Chương 9: Cô đầy tớ bé nhỏ (2)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
“Nha đầu, qua đây, qua đây.” Hoàng Phủ Văn Trạc hướng về phía cô vẫy tay.
Tiểu Thỏ nhíu nhíu lông mày, “Tiểu Trạc, nhóc nói chuyện kiểu gì kì quái vậy, cứ như mình lớn lắm ấy.”
Hoàng Phủ Văn Trạc bày ra dáng vẻ xem thường, trong bụng nghĩ thầm, cô nàng này thật đúng là ngốc nghếch, mình nói từ lúc nào mà giờ này mới nhận ra trong xưng hô của hai người có chỗ không đúng. Hoàng Phủ Văn Trạc không để ý tới cô, tiếp tục ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây, lại đây.”
“Làm gì?” Tiểu Thỏ đến bên cạnh đứa trẻ, lúc này Hoàng Phủ Văn Trạc mới phát hiện mình thấp hơn cô nàng rất nhiều.
“Ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống.” Đứa nhóc hướng về phía cô ra sức khoát khoát tay.
“Vì sao lại ngồi xổm xuống?”
“Ta không thích người khác cúi xuống nhìn ta để nói chuyện.” Đồ ngốc!
“À…” Tiểu Thỏ nhẫn nhịn đã quen, cho nên cũng không phản bác lại đến cùng nữa, ngồi xổm xuống nhìn đứa trẻ, “Nhóc có chuyện gì muốn nói với chị?”
“Lại gần chút, lại gần chút.” Hoàng Phủ Văn Trạc khẽ nắm lấy bàn tay bé nhỏ kéo lại gần.
Tiểu Thỏ để mặc cho đứa nhóc kéo tay mình, cái đầu nhỏ vì hiếu kì mà nghiêng về phía đứa nhỏ.
“Ở nhà phụ bếp bao lâu rồi?” Hoàng Phủ Văn Trạc nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Thỏ nghiêng nghiêng đầu hồi lâu mới nói, “Học xong năm năm tiểu học rồi nghỉ ở nhà, đến giờ là vừa vặn bốn năm.”
“Tiền công được bao nhiêu? Trong cả bốn năm ấy?”
“Ừm, để chị tính, một tháng tiền công năm mươi đồng, một năm mười hai tháng là năm trăm…”
“Bao nhiêu?” Hoàng Phủ Văn Trạc thiếu chút nữa hộc máu mồm.
“Một tháng năm mươi đồng… Nhóc đừng có nói chen vào.” Tiểu Thỏ cúi người xuống hướng mặt về phía bờ cát, lấy tay vạch vạch trên cát những con số, “Một tháng năm mươi đồng, một năm mười hai tháng thì… sáu trăm, tất cả là sáu trăm đồng. Vậy ra chị có sáu trăm đồng tiền công, nhóc mà không nói thì chị cũng không để ý đâu, hóa ra mình cũng có nhiều tiền như vậy…”
Hoàng Phủ Văn Trạc nhất thời đen mặt.
“Bốn năm…, sáu trăm nhân với bốn…, oa, tổng cộng là hai nghìn bốn trăm đồng.”
“Chính tay mình gửi ngân hàng mà mình có bao nhiêu còn không biết sao?”
“Bình thường đều là em trai Tiểu Bảo gửi tiền tiết kiệm giúp chị, tài khoản trong ngân hàng cũng là nhóc đó mở cho chị, sao thế?”
Hoàng Phủ Văn Trạc té xỉu, đây có phải là người hay không, ngay cả ngân hàng mà cũng chưa đến bao giờ, cô nhóc này từ thôn nào lạc đến đây vậy…?
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“16 tuổi.”
“16?” Hoàng Phủ Văn Trạc nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới, thì ra còn lớn hơn so với dự đoán của hắn, trông cô nhóc này khuôn mặt, dáng người nhỏ nhắn, ban đầu còn tưởng rằng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi thôi chứ.
“Ừm.”Tiểu Thỏ gật đầu.
“Đã mười sáu tuổi sao lại có thể ngốc như thế!” Hoàng Phủ Văn Trạc ghé sát vào lỗ tai của cô hét lớn, dọa Tiểu Thỏ sợ đến mức ngã nhào xuống đất.
“Nhóc…nhóc…nhóc sao tự nhiên lại rống to vậy?” Tiểu Thỏ ba hồn chín vía bay mất một nửa, theo bản năng lấy tay vỗ vỗ ngực.
“Cô nói, cô… đúng là có lớn mà không có khôn, đã thế còn nhất nhất đối với cha cô một lòng tôn kính, cái loại người đó, nếu là người khác, đã sớm bỏ đi từ lâu rồi.”
“Bỏ nhà đi thì ở đâu bây giờ?” Tiểu Thỏ mờ mịt hướng Hoàng Phủ Văn Trạc mà hỏi.
“Có thể nấu cơm được không?”
“Ừm.” Tiểu Thỏ gật gật đầu.
“Có thể quét dọn được không?”
“Ừm.” Tiểu Thỏ lại gật đầu lia lịa.
Tiểu Thỏ nhíu nhíu lông mày, “Tiểu Trạc, nhóc nói chuyện kiểu gì kì quái vậy, cứ như mình lớn lắm ấy.”
Hoàng Phủ Văn Trạc bày ra dáng vẻ xem thường, trong bụng nghĩ thầm, cô nàng này thật đúng là ngốc nghếch, mình nói từ lúc nào mà giờ này mới nhận ra trong xưng hô của hai người có chỗ không đúng. Hoàng Phủ Văn Trạc không để ý tới cô, tiếp tục ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây, lại đây.”
“Làm gì?” Tiểu Thỏ đến bên cạnh đứa trẻ, lúc này Hoàng Phủ Văn Trạc mới phát hiện mình thấp hơn cô nàng rất nhiều.
“Ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống.” Đứa nhóc hướng về phía cô ra sức khoát khoát tay.
“Vì sao lại ngồi xổm xuống?”
“Ta không thích người khác cúi xuống nhìn ta để nói chuyện.” Đồ ngốc!
“À…” Tiểu Thỏ nhẫn nhịn đã quen, cho nên cũng không phản bác lại đến cùng nữa, ngồi xổm xuống nhìn đứa trẻ, “Nhóc có chuyện gì muốn nói với chị?”
“Lại gần chút, lại gần chút.” Hoàng Phủ Văn Trạc khẽ nắm lấy bàn tay bé nhỏ kéo lại gần.
Tiểu Thỏ để mặc cho đứa nhóc kéo tay mình, cái đầu nhỏ vì hiếu kì mà nghiêng về phía đứa nhỏ.
“Ở nhà phụ bếp bao lâu rồi?” Hoàng Phủ Văn Trạc nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Thỏ nghiêng nghiêng đầu hồi lâu mới nói, “Học xong năm năm tiểu học rồi nghỉ ở nhà, đến giờ là vừa vặn bốn năm.”
“Tiền công được bao nhiêu? Trong cả bốn năm ấy?”
“Ừm, để chị tính, một tháng tiền công năm mươi đồng, một năm mười hai tháng là năm trăm…”
“Bao nhiêu?” Hoàng Phủ Văn Trạc thiếu chút nữa hộc máu mồm.
“Một tháng năm mươi đồng… Nhóc đừng có nói chen vào.” Tiểu Thỏ cúi người xuống hướng mặt về phía bờ cát, lấy tay vạch vạch trên cát những con số, “Một tháng năm mươi đồng, một năm mười hai tháng thì… sáu trăm, tất cả là sáu trăm đồng. Vậy ra chị có sáu trăm đồng tiền công, nhóc mà không nói thì chị cũng không để ý đâu, hóa ra mình cũng có nhiều tiền như vậy…”
Hoàng Phủ Văn Trạc nhất thời đen mặt.
“Bốn năm…, sáu trăm nhân với bốn…, oa, tổng cộng là hai nghìn bốn trăm đồng.”
“Chính tay mình gửi ngân hàng mà mình có bao nhiêu còn không biết sao?”
“Bình thường đều là em trai Tiểu Bảo gửi tiền tiết kiệm giúp chị, tài khoản trong ngân hàng cũng là nhóc đó mở cho chị, sao thế?”
Hoàng Phủ Văn Trạc té xỉu, đây có phải là người hay không, ngay cả ngân hàng mà cũng chưa đến bao giờ, cô nhóc này từ thôn nào lạc đến đây vậy…?
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“16 tuổi.”
“16?” Hoàng Phủ Văn Trạc nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới, thì ra còn lớn hơn so với dự đoán của hắn, trông cô nhóc này khuôn mặt, dáng người nhỏ nhắn, ban đầu còn tưởng rằng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi thôi chứ.
“Ừm.”Tiểu Thỏ gật đầu.
“Đã mười sáu tuổi sao lại có thể ngốc như thế!” Hoàng Phủ Văn Trạc ghé sát vào lỗ tai của cô hét lớn, dọa Tiểu Thỏ sợ đến mức ngã nhào xuống đất.
“Nhóc…nhóc…nhóc sao tự nhiên lại rống to vậy?” Tiểu Thỏ ba hồn chín vía bay mất một nửa, theo bản năng lấy tay vỗ vỗ ngực.
“Cô nói, cô… đúng là có lớn mà không có khôn, đã thế còn nhất nhất đối với cha cô một lòng tôn kính, cái loại người đó, nếu là người khác, đã sớm bỏ đi từ lâu rồi.”
“Bỏ nhà đi thì ở đâu bây giờ?” Tiểu Thỏ mờ mịt hướng Hoàng Phủ Văn Trạc mà hỏi.
“Có thể nấu cơm được không?”
“Ừm.” Tiểu Thỏ gật gật đầu.
“Có thể quét dọn được không?”
“Ừm.” Tiểu Thỏ lại gật đầu lia lịa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.