hắn còn có thể nghĩ có phải do bản thân mình quá mức thô lỗ hay không, hiện tại ngay cả cơ hội để thô lỗ nàng cũng không cho hắn...
Hàn Thác biết nàng sợ đau, nhưng nữ tử nào cũng phải bị đau một lần không phải sao, hắn ôn nhu dụ dỗ: “Nàng chịu đựng một chút, sau khi cơn đau qua đi, cảm giác sẽ không như vậy nữa.”
Nếu không có đời trước, Cố Thiền chắc cũng sẽ bị hắn dụ dỗ mà tin, nhưng nàng rõ ràng cho tới bây giờ cũng không cảm thấy có cái gì không giống, giờ phút này nàng chỉ cảm thấy hắn vì vui thích của bản thân không để ý cảm nhận của nàng.
Nàng ủy khuất lại tức giận, giãy dụa đi ra từ trong ngực hắn, khí lực quá lớn, không để ý ngã ngửa ở trên giường. Tiếp theo một dòng máu nóng trào trào ra...
Cố Thiền ngồi lên, chỉ thấy trên tấm khăn vốn trắng rõ ràng xuất hiện một vệt máu lớn.
Hàn Thác cũng thấy được, không thể tin nhíu mày nói: “Nguyệt sự của nàng đến sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.